TruyenHHH.com

Dm Edit Trung Sinh Cuoi Nguoi Lam Nen Lam Phu Lang

Edit: Tira
Ngày tháng từ từ trôi, qua mười lăm tháng giêng thì cũng coi như Năm Mới đã qua. Rất nhanh đã tới cuối tháng giêng, người trong thôn lần lượt tìm việc làm trở lại.

Trương Phóng Viễn cũng lại đi làm thịt heo, mang vào thành bán, đi sớm về trễ.

Cả thôn đều biết được chuyện Trương Phóng Viễn không chỉ có một con ngựa đen to khỏe, mà còn có một quầy hàng nhỏ trong chợ thịt để làm buôn bán.

Thỉnh thoảng hắn còn mua một ít nến với muối về cho những người chân cẳng không khỏe trong thôn. Không phải ngày họp chợ, trên đường đi nếu gặp người trong thôn muốn vào thành mà xe còn trống, hắn cũng sẽ cho người ta ngồi xe đẩy miễn phí. Người nói tốt về hắn càng ngày càng nhiều.

Có người muốn tìm Trương Phóng Viễn bán gia súc, mọi người bắt đầu đỏ mắt vì thấy thằng nhóc này có thể kiếm được tiền. Họ hồi tâm chuyển ý, bắt đầu muốn làm mai, kết thân với người ta.

"Chỉ sợ là không được đâu, hồi trước ta thấy Trương Phóng Viễn quanh quẩn ở sân sau nhà họ Hứa suốt, tám phần là người ta nhớ thương Hứa Thiều Xuân rồi".

"Vậy thì đúng là tiếc thật. Nhưng chuyện này có thật không đấy? Ta còn đang định nói với hắn ta có một đứa cháu gái họ được lắm".

"Thật mà, lần trước ta trông thấy Trương Phóng Viễn tìm Hòa ca nhi nói chuyện ngoài bờ ruộng, còn đưa đồ cho đối phương. Ngươi nói xem chuyện này còn có thể là giả không?"

Thật ra, rất nhiều người trong thôn biết chuyện đám thanh niên sẽ đưa đồ cho Hứa Hòa, nhờ cậu chuyển đến tay Hứa Thiều Xuân. Trong thôn tương đối ủng hộ phong tục đưa đồ giúp này, vừa hàm súc có lễ, lại thể hiện sự dũng cảm khi theo đuổi người trong lòng. Rất nhiều lớp người già cũng đã trải qua như vậy.

"Vậy lỡ Nhị cô nương nhà họ Hứa không ưng Trương Phóng Viễn thì sao. Dù sao chuyện đã thành đâu, vẫn còn có cơ hội xoay chuyển mà".

Đám phụ nữ trong thôn đang xới đất để chuẩn bị gieo giống, lúc nhàn rỗi luôn thích nhiều chuyện về những việc thế này.

Tất nhiên nhà họ Hứa cũng nghe được tiếng gió. Bề ngoài thì Lưu Hương Lan không nói gì nhưng trong lòng thì thầm đắc ý. Ở cái thôn này, phàm là đàn ông có năng lực, biết làm việc, làm mọi người cảm thấy là đối tượng làm mai không tồi thì đều nhìn chằm chằm nhà bà ta. Bà ta có thể không vểnh cả đuôi lên trời à.

Qua năm là đầu xuân, ngày đẹp trời cũng nhiều hơn. Hứa Thiều Xuân dọn dẹp, sửa sang lại tủ quần áo của mình, đưa quần áo dày của mùa đông cho Hòa ca nhi đi giặt, sau khi phơi khô thì sẽ cất vào đáy hòm cất đi. Nàng chỉ chừa lại hai bộ, lỡ có rét tháng ba thì mặc, cố gắng lôi hết quần áo mùa xuân ra.

Lưu Hương Lan nói vọng vào từ trong sân: "Không bao lâu nữa thì quan phủ sẽ tới thu thuế, mong là năm nay họ có thể tới muộn một tí, chờ qua kỳ thi Viện hãy tới thì tốt rồi". Lúc đó nữ nhi đã được gả đi, trong nhà cũng bớt đi một đầu người phải nộp thuế.

Đây là vấn đề mà mọi nhà đều gặp phải, Hứa Thiều Xuân cũng chẳng nghĩ nhiều: "Con cũng mong vậy".

Trong nhà không có huynh đệ, chỉ có một cô nương, một tiểu ca nhi. Cho dù Hứa Hòa có làm được việc cũng không thể bằng đàn ông trai tráng, thu nhập trong nhà chỉ dựa vào một mình cha nàng chống đỡ, ngày tháng trôi qua cũng không quá dễ dàng. Cũng may, đến khi nàng và Hứa Hòa xuất giá thì cha mẹ già sẽ có thể thu hồi một ít lễ hỏi, gom lại thì cũng coi như có vốn an hưởng lúc tuổi già.

"Trương Phóng Viễn kia bây giờ cũng không tệ lắm. Thật ra lời dì con nói lúc trước cũng đúng, chỉ cần Trương Phóng Viễn không ra ngoài chung chạ linh tinh thì vẫn là người có khả năng kiếm ra tiền". Dù không muốn thừa nhận nhưng Lưu Hương Lan vẫn nói cho con gái: "Từ nhỏ đến lớn con xinh xắn lại cũng thích diện đẹp đẽ, nếu theo Trương Phóng Viễn thì cũng có rủng rỉnh tiền bạc tiêu".

Hứa Thiều Xuân lại không tán đồng: "Mẹ à, sĩ nông công thương, cho dù có tiền đến mấy cũng không có thể diện bằng người đọc sách được".

"Nhà họ Trương là hộ làm nông, không thể coi là thương được. Hơn nữa thời buổi hiện tại không nghiêm như mấy năm trước, cho dù là hộ gia đình làm nghề buôn bán cũng có thể tham gia khoa cử. Cho dù nhà họ Phí là người đọc sách, giỏi giang có tiền đồ, nhưng đọc sách cũng rất đốt tiền, chỉ sợ ngày tháng trôi qua sẽ không quá thoải mái".

Hứa Thiều Xuân cũng biết đạo lý này chứ, nhưng tâm tư nàng đã đặt cả vào người Phí đồng sinh rồi. Cho dù hiện tại có biết điều kiện của Trương Phóng Viễn tốt nhưng cũng không hề muốn chọn hắn: "Đó chỉ là hiện tại thôi, sau này nếu huynh ấy trúng cử, ngày lành sẽ còn dài".

Hứa Thiều Xuân muốn chặt đứt ý niệm của Lưu Hương Lan nên quay đầu nói với Hứa Hòa đang giặt đồ ở một bên: "Tiểu đệ à, lần trước Trương Phóng Viễn nhờ ngươi đưa đồ cho ta, ngươi không nhận là đúng lắm. Sau này nếu hắn có đến tìm ngươi nhờ tặng đồ cho ta tiếp thì ngươi cũng đừng nhận nhé".

Hứa Thiều Xuân nghe người trong thôn bàn tán rằng Trương Phóng Viễn tặng đồ cho mình thì xem là chuyện đương nhiên. Nhưng nàng lại không nhận được đồ, vậy thì chắc chắn là do Hứa Hòa không đồng ý giao giúp rồi. Ai bảo trước kia người nọ có danh tiếng kém như vậy, ai cũng sợ hắn cơ chứ, Hứa Hòa không muốn giao lưu với đối phương cũng là chuyện có thể hiểu.

Hứa Hòa nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người, nhưng khi Hứa Thiều Xuân mở miệng cậu lại không biết đáp lại thế nào.

Trương Phóng Viễn tìm cậu để tặng đồ cho cậu chứ không phải nhị tỷ, vậy mà hai mẹ con họ còn ở đây kén cá chọn canh, cậu cũng ngại nói thêm gì.

Thật ra Hứa Hòa cũng nghĩ có nên giải thích một chút không, nhưng nghĩ lại thì nếu như mẹ và nhị tỷ biết Trương Phóng Viễn không coi trọng tỷ tỷ, mà đồ cũng là tiện thể cho cậu thôi. Hai người không tin cũng đành, chỉ sợ trong lòng họ không thoải mái, đến lúc đó người chịu tội vẫn là cậu.

"Ừ".

"Nói đến chuyện này, cũng đến lúc tìm đối tượng cho ngươi rồi. Haizzz, không biết có tìm được không nữa". Lưu Hương Lan nhìn thoáng qua Hứa Hòa rồi không khỏi thở dài.

Hứa Hòa lo liệu hết mọi chuyện trong nhà ngoài ngõ, tiết kiệm giúp bà ta rất nhiều việc. Bà ta cũng muốn giữ cậu ở nhà làm việc thêm mấy năm, nuôi trong nhà tốn thêm mấy miếng cơm cũng không đáng là gì, mỗi tội lớn rồi phải nộp thêm thuế thì không được.

"Nói sau đi ạ". Hứa Hòa bỏ lại mấy chữ, giặt quần áo xong thì trở về phòng mình.

Lưu Hương Lan cho rằng cậu đang xấu hổ, cũng không so đo với cậu.

Sau đầu xuân, vườn trà Bắc Sơn cũng thông báo rằng có thể hái trà, họ trả tiền công cao hơn so với năm ngoái một chút, hái một cân mang tới vườn trà có thể bán 8 đồng. Hứa Hòa biết nhị tỷ và mẹ mình đều sẽ đi. Thật ra thì chính cậu cũng muốn đi hái trà, nhưng cha đã ra ngoài làm công rồi, mình cũng phải xới đất cho tơi để chuẩn bi gieo giống, không có thời gian để đi kiếm khoản tiền này.

Nghĩ thoáng hơn thì, dù sao tiền hái trà cũng chẳng vào túi mình, không đi cũng chẳng sao.

Đôi mắt Hứa Hòa lại hướng về phía đầu giường mình, dưới gối là cái hộp do Trương Phóng Viễn tặng.

Cậu đã nhìn dải lụa bên trong mấy lần liền. Không thể không nói, thật sự là với cậu thì nó quá xinh đẹp, còn làm bằng tơ lụa nữa. Tuy thường thì vật liệu làm dây buộc tóc toàn là vải thừa, nhưng chất liệu như vậy, tay nghề thủ công cũng tốt, chắc chắn giá của nó cũng không thể rẻ được.

Tuy Trương Phóng Viễn nói là tiện tay mua, nhưng trông còn tỉ mỉ hơn cả hoa lụa mà hắn mua để đi xem mặt nhà họ Quảng nữa.

Cũng không biết rốt cuộc là người này có ý gì đây.

Trước nay cậu chưa từng nhận quà bao giờ, lần đầu được nhận lại nhận thứ tốt như vậy, làm cậu không biết phải làm thế nào.

Hơn nữa cậu cũng chẳng có cơ hội để đeo, ồ... hình như mấy ngày nữa sẽ đến Ngày Của Hoa. Nhưng cho dù đeo lên, mình trông như vậy, đeo dây lụa này lên thì có đẹp không?

Mấy hôm nay, đêm nào cậu cũng miên man suy nghĩ. Đầu thì gối lên dây buộc tóc, lòng thì nghĩ về người đưa. Người vốn thờ ơ với tất cả mọi chuyện như cậu lần này lại có chút tâm tình không yên.

Hứa Hòa lắc lắc đâu, ban ngày ban mặt, không dám trộm lười. Cậu cẩn thận cất dây buộc tóc lại về dưới gối, chuẩn bị ra ruộng làm việc.

"Hòa ca nhi".

Hứa Hòa dồn sức nâng cuốc, cậu muốn xới đất xong trong ngày hôm nay, mai sẽ có thể lên núi hái ít rau dại.

Đang lúc làm việc khí thế ngất trời thì nghe thấy tiếng gọi đầy văn nhã, Hứa Hòa ngẩng lên: "Phí đồng sinh?"

Thư sinh cong khóe mắt nhìn cậu: "Làm việc bao lâu rồi, có nóng không?"

"Cũng tạm". Hứa Hòa nhìn thư sinh mặc thanh y kia, hình như đối phương mặc đồng phục của thư viện Tùng Trúc trong thành. Người nọ mặt trắng, môi hồng, thân mình hơi gầy, là diện mạo thư sinh tốt nhất.

Chẳng trách được nhị tỷ của cậu nhắm trúng.

Hứa Hòa nghĩ không bao lâu nữa thì người này sẽ thành tỷ phu của mình nên tương đối khách khí: "Phí đồng sinh mới trở về?"

Phí Liêm lên tiếng: "Sắp đến kỳ thi Viện, thư viện cho nghỉ tắm gội để học sinh trở về nghỉ ngơi hai ngày, chuẩn bị thật tốt để tham dự kỳ thi".

"Vậy chúc Phí đồng sinh được đề tên trên bảng".

Phí Liêm khẽ cười, lấy ra một tờ giấy từ trong túi, trên tờ giấy có viết một bài thơ bằng chữ to: "Thiên địa nhân gian, hoa thảo thụ mộc. Đây là tám chữ, ngươi có thể mang về ôn tập".

Hứa Hòa thấy tờ giấy thì khẽ nhướng mày, lau lau hai tay rồi cẩn thận nhận lấy.

Phí Liêm thấy cậu nghiêm túc vậy thị khóe mắt có nét cười: "Trước đó ta có dạy cho ngươi tự viết tên mình, ngươi chỉ dùng cành cây khô viết ba lần đã nhớ, nhanh hơn tỷ tỷ ngươi nhiều.

Hứa Hòa vốn là người ham học cầu tiến, cậu rất hâm mộ những người biết chữ, nhưng tình huống nhà của cậu chắc chắn sẽ không cho phép một tiểu ca nhi đọc sách biết chữ.

"Tên của tỷ tỷ nhiều nét hơn so với tên ta nhiều nên mới không nhớ nhanh bằng ta".

Phí Liêm nói: "Nhưng đến giờ nàng vẫn chưa học được". Là bởi vì lòng không thật sự muốn học.

Hứa Hòa không từ chối đồ Phí Liêm đưa, cậu nghĩ tỷ phu dạy cho đệ đệ của vợ hai chữ cũng chẳng tính là gì, nhưng nghe đối phương nói về nhị tỷ như vậy thì không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ. Cậu chỉ nghĩ vậy thôi, người ta cũng sắp đính hôn, xem như người một nhà, cậu nói chuyện cũng khiêm nhường hơn.

"Cảm ơn Phí đồng sinh".

Khóe miệng Phí Liêm cong lên: "Không cần khách khí. Ta là người đọc sách, không chừng về sau sẽ trở thành người dạy học, ta thấy vui khi dạy ngươi".

Hứa Hòa đáp lời, nhị tỷ đúng là có phúc khí.

"Hòa ca nhi, nếu ta may mắn trúng tuyển kỳ thi Viện lần này..." Bỗng nhiên Phí Liêm lại mở miệng, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hứa Hòa hắn lại không thể nói hết lời.

Hứa Hòa đoán một cách mơ hồ rằng đối phương muốn nói: "Trúng tuyển là có thể nghênh đón, cưới nhị tỷ ngươi về" nhỉ?

"Tất nhiên tâm nguyện và mong muốn của Phí đồng sinh sẽ thành".

"Thật... thật chứ?"

Hứa Hòa thấy mặt mày Phí Liêm trở nên hồng nhuận, có vẻ rất kích động, cậu gật đầu. Phí Liêm và nhị tỷ cậu tình chàng ý thiếp, tất nhiên là sẽ có thể thành đôi.

"Được... được".

Hứa Hòa không nói thêm gì nữa: "Vậy thì ta bận việc trước".

Cậu chưa nâng cuốc được vài lần thì từ đỉnh đầu lại vang lên tiếng chất vấn lạnh lùng thô ráp: "Phí Liêm nói gì với em đấy?"

Hứa Hòa thấy không biết Trương Phóng Viễn từ đâu nhảy ra thì hai tai nóng lên, cậu tiếp tục vùi đầu đào đất nhằm che giấu cảm xúc ngượng ngùng khi thấy hắn: "Sao ta phải nói cho ngươi".

"Em mau nói cho ta biết!" Trương Phóng Viễn bực bội.

Hứa Hòa không rõ sao hôm nay cái người này lại ngang ngược thế này, bỗng nhiên thấy hơi oan ức. Cậu tức giận nói: "Lâu lâu sẽ có người tìm ta nhờ tặng đồ và gửi lời nhắn cho nhị tỷ, chẳng lẽ người nào tới ta cũng phải bẩm báo hết với ngươi à".

"Ai thèm quan tâm mấy người muốn theo đuổi nhị tỷ em chứ". Trương Phóng Viễn bất đắc dĩ: "Vừa nhìn đã biết Phí Liêm kia không phải đang nói đến Hứa Thiều Xuân, mắt người đó nhìn chằm chằm vào em, lúc đi còn mặt đỏ tai hồng!"

"Nói lung tung!" Trong lòng Hứa Hòa chợt nhận ra không đúng. Rõ ràng phần lớn Phí Liêm nói về nhị tỷ, chỉ trỏ chuyện với cậu thêm vài câu mà thôi, sao tên ngốc to con này lại thông minh đến thế, chuyện hơi khác thường một tí thôi cũng nhận ra được. Chẳng qua... "Liên quan gì đến ngươi chứ!"

Trương Phóng Viễn nghe vậy thì sốt ruột: "Sao lại không liên quan đến ta, em còn ngoan cố như vậy, có tin ta sẽ..."

Trương Phóng Viễn còn chưa nói hết lời, Hứa Hòa đã nói: "Sao nào, ngươi còn muốn đánh ta à?"

Trương Phóng Viễn nghe vậy thì giận lắm, hắn nhảy ùm một cái xuống ruộng, dọa Hứa Hòa sợ tới mức lùi lại một bước. Bống nhiên, cái cuốc phía sau cậu bị người cướp mất.

Người nọ hung dữ nâng cuốc, cuốc hai mẫu đất cho cậu như để trút hết bực dọc. Hứa Hòa đứng một bên không dám lại gần: "Ngươi... ngươi đúng là đồ khùng!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com