Dm Edit Tu Than Luon Muon Giau Toi Di
Edit:Janee
*******
Tiểu bảo bối?Berceily xanh mặt, không biết hôm nay tên này lại mắc bệnh gì, Tử Thần làm thần bảo hộ cho người khác?Bảo hộ cậu qua cây cầu Nại Hà à?Nhưng điều Berceily không biết là, lần này người đàn ông đến hoàn toàn do nghe thấy tiếng sáo của Berceily, không giống như những lần có âm mưu trước, vì vậy phòng livestream của cậu không bị ngắt.Nghĩa là tất cả những gì vừa xảy ra, bao gồm cả tiếng "tiểu bảo bối" sến sẩm người khác hay gọi nay lại phát ra từ miệng Thần Chết, đều đã được khán giả ở phía kia màn hình livestream nhìn thấy và nghe thấy rõ ràng.Bảng chat công cộng của phòng livestream, thường luôn ồn ào, đột nhiên rơi vào im lặng chết chóc.Cho đến khi có người nhắn một cái: 【?】
Mọi người mới phản ứng lại, làn đạn nháy mắt bùng nổ:
【ĐM ĐM? Bọn họ là loại quan hệ này hả???】
【Không có khả năng, Tử Thần chỉ là thấy Tiểu Ly quá đáng yêu…bốn bỏ lên năm, kỳ thực Tử Thần chỉ là thích trẻ con đáng yêu thôi… Ặc tôi không bịa nổi nữa huhuhu】
【Cho nên bọn họ rốt cuộc ở bên nhau từ khi nào vậy? Làm sao có thể bí mật dưới mí mắt chúng ta yêu đương chứ?】
【Là tôi bị điên hay thế giới này bị điên vậy…?】
……
Người đàn ông đang ôm bé bánh bao nhỏ mềm trong tay đột nhiên cau mày, quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn hướng về một nơi nào đó trong khoảng không.Trong mắt khán giả, chính là Tử Thần đột nhiên đem mặt hướng về phía màn ảnh, mọi người căn bản chưa kịp liếm nhan, đã bị ánh mắt khủng bố của hắn dọa không dám nhúc nhích, dù cách một cái màn hình.Giây tiếp theo, màn hình vụt tắt, chỉ còn lại có câu nói quen thuộc kia: Chủ kênh đã mất liên kết, đang cố gắng kết nối… Xin vui lòng đợi.
***
"Có người chết! Có người ngã chết!"Một tiếng kêu khiếp sợ vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh giữa buổi trưa. Khi Berceily nghe thấy và xuống lầu, cậu chỉ thấy một chiếc cáng cứu thương phủ một tấm vải trắng, dưới tấm vải trắng mơ hồ hình dạng một người.Các bác sĩ y tá vội vội vàng vàng đem cáng đẩy vào xe cứu thương, trong quá trình đó tấm vải trắng không biết mắc vào đâu, bị xốc lên một nửa, cơ thể bị hàng rào sắt nhô lên cắt thành hai mảnh đột nhiên bại lộ trước mắt mọi người, các cơ quan bên trong cùng những vật thể không rõ tràn đầy trên giường."Aaa!!!" Gần như tất cả các đứa trẻ không thể kiềm được mà hét lên kinh hãi, thậm chí nhiều đứa còn bật khóc.Bác sĩ vội vàng che lại tấm vải trắng, kéo cáng cứu thương lên và đẩy vào trong xe. Cửa sau xe cứu thương đóng sầm lại , đèn cảnh báo xanh đỏ nhấp nháy, tiếng còi cảnh báo vang vọng, xe cứu thương nhanh chóng rời đi.Berceily nhíu mày đứng im tại chỗ, đôi mắt xanh phản chiếu vũng máu đỏ tươi trên mặt đất, vẻ mặt không rõ.Tô Lan không biết từ khi đã đứng bên cạnh cậu, nhìn vẻ trầm mặc của Berceily, nói: "Người vừa mới bị nâng đi là công nhân bảo trì điện, hộp điện của viện không biết vì sao lại ở phía tường ngoài tầng năm, sửa mạch điện lại phải làm việc trên cao, nhưng mà vừa rồi không biết tại sao sợi cáp treo công nhân bất ngờ đứt."Nghe điều này, Berceily mới quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt xanh lạnh lùng, không còn nụ cười giả tạo như trước.Tuy nhiên, Tô Lan vẫn cười ngọt ngào, đối mặt với ánh mắt của cậu, tiếp tục nói: "Ở độ cao này, đáng nhẽ không chết, nhưng không ngờ rằng khi rơi xuống, lại va vào hàng rào bên ngoài tòa nhà ký túc xá, bị chia thành hai mảnh."Berceily nhìn cậu ta, không nói chuyện.Nếu điều Tử Thần nói là sự thật, thế giới phó bản này thật sự bị một trong năm người chơi khác thay đổi, thì theo suy nghĩ của cậu, người có khả năng nhất, chính là vị “Người có quan hệ” trước mắt.Nếu thật sự là cậu ta thay đổi phó bản cốt truyện, vậy sự kiện công nhân sửa điện ngã lầu hôm nay có khả năng cũng là kế hoạch của cậu ta.Tại sao phải làm như vậy? Mục đích của cậu ta là gì?Có người xuống tầng, vội vàng đi tới chỗ viện trưởng đang đen mặt: "Viện trưởng, tôi vừa nhìn thấy một đoạn dây thừng bị đứt ở tầng 6...... chỗ đứt là ở cửa sổ phòng 604."Thấy sắc mặt viện trưởng biến đổi, người nọ nói tiếp: "Viện trưởng, cảnh sát cũng sắp tới rồi......""Vậy cậu còn không mau đi!" Viện trưởng nóng nảy trả lời một câu không đầu không đuôi.Người nọ liên tục nói: "Được rồi, được rồi, tôi đi ngay đây." Nói xong xoay người lên tầng.Berceily cách bọn họ không xa, nghe thấy tất cả đoạn đối thoại này.604......Cậu cảm thấy số phòng này có chút quen tai, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một sợi dây đứt lẻ loi treo trên cửa sổ tầng sáu.Sắc mặt cậu trầm xuống, ánh mắt xanh lạnh lùng như báo hiệu một cơn bão sắp đến.Vị trí đó, là phòng của Diệp Ngọc Vũ.
****
Thời điểm cảnh sát tới, dây thừng đã bị tháo xuống.Có cảnh sát trách cứ bọn họ tại sao lại phá hủy hiện trường, viện trưởng cười nói rằng, trong viện có rất nhiều trẻ con, mấy đứa trẻ rất sợ hãi khi nhìn thấy sợi dây treo ở đó, nên mới bất đắc dĩ tháo dây thừng xuống.Berceily cười nhạo.Trẻ con tại hiện trường nhiều như vậy, trừ những đứa hét lên chói tai khi tận mắt thấy tình trạng thê thảm của thi thể công nhân bảo trì, thì lúc khác có đứa nào kêu sợ đâu.Cảnh sát nhíu mày nhìn xung quanh một vòng. Berceily cho rằng hắn sẽ mở miệng đuổi bọn trẻ con về, nhưng cuối cùng cảnh sát lại không nói cái gì.Cũng phải, người chơi kia đã cất công làm ra việc này, làm sao có thể không để họ tận mắt chứng kiến hiện trường được?Cảnh sát ở đây đều có thâm niên, chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra chỗ dây thừng bị đứt có dấu vết tác động của con người, rõ ràng đã có người ác ý dùng dụng cụ sắc nhọn cắt đứt.Vốn tưởng rằng đây là sự cố ngoài ý muốn, giờ đột nhiên biến thành giết người có chủ đích, ý nghĩa hai việc này hoàn toàn không giống nhau, lúc này sắc mặt mọi người lập tức trở nên nghiêm túc ngưng trọng.Vị cảnh sát vừa hỏi chuyện lại lần nữa nhìn về phía viện trưởng: "Dây thừng vốn treo ở vị trí nào?"Viện trưởng một bộ dáng cẩn thận nhớ lại: "A... Phía đông đó."Nói lời vô nghĩa.Nhưng rất nhiều dấu vết tại hiện trường vẫn còn đó, cảnh sát nhanh chóng dựa vào các manh mối để xác định vị trí ban đầu của dây thừng, kết hợp với độ dài dây thừng còn lại hiện tại —"Cái cửa sổ kia của phòng nào?"Viện trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán: "A…Chắc là 60,602 gì đó thì phải.""Đội trưởng, là 604." Một cảnh sát nói, thấy mọi người đều nhìn mình, anh ta sờ sờ cái gáy, "Trước kia tôi từng đến đây rồi… Tôi muốn nhận nuôi một đứa."Viên cảnh sát được gọi là "Đội trưởng" gật đầu và hỏi lại: "Ai sống ở phòng 604?"Lần này viện trưởng trả lời rất nhanh: “Là một cô bé mới tới mấy hôm trước, bởi vì mới tới, cho nên trước mắt nàng đang ở một mình.”Berceily nhíu mày nhìn chung quanh một vòng vẫn không thấy Diệp Ngọc Vũ.“Một cô bé? Mang tôi đi lên nhìn xem.”Viện trưởng theo lời dẫn cảnh sát lên tầng.Berceily cau mày muốn lén lút bám theo, lại đột nhiên bị người khác giữ lại bả vai.Cậu xoay người, đối mặt với Thẩm phu nhân ánh mắt ấm áp đầy ý cười: "Bảo bối Tiểu Hy, sao con ở chỗ này?"Berceily đang muốn trả lời, lại phát hiện đám trẻ con xung quanh đột nhiên biến mất, rõ ràng vừa rồi tụ tập ở đây rất đông, vậy mà giờ giống như… biến mất trong không khí.Cậu nhíu mày, trong lòng có chút bất an."Tiểu Hy, dì làm mẹ con được không?" Thẩm phu nhân nói.Berceily không nói gì.Quá đột ngột, cũng quá kỳ lạ. Cậu cảm thấy mình chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ này, nhưng không phải theo cách này. Hoàn toàn bị động, như một đứa trẻ mồ côi trong trại mồ côi đang bị lựa chọn.Thẩm phu nhân lại tiếp tục hỏi: "Hôm nay cùng dì về nhà được không?"Không.Berceily mở miệng hỏi bà, "Bạch tiên sinh đâu rồi ạ?"Mau đem Thẩm phu nhân về đi!Thẩm phu nhân lại cười: "Sao phải nghe theo ông ấy làm gì? Chồng dì đâu có thích trẻ con đâu."Gì? Không thích còn tới nhận nuôi.Berceily cau mày rút bàn tay đang bị bà nắm lấy."Tiểu Hy?""Không cần." Berceily lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt của bà, "Bà rốt cuộc là ai?"Vừa rồi cậu định tiến hành thôi miên sâu Thẩm phu nhân, lại phát hiện tinh thần của đối phương đã hoàn toàn bị một sức mạnh khác giam cầm. Nói cách khác, có người đã đến trước, hoàn toàn chiếm giữ tinh thần bà, bà ấy đã bị người khác kiểm soát.Berceily có thể cảm nhận được loại sức mạnh này khác với sức mạnh thôi miên của mình.Thuật thôi miên của cậu, sẽ âm thầm tiếp cận tâm trí đối phương, khiến người đó dù bị cậu khống chế hành động vẫn cảm thấy hành động của mình là đương nhiên, là ý muốn của chính mình..Còn sức mạnh kia là cưỡng bức trói chặt tư duy của người khác, khiến họ ngừng suy nghĩ, rồi ép buộc tư duy của mình vào ý thức của họ, làm tu hú chiếm tổ.Nhưng mà trước mắt, hiệu quả là hoàn toàn giống nhau."Con đang nói gì vậy Tiểu Hy?" Nụ cười của Thẩm phu nhân không chê vào đâu được: "Con không muốn dì làm mẹ con sao? Con không muốn có một gia đình hạnh phúc viên mãn sao?"Berceily mím môi, cố gắng loại bỏ sức mạnh tinh thần đang chiếm đoạt tư duy của Thẩm phu nhân, không lâu sau, nụ cười của bà dần dần biến mất, thay vào đó là ánh mắt chứa sự mờ mịt và dao động rõ rệt.Có thể.Đối phương khống chế tinh thần rất vụng về, Berceily nhân cơ hội muốn đánh thêm một kích nữa.Giây tiếp theo, một cỗ sức mạnh kỳ lạ bắt đầu áp chế Berceily, khiến việc thôi miên của cậu bị gián đoạn."Hệ thống!?"Nguồn gốc của sức mạnh này, rõ ràng là đến từ hệ thống sâu trong đầu cậu!Nó làm gì? Vì sao muốn áp chế cậu?Berceily sắc mặt khó coi, sức mạnh của hệ thống và con người hoàn toàn không phải cùng đẳng cấp, gần như trong nháy mắt, tư duy của cậu đã bắt đầu đình trệ, ánh mắt tan rã, ý thức bắt đầu mù mịt.Lúc này, từ hư không bất ngờ xuất hiện một bàn tay với các khớp rõ ràng, năm ngón tay thon dài, nắm lấy cánh tay của Berceily, dễ dàng kéo cậu vào một không gian khác.Áp chế trong đầu nhanh chóng biến mất, Berceily hoàn hồn, theo bản năng nắm chặt tay áo đối phương, ngẩng đầu lên thì bắt gặp một đôi mắt đen nhánh.Trăng máu trên bầu trời quen thuộc, cậu bị người đàn ông ôm ở trong lòng, ngồi trên cánh tay anh.Berceily ngẩn ngơ nhìn.Người đàn ông nhướng mày: "Em còn chưa hoàn hồn à?"Đôi môi căng mọng của đứa trẻ lập tức mím lại: "Thả tôi xuống."Người đàn ông sao có thể nghe lời, cười khẽ nói: "Thiếu chút nữa mắc mưu của người khác rồi."Berceily không nói chuyện, nhưng từ sắc mặt khó coi của cậu, thì tâm tình hiện tại hiển nhiên không tốt lắm."Chậc." Người đàn ông vươn móng vuốt, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mềm của Berceily, "Lần này đối thủ rất đặc biệt, tôi giúp em nhé?"Berceily nhìn chằm chằm anh ta.Ánh mắt ấy dường như đang nói:Anh mẹ nó không phải cũng là kẻ thù của tôi sao?
*******
Tiểu bảo bối?Berceily xanh mặt, không biết hôm nay tên này lại mắc bệnh gì, Tử Thần làm thần bảo hộ cho người khác?Bảo hộ cậu qua cây cầu Nại Hà à?Nhưng điều Berceily không biết là, lần này người đàn ông đến hoàn toàn do nghe thấy tiếng sáo của Berceily, không giống như những lần có âm mưu trước, vì vậy phòng livestream của cậu không bị ngắt.Nghĩa là tất cả những gì vừa xảy ra, bao gồm cả tiếng "tiểu bảo bối" sến sẩm người khác hay gọi nay lại phát ra từ miệng Thần Chết, đều đã được khán giả ở phía kia màn hình livestream nhìn thấy và nghe thấy rõ ràng.Bảng chat công cộng của phòng livestream, thường luôn ồn ào, đột nhiên rơi vào im lặng chết chóc.Cho đến khi có người nhắn một cái: 【?】
Mọi người mới phản ứng lại, làn đạn nháy mắt bùng nổ:
【ĐM ĐM? Bọn họ là loại quan hệ này hả???】
【Không có khả năng, Tử Thần chỉ là thấy Tiểu Ly quá đáng yêu…bốn bỏ lên năm, kỳ thực Tử Thần chỉ là thích trẻ con đáng yêu thôi… Ặc tôi không bịa nổi nữa huhuhu】
【Cho nên bọn họ rốt cuộc ở bên nhau từ khi nào vậy? Làm sao có thể bí mật dưới mí mắt chúng ta yêu đương chứ?】
【Là tôi bị điên hay thế giới này bị điên vậy…?】
……
Người đàn ông đang ôm bé bánh bao nhỏ mềm trong tay đột nhiên cau mày, quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn hướng về một nơi nào đó trong khoảng không.Trong mắt khán giả, chính là Tử Thần đột nhiên đem mặt hướng về phía màn ảnh, mọi người căn bản chưa kịp liếm nhan, đã bị ánh mắt khủng bố của hắn dọa không dám nhúc nhích, dù cách một cái màn hình.Giây tiếp theo, màn hình vụt tắt, chỉ còn lại có câu nói quen thuộc kia: Chủ kênh đã mất liên kết, đang cố gắng kết nối… Xin vui lòng đợi.
***
"Có người chết! Có người ngã chết!"Một tiếng kêu khiếp sợ vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh giữa buổi trưa. Khi Berceily nghe thấy và xuống lầu, cậu chỉ thấy một chiếc cáng cứu thương phủ một tấm vải trắng, dưới tấm vải trắng mơ hồ hình dạng một người.Các bác sĩ y tá vội vội vàng vàng đem cáng đẩy vào xe cứu thương, trong quá trình đó tấm vải trắng không biết mắc vào đâu, bị xốc lên một nửa, cơ thể bị hàng rào sắt nhô lên cắt thành hai mảnh đột nhiên bại lộ trước mắt mọi người, các cơ quan bên trong cùng những vật thể không rõ tràn đầy trên giường."Aaa!!!" Gần như tất cả các đứa trẻ không thể kiềm được mà hét lên kinh hãi, thậm chí nhiều đứa còn bật khóc.Bác sĩ vội vàng che lại tấm vải trắng, kéo cáng cứu thương lên và đẩy vào trong xe. Cửa sau xe cứu thương đóng sầm lại , đèn cảnh báo xanh đỏ nhấp nháy, tiếng còi cảnh báo vang vọng, xe cứu thương nhanh chóng rời đi.Berceily nhíu mày đứng im tại chỗ, đôi mắt xanh phản chiếu vũng máu đỏ tươi trên mặt đất, vẻ mặt không rõ.Tô Lan không biết từ khi đã đứng bên cạnh cậu, nhìn vẻ trầm mặc của Berceily, nói: "Người vừa mới bị nâng đi là công nhân bảo trì điện, hộp điện của viện không biết vì sao lại ở phía tường ngoài tầng năm, sửa mạch điện lại phải làm việc trên cao, nhưng mà vừa rồi không biết tại sao sợi cáp treo công nhân bất ngờ đứt."Nghe điều này, Berceily mới quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt xanh lạnh lùng, không còn nụ cười giả tạo như trước.Tuy nhiên, Tô Lan vẫn cười ngọt ngào, đối mặt với ánh mắt của cậu, tiếp tục nói: "Ở độ cao này, đáng nhẽ không chết, nhưng không ngờ rằng khi rơi xuống, lại va vào hàng rào bên ngoài tòa nhà ký túc xá, bị chia thành hai mảnh."Berceily nhìn cậu ta, không nói chuyện.Nếu điều Tử Thần nói là sự thật, thế giới phó bản này thật sự bị một trong năm người chơi khác thay đổi, thì theo suy nghĩ của cậu, người có khả năng nhất, chính là vị “Người có quan hệ” trước mắt.Nếu thật sự là cậu ta thay đổi phó bản cốt truyện, vậy sự kiện công nhân sửa điện ngã lầu hôm nay có khả năng cũng là kế hoạch của cậu ta.Tại sao phải làm như vậy? Mục đích của cậu ta là gì?Có người xuống tầng, vội vàng đi tới chỗ viện trưởng đang đen mặt: "Viện trưởng, tôi vừa nhìn thấy một đoạn dây thừng bị đứt ở tầng 6...... chỗ đứt là ở cửa sổ phòng 604."Thấy sắc mặt viện trưởng biến đổi, người nọ nói tiếp: "Viện trưởng, cảnh sát cũng sắp tới rồi......""Vậy cậu còn không mau đi!" Viện trưởng nóng nảy trả lời một câu không đầu không đuôi.Người nọ liên tục nói: "Được rồi, được rồi, tôi đi ngay đây." Nói xong xoay người lên tầng.Berceily cách bọn họ không xa, nghe thấy tất cả đoạn đối thoại này.604......Cậu cảm thấy số phòng này có chút quen tai, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một sợi dây đứt lẻ loi treo trên cửa sổ tầng sáu.Sắc mặt cậu trầm xuống, ánh mắt xanh lạnh lùng như báo hiệu một cơn bão sắp đến.Vị trí đó, là phòng của Diệp Ngọc Vũ.
****
Thời điểm cảnh sát tới, dây thừng đã bị tháo xuống.Có cảnh sát trách cứ bọn họ tại sao lại phá hủy hiện trường, viện trưởng cười nói rằng, trong viện có rất nhiều trẻ con, mấy đứa trẻ rất sợ hãi khi nhìn thấy sợi dây treo ở đó, nên mới bất đắc dĩ tháo dây thừng xuống.Berceily cười nhạo.Trẻ con tại hiện trường nhiều như vậy, trừ những đứa hét lên chói tai khi tận mắt thấy tình trạng thê thảm của thi thể công nhân bảo trì, thì lúc khác có đứa nào kêu sợ đâu.Cảnh sát nhíu mày nhìn xung quanh một vòng. Berceily cho rằng hắn sẽ mở miệng đuổi bọn trẻ con về, nhưng cuối cùng cảnh sát lại không nói cái gì.Cũng phải, người chơi kia đã cất công làm ra việc này, làm sao có thể không để họ tận mắt chứng kiến hiện trường được?Cảnh sát ở đây đều có thâm niên, chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra chỗ dây thừng bị đứt có dấu vết tác động của con người, rõ ràng đã có người ác ý dùng dụng cụ sắc nhọn cắt đứt.Vốn tưởng rằng đây là sự cố ngoài ý muốn, giờ đột nhiên biến thành giết người có chủ đích, ý nghĩa hai việc này hoàn toàn không giống nhau, lúc này sắc mặt mọi người lập tức trở nên nghiêm túc ngưng trọng.Vị cảnh sát vừa hỏi chuyện lại lần nữa nhìn về phía viện trưởng: "Dây thừng vốn treo ở vị trí nào?"Viện trưởng một bộ dáng cẩn thận nhớ lại: "A... Phía đông đó."Nói lời vô nghĩa.Nhưng rất nhiều dấu vết tại hiện trường vẫn còn đó, cảnh sát nhanh chóng dựa vào các manh mối để xác định vị trí ban đầu của dây thừng, kết hợp với độ dài dây thừng còn lại hiện tại —"Cái cửa sổ kia của phòng nào?"Viện trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán: "A…Chắc là 60,602 gì đó thì phải.""Đội trưởng, là 604." Một cảnh sát nói, thấy mọi người đều nhìn mình, anh ta sờ sờ cái gáy, "Trước kia tôi từng đến đây rồi… Tôi muốn nhận nuôi một đứa."Viên cảnh sát được gọi là "Đội trưởng" gật đầu và hỏi lại: "Ai sống ở phòng 604?"Lần này viện trưởng trả lời rất nhanh: “Là một cô bé mới tới mấy hôm trước, bởi vì mới tới, cho nên trước mắt nàng đang ở một mình.”Berceily nhíu mày nhìn chung quanh một vòng vẫn không thấy Diệp Ngọc Vũ.“Một cô bé? Mang tôi đi lên nhìn xem.”Viện trưởng theo lời dẫn cảnh sát lên tầng.Berceily cau mày muốn lén lút bám theo, lại đột nhiên bị người khác giữ lại bả vai.Cậu xoay người, đối mặt với Thẩm phu nhân ánh mắt ấm áp đầy ý cười: "Bảo bối Tiểu Hy, sao con ở chỗ này?"Berceily đang muốn trả lời, lại phát hiện đám trẻ con xung quanh đột nhiên biến mất, rõ ràng vừa rồi tụ tập ở đây rất đông, vậy mà giờ giống như… biến mất trong không khí.Cậu nhíu mày, trong lòng có chút bất an."Tiểu Hy, dì làm mẹ con được không?" Thẩm phu nhân nói.Berceily không nói gì.Quá đột ngột, cũng quá kỳ lạ. Cậu cảm thấy mình chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ này, nhưng không phải theo cách này. Hoàn toàn bị động, như một đứa trẻ mồ côi trong trại mồ côi đang bị lựa chọn.Thẩm phu nhân lại tiếp tục hỏi: "Hôm nay cùng dì về nhà được không?"Không.Berceily mở miệng hỏi bà, "Bạch tiên sinh đâu rồi ạ?"Mau đem Thẩm phu nhân về đi!Thẩm phu nhân lại cười: "Sao phải nghe theo ông ấy làm gì? Chồng dì đâu có thích trẻ con đâu."Gì? Không thích còn tới nhận nuôi.Berceily cau mày rút bàn tay đang bị bà nắm lấy."Tiểu Hy?""Không cần." Berceily lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt của bà, "Bà rốt cuộc là ai?"Vừa rồi cậu định tiến hành thôi miên sâu Thẩm phu nhân, lại phát hiện tinh thần của đối phương đã hoàn toàn bị một sức mạnh khác giam cầm. Nói cách khác, có người đã đến trước, hoàn toàn chiếm giữ tinh thần bà, bà ấy đã bị người khác kiểm soát.Berceily có thể cảm nhận được loại sức mạnh này khác với sức mạnh thôi miên của mình.Thuật thôi miên của cậu, sẽ âm thầm tiếp cận tâm trí đối phương, khiến người đó dù bị cậu khống chế hành động vẫn cảm thấy hành động của mình là đương nhiên, là ý muốn của chính mình..Còn sức mạnh kia là cưỡng bức trói chặt tư duy của người khác, khiến họ ngừng suy nghĩ, rồi ép buộc tư duy của mình vào ý thức của họ, làm tu hú chiếm tổ.Nhưng mà trước mắt, hiệu quả là hoàn toàn giống nhau."Con đang nói gì vậy Tiểu Hy?" Nụ cười của Thẩm phu nhân không chê vào đâu được: "Con không muốn dì làm mẹ con sao? Con không muốn có một gia đình hạnh phúc viên mãn sao?"Berceily mím môi, cố gắng loại bỏ sức mạnh tinh thần đang chiếm đoạt tư duy của Thẩm phu nhân, không lâu sau, nụ cười của bà dần dần biến mất, thay vào đó là ánh mắt chứa sự mờ mịt và dao động rõ rệt.Có thể.Đối phương khống chế tinh thần rất vụng về, Berceily nhân cơ hội muốn đánh thêm một kích nữa.Giây tiếp theo, một cỗ sức mạnh kỳ lạ bắt đầu áp chế Berceily, khiến việc thôi miên của cậu bị gián đoạn."Hệ thống!?"Nguồn gốc của sức mạnh này, rõ ràng là đến từ hệ thống sâu trong đầu cậu!Nó làm gì? Vì sao muốn áp chế cậu?Berceily sắc mặt khó coi, sức mạnh của hệ thống và con người hoàn toàn không phải cùng đẳng cấp, gần như trong nháy mắt, tư duy của cậu đã bắt đầu đình trệ, ánh mắt tan rã, ý thức bắt đầu mù mịt.Lúc này, từ hư không bất ngờ xuất hiện một bàn tay với các khớp rõ ràng, năm ngón tay thon dài, nắm lấy cánh tay của Berceily, dễ dàng kéo cậu vào một không gian khác.Áp chế trong đầu nhanh chóng biến mất, Berceily hoàn hồn, theo bản năng nắm chặt tay áo đối phương, ngẩng đầu lên thì bắt gặp một đôi mắt đen nhánh.Trăng máu trên bầu trời quen thuộc, cậu bị người đàn ông ôm ở trong lòng, ngồi trên cánh tay anh.Berceily ngẩn ngơ nhìn.Người đàn ông nhướng mày: "Em còn chưa hoàn hồn à?"Đôi môi căng mọng của đứa trẻ lập tức mím lại: "Thả tôi xuống."Người đàn ông sao có thể nghe lời, cười khẽ nói: "Thiếu chút nữa mắc mưu của người khác rồi."Berceily không nói chuyện, nhưng từ sắc mặt khó coi của cậu, thì tâm tình hiện tại hiển nhiên không tốt lắm."Chậc." Người đàn ông vươn móng vuốt, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mềm của Berceily, "Lần này đối thủ rất đặc biệt, tôi giúp em nhé?"Berceily nhìn chằm chằm anh ta.Ánh mắt ấy dường như đang nói:Anh mẹ nó không phải cũng là kẻ thù của tôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com