TruyenHHH.com

Dm Edit Toi Co The Lam Sao Bay Gio Toi Con Khong Phai La Nguoi

Tính thời gian, Sở Thời Từ đến thế giới này mới có hai ngày. Ấn tượng của cậu đối với Minh Triết chỉ dừng lại ở ngoan ngoãn và đáng thương.

Lúc cơm chiều bị gã họ Lưu đè lại tẩy não, nhưng Minh Triết hình như không bị ảnh hưởng nhiều.

Sau khi trở lại phòng ngủ, hắn nâng Sở Thời Từ trong tay chơi nửa ngày.

Phòng Minh Triết quét tước thật sự sạch sẽ, cũng không ăn đồ bậy bạ ở bên ngoài, hẳn là có chút bệnh sạch sẽ.

Nhưng đối mặt với siêu nhân nhỏ làm bằng đất dẻo cao su này, hắn vẫn tự tay sờ, thích đến không buông xuống được.

Cách cửa phòng ngủ vẫn có thể nghe được âm thanh hùng hùng hổ hổ của gã họ Lưu, Sở Thời Từ ngửa đầu nhìn lại.

Minh Triết mím chặt môi, thân thể gầy nhỏ hơi hơi phát run.

Sở Thời Từ vỗ ngón tay hắn, "Tiểu Triết, cậu rất sợ chú Lưu?"

"Ừm."

"Gã có phải luôn đánh cậu hay không?"

Minh Triết hơi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía cửa mang theo chút sợ hãi.

Khi hắn mười tuổi bị đưa đến nhà gã, có lẽ trong hai năm qua đã bị đánh không ít lần, đã đánh ra phản ứng bản năng.

Sở Thời Từ nheo đôi mắt lại.

Chờ gã ở một mình, cậu phải đâm chết gã.

Cảm xúc Minh Triết tới nhanh đi cũng nhanh, thấy gã họ Lưu không đến tìm hắn gây phiền toái thì tự đi làm việc của mình.

Sở Thời Từ bay loạn trong phòng, khi cậu thảo luận kế hoạch cùng hệ thống, Minh Triết đang làm bài tập.

Trong lúc đó lại có mấy tin nhắn gửi đến, đều là hỏi hắn tại sao còn không chết đi.

Sở Thời Từ bay phía sau Minh Triết, thấy hắn lạnh mặt nhắn lại,【 Vẫn chưa tới thời gian ước định, tôi vẫn còn sống vì có việc cần phải hoàn thành. Trước thứ bảy tuần sau đừng làm phiền tôi. 】

Tin nhắn còn đang gửi đến không ngừng, âm thanh ầm ĩ rốt cuộc khiến cho gã họ Lưu chú ý.

Ngoài cửa phòng ngủ truyền đến thanh âm hàm hậu của gã, "Tiểu Triết, tại sao di động vẫn luôn kêu thế? Cháu đang nói chuyện phiếm với ai?"

Động tác trên tay Minh Triết vẫn không dừng lại, lãnh đạm nói, "Với bạn học, cậu ấy hỏi cháu bài tập."

Hắn vừa nói vừa đánh chữ,【 Chúng tôi cứ như vậy không tốt, ngày mai tôi sẽ online. Chúng tôi mở họp, nói hết mọi việc. 】

Tin nhắn này vừa gửi đi, di động rốt cuộc an tĩnh lại.

Minh Triết nhanh chóng xóa bỏ tin nhắn, nhét điện thoại di động vào kẽ hở giữa kệ sách và tường.

Sở Thời Từ nhìn xung quanh thăm dò, Minh Triết bỏ cậu vào ngăn kéo.

Trước khi ngăn kéo đóng lại, Sở Thời Từ nghe thấy Minh Triết thở dài bất đắc dĩ.

Ghế dựa ngoài cửa không ngăn trở được gã họ Lưu, gã đẩy ghế ra, trong tay cầm một quả dưa leo đã gọt vỏ.

Tóc của gã vừa mới bị Sở Thời Từ thiêu cháy, hiện tại nhìn rất chật vật.

Minh Triết ngửa đầu nhìn đỉnh đầu gã, gã nhét dưa leo vào trong tay hắn, sờ đầu hắn, "Tiểu Triết, đừng học tập vất vả quá."

Gã không có ý tứ phải đi, ngược lại kéo ghế dựa qua, ngồi đối diện Minh Triết.

"Tiểu Triết, cháu gần đây có cảm thấy trong nhà nhiều ra thứ gì hay không?"

Minh Triết lo ăn dưa leo.

Gã tiếp tục nói, "Tối hôm qua chú bị thứ gì đó đâm bị thương, hôm nay lão Lý nhìn giúp, phía sau lưng chú toàn là miệng vết thương nhỏ, giống như là bị dao nhỏ đâm."

Gã cởi quần áo, xoay người cho Minh Triết xem phía sau lưng.

Trên tấm lưng dày rộng toàn là những miệng vết thương rất nhỏ.

Minh Triết không nghĩ tới sẽ có nhiều vết thương như vậy, hắn nhìn đến sửng sốt, đôi mắt liếc xuống ngăn kéo theo bản năng.

Gã họ Lưu mặc lại quần áo, gãi gãi đỉnh đầu, "Vừa rồi đầu chú đột nhiên cháy, trong nhà chỉ có chú và cháu, cũng không có người ngoài. Việc này... Nghĩ thế nào cũng thấy khiếp người. Chú có cảm giác rất tà tính, chuẩn bị đến nhà lão Lý ở vài ngày, cháu thu thập hành lý, ngày mai đi cùng chú."

Minh Triết hơi nhíu mày, "Không đi."

"Chú là vì muốn tốt cho cháu, nơi này không an toàn, hẳn là có đồ vật không sạch sẽ đi vào rồi."

"Không đi."

"Đứa nhỏ này, cháu..."

"Không đi."

Gã hung hăng đập bàn.

Minh Triết sợ tới mức giật mình, thân mình phản xạ có điều kiện cuộn tròn một chút.

"Mày đây là cái thái độ gì, tao nuôi mày hai năm, mày mỗi ngày đều nhăn mặt với tao. Lão tử đánh mày, đều là mày xứng đáng!"

Gã nói xong hùng hùng hổ hổ mà đi.

Minh Triết đóng cửa lại, mở ngăn kéo móc người đất dẻo cao su ra.

Sở Thời Từ còn đang cân nhắc đêm nay có nên tiếp tục thọc tên súc sinh kia hay không, bỗng nhiên bị Minh Triết nâng lên hôn một cái.

Sở Thời Từ đẩy gương mặt hắn, "Đừng hôn, người tôi làm bằng đất dẻo cao su, rất dơ."

Minh Triết mím mím môi, khi nhìn về phía cậu, trong mắt nhiều thêm một tia sùng bái.

"Anh có thể đánh được chú Lưu, thật lợi hại."

Hắn duỗi tay so cùng Sở Thời Từ, "Anh và tôi đều có tay lớn, anh lại có thể dọa gã chạy, anh đúng là siêu cấp anh hùng."

Trong con ngươi đậm sắc của Minh Triết toàn hình bóng thân ảnh nho nhỏ Sở Thời Từ.

Có một nháy mắt, Sở Thời Từ thật sự cảm thấy mình chính là siêu nhân.

Sở Thời Từ ngốc lăng hồi lâu, đè lại ngón tay hắn bảo đảm, "Về sau ba... Anh đây che chở cho cậu."

Hệ thống ui cha ui cha kêu bên tai,【 Tôi yêu hắn, tôi muốn nuôi hắn! 】

"Nuôi, cùng nhau nuôi."

【 Về sau cậu là papa, tôi là mama, con của chúng ta thật đáng yêu. 】

"???"

【 Thân ái, chúng ta hôn một cái nào. 】

"Thống ca, cậu bình tĩnh một chút."

Sở Thời Từ bị Minh Triết nâng người lên, hệ thống cũng ở trong đầu cậu hôn tới hôn lui.

Bất luận là bị đứa nhỏ hôn hay là bị quang cầu nhỏ hôn, tâm lý Sở Thời Từ cũng không hề dao động.

Khi mới ký hợp đồng với hệ thống, cậu thích nhất là nói lời cợt nhả. Nhưng khi ở bên cạnh Tô Triết Ngạn 50 năm, chịu ảnh hưởng của hắn, Sở Thời Từ trở nên ổn trọng hơn rất nhiều, hiện tại đến lượt hệ thống thích nói lời cợt nhả.

Còn tiếp tục như vậy, giữa ký chủ và hệ thống sớm muộn gì cũng có một người điên.

......

Ngày hôm sau là cuối tuần, gã họ Lưu kéo một túi hành lý ra cửa.

Gã đi không bao lâu, Minh Triết cũng đeo cặp chuẩn bị đi ra ngoài.

Trước khi đi, hắn bóp nát bánh nướng lớn, đặt trước mặt siêu nhân nhỏ, "Ở nhà chờ ta, tôi đi ra ngoài thăm bà nội. Trên bàn trà có bánh kem, đói bụng thì tự mình lấy."

Nhìn hắn đỏ bừng lỗ tai, Sở Thời Từ liền biết hắn đang nói dối.

Trong nháy mắt khi Minh Triết mở cửa, cậu vèo một cái bay ra, chui vào balo của Minh Triết.

Vị trí mấy tòa nhà này thật sự rất xấu, Minh Triết ngồi trên xe buýt hơn một giờ, xe cộ trên đường cái mới nhiều lên.

Sở Thời Từ kéo khóa kéo ra một chút, thăm dò nhìn ra bên ngoài.

Minh Triết xuống bến giao thông công cộng, ngựa quen đường cũ mà đi xuyên qua một trung tâm thương mại cũ, tiến vào một cái hẻm nhỏ từ cửa sau.

Ngõ nhỏ rất bẩn, đường nhỏ hẹp, hai bên sườn chất đầy rác thải. Trên tường bên cạnh treo một cái tấm biển nhỏ, mặt trên viết "Tiệm net trên tầng hai".

Ngoài cửa có mấy tên lưu manh đang đứng hút thuốc, Minh Triết cúi đầu đi qua giữa bọn họ.

Một người trong đó bỗng nhiên bắt lấy cánh tay hắn, "Là cậu? Cậu không phải chỉ tới vào thứ bảy sao?"

Sở Thời Từ khẩn trương, sợ Minh Triết sẽ bị bắt nạt.

Minh Triết né tránh khói thuốc thổi đến, "Hôm nay có chút việc, làm xong sẽ đi."

Tên lưu manh dập tắt khói thuốc, ôm lấy bờ vai của hắn, "Đừng đi vội mà, vừa lúc anh đây mấy hôm nay đều ở đây, cùng nhau chơi đi."

Minh Triết bị người trực tiếp đẩy đến tiệm net trên tầng, đi theo đám lưu manh vào một phòng.

Hệ thống cắn giấy rấm rứt,【 Con trai tôi ngoan như vậy, hắn sẽ bị dọa sợ mất thôi. Bé shota nhân sinh bi thảm, thật ngược tâm, tôi chuẩn bị khóc xong rồi. 】

Sở Thời Từ cũng sợ hãi giống nó, đang tìm đao ở khắp nơi.

Trong phòng còn có mấy tên dáng vẻ lưu manh, xem tuổi tác hẳn là cũng là học sinh trung học ở phụ cận.

Nhìn thấy Minh Triết tới, kéo hắn đến giữa đám bọn họ, lại đưa cho hắn một điếu thuốc.

Minh Triết rụt rụt về sau, "Hôm nay tôi còn có việc muốn làm, tiết kiệm thời gian, chọn cái đơn giản thôi."

Chờ đến khi Sở Thời Từ ôm dao rọc giấy bay ra từ balo, cậu thấy Minh Triết đang ngồi trong phòng, chơi game cùng đám lưu manh.

Bọn họ chơi một game mà Sở Thời Từ trước nay chưa từng thấy qua, có lẽ là thiết lập thế giới tiểu thuyết này tự có.

Game này là về chiến lược công thành, Minh Triết sắp xếp chiến thuật cho hiệp hội của đám lưu manh này. Hắn chỉ huy ở hậu phương, phân phối binh lính vũ khí cho mỗi thành viên, quy hoạch lộ tuyến hành quân, dẫn dắt bọn họ tấn công thành trì của hiệp hội khác.

Minh Triết không có tài khoản trò chơi, hắn dùng tài khoản của tên hội trưởng. Tên lưu manh kia ngồi bên cạnh hắn, khẩn trương mà nhìn chằm chằm màn hình.

Một ván công thành đánh hơn hai giờ. Trong lúc đó Minh Triết ở trong miệng đám lưu manh cũng từ Tiểu Minh biến thành anh Minh.

Đánh tới hơn 3 giờ chiều, xếp hạng của bang hội chen vào được top 10.

Minh Triết bị đám lưu manh ôm vào trong ngực lúc ẩn lúc hiện, mắt nhìn màn hình nhẹ giọng nói, "Trước tiên phát triển long kỵ binh, đổi vị trí của pháp sư 3 hào vị và 5 hào vị. Đêm nay sẽ có người từ cánh đồng tuyết phương bắc đến công thành, đầu tiên phải sắp xếp bộ đội Titan tại đường dưới hậu phương. Sắp tới họp liên minh rồi, các anh mấy ngày nay không cần công thành tiếp."

Có thể vào đến top 10, những tên lưu manh đó rất kích động.

Bọn họ vui sướng đến thô tục đầy miệng, lâu lâu lại nói một câu "Anh Minh trâu bò."

Tên hội trưởng cho hắn mượn tài khoản muốn Minh Triết cùng gia nhập với bọn họ. Minh Triết cự tuyệt, nhận mười lăm đồng tiền từ trong tay lưu manh, coi như thù lao hôm nay.

Sau khi ra khỏi phòng, Minh Triết cũng không có rời đi.

Hắn gõ cửa một phòng khác, hỏi người bên trong có cần kỹ thuật duy trì thành lũy hay không.

Sở Thời Từ trốn ở cặp sách, cùng hệ thống hai mặt nhìn nhau, hai cái mặt đều mờ mịt.

Cậu cho rằng Minh Triết là bé ngoan chỉ đi một đường từ nhà đến trường học, từ trường học về nhà, vô cùng nghe lời.

Cho dù khổ sở cũng chỉ trốn ở trong ổ chăn lặng lẽ lau nước mắt.

Sạch sẽ, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, đứa nhỏ tốt như vậy, sao lại là khách quen của tiệm net chui?

Có lẽ Minh Triết thường xuyên làm chuyện này, hắn rõ ràng là khách quen của mỗi phòng, biết những lưu manh đó thường chơi trò chơi gì.

Qua tốc độ đánh chữ của hắn khi chơi trò chơi, có thể nhìn ra được tốc độ tay của hắn còn chậm, chưa có nhiều kỹ thuật.

Minh Triết chọn các loại hình trò chơi kinh doanh hoặc sách lược, giúp những người chơi đó phân phối tài nguyên, lại viết kế sách ứng đối cho bọn hắn. Cũng sẽ ngẫu nhiên tự mình ra tay, chơi bài kiếm điểm giúp vài người, đổi đồng vàng trong game lấy tiền.

Không phải người nào cũng đều sẽ cho tiền hắn, bận hơn hai giờ, hắn chỉ kiếm lời được năm sáu đồng.

Cuối cùng lại về tới phòng ban đầu tìm mấy người đang uống rượu đánh bài, ké một bàn máy tính ở gần một góc.

Sở Thời Từ rất khiếp sợ, hiện tại mới là năm 2006, game online thịnh hành, thiếu niên nghiện game vẫn là một từ mới mẻ.

Minh Triết chỉ có một chiếc di động cũ rích, trong nhà cũng không có máy tính. Dưới loại điều kiện này, hắn vậy mà có thể nghĩ đến việc bán sách lược kiếm tiền.

Việc này làm Sở Thời Từ nhớ tới đoạn thời gian lúc trước, khi cậu rời nhà trốn đi.

So với Minh Triết, cậu phát hiện mình thật sự là một tên phế vật.

Hệ thống trầm mặc hồi lâu,【 Đứa nhỏ này vậy mà lại có một mặt như thế? 】

"Tôi cũng không nghĩ tới, tôi cho rằng hắn chỉ là một đứa nhỏ đáng thương bình thường."

Trong nhà gã họ Lưu nghèo khổ, lại đối xử với nam chính không tốt. Tiền tiêu vặt của Minh Triết hẳn là rất ít, thậm chí căn bản không có tiền tiêu vặt.

Ngày hôm qua Sở Thời Từ còn ở nghi hoặc Minh Triết lấy đâu ra tiền lên mạng, có phải bị người tôi lừa hay không.

Hôm nay mới biết được, Minh Triết lên mạng không cần tiền, mà là đi cọ máy người khác.

Cho dù tính cả phí đi lại, đến tiệm net một chuyến, hắn còn kiếm thêm được 20 đồng.

Sở Thời Từ chép chép miệng, không hổ là nam chính, đúng là một nhân tài.

...

Trong phòng rất ầm ĩ, vừa tối vừa nóng, nơi nơi lượn lờ khói thuốc.

Một đám người ngồi ở bên cạnh uống rượu đánh bài, bọn họ nhuộm tóc đủ mọi màu sắc, quần áo trên người toát lên dáng vẻ lưu manh.

Minh Triết mặc áo cộc tay màu trắng, quần jean tối màu sạch sẽ. Ở cùng một phòng với bọn họ, có vẻ không hợp nhau.

Hắn như một học sinh tốt vào nhầm tiệm net, thân hình ngay ngắn ngồi ở giữa đám thiếu niên bất lương.

Ánh sáng trong phòng tối tăm, Sở Thời Từ đơn giản trực tiếp ngồi trên chỗ tựa lưng ở ghế dựa, nhìn lén máy tính của Minh Triết.

Minh Triết mở một phần mềm nói chuyện phiếm, trong danh sách chỉ có một diễn đàn tên【 Khắp thiên hạ liên hợp lại bảo hộ vị thành niên 】 cùng một cuộc trò chuyện với một nick tên【 Bác sĩ tâm lý Trần - Bệnh Viện Số 3 】

Hắn mở giao diện trò chuyện cùng bác sĩ Trần trước, bên trong có mấy tin nhắn chưa đọc.

Bác sĩ Trần,【 Tâm lý của cậu có vấn đề rất nghiêm trọng, tôi kiến nghị chúng tôi gặp mặt tâm sự. 】

Bác sĩ Trần,【 Trong khoảng thời gian này tôi sẽ tới thành phố Z, ngày nào cậu có thời gian, chúng tôi gặp mặt một lần. 】

Bác sĩ Trần,【 Nếu tiện, cậu cho tôi một bức ảnh chụp đi, miễn cho đến lúc đó không tìm thấy cậu. 】

Minh Triết nhắn lại,【 Không tiện. 】

Sở Thời Từ thần sắc phức tạp mà nhìn về phía hắn.

Tựa hồ cũng cảm thấy như vậy là không tốt, Minh Triết lại bổ sung,【 Di động của tôi không thể chụp ảnh, rất xin lỗi. Chỉ cần làm bạn mạng là được rồi, cảm ơn bác sĩ. 】

Đối phương không nhắn lại, có lẽ là không online.

Minh Triết lại mở diễn đàn có cái tên rất dài kia, trong diễn đàn có 21 tài khoản.

Hắn gửi đi một dấu chấm câu, lập tức toát ra một đống tin nhắn nhục mạ hắn.

Chờ tin nhắn spam kết thúc, Minh Triết gõ bàn phím,【 Tôi đã suy nghĩ thật lâu, Lam Lam chết không có quan hệ với cảnh sát, vấn đề không phải ở việc báo cảnh sát. 】

Thỏ Con Khiêu Vũ,【 Mày đây là tự tìm cớ cho chính mình, muốn trốn tránh trách nhiệm. Vì sao mày còn chưa chết đi, mày nên nhảy lầu tự sát. 】

Bo Bo Giữ Mình,【 Tôi đã thử qua, bị phát hiện. 】

Lưu Ly Tinh Nhi,【 Cho nên mày cứ thế yên tâm thoải mái mà tồn tại? Coi như cái gì cũng chưa phát sinh? Ha.】

Bo Bo Giữ Mình,【 Tôi có một anh trai, anh ấy nói với tôi tự sát là không đúng, tồn tại mới có cơ hội cảm thụ hạnh phúc. Khi ở cùng anh ấy, tôi rất vui vẻ. 】

Ta Tiếp Tục Cô Độc,【 Lại nữa, mày lại muốn giảng đạo lý lớn. Mày lấy tên trên mạng giống y như chủ nhiệm lớp tao, nếu không phải đã từng gọi điện thoại, tao còn nghi ngờ mày là người lớn cải trang. Mày có phải lại muốn đi báo cảnh sát hay không, sau đó hại chết chúng tao giống như hại chết Lam Lam! 】

Minh Triết thật lâu không nhắn lại, trên màn hình đều là lời mắng hắn.

Sở Thời Từ lặng lẽ thò lại gần, thấy Minh Triết nắm chặt nắm tay, trong mắt bịt kín một tầng hơi nước.

Hắn đưa tay lau nước mắt, tiếp tục nói chuyện cùng những người đó.

Vô luận hắn nói cái gì, đổi lấy đều là trào phúng, cuối cùng trên màn hình chỉ còn một câu lặp đi lặp lại, "Mày hại chết Lam Lam, mày là kẻ lừa đảo, là kẻ giết người."

Tới thời gian hoạt động của bang phái, Minh Triết rời khỏi diễn đàn.

Bác sĩ Trần gửi cho hắn một tin mới,【 Tôi sẽ đi tìm cậu. 】

Minh Triết dừng ở giao diện xóa bỏ bạn tốt một lúc lâu, cuối cùng vẫn thoát ra.

Hắn rời khỏi phần mềm, trả máy tính cho nhóm thiếu niên bất lương kia.

Trên đường trở về, Minh Triết ghé đến thùng rác nhặt chai nước rỗng, đè dẹp lép nhét vào cặp sách, tích cóp chuẩn bị bán lấy tiền.

Sở Thời Từ chen chúc giữa một đống chai nhựa, tâm tình cực kỳ phức tạp.

.........

Buổi tối Minh Triết về đến nhà, Sở Thời Từ nhân lúc hắn không để ý trộm bay ra ngoài.

Minh Triết bỏ chai nhựa vào thùng lớn trong WC, tắm rửa, thay quần áo rồi trở lại phòng ngủ làm bài tập.

Hắn rất thích đọc sách, trên kệ sách bày rất nhiều sách cũ. Trên bàn chất đầy sách luyện tập, mặt trên viết tên người khác, rất nhiều đề đã làm xong.

Đây hẳn là đồ mà những người khác vứt đi, hắn nhặt từ thùng rác về để dùng.

20 đồng tiền kia, Minh Triết không dùng một đồng nào. Hắn kéo một hộp sắt ra từ trong một góc phía sau kệ sách, bỏ số tiền lẻ đã được gấp gọn vào.

Sở Thời Từ bay đến bên cạnh hắn, thấy trong hộp rải rác rất nhiều tiền giấy và tiền xu.

Cậu tò mò hỏi, "Cậu tích cóp tiền làm gì? Muốn rời nhà trốn đi sao?"

"Không phải, đây là học phí cấp 3 của tôi. Lần trước chú Lưu uống say, nói sau khi tôi tốt nghiệp sơ trung thì đi theo người bạn của hắn làm công. Học xong giáo dục bắt buộc, hắn sẽ không nuôi tôi nữa."

Trong thanh âm Minh Triết mang theo chút bất an, "Tôi muốn đi học."

Ngửi thấy mùi thuốc còn chưa tan trên đầu hắn, lại nhìn số tiền lẻ nhăn bèo nhèo trong hộp, Sở Thời Từ đột nhiên rất đau lòng.

Sở Thời Từ biết rõ còn cố hỏi, "Cậu kiếm tiền từ chỗ nào?"

Minh Triết mím mím môi, đỏ lỗ tai nói, "Bán chai nhựa."

Có thể do cảm thấy việc đi tiệm net chui không thể để cậu biết, hắn cái gì cũng không chịu nói.

Hôm nay gã họ Lưu sẽ không trở về, tâm tình Minh Triết vẫn luôn không tồi.

Hắn lau khô thân thể cho Sở Thời Từ, sau đó ngồi vào bàn đọc sách.

Trong nhà không có công cụ giải trí gì, đọc sách là phương thức tiêu khiển duy nhất của hắn.

Sở Thời Từ ngồi trên cổ tay hắn, nghe Minh Triết dùng thanh âm non nớt kể chuyện xưa.

Mới đọc đến đoạn vương tử trong sách vì báo mối thù giết cha, chuẩn bị chiến đấu với cùng kẻ thù, di động Minh Triết vang lên.

Trên màn hình là một tin nhắn mới,【# Hôm nay mày chuẩn bị nhảy lầu sao? #】

【 Buổi chiều đã nói rồi, hiện tại tôi không muốn. 】

【# Đồ hèn, kẻ lừa đảo, phản đồ. #】

【 Các người thúc giục tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát. 】

【# Mày còn dám nói báo cảnh sát, mày là kẻ giết người. #】

Minh Triết gục đầu xuống, thật lâu không đáp lại. Bên kia còn không chờ được mà gửi tin nhắn đến trào phúng hắn.

Sở Thời Từ quay đầu, Minh Triết giống như sắp áy náy đến phát khóc rồi.

Hắn sờ sờ gương mặt Minh Triết, ôn nhu hỏi, "Tiểu Triết, Lam Lam là chuyện gì?"

Hai chữ Lam Lam chọc trúng chuyện thương tâm trong lòng Minh Triết, hắn đỏ vành mắt không chịu nói, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt.

Hệ thống "Móa" hai tiếng, bắt đầu điên cuồng chụp hình,【 Ngạn ca cũng vậy, Triết đệ cũng vậy. Hiện tại nam chính đều dễ khóc như vậy sao, ui cha ui cha bé shota, để ba ba ôm một cái nào! 】

Ngày hôm qua Sở Thời Từ còn giống hệ thống, thấy Minh Triết khóc liền ui cha ui cha.

Hiện tại cậu nhìn bộ dáng Minh Triết không tiếng động mà rơi lệ, chỉ cảm thấy đau lòng.

Minh Triết rất nỗ lực, nhặt chai nhựa bỏ đi, bán chiến lược game, trong học kỳ nói không chừng còn kiêm các chức khác.

Hắn luôn nỗ lực cầu sinh, cho dù giá trị sức sống đã đến hàng số âm, hắn vẫn như cũ không đắm mình trụy lạc.

Tin nhắn từ bên kia còn đang cuồng oanh loạn tạc, tiếng chuông vang lên không ngừng.

Sở Thời Từ rốt cuộc không nén được tức giận, ghé vào di động, trực tiếp bấm gọi điện thoại.

Đối phương tựa hồ không nghĩ tới Minh Triết sẽ gọi điện thoại qua, tiếng chuông vang lên một lúc lâu, điện thoại mới được kết nối.

Ngoài dự kiến của Sở Thời Từ chính là, trong ống nghe truyền đến một âm thanh non nớt.

"Không phải đã nói không gọi điện thoại sao."

Minh Triết muốn cướp điện thoại về, Sở Thời Từ quay đầu dùng laser bắn vào ngón tay hắn.

Cậu cố ý hạ uy lực của tia laser xuống thấp nhất, ngón tay Minh Triết giống như bị tàn thuốc dí một chút.

Hắn kêu một tiếng, theo bản năng rụt tay về, nhưng trên da không hề lưu lại một dấu vết nào.

Trong thời gian ngắn ngủi đó, Sở Thời Từ nhân cơ hội nói chuyện cùng người bên kia điện thoại.

"Cậu là con cái nhà ai, tại sao vẫn luôn quấy rầy Tiểu Triết?"

Giọng của Sở Thời Từ sạch sẽ trong trẻo, ngày thường khi nói chuyện còn mang theo chút mỉm cười trong âm cuối, nhưng vừa nghe liền biết là một người đã thành niên.

Thanh âm bên kia trở nên càng nhỏ, "Anh là ai? Minh Triết đâu?"

"Tôi là anh hắn."

"Cậu ta nói cậu ta không..."

"Hiện tại có."

Đứa nhỏ bên kia điện thoại sợ tới mức không hé răng.

"Lam Lam là chuyện như thế nào? Tại sao lại nói Tiểu Triết hại chết cô ấy? Cậu không có chứng cứ mà cứ một câu lại một câu tội phạm giết người, bôi nhọ em trai tôi. Sự tình rất nghiêm trọng, ảnh hưởng rất ác liệt, kêu người lớn trong nhà cậu tới nói chuyện."

Cậu còn chưa dứt lời, điện thoại đã bị ngắt.

Sở Thời Từ hậu tri hậu giác cảm thấy mình đang bắt nạt người ta.

Lương tâm bất an hai giây, tiếp tục gọi điện thoại oanh tạc.

Minh Triết không đoạt lại di động nữa mà ghé vào nằm trên bàn, nghiêng đầu an tĩnh mà nhìn cậu.

Sau hơn mười cuộc gọi oanh tạc, điện thoại được tiếp nhận.

Bên kia vẫn là đứa nhỏ đó, lúc này trong thanh âm còn mang theo tiếng khóc nức nở nho nhỏ.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì? Đừng gọi nữa, có phiền hay không hả!"

"Gọi người lớn trong nhà cậu tiếp điện thoại."

"Tôi không gọi!"

"Vậy tôi trực tiếp báo cảnh sát, xúi giục người khác tự sát, tình tiết nghiêm trọng, chính là tội cố ý giết người, đừng hòng chối tội. Không muốn ngồi xổm cả đời ở trong ngục thì kêu ba mẹ tới nghe điện thoại."

Những lời này Minh Triết nói thì vô dụng, hắn là một đứa nhỏ chưa lớn, lực uy hiếp đối với người cùng lứa tuổi không đủ. Khi trao đổi tin nhắn vừa rồi, cho dù ngữ khí của Minh Triết rất cứng rắn, người bên kia vẫn hùng hổ doạ người như cũ.

Sở Thời Từ là một người trưởng thành, trẻ con bình thường đều sợ người lớn. Lời cậu nói lại nghiêm túc như vậy, đứa nhỏ bên kia bị dọa khóc.

Đứa nhỏ trong điện thoại khóc tu tu, nhưng vẫn không chịu gọi người lớn đến.

Sở Thời Từ cảm giác có chỗ không đúng, Minh Triết đè lại đầu nhỏ của cậu, nhẹ giọng nói, "Ba mẹ cậu ta không cần cậu ta, giống như tôi."

Minh Triết không khóc, đôi mắt màu nâu đậm im lặng nhìn chằm chằm cậu.

Đôi mắt kia rất sạch sẽ, khi nhìn về phía Sở Thời Từ, trong mắt có thêm một tia sùng bái.

Hắn nhích lại bên người Sở Thời Từ, "Anh hiểu nhiều hơn so với tôi, có thể giúp cậu ta một chút hay không? Cậu a luôn bị đánh, rất đáng thương."

Trong điện thoại là tiếng khóc bất an của đứa nhỏ, bên cạnh là Minh Triết mềm mại lại mang theo một chút khẩn cầu chờ mong.

Thấy Sở Thời Từ vẫn không phản ứng, Minh Triết trầm mặc một lúc, dời tầm mắt đi, đỏ mặt nhỏ giọng gọi một tiếng "anh trai".

Sở Thời Từ hít sâu, ôm lấy ngực.

Giúp, hiện tại liền giúp.

Đừng nói đến việc nhỏ này, cho dù muốn anh trai đây lên trời hái sao cũng không có vấn đề gì.

Hệ thống ghét bỏ mà nhìn ký chủ như đang được tiêm máu gà,【 Không có tiền đồ. 】

Minh Triết nâng Sở Thời Từ lên hôn một cái, "Cảm ơn đã giúp tôi nói chuyện, anh."

Hệ thống ngẩn người, sau đó vừa ầm ĩ kêu bé shota vừa móc móc túi tiền chuẩn bị mua hack.

Không phải chỉ là hack thôi sao, nó cũng không phải là mua không nổi.

......

Đứa nhỏ quấy rầy Minh Triết rõ ràng không kín miệng như Minh Triết. Bị Sở Thời Từ lừa gạt vài câu đã khai ra toàn bộ bối cảnh gia đình.

Cậu ta họ Hà, 13 tuổi, cha mẹ ly dị rồi từng người lập gia đình riêng. Cậu ts theo mẹ, nhưng cha kế cảm thấy cậu ta là người ngoài, không thích cậu ta.

Tiểu Hà ở trong nhà ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thường xuyên bị cha kế bạo hành. Ban đầu mẹ cậu ta còn ngăn cản, nhưng sau khi sinh một đứa con trai chung thì bỏ mặc, không còn che chở cậu ta nữa.

13 tuổi, Tiểu Hà học xong rời nhà trốn đi, theo lưu manh xã hội vào tiệm net chui, trông tiệm không công đổi lại một chỗ ở. Ban ngày hỗ trợ dọn dẹp vệ sinh ở tiệm net, uống đồ thừa của người khác, mua thùng mì gói ăn qua bữa. Buổi tối chọn một chiếc sô pha không có người, rúc vào quần áo mà ngủ.

Không đi học, cũng không trở về nhà. Trường học gọi điện thoại cho phụ huynh, mẹ cậu ra đến tìm một lần. Thấy cậu ta còn sống, liền không quản nữa.

Mấy ngày trước tiệm net bị cảnh sát niêm phong, cậu ta không có nơi để đi, trong khoảng thời gian này ở nhờ nhà của một lưu manh quen biết.

Khi được hỏi vì sao lại nhắn tin quấy rầy Minh Triết, Tiểu Hà ấp a ấp úng, tựa hồ muốn giấu giếm.

Sở Thời Từ nhìn về phía Minh Triết, hắn mím chặt môi, cũng không chịu nói.

Sở Thời Từ một bên quan sát biểu tình Minh Triết, một bên nói với người trong điện thoại, "Tiểu Hà, sao cậu biết Minh Triết muốn tự sát?"

Minh Triết duỗi tay muốn cướp lại di động, Sở Thời Từ bay vèo lên trần nhà, Minh Triết nhảy như thế nào cũng không với tới.

Tiểu Hà do dự một lúc lâu, "Là chính hắn nói, chúng tôi đã quyết định rồi."

"Quyết định cái gì, cậu cũng muốn tự sát? Các người quyết định cùng nhau tự sát?"

Tiểu Hà đột nhiên nói lớn, "Không phải, anh đừng nói bậy!"

Thấy phản ứng này của cậu ta, tâm Sở Thời Từ lạnh một nửa.

Minh Triết đang kéo ghế dựa, chuẩn bị đoạt lại di động.

Hắn chỉ muốn siêu nhân nhỏ an ủi Tiểu Hà một chút, giúp Tiểu Hà suy nghĩ lại.

Không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành như vậy.

Siêu nhân nhỏ quyết tâm muốn biết rõ ràng mọi chuyện, vẫn luôn truy hỏi Tiểu Hà.

Tiếng đứa nhỏ trong điện thoại càng ngày càng hoảng loạn, "Chuyện này không có quan hệ với anh, đây là bí mật của chúng tôi. Anh không cần hỏi lại, tôi không trộm không cướp, một chút bí mật cũng không thể có sao! Đừng ép tôi, đừng ép tôi!"

Sở Thời Từ thấy cảm xúc cậu ra càng thêm kích động, ngữ khí dần dần thả chậm.

Giọng của cậu trở nên thong thả ôn nhu, lời nói nhỏ nhẹ trấn an, "Cậu muốn đổi chỗ ở, nhưng không có chỗ để đi?"

Tiểu Hà không nói lời nào, chỉ khóc hu hu.

Nghe qua rất ủy khuất, không hề có khí thế hùng hổ doạ người khi nhắn tin.

"Cậu đã từng xin cảnh sát giúp đỡ chưa?"

"Tôi không dám tìm, bọn họ chỉ biết đưa tôi về nhà. Lam Lam chết rồi, tôi rất sợ."

Minh Triết đã đứng ở trên ghế, trong tay cầm sào phơi đồ, chọc chọc siêu nhân nhỏ đang bay loạn trên trần nhà.

Siêu nhân nhỏ bay quá nhanh, hắn căn bản chọc không trúng.

Trong khi Minh Triết nghĩ cách kéo siêu nhân nhỏ xuống dưới như thế nào, Sở Thời Từ đã moi được bí mật của bọn họ từ trong miệng Tiểu Hà.

Lam Lam họ Nhiếp, tên là Nhiếp Lam Điền. Khác với Minh Triết và Tiểu Hà, ba mẹ cô không có ngược đãi cô, đối xử với cô rất tốt.

Lam Lam 15 tuổi, ở cùng với cha mẹ. Phòng ngủ của cô không có khoá cửa, ba cô thường xuyên xông vào phòng mà không gõ cửa, cũng không thèm để ý cô có đang thay quần áo hay không.

Mùa đông, ổ khóa phòng tắm bị hỏng, có mấy lần cô đang tắm rửa, ba cô trực tiếp đi vào đi WC.

Cô cáo trạng với mẹ mình, mẹ cô nói, "Ông ấy là ba ruột của con, còn có thể xem con như thế nào? Đều là người một nhà, con sợ cái gì, ông ấy có thể hại con sao?"

Ngực Lam Lam phát triển, trong nhà chỉ có áo ngực mỏng của trẻ em. Một người chị khóa trên có quan hệ rất tốt với cô cảm thấy cô luôn mặc cái này, không chỉ lộ giọt sương mà về sau còn bị rũ ngực xuống. Người chị khóa trên đó tặng cô mấy chiếc nội y nắn hình của mình, màu đen viền ren, hình thức thật khó nói hết, nhưng mặc rất thoải mái.

Không được mấy ngày, nội y ren bị ba mẹ phát hiện. Bọn họ rất bảo thủ, cảm thấy đồ này không phải thứ mà một đứa con gái đứng đắn sẽ mặc, mắng Lam Lam một trận. Lại xách cô lên trường học, mắng người chị khóa trên kia té tát.

Người đó bởi vậy mà tuyệt giao với cô. Lam Lam ở trường học bị cô lập, tiếp tục mặc áo ngực mỏng của trẻ em.

Di động của cô có thể lên mạng, cô tạo một diễn đàn, nói hết thống khổ của mình với những người bạn đồng bệnh tương liên trong đó.

Diễn đàn kia có 21 người, tất cả đều là trẻ vị thành niên, mỗi ngày sưởi ấm cho nhau, an ủi nhau. Minh Triết là quản lý diễn đàn, Tiểu Hà là quản trị viên.

Một buổi tối tháng 5, Lam Lam bỗng nhiên nói trong diễn đàn, "Mẹ tôi nấu thịt kho, sai tôi đi đưa cho các chú trong công trường ăn."

Lúc ấy là 9 giờ tối, di động của những đứa trẻ trong diễn đàn phần lớn không thể lên mạng, ngoại trừ cô ra không có ai online.

Chờ đến hôm sau, khi Tiểu Hà online trong tiệm net, thấy Lam Lam gửi tin nhắn lúc hơn 10 giờ, "Tôi nói với mẹ, bọn họ nhìn chằm chằm vào tôi. Còn có người khen tôi ngon, phát dục tốt. Mẹ nói tôi không cần nghĩ nhiều, mọi người đều là cùng một thôn ra ngoài làm ăn, hiểu tận gốc rễ, không có người xấu."

Giống như mọi lần, người trong diễn đàn đều đang an ủi cô.

Đến hơn 3 giờ chiều, Minh Triết online.

Hắn đọc xong lịch sử trò chuyện, trực tiếp bảo Lam Lam thu thập chứng cứ, lập tức tìm cảnh sát xin giúp đỡ.

Mấy đứa nhỏ trong diễn đàn đều mông lung, không rõ loại sự tình này có quan hệ gì cùng cảnh sát.

Minh Triết nói lại cứ như vậy rất nguy hiểm, nơi đó tất cả đều là đàn ông, nếu xảy ra chuyện muốn trốn cũng không có chỗ trốn. Nói không chừng ngày nào đó, Lam Lam sẽ không ra được. Cha mẹ mặc kệ, vậy xin cảnh sát giúp đỡ, bọn họ sẽ giúp.

Hắn đã nhận ra nguy hiểm tiềm tàng, nhưng chung quy vẫn còn nhỏ tuổi, suy xét sự tình không được đầy đủ.

Trong diễn đàn Lam Lam lớn nhất, nhưng dù vậy cũng chỉ mới 15 tuổi. Minh Triết nói xong cô cũng cảm thấy sợ hãi, ngây thơ mờ mịt mà đồng ý, offline đi báo cảnh sát.

Sau đó cô không còn online nữa, về sau mới biết được cô đã nhảy sông tự sát.

Cha mẹ cô khóc thật sự thương tâm, không rõ con gái vì sao lại luẩn quẩn trong lòng.

Những người khác trong diễn đàn cũng không rõ.

Trải qua thảo luận tổng kết, bọn họ nhận định là do Minh Triết chỉ loạn, hại chết Lam Lam. Cô vốn dĩ đang rất tốt, được mọi người an ủi xong, còn nói thứ bảy muốn đi học trượt patin.

Một chuyện nhỏ mà thôi, Minh Triết cứ một hai phải làm lớn sự tình, nháo đến trước mặt cảnh sát. Hiện tại thì sao, Lam Lam đã chết.

Sau khi chủ diễn đàn chết, trong diễn đàn chỉ còn 20 người.

Trong 20 người này, cả 19 người đều đang mắng Minh Triết là kẻ giết người.

Tiểu Hà cũng là một trong số đó, thậm chí là người mắng tàn nhẫn nhất. Những người khác chỉ là mắng trong diễn đàn, cậu ta có số di động của Minh Triết, mỗi ngày đều gửi tin nhắn mắng.

Khi đang nói chuyện cùng Sở Thời Từ, trong thanh âm của cậu ta lộ ra chột dạ không che giấu được.

Sở Thời Từ nói thêm vài câu cùng Tiểu Hà, bên kia truyền đến tiếng nói của mấy người khác. Là mấy tên lưu manh đã thu lưu cậu ta, đang kêu cậu ta đi hỗ trợ, Tiểu Hà cũng không rảnh khóc lóc nữa, vội vàng cắt đứt điện thoại.

Sở Thời Từ ôm di động hạ xuống trước mặt Minh Triết.

Minh Triết cúi đầu, cậu không thấy rõ mặt hắn, chỉ có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào áy náy của hắn.

Nước mắt từng giọt rơi trên ghế, hắn nhỏ giọng nói, "Anh, tôi thật sự sai rồi sao?"

Sở Thời Từ vuốt mái tóc mềm mại của hắn, "Là nói về việc khuyên Lam Lam đi báo cảnh sát? Không sai, cậu không có chỉ sai. Cô ấy chết không có quan hệ gì với cậu, cậu chỉ muốn giúp cô ấy."

Minh Triết nâng siêu nhân nhỏ trong tay, ngồi xổm trên ghế không tiếng động mà nức nở.

Sở Thời Từ lau nước mắt trên mặt hắn, "Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc sao lại thế này không?"

Minh Triết trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nói ra bí mật của bọn họ.

21 đứa trẻ kết bạn trên mạng, bọn họ đến từ khắp nơi trên cả nước, trải qua nhân sinh bất đồng.

Điểm tương đồng duy nhất chính là, hoàn cảnh gia đình đều rất ác liệt.

Diễn đàn kia là nơi bọn họ phát tiết, bọn họ an ủi cho nhau, sưởi ấm lẫn nhau.

Chủ diễn đàn Lam Lam tự sát, đánh vỡ yên bình trong diễn đàn.

Bọn họ tự lập trình tự, bắt đầu từ người quản lý diễn đàn, một đám hẹn nhau chấm dứt sinh mệnh.

20 đứa nhỏ, ước hẹn tự sát.

Minh Triết là quản lý diễn đàn, là người thứ nhất.

Hiện tại 19 người còn lại, đều đang đợi hắn đi tìm chết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com