TruyenHHH.com

Dm Edit Trung Sinh Cuoi Nguoi Lam Nen Lam Phu Lang

Edit: Tira
Mùng 2 tháng 2, ngày Long Sĩ Đầu, là ngày cày cày bừa vụ xuân nông tang, cũng là Ngày Của Hoa.

Thời tiết ấm áp hơn, những cây ăn cỏ ngoài đồng ruộng của nhà nông bắt đầu nở hoa, sắc xuân dạt dào tươi mới. Vào ngày này, bá tánh trong thành thích tụ tập thành nhóm cùng đi du xuân, không khí vô cùng náo nhiệt. Tuy người nông thôn không nhàn nhã vui vẻ được như người thành thị nhưng đến ngày hội này, họ sẽ hái hoa đan thành vòng để mang vào thành bán, hoặc cũng có thể bày một sạp hàng nhỏ trên đoạn đường khách đi du xuân nhằm kiếm chút tiền lẻ

Ngày này còn là ngày dành cho người trẻ tuổi đi hẹn hò với người ái mộ trong tim.

Sáng sớm ngủ dậy Hứa Hòa đã thấy tỷ tỷ mình cũng dậy sớm hơn bình thường, Hứa Thiều Xuân đang ngồi trong phòng, trang điểm chải chuốt trước gương. Mỗi năm, vào Ngày Của Hoa nhị tỷ cậu đều phải trang điểm tỉ mỉ, rực rỡ lấn át hoa thơm cỏ lạ. Cùng với đó, cũng vào ngày này mỗi năm nàng cũng sẽ nhận được rất nhiều quà tặng. Chắc có lẽ Ngày Của Hoa năm nay sẽ là năm cuối cùng nhị tỷ nhận được quà của người ta. Sau này thành thân rồi thì sẽ không thể nhận quà nữa, tất nhiên lần này phải tranh thủ.

Hứa Hòa ngồi dưới bếp đun nước nóng, cậu xoa nhẹ mặt mình. Đêm qua cậu cũng đã rửa mặt kỹ càng một lần, buổi sáng, nhân lúc vào phòng nhị tỷ lấy đồ cậu cũng đã mượn cơ hội nhìn thoáng qua gương. Cho dù mình có rửa cỡ nào thì mặt cũng vẫn đen như vậy, cậu có hơi nản lòng.

"Hòa ca nhi, hôm nay ngươi nhớ phải cho gà vịt ăn đó, ta phải ra ngoài một chuyến, có lẽ sẽ về muộn". Lưu Hương Lan lại đây dặn dò. Cha cậu đi làm công ở thôn khác được một thời gian rồi còn chưa về, có lẽ hôm nay nhân ngày lễ nên mẹ cậu muốn đi đưa chút đồ cho cha, hoặc cũng có thể là mẹ sẽ đến nhà dì trong thành.

Hứa Hòa không hỏi kỹ mà chỉ gật gật đầu, cậu quay người định đi ra ngoài thả vịt dẫn ra ruộng.

"Ngày Của Hoa ngươi cũng nên sửa soạn đẹp chút rồi hãy ra ngoài. Hôm nay người trẻ tuổi trong ngoài thôn đều sẽ ra đường đó". Nhà khác đến Ngày Của Hoa thì sẽ khuyên nhủ con cái mình hạn chế ra ngoài, chỉ sợ con mình ra đường tụ tập với người cùng tuổi khác phái làm ra chuyện không nên.

Lưu Hương Lan lại ước sao cho Hứa Hòa tự ra ngoài mà tìm người chịu lấy cậu, lỡ sau này chẳng có bà mối nào tới cửa làm mai cho cậu thì bà ta lại phải tự lấy đồ đem qua nhờ bà mối, phiền chết được.

Hứa Hòa không đáp, Hứa Thiều Xuân ở trong phòng gọi to: "Mẹ, mẹ mau qua xem con mặc bộ xiêm y này có đẹp không".

"Đây!"

Hứa Hòa ra khỏi nhà thì thấy không khí trong thôn như thể ăn Tết, mọi người hân hoan vui sướng, quần áo đều là màu tươi sáng, có không ít người còn cài trâm hoa. Ngoài đồng ruộng cùng người cả là người, người thì trồng dưa, người thì trồng đậu. Mọi người đều sửa soạn sáng sủa rồi mới ra ngoài trồng trọt, trông tỉ mỉ hơn rất nhiều so với dáng vẻ mặt xám mày tro ngày thường. Ra ngoài làm việc chẳng qua là để tỏ vẻ, chủ yếu vẫn là nhân cơ hội để ngắm nhau thôi.

Hứa Hòa đảo mắt nhìn một vòng nhưng không thấy bóng người kia đâu. Cậu còn không biết giờ người nọ còn ở trong thôn không.

"Mau đi thôi, lâu rồi không ra khỏi thôn, chờ lát nữa muộn, vị trí tốt trên đường chính sẽ bị người khác đoạt mất đấy".

Hứa Thiều Xuân kéo cái rổ đựng hoa tươi ra ngoài, vừa đi vừa thúc giục Hứa Hòa đang cõng sọt bên cạnh. Hai tỷ đệ họ hiếm khi ra ngoài cùng nhau, người trong thôn nhìn từ xa đã thấy Hứa Thiều Xuân mặc cái váy màu vàng kem, đầu đội vòng đính hạt châu, đứng bên cạnh Hứa Hòa mặc một thân áo sợi đay màu xám thì càng được tôn thêm sự xinh đẹp rạng rỡ.

Dọc theo đường đi đều có người tiến đến hỏi: "Thiều Xuân, hai tỷ đệ các ngươi muốn tới ven đường chính bày hàng bán hoa đấy à?"

"Đúng vậy, chúng ta làm một ít vòng hoa, kiếm thêm chút phụ giúp gia đình".

"Ngươi đúng là vừa hiểu chuyện vừa hiền lành đảm đang..."

Hứa Hòa vùi đầu đi nhanh về phía trước. Nhị tỷ cậu bảo là muốn mau đến đường chính một chút, kết quả cả đường đi đều nán lại trò chuyện vui vẻ với nam tử trong thôn. Quãng đường chỉ cần một khắc là tới, nhờ nàng mà bị kéo dài thành một nén nhang.

Năm ngoái hai người cũng tới đây bán vòng hoa. Hứa Hòa khéo tay, bện vòng hoa vừa đẹp vừa chặt, công tử tiểu thư trong thành đều rất thích vòng hoa của cậu. Có người còn tự mình xuống ngựa qua chọn.

Hôm nay, người trên đường chính tụ tập đông hơn mấy ngày họp chợ rất nhiều. Có thể thấy rất nhiều xe ngựa xa hoa trong thành cũng tới, các công tử tiểu thư quyền quý đông đến mức làm người không tiếp đón kịp.

Hứa Hòa buông sọt thì bắt đầu rao hàng luôn, Hứa Thiều Xuân lại cảm thấy hét to như vậy hơi bất nhã nên chỉ đứng im bên cạnh. Nàng chờ Hứa Hòa hét to rao hàng, khách lại thì mới tiếp đón. Hứa Thiều Xuân cũng từng muốn được công tử giàu sang quý phái trong thành để mắt đến, tiếc là người có điều kiện tốt trong thành lại rất xem trọng chuyện môn đăng hộ đối, chú trọng nhiều thứ hơn người chốn thôn quê dân dã bọn họ.

Cho dù có người hỏi tên nàng thì cũng chỉ là thiếu gia đã thành thân, qua lại với người như vậy cũng là tai họa, không được làm vợ cả của người ta thì thà tìm nhà có điều kiện tốt trong thôn còn hơn.

Cho dù dì của nàng, Lưu Hương Mai là người thành thị, cũng quen biết một ít gia đình giàu có, nhưng lại chưa bao giờ đề cập với nàng những nhà trong thành. Nàng cũng hiểu được người có điều kiện tốt trong thành thì một là đã sớm thành thân, hai là tái giá. Trong thành nhiều nhất chính là người, không có lý do gì lại đi tìm người ở quê.

Người nhà quê vừa không biết chữ, lại không được học chuyện quản lý gia đình, chỉ biết dựa vào nhan sắc thì làm thiếp cho nhà giàu có trong thành cũng có thể, còn muốn làm vợ cả ư, người ta cũng đâu có mù.

Dần dần, Hứa Thiều Xuân cũng không nghĩ đến nữa.

Hứa Thiều Xuân đi cả một đường tới đây đã thấy nóng và mệt, nàng lấy tay quạt nhẹ nhàng bên má, nhìn Hứa Hòa đứng bên cạnh. Hứa Hòa ở nhà chẳng nói được bao lời nhưng ở ngoài lại thoải mái hét to rao hàng, Hứa Thiều Xuân thấy hơi khó hiểu.

Một tiểu ca nhi nhà nông xám xịt mờ nhạt, đứng dưới hàng ngựa xe quý giá càng lộ rõ sự tầm thường, nhưng mà trên tóc...

"Hòa ca nhi, ngươi mua dây buộc tóc lúc nào đó? Sao trước kia chưa thấy ngươi dùng bao giờ?"

Vóc dáng Hứa Hòa cao hơn Hứa Thiều Xuân không ít, bình thường nàng cũng ít khi nghiêm túc đánh giá Hứa Hòa. Tình cờ lúc cậu vùi đầu sắp xếp lại vòng hoa thì nàng mới thấy trên đầu cậu có một sợi dây buộc tóc bằng lụa, Hứa Thiều Xuân không khỏi thắc mắc.

"Lần đầu tiên mang".

Hứa Hòa đáp một câu, cũng không nói thêm về lai lịch của chiếc dây buộc tóc với Hứa Thiều Xuân.

Hứa Thiều Xuân lại có hơi không vui. Nàng đã từng thấy không ít thứ tốt, tất nhiên có thể nhìn ra dây buộc tóc của Hứa Hòa có giá trị như thế nào. Có lần nàng cũng thích một cái dây buộc tóc bằng lụa trắng trong thành, giá là 80 đồng, nàng không có đủ tiền mua. Dây lụa trên đầu Hòa ca nhi còn có thêm hình thêu, dù đã quấn vào tóc nhưng vẫn nhìn thấy được sự tinh xảo, nhất định không thể rẻ hơn 100 đồng được.

Hứa Thiều Xuân không cho rằng trên người Hứa Hòa có nhiều tiên vậy. Cho dù có thì không đời nào cậu lại nỡ bỏ ra từng ấy tiền để mua một sợi dây buộc tóc.

"Ở đâu ra đó, ít nhiều gì cũng phải 100 đồng".

Hứa Hòa kinh ngạc, duỗi tay sờ sờ dây buộc tóc trên đầu theo bản năng. Ngay từ đầu cậu đã cảm thấy thứ này không rẻ, nhưng không nghĩ tới lại quý giá đến thế. Trương Phóng Viễn cũng phung phí quá, sao lại có thể ra tay hào phóng như vậy.

"Hả?"

Hứa Thiều Xuân thấy Hứa Hòa không nói tiếng nào thì nghiêng đầu tiếp tục dò hỏi: "Người khác cho".

Hứa Thiều Xuân rất bất ngờ, đang định mở miệng thì lại có hai tiểu thư đến mua vòng hoa ngắt lời nàng. Hứa Thiều Xuân cảm thấy cực kỳ không vui nhưng cũng chỉ đành nhịn lại mà tiếp đón khách.

Hai người bận rộn một lúc lâu. Hôm nay vòng hoa bán rất chạy, nhưng cả hai đều chẳng có bao nhiêu vui vẻ. Mãi đến khi bán hết đồ, Hứa Thiều Xuân thật sự không nhịn nổi nữa, nói: "Có phải ngươi nhận đồ của ta không?"

Hứa Hòa cau mày, đeo cái sọt rỗng lên, hơi cao giọng: "Ta không ăn chặn đồ của ngươi mang về dùng!"

"Nhị tỷ cũng chỉ quan tâm ngươi chút thôi mà, sợ ngươi đi lầm đường, ngươi hung dữ như vậy làm gì chứ". Hứa Thiều Xuân tỏ ra oan ức, nhưng vẫn không quên hỏi đến tận cùng: "Vậy thì ai tặng cho ngươi?".

Hứa Hòa không đáp lời nàng ta, chỉ đeo sọt đi thẳng về. Hứa Thiều Xuân đuổi theo: "Nếu ngươi cứ như vậy thì đừng trách ta mách mẹ nhé".

"Ngươi nói thế nào thì tùy".

Hứa Thiều Xuân tức đến khó thở, muốn dậm chân làm ầm lên nhưng lại có người ghé qua chào hỏi, nàng chỉ đành nuốt cục tức xuống bụng.

Nhân cơ hội này, Hứa Hòa trốn đi.

Tối đến, Hứa Hòa ăn cơm tối xong mà Lưu Hương Lan vẫn chưa trở về. Cậu nhìn nhị tỷ đang trợn mắt nhìn mình hung hăng như con gà chọi thì hỏi vặn lại một câu: "Nhị tỷ cứ truy hỏi mãi để làm gì? Quà tặng của ngươi chất chồng như núi, còn thiếu thứ tốt gì. Chẳng lẽ ngươi còn muốn tranh giành một sợi dây buộc tóc với ta à".

Hứa Thiều Xuân nghe vậy thì mặt đỏ lên: "Ta có rất nhiều dây buộc tóc! Sao có thể cần của ngươi!"

Hứa Hòa nghe xong thì và qua loa hai miếng cơm, tỏ ý "vậy thì còn tò mò làm gì". Hứa Thiều Xuân bị Hứa Hòa làm cho tức không chịu nổi. Nàng cũng biết rõ trước giờ tiểu đệ mình nói chuyện khó nghe, giờ không có mẹ ở nhà bênh mình nên nàng càng căm tức hơn. Hứa Thiều Xuân ôm cục tức, vùng vằng ném chiếc đũa ra, không thèm ăn nữa mà đứng dậy khỏi bàn.

Hứa Hòa chẳng thèm liếc mắt, chẳng biết có phải đối phương lại chạy về phòng khóc không. Cùng lắm là tới khi mẹ về, cậu sẽ bị mách tội rồi ăn một trận đòn. Cậu chẳng thèm để ý, dù sao đồ cho tiểu ca nhi, mẹ và nhị tỷ cậu cũng chẳng thể cướp lấy dùng được.

Hứa Hòa thu dọn bát đũa xong thì trời đã tối.

Giờ lòng cậu ngổn ngang, không biết có nên đến chỗ hẹn Trương Phóng Viễn không.

Cậu biết chắc chắn đêm nay sẽ có rất nhiều người trộm gặp mặt, nhưng lại không biết sau khi những người đó gặp nhau sẽ làm gì. Trước kia, đến Ngày Của Hoa cậu còn đang bận việc bên ngoài, tình cờ gặp phải nam nữ tiểu ca nhi hẹn gặp nhau cậu cũng không nhìn săm soi chuyện của người ta.

Nếu cậu biết sẽ có ngày được hẹn thế này thì đã trộm nhìn người khác một tí rồi.

Lòng Hứa Hòa rối bời, cậu đốt một cái đèn lồng trong sân, chờ lát nữa mẹ về thì cũng thấy được đường. Xong xuôi Hứa Hòa quay đầu nói vọng vào căn phòng đang sáng đèn của Hứa Thiều Xuân: "Ta đi đuổi vịt".

Trương Phóng Viễn đã ngồi xổm ở sườn dốc bên Vũng Hải Đường nửa canh giờ. Hắn không chịu nổi sự kích động nên tới sớm hơn giờ hẹn. Vũng Hải Đường trước kia có ít người tới nhưng đêm nay, người ở đây còn đông hơn cả người trên đường chính hồi sáng. Tất cả đều là đôi lứa hẹn hò.

Mọi người rất ăn ý, không quấy rầy lẫn nhau. Hơn nữa đêm khuya tối lửa tắt đèn cũng chẳng thấy rõ mặt ai nên chỉ im lặng đi đường, Mỗi người đều đứng cách nhau rất xa, chẳng ai nhận ra ai, mà cho dù nhận ra thì cũng sẽ giả bộ như là không quen. Tại vì cũng không thể chạy ra ngoài nói xấu được, lỡ may bị hỏi ngược lại là sao lại biết thì biết trả lời sao.

Trời dù ấm hơn nhưng vẫn là mùa xuân. Trương Phóng Viễn cảm thấy có muỗi vo ve, đợi mãi mà Hứa Hòa không tới nên hắn có chút bực bội.

Không biết Hứa Hòa có tới không nhỉ, nghĩ lại thì đúng là em ấy cũng không hứa với mình là chắc chắn sẽ tới mà. Nghĩ đến đây Trương Phóng Viễn càng thêm phiền muộn, không biết có phải tại hôm đó mình hung dữ quá nên bị ghét bỏ không, em ấy còn bảo mình ngang ngược.

Trương Phóng Viễn đang định đứng dậy, đi đến gần nhà họ Hứa thám thính tình hình, kết quả cừa mới xoay người thì thấy có người đang im lặng đứng ngay sau lưng mình.

"Em tới lúc nào thế!?"

"Vừa mới tới".

Niềm vui bất ngờ rớt xuống đầu, Trương Phóng Viễn đột nhiên trở nên luống cuống: "Ta còn tưởng rằng em không tới".

"Đang xua vịt nên tiện đường ghé qua".

Ai thèm quan tâm em ấy xua vịt hay xua heo chứ, chịu tới là tốt lắm rồi. Trương Phóng Viễn vui đến mức hơi ngượng.

"Em ăn tối chưa?"

"Rồi".

"Vậy... bữa tối em ăn gì đó?"

Hứa Hòa ngước mắt nhìn thoáng qua cái người đang đứng gần trong gang tấc. Ánh trăng đêm nay không tồi, đứng gần có thể thấy thoang thoáng mặt mũi: "Ngươi gọi ta tới chỉ vì muốn hỏi chuyện này?"

Trương Phóng Viễn vò đầu bứt ta: "Không phải, ta..."

"Qua bên này đi".

Trương Phóng Viễn thấy hai người đứng ở gần vị trí giao lộ, lỡ bị người cắt ngang cũng khó chịu nên dẫn Hứa Hòa đến bên góc khuất.

Lần trước tới Vũng Hải Đường, cây cỏ trên sườn núi vẫn đang khô héo, khắp nơi rơm rạ hoang tàn. Tới đầu xuân bên này đã mọc lên cỏ non mới, dù ban đêm không thể thấy rõ nhưng vẫn ngửi được mùi hoa dại trong không khí.

Hai người bước sóng vai, Trương Phóng Viễn cao hơn Hứa Hòa cả một cái đầu, hai người đi gần nên thi thoảng có đụng bả vai. Sự đụng chạm ngắn ngủi nhẹ nhàng như lông chim bay lượn trong gió xuân, muốn bắt nhưng không bắt được, làm lòng người ngứa ngáy không thôi.

Thỉnh thoảng Trương Phóng Viễn nghiêng đầu, nhìn lướt qua người thấp hơn.

Hứa Hòa cảm thấy người bên cạnh mình có chút kỳ lạ, tuy nói là ban đêm nhìn không rõ nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương.

Cậu cảm giác hình như hôm nay người này hơi hấp tấp bộp chộp, không biết có phải vì cậu để hắn phải chờ lâu nên không thoải mái hay không, cậu nói: "Ngươi cứ luôn nhìn về phía ta làm gì thế?"

Trương Phóng Viễn hơi chột dạ, không dám nhìn nữa.

Sau đó Hứa Hòa lại nghe thấy.

...

"Ta muốn nắm tay em". Trương Phóng Viễn thật thà ngốc nghếch nói ra những lời từ tận đáy lòng, rồi lại muộn màng bỏ thêm một câu: "Có được không?"

Hai tai Hứa Hòa lại đỏ lên, cái người này sao lại, sao lại cứ... muốn nắm thì nắm luôn đi, còn nói ra làm chi vậy!

Hình như gió bỗng nhiên cũng trở nên khác thường, im ắng đến mức gần như chỉ có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Hai người vừa ngượng ngùng xấu hổ vừa né tránh không dám nhìn thẳng vào nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com