Dm Edit Tu Than Luon Muon Giau Toi Di
Edit: Janee
******
Độ ấm xa lạ cùng xúc cảm mềm mại khiến Berceily giật mình rút tay lại, trong lúc nhất thời không biết nên tiếp tục trốn hay ra ngoài.Đây là lần đầu tiên cậu đi trộm đồ ăn, đã không giỏi lắm rồi còn bị bắt. Không đợi Berceily chủ động đứng dậy thì người kia cũng ngồi xổm xuống, một đôi mắt nâu quen thuộc chạm vào tầm mắt của Berceily, đối phương cười ngọt ngào: "Anh Bạch, là anh à."Người đến là Tô Lan.Cậu ta cũng biến thành một đứa trẻ bảy tám tuổi, đôi mắt cong cong, nụ cười ngọt ngào.Nhìn thấy không phải đầu bếp, Berceily thở phào nhẹ nhõm, hỏi hắn: "Sao cậu lại tới đây?"Tô Lan sờ bụng, ngây thơ nói: "Em đói."Sau đó hỏi lại: "Anh Bạch, anh không sao chứ? Anh cũng đói à? Anh đến để tìm đồ ăn hả? Ăn cà rốt?""Cậu cũng không có gì để ăn à?"Tô Lan lắc đầu. Cậu ta cúi xuống, dịch qua ngồi xổm với Berceily, cười nói: "Vốn dĩ có cơm ăn nhưng bị kẻ bắt nạt giật mất."Kẻ bắt nạt?Berceily nhướng mày, không hỏi gì thêm, cúi đầu gặm một miếng cà rốt vừa lấy được.Tô Lan tiếp tục tò mò hỏi cậu: "Anh Bạch, anh đã từng đến cô nhi viện chưa?"Berceily liếc nhìn cậu ta: "Chưa.""Vậy à..." Tô Lan cụp mắt xuống, một lúc sau lại đột nhiên cười: "Tôi cũng chưa từng, không nghĩ tới điều kiện ở cô nhi viện lại tệ như vậy, quan hệ giữa bọn nhỏ với nhau vậy mà lại là ỷ mạnh hiếp yếu, quá đáng thương." Berceily không đáp lại cậu ta, sau khi xem cốt truyện, cậu đã biết rằng viện mồ côi này rất bất thường, viện mồ côi bình thường không thể thu nhận những đứa trẻ vẫn còn cha mẹ như vậy. Nơi như vậy sao có thể gọi là viện mồ côi?Hai người ăn xong củ cà rốt cuối cùng trên bàn, Berceily liếm môi, "Đi thôi?""Đi."Họ giống như lúc đến, lén lút tránh né những người khác trốn ra ngoài.Trước khi về phòng, Tô Lan trao đổi số phòng với Berceily: "Tôi ở tầng 4, phòng 403, hoan nghênh anh Bạch đến chơi." "Tôi ở 206."***Khi Berceily về phòng, ba người bạn cùng phòng trước đó vắng mặt đều đã trở lại.Bọn họ đều là những đứa trẻ còn nhỏ, trong đó có hai đứa cũng tầm tuổi Berceily, đứa còn lại trông chỉ lớn hơn ba người một chút, người đó ở giường dưới của Berceily.Ba người này đều rất lãnh đạm, lúc Berceily quay lại, bọn họ cũng không thèm nhìn cậu một cái.Berceily cũng nhớ rõ tính cách của mình là lầm lì và nói lắp, leo lên giường không nói một lời.Buổi tối, nhân viên trại trẻ đi kiểm tra giường, dì kiểm tra vẻ mặt vô cảm đứng ở cửa: "Tống Kỳ, ra ngoài." Berceily nhìn thấy người ở giường dưới đi ra.Chỉ thấy dì kiểm tra dùng một đá đạp Tống Kỳ xuống đất, sau đó, roi da mạnh mẽ vung qua.Tống Kỳ bị đánh trên mặt đất kêu thảm thiết, cậu ta bị đánh một mạch mười roi, mỗi roi đều rớm máu.Sau khi đánh một trận, khuôn mặt của bà dì càng trở nên đáng sợ và ác độc, cô ta còn giương chân đá cậu bé, vừa đá vừa nói: "Thật là giỏi, viện đã tiêu tiền để mời giáo viên cho những tên vô dụng như bọn mày, vậy mà lũ rác rưởi bọn mày lại không chịu nghe giảng?"Tống Kỳ ngã sấp xuống đất, mặt đập xuống, toàn thân đầy máu, không nói không rằng, hình như đã ngất đi.Dì kiểm tra lại nhổ một ngụm nước bọt rồi ngước lên, hắng giọng nói: "Gần đây bọn mày nên ngoan ngoãn hơn đi. Ngày mai sẽ có một cặp vợ chồng đến chọn con. Ai may mắn được chọn đi... Ha, sau này sẽ không phải chịu đựng nỗi đau này nữa."Sau khi nói xong, cô ta cười lạnh một tiếng và rời đi.Một thời gian dài sau khi cô ta đi, Tống Kỳ vẫn nằm trên mặt đất, không ai đến giúp cậu ta. Sau một lúc, cậu bé tự mình khó nhọc đứng dậy và quay trở lại giường.Ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, Berceily cau mày.Cậu đổi một lọ thuốc cầm máu từ trong không gian hệ thống, từ giường trên đưa xuống, khi nói chuyện cũng không quên giả vờ lắp bắp:"Tống,Tống Kỳ, thuốc, thuốc. "Tống Kỳ nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn bàn tay từ giường trên đưa xuống. Một lúc lâu sau, hắn khàn giọng nói: "Không cần. "Giường dưới phía đối diện đột nhiên chế nhạo, thiếu niên dùng giọng điệu giễu cợt nói với Berceily: "Mày còn có thuốc sao? Anh Tiểu Diệp thực sự rất tốt với mày nhỉ."Lại là anh Tiểu Diệp, cũng không biết anh ta là thần thánh phương nào.Thấy giường dưới không nhận, Berceily cũng không tiếp tục đưa nữa, cậu chỉ giả vờ để lấy chút tin tức thôi, ai biết giường dưới bị đánh thành như vậy cũng không chịu nhận thuốc.Làm việc tốt còn không bằng trực tiếp thôi miên cậu ta.Berceily nghĩ vậy.Khi màn đêm dần buông, hơi thở trong phòng dần trở nên nặng nề hơn. Trẻ em rất dễ buồn ngủ, ngay cả Berceily cũng nhịn không nổi mà ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, cậu cảm thấy như có người đang vuốt ve, đùa nghịch chân tay của mình, cho đến khi người kia kiêu ngạo đến mức lật người cậu, Berceily mới bừng tỉnh giấc, lại phát hiện đó hoàn toàn không phải một giấc mơ, cậu đang nằm trên một chiếc giường lớn màu đen hoàn toàn xa lạ."Ai?" Vừa mới hỏi, cậu lập tức đoán ra là ai, bởi vì trên chóp mũi còn đọng lại hương hoa hồng. Tử Thần.Hai từ này xuất hiện trong đầu khiến cậu gần như ngay lập tức nhớ lại những lời cuối cùng của mình trong phó bản trước. Cộng thêm việc cảm nhận được một bàn tay lớn trên lưng mình, cả cơ thể cậu cứng đờ.Nhưng, nhưng bây giờ cậu không phải là một đứa trẻ ngây thơ sao? Vậy mà cũng xuống tay được hả?Đương nhiên Tử Thần không thể xuống tay được, liền lật Berceily lại, nheo đôi mắt đen quen thuộc, nhìn đôi mắt to tròn của Berceily, giọng nói rõ ràng không vui: "Sao em lại biến thành một đứa trẻ?"Nghe vậy, lần đầu tiên Berceily cảm thấy hệ thống làm được chuyện tốt.Cậu nhướng mày, vẻ mặt rất vô tội: "Tôi không biết."Nhưng chưa kịp kiêu ngạo được bao lâu thì hành động của người đàn ông kia đã khiến cậu trở tay không kịp.Người đàn ông một tay véo chiếc má mập mạp của cậu, tay kia xoa xoa cái bụng mềm mại, khen ngợi: "Không hổ là cơ thể hoàn mỹ nhất mà tôi coi trọng, ngay từ khi còn nhỏ cũng đã hoàn hảo rồi."Berceily: "..."Đánh giá thấp trình độ biến thái của anh rồi.Berceily chịu không nổi bàn tay to lớn đặt trên bụng mình, muốn giãy giụa, lại nghe được nam nhân nhẹ giọng nói:
"Tôi nói gì cũng đúng? "
"Tôi muốn làm gì thì làm?"
"Tôi muốn làm gì em cũng được?"Berceily: "..." Câm đi.Người đàn ông tiến lại gần cậu, giọng điệu trở nên nguy hiểm: "Hay là em muốn đổi ý?"Cậu không chỉ muốn đổi ý mà còn muốn lấy đạo cụ đập vào mặt anh ta!Berceily lạnh lùng nghĩ.Nhưng mà thân thể bé nhỏ yếu ớt của trẻ con khiến cậu có chút bất lực, cho dù lấy ra đạo cụ đã chuẩn bị sẵn thì cậu cũng không thể đảm bảo bản thân có thể an toàn trốn thoát như kế hoạch ban đầu.Nếu nó không có tác dụng mà ngược lại khiến người đàn ông tức giận thì không xong.Kỳ thực Berceily biết rằng bây giờ người đàn ông sẽ không thực sự làm gì với mình. Chỉ cần nhìn vào việc hiện tại anh chỉ nhéo nhéo má, xoa xoa bụng là biết.Anh ta còn chưa biến thái đến mức thực sự làm điều gì với bản thân cậu khi nhỏ.Nhưng cho dù chỉ là nhéo má xoa bụng thì cũng là chuyện không ai dám làm với Berceily từ trước đến nay, hơn nữa... việc này quá thân mật, đã vượt quá giới hạn an toàn của cậu.Nói cách khác, mỗi khi người đàn ông này xuất hiện, anh ta đều đang nhảy disco trên điểm mấu chốt của cậu.Nhưng bây giờ, cậu không có biện pháp chống cự.Berceily không thích bị coi là con mồi, ngay cả khi không thể chống lại được về mặt sức mạnh, cậu vẫn muốn thử thôi miên anh."Sự chúc phúc của người đàn ông bí ẩn" trong phó bản trước đã nâng cấp khả năng thôi miên của cậu, sau này khi quay trở lại không gian hệ thống, cậu cũng sử dụng điểm để tăng cường khả năng thôi miên của mình một lần nữa.Có lẽ, lần này có thể thành công.Vì là trẻ con, đôi mắt xanh của cậu trở nên trong sáng và vô hại hơn bình thường.Người đàn ông nhìn thấy, hơi nhướng mày, sự ngạo mạn bẩm sinh khiến anh dù đã hiểu ý đồ của Berceily cũng không thấy sợ hãi, mà ngược lại, rất có hứng thú đối diện với cặp mắt xinh đẹp này.Cuộc chiến không khói thuốc súng cuối cùng kết thúc khi Berceily chịu không nổi mà nhắn mắt. Trên trán Berceily xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.Cậu lần nữa mở mắt, nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của người đàn ông, môi mím lại trắng bệch.Dù bề ngoài cậu vẫn bướng bỉnh nhưng trái tim đã chìm xuống đáy vực sâu.Người đàn ông khi nghiêm túc còn mạnh hơn cậu nghĩ gấp nhiều lần.Người đàn ông đột nhiên cười rộ lên, giơ một tay lên làm ký hiệu số năm với Berceily, giọng điệu tươi cười, thập phần sung sướng: "Năm giây, lần này tôi chìm đắm năm giây." Berceily sửng sốt.Người đàn ông duỗi tay, đặt ngón tay cái lên đôi môi mím chặt của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa cho đến khi cậu không nhịn được buông môi ra, đôi môi vốn trắng bệch đã bị xoa đỏ lên, người đàn ông thì thầm: "Nhiều hơn lần trước hai giây, tiếp tục cố gắng nhé?"Berceily: "..."Tiếp tục cố gắng nhé? Tôi thấy có vẻ như anh mắc bệnh nặng lắm rồi."Berceily." Người đàn ông đột nhiên gọi tên cậu, ba chữ đơn giản đó bị anh ta nhẹ nhàng gọi giống như mang theo chút ý nghĩa khác thường nào đó: "Em thật sự càng ngày càng thú vị." Anh cười nhẹ: "Tôi thật sự, càng ngày càng càng luyến tiếc giết em. Không bằng như này, em thấy chiếc giường này có ổn không? Từ nay về sau sống ở đây thì thế nào? "Berceily vô cảm nói với giọng lạnh lùng: "Không ra làm sao."Cũng không biết câu nói của cậu chọc trúng điểm cười nào của nam nhân, cậu vừa dứt lời, anh liền cười ha hả, bộ dáng như thể càng thích cậu hơn rồi làm sao giờ.Berceily: "..." Đúng là biến thái mà.Berceily cau mày: "Đưa tôi về, tôi còn có nhiệm vụ.""Được." Người đàn ông ngoài ý muốn mà đồng ý, "Khi em trở về hình dáng ban đầu, tôi sẽ đưa em về."Ánh mắt Berceily phức tạp nhìn anh ta.Anh đang mơ à?Khi cậu trở lại hình dáng ban đầu, việc đầu tiên làm sẽ là lấy đạo cụ ra đồng quy vu tận với anh ta!Bóng tối xung quanh dần dần mờ đi, chiếc giường đen mềm mại bên dưới lại biến thành chiếc giường gỗ nhỏ, cứng, lạnh lẽo và mục nát trong cô nhi viện, trong chốc lát, cậu vẫn có chút khó chịu.Cậu quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, chân trời phía xa đã chuyển sang màu trắng.****Sáng sớm, các nhân viên đến gõ cửa từng phòng, đánh thức tất cả bọn trẻ và chỉ cho chúng 5 phút để vệ sinh các nhân trước khi tập trung tại sân chơi nhỏ trong cô nhi viện.Viện trưởng là một người đàn ông trung niên hói đầu, ông ta đứng đối diện với bọn trẻ, đằng sau ông ta là một cặp nam nữ, dường như là vợ chồng.Berceily lập tức nghĩ tới lời dì kiểm tra tối qua nói, có một đôi vợ chồng sẽ đến chọn đứa trẻ về làm con nuôi."...Đây là Bạch tiên sinh và Thẩm nữ sĩ. Họ sẽ ở lại viện chúng ta mười ngày, trong mười ngày này họ sẽ tiếp xúc với các con, khi đó họ sẽ chọn ra đứa trẻ mà họ thích nhất và nhận nuôi chúng." Hiệu trưởng ưỡn cái bụng bự nói, âm thanh vang dội.Cặp đôi cũng mỉm cười chào mọi người.Berceily nhìn nụ cười ôn hòa ấm áp của hai vợ chồng kia, không biết vì sao lại cảm thấy cảnh tượng này rất kì lạ, tựa như vốn không nên thế này.Nhưng kì lạ ở đâu thì cậu không thể nói được.Trong lúc vô tình, cậu nhìn thấy Tô Lan đang đứng cách đó không xa, sau khi cậu ta bắt gặp ánh mắt của cậu thì lập tức nở một nụ cười ngọt ngào quen thuộc.Càng kì lạ hơn.Không để Berceily kịp nghĩ sâu hơn, thông báo hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu cậu:〈Nhiệm vụ chính: Đã được kích hoạt.Nhiệm vụ 1: Được ông bà Bạch nhận nuôi thành công trong vòng 10 ngày.Nhiệm vụ 2: Hãy bảo vệ đứa trẻ tốt bụng duy nhất.Nhiệm vụ phụ: Đợi kích hoạt.〉Berceily hơi nheo mắt lại.Ánh mắt quét qua tất cả các biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt của bọn trẻ, Berceily biết rằng giờ đây, tất cả mọi người đã trở thành đối thủ, đều đang cạnh tranh vị trí duy nhất, và trong số những người này, còn ẩn chứa bốn người chơi.Trò chơi chân chính bắt đầu rồi.
******
Độ ấm xa lạ cùng xúc cảm mềm mại khiến Berceily giật mình rút tay lại, trong lúc nhất thời không biết nên tiếp tục trốn hay ra ngoài.Đây là lần đầu tiên cậu đi trộm đồ ăn, đã không giỏi lắm rồi còn bị bắt. Không đợi Berceily chủ động đứng dậy thì người kia cũng ngồi xổm xuống, một đôi mắt nâu quen thuộc chạm vào tầm mắt của Berceily, đối phương cười ngọt ngào: "Anh Bạch, là anh à."Người đến là Tô Lan.Cậu ta cũng biến thành một đứa trẻ bảy tám tuổi, đôi mắt cong cong, nụ cười ngọt ngào.Nhìn thấy không phải đầu bếp, Berceily thở phào nhẹ nhõm, hỏi hắn: "Sao cậu lại tới đây?"Tô Lan sờ bụng, ngây thơ nói: "Em đói."Sau đó hỏi lại: "Anh Bạch, anh không sao chứ? Anh cũng đói à? Anh đến để tìm đồ ăn hả? Ăn cà rốt?""Cậu cũng không có gì để ăn à?"Tô Lan lắc đầu. Cậu ta cúi xuống, dịch qua ngồi xổm với Berceily, cười nói: "Vốn dĩ có cơm ăn nhưng bị kẻ bắt nạt giật mất."Kẻ bắt nạt?Berceily nhướng mày, không hỏi gì thêm, cúi đầu gặm một miếng cà rốt vừa lấy được.Tô Lan tiếp tục tò mò hỏi cậu: "Anh Bạch, anh đã từng đến cô nhi viện chưa?"Berceily liếc nhìn cậu ta: "Chưa.""Vậy à..." Tô Lan cụp mắt xuống, một lúc sau lại đột nhiên cười: "Tôi cũng chưa từng, không nghĩ tới điều kiện ở cô nhi viện lại tệ như vậy, quan hệ giữa bọn nhỏ với nhau vậy mà lại là ỷ mạnh hiếp yếu, quá đáng thương." Berceily không đáp lại cậu ta, sau khi xem cốt truyện, cậu đã biết rằng viện mồ côi này rất bất thường, viện mồ côi bình thường không thể thu nhận những đứa trẻ vẫn còn cha mẹ như vậy. Nơi như vậy sao có thể gọi là viện mồ côi?Hai người ăn xong củ cà rốt cuối cùng trên bàn, Berceily liếm môi, "Đi thôi?""Đi."Họ giống như lúc đến, lén lút tránh né những người khác trốn ra ngoài.Trước khi về phòng, Tô Lan trao đổi số phòng với Berceily: "Tôi ở tầng 4, phòng 403, hoan nghênh anh Bạch đến chơi." "Tôi ở 206."***Khi Berceily về phòng, ba người bạn cùng phòng trước đó vắng mặt đều đã trở lại.Bọn họ đều là những đứa trẻ còn nhỏ, trong đó có hai đứa cũng tầm tuổi Berceily, đứa còn lại trông chỉ lớn hơn ba người một chút, người đó ở giường dưới của Berceily.Ba người này đều rất lãnh đạm, lúc Berceily quay lại, bọn họ cũng không thèm nhìn cậu một cái.Berceily cũng nhớ rõ tính cách của mình là lầm lì và nói lắp, leo lên giường không nói một lời.Buổi tối, nhân viên trại trẻ đi kiểm tra giường, dì kiểm tra vẻ mặt vô cảm đứng ở cửa: "Tống Kỳ, ra ngoài." Berceily nhìn thấy người ở giường dưới đi ra.Chỉ thấy dì kiểm tra dùng một đá đạp Tống Kỳ xuống đất, sau đó, roi da mạnh mẽ vung qua.Tống Kỳ bị đánh trên mặt đất kêu thảm thiết, cậu ta bị đánh một mạch mười roi, mỗi roi đều rớm máu.Sau khi đánh một trận, khuôn mặt của bà dì càng trở nên đáng sợ và ác độc, cô ta còn giương chân đá cậu bé, vừa đá vừa nói: "Thật là giỏi, viện đã tiêu tiền để mời giáo viên cho những tên vô dụng như bọn mày, vậy mà lũ rác rưởi bọn mày lại không chịu nghe giảng?"Tống Kỳ ngã sấp xuống đất, mặt đập xuống, toàn thân đầy máu, không nói không rằng, hình như đã ngất đi.Dì kiểm tra lại nhổ một ngụm nước bọt rồi ngước lên, hắng giọng nói: "Gần đây bọn mày nên ngoan ngoãn hơn đi. Ngày mai sẽ có một cặp vợ chồng đến chọn con. Ai may mắn được chọn đi... Ha, sau này sẽ không phải chịu đựng nỗi đau này nữa."Sau khi nói xong, cô ta cười lạnh một tiếng và rời đi.Một thời gian dài sau khi cô ta đi, Tống Kỳ vẫn nằm trên mặt đất, không ai đến giúp cậu ta. Sau một lúc, cậu bé tự mình khó nhọc đứng dậy và quay trở lại giường.Ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, Berceily cau mày.Cậu đổi một lọ thuốc cầm máu từ trong không gian hệ thống, từ giường trên đưa xuống, khi nói chuyện cũng không quên giả vờ lắp bắp:"Tống,Tống Kỳ, thuốc, thuốc. "Tống Kỳ nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn bàn tay từ giường trên đưa xuống. Một lúc lâu sau, hắn khàn giọng nói: "Không cần. "Giường dưới phía đối diện đột nhiên chế nhạo, thiếu niên dùng giọng điệu giễu cợt nói với Berceily: "Mày còn có thuốc sao? Anh Tiểu Diệp thực sự rất tốt với mày nhỉ."Lại là anh Tiểu Diệp, cũng không biết anh ta là thần thánh phương nào.Thấy giường dưới không nhận, Berceily cũng không tiếp tục đưa nữa, cậu chỉ giả vờ để lấy chút tin tức thôi, ai biết giường dưới bị đánh thành như vậy cũng không chịu nhận thuốc.Làm việc tốt còn không bằng trực tiếp thôi miên cậu ta.Berceily nghĩ vậy.Khi màn đêm dần buông, hơi thở trong phòng dần trở nên nặng nề hơn. Trẻ em rất dễ buồn ngủ, ngay cả Berceily cũng nhịn không nổi mà ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, cậu cảm thấy như có người đang vuốt ve, đùa nghịch chân tay của mình, cho đến khi người kia kiêu ngạo đến mức lật người cậu, Berceily mới bừng tỉnh giấc, lại phát hiện đó hoàn toàn không phải một giấc mơ, cậu đang nằm trên một chiếc giường lớn màu đen hoàn toàn xa lạ."Ai?" Vừa mới hỏi, cậu lập tức đoán ra là ai, bởi vì trên chóp mũi còn đọng lại hương hoa hồng. Tử Thần.Hai từ này xuất hiện trong đầu khiến cậu gần như ngay lập tức nhớ lại những lời cuối cùng của mình trong phó bản trước. Cộng thêm việc cảm nhận được một bàn tay lớn trên lưng mình, cả cơ thể cậu cứng đờ.Nhưng, nhưng bây giờ cậu không phải là một đứa trẻ ngây thơ sao? Vậy mà cũng xuống tay được hả?Đương nhiên Tử Thần không thể xuống tay được, liền lật Berceily lại, nheo đôi mắt đen quen thuộc, nhìn đôi mắt to tròn của Berceily, giọng nói rõ ràng không vui: "Sao em lại biến thành một đứa trẻ?"Nghe vậy, lần đầu tiên Berceily cảm thấy hệ thống làm được chuyện tốt.Cậu nhướng mày, vẻ mặt rất vô tội: "Tôi không biết."Nhưng chưa kịp kiêu ngạo được bao lâu thì hành động của người đàn ông kia đã khiến cậu trở tay không kịp.Người đàn ông một tay véo chiếc má mập mạp của cậu, tay kia xoa xoa cái bụng mềm mại, khen ngợi: "Không hổ là cơ thể hoàn mỹ nhất mà tôi coi trọng, ngay từ khi còn nhỏ cũng đã hoàn hảo rồi."Berceily: "..."Đánh giá thấp trình độ biến thái của anh rồi.Berceily chịu không nổi bàn tay to lớn đặt trên bụng mình, muốn giãy giụa, lại nghe được nam nhân nhẹ giọng nói:
"Tôi nói gì cũng đúng? "
"Tôi muốn làm gì thì làm?"
"Tôi muốn làm gì em cũng được?"Berceily: "..." Câm đi.Người đàn ông tiến lại gần cậu, giọng điệu trở nên nguy hiểm: "Hay là em muốn đổi ý?"Cậu không chỉ muốn đổi ý mà còn muốn lấy đạo cụ đập vào mặt anh ta!Berceily lạnh lùng nghĩ.Nhưng mà thân thể bé nhỏ yếu ớt của trẻ con khiến cậu có chút bất lực, cho dù lấy ra đạo cụ đã chuẩn bị sẵn thì cậu cũng không thể đảm bảo bản thân có thể an toàn trốn thoát như kế hoạch ban đầu.Nếu nó không có tác dụng mà ngược lại khiến người đàn ông tức giận thì không xong.Kỳ thực Berceily biết rằng bây giờ người đàn ông sẽ không thực sự làm gì với mình. Chỉ cần nhìn vào việc hiện tại anh chỉ nhéo nhéo má, xoa xoa bụng là biết.Anh ta còn chưa biến thái đến mức thực sự làm điều gì với bản thân cậu khi nhỏ.Nhưng cho dù chỉ là nhéo má xoa bụng thì cũng là chuyện không ai dám làm với Berceily từ trước đến nay, hơn nữa... việc này quá thân mật, đã vượt quá giới hạn an toàn của cậu.Nói cách khác, mỗi khi người đàn ông này xuất hiện, anh ta đều đang nhảy disco trên điểm mấu chốt của cậu.Nhưng bây giờ, cậu không có biện pháp chống cự.Berceily không thích bị coi là con mồi, ngay cả khi không thể chống lại được về mặt sức mạnh, cậu vẫn muốn thử thôi miên anh."Sự chúc phúc của người đàn ông bí ẩn" trong phó bản trước đã nâng cấp khả năng thôi miên của cậu, sau này khi quay trở lại không gian hệ thống, cậu cũng sử dụng điểm để tăng cường khả năng thôi miên của mình một lần nữa.Có lẽ, lần này có thể thành công.Vì là trẻ con, đôi mắt xanh của cậu trở nên trong sáng và vô hại hơn bình thường.Người đàn ông nhìn thấy, hơi nhướng mày, sự ngạo mạn bẩm sinh khiến anh dù đã hiểu ý đồ của Berceily cũng không thấy sợ hãi, mà ngược lại, rất có hứng thú đối diện với cặp mắt xinh đẹp này.Cuộc chiến không khói thuốc súng cuối cùng kết thúc khi Berceily chịu không nổi mà nhắn mắt. Trên trán Berceily xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.Cậu lần nữa mở mắt, nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của người đàn ông, môi mím lại trắng bệch.Dù bề ngoài cậu vẫn bướng bỉnh nhưng trái tim đã chìm xuống đáy vực sâu.Người đàn ông khi nghiêm túc còn mạnh hơn cậu nghĩ gấp nhiều lần.Người đàn ông đột nhiên cười rộ lên, giơ một tay lên làm ký hiệu số năm với Berceily, giọng điệu tươi cười, thập phần sung sướng: "Năm giây, lần này tôi chìm đắm năm giây." Berceily sửng sốt.Người đàn ông duỗi tay, đặt ngón tay cái lên đôi môi mím chặt của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa cho đến khi cậu không nhịn được buông môi ra, đôi môi vốn trắng bệch đã bị xoa đỏ lên, người đàn ông thì thầm: "Nhiều hơn lần trước hai giây, tiếp tục cố gắng nhé?"Berceily: "..."Tiếp tục cố gắng nhé? Tôi thấy có vẻ như anh mắc bệnh nặng lắm rồi."Berceily." Người đàn ông đột nhiên gọi tên cậu, ba chữ đơn giản đó bị anh ta nhẹ nhàng gọi giống như mang theo chút ý nghĩa khác thường nào đó: "Em thật sự càng ngày càng thú vị." Anh cười nhẹ: "Tôi thật sự, càng ngày càng càng luyến tiếc giết em. Không bằng như này, em thấy chiếc giường này có ổn không? Từ nay về sau sống ở đây thì thế nào? "Berceily vô cảm nói với giọng lạnh lùng: "Không ra làm sao."Cũng không biết câu nói của cậu chọc trúng điểm cười nào của nam nhân, cậu vừa dứt lời, anh liền cười ha hả, bộ dáng như thể càng thích cậu hơn rồi làm sao giờ.Berceily: "..." Đúng là biến thái mà.Berceily cau mày: "Đưa tôi về, tôi còn có nhiệm vụ.""Được." Người đàn ông ngoài ý muốn mà đồng ý, "Khi em trở về hình dáng ban đầu, tôi sẽ đưa em về."Ánh mắt Berceily phức tạp nhìn anh ta.Anh đang mơ à?Khi cậu trở lại hình dáng ban đầu, việc đầu tiên làm sẽ là lấy đạo cụ ra đồng quy vu tận với anh ta!Bóng tối xung quanh dần dần mờ đi, chiếc giường đen mềm mại bên dưới lại biến thành chiếc giường gỗ nhỏ, cứng, lạnh lẽo và mục nát trong cô nhi viện, trong chốc lát, cậu vẫn có chút khó chịu.Cậu quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, chân trời phía xa đã chuyển sang màu trắng.****Sáng sớm, các nhân viên đến gõ cửa từng phòng, đánh thức tất cả bọn trẻ và chỉ cho chúng 5 phút để vệ sinh các nhân trước khi tập trung tại sân chơi nhỏ trong cô nhi viện.Viện trưởng là một người đàn ông trung niên hói đầu, ông ta đứng đối diện với bọn trẻ, đằng sau ông ta là một cặp nam nữ, dường như là vợ chồng.Berceily lập tức nghĩ tới lời dì kiểm tra tối qua nói, có một đôi vợ chồng sẽ đến chọn đứa trẻ về làm con nuôi."...Đây là Bạch tiên sinh và Thẩm nữ sĩ. Họ sẽ ở lại viện chúng ta mười ngày, trong mười ngày này họ sẽ tiếp xúc với các con, khi đó họ sẽ chọn ra đứa trẻ mà họ thích nhất và nhận nuôi chúng." Hiệu trưởng ưỡn cái bụng bự nói, âm thanh vang dội.Cặp đôi cũng mỉm cười chào mọi người.Berceily nhìn nụ cười ôn hòa ấm áp của hai vợ chồng kia, không biết vì sao lại cảm thấy cảnh tượng này rất kì lạ, tựa như vốn không nên thế này.Nhưng kì lạ ở đâu thì cậu không thể nói được.Trong lúc vô tình, cậu nhìn thấy Tô Lan đang đứng cách đó không xa, sau khi cậu ta bắt gặp ánh mắt của cậu thì lập tức nở một nụ cười ngọt ngào quen thuộc.Càng kì lạ hơn.Không để Berceily kịp nghĩ sâu hơn, thông báo hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu cậu:〈Nhiệm vụ chính: Đã được kích hoạt.Nhiệm vụ 1: Được ông bà Bạch nhận nuôi thành công trong vòng 10 ngày.Nhiệm vụ 2: Hãy bảo vệ đứa trẻ tốt bụng duy nhất.Nhiệm vụ phụ: Đợi kích hoạt.〉Berceily hơi nheo mắt lại.Ánh mắt quét qua tất cả các biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt của bọn trẻ, Berceily biết rằng giờ đây, tất cả mọi người đã trở thành đối thủ, đều đang cạnh tranh vị trí duy nhất, và trong số những người này, còn ẩn chứa bốn người chơi.Trò chơi chân chính bắt đầu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com