TruyenHHH.com

Dm Edit Trung Sinh Cuoi Nguoi Lam Nen Lam Phu Lang

Edit: Tira
Trương Phóng Viễn nghẹn cục tức mà đào đất, đào xong xuôi mới coi như nguôi giận. Hắn ném cái cuốc nằm ra đất rồi ngồi lên phần cán, cái trán Umướt mồ hôi.

Hắn lấy khăn mui xoa bên hông ra lau mồ hôi, cùng lúc đó mặt đối mặt trừng mắt với Hứa Hòa.

"Sau này em đừng có qua lại với Phí Liêm nữa".

Hứa Hòa nhìn cái khăn tay vô cùng quen thuộc trong tay Trương Phóng Viễn, sau đó không biết hắn nhét vào trong ngực từ lúc nào, hai tai cậu nóng lên. Thấy tên đồ tể này dở giọng hung hăng cậu cũng không cam lòng yếu thế: "Sao ta lại phải nghe lời ngươi!"

"Hắn cho em cái gì, em nói với ta, ta mua cho em cái đó". Trương Phóng Viễn thấy mình to tiếng cũng không thể dọa Hứa Hòa, ngược lại còn làm cho người ta xù lông hơn thì bắt đầu cuống quýt. Hắn chuyển sang dùng giọng điệu nhẹ nhàng: "Coi như là ta xin em đó, có được không".

Hứa Hòa thấy dáng vẻ gần như là khẩn cầu của hắn thì toàn bộ mang tai đều đỏ bừng: "Ngươi, ngươi nói những lời đó với ta mà làm gì".

Dứt lời, cậu lại nói: "Hơn nữa Phí đồng sinh nào có đưa gì cho ta đâu, chỉ viết mấy chữ dạy cho ta mà thôi".

Chân mày Trương Phóng Viễn giật giật: "Tuy rằng ta chưa từng được học nghiêm túc ở thư viện nhưng cũng biết chữ, nếu em muốn học chữ ta cũng có thể dạy em".

Hứa Hòa không trả lời, thật ra cậu muốn nói cho Trương Phóng Viễn là Phí Liêm sắp thành tỷ phu của cậu rồi, chẳng liên quan gì đến cậu cả đâu. Nhìn bộ dạng này của cậu thì người ta cũng không có khả năng có suy nghĩ gì với cậu hết.

Nhưng mẹ cậu đã dặn mãi, trước khi mọi việc trần ai lạc định* thì không thể khoe khoang với người ngoài. Nếu không chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ không thể tìm được nhà tốt nữa. Lỡ mà để mẹ biết chuyện này do mình làm lộ ra, về nhà chắc chắn sẽ không yên thân.

*(尘埃落定): Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.

Trương Phóng Viễn thấy cậu lại không nói nữa thì tiếp tục cuống cả lên, lòng dạ rối bời: "Sao em lại không trả lời?"

"Ngươi muốn ta nói gì đây".

"Nói là em biết rồi! Nói sau này nếu có việc gì em sẽ tìm ta!"

Hứa Hòa chán nản, nhưng cũng chẳng biết làm sao với Trương Phóng Viễn: "Cái người này... sao ngươi lại cứ như vậy chứ".

Thấy đối phương không nói ra những lời mình muốn nghe, Trương Phóng Viễn hơi bực, lại nói: "Sao em lại không dùng dây buộc tóc ta tặng, em không thích sao?"

"Không phải". Hứa Hòa ngồi xổm xuống cắt cỏ dại mới mọc đầu xuân để lát nữa mang về cho vịt ăn: "Ai đi ra ruộng lại đeo đồ tốt như vậy".

Lòng Trương Phóng Viễn tức khắc lại lâng lâng: "Vậy mấy ngày nữa là Ngày Của Hoa, khi đó em đeo nhé".

"..."

"Đeo đi, ta muốn nhìn thấy em dùng nó".

"Đến lúc đó nói sau".

Hứa Hòa nghe thấy phía xa xa có tiếng nói chuyện, nhìn thoáng qua như là người nào đó cũng đang cuốc đất thì khẽ giục: "Ngươi về trước đi".

"Vừa làm giúp em xong em đã đuổi ta đi. Sao Phí Liêm thì em không đuổi? Em không muốn nhìn thấy ta đến vậy sao?!"

Lại ồn ào nữa.

Trước kia người này đâu có như vậy.

Hứa Hòa chỉ có thể xoa dịu "chó mặt xệ" đang xù lông: "Ngươi cứ đứng ở đây, bị người ta thấy lại nói lung tung thì làm thế nào bây giờ".

Trương Phóng Viễn chẳng thèm để ý thanh danh của mình ra sao, đằng nào cũng nát bét cả rồi. Nhưng Hứa Hòa lại là một tiểu ca nhi, không giống nam tử được. Nghe cậu nói vậy hắn có hơi khó chịu, nhưng không phản bác lại cậu mà nghe lời đứng lên: "Vậy ta đi là được".

Giọng chua loét.

"..."

"Ha... hẹn gặp lại".

"Vậy đầu giờ Tuất ta đứng ở Vũng Hải Đường chờ em nhé!"

Hứa Hòa ngẩng đầu, thấy hai mắt Trương Phóng Viễn sáng rỡ, sau lưng như thể mọc ra một cái đuôi to, cái đuôi đang vẫy không ngừng với cậu.

Trương Phóng Viễn nói xong cũng không chờ cậu đồng ý hay cự tuyệt, nhảy lên bờ, chạy nhanh như chớp.

Hứa Hòa nắm chặt cái liềm, sắc đỏ ở hai tai đã lan xuống cả hai gò má.

...

Con heo thứ hai mà Trương Phóng Viễn mua hơi nhỏ, không to như con đầu nhưng lại không bán nhanh như con đầu tiên. Thứ nhất là tại lúc bán con heo đầu tiên là thời điểm đầu năm mới, người mua thịt nhiều. Thứ hai là thịt heo dày thì dễ bán hơn.

Mất mấy ngày liền, cuối cùng hắn cũng bán xong. Vất vả mãi mới kiếm được 1000 đồng. Cái nghề đồ tể này kiếm tiền nhanh hơn so với người bình thường nhiều, nhưng hắn tiêu tiền nhanh như nước, không thể nào tiết kiệm nổi. Dạo này mở quầy bán thịt trong thành nên hắn cũng ăn uống trong thành luôn, còn phải mua thêm vài thứ. Số tiền hắn để ra được cũng chỉ có khoảng 2000 đồng.

Ngoài ra lúc trước hắn cầm vòng bạc còn dư hơn 1000, cộng thêm ít tiền vụn vặt thì có khoảng 4000 đồng.

Hôm nay hắn lại đi đến những thôn khác chọn heo, ngày mai chỉ cần đến làm thịt rồi chở thẳng vào thành luôn. Hắn cần bán hết con heo lần này trước Ngày Của Hoa.

Mới về đến nhà, Trương Phóng Viễn đã nghe thấy tiếng Trần Tứ ngoài cửa, tay cậu ta còn cầm một hũ rượu gạo.

Hai người ăn ý, một người mở rượu, một người vào bếp lấy đồ ăn ra.

Trần Tứ nhìn đĩa thịt dê kho tương còn thơm ngát mùi hương đặc trưng của thịt dê thì không khỏi nuốt nước miếng: "Ngươi đúng là kiếm ra tiền!"

Trương Phóng Viễn dựa vào lưng ghế: "Kiếm được mấy đâu, vừa mới bắt đầu mà. Đây là thịt dê lần trước hứa với ngươi, tuy đã qua đông chí rồi nhưng giờ bù cũng không muộn".

Trần Tứ ăn thịt đến ngon lành, chép miệng nói: "Ngươi khách khí quá rồi, ha ha".

Trương Phóng Viễn ăn qua loa vài miếng thịt, rót rượu gạo. Nhìn Trần Tứ đang ăn ngấu nghiến, bỗng hắn hỏi một câu: "Ngươi cảm thấy ta so với tên con một nhà họ Phí kia thì thế nào?"

Trần Tứ nhìn Trương Phóng Viễn đầy khó hiểu: "Hai người các ngươi đều là con một, có gì để so chứ?"

Trương Phóng Viễn đá cậu ta một cái dưới gầm bàn, Trần Tứ ăn đau: "Ngươi muốn so bì chuyện gì? Hai người một thì là đồ tể, một thì là người đọc sách. Trong sách có một câu như thế nào ta, 'Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược!' không so sánh được".

"Vậy nếu như ngươi là nữ tử hoặc là tiểu ca nhi, phải chọn một người giữa hai bọn ta để làm chồng thì ngươi sẽ chọn ai?"

Trần Tứ nhìn Trương Phóng Viễn bằng ánh mắt không tài nào hiểu nổi, cậu ta cũng không muốn đặt mình vào giả thiết này, nhưng vì e ngại nắm đấm đang siết chặt kia, cậu ta đành bảo: "Nếu ta là một tiểu ca nhi thì ta sẽ chọn ngươi".

"Tại sao?"

Trần Tứ vỗ lên cơ ngực rắn chắc của Trương Phóng Viễn, cười híp mắt "đểu giả": "Với cơ thể khỏe mạnh sung sức này của ngươi, thư sinh mặt trắng yếu ớt sao mà so được?"

"Cút!"

Trương Phóng Viễn co chân đá một cái, Trần Tứ bị đá ngã lăn ra đất.

...

Nhà họ Phí.

Phí Liêm về đến nhà thì cũng đúng lúc Phí mẫu ra ruộng về. Bà thấy nhi tử được nghỉ tắm gội quay về thì vui lắm, vội vàng múc một gáo nước ở cái lu, dội sạch bùn trên tay: "Để mẹ xuống bếp nấu cho con chút đồ ăn ngon nhé".

"Được ạ". Phí Liêm về phòng, thả túi đựng sách xuống, cũng thay bộ đồng phục của thư viện ra vì sợ ở nhà sẽ làm bẩn.

"Phu tử nhận xét văn chương của con dạo này tiến bộ không ít, rất có hy vọng với kỳ thi Viện lần này".

Phí Liêm thay quần áo xong thì đi đến nhà bếp, chủ động báo tình hình học tập ở thư viện với Phí mẫu.

Phí mẫu nghe nhi tử nói vậy thì không giấu nổi ý cười trên mặt, như thể tiền hàng tháng, ruộng đất màu mỡ mà triều đình thưởng cho tú tài lang quân đã tới tay rồi, con mắt hâm mộ của họ hàng cũng đã nhìn lại đây. Hai mắt bà đỏ lên: "Con ta đúng là có tiền đồ, Phí gia có hy vọng hưng thịnh rồi! Không uổng công bao lâu nay cha mẹ vất vả bỏ công sức nuôi con đọc sách".

Phí Liêm mím môi, bỏ thêm củi vào bếp: "Mẹ, giờ con cũng không còn nhỏ nữa, hai năm nữa là hai mươi rồi".

"Tuy nói rằng người đọc sách sẽ thành thân muộn, nhưng cũng..." Phí Liêm không có mặt mũi nào nói hết câu: "Chờ sau khi vượt qua được kỳ thi lần này, nhận được thành tích tốt, con muốn..."

Tất nhiên Phí mẫu nghe ra được là nhi tử ngỏ ý muốn cưới vợ, bà vui mừng nói: "Con ta đã trưởng thành rồi. Cho dù con không nói thì mẹ cũng có ý định này. Giờ con đã nhắc đến thì mẹ cũng nói thẳng luôn".

"Lần trước tới nhà họ Hứa làm khách, mẹ và Hứa nương tử đã bàn xong rồi. Đợi con thi qua kỳ thi Viện thì chúng ta tới nhà họ Hứa cầu hôn nhé".

Phí Liêm nghe vậy thì kích động đến mức đôi tay run lên, nhất thời ánh mắt cậu ta tỏa sáng rực rỡ. Phí Liêm đứng bật dậy khỏi bếp, tiếp lời mẹ: "Đúng là người ta vẫn bảo hiểu con không ai bằng mẹ. Mẫu thân đúng là thông hiểu tâm ý của nhi tử".

"Con mau ngồi xuống đi". Phí mẫu thấy nhi tử vui đến mức không biết trời trăng gì thì cũng vui lây. Nhưng bà cũng có một tí không thoải mái lắm, chính bà cũng không rõ tại sao lại vậy nhưng vẫn nói: "Nói tới con và Hứa Thiều Xuân, đúng là cô nương kia cũng khá tốt đấy, vừa xinh đẹp mềm mại, tướng tá lại dễ sinh đẻ. Sau này Liêm nhi làm quan, dẫn nàng theo bên cạnh cũng có thể mát mặt".

Phí Liêm nghe vậy thì ngẩn ra, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc: "Thiều, Thiều Xuân... người mẹ chọn cho con là Thiều Xuân ư".

"Chứ còn ai vào đây nữa. Nhà họ Hứa có mỗi hai đứa nhỏ, con nói như còn có thể là Hứa Hòa không bằng ấy". Phí mẫu khó hiểu. "Thật ra tiểu ca nhi kia cũng không có gì tệ, nhưng nó chẳng có chỗ nào xứng với Liêm nhi cả, nếu chọn nó còn không làm người trong thôn cười vỡ bụng luôn à".

"Phí Liêm sốt ruột: "Nhưng, nhưng mà con..."

Phí mẫu ngây cả người, nhìn thấy vẻ mặt không tình nguyện của nhi tử thì hơi mở to mắt: "Chẳng lẽ con vừa ý Hứa Hòa sao Liêm nhi?"

Phí Liêm không đáp, chỉ cúi thấp đầu.

Phí mẫu ném cái sạn xuống nồi, sốt ruột đi vòng qua bệ bếp tới trước mặt Phí Liêm. Thậm chí bà còn hoài nghi không biết có phải tại bà quản lý con quá nghiêm hay không, không cho tiếp cận các cô nương, tiểu ca nhi trong thôn nên mới làm cho con có suy nghĩ vặn vẹo như vậy: "Hứa Hòa kia vừa cao vừa gầy, còn đen sì như con khỉ. Tính nó còn cổ quái cô độc, con ưng nó ở điểm nào! Nhị tỷ nó là cô nương nổi bật nhất trong thôn, cả nam tử thôn bên cũng để mắt đến đấy!"

Bà khen Hứa Thiều Xuân một rổ chỗ tốt, rồi lại hạ bệ chê bai Hứa Hòa một hồi, Phí Liêm lộ ra vẻ mặt đau khổ: "Hài nhi cảm thấy Hòa ca nhi rất tốt, cậu ấy làm việc chăm chỉ, không có tính nhiều chuyện. Quan trọng nhất là cậu ấy ham học, cầu tiến. Còn Thiều Xuân... nàng ấy cũng tốt, có tướng mạo vợ hiền xinh đẹp, nhưng lại không thích đọc sách viết chữ..."

Phí mẫu lắc đầu không đồng ý: "Không nói đến nữ tử bất tài mới là có đức, nếu là Hứa Hòa thì chắc chắn không được. Cho dù con không muốn Hứa Thiều Xuân thì cũng không thể là Hứa Hòa được, thật sự sẽ làm người ta cười thối mặt. Bộ dạng của nó không hề xứng với con. Không chỉ là ta không đồng ý, các thúc bá của con cũng sẽ không đồng ý đâu. Chẳng lẽ con muốn ta bị những người xung quanh chê cười sao? Để con được đọc sách mẹ đã vất vả biết bao nhiêu, giờ con muốn ngỗ nghịch lại với ý cha mẹ là muốn làm cha mẹ đau lòng đấy ư..."

Thấy Phí Liêm đứng thật lâu mà chẳng nói lời nào, đột nhiên Phí mẫu bật khóc: "Mẹ nuôi con lớn đến như vậy cũng không mong con báo đáp lại gì, chỉ hy vọng con nghe lời. Giờ con đã lớn lại sinh ra chủ kiến của riêng mình, con đúng là đứa trẻ không có lương tâm".

"Mẹ, mẹ, con không có ý đó mà". Phí Liêm thấy mẫu thân như vậy thì không biết phải làm sao: "Con, con sẽ nghe lời người".

Phí mẫu thấy vậy thì dần nín khóc: "Thật sao?"

Phí Liêm thống khổ, nhắm mắt gật đầu.

"Mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi".

"Con biết..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com