TruyenHHH.com

Dm Edit Trung Sinh Cuoi Nguoi Lam Nen Lam Phu Lang

Edit: Tira
Hôm đó, Trương Phóng Viễn lại vội đánh xe ngựa vào thành bán thịt, Hứa Hòa cũng phải vào thành mua một ít hạt giống. Hạt giống bắp ngô để lại năm ngoái bị hỏng mất một ít nên cậu phải vào thành mua thêm về bổ sung. Cuối cùng Trương Phóng Viễn cũng xem như chờ được cơ hội Hứa Hòa muốn vào thành, hắn vui mừng rạo rực gọi cậu đi cùng mình.

Phía sau xe đẩy chất đầy thịt heo, Trương Phóng Viễn và Hứa Hòa ngồi sóng vai ở phía trước, trên đường nếu ngẫu nhiên có gặp được bà con muốn đi nhờ xe thì Trương Phóng Viễn đều không nhận chở, kể cả có được trả tiền. Hôm nay Hứa Hòa muốn vào thành, Trương Phóng Viễn chỉ muốn mình cậu ngồi trên xe của mình thôi.

"Người nhà đưa tiền mua hạt giống cho em chưa?"

"Đưa rồi".

"Vậy thì tốt rồi". Trương Phóng Viễn quất ngựa, nói: "Vậy lát nữa vào thành rồi ta dẫn em đến xem cửa hàng của ta nhé. Em biết đường rồi, sau này vào thành cứ qua đó tìm ta luôn".

Hứa Hòa không từ chối.

"Chỗ thịt này không còn bao nhiêu, chắc trong sáng nay là có thể bán hết. Em nán lại trong thành lâu chút nhé, buổi trưa ta sẽ đưa em đến tiệm cơm dùng bữa".

Hứa Hòa vội nói: "Huynh tiêu lung tung vậy làm gì! Đến tiệm cơm tốn tiền lắm".

Trương Phóng Viễn cười lộ hàm răng trắng tinh: "Đây là còn chưa thành thân đã muốn quản lý ta rồi đấy hả?"

Tai Hứa Hòa nóng lên: "Ai thèm xen vào việc của huynh chứ".

"Ta thèm, ta thèm được chưa". Trương Phóng Viễn dùng mu bàn tay chạm nhẹ mu bàn tay Hứa Hòa, dỗ dành: "Ta nghe lời em hết".

Hứa Hòa không thèm trả lời hắn.

Trương Phóng Viễn hít sâu, đưa hai tay ra hà hơi rồi lại nói: "Hôm nay có rét tháng ba rồi đúng không nhỉ? Sáng dậy gió thổi lạnh điên, tay cũng cứng hết cả lại".

Hứa Hòa ngước mắt nhìn Trương Phóng Viễn một cái rồi lại lảng đi, không nói đến sắp sang tháng ba, thời tiết chẳng còn lạnh mấy nữa rồi, hôm nay mây tạnh trời quang, làm gì mà lạnh như người này nói: "Sau này vào thành thì mặc thêm hai cái áo".

Trương Phóng Viễn nhăn mặt bĩu môi, rõ ràng là không hề hài lòng với câu trả lời này.

Hắn ngọ nguậy tới lui, bụng cảm thấy Hứa Hòa không ưng cái chiến thuật dụ dỗ này rồi, vậy thì hắn mặt dày luôn. "Em nắm tay anh với". (ở đây Trương Phóng Viễn xưng "ca")

Hứa Hòa lườm hắn một cái, cũng biết nói thật cơ đấy. Nhưng cậu không làm theo yêu cầu của hắn, đàn ông không thể bị chiều hư được: "Nghiêm túc đánh xe đi".

"Tiểu Hắc chạy vững lắm, ta dùng một tay cũng đánh xe được mà, cái tay còn lại không phải đang để không à".

"Đợi vào thành rồi ta mua cuốn cho em ăn, được không?"

"Đối diện chợ thịt có một cửa hàng trang sức, ta dẫn em đi mua dây buộc tóc nữa nhé, được không?"

Dù Trương Phóng Viễn có mè nheo thế nào Hứa Hòa cũng vẫn bất động như núi, đôi mắt cậu nhìn thẳng về phía trước, không thèm nghe những lời dỗ ngọt của hắn. Một lúc lâu sau cậu mới bảo: "Trước kia huynh cũng dỗ các cô nương, tiểu ca nhi khác như thế này à?"

Đôi mắt Trương Phóng Viễn trợn to, động tác kéo dây cương rõ ràng cũng trở nên vụng về hơn nhiều: "Trước kia ta chưa từng dỗ ai hết á!"

Hứa Hòa cười như không cười, nghiêng mặt sang nhìn hắn một cái. Trương Phóng Viễn bị cậu nhìn đến mức cả người nổi da gà.

"Ta nói thật mà!"

"Tới nơi rồi kìa".

Hứa Hòa quay mặt về, nhìn thẳng phía trước có thể thấy được cửa thành.

Trương Phóng Viễn còn muốn cãi thêm một lúc thì lại nghe Hứa Hòa nói: "Lười nghe huynh nói linh tinh".

Trương Phóng Viễn đành phải nín họng, im lặng đánh xe ngựa chạy về phía chợ thịt.

Hôm nay hắn vào thành muộn hơn bình thường một chút, giờ này ngựa xe và dòng người đã đông đúc hơn rất nhiều, lối vào thành cũng di chuyển chậm hơn, đi một lát phải ngừng một lát.

Đến khi tới chợ thịt thì bên trong đã náo nhiệt lắm rồi. Đây là lần đầu tiên Hứa Hòa đến chợ thịt, nhà bọn họ ít khi nào mua thịt tươi về ăn, hầu hết phải đến cuối năm làm thịt heo thì mới được ăn thịt tươi, bình thường chỉ toàn ăn thịt khô. Với cả, nếu có dịp được ăn thịt tươi thì cũng chẳng đến lượt cậu đi mua.

Hứa Hòa nhìn trái nhìn phải, đi theo chân Trương Phóng Viễn như một bé con chưa trải sự đời.

Thấy Trương Phóng Viễn chuẩn bị dọn thịt lên quầy thì Hứa Hòa cũng muốn qua phụ một tay, nhưng hắn lại vác cả tảng thịt heo lên vai, một mình khiêng vào quầy.

Hứa Hòa mím môi, cái tên đồ tể này!

"Ái chà! Hôm nay Trương đồ tể dẫn em trai tới cùng đấy hả?"

Trương Phóng Viễn bán hàng ở chợ thịt sắp tròn hai tháng, mọi người cũng xem như quen mặt nhau hết rồi. Đồ tể sạp bên cạnh đang ngồi trên một tảng đá húp mì xì xụp, thấy Trương Phóng Viễn bình thường chỉ toàn bày hàng một mình mà nay lại dẫn theo một tiểu ca nhi thì lên tiếng chào hỏi.

"Không phải". Trương Phóng Viễn đặt thịt heo xuống thớt, quay đầu nhìn lướt qua Hứa Hòa: "Đây là vợ ta đó".

"Ái chà ~ đây là lần đầu tiên thấy ngươi dẫn phu lang tới đó".

Hứa Hòa thấy Trương Phóng Viễn nói trắng phớ ra như vậy thì xấu hổ đỏ bừng hai tai, lòng thì thấy ấm áp vì đối phương thẳng thắn không thèm che dấu. Cậu biết dáng vẻ của mình thế này, dẫn ra ngoài đường chả có mặt mũi gì cả. Thế mà Trương Phóng Viễn lại làm như chưa hề nghĩ đến vấn đề này, ngược lại còn tỏ vẻ dẫn cậu theo khiến cho hắn vinh quang lắm.

Hứa Hòa không nghe hai người nói chuyện thêm nữa mà đến trước quầy, phụ giúp Trương Phóng Viễn sửa soạn bày hàng bày thớt, còn lấy khăn lau quầy cho hắn.

"Ta đi mua hạt giống trước nhé".

Trương Phóng Viễn lau dao: "Em đi đi".

Nói xong lại sợ người ta chạy mất, hắn buông dao xuống, túm chặt tay Hứa Hòa: "Mua xong thì quay lại đây rồi hai ta cùng về".

Hứa Hòa gật đầu.

Mấy quầy hàng xung quanh thấy hai người phối hợp nhịp nhàng đến vậy còn nghĩ họ cưới lâu rồi, có người phụ nữ nhìn mà tỏ ra hơi hâm mộ. Bình thường Trương Phóng Viễn đối xử với người ngoài cứ nhàn nhạt nhưng đối xử với phu lang thì rất tốt.

"Tình cảm của hai vợ chồng các ngươi tốt ghê". Người đồ tể quầy bên cạnh thấy Hứa Hòa đi rồi thì cười nói cùng Trương Phóng Viễn.

Trương Phóng Viễn thấy có người khen vậy thì vui cực, hắn mặt dày khoe khoang: "Chứ còn sao nữa".

Đợt này đến mùa cày bừa vụ xuân, các cửa hàng lương thực trong thành mở ra những cửa hàng tạm thời, thứ nhất là để tiện cho cố nông tới nhận hạt giống cho chủ, thứ hai là để bán hạt giống. Không khí trong thành rất náo nhiệt, khắp nơi đều là nông dân ở những thôn trang gần đấy đến bán rau dại. Nào là Hương Xuân, rau Mầm Gai, Ngải Cứu non, Dương Xỉ, Măng mùa xuân...

Từ phố xá bên ngoài đến hai bên đường hẻm đều ngập tràn sắc xuân xanh, dân chúng đi mua hàng đông như mắc cửi, phiên chợ sáng náo nhiệt vô cùng.

Hứa Hòa thấy cảnh này mà lòng ngứa ngáy, cậu cũng muốn mang rau dại tới bán. Trong thôn có nhiều hành mọc hoang lắm, dùng hành này làm vằn thắn hay bánh bao cũng thơm nức, năm ngoái cậu còn đào được ít măng mùa xuân và rau dại đem bán, nhưng năm nay chắc không được rồi. Hứa Trường Nhân bị bệnh phải nằm trên giường, Hứa Thiều Xuân chăm sóc cho ông, Lưu Hương Lan phải đi hái trà cho xưởng trà... gần như mười tám mẫu đất trong nhà đều do mình Hứa Hòa lo liệu, cậu hoàn toàn không có thời gian rảnh để lên núi đào măng và rau về bán.

Chờ đến khi kết thúc vụ cày bừa mùa xuân thì rau dại trên núi cũng chẳng còn.

Hứa Hòa thở dài khe khẽ, có điều, tháng sau là cậu thành thân rồi, lúc đó cũng tính là người nhà người ta rồi nên chắc chắn phải lo chuyện nhà chồng, cho dù cách nhà mẹ đẻ gần nhưng cũng không thể cứ lo liệu việc hoa màu cho nhà ngoại mãi được.

Cậu nhớ rõ Trương Phóng Viễn từng nói với mình rằng, ruộng nhà hắn đó giờ đều do nhà tứ bá quản lý, vụ trồng trọt năm nay Trương Phóng Viễn đã bỏ tiền ra mua hạt giống, còn đưa thêm tiền cho nhà tứ bá, đến lúc cậu gả qua sẽ không cần bận rộn cày bừa vụ xuân nữa.

Như vậy, nói không chừng cậu có thể bắt kịp vụ xuân này.

Hứa Hòa mải mê suy nghĩ, vào cửa hàng lương thực trước đây cậu vẫn hay tới mua một ít hạt giống, đến khi ra khỏi đấy thì vẫn còn rất sớm.

Cậu sờ túi mình, xoay người đến cửa hàng quần áo mua ít kim chỉ và tấm vải nhỏ. Chỗ này chẳng đáng bao tiền nhưng cậu cũng có dư dả nhiều nhặn gì đâu.

"Có rồi".

"Mới sáng sớm mà có nhiều người đứng ở cổng thư viện ghê".

"Năm nay Nhị lang nhà ngươi cũng đợi kết quả đúng không?"

"Người tham gia khoa cử càng ngày càng nhiều, năm trước nhận được thành tích tốt cũng không có nghĩa năm nay chắc chắn sẽ thi đậu".

Hứa Hòa ngoái đầu thì thấy có mấy người phụ nữ đang bàn luận. Giọng họ không nhỏ, nói gì cậu đều nghe thấy hết. Bấy giờ, Hứa Hòa mới nhớ kỳ thi Viện đã kết thúc rồi, hôm nay sẽ dán bảng công bố.

Theo bản năng cậu nghĩ đến Phí Liêm, chẳng biết Phí thư sinh có thi đậu không. Tuy rằng chuyện này không dính dáng gì nhiều đến cậu nhưng thiết nghĩ, sau này người kia cũng là anh rể mình. Vô tình Hứa Hòa nhớ ra hôm qua mẹ cậu còn dặn cậu đi xem bảng, cậu tự trách, đúng là cứ gặp Trương Phóng Viễn là sẽ hỏng việc mà, thiếu chút nữa cậu quên béng lời mẹ dặn luôn, may mà nghe thấy người ta bàn tán đấy.

Sau khi mua đủ đồ cậu đi thẳng đến thư viện Tùng Trúc, bảng công bố kết quả thi Viện dán ở ngoài thư viện.

Hứa Hòa đến xem giờ này cũng không tính là sớm nữa, ngoài cửa thư viện đã không còn bao nhiêu người, những người còn đứng xem bảng cũng chỉ là xem chơi chơi, chắc là tại vì tò mò nên qua xem một chút thôi.

Hứa Hòa đi đến trước bảng thông báo, nhìn lướt qua hàng tên dày đặc phía trên. Cậu thấy hơi xấu hổ, mình căn bản đâu có biết tên Phí Liêm viết thế nào, chỉ đành nhờ người biết chữ đứng bên cạnh giúp đỡ một chút.

Cũng có người tốt bụng đồng ý tìm giúp cậu.

"Phí Liêm... Phí Liêm... đừng vội, để ta tìm cẩn thận lại cho. Năm nay tuyển hơn sáu mươi tú tài, phải từ từ tìm mới được".

Hứa Hòa đứng bên cạnh kiên nhẫn chờ: "Phí Liêm..."

Một người mới ra đến cửa thư viện thì nghe thấy có tiếng gọi mình, theo bản năng bèn đáp một tiếng: "Hòa ca nhi đấy à, sao ngươi lại ở đây!"

Hứa Hòa không nghĩ tới mình đi xem bảng thông báo kết quả mà cũng đụng phải chính chủ, cậu gật đầu tỏ ý chào hỏi Phí Liêm.

Phí Liêm thấy cậu thì rõ ràng rất vui, nhìn xung quanh thì thấy bạn cùng trường cũng đang ra, ánh mắt họ đổ về phía Hòa ca nhi, hình như còn hơi thì thầm khe khẽ. Phí Liêm hơi cúi đầu, gọi Hứa Hòa đi sang một góc: "Ngươi tới xem bảng à?"

Hứa Hòa thành thật gật đầu: "Mẹ ta..."

"Ta đậu rồi!" Phí Liêm cắt lời cậu, đôi mắt sáng rỡ. Không có gì tuyệt hơn khi mình có đường làm quan rộng mở trùng hợp lại thấy người trong lòng tới quan tâm mình. "Ta đang muốn quay về thôn báo tin lành cho mẹ ta đây".

Hứa Hòa nghĩ, mẹ và nhị tỷ cậu cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi. Nể tình Phí Liêm đã từng dạy mình viết vài chữ, Hứa Hòa nói câu chúc mừng: "Chúc mừng Phí đồng... À không đúng, bây giờ phải là Phí tú tài".

Phí Liêm nở nụ cười tươi rói, nhưng chợt nghĩ đến sắp xếp của nhà mình, giờ gặp người trước mắt nụ cười của anh ta có chút chua xót.

"Mới nãy ta có nghe nói lần này người tham gia dự thi nhiều, danh sách đậu lại ít hơn năm ngoái, Phí tú tài đúng là rất tài hoa, tiền đồ sau này là vô hạn".

"Đúng vậy, năm nay thi cử khó khăn, may mắn ta đậu rồi, thứ tự thành tích không được cao lắm".

"Có thể thi đậu là tốt lắm rồi".

Hứa Hòa cong mắt, bình thường cậu khá ít nói, giờ gặp Phí Liêm lại chịu nói nhiều hơn vài câu khiến tú tài cảm thấy sảng khoái hơn so với khi được người khác tâng bốc nhiều.

Phí Liêm lơ đãng nghĩ rằng, giờ mình đã là tú tài, mỗi tháng có bạc vua cho, triều đình còn thưởng đất, bản thân anh ta cũng có năng lực nuôi gia đình. Chỉ trong một đêm mà nhà họ Phí bọn họ đã trở thành hộ gia đình vẻ vang trong thôn, vậy thì... sao mình lại không tranh thủ một lần vì chính bản thân?

Rất nhiều bạn cùng trường của Phí Liêm cũng không chỉ có một vợ cả, Hòa ca nhi giản dị chất phác, nói không chừng cậu sẽ đồng ý. "Hòa ca nhi, nếu..."

"Đi nửa ngày mà không thấy về, hóa ra là chạy sang đây!"

Khó khăn lắm mới có thể mở miệng, thế mà chưa kịp nói hết lời Phí Liêm đã bị một giọng nói bộc trực, vang dội cắt ngang. Anh ta ngẩng đầu, ấy vậy mà là đồ tể Trương Phóng Viễn vẫn luôn giương nanh múa vuốt của thôn. Phí Liêm hơi kinh ngạc, hai người bọn họ chưa từng giao thoa, sao người này lại xuất hiện ở đây?

Hứa Hòa thấy Trương Phóng Viễn qua đây tìm mình thì không khỏi ngỡ ngàng: "Mới sớm vậy mà huynh đã bán xong thịt rồi?"

Trương Phóng Viễn nhìn Hứa Hòa, ánh mắt tỏ vẻ "đã bán xong sớm rồi mà chờ cả buổi cũng chả thấy em về". Nhưng hắn to gan, không thèm trả lời mà ngậm chặt miệng tỏ vẻ mình đang cực kỳ khó chịu đấy.

Hứa Hòa biết rằng đầu người này cao hơn bất cứ ai, nhưng bụng dạ thì hẹp hòi bé xíu chẳng ai so bằng.

Tuy cậu và Phí Liêm chẳng có gì nhưng cậu biết Trương Phóng Viễn có địch ý với Phí Liêm. Hứa Hòa không muốn không đâu rước thêm thị phi nên duối tay lắc lắc bàn tay to của Trương Phóng Viễn. "Huynh trả lời câu hỏi của ta đi".

Hình ảnh đối lập khi Trương Phóng Viễn chỉ hận không thể khoe khoang em iu với cả thế giới còn Phí Liêm thấy bạn cùng trường xì xào lại xấu hổ dẫn Hứa Hòa né đi :(

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com