Dm Edit Vai Phu Xinh Dep
【Ở một góc khuất của thôn Đào Nguyên, tồn tại một hang động hoang sơ chưa được khai phá. Bên trong là những nhũ đá hình thù kỳ quái, dòng sông ngầm sâu hun hút, các ngách lớn nhỏ đan xen như mê cung, vừa bí ẩn vừa mê hoặc.】【Quan trọng hơn, hang động này hoàn toàn nguyên sơ, chưa từng có ai đặt chân tới hay gọi tên.】【Một nhóm sinh viên đại học, mang theo những toan tính đen tối, đã tìm đến đây. Dưới vỏ bọc là chuyến du lịch khám phá, họ đã lừa gạt những người dân quê thật thà để được dẫn vào lòng động...】【Nhưng càng đi sâu, mọi thứ càng trở nên bất thường—】【Đồng đội lần lượt bị tấn công trong bóng tối, trên người xuất hiện những vết thương ghê rợn. Lương thực cạn dần, vật dụng bị mất tích bí ẩn. Và ở tận sâu trong lòng đất, những sinh vật trần truồng, bò trườn như ác quỷ, bất ngờ xuất hiện...】【Những nhũ đá kỳ lạ thực chất được xếp từ xương trắng, sông ngầm đỏ ngầu hòa với máu thịt thối rữa. Hang lớn, hang nhỏ ẩn hiện vô số bóng đen kỳ quái. Thứ mà dân làng gọi là "món quà từ thiên nhiên" thực chất là địa ngục ăn thịt người.】【Người chơi Hoài Giảo, đã chính thức bước vào trò chơi.】【Nội dung cốt truyện đã truyền tải xong, phó bản đang được tải—】【Đinh—Phó bản tải hoàn tất.】【Thời gian vượt phó bản không giới hạn. Chỉ cần giải mã bí ẩn và thoát khỏi hang động, người chơi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.】【Xin người chơi Hoài Giảo chuẩn bị tinh thần, phó bản chính thức bắt đầu. Độ khó: B.】【Tên phó bản: Bóng Ma Trong Hang Động.】Khi đọc phần giới thiệu cốt truyện, Hoài Giảo lập tức cảm thấy một nỗi bất an dâng trào trong lồng ngực.Chỉ vài phút trước, hệ thống còn cho cậu quyền lựa chọn.8701 đã thông báo: 【Phó bản tiếp theo của cậu là cấp B. Tôi đã xem qua danh sách, có hai phó bản phù hợp là [Minh Hôn] và [Khám Phá Hang Động]. Nếu cậu có sở thích đặc biệt, tôi có thể giúp xin một phó bản.】Không chút do dự, Hoài Giảo đáp ngay: 【Tôi chỉ muốn phó bản không dính dáng gì đến ma quỷ.】Thế nên, 8701 đã làm đúng lời cậu. "Khám Phá Hang Động" chính thức được chọn.Nhưng khi đọc xong phần giới thiệu, Hoài Giảo thấy tay mình run lên từng đợt. Và trong đầu, cậu ngỡ rằng lần này mình sẽ tiếp tục đóng vai một sinh viên đại học bình thường.Tuy nhiên, khi thực sự bước vào phó bản, cậu mới nhận ra mình đã nhầm – và nhầm đến mức không thể cứu vãn.Trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ rộng chừng một mét, bày ra hai đĩa thức ăn giản dị và một bát cơm trắng bốc khói.Cảm giác quay cuồng do truyền tống khiến Hoài Giảo mất vài giây mới định thần lại. Khi đầu óc tỉnh táo, cậu đã nhận ra ánh mắt chăm chú từ người đối diện."Làm sao thế, bụng lại khó chịu à, Tiểu Giảo?"Một chiếc thìa gỗ xúc đầy cơm được đưa đến trước mặt cậu.Hoài Giảo cúi mắt nhìn chiếc thìa, rồi ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua người đàn ông ngồi đối diện."?"Trong căn nhà đất quê nghèo nàn nhưng gọn gàng, chiếc bàn gỗ đặt ở giữa phòng chính. Một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi sát cạnh Hoài Giảo.Người đàn ông có làn da ngăm đen, dường như bị cháy nắng lâu ngày, nhưng ngũ quan lại rất cương nghị và ưa nhìn. Tay hắn ta cầm một chiếc bát, dáng vẻ như đang định đút cơm cho ai đó.Hoài Giảo nhất thời chưa phản ứng kịp, mãi đến khi người đàn ông nhíu mày, đặt bát xuống bàn, cậu mới mơ hồ ý thức được điều gì đó."Ngoan nào, ăn xong rồi anh sẽ đưa em ra ngoài chơi."Hoài Giảo: "......"Hoài Giảo, một thanh niên 20 tuổi, mặt mày ngây ngốc, lặng lẽ há miệng nuốt từng thìa cơm do người khác đút cho.Từ lúc bước vào phó bản đến khi ý thức được mình đang nhập vai một kẻ khờ khạo, Hoài Giảo chỉ mất chưa đến ba phút.— Cả nhà ơi, phúc lợi đến rồi đây!
— Buồn cười chết mất, nhiệm vụ này chỉ độ khó F, Hoài Giảo của chúng ta nhập vai quá chân thực (không phải đùa).
— Này anh bạn ở trên, đừng nói linh tinh, vợ bé của bạn bay mất rồi.Bàn ăn được dọn dẹp sạch sẽ. Người đàn ông đút cơm cho Hoài Giảo sau khi căn dặn vài câu liền quay người bước ra ngoài. Cánh cửa gỗ bị kéo lại từ bên ngoài, để lại Hoài Giảo ngồi ngây ra trong phòng thêm vài giây, rồi ngoan ngoãn làm theo lời, bò lên giường nằm.Giữa mùa hè oi bức, chiếc giường đất được lót bằng hai lớp đệm mỏng cùng một chiếc chiếu trúc. So với điều kiện khó khăn ở vùng nông thôn hẻo lánh, đây đã được coi là khá tốt, nhưng với một người quen ngủ trên giường mềm mại như Hoài Giảo, cảm giác này vẫn khó lòng thích nghi.Dẫu vậy, cái cảm giác khó chịu này rõ ràng dễ chấp nhận hơn rất nhiều so với thân phận hiện tại của cậu.Hoài Giảo nằm thẳng trên chiếu, mắt nhìn chằm chằm vào xà nhà, giọng nói mang theo chút run rẩy:
"8701, vì sao tôi vào phó bản lại phải đóng vai một thằng ngốc thế này?"8701 suýt phì cười.
[Không hẳn đâu, tôi kiểm tra rồi. Chủ nhân trước của thân xác này chỉ là phát triển chậm, thêm một số yếu tố tác động, trí lực của cậu ta dừng lại ở mức một đứa trẻ 12 tuổi. Không phải ngốc, mà là một cậu nhóc bình thường thôi.]Hoài Giảo phản đối:
"Trẻ bình thường 12 tuổi mà còn phải nhờ người đút cơm à?"8701 thản nhiên:
[À, bé Giảo của chúng ta hơi được cưng chiều một chút thôi.]Hoài Giảo: "...?"
Cái gì cơ?Sau khi bị 8701 chọc ghẹo một cách nghiêm túc, Hoài Giảo trở lại đọc kỹ phần tóm tắt cốt truyện. Cậu nhận ra rằng ngoài nhóm sinh viên đại học đi thám hiểm, những thông tin liên quan đến dân làng vô cùng ít ỏi.Không rõ thân phận mình, cũng chẳng biết vai trò của mình trong cốt truyện phó bản là gì, Hoài Giảo chỉ biết duy nhất một điều: chủ nhân trước đó có trí lực không cao, còn những thứ khác thì đều mù tịt.-Ngoài cửa sổ, tiếng ve râm ran không ngớt, không khí nóng hầm hập. Trong căn nhà đất không có quạt máy, Hoài Giảo nằm dán lên chiếu trúc mà vẫn thấy oi. Mồ hôi rịn ra sau gáy, tóc dính bết lên da, cậu bất giác đưa tay vén tóc, rồi quạt nhẹ vài cái.8701 thấy cậu lăn qua lộn lại vì nóng, liền bảo:
[Tôi quạt cho cậu, đừng lăn lộn nữa.]Ngay sau câu nói, một luồng gió mát lành bỗng bao trùm quanh người. Cảm giác giống như bật điều hòa giữa cái nóng 40 độ. Hoài Giảo, vốn đã lâu không trải qua mùa hè oi bức, nay được trải nghiệm sự dễ chịu này, khẽ rên rỉ thỏa mãn. Chỉ một lúc sau, cậu đã ngủ say như trẻ nhỏ.[Tí nữa chúng ta đi họp ở nhà trưởng làng, cậu ngoan ngoãn một chút, không nói chuyện, không nghịch, nghe chưa?]..Trời vừa sẩm tối, bên đường ruộng vẫn thấp thoáng bóng người làm việc. Hoài Giảo được người đàn ông hồi chiều dắt tay đi, vừa đi vừa hiếu kỳ nhìn ngó khắp nơi."Nhìn gì mà nhìn, ngoan nào." Ngón tay bị bóp nhẹ, Hoài Giảo lập tức rụt cổ, ngoan ngoãn gật đầu.Nhà trưởng làng nằm khá xa, hai người đi gần 10 phút mới tới nơi. Có lẽ vì Hoài Giảo ngoan ngoãn, người đàn ông da ngăm dắt cậu đi còn khen vài câu:
"Hôm nay bé Giảo ngoan ghê, không nghịch ngợm chút nào. Lát nữa anh cõng về."Hoài Giảo: "...?"Xem ra đóng vai ngốc chẳng cần chút kỹ năng nào, chỉ cần làm đúng như thường ngày: im lặng và ngơ ngác.Khi đến nơi, trời đã tối hẳn. Nhà trưởng làng là một căn nhà gạch đất lớn hơn chỗ của Hoài Giảo. Cổng nhà mở rộng, sân đất trước nhà được san phẳng. Trên mái nhựa căng tạm treo hai chiếc đèn vàng leo lét."Nhị Ngưu, đến sớm thế?" Một dân làng chào người đàn ông đi cùng Hoài Giảo. Khi nhìn thấy Hoài Giảo, người này thoáng ngẩn ra, sau đó nói:
"Tiểu Giảo cũng tới à?"Hoài Giảo chưa kịp đáp đã bị người đàn ông kéo xuống ngồi trên ghế dài.Người dân làng đến rất đúng giờ, chỉ trong chốc lát, sân đã đông nghịt. Những ánh mắt nhìn về phía Hoài Giảo đều thoáng sững lại, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, ngoan ngoãn đóng vai một cậu bé 12 tuổi."Hôm nay gọi mọi người tới đây, tôi có chuyện muốn thông báo." Giọng trưởng làng vang lên, đầy uy quyền. Ông đứng trước cửa nhà, dáng vẻ trầm ổn."Hai ngày nữa sẽ có vài sinh viên đại học tới thăm làng. Họ sẽ đi thám hiểm động đá vôi ở sau núi." Vừa nghe thấy cụm từ "sinh viên đại học" và "động đá vôi", tai Hoài Giảo lập tức vểnh lên.Người đàn ông ngồi bên cạnh thấy cậu động đậy, tưởng cậu định quậy phá, liền kéo Hoài Giảo ôm chặt vào lòng, thì thầm:
"Suỵt, ngoan nào, đừng nghịch."Hoài Giảo: "...???"Bị ôm chặt không cựa quậy nổi, đến khi được thả ra thì trưởng làng cũng vừa dứt lời.
"Thế nhé, chỉ có vậy thôi, mọi người giải tán đi."Hoài Giảo: "...?"Hả? Cái gì cơ? Nói gì mà đã xong rồi?Hoài Giảo ngơ ngác, như người mất hồn...Trên đường về, Nhị Ngưu thực hiện lời hứa, cõng Hoài Giảo trên lưng. Cậu tức đến mức mím môi, không thèm để ý đến ai. Nhị Ngưu vừa cõng vừa dỗ, nhưng suốt quãng đường chẳng thể khiến cậu hạ hỏa.Tối đó, nằm trên chiếc giường đất, hương muỗi đã được đốt sẵn. Hoài Giảo lăn qua lăn lại, không tài nào ngủ nổi. Cậu nằm sấp cũng nghĩ, trở mình cũng nghĩ, đầu óc chỉ quẩn quanh câu hỏi:
"Trưởng làng nói gì trong cuộc họp thế? Mình có bỏ lỡ chi tiết quan trọng nào không?"..Gần nửa đêm, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa gỗ.Người trên giường, mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, chỉ khẽ hé mắt, không có ý định xuống mở cửa."Hoài Giảo, Hoài Giảo, bé Giảo!"Bên ngoài, người kia gõ thêm hai tiếng, thấy vẫn không có động tĩnh, bèn nghĩ chắc Hoài Giảo còn giận chuyện ban ngày. Thế là, hắn không ngại ngần vòng qua cửa, mò đến bên cửa sổ gỗ sát giường, gõ "cộc cộc" mấy tiếng.Tiếng gõ ngay sát tai khiến Hoài Giảo phiền não cực độ. Không chịu nổi nữa, anh đành lê dép, uể oải đi ra cửa."Làm cái gì mà..."Chưa kịp nói hết câu, vừa kéo cửa ra một khe nhỏ, Hoài Giảo đã bị người đứng ngoài lao vào ôm chặt lấy.Người đàn ông da ngăm, ban ngày một mực giữ lễ, chăm sóc chu đáo từ việc đút cơm đến quét dọn nhà cửa, đúng kiểu người anh hàng xóm mẫu mực. Vậy mà khi đêm xuống, trời tối bốn bề không bóng người, lại lén lút gõ cửa, đẩy cửa sổ. Vừa vào nhà đã quấn lấy Hoài Giảo, tay vòng qua eo nhỏ, đẩy cậu vào trong phòng.— "Ôi chao! Tuyệt vời! Nhị Ngưu lợi hại thật đấy!"
— "Ban ngày nhìn đã thấy anh này chẳng phải người tử tế gì rồi mà!"
— "Ôi, cái eo nhỏ trắng nõn thế này, bị cặp tay to đen bóp nắn như thế kia... Nhị Ngưu đúng là biết chơi đấy!"Hoài Giảo bị màn "ập tới" bất ngờ này dọa ngây người. Đến khi bị đẩy ngã ra giường, cậu mới bừng tỉnh, bắt đầu vùng vẫy chống cự.Mùa hè, quần áo mặc đều rất mỏng. Hoài Giảo chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay rộng thùng thình, lộ ra cánh tay gầy gò và đôi chân thon dài trắng ngần. Ban nãy, cậu còn lén bật điều hòa, nên làn da lại càng mịn màng mát rượi, tựa như ngọc đẹp ngâm nước lạnh, vừa nhìn đã thấy vô cùng dễ chịu khi chạm vào."Bé Giảo hôm nay ngoan ghê, ăn cơm cũng rất giỏi, còn tự biết đi nữa..." Người đàn ông vừa nói, vừa giữ lấy hai tay Hoài Giảo, đôi môi nóng rẫy trượt nhẹ trên cổ cậu, như thể muốn lưu lại hơi thở đầy chiếm hữu.Hoài Giảo co tay, cố đẩy đầu người đàn ông ra. Trán cậu đã lấm tấm mồ hôi, run rẩy gọi một tiếng: "Anh...""Ấy, hay quá, nghe ngoan thật! Bé Giảo hôm nay vừa xinh vừa ngoan thế này.""Trưa nay đút cơm đã muốn ôm bé Giảo rồi. Làm sao mà lại đáng yêu đến thế chứ?"Hoài Giảo: "..."Khi cậu còn đang căng cứng người, không nói nên lời, người đàn ông da ngăm ấy, với khuôn mặt điển trai nhưng đầy vẻ tinh quái, lại đổi giọng, như dỗ dành:
"Trưởng làng bảo anh hai hôm nữa ra trấn đón nhóm sinh viên đại học. Hay là anh đưa bé Giảo đi cùng nhé, được không?"Hoài Giảo đang giãy giụa, nghe câu nói này thì bỗng khựng lại.
— Buồn cười chết mất, nhiệm vụ này chỉ độ khó F, Hoài Giảo của chúng ta nhập vai quá chân thực (không phải đùa).
— Này anh bạn ở trên, đừng nói linh tinh, vợ bé của bạn bay mất rồi.Bàn ăn được dọn dẹp sạch sẽ. Người đàn ông đút cơm cho Hoài Giảo sau khi căn dặn vài câu liền quay người bước ra ngoài. Cánh cửa gỗ bị kéo lại từ bên ngoài, để lại Hoài Giảo ngồi ngây ra trong phòng thêm vài giây, rồi ngoan ngoãn làm theo lời, bò lên giường nằm.Giữa mùa hè oi bức, chiếc giường đất được lót bằng hai lớp đệm mỏng cùng một chiếc chiếu trúc. So với điều kiện khó khăn ở vùng nông thôn hẻo lánh, đây đã được coi là khá tốt, nhưng với một người quen ngủ trên giường mềm mại như Hoài Giảo, cảm giác này vẫn khó lòng thích nghi.Dẫu vậy, cái cảm giác khó chịu này rõ ràng dễ chấp nhận hơn rất nhiều so với thân phận hiện tại của cậu.Hoài Giảo nằm thẳng trên chiếu, mắt nhìn chằm chằm vào xà nhà, giọng nói mang theo chút run rẩy:
"8701, vì sao tôi vào phó bản lại phải đóng vai một thằng ngốc thế này?"8701 suýt phì cười.
[Không hẳn đâu, tôi kiểm tra rồi. Chủ nhân trước của thân xác này chỉ là phát triển chậm, thêm một số yếu tố tác động, trí lực của cậu ta dừng lại ở mức một đứa trẻ 12 tuổi. Không phải ngốc, mà là một cậu nhóc bình thường thôi.]Hoài Giảo phản đối:
"Trẻ bình thường 12 tuổi mà còn phải nhờ người đút cơm à?"8701 thản nhiên:
[À, bé Giảo của chúng ta hơi được cưng chiều một chút thôi.]Hoài Giảo: "...?"
Cái gì cơ?Sau khi bị 8701 chọc ghẹo một cách nghiêm túc, Hoài Giảo trở lại đọc kỹ phần tóm tắt cốt truyện. Cậu nhận ra rằng ngoài nhóm sinh viên đại học đi thám hiểm, những thông tin liên quan đến dân làng vô cùng ít ỏi.Không rõ thân phận mình, cũng chẳng biết vai trò của mình trong cốt truyện phó bản là gì, Hoài Giảo chỉ biết duy nhất một điều: chủ nhân trước đó có trí lực không cao, còn những thứ khác thì đều mù tịt.-Ngoài cửa sổ, tiếng ve râm ran không ngớt, không khí nóng hầm hập. Trong căn nhà đất không có quạt máy, Hoài Giảo nằm dán lên chiếu trúc mà vẫn thấy oi. Mồ hôi rịn ra sau gáy, tóc dính bết lên da, cậu bất giác đưa tay vén tóc, rồi quạt nhẹ vài cái.8701 thấy cậu lăn qua lộn lại vì nóng, liền bảo:
[Tôi quạt cho cậu, đừng lăn lộn nữa.]Ngay sau câu nói, một luồng gió mát lành bỗng bao trùm quanh người. Cảm giác giống như bật điều hòa giữa cái nóng 40 độ. Hoài Giảo, vốn đã lâu không trải qua mùa hè oi bức, nay được trải nghiệm sự dễ chịu này, khẽ rên rỉ thỏa mãn. Chỉ một lúc sau, cậu đã ngủ say như trẻ nhỏ.[Tí nữa chúng ta đi họp ở nhà trưởng làng, cậu ngoan ngoãn một chút, không nói chuyện, không nghịch, nghe chưa?]..Trời vừa sẩm tối, bên đường ruộng vẫn thấp thoáng bóng người làm việc. Hoài Giảo được người đàn ông hồi chiều dắt tay đi, vừa đi vừa hiếu kỳ nhìn ngó khắp nơi."Nhìn gì mà nhìn, ngoan nào." Ngón tay bị bóp nhẹ, Hoài Giảo lập tức rụt cổ, ngoan ngoãn gật đầu.Nhà trưởng làng nằm khá xa, hai người đi gần 10 phút mới tới nơi. Có lẽ vì Hoài Giảo ngoan ngoãn, người đàn ông da ngăm dắt cậu đi còn khen vài câu:
"Hôm nay bé Giảo ngoan ghê, không nghịch ngợm chút nào. Lát nữa anh cõng về."Hoài Giảo: "...?"Xem ra đóng vai ngốc chẳng cần chút kỹ năng nào, chỉ cần làm đúng như thường ngày: im lặng và ngơ ngác.Khi đến nơi, trời đã tối hẳn. Nhà trưởng làng là một căn nhà gạch đất lớn hơn chỗ của Hoài Giảo. Cổng nhà mở rộng, sân đất trước nhà được san phẳng. Trên mái nhựa căng tạm treo hai chiếc đèn vàng leo lét."Nhị Ngưu, đến sớm thế?" Một dân làng chào người đàn ông đi cùng Hoài Giảo. Khi nhìn thấy Hoài Giảo, người này thoáng ngẩn ra, sau đó nói:
"Tiểu Giảo cũng tới à?"Hoài Giảo chưa kịp đáp đã bị người đàn ông kéo xuống ngồi trên ghế dài.Người dân làng đến rất đúng giờ, chỉ trong chốc lát, sân đã đông nghịt. Những ánh mắt nhìn về phía Hoài Giảo đều thoáng sững lại, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, ngoan ngoãn đóng vai một cậu bé 12 tuổi."Hôm nay gọi mọi người tới đây, tôi có chuyện muốn thông báo." Giọng trưởng làng vang lên, đầy uy quyền. Ông đứng trước cửa nhà, dáng vẻ trầm ổn."Hai ngày nữa sẽ có vài sinh viên đại học tới thăm làng. Họ sẽ đi thám hiểm động đá vôi ở sau núi." Vừa nghe thấy cụm từ "sinh viên đại học" và "động đá vôi", tai Hoài Giảo lập tức vểnh lên.Người đàn ông ngồi bên cạnh thấy cậu động đậy, tưởng cậu định quậy phá, liền kéo Hoài Giảo ôm chặt vào lòng, thì thầm:
"Suỵt, ngoan nào, đừng nghịch."Hoài Giảo: "...???"Bị ôm chặt không cựa quậy nổi, đến khi được thả ra thì trưởng làng cũng vừa dứt lời.
"Thế nhé, chỉ có vậy thôi, mọi người giải tán đi."Hoài Giảo: "...?"Hả? Cái gì cơ? Nói gì mà đã xong rồi?Hoài Giảo ngơ ngác, như người mất hồn...Trên đường về, Nhị Ngưu thực hiện lời hứa, cõng Hoài Giảo trên lưng. Cậu tức đến mức mím môi, không thèm để ý đến ai. Nhị Ngưu vừa cõng vừa dỗ, nhưng suốt quãng đường chẳng thể khiến cậu hạ hỏa.Tối đó, nằm trên chiếc giường đất, hương muỗi đã được đốt sẵn. Hoài Giảo lăn qua lăn lại, không tài nào ngủ nổi. Cậu nằm sấp cũng nghĩ, trở mình cũng nghĩ, đầu óc chỉ quẩn quanh câu hỏi:
"Trưởng làng nói gì trong cuộc họp thế? Mình có bỏ lỡ chi tiết quan trọng nào không?"..Gần nửa đêm, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa gỗ.Người trên giường, mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, chỉ khẽ hé mắt, không có ý định xuống mở cửa."Hoài Giảo, Hoài Giảo, bé Giảo!"Bên ngoài, người kia gõ thêm hai tiếng, thấy vẫn không có động tĩnh, bèn nghĩ chắc Hoài Giảo còn giận chuyện ban ngày. Thế là, hắn không ngại ngần vòng qua cửa, mò đến bên cửa sổ gỗ sát giường, gõ "cộc cộc" mấy tiếng.Tiếng gõ ngay sát tai khiến Hoài Giảo phiền não cực độ. Không chịu nổi nữa, anh đành lê dép, uể oải đi ra cửa."Làm cái gì mà..."Chưa kịp nói hết câu, vừa kéo cửa ra một khe nhỏ, Hoài Giảo đã bị người đứng ngoài lao vào ôm chặt lấy.Người đàn ông da ngăm, ban ngày một mực giữ lễ, chăm sóc chu đáo từ việc đút cơm đến quét dọn nhà cửa, đúng kiểu người anh hàng xóm mẫu mực. Vậy mà khi đêm xuống, trời tối bốn bề không bóng người, lại lén lút gõ cửa, đẩy cửa sổ. Vừa vào nhà đã quấn lấy Hoài Giảo, tay vòng qua eo nhỏ, đẩy cậu vào trong phòng.— "Ôi chao! Tuyệt vời! Nhị Ngưu lợi hại thật đấy!"
— "Ban ngày nhìn đã thấy anh này chẳng phải người tử tế gì rồi mà!"
— "Ôi, cái eo nhỏ trắng nõn thế này, bị cặp tay to đen bóp nắn như thế kia... Nhị Ngưu đúng là biết chơi đấy!"Hoài Giảo bị màn "ập tới" bất ngờ này dọa ngây người. Đến khi bị đẩy ngã ra giường, cậu mới bừng tỉnh, bắt đầu vùng vẫy chống cự.Mùa hè, quần áo mặc đều rất mỏng. Hoài Giảo chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay rộng thùng thình, lộ ra cánh tay gầy gò và đôi chân thon dài trắng ngần. Ban nãy, cậu còn lén bật điều hòa, nên làn da lại càng mịn màng mát rượi, tựa như ngọc đẹp ngâm nước lạnh, vừa nhìn đã thấy vô cùng dễ chịu khi chạm vào."Bé Giảo hôm nay ngoan ghê, ăn cơm cũng rất giỏi, còn tự biết đi nữa..." Người đàn ông vừa nói, vừa giữ lấy hai tay Hoài Giảo, đôi môi nóng rẫy trượt nhẹ trên cổ cậu, như thể muốn lưu lại hơi thở đầy chiếm hữu.Hoài Giảo co tay, cố đẩy đầu người đàn ông ra. Trán cậu đã lấm tấm mồ hôi, run rẩy gọi một tiếng: "Anh...""Ấy, hay quá, nghe ngoan thật! Bé Giảo hôm nay vừa xinh vừa ngoan thế này.""Trưa nay đút cơm đã muốn ôm bé Giảo rồi. Làm sao mà lại đáng yêu đến thế chứ?"Hoài Giảo: "..."Khi cậu còn đang căng cứng người, không nói nên lời, người đàn ông da ngăm ấy, với khuôn mặt điển trai nhưng đầy vẻ tinh quái, lại đổi giọng, như dỗ dành:
"Trưởng làng bảo anh hai hôm nữa ra trấn đón nhóm sinh viên đại học. Hay là anh đưa bé Giảo đi cùng nhé, được không?"Hoài Giảo đang giãy giụa, nghe câu nói này thì bỗng khựng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com