TruyenHHH.com

[ĐM-Edit] Trùng sinh mở tiệm ăn gia đình

Chương 2

NekoAoi90

“Nói đến nhà họ Tô, thì trước tiên phải nói tới thị trưởng Vệ Phục Minh mới nhận chức ở thành phố S vào hai năm trước. Vệ Phúc Minh này có bối cảnh rất thâm hậu, cụ thể là bối cảnh lớn thế nào, thì mọi người cũng không rõ, ông chỉ biết Vệ thị trưởng tạm thời tới thành phố S lập chút thành tích chính trị, để làm chuẩn bị cho việc thăng quan tiến chức sau này. Mà nhà họ Tô chính là thương nghiệp lớn hàng đầu ở thành phố S, mà người nắm quyền ở nhà họ Tô bây giờ là Tô Minh Phàm, còn vợ là Vệ Kỷ. Đến nay…”

“Vệ Kỷ với Vệ Phục Minh…” Đường Lận nghi ngờ hỏi, không lẽ trùng hợp là cùng họ Vệ?

Bị hắn nói leo thế ông Đường cũng không giận, suy nghĩ chút rồi nói tiếp: “Ngược lại bên ngoài cũng có vài người nghi ngờ Vệ Kỷ có quan hệ họ hàng với Vệ Phục Minh, nhưng mà hai người này cũng chưa từng công khai mối quan hệ giữa họ ra bên ngoài. Mà ở bên ngoài Vệ Kỷ vẫn luôn tôn trọng Vệ Phục Minh. Đương nhiên, trọng điểm ông muốn nói ở đây không phải là nhà họ Tô với Vệ Phục Minh thế nào.” Nhà họ Tô với nhà họ Vệ ở kinh thành có quan hệ như thế nào, thì ông Đường cũng không quan tâm lắm. Giờ nhắc tới Vệ Phục Minh, cũng chỉ là để nhắc nhở Đường Lận thôi.

Ông Đường nói tiếp, “Thời nay, không làm ăn thì khó sống, đất nước không buôn bán thì không thể ấm no, nếu muốn phát triển thì không thể tách khỏi chữ “buôn bán” được, đương nhiên, không thể tránh khỏi việc viên chức bắt tay với thương nhân. Việc làm ăn của Tô gia có thể phát triển mạnh như vậy, cùng có phần lớn là do chính phủ chống lưng, Tô Minh Phàm làm việc rất nhanh nhạy, là một nhân tài, cũng rất có năng lực. Nếu ông nhớ không lầm thì Tô Minh Phàm bây giờ đã sắp năm mươi tuổi rồi. Tuy người chịu trách nhiệm quản lý bên ngoài vẫn là Tô Minh Phàm, nhưng mà vài năm trước thì người xử lí mọi việc lớn nhỏ thật ra là con trai lớn của hắn —— Tô Chấp. Ông cũng từng gặp Tô Chấp vài lần, tuy còn trẻ nhưng rất trầm ổn. Những chuyện đối nhân xử thế so với cha nó thì đúng là trò giỏi hơn thầy, sát phạt quyết đoán...” dừng lại chút, ông Đường vỗ nhẹ vào tay của Đường Lận, “Là người rất tàn nhẫn.”

Tô Chấp? Đường Lận không ngừng lẩm nhẩm tên này nhiều lần trong lòng.

Đời trước ông Đường không hề nói cho Đường Lận biết gì về nhà họ Tô, mà bây giờ nghe ông nội nhắc tới chuyện của Vệ Phục Minh, Tô Minh Phàm và Tô Chấp nữa, cứ cảm thấy cách ông nói về họ có vẻ rất thân thuộc. Từ đó đến nay, Đường Lận không hề hay biết ông nội nhà mình mà lại có thể quen biết với những “nhân vật lớn” đó ở thành phố S.

“Ông nội, nhà chúng ta có quen biết với nhà họ Tô sao?” Đời trước từ lúc ông qua đời cho đến khi Đường Lận cũng chết một cách đột ngột, Đường Lận nhớ rất rõ là mình chưa từng gặp bất cứ ai của nhà họ Tô.

Ông Đường chỉ vào hộp quà trên bàn, nói: “Thấy mấy cái đó không, đều là của nhà họ Tô tặng. Trung thu mỗi năm, những cái bánh trung thu tinh xảo mà cháu thích cũng là Tô Chấp mang đến.”

Đường Lận càng nghi hoặc. 

Bánh trung thu mà mình thích ăn nhất vào dịp trung thu hằng năm đều là Tô Chấp mang tới? Vì bánh trung thu năm nào cũng là bà Ôn đưa cho, dù Đường Lận tò mò bà Ôn đã mua bánh ở đâu, nhưng bà Ôn không nói thì Đường Lận cũng ko hỏi thêm nữa, bây giờ lại thấy hơi ngại.

“Nhưng mà con chưa từng thấy mấy cái tổ yến đó trong nhà bao giờ…” Bánh trung thu thì Đường Lận ăn vào bụng rồi, còn nhân sâm với tổ yến gì đấy, thật sự là Đường Lận không hề hay biết.

“Ông nói người ta đem về rồi” ông Đường ho liên tục, Đường Lận vội vàng lấy bình giữ nhiệt trên bàn rót ra ly đưa ông. Ông Đường uống xong thông cổ họng, nói tiếp: “Mấy thứ này năm nào họ cũng gửi tặng vài lần, từ sau khi ông đổ bệnh nặng thi lúc nào bên trong cũng có thêm đồ bổ như nhân sâm hay tổ yến gì đấy, cũng rất chu đáo.” Còn lý do trả ngược trở về, ông Đường nhớ tới thì nhíu mày.
 
“Ông ơi, tại sao nhà họ Tô phải tặng cho chúng ta mấy thứ đó?” Đường Lận hiểu rõ câu “Có làm thì mới có ăn, cái loại không làm mà đòi có ăn thì ăn đầu b”, nếu như nhà bọn họ từng giúp đỡ nhà họ Tô, thì với tính cách của ông nội, bọn họ có trả cũng đã xong từ lâu rồi.

Ông Đường không vội trả lời câu hỏi của Đường Lận, “Lấy “ông bạn già” của ông lại đây.”

“Ông bạn già” của ông Đường là chỉ cái tẩu thuốc dài đã qua nhiều thập kỷ, lúc ông Đường nghỉ ngơi thì tẩu thuốc sẽ được treo trên tường cạnh cửa.

Đường Lận nhồi cho ông một ít thuốc rồi mới đưa qua, ông Đường hút một hơi lớn thật sâu, mới yếu ớt nói.

“Bởi vì hôn ước giữa cháu và Tô Chấp lúc nhỏ.”

Hôn ước?

Trong đầu Đường Lận như có trái bom thả từ trên cao xuống với tốc độ cao rồi lập tức nổ tung.

“Ông nội, ông nói đùa đúng không?” Đường Lận vừa ngớ ra rồi toe toét hỏi.

Ông Đường vỗ một phát vào đầu hắn: “Ông nội cháu có khi nào nói đùa không hả.”

Đường Lận sờ sờ đầu, lẩm bẩm mấy câu. Ông Đường thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, đúng là vừa tức vừa buồn cười. 

“Chuyện này có hơi phức tạp. Hồi đó cháu sinh non, vừa ra đời thì cơ thể đã yếu ớt, dưỡng thế nào cũng không khỏe lên được, thường xuyên phải đến bệnh viện. Khi đó thiết bị của bệnh viện trong trấn cũng không đầy đủ, bác sĩ đều khuyên chúng ta chuyển sang bệnh viện lớn trên tỉnh. Sau khi chúng ta chuyển đến trên tỉnh, thì bệnh tình của cháu vẫn không hề tốt lên, tình huống lúc đó vô cùng nguy cấp. Khi đó bạn tốt của ba mẹ cháu, chính là Tô Minh Phàm và Vệ Kỷ biết tin này, mang theo một chuyên gia từ thủ đô đến đây. Sau này cơ thể cháu dưới sự điều dưỡng của nhà chuyên gia kia đã dần khỏe lên. Trong quãng thời gian đó, Vệ Kỷ có dẫn theo Tô Chấp ở lại chơi với cháu. Lúc cháu còn nhỏ thì người lớn ôm thì lại khóc, nhưng không ngờ Tô Chấp ở bên cạnh thì cháu lại cười rất vui vẻ, mẹ cháu càng nhìn Tô Chấp thì càng thấy thích, nên đã đính hôn ước ngoài miệng với Vệ Kỷ. 

“Ông thì không đồng ý với việc này, ba cháu với Tô Minh Phàm cũng cảm thấy chuyện kết hôn này nên để hai đứa nhỏ tự quyết định. Lúc ấy quyết định hôn ước này, cũng muốn xem ý của cháu và Tô Chấp sau này thế nào. Nếu hai người mà có một người không thích thì chuyện này sẽ không tính.”

Đường Lận nghe tới đây thì hít một hơi thật sâu. Bỗng nhiên nghe được mình có một “vị hôn phu”, đối với đời trước độc thân 23 năm như hắn mà nói thì đúng là khiếp sợ.

“Mấy năm nay thấy ý kiến của nhà họ Tô, thì Tô Chấp cũng không phản đối chuyện này.” Ông Đường nói xong câu đó, thấy Đường Lận bỗng nhiên nghẹn họng làm ông Đường cảm thấy thỏa mãn. 

“Ba mẹ cháu xảy ra chuyện đã nhiều năm như thế, nhà họ Tô vẫn luôn chiếu cố nhà chúng ta. Bên kia cũng nói, nếu ngươi không muốn thì họ cũng không bắt buộc. Chuyện này thì nhà chúng ta cũng không chiếm lý.” Ông Đường nhìn tia nắng chiếu hắt vào cửa sổ, mặc kệ Đường Lận đang cúi đầu trầm tư suy nghĩ, xỏ dép đi ra khỏi phòng.

Bước qua bậc cửa, ông Đường dừng lại nghỉ chân, đầu tẩu thuốc bay ra một vòng khói trắng, vòng khói trắng kia nhạt dần rồi biến mất trong không khí.

“Trước kia ông nội không nói cho cháu, vì chỉ cần cháu cảm thấy vui vẻ là được, nhưng hôm qua nhìn thấy cháu, ông lại cảm thấy cháu có quyền được biết điều này.”

Đường Lận xoa mặt, xem ra việc trọng sinh đã bắt đầu tạo ra những thay đổi nhỏ, ông nội đời trước qua đời đã thay đổi suy nghĩ bởi vì hôn ước bí mật này. Cho nên nói, mình trùng sinh có thể thay đổi vận mệnh cuối cùng của ông nội? Nghĩ đến đã sắp đến ngày ông nội mất, Đường Lận cảm thấy mình tạm thời cần phải gác chuyện hôn ước với Tô Chấp qua một bên, chờ sau này mới quyết định.

Đường Lận vì nghĩ cho sức khỏe của ông Đường, bữa sáng chỉ ninh gạo nấu chút cháo bí đỏ. Gạo tốt cho dạ dày, nấu chung với bí đỏ tạo cảm giác tươi mát mà còn mang mùi thơm ngọt ngào, là một món cháo dưỡng sinh rất tốt.

Đường Lận vừa mới uống xong chén cháo thứ hai, thì ngoài cửa đã nghe thấy tiếng của bà Ôn.

So với ông Đường thì bà Ôn trẻ hơn ông mười tuổi, sống ở cách vách, hôm qua vừa lên trấn trên chăm sóc người chị em của bà, hôm nay vừa mới về. Vừa vào cửa nhìn thấy Đường Lận, khuôn mặt  tràn đầy nếp nhăn của bà lập tức nở một nụ cười thật tươi.

“Tiểu Lận đã về đấy à, sao không nói cho bà Ôn một tiếng, đúng lúc hôm nay bà Ôn mua chút bánh xốp trong trấn về, bà vào bếp cắt cho cháu thử một miếng.” Bà Ôn nói xong cầm điểm tâm trên tay vào bếp cầm dao, Đường Lận nhanh chóng nuốt cháo bí đỏ trong miệng xuống, tiến lên kéo bà Ôn lại, kéo bà ngồi xuống ghế bên cạnh.

“Bà Ôn ngồi đi, ăn bánh không cần gấp, bà ăn sáng chưa, để cháu múc cho bà một chút.” đúng lúc trên bàn có một cái chén sứ sạch, Đường Lận thuận tay cầm lấy.

Bà Ôn vừa xua tay vừa nói: “Không ăn đâu, bà đã ăn ở trấn trên rồi.”

“Thật chứ?”

“Thật mà, thật mà, chẳng lẽ bà lại lừa cháu sao.”

Ông Đường ở bên cạnh nhìn sắc mặt và động tác thân mật của hai người, hừ một tiếng. Bà Ôn nghe thấy, quay đầu nhướng mày, nói: “Lão già thúi, ông làm vậy là có ý gì?”

“Nhàm chán” Ông Đường lại nặng nề hừ một tiếng.

Bà Ôn đã quen nên chán chẳng buồn nói, lại cười nói với Đường Lận: “Coi cái nết này của ổng kìa.” nói xong cũng không thèm để ý tới ông Đường nữa, cầm tay Đường Lận đánh giá tỉ mỉ từ đầu đến chân, “Gầy đi mất rồi, ở trường ăn có đầy đủ không? Đúng rồi, sao cháu lại chạy về, ở trường có chuyện gì sao?”

Đời trước Đường Lận ở trấn trên học trung học phổ thông, cũng ở lại kí túc xá, năm lớp mười, mười một thì thường một tuần về nhà một lần, năm nay lớp mười hai chỉ còn cách lúc thi đại học khoảng nửa năm, nên một tuần một lần mới biến thành một tuần về hai đến ba lần. Theo đời trước mà nói, thì lúc này Đường Lận vẫn còn ở yên trong trường, bà Ôn sốt ruột như thế cũng không lạ, mới hỏi Đường Lận đã xảy ra chuyện gì.

“Hai hôm trước cháu thật sự không ngủ được, cứ mơ thấy cảnh trong nhà, vì cảm thấy không yên tâm nên lúc thức dậy cháu xin nghỉ phép rồi về đây.” Kế hoạch trong lòng Đường Lận là dẫn ông Đường đến bệnh viện trên thành phố để kiểm tra tổng quát, bây giờ bà Ôn nhắc đến thì càng tiện để hắn có cái cớ nhắc đến. Đừng thấy mỗi lần bà Ôn với ông Đường gặp nhau là đấu võ mồm như thế nhưng lại thân nhau như anh em, chỉ cần ông Đường xảy ra chút chuyện thì bà cũng rất để ý.

Mà bà Ôn nghe Đường Lận nói xong, đúng là không chút nghi ngờ, khẩn trương đứng lên, nhìn chằm chằm ông Đường nói: “Anh à, sức khỏe của anh sao thế?”

Biết rằng Đường Lận hoàn toàn là vì giấc mơ nên mới chạy về nhà, ông Đường cảm thấy đúng là chuyện bé xé ra to, lập tức phủi tay nói: “Ông đây còn khỏe chán, chả có chuyện gì đâu.”

“Anh vẫn cứ kín miệng như vậy, cái gì cũng không nói, như lần trước đổ bệnh cũng cắn răng chịu đựng, sao bà đây không biết cho được.” Bà Ôn liên tục vỗ bàn, bên trong lời nói cứng nhắc mang đậm sự lo lắng, “Bà đây hôm qua mới đến bệnh viện thăm chị em, bà ấy cũng bướng bỉnh y chang anh, cứ thích giấu mọi chuyện trong lòng, bác sĩ nói nếu không phải đến sớm thì bây giờ chắc là...sợ là sẽ...ài.” 

Nói đến đoạn sau thì bà Ôn cũng cảm thấy mấy câu sau có vẻ không được may mắn lắm nên không tiếp lời.

“Ông nội, hôm qua lúc cháu về có đặt lịch hẹn trước ở bệnh viện, chiều hôm nay chúng ta vào trong thành phố đi.” Đường Lận tận dụng cơ hội tiếp tục khuyên. Đời trước chính vì lơ là tình trạng sức khỏe của ông nên đời trước ông nội mới đột ngột qua đời, cho nên đời này Đường Lận quyết định sẽ không để ông Đường ra đi sớm thế.

“Đúng, nhất định phải đi.” bà Ôn đồng ý nói.

Ông Đường rất không tình nguyện đi đến bệnh viện, thật sự chịu không nổi xung quanh đầy mùi thuốc khử trùng. Nhưng nhìn thấy bộ dạng “không đi không được” của hai người bọn họ, đành phải chấp nhận số phận, xua xua tay đồng ý với họ.

Lúc này Đường Lận mới nhẹ nhàng thở phào.

Cháo bí đỏ

Bánh xốp

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com