[ĐM-Edit] Trùng sinh mở tiệm ăn gia đình
Chương 13
Bất kể trong lòng Tô Chấp hy vọng con đường này có thể dài thêm chút, thời gian có thể chậm thêm chút nữa, cho dù tốc độ lái xe của hắn như rùa bò thì vẫn rất nhanh đã tới nhà chú của Đường Lận.Trấn Ngô Thông là một trấn ở huyện nhỏ, so với thôn Đường gia thì có phần giàu có và phồn hoa hơn. Ở đây đã không còn trồng trọt, chẳng qua chỗ ven biển vẫn còn ngư dân đánh cá. Cột mốc đường của trấn Ngô Thông không quá rõ ràng, vài chỗ thậm chí còn không có, xe hơi chỉ lái tới trung tâm trấn, sau đó muốn đến những chỗ khác thì phải chuyển sang phương tiện giao thông công cộng của bản xứ. Biển hiệu trạm xe buýt không phải mỗi trạm đều có, người ngồi xe chỉ có thể dựa vào trí nhớ của bản thân để nói vài đặc điểm cho tài xế, để lúc bọn họ đi tới thì dừng xe.Đường Lận chỉ đường nói cho Tô Chấp phải đi thế nào, xe của bọn họ vòng qua một vòng hoa, sau đó rẽ lái vào một con đường nhỏ, phía đằng xa trước mặt là một mảnh đất cát đá trống.Đường Lận nói Tô Chấp dừng xe ở một bên đầu hẻm nhỏ trước bãi đất trống. Đường Lận không lập tức xuống xe, mà quay đầu lại hỏi Tô Chấp một câu."Anh sợ chó không?"Tô Chấp ngạc nhiên, lắc đầu nói: "Hồi còn bé từng bị chó cắn, nhưng anh không ghét chó."Đường Lận gật đầu, không giải thích lý do tại sao nói với anh câu này, chỉ là tháo dây an toàn rồi xuống xe. Tô Chấp cũng xuống xe theo, giúp hắn mang quà biếu xuống xe, sau khi Đường Lận nhận hai rương nước trái cây, Tô Chấp đứng yên một chỗ muốn nói gì đó, hơi há miệng nhưng không nói gì cả.Đường Lận thấy Tô Chấp lùi về trong xe, nghĩ tới dáng vẻ do dự vừa rồi của Tô Chấp, híp mắt cười. Một tay ôm hòm nước trái cây đi tới bên cạnh ghế lái, đưa tay gõ vào cửa sổ xe.Tô Chấp tự mình cho rằng không có lý do gì để ở lại vừa mới thắt dây an toàn, nghe thấy giọng nói bên ngoài cửa sổ thủy tinh truyền tới, ngẩng đầu đầy nghi ngờ kéo kính xuống.Đường Lận thấy Tô Chấp hoàn toàn không nắm lấy cơ hội, hơi bất đắc dĩ. "Vợ" nhà hắn sao lại ngây thơ muốn chạy đi vậy chứ?"Em bỏ quên đồ?" Tô Chấp quay đầu lại cẩn thận quan sát trong xe, cũng không phát hiện có thêm đồ gì, còn định tháo dây an toàn ra xoay người lại tìm trong xe.Trên mặt Đường Lận càng thêm bất đắc dĩ, được rồi, vẫn là để hắn chủ động thôi.Lúc Tô Chấp xoay người, Đường Lận duỗi tay chọc vào hai má trắng nõn của Tô Chấp. Xúc cảm trên đầu ngón tay rất tốt, ấm áp, hơi trơn, Đường Lận theo bản năng dùng ngón tay vuốt ve phần da phía dưới.Phần thịt dưới đầu ngón tay nóng hầm hập, cũng không biết là do bị ma sát đến đỏ bừng hay do nhiệt độ của chủ làn da tăng lên.Đường Lận cảm nhận được người bên trong xe trở nên cứng nhắc, thấy đối phương khẽ nghiêng người, hơi tiếc nuối thu ngón tay về, cúi đầu nhìn ánh mắt đen láy của Tô Chấp, nở nụ cười."Tài xế riêng cũng không thể chạy đi."Tự mình nói xong câu này, cảm thấy hơi thở xung quanh Tô Chấp hình như cũng trở nên dịu dàng. Đường Lận nói tiếp: "Anh không cần lo lắng về cậu, tối nay chúng ta có thể ngủ cùng nhau, ngày mai sẽ cùng nhau trở về."Đại khái đoán được vì Tô Chấp không muốn làm khó Đường Lận, dẫu sao anh cũng không quen biết người bên nhà cậu kia, còn do nguyên tắc đối nhân xử thế của bản thân."Được!"Sau đó Đường Lận nói gì Tô Chấp cũng không nghe thấy, trong đầu không ngừng quanh quẩn câu nói "Tối nay chúng ta có thể ngủ cùng nhau" kia. Ngủ cùng nhau... Ngủ cùng nhau... sau khi tuần hoàn hơn một ngàn lần, đã buộc miệng thốt ra chữ "Được" vô cùng khẳng định và cố chấp kia.Sau khi đồng ý, trong lòng Tô Chấp nghĩ tới chuyện áo ngủ anh mang có chỗ nào không đúng hay không, Đường Lận có thể không thích màu quần lót này hay không, lúc ngủ anh ngáy có lớn hay không...Đường Lận thấy Tô Chấp mím chặt môi giống như đang suy tư chuyện quan trọng nào đó trong đời người, bô dạng nghiêm trọng làm hắn bật cười ra tiếng.Chắc là Tô Chấp ăn "đáng yêu" mà lớn nhỉ. Trong lòng Đường Lận, hình tượng của Tô Chấp dường như lại trở nên tươi sáng hơn.——————
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com