TruyenHHH.com

Dm Edit Vai Phu Xinh Dep


Những con quái vật có màng mỏng trải giữa các ngón chân, căng ra mỗi khi chúng trườn trên mặt đất, để lại một vệt ướt dài như dấu vết.

Nếu không nhờ chiếc mũ trùm đầu che đi tầm nhìn, cảnh tượng trước mắt hẳn đã khiến Hoài Giảo sợ đến mức hét toáng lên.

..

Con quái vật to lớn đã sớm phát hiện ra mùi hương của "giống cái" lưu lại trên chiếc túi ngủ màu đen.

Chính vì thế, nó gắng sức chen chúc cơ thể cơ bắp đồ sộ của mình vào không gian chật hẹp của chiếc túi ngủ. Thân hình lởm chởm vảy đen, vươn đến sát lớp vải túi, tạo nên từng nhịp chuyển động ghê rợn.

Bên trong, hơi thở lạnh băng từ miệng nó phả ra, tấm nệm mềm mại của túi ngủ bị đôi môi cùng chiếc lưỡi dài nhớp nháp liếm láp không ngừng, để lại từng lớp ẩm ướt.

Càng lại gần, mùi hương ấy càng nồng đậm hơn. Nó trở nên kích động, liếm láp không biết mệt, cho đến khi không kiềm chế nổi mà vươn móng vuốt sắc nhọn, màng mỏng rung lên theo từng chuyển động.

Nó thử chạm vào, cố gắng "xoa nắn," nhưng lực đạo mất kiểm soát đã khiến móng vuốt xuyên thủng lớp vải dễ dàng.

Từ vết cắt, những sợi bông trắng mịn phun trào, bám đầy lên cơ thể to lớn của quái vật, len lỏi vào miệng và mũi nó.

"Xích, xích ——"

Một con quái vật khác bò lại gần, ngửi ngửi mùi thứ kích thích xoang mũi một lát, rồi đột nhiên hắt hơi mạnh đến nỗi cả người rung chuyển.

Hoài Giảo giấu mình trong áo khoác, toàn thân run rẩy khi nghe tiếng "hắt xì" rung trời của quái vật vang lên sát gần.

Mũ trùm đầu khẽ rung, cậu chôn mặt sâu vào vai Lan, lông mi run bần bật, môi cũng mím chặt. Hơi thở của cậu yếu ớt đến nỗi như sợ cả không khí nghe thấy.

Trong đường hầm chật hẹp, Hoài Giảo và Lan nằm áp sát vào vách đá. Cả hai chồng lên nhau, tư thế vừa ngượng ngùng vừa khó chịu, tay chân quấn quýt quái dị. Nếu có ai khác ở đây, nhìn thoáng qua sẽ tưởng Lan đang ôm chặt lấy cậu. Nhưng sự thật là, Hoài Giảo quá sợ hãi, chỉ biết gắt gao bám vào người Lan, không dám động đậy.

Tiếng "gừ gừ ——" gần sát, như ngay bên tai.

Nó có đang tìm mình không?

Con quái vật đó... có ngửi thấy mùi của mình không?

Không cần ai trả lời. Hoài Giảo đã tự cảm nhận được câu trả lời qua xúc cảm đáng sợ từ bàn tay quái vật đè lên eo mình và mùi tanh nồng đang bủa vây khắp không gian.

Đúng vậy, nó đã tìm ra cậu.

Và giờ đây, nó đang ngay trên người cậu.

..

"Em sợ..."

Hai chữ yếu ớt, xen lẫn tiếng nức nở nhỏ đến mức như bị chôn sâu trong lớp mũ trùm, khiến Lan khẽ nhíu mày.

Quái vật trước mặt, với hình thể to lớn, mạnh mẽ nhưng chưa từng được ai xác định rõ thực lực, khiến không khí trong động trở nên ngột ngạt.

Cánh tay to lớn, lớp vảy sần sùi, cơ bắp nổi cộm của nó đè xuống eo Hoài Giảo, nhẹ nhàng ước lượng như đang đánh giá. Ngay sau đó, tay và chân của nó đồng thời vươn ra, chạm tới cả hai người, như chuẩn bị hành động.

Nếu không nhờ chiếc áo khoác của Đan Trì bao bọc lấy Hoài Giảo, che lấp phần lớn mùi hương của cậu, rất có thể giờ này, cổ cậu đã bị quái vật ngoạm lấy, kéo về tổ làm mồi.

Đầu quái vật lớn dị dạng, vảy đen bóng loáng, từ từ cúi xuống. Xoang mũi nó co rút, phập phồng, từng chút một áp sát vào cơ thể Hoài Giảo.

Chỉ một chiếc áo khoác làm sao có thể hoàn toàn che giấu được?

Con quái vật bò sát với thân hình lớn hơn nhiều so với đồng loại của nó, khứu giác lại càng nhạy bén gấp bội. Dù mùi hương "giống cái" đã bị quần áo bao phủ, nhưng qua các khe hở nhỏ nơi vành mũ và cổ tay áo, mùi hương ngọt ngào ấy vẫn thoang thoảng, từng đợt như gió nhẹ, dẫn dắt chiếc mũi nhạy cảm của nó hướng về phía mục tiêu.

Đây là thứ hơi thở yếu ớt, mơ hồ mà những con quái vật nhỏ hơn không nhận ra được. Nhưng với nó, mùi hương ấy thậm chí còn hấp dẫn hơn cả thứ lưu lại trên chiếc túi ngủ.

Những con quái vật này đã mất đi nhân tính, chẳng có khái niệm xấu hổ hay ý thức về sự thẹn thùng. Cơ thể chúng xanh trắng, được bao phủ bởi lớp vảy cứng rắn. Lớp vảy ấy chỉ mở ra trong những lúc cực kỳ hưng phấn — khi săn mồi hoặc trong giao phối — để lộ những phần cơ thể dơ bẩn, gớm ghiếc bên trong.

Hoài Giảo úp mặt vào vai Lan, mắt nhắm chặt, lưng hướng về phía con quái vật nên không thấy được cảnh tượng phía sau.

Nhưng Lan thì nhìn thấy tất cả.

Con quái vật to lớn cúi sát, hơi thở nặng nề, lớp vảy trên người nó phồng lên, mở ra từng mảng. Nó dí sát mũi, ngửi ngược ngửi xuôi.

Lan cảm nhận rõ sự run rẩy không ngừng của Hoài Giảo. Cậu đang cố thu mình lại trong mũ trùm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bởi đang cố nín thở, đôi môi mím đến trắng bệch đáng thương.

Nhưng trong khoảnh khắc quá giới hạn, cậu không thể nhịn được nữa, hổn hển thở ra một hơi trong mũ trùm chật chội.

Mùi hương ấm áp, dịu ngọt ấy thoát ra, không chút che chắn, len vào mũi của con quái vật.

"Em... sợ..."

Giọng Hoài Giảo vang lên yếu ớt, như thể sắp bật khóc.

Sợ bị quái vật bắt cóc, lo lắng sẽ trở thành "giống cái". Giống cái phải bị ép buộc phải giao phối, bụng sẽ bị nhét đầy những thứ kinh tởm. Sau đó còn phải sinh ra lũ quái vật nhỏ gớm ghiếc.

Không ai biết chúng sinh sôi bằng cách nào. Chúng là loài lưỡng cư hay động vật có vú, đẻ trứng hay sinh con? Điều đó chẳng ai rõ.

Điều duy nhất chắc chắn là, với những con quái vật không chút khái niệm về lòng trung thành hay tôn trọng, "giống cái" trong hang động này quá hiếm. Mà một "giống cái" vừa xinh đẹp, vừa thơm ngọt như Hoài Giảo, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị tranh giành.

Nếu không phải kẻ lãnh đạo tóc bạc, thì bất kỳ con quái vật nào cũng sẽ lao vào cậu đầu tiên.

Và từ đó, sẽ có vô số tiểu quái vật lông trắng ra đời.

Lan cũng không biết tại sao vào khoảnh khắc ấy, trong đầu anh lại xuất hiện nhiều ý nghĩ kỳ quặc và khó hiểu đến vậy. Nhưng khi bị ôm siết trong vòng tay đầy sức mạnh, cảm nhận hơi thở nóng rực từ chiếc áo choàng của đối phương, nghe tiếng khóc vừa đáng thương vừa hoảng sợ của người ấy, trái tim anh như bị bóp nghẹt.

Lồng ngực anh tê dại, đồng tử co rút trong tích tắc.

Người đàn ông ấy thận trọng, không hành động bộc phát. Mọi việc anh làm luôn được cân nhắc thiệt hơn, tính toán cẩn thận trước khi thực hiện. Ví như việc nhận nhiệm vụ lần này hay việc theo chân nhóm sinh viên đi vào hang động đá vôi sâu trong núi.

Quái vật trước mắt cao ít nhất hai mét, cơ bắp ở chân và xương cánh tay phát triển đến mức kinh ngạc. Nếu không chắc chắn hạ gục nó ngay trong một đòn, anh sẽ không liều lĩnh ra tay.

Một khi bị quái vật phản kích, chỉ cần nó chưa chết, một quyền của nó cũng đủ nghiền nát đầu bọn họ. Tiếng gào của nó còn có thể thu hút đồng loại, có khi ba bốn con, thậm chí cả một đàn.

Không tính được rủi ro, sẽ không hành động. Không an toàn, sẽ không ra tay.

Tốt nhất là nên nhẫn nhịn thêm một chút, chỉ cần chờ nó di chuyển thân mình đi nơi khác...

"A ——"

Chiếc lưỡi đen dài như lưỡi rắn, với những đầu nhánh sắc nhọn, trườn ra ngoài, tê tê rung động. Cái vật ghê tởm đó hít ngửi không khí một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm ra khe hở. Đầu lưỡi nhầy nhụa, tanh tưởi, nhỏ nước bọt, đẩy vạt áo khoác ra rồi chọc thẳng vào bên trong...

Hoài Giảo cuối cùng không thể chịu đựng thêm nữa, bật khóc thét lên.

Chính vào khoảnh khắc đó, người bên dưới đột nhiên bật dậy.

Chiếc lưỡi quái vật vừa mới lẻn vào quần áo đã bị một bàn tay nhanh như chớp tóm lấy. Lan vẫn giữ chặt Hoài Giảo trong vòng tay mình, nhưng tay kia đã vòng ra sau lưng, rút lấy con dao ngắn. Một nhát sắc bén, nhanh gọn, nhắm nhay gốc, cắt đứt chiếc lưỡi.

"Gào!!!"

Tiếng gào thét đau đớn của quái vật vang vọng khắp hang động. Miệng nó mở rộng đến mức không thể khép lại, đau đớn cực điểm. Máu đen tanh tưởi trộn lẫn với nước bọt phun tung tóe, loang lổ khắp nơi.

Chiếc lưỡi đen bị ném qua một bên.

Tầm nhìn lướt qua thoáng chốc, Hoài Giảo thấy nó mà đôi mi run rẩy không ngừng.

Trong cơn bàng hoàng, cậu như mất đi cả thính giác lẫn thị giác, không nghe thấy tiếng động nào, cũng không thấy rõ sự việc. Chỉ biết thân hình khổng lồ của quái vật đã bị Lan dùng một nhát đao đóng đinh vào vách đá, không kịp phản ứng.

Con dao ngắn xuyên thẳng qua xương sọ quái vật, ghim chặt vào khe hở trên vách đá.

Người đàn ông thần sắc lãnh đạm, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn vương vài vệt máu đen. Anh ta chỉ nhẹ nhàng lau đi, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Hoài Giảo.

"Ổn rồi."

Trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ ẩn trong chiếc mũ choàng trắng như tuyết, ánh mắt ngơ ngác nhìn anh, như thể tâm trí vẫn chưa hoàn toàn quay về thực tại.

Bây giờ họ phải chạy trốn. Theo dự đoán của Lan, tiếng kêu vừa rồi sẽ thu hút thêm nhiều quái vật khác. Máu của đồng loại sẽ khiến lũ quái vật phát điên, chúng sẽ tru lên, sẽ dựa vào mùi máu và âm thanh mà truy đuổi không ngừng, cho đến khi giết sạch mọi thứ trong hang động, ngoại trừ giống cái và những gì chúng coi là "ngoại lai".

Không ngờ tốc độ hành động của lũ quái vật lại nhanh đến vậy. Từ lúc Lan giết chết con quái vật khổng lồ đầu tiên, chưa đầy nửa phút, đồng loại của nó đã lần theo tiếng kêu mà tìm đến.

Hoài Giảo chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng. Vì lúc nãy quay lưng về phía quái vật, khi Lan vung đao kết liễu nó, máu phun đầy lên lưng áo của cậu. Mùi máu tanh át cả mùi vải, khiến con quái vật nhỏ hơn một chút so với bình thường lập tức nhận ra vị trí của Hoài Giảo.

Nhưng trước khi nó kịp lao tới, Lan đã nhanh chóng kết liễu nó bằng một nhát đao sắc gọn.

Rút con dao ngắn về, Lan cau mày, quay sang Hoài Giảo nói: "Cởi."

Hoài Giảo sững sờ.

Có lẽ vì nhận ra người trước mặt không thể hiểu ngay ý mình, Lan – vốn là người kiệm lời – hiếm hoi giải thích thêm: "Áo khoác này không còn tác dụng. Nó dính máu, lũ quái vật có thể ngửi được mùi của cậu."

Nghe vậy, Hoài Giảo vội vàng cởi bỏ quần áo trên người.

Nhiệt độ trong hang càng lúc càng giảm, không rõ là do màn đêm buông xuống hay vì lý do nào khác.

Một chiếc áo khoác màu đen, gần như tương tự áo của Hoài Giảo, được Lan ném qua. Anh vừa cởi áo khoác của mình, đứng trong hang động chỉ với một chiếc áo đơn.

Trên tay anh vẫn cầm con dao ngắn vừa giết hai con quái vật, lưỡi dao còn dính máu đen sệt. Lan ném chiếc áo khoác đã nhiễm máu sang một bên, ngồi xổm xuống chỗ sạch hơn để lau chùi vũ khí. Khuôn mặt anh lạnh nhạt, nhưng đôi mắt vẫn chăm chú.

"Mặc vào đi, chúng sắp tới."

Lan nói, thanh âm trầm trầm. Đôi mắt nhìn xuống Hoài Giảo, anh tiếp tục căn dặn: "Kéo chặt cổ tay áo và dây thun bên dưới."

....

Những con quái vật dị dạng, đông đúc và dày đặc như đàn kiến, nối tiếp nhau tràn vào trong hang động.

Khi Hoài Giảo và Lan vào được nơi này, họ đã bị lạc khỏi đội. Hang động này vô cùng sâu, họ phải đi một quãng rất lâu mới đến được khu vực trung tâm. Nhìn từ đây, phía trong hang dường như vẫn còn một đoạn đường thẳng dài thăm thẳm.

Quái vật đã đuổi sát đến nơi. Lan dẫn theo Hoài Giảo nhưng tốc độ của họ không thể nào sánh được với lũ quái vật. Đường hầm phía trước hẹp và dài, chạy thêm nữa cũng không thoát nổi. Vì vậy, thay vì tiếp tục bỏ chạy, họ quyết định ẩn mình ở đây, chờ khi đàn quái vật đi qua, rồi mới tìm cơ hội chạy thoát.

Áo khoác của Lan khác hẳn chiếc áo khoác mỏng của Hoài Giảo. Nó dày hơn, cũng được thiết kế tốt hơn, giữ lại khí vị nhiều hơn. Cả người Lan tỏa ra một mùi bạc hà mát lạnh, mang chút cảm giác lạnh lùng giống khí chất của anh.

Hai người yên lặng tựa vào bức tường đá gần đường hầm. Ban đầu chỉ là dựa song song, nhưng sau khi suýt bị một con quái vật khôn ngoan phát hiện, Lan nhận ra vấn đề.

"Lại đây, làm giống lúc nãy,"

Hoài Giảo cuối cùng cũng hiểu ý.

May mắn lần này không cần phải nằm xuống. Cậu ngồi đối mặt với Lan, trên đùi anh, để anh ôm chặt và vùi mặt vào cổ anh.

Lũ quái vật từng đàn bò ngang qua, âm thanh ghê rợn vang vọng. Cứ thế, hai người yên ổn qua được một lúc.

Nhưng chẳng ai ngờ, trong hang động đá vôi rộng lớn này, quái lớn nối tiếp quái nhỏ, chưa bao giờ dừng lại.

Giống như trước, từ phía lối ra, ánh sáng nước phản chiếu lên vách đá, in bóng hình những con quái vật dị dạng khổng lồ. Một con, hai con... tổng cộng bốn con.

Chúng bò vào trong với những tư thế quái đản, vừa đi vừa đánh hơi, mỗi bước đều tiến gần hơn về phía Hoài Giảo.

Một con trong số đó, to lớn hơn cả, thân hình vượt quá hai mét rưỡi. Hoài Giảo hoảng sợ ôm chặt lấy Lan, vùi đầu vào vai anh, run rẩy thì thầm : "Làm sao bây giờ..."

Lan không trả lời, im lặng một cách đáng sợ.

Nhìn từ bóng trên vách đá, lũ quái vật đã tiến rất gần. Bàn tay Lan siết chặt quanh chuôi dao, các ngón tay run rẩy siết chặt.

Ngay khi con quái vật lớn nhất chỉ còn cách vài bước, Hoài Giảo nhắm nghiền mắt lại, gần như không dám thở. Bỗng nhiên, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Lan.

"Có một cách che giấu mùi hiệu quả hơn."

Khuôn mặt anh tuấn của Lan vẫn bình thản, chỉ hơi cúi xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoài Giảo, thanh âm trầm ổn hỏi.

"Cậu muốn thử hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com