TruyenHHH.com

Dm Edit Troi Sinh Phan Cot Tang Oc

Edit: T

Leno nhìn chăm chú trái tim trước mặt.

Bề mặt đẫm máu của nó vẫn đang nảy lên thình thịch kích thích các giác quan của hắn, trong miệng hắn bắt đầu tiết ra thiệt nhiều nước bọt, bản năng ăn thịt của dã thú không ngừng thúc giục hắn hãy ăn nó đi.

Thế nhưng năng lượng ánh sáng còn sót lại bên trong cơ thể lại ở trong đầu hắn kêu gào tránh xa nó ra.

Đương nhiên ăn nó sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.

Thân là vị thần có nguồn gốc tín ngưỡng đến từ chiến tranh, Leno chưa bao giờ kháng cự việc giết chóc, huống chi, hắn còn là thần của Fenrir. Tộc Fenrir trước nay luôn lấy chém giết và săn bắt làm thú vui, nuốt chửng máu thịt của kẻ thù là bản năng và thiên tính của tộc hắn.

Tuy nhiên, trong tình huống thần cách của hắn đã bị lấy đi, sức mạnh tín ngưỡng cũng không còn nữa thì tất cả mọi chuyện đều sẽ khác.

Uống máu ăn thịt sinh vật bóng tối sẽ khiến hắn bắt đầu hấp thu và chuyển hóa nguyên tố bóng tối ở đây, khiến hắn hoàn toàn thuộc về phe bóng tối.

Nguyên tố bóng tối dày đặc dưới đáy vực sâu sẽ không còn gây tổn thương lên cơ thể hắn nữa, mà ngược lại, chúng sẽ cường hóa và nuôi dưỡng hắn gấp đôi, giúp cho miệng vết thương ở trên người hắn nhanh chóng lành lại, giúp hắn một lần nữa trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng điều này cũng có nghĩa là hắn sẽ bị phong ấn ở Độc Lâu Địa mãi mãi.

Phong ấn do thần Ánh Sáng lập ra sử dụng hài cốt của thần Bóng Tối làm nguyên liệu, chỉ có tác dụng đối với các sinh vật thuộc phe bóng tối. Hắn hiện tại chẳng qua là bị lời nguyền rủa kéo sang phía bên kia lục địa Hỗn Độn, phong ấn ở Độc Lâu Địa không có tác dụng đối với hắn. Nhưng một khi hắn thay đổi trận doanh, phong ấn ở Độc Lâu Địa sẽ có hiệu lực và hắn sẽ không thể nào rời đi được nữa.

Cũng không còn cách nào báo được thù.

Leno nhìn chằm chằm thức ăn đẫm máu mê người ở trước mặt, đôi mắt màu vàng kim tràn đầy dục vọng khát máu khó có thể kiềm chế, nhưng hắn chỉ nhắm hai mắt lại, nhìn sang chỗ khác.

Qua Tu cũng chẳng bất ngờ mấy trước phản ứng của hắn.

Cậu vẫn có thể nhìn thấy vầng sáng màu trắng đang lay động bên trong cơ thể của sói nhỏ, loại ánh sáng này dù rất yếu ớt trước sự ăn mòn và đàn áp của bóng tối xung quanh nhưng vẫn rất ngoan cường và ổn định.

Nhưng mà, thử một chút thì cũng có chết ai đâu chứ.

Cậu hờ hững nhún vai, bỏ trái tim kia lại vào trong ba lô, sau đó đặt ba lô vào trong góc, rồi quay đầu nói với sói nhỏ:

"Để đó phòng trường hợp mày đổi ý."

Nói xong, Qua Tu bẹo má nó một cái, có chút rơi vào tình cảnh khó khăn.

Trong ấn tượng của cậu, cậu chưa bao giờ nuôi bất cứ thứ gì, cho dù trước khi bị bắt ở hoang tinh cậu đã từng nuôi thì giờ cậu cũng quên sạch bách rồi.

Ánh mắt Qua Tu dừng trên người sói nhỏ đang nằm uể oải trên mặt đất, nhất thời cảm thấy có chút luống cuống tay chân, không biết kế tiếp nên làm thế nào mới tốt.

Vì thế, cậu bắt đầu lục lại ký ức trong đầu về đống tài liệu kỳ quặc mà mình đã từng đọc hồi ở Viện nghiên cứu y học lúc trước, đồng thời dùng trí nhớ cực tốt của mình nhớ lại những nội dung bên trong mấy cuốn sách hướng dẫn về cách nuôi thú cưng.

Tuy thiết lập của mỗi thế giới hơi khác nhau, nhưng nguyên lý thế giới chắc không khác nhau là mấy đâu...... nhỉ?

Qua Tu không chắc chắn lắm, gãi má.

Cậu nhìn quanh sơn động trống không này một vòng, rồi nhíu mày, sau đó nhìn về phía sói nhỏ đang nằm rạp trên đất không thèm đếm xỉa gì tới mình, dặn dò nói:

"Đừng có chạy lung tung, tao đi chút rồi sẽ quay lại ngay."

Sói nhỏ vẫn nằm im bất động trên mặt đất, đối với lời cậu nói chẳng có phản ứng gì.

Qua Tu vốn dĩ cũng không trông mong nó sẽ đáp lại mình. Cậu tự mình đi ra ngoài, dựng thêm vài cái kết giới phòng ngự và che chắn nữa ở bên ngoài cửa hang, sau khi đảm bảo không có bất cứ sinh vật nào có thể ra vào liền nhẹ nhàng nhảy ra khỏi hang, thoắt một cái liền biến mất trong bóng tối.

Ngay sau khi hơi thở của cậu rời đi, Leno không một tiếng động mở mắt.

Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hang động tối đen như mực, đôi mắt thú màu vàng kim không chớp lấy một cái, vẻ khát máu cùng cuồng bạo ban đầu được thay thế bằng vẻ mặt trầm tư, mang theo cảm giác âm trầm và suy xét cẩn thận.

Nhân loại này có hơi kỳ lạ.

Trên người cậu không có khí tức của Ma tộc hay bất kỳ một sinh vật bóng tối nào khác, cũng không tỏa ra mùi hôi thối đen tối giống như những pháp sư nhân loại đầu quân sang phe bóng tối kia.

Mùi của cậu...... Giống như mùi của một con người bình thường.

Trẻ trung, tươi sáng và ấm áp.

Cho dù bây giờ hai mắt của Leno vẫn chưa thích nghi được với bóng tối vĩnh cửu giống như màn đêm bên dưới đáy vực sâu, nhưng hắn vẫn có thể lập tức nhận ra sự tồn tại của đối phương dựa vào cảm giác.

Cơ thể của thiếu niên lúc nào cũng tỏa ra nhiệt, đây cũng là lý do tại sao sau khi rời khỏi hang động, cậu phải dùng nguyên tố bóng tối bao phủ khắp làn da.

Tuy nhiên, cậu chắc chắn không thể nào chỉ là một con người.

Căn cứ theo quan sát của Leno, cậu có thể điều khiển nguyên tố bóng tối một cách nhuần nhuyễn mà không cần tới sự hỗ trợ của bất kỳ chú ngữ nào. Tuy rằng thủ pháp đơn giản thô bạo, thậm chí còn có hơi non nớt, nhưng cũng chính vì vậy mà càng khiến cho người khác cảm thấy ngạc nhiên hơn, vì cậu nhìn qua trông giống như chưa từng được học bất cứ thứ gì liên quan đến phép thuật cả.

Cậu có thể trực tiếp hấp thu sinh mệnh của sinh vật bóng tối —— giống như mọi chủng tộc bóng tối khác.

Hơn nữa còn vô cùng thành thạo, rất hiển nhiên cậu đã làm chuyện này trong suốt một khoảng thời gian dài rồi, nhưng hơi thở trên người lại không hề có dấu hiệu bị chuyển hóa.

Tất cả những điều này đều khiến cho Leno bối rối, đồng thời cũng tăng thêm sự kiêng kị trong lòng.

Hắn chống bốn chân đứng dậy, đi đến bên cửa hang ngửi ngửi.

Nguyên tố bóng tối lấp đầy khoảng không khí trước mặt, bảo vệ cửa hang kín kẽ đến không một kẽ hở, gần như không có khả năng chạy trốn.

Leno cũng không ngạc nhiên lắm.

Hắn ở trong hang chọn một vị trí cách xa trái tim đang toả ra mùi tanh thơm ngon kia nhất, mặc kệ rang nanh và cái bụng đang ngo ngoe rục rịch của mình, lặng lẽ nằm xuống.

Tuy rằng thần cách bị tróc, nhưng Leno vẫn là một Fenrir.

Tộc Fenrir trước nay vẫn luôn nổi danh với bản tính ngoan cường, kiên nhẫn cũng như tôn sùng bạo lực khát máu của mình, thậm chí một con sói trưởng thành có thể nhịn ăn tới mười năm.

Sở dĩ cơ thể hắn thèm ăn như thế, là do sức mạnh ẩn chứa trong đó quá cần thiết cho việc chữa lành các vết thương ở trên cơ thể hắn.

Theo đuổi sức mạnh là thiên tính và bản năng của hắn. Còn việc ăn uống thì không.

Leno cuộn tròn cả người lại, gác cái cằm ngắn đầy lông lên hai chân sau đang duỗi thẳng của mình, rồi một lần nữa nhắm mắt.

Bên trong hang động tối thui gần như chả có lấy một tí ánh sáng, ngay cả thời gian trôi qua cũng gần như không cảm nhận được.

Chỉ có nguyên tố bóng tối dày đặc trong không khí là đang tham lam hấp thu nhiệt độ cơ thể hắn, giống như một lưỡi dao hữu hình từng chút một cắt vào lớp lông dày, những lời nguyền rủa bám vào miệng vết thương ở sau lưng càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, cơn đau thấu xương lan ra khắp da thịt, thẩm thấu vào tứ chi và xương, vừa lạnh lẽo vừa nặng nề.

Trong không gian tĩnh mịch vang lên âm thanh cầm cập rất nhỏ.

Leno lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra hàm răng của mình đang run lên cầm cập.

Mùi của trái tim kia dường như ngày càng nồng.

Nhưng hắn vẫn mảy may không dao động, chỉ ôm chặt mình thêm chút nữa, sau đó lại lâm vào trạng thái mơ màng nửa tỉnh nửa mê như lúc trước.

Khi Leno tỉnh dậy lần thứ hai, cảm thấy có chút ánh sáng yếu ớt đang chiếu vào mi mắt mình, hắn giật giật tròng mắt, khó khăn nhấc mi mắt nặng tựa ngàn cân lên.

Ánh trăng đỏ nhạt chiếu xuống những tảng đá nhẵn bóng như gương ở bên ngoài cửa hang giống như một luồng sóng màu máu đang chảy.

Giây tiếp theo, có một bóng đen nhanh nhẹn phóng lên, đánh tan ánh sáng mỏng manh phản chiếu trên tảng đá, ánh trăng bị cậu chặn lại ở phía sau, hang động lại một lần nữa chìm vào bóng tối.

Hai mắt Leno gắt gao nhìn chằm chằm cửa hang, bốn chân nháy mắt trở nên căng thẳng, cơ thể dán sát với mặt đất chậm rãi cong lên, tạo thành tư thế chuẩn bị tấn công lý tưởng.

"A! Mày không có chạy lung tung, ngoan quá đi."

Ngay giây phút kết giới ở cửa hang bị gỡ bỏ, âm thanh hoạt bát của thiếu niên cũng ngay lập tức truyền vào, nguyên tố bóng tối che lấp hơi thở trên người đối phương cũng theo đó tan biến, lộ ra một gương mặt tươi cười.

Là nhân loại kia.

Leno vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, không hề lơi lỏng nhìn chằm chằm đối phương, hắn lặng lẽ ngủ đông trong bóng đêm, cảnh giác chờ đợi.

Qua Tu nhẹ nhàng nhảy vào trong hang, thuần thục dùng nguyên tố lần nữa đóng kín cửa hang lại, vẻ mặt vui vẻ, gần như có thể coi là vô cùng phấn khích. Cậu nháy mắt với sói nhỏ:

"Có nhớ tao không?"

Leno lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm, răng lại nghiến chặt hơn một chút.

Qua Tu vờ như không thấy.

Cậu phấn khởi cúi đầu, vui vẻ lấy ra vài món đồ từ trong túi ba lô đang căng phồng lên của mình, động tác nhẹ nhàng nhanh lẹ.

Đầu tiên là một tấm da lông dày. Các cạnh bên thô ráp, đường cắt vụng về. Lông trên đó vừa dày vừa cứng, còn mang theo thoang thoảng mùi máu tanh, hiển nhiên là vừa mới bị lột xuống từ trên người của một loài động vật nào đó.

Cậu vụng về gấp tấm da lông thành một cái ổ có hình thù kỳ lạ rồi đặt nó vào góc hang.

Sau khi hài lòng đánh giá vài lần, Qua Tu bắt đầu tiếp tục lấy đồ ra khỏi túi.

Hai cái đầu lâu dẹp lép được đặt thẳng thớm ở bên cạnh ổ, tỏa ra ánh sáng trắng dưới ánh trăng.

Ngay sau đó là một chiếc xương sườn dài và mảnh, bên ngoài đã được mài giũa vô cùng bóng loáng, sau khi nó được lấy ra thì bị tùy tiện vứt sang một bên.

Leno tựa cằm vào hai chân trước, lạnh lùng nhìn Qua Tu đang bận rộn ở trong hang.

Vài phút sau, Qua Tu rốt cuộc cũng xong, quay đầu cười tủm tỉm, nhìn về phía sói nhỏ đang nằm ở trong góc:

"Nhóc con ——"

Leno ngay lập tức cảnh giác, xoay người muốn chạy.

Nhưng Qua Tu đã sớm có chuẩn bị.

Nguyên tố bóng tối tự do trong không khí trong nháy mắt ngưng tụ thành một quả cầu nhỏ, nhốt chặt sói nhỏ ở bên trong, mặc cho nó có dùng móng vuốt cào cấu như thế nào cũng vô ích.

Qua Tu điều khiển quả cầu nhỏ di chuyển giữa không trung.

Chợt, Leno cảm thấy nguyên tố bóng tối ở dưới chân bỗng nhiên biến mất, sau đó hắn đâm đầu rơi thẳng xuống cái ổ nhỏ được làm bằng lông thú kia.

Hắn lắc đầu nguầy nguậy, sau đó bị lông mắc vào móng vuốt kéo cho lảo đảo. Tấm da lông đen thô ráp ở dưới thân vừa dày vừa cứng, còn hơi xoăn lên, cứ hay mắc vào móng vuốt của hắn khi di chuyển, khiến hắn mất thăng bằng, lảo đảo ngã về phía sau giữa đám lông dày nặng.

Thiếu niên tiến lại gần, bừng bừng hứng thú quan sát nó chiến đấu với cái ổ mới.

Leno giận dữ nhe răng với cậu, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đe doạ.

Hiệu quả duy nhất đạt được là khiến cho khuôn mặt của Qua Tu càng thêm tươi cười xán lạn hơn.

Leno nghiến răng, cúi đầu tiếp tục vùng vẫy giữa đám lông.

Qua Tu thu hồi tầm mắt, bắt đầu bỏ thêm đồ vào hai cái đầu lâu dẹp lép kia, một cái chứa thịt, một cái chứa nước.

Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, cậu nhìn về phía sói nhỏ với vẻ mặt đầy chờ mong, ánh mắt vừa chăm chú vừa nhiệt tình, như thể một đứa trẻ con vừa mới được tặng cho một món đồ chơi mới, yêu thích đến độ không muốn buông tay:

"Ăn không?"

Nói xong, cậu dùng đầu ngón tay đẩy nhẹ hai cái đầu lâu về phía ổ.

Lúc này, Leno cuối cùng cũng tìm được cách di chuyển và chung sống hoà bình với tấm da lông ở dưới thân. Hắn cẩn thận đi đến bên mép tổ, thăm dò, ngửi ngửi thứ ở bên trong hai cái đầu lâu.

Nguyên tố bóng tối nhạt hơn trái tim trước rất nhiều.

Nhưng vẫn không thể ăn được.

Leno mất đi hứng thú, rụt cái đầu lại, ở trong tổ tìm cho mình một nơi thoải mái, một lần nữa cuộn cả người nằm xuống.

Qua Tu nhìn chằm chằm vào thức ăn ở trong hai cái đầu lâu, có chút thất vọng mà chớp chớp mắt, một mình lẩm bẩm nói:

"Vậy là, chỉ cần có nguyên tố bóng tối thì không thể ăn sao?"

Cậu ôm chân, gác cằm lên đầu gối, như suy tư điều gì mà im lặng một lúc lâu.

Miếng đệm dày dặn ở dưới thân xua tan đi cảm giác rét lạnh, cơn buồn ngủ lại lần nữa ập đến, Leno tự cưỡng ép bản thân phải chống lại cảm giác này, nguy hiểm vẫn đang rình rập giống như kim châm đâm vào trong đầu hắn, song ý thức hắn vẫn dần tan rã ra.

Mí mắt hắn dần khép lại.

Nhưng, chỉ một giây sau, đột nhiên có một xúc cảm nhè nhẹ lướt qua đầu hắn, sau đó xoa lấy tai hắn một cách vụng về.

Leno theo phản xạ nhảy cẫng lên ba thước.

Hắn nhe răng, hung ác nhìn chằm chằm vào bàn tay nhanh chóng rụt về kia, cơ bắp toàn thân căng cứng, ánh mắt gần như muốn nhai nuốt nó vào bụng.

Qua Tu rũ mắt, thấp giọng lẩm bẩm:

"Mấy cuốn sách rác rưởi đó hoàn toàn chẳng có tác dụng gì hết......"

Cậu thở dài, bỏ hai trái tim và hai cái đầu lâu kia sang một góc hang đá, sau đó một lần nữa điều khiển nguyên tố bóng tối dựng một bức tường lên, chia toàn bộ hang động thành hai nửa.

Lúc này, Qua Tu dường như đã nhanh chóng khôi phục sau cú thất bại vừa rồi, mọi sa sút lúc trước đều bị quét đi sạch sẽ.

Cậu nhẹ nhàng giải thích với sói nhỏ:

"Bên này là của mày, bên kia là của tao, như vậy cả tao và mày đều có thể nghỉ ngơi thật tốt, đúng không nè?"

Suy cho cùng, cậu cũng không yên tâm lắm khi ở chung một chỗ với một con dã thú nguy hiểm vào thời khắc bản thân phải trải qua đau đớn vào mỗi buổi tối, chia như vậy sẽ tốt cho cả hai hơn.

Sói nhỏ lạnh lùng nhìn cậu, đôi mắt màu vàng kim dựng thẳng như một loài động vật máu lạnh, địch ý cùng lửa giận bị kìm nén bùng cháy trong đáy mắt, lông trên người nó dựng hết cả lên, tư thế đầy phòng bị.

Qua Tu cười tủm tỉm vẫy tay với nó:

"Ngủ ngon."

Nói xong, cậu liền xoay người đi về phía khu vực riêng của mình.

Mấy ngày tiếp theo, Leno hầu như rất ít khi nhìn thấy cậu.

Thiếu niên dường như ngày nào cũng vô cùng bận rộn hết, chỉ có khi mặt trăng máu chiếu xuống các vách đá cậu mới trở về, rồi lại rời đi ngay lập tức khi mặt trăng máu biến mất.

Thức ăn bên trong hai cái đầu lâu cũng thường xuyên được đổi mới, nguyên tố bóng tối ẩn chứa bên trong càng lúc càng ít đi.

Leno hoàn toàn không biết làm thế nào mà cậu có thể tìm ra những thứ không bị ô nhiễm triệt để đó bên dưới đáy vực sâu vốn đã bị nguyên tố bóng tối nuốt chửng này. Nhưng kể cả khi như vậy, chúng vẫn không thể ăn được.

Cùng lúc đó, hầu hết thời gian hắn đều ở trong trạng thái hôn mê sâu.

Năng lực tự lành của tộc Fenrir rất kinh người, nhưng dưới sự áp chế của đống nguyền rủa độc ác ở phía sau lưng, quá trình này diễn ra rất chậm, Leno có thể cảm thấy cơ thể của mình đang dần dần lành lại trước khi mặt trăng máu xuất hiện, sau đó lại một lần nữa bị xé ra sau khi mặt trăng máu đến, cứ như thế lặp đi lặp lại.

Thời gian hắn đánh mất ý thức càng lúc càng dài, cho dù có ngẫu nhiên tỉnh lại, cũng sẽ nhanh chóng rơi vào hôn mê.

Có đôi khi, sau khi Leno tỉnh lại, hắn sẽ vô tình nhìn thấy một ít vật nhỏ linh tinh bên cạnh tổ của mình.

Đôi khi là mấy viên đá cuội.

Đôi khi là mấy khúc xương có hình dạng kỳ quái xinh đẹp, bên ngoài được mài giũa bóng loáng, phát ra ánh sáng giống như ngọc.

Đôi khi là một số loài thực vật hiếm có, ít khi tồn tại bên dưới đáy vực sâu nồng đậm nguyên tố bóng tối này, chúng được buộc chặt vào nhau một cách vụng về, đặt cẩn thận bên cạnh vách đá.

Leno nặng nề nhìn chúng mấy lần, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục rơi vào giấc ngủ sâu.

Mà trong khoảng thời gian này, lực hấp dẫn của nguyên tố bóng tối đối với hắn càng lúc càng tăng lên.

Từng centimet không khí xung quanh hắn đều đang chậm rãi quay cuồng, cọ vào thân thể hắn, sượt qua móng vuốt và da lông hắn, chạy qua lỗ tai hắn, những nguyên tố bóng tối sền sệt đó không có lúc nào là không thì thầm, kể lại những cảnh tượng khó hiểu bằng một thứ ngôn ngữ cổ xưa kỳ lạ nào đó, gieo vào trong đầu hắn những hình ảnh đen tối xấu xa, dụ dỗ hắn, thì thầm bên tai hắn những lời lẽ giống nhau mỗi phút mỗi giây ——

Nào, hãy gia nhập với bọn ta đi.

Bóng tối mới là nơi ngươi nên thuộc về.

Gen khát máu, giết chóc vĩnh viễn chảy trong người mỗi tộc nhân ở trong tộc của ngươi, đây chính là số mệnh, là bản năng, là tương lai của ngươi.

Đừng chống cự nữa.

Hãy gia nhập với các anh chị em của ngươi nào.

Ngươi sẽ trở thành sự tồn tại mạnh mẽ nhất trong số chúng ta, ngươi sẽ là vị cứu tinh, là vinh quang của chúng ta.

Ngươi đã về đến nhà rồi.

Leno lần nào cũng trả lời giống nhau —— "Không".

Không phải hắn ỷ lại hay trung thành gì với trận doanh ánh sáng, mà chỉ là hắn không thích. Ngọn lửa báo thù vẫn luôn hừng hực cháy trong tim của hắn, rót từng giọt chất độc vào huyết quản, theo máu lưu thông khắp cơ thể, thấm vào trong phổi của hắn, mỗi một tế bào đều đang liều mạng kêu gào "phá huỷ, phá huỷ" cùng khát khao giết chóc.

Cho nên hắn càng không thể sa đọa, càng không thể chuyển hóa.

Dần dần, cơn nóng như thiêu đốt lan đến đầu, đến thân, cho đến cả chóp đuôi của hắn. Cả cơ thể giống như hãm sâu vào trong luyện ngục, mỗi tấc da tấc thịt như đang bị liên tục nướng lên.

Leno rơi vào trạng thái hỗn loạn sâu, vô thức cuộn chặt người hơn.

Qua Tu lặng lẽ nhảy lên tảng đá, chui vào trong hang.

Vừa mới đi vào vài bước, cậu liền nhận ra có gì đó không đúng ở đây.

Bình thường mỗi khi cậu trở về, sói nhỏ đều sẽ trở nên vô cùng cảnh giác, tuy rằng không còn tỏ ra thù địch như trước nữa, nhưng nó cũng sẽ không im lặng giống như bây giờ.

Cả người nó cuộn lại thành một cục lông bẩn thỉu, yên lặng nằm trên tấm đệm ở sâu trong hang, đầu gục xuống, ánh sáng trắng trên người rõ ràng đã giảm đi rất nhiều.

Qua Tu cẩn thận tiến lên vài bước, cố tình thả nặng bước chân.

Sói nhỏ vẫn như cũ không nhúc nhích.

Cậu thử nói to: "Ê? Tao ôm mày đó nhé?"

Sói nhỏ vẫn như cũ không hề phản ứng.

Qua Tu nhăn mày, bước nhanh về phía trước, thử đưa tay chạm vào phần gáy không bị thương của sói nhỏ.

Lớp lông màu xám nhạt dính lại thành từng cục, nhưng vẫn rất mềm mại, khi chạm vào có thể cảm nhận được hơi thở lên xuống dồn dập và yếu ớt của nó, da bên dưới lớp lông toả ra nhiệt độ cao bất thường, sờ vào cơ hồ có chút phỏng tay.

Đệm thịt bên dưới lòng bàn chân cũng nóng không kém, dán vào lòng bàn tay cậu như một hòn than nhỏ.

Qua Tu ôm sói nhỏ vào lòng.

Tuy cậu đã cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể nhưng vẫn không tránh khỏi đụng trúng mấy vết thương chằng chịt trên người nó. Cơ thể sói nhỏ hơi run lên, cổ họng phát ra tiếng rên ư ử nghẹn ngào và nức nở.

Qua Tu đè chặt sói nhỏ lại ngăn không cho nó lộn xộn, sau đó bắt đầu kiểm tra những vết thương ở trên người nó.

Vết cắt từ lồng ngực cho đến bụng về cơ bản gần như đã lành hẳn, chỉ để lại một vết sẹo màu hồng đậm, trên đó đã bắt đầu mọc ra vài sợi lông tơ mảnh màu bạc.

Nhưng vết thương ở sau lưng lại không có lạc quan như vậy.

Miệng vết thương hình lưới màu tím đậm bị cuộn ra bên ngoài, lộ ra phần thịt đỏ thẫm và xương trắng bên trong, cơ xương dưới da toàn bộ bị xé rách, lần nữa trào ra máu mủ, từ từ chảy xuống lưng nó.

Mùi vị ngọt ngào và thối rữa kia càng trở nên nồng nặc hơn.

Chất xám lạnh lẽo gần như là ứ đọng và nhớp nháp kia bám vào da lưng của con sói nhỏ, từng chút một chậm rãi ăn mòn cơ thể bị chúng bao trùm bên dưới.

Từ tận đáy lòng, Qua Tu không hề muốn nó chết.

Đáy vực sâu đối với cậu càng ngày càng trở nên nhàm chán. Những nơi mà cậu có thể đặt chân đến càng lúc càng xa, ngoại trừ hang động này, cậu còn tìm ra một số nơi trú ẩn tạm thời khác trong quá trình thám hiểm, nơi mà cậu có thể khám phá mỗi ngày một ít, sự phấn khích và thử thách mà vực sâu đem lại càng ngày càng giảm. Hơn nữa, hầu hết sinh vật ở dưới đáy vực sâu đều có trí lực rất thấp, không thể cung cấp thêm nhiều thông tin hữu ích nào khác cho cậu được nữa. Qua Tu đã bắt đầu thấy chán với cảnh sắc đơn điệu ở đây lắm rồi.

Mà sự xuất hiện của loài sinh vật kỳ lạ này giống như một âm thanh hỗn loạn phá vỡ sự hài hoà vốn có ấy, tượng trưng cho một vùng đất mới chưa từng được khám phá.

Cho dù không tính đến khả năng mà cánh của con sói nhỏ có thể mang lại thì nó cũng thú vị hơn nhiều so với các loài sinh vật khác ở dưới đáy vực sâu.

Việc săn thú đã dần mất đi tính khiêu chiến cũng không còn trở nên buồn tẻ vô vị như trước nữa. Cậu mỗi ngày đều rất vui vẻ và phấn chấn rời khỏi hang, dựa theo những lời khuyên trong sách hướng dẫn nuôi thú cưng tìm kiếm đồ ăn phù hợp cho đồng đội mới của mình, tìm những món quà nhỏ thú vị cho nó —— phạm vi hoạt động của cậu mở rộng với tốc độ gần như nhanh gấp mấy lần so với trước đây, cuộc sống cũng trở nên phong phú và thú vị hơn.

Sao cậu có thể để cho biến số quý giá này thoát khỏi tay mình một cách dễ dàng như vậy được chứ?

Cho dù có chết cũng không thể.

Một nụ cười ngạo mạn thoáng lướt qua đôi môi đang khép chặt của Qua Tu.

Tròng mắt cậu đen láy, được bao phủ trong một lớp màng màu đỏ nhạt do ánh trăng từ bên ngoài hang động chiếu vào, tạo nên một cảm giác vừa quỷ quyệt vừa huyền bí.

Qua Tu cúi đầu, bắt đầu cẩn thận xem xét những dấu vết màu xám đó. Thật lâu sau, cậu tựa hồ nhận ra được điều gì, nheo mắt lại ngẫm nghĩ.

Nếu cậu có thể nhìn thấy màu sắc mà nó phát ra, giống như những vật chất màu đen đang lơ lửng xung quanh người cậu.

Thì liệu cậu có thể ăn nó luôn được không nhỉ?

Qua Tu cẩn thận đưa đầu ngón tay ra, sau đó thử dùng phương pháp mà cậu hấp thụ trái tim, chậm rãi chạm vào vết thương bỏng rát của sói nhỏ.

Ngay lập tức cảm giác đau rát liền truyền đến.

Cậu cúi đầu kiểm tra ngón tay của mình. Chỉ thấy đầu ngón tay cùng với mép trước của ngón tay bị cháy thành một màu xám nhạt.

Qua Tu cẩn thận nếm thử —— ăn không ngon lắm.

Như bùn đất ẩm ướt lạnh lẽo, không có sự sống, chỉ có hơi thở lạnh lẽo của tử vong và ác ý. Chúng hẳn bắt nguồn từ nguyên tố bóng tối nhưng đã trải qua một loại biến dị vặn vẹo quái dị nào đó, hương vị đã khác xa hương vị nguyên tố bóng tối ban đầu, ăn chúng khiến cho dạ dày của Qua Tu chậm rãi quặn lên, làm cậu muốn nôn mấy lần.

Nhưng cách này lại rất hữu dụng. Vật chất màu xám bám trên miệng vết thương của sói nhỏ đã giảm đi rất nhiều.

Qua Tu thở dài, giơ tay nhéo nhẹ lỗ tai sói nhỏ đang hôn mê bất tỉnh trên đầu gối, nhỏ giọng nói:

"Nếu tao ăn đến hư bụng thì là do mày đó."

Nói xong, cậu lại đặt lòng bàn tay lên lưng sói nhỏ một lần nữa.

Theo thời gian trôi qua, vết thương màu tím đậm dần mất đi màu sắc kỳ quái đáng sợ kia, máu chảy ra cũng dần chuyển sang màu đỏ tươi như bình thường.

Hô hấp của sói nhỏ dần trở nên thuận lợi, nhiệt độ cơ thể cũng dần khôi phục lại như ban đầu.

Qua một hồi lâu, Qua Tu mới tỉnh lại từ trong trạng thái tập trung cao độ vừa rồi.

Một nửa lòng bàn tay của cậu gần như đã chuyển sang màu xám xỉn.

Qua Tu chẳng mấy quan tâm mà vẫy vẫy tay, thở ra một hơi, nhanh chóng cẩn thận kiểm tra sói nhỏ mềm mại đang nằm ở trên đầu gối, mặc dù lưng nó vẫn còn một ít vết thương không thể xử lý được nhưng hầu hết chất xám bám trên miệng vết thương đều đã được hấp thụ sạch sẽ, nhiều nhất là tiến hành thêm hai lần nữa là chúng nó sẽ hoàn toàn biến mất.

Trọng lượng sói nhỏ không hề nhẹ, cơ thể bồng bềnh áp lên đầu gối, cảm giác vừa nặng nề vừa ấm áp.

Phải công nhận, ở dưới đáy vực sâu lạnh lẽo đầy rẫy mấy loài sinh vật kỳ dị và xấu xí này, sự ấm áp đó thực sự quá xa hoa và hiếm thấy.

Qua Tu ngáp một cái, nhân cơ hội giơ tay lên sờ nhẹ đôi cánh nhỏ của sói nhỏ ở sau lưng —— từ lần gặp đầu tiên, cậu đã rất tò mò về chúng.

Xúc cảm so với tưởng tượng có hơi khác.

Thứ kết nối các khúc xương mảnh mai lại với nhau không phải là một lớp da mịn màng nào đó, mà giống như một lớp vảy lạnh lẽo hơn, sờ lên có chút cắt tay, nhưng chắc là do còn sốt nên khi chạm vào cái cánh vẫn thấy ấm áp lắm.

Cậu thoả mãn thu hồi tay, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong lúc vô tình lướt qua cửa hang.

Ánh trăng đẫm máu đã dần từ bệ đá bên ngoài lan vào trong hang, cách vị trí quen thuộc kia nhiều nhất chỉ còn có một ngón tay.

Cả người Qua Tu cứng đờ.

Thôi xong.

Tác giả có lời muốn nói:

Qua Tu: Đây là ẻm chó của tao! Tao nói nó không được chết thì nó không thể chết!

Thần chết: Ngươi cho rằng ngươi có quyền quyết định chuyện đó à? Thiệt là một kẻ không biết tự lượng sức mình, cuồng vọng, kiêu ngạo...... Ôi mẹ ơi, ngươi thực sự có thể quyết định được chuyện đó à?? (Cực kỳ sợ hãi)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com