Dm Edit Vai Phu Xinh Dep
“Camera có độ phân giải cao, thêm cả chức năng nhận diện khuôn mặt.”Người thợ lắp đặt cầm một thiết bị nhỏ màu đen, hỏi Hoài Giảo:
“Cậu muốn lắp trong phòng ngủ chỗ nào? Đối diện giường hay trong tủ quần áo?”Hoài Giảo đáp:
“Đối diện giường đi…”Chiếc giường rộng 1,5 mét trong phòng ngủ của cậu đối diện với một giá để đồ đầy sách vở và các vật dụng linh tinh. Trên giá vừa có đồ do cậu tự sắp xếp, vừa có những món thuộc về người thuê trước. Giá để đồ này rất tiện để che bớt tầm nhìn của camera.Tần Dã ghé sát lại gần Hoài Giảo, hạ giọng hỏi:
“Cậu nghĩ có người đã ngủ trên giường cậu à?”Giọng anh không lớn, nhưng cũng đủ khiến Hoài Giảo giật nảy mình.“Sao lại nghĩ thế?” Cậu thực sự chỉ nghĩ rằng có người đã lẻn vào phòng, chứ không dám nghĩ tới chuyện có kẻ nằm trên giường của mình.Tần Dã vẫn tỏ ra tò mò:
“Vậy tại sao lại lắp đối diện giường? Hay là cậu muốn quay lại chính mình? Cậu có sở thích này ư?”“Cậu thấy mình dễ thương khi ngủ sao? Hay là thích xem mình đá chăn, chảy nước miếng?”Hoài Giảo: "..."Cổ họng cậu đang đau, chẳng muốn đôi co với Tần Dã, chỉ khẽ hừ một tiếng, nói:
“Trên tivi người ta toàn lắp vậy.”Tần Dã bật cười.Anh đứng cạnh người thợ lắp đặt trước chiếc giá để đồ, tùy tiện cầm hai cuốn sách trên kệ để che đi chiếc camera nhỏ màu đen. Chiếc camera lắp trong phòng tắm được giấu sau móc treo khăn màu đen, đối diện khu vực vòi sen, có khăn che khuất nên không dễ phát hiện.Tần Dã đi theo Hoài Giảo ra vào từng ngóc ngách, dường như chỗ nào trong căn hộ cậu ở anh cũng tò mò. Trong không gian vốn đã nhỏ bé, anh cứ đi vài bước là quay đầu, chắn lối đi của cậu.Khi thấy anh cầm bàn chải đánh răng của mình lên quan sát cả buổi, Hoài Giảo nhịn không nổi, cuối cùng lên tiếng:
“Nếu chán thì cậu ngồi ngoài phòng khách đi.”Nghe cậu chủ động nói chuyện, Tần Dã lập tức hứng thú, vừa cầm bàn chải vừa hỏi:
“Cái này mua ở đâu thế? Tôi cũng muốn một cái giống vậy.”Hoài Giảo chẳng hiểu nổi sao anh lại hứng thú với một chiếc bàn chải mỗi ngày thay một lần, đành đáp bừa:
“Siêu thị thôi, tôi tiện tay lấy, không có gì đặc biệt đâu.”Tần Dã liền nói:
“Vậy cậu tặng tôi cái này đi.”Hoài Giảo: "?"Cậu nhíu mày, lộ ra vẻ mặt hơi ghê ghê, nói:
“Sao lại muốn cái tôi dùng rồi? Cậu kỳ quái thật.”Thấy biểu cảm đáng yêu của cậu, Tần Dã càng không ngại ngần, thản nhiên đáp:
“Cái cậu dùng rồi mới thơm.”“Vậy thì cậu cứ lấy đi.” Hoài Giảo chỉ nghĩ anh ta đang đùa, cũng không mấy để tâm.Hệ thống camera được lắp trong nhà có thể kết nối với điện thoại di động. Sau khi người thợ hướng dẫn cài đặt ứng dụng, kết nối tín hiệu, cậu có thể theo dõi hình ảnh trực tiếp ngay trên điện thoại.Hoài Giảo và Tần Dã ngồi trên giường trong phòng ngủ, cùng xem hình ảnh từ camera trên điện thoại. Quả thật, hình ảnh rất rõ nét, chỉ cần mở camera phòng ngủ là có thể thấy rõ cả hai người đang ngồi sát nhau, đầu kề đầu.Hoài Giảo cảm giác tảng đá đè nặng trong lòng mình đã nhẹ đi phân nửa.Mục đích lắp camera giám sát của cậu, thực ra là để giữ bằng chứng, phòng trường hợp cần báo cảnh sát lần nữa.Trời mùa đông tối rất nhanh. Tần Dã ở lì trong nhà cậu không chịu về. Hoài Giảo thấy anh ta đã ở cùng mình cả ngày, không tiện đuổi khéo, nên dọn dẹp qua rồi rủ anh ra ngoài ăn tối.-Vừa bước ra khỏi cửa, Hoài Giảo đã nhận ra có điều bất thường. Đường bên ngoài khu chung cư tối nay đông người hơn hẳn.Tần Dã lái xe, còn cậu ngồi ở ghế phụ. Khi xe lướt qua, Hoài Giảo mới có thời gian liếc nhìn những nhóm người tụ tập bên đường.“Sao thế?” Tần Dã thấy cậu cứ nhìn ra ngoài.Hoài Giảo nhíu mày, có chút bất an:
“Bình thường chỗ này rất ít người, không biết hôm nay có chuyện gì…”“Thế à, ăn xong rồi quay về xem sao,” Tần Dã nói.Quán ăn mà hai người đến là một tiệm đồ Quảng Đông nhỏ với hương vị thanh đạm. Hoài Giảo cổ họng vẫn đau, không có cảm giác thèm ăn nên chỉ gọi một bát cháo.Tối đến, quán rất đông. Hai người vừa bước vào đã có một bàn trống gần cửa sổ.Hoài Giảo không ngờ mình lại gặp Thẩm Thừa Ngộ ở đây.Nói là gặp cũng không đúng. Thực tế là cậu ngồi bên cửa sổ trong nhà hàng, còn Thẩm Thừa Ngộ đứng dựa vào chiếc xe bên đường cùng một nhóm người, hình như đang gọi điện thoại cho ai đó.Gương mặt hắn vẫn giữ nguyên biểu cảm khó chịu, lông mày sắc nhướng lên, vẻ bực bội thể hiện rõ.Đằng sau hắn là một chiếc siêu xe màu xanh lam có kiểu dáng lố lăng. Dưới mái tóc vàng nhạt, phía tai không bị che bởi điện thoại, có một hàng khuyên tai dài màu bạc lấp lánh.Người đi đường thỉnh thoảng ngoái nhìn hắn, không giấu vẻ tò mò.Nhưng khi nhìn thấy hắn, Hoài Giảo chỉ nhớ đến những lời cay nghiệt mà hắn đã nói trong phòng y tế hôm trước.Lúc Thẩm Thừa Ngộ quay đầu lại trong khi gọi điện, ánh mắt của hắn vô tình chạm vào Hoài Giảo qua cửa sổ.Gương mặt kiêu ngạo, điển trai ấy thoáng ngây người trong một khoảnh khắc.Hoài Giảo là người rời mắt trước. Cậu cúi đầu, nét mặt lộ chút khó chịu. Tần Dã ngồi đối diện hỏi liệu cậu có còn đang nghĩ đến chuyện ở khu chung cư không.Cậu gật đầu.Bát cháo còn nóng, cậu chỉ húp một thìa rồi không muốn ăn tiếp. Tần Dã thúc giục mãi, cậu miễn cưỡng ăn được nửa bát.Dạo này, khẩu vị của cậu vẫn không tốt.Trên đường về, đám đông quanh khu chung cư đã tản đi. Khi vào tòa nhà, cậu nghe được từ những người hàng xóm đang tán gẫu dưới sân rằng con trai một gia đình trong khu đã mất tích.“Thằng bé ấy bình thường toàn tụ tập chơi bời. Có mấy lần say khướt, phải người khác cõng về,” một người phụ nữ kể.“Một lần uống say nằm luôn ngoài hành lang, mãi đến 5 giờ sáng có người dậy đi chợ mới phát hiện ra.”“Tuổi còn trẻ, mới hơn hai mươi, ngày nào cũng lượn lờ mấy quán bar. Không biết bố mẹ nó nghĩ gì nữa…”Hoài Giảo bước chậm lên cầu thang, lắng tai nghe, đến cửa nhà mới phát hiện Tần Dã vẫn chưa về.Anh mím môi, trông như đang muốn nói gì đó:
“Chỗ này an ninh tệ quá.”Ban ngày Hoài Giảo vừa lắp camera vì một số lý do. Đến tối đã nghe tin người mất tích ngay gần mình.“Cậu chưa từng nghĩ đến việc chuyển nhà à?”Đèn cảm ứng trong hành lang bật sáng. Hoài Giảo vừa mở khóa cửa vừa đáp:
“Chuyển nhà đâu có dễ.”“Nhưng mà…”“Cậu không về sao? Tôi đã về đến nhà rồi mà.”Tần Dã đứng trước cửa, nhìn cậu bước vào phòng khách. Anh ngập ngừng một lúc rồi bất ngờ nói:
“Hay là cậu qua nhà tôi ở đi.”Hoài Giảo quay đầu lại, hơi nghiêng đầu, vẻ ngạc nhiên:
“Hả?”Tần Dã vội sửa lại:
“Hoặc để tôi ở lại đây với cậu vài hôm?”Cậu đáp thẳng:
“Hôm nay tôi vừa lắp camera rồi. Cảm ơn cậu.”Dù vậy, trước khi rời đi, Tần Dã vẫn không yên tâm, dặn đi dặn lại:
“Có gì thì gọi cho tôi. Nếu camera phát hiện vấn đề cũng báo tôi luôn nhé.”Hoài Giảo gật đầu qua loa, “Ừm, ừm.”Khi cậu đóng cửa lại, mới hỏi 8701:
【Nếu căn nhà này thực sự có vấn đề, tôi có thể chuyển đi không?】8701 đáp:
【Có thể, miễn là cậu có tiền.】Hoài Giảo bối rối:
【Tôi chỉ là sinh viên nghèo, lấy đâu ra tiền.】Cậu đoán hệ thống chắc cũng không thể giúp mình mãi, nên mới hỏi cho chắc chắn.Xung quanh khu này đã xảy ra vụ mất tích. Cậu thậm chí không dám chắc liệu chuyện đó có liên quan đến mạch truyện chính hay không, chỉ thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh và dồn dập trong chưa đầy một tuần.【Có lẽ tôi nên hỏi Nghiêm Thù. Anh ta chắc chắn biết điều gì đó.】Vừa bước vào phòng tắm, cậu còn đang nghĩ ngợi thì ánh mắt đột ngột biến đổi.【Cậu sao thế?】8701 ngập ngừng hỏi khi thấy biểu cảm thay đổi của cậu.Hoài Giảo nhăn mặt, gần như muốn mếu:
【Cậu ta thật sự lấy bàn chải của tôi rồi.】Trên bồn rửa mặt chỉ còn mỗi chiếc cốc súc miệng. Chiếc bàn chải mới thay buổi sáng nay đã biến mất.8701:
【…】---Cười cười chết tôi mất.
---Toàn bộ tiền thưởng trong phó bản này chắc để dành mua bàn chải hết rồi.
---Đây chính là ý nghĩa thực sự của từ "mất tích" sao? Mọi thứ ngày càng kỳ bí…..Đồng hồ chỉ 2 giờ sáng. Trên diễn đàn của trường đại học S, một người nào đó đang mở trang chuyên mục “nước sông không phạm nước giếng.” Thanh tìm kiếm hiển thị các từ khóa lẻ tẻ như “bán dâm,” “sinh viên khoa Ngữ văn,” “Night Color,” cho thấy sự cố ý điều tra.Tất cả các bài viết liên quan đã bị xóa gần như sạch sẽ chỉ sau một đêm, không rõ nguyên nhân.Thẩm Thừa Ngộ ngồi trước bàn máy tính, ngón tay gõ nhẹ vào chuột, vẻ bực bội:
“Chuyện quái gì thế này…”-Thẩm Thừa Ngộ cảm thấy bản thân có chút vấn đề.Từ nhỏ đến lớn, hắn biết mình nóng tính, tính cách tệ hại. Nhưng nhờ gia đình giàu có, hắn luôn đóng vai "đầu gấu trường học" ở bất kỳ ngôi trường nào từng học, số người bị hắn đánh hay bắt nạt nhiều không đếm xuể. Chuyện mắng người đến phát khóc như ngày hôm qua cũng chẳng phải chưa từng xảy ra.Nhớ lại vẫn thấy kỳ quái. Hôm qua trên sân bóng, Hoài Giảo xuất hiện vào đúng thời điểm không phù hợp. Trong mắt họ, tên Tần Dã của S Đại đúng là bị bệnh, giữa trận đấu lại cầm chai nước đứng lố bịch với một cậu con trai, hai người cứ ngây ngốc đứng ở góc sân, nổi bật đến mức chướng mắt.Thẩm Thừa Ngộ vốn không chú ý, nếu không phải vài đồng đội bên cạnh nháy mắt ra hiệu, cười đùa ầm ĩ, có lẽ hắn sẽ chẳng biết Hoài Giảo là ai.“Có phải cái người trên bài viết S Đại không? Đẹp thế!”“Đàn ông mà lại đi bán dâm, đúng là gương mặt khiến trai thẳng cũng phải gật gù.” Một người va vai đồng đội bên cạnh, nhưng không cẩn thận đụng phải Thẩm Thừa Ngộ.Đang uống nước, hắn nhíu mày, không kiên nhẫn:
“Làm gì đấy?”Đám người xung quanh lập tức thu liễm.Nhưng chỉ được một lúc, lại có người không nhịn được hỏi:
“Không lẽ tên Tần Dã kia với cái người gì đó... Hoài Giảo à, đang cặp kè?”“Gì mà cái người gì đó, là Hoài Giảo. Người ta có tên đàng hoàng.”Vài tiếng cười vang lên. Người đứng gần Thẩm Thừa Ngộ nhất là một cầu thủ cao ráo, hình như rất thích mấy tin đồn kiểu này. Giọng anh ta to đến mức dù Thẩm Thừa Ngộ không cố ý nghe, mấy câu đó vẫn đập thẳng vào tai.“Chín phần là thật. Diễn đàn trường tụi nó còn có bài bênh vực của Tần Dã, cứ như vợ người ta vậy.”“Ha ha, thằng đấy còn cặp cả trai cơ à…”Thẩm Thừa Ngộ liếc mắt qua khu vực nghỉ ngơi bên đối diện. Tay tiền đạo duy nhất của đội S Đại đang đưa khăn lau mồ hôi cho một cậu con trai.Chuyện sau đó cứ loạn cả lên.Thẩm Thừa Ngộ không phải lần đầu ném bóng trúng người, nhưng đây là lần đầu khiến người khác chảy máu mũi ngay trên sân.Hắn bị buộc rời trận giữa chừng, phải đưa nạn nhân – một người rõ ràng cố ý lảng tránh ánh mắt của hắn nhưng vẫn không chịu đi với ai khác – tới phòng y tế.“Cậu là kiểu đó à…”Một câu đầy ẩn ý, khiến bất kỳ ai nghe cũng phải đặt câu hỏi.Thẩm Thừa Ngộ không biết mình đang giận cái gì. Lẽ ra hắn có thể mắng một câu, rồi quay lưng bỏ đi. Nhưng gương mặt đờ đẫn, không nói một lời của đối phương khiến hắn phát cáu.Khi cậu rời đi, vết đỏ trên trán do hắn ném trúng vẫn chưa tan.Thẩm Thừa Ngộ ngả người ra ghế, tâm trạng bực bội.Cậu ta có khóc không nhỉ? Sao bị mắng mà không phản kháng gì hết?Trên bàn máy tính, chiếc khăn quàng cổ màu nhạt được giặt sạch, gấp gọn gàng đặt một bên.Thẩm Thừa Ngộ tự thấy hành vi của mình rất lạ. Đồ người khác vứt đi, hắn nhặt lại, còn giặt sạch, gấp ngay ngắn.Kỳ cục hơn là, giờ đây, trong giờ nghỉ trưa, hắn cầm chiếc khăn đứng chờ người ta ngay trước cổng S Đại.Đúng là đồ ngu ngốc...Không biết có phải nhờ lắp camera hay không, nhưng đêm qua Hoài Giảo ngủ rất ngon. Cậu không ngửi thấy mùi kỳ lạ nào, cơ thể cũng không có triệu chứng khó chịu, chiếc bàn chải đánh răng hôm qua vẫn ở nguyên chỗ.Xung quanh dường như trở lại bình thường.Cho đến khi cậu bước ra cổng trường và nhìn thấy Thẩm Thừa Ngộ dựa bên chiếc xe bên đường.Hoài Giảo nhíu mày, nghĩ rằng hắn không đến tìm mình, liền định rẽ sang hướng khác để tránh.“Này!”Cậu nhìn đồng hồ trên điện thoại, thấy còn đủ thời gian để đi ăn trước khi về nhà.“Hoài Giảo.” Một giọng nói cất lên, rõ ràng đến mức nghe một lần là nhận ra.Chỉ là lần trước, cậu bị giọng nói đó mắng đến ám ảnh. Nghe lại một lần nữa, phản xạ của cậu là muốn quay đầu bỏ chạy.“Cậu trốn cái gì?” Cổ tay cầm điện thoại bị giữ lại.Hoài Giảo nhíu mày, khuôn mặt lộ rõ sự khó chịu, khiến đối phương nới lỏng lực tay.Trước mặt cậu là một chiếc túi giấy màu gỗ. Bên trong là chiếc khăn quàng cổ màu nhạt đã được gấp lại gọn gàng.Đó chính là chiếc khăn cậu từng đeo trong trận bóng rổ hôm trước, nhưng vì dính chút máu mà cậu đã vứt đi. Giờ đây, chiếc khăn đã được giặt sạch, còn phảng phất hương nước giặt dịu nhẹ.Tính cách Thẩm Thừa Ngộ vốn không dễ gần, càng không phải kiểu người dễ nói chuyện. Vậy nên khi bị kéo lên xe, Hoài Giảo cũng chẳng nghĩ đến việc phản kháng.Cậu thầm nhủ: Cùng lắm lại bị mắng một trận. Dù sao anh ta cũng từng cứu mình, chỉ cần không đánh, coi như không lỗ.“Chuyện hôm trước là lỗi của tôi.”Giọng nói bất ngờ khiến Hoài Giảo thoáng ngây người, tưởng mình nghe lầm.Chiếc xe thể thao màu bạc dừng lại trong một con hẻm rộng không xa trường.Vừa nói xong, Thẩm Thừa Ngộ cảm thấy ngượng. Mắng người ta thậm tệ là hắn, đem trả khăn, còn cẩn thận xin lỗi cũng là hắn.Người ngồi trên xe, bất kể khi bị bắt nạt hôm trước hay bị kéo đi hôm nay, đều không hề phản kháng. Cậu ngoan ngoãn để người ta làm gì thì làm.Thẩm Thừa Ngộ không hiểu nổi, sao lại có người như vậy. Rõ ràng sở hữu một gương mặt xinh đẹp, nhưng tính cách dường như quá đỗi chậm chạp, đến cả ác ý cũng nhận thức muộn hơn người khác.“Sao cậu cứ không nói gì vậy?”“Tôi mắng cậu, cậu không biết mắng lại à?”Hoài Giảo ngơ ngác nhìn hắn.Thẩm Thừa Ngộ, với mái tóc vàng nhạt, khuôn mặt sắc nét, lúc này nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào cậu:
“Cậu có thể mắng tôi là đồ ngu, cãi lại thật lớn tiếng, bảo tôi chỉ biết nói nhảm. Thậm chí khóc một trận vì tức cũng được.”“Nhưng cậu không thể không nói gì.”“Cậu như thế…” Hắn mím môi, giọng khẽ trầm xuống:
“Như thế này thì đáng thương quá.”“Làm như tôi đang bắt nạt cậu đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com