TruyenHHH.com

Dm Edit Toi Co The Lam Sao Bay Gio Toi Con Khong Phai La Nguoi

Bác sĩ Trần mua vé bao toàn bộ, mấy người chơi đến tận mười giờ tối khi Happy City đóng cửa mới rời khỏi.

Trong thời gian đó, Minh Triết vẫn luôn bị Hàm Ninh Ninh lôi kéo chạy đi khắp nơi, không nói chuyện nhiều với bác sĩ Trần.

Người bên trong Happy City dần dần tan đi, bọn họ ngồi trên ghế ngoài trời của quán ăn, đợi người bạn kia đến.

Bác sĩ Trần đưa cho Minh Triết một tờ bảng biểu, "Vừa lúc bác sĩ Lưu cũng ở đây, chúng ta cùng nhau xem bệnh cho cậu."

Hàm Ninh Ninh do dự một chút, "Vậy tôi có cần tránh đi không?"

Nói xong, cô đứng dậy muốn đi vào cửa hàng cách đó không xa xem cá vàng.

Tiểu Lưu đè lại vai cô, "Không sao, em không phải là bạn của Minh Triết sao, em ở bên cạnh cậu ấy, cậu ấy sẽ thả lỏng hơn một chút."

Hàm Ninh Ninh có chút mờ mịt, "Nhưng em thấy trên TV, bác sĩ tâm lý khi xem bệnh đều là một với một..."

Tiểu Lưu ngắt lời cô, "Lão Trần và Minh Triết là bạn bè, còn nữa chúng ta lại không phải ở bệnh viện, không cần phải cứng nhắc như vậy."

Trong suốt quá trình, Minh Triết luôn an tĩnh nhìn chăm chú bọn họ.

Dưới sự quan sát của Hàm Ninh Ninh, Minh Triết bắt đầu điền vào tờ giấy.

Xung quanh vẫn còn một số du khách chưa rời đi, một vài đứa trẻ thổi bong bóng chạy đến gần bọn họ.

Bác sĩ Trần nhận tờ bảng biểu mà Minh Triết đưa qua, cùng Tiểu Lưu bàn luận và phân tích.

Giọng của bọn họ không lớn không nhỏ, tất cả mọi người trên bàn đều có thể nghe thấy.

Hàm Ninh Ninh càng nghe càng lo lắng, thỉnh thoảng lo lắng nhìn về phía Minh Triết.

Vài phút sau, bác sĩ Trần thu hồi tờ giấy, nhẹ nhàng nói với Minh Triết, "Bệnh của cậu đã tốt hơn rất nhiều, đã chuyển từ trầm cảm nặng sang trầm cảm nhẹ. Đây là chuyện tốt, Minh Triết, chúc mừng cậu."

Đứa trẻ giơ máy tạo bong bóng trong tay, những chiếc bong bóng bay lượn đầy trời bay qua bên người bọn họ.

Đứa trẻ tò mò nhìn những người lớn ngồi thành vòng tròn, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Minh Triết.

Sở Thời Từ phát hiện tần suất hô hấp của Minh Triết có chút thay đổi.

Một vài người lớn đi đến đây, đưa các em nhỏ đang chơi bong bóng đi.

Một bé gái hỏi, "Mẹ, trầm cảm nhẹ là gì?"

Người lớn che miệng bé, "Là bệnh, về sau con gặp phải bọn họ phải cách xa một chút, bệnh tâm thần đánh người cũng không phạm tội."

Hiện tại, bệnh tâm lý, bác sĩ tâm lý, vẫn là những từ ngữ mới mẻ.

Đối với những người không đồng bộ với Internet, rất nhiều bệnh tâm lý thường thấy trong tương lai đều có thể được phân loại vào phạm vi bệnh tâm thần.

Sở Thời Từ nghe xong, tức đến nghiến răng.

Má nó! Bác sĩ Trần cho dù không phải người xấu, cũng là người không có y đức!

Hàm Ninh Ninh cũng nghe thấy, nhưng sự chú ý lại khác với Sở Thời Từ.

Cô nhấc ghế nhựa lên, chuẩn bị đi về phía trước.

"Cái cô đang nói chuyện kia, có thể chú ý một chút không hả? Như thế nào mà cái gì cũng đều liên quan đến bệnh tâm thần? Không có văn hóa thì cũng đừng cố gắng!"

Minh Triết thở dài, túm Hàm Ninh Ninh đang kêu la trở về.

Bác sĩ Trần và Tiểu Lưu trấn an hỏa khí của Hàm Ninh Ninh trước, lại đi an ủi Minh Triết.

Sở Thời Từ nhìn quanh một vòng, trong lòng lạnh buốt, "Thống ca, cậu có cảm thấy bác sĩ Trần không phải là không suy xét đến, mà là hắn ta đang cố ý hay không?"

Hệ thống bận rộn xem phim, không chú ý đến những chuyện bên ngoài,【 Hôm qua không phải cậu vẫn còn tin tưởng nhân gian có chân tình sao? 】

"Làm gì có bác sĩ tâm lý nào bàn luận về tình trạng bệnh nhân ở nơi đông người. Ở thế giới trước tôi đã đi gặp bác sĩ tâm lý suốt một thời gian dài, mỗi lần đều có phòng riêng, thậm chí Ngạn ca còn phải chờ ở bên ngoài."

Sở Thời Từ liếc mắt trừng bác sĩ Trần, "Chắc chắn Tiểu Triết không còn bệnh từ lâu rồi, họ Trần này không có ý tốt. Nhưng cũng tốt, nếu hắn ta nói Tiểu Triết chỉ là trầm cảm nhẹ, vậy thì không cần tư vấn tâm lý nữa, Tiểu Triết chạy mau!"

Chiếc xe xa hoa dừng trước cổng Happy City.

Trên xe, bác sĩ Trần lại đề xuất dẫn họ đi ăn cơm.

Hàm Ninh Ninh cũng đói bụng, cô nghĩ rằng vẫn ăn vịt quay nên đã đồng ý.

Nhưng lần này bác sĩ Trần lại dẫn bọn họ đến một nhà hàng cao cấp.

Hàm Ninh Ninh đứng ở cửa sống chết cũng không chịu đi vào, bị bác sĩ Trần dỗ hai câu, cô rụt đầu nhỏ giọng nói, "Chỗ này quá đắt."

Bác sĩ Trần ngoài miệng thì nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Minh Triết, "Bệnh tình của Tiểu Triết chuyển biến tốt đẹp, chúng ta tất nhiên phải ăn mừng."

Suốt chặng đường Minh Triết không nói một lời, như thể mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến hắn.

Hai bác sĩ khác đã đi vào nhà hàng, trên đường lại có rất nhiều người đi lại.

Hàm Ninh Ninh không muốn lôi kéo mãi ở bên ngoài, ngượng ngùng xoắn xuýt theo vào bên trong.

Tối nay khẩu vị của Minh Triết tốt lạ thường.

Bác sĩ Trần gắp đồ ăn cho hắn, hắn đều ăn hết không để lại.

Khi ăn cơm đến một nửa, Tiểu Lưu gọi một chai rượu đỏ.

Sau khi mấy người lớn uống xong, hắn lại nhìn về phía hai học sinh, "Các em muốn uống một ly không?"

Hàm Ninh Ninh muốn uống nhưng không dám, khi thấy Minh Triết đưa ly qua, cô cũng đánh bạo, "Cho em một chút, cảm ơn anh Lưu."

Trong suốt quá trình Sở Thời Từ luôn khẩn trương nhìn lén, sợ lại xảy ra chuyện gì xấu.

Nhưng đây chỉ là một bữa cơm vô cùng đơn giản, ăn xong là kết thúc.

Trên đường trở về, bác sĩ Trần nhìn về phía Minh Triết, "Trầm cảm nhẹ không cần tư vấn tâm lý mỗi ngày, từ nay chúng ta không còn là mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, tôi muốn lấy tư cách là bạn bè giao tiếp với cậu."

Minh Triết trầm mặc hồi lâu, khẽ gật đầu, "Được."

... ...

Trên đường trở về, Sở Thời Từ đã dần dần suy nghĩ cẩn thận.

Bác sĩ Trần muốn giành lấy sự tin tưởng của Minh Triết, để hắn dần dần buông xuống phòng bị, đưa vết thương của mình ra ngoài cho người khác xem.

Kết quả, bác sĩ Trần dùng lý do điều trị, liên tục xé rách vết thương của hắn, không ngừng tạo áp lực cho hắn.

Hắn trời sinh ngoài lạnh trong nóng trầm mặc ít lời, đó chỉ là tính cách của hắn, nhưng lại bị bóp méo thành có bệnh.

Minh Triết rất cảnh giác, bác sĩ Trần lại lợi dụng sự cảnh giác của hắn, liên tục kích thích, ép hắn phải phản ứng. Làm tăng sự bất an của hắn, biến người không có bệnh, từng chút một bức thành người điên.

Dù nhìn như thế nào, đều giống như phiên bản cấp thấp của thao túng tâm lý.

Nếu tiếp tục như vậy, Minh Triết sẽ từ người tự tin kiêu ngạo ban đầu, dần trở nên nhạy cảm và tự ti. Cuối cùng mất đi bản thân, bị bác sĩ Trần kiểm soát hoàn toàn.

Sở Thời Từ không biết bác sĩ Trần rốt cuộc muốn làm cái gì.

Nếu nói hắn ta là tên ấu dâm, hắn ta lại không nhân lúc Minh Triết còn nhỏ mà xuống tay.

Hiện tại Minh Triết thân đã cao tới 1 mét 8, dung mạo tuấn lãng, thanh âm cũng rất trưởng thành. Ngoại hình đã hoàn toàn khác một đứa trẻ.

Nếu nói hắn ta là đồng tính luyến ái, muốn cùng Minh Triết chơi trò dưỡng thành, nhưng khả năng cũng không cao.

Ranh giới giữa bác sĩ Trần và Minh Triết phân chia rất rõ ràng, sự tiếp xúc trong hai ngày này chỉ giữ ở phạm vi bình thường nhất.

Sở Thời Từ đã quan sát qua, bác sĩ Trần không lợi dụng mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân để cố tình tạo ra không khí mập mờ. So với người yêu, hắn ta định vị bản thân mình như một người bạn cùng lứa hơn.

Mặc dù đã trò chuyện trên mạng trong một thời gian dài, nhưng bọn họ trên thực tế chỉ gặp mặt hai lần.

Cho dù trong tiềm thức Minh Triết không bài xích bác sĩ Trần, bị bắt thường xuyên tiếp xúc cơ thể một cách ép buộc với một người xa lạ, cũng sẽ khiến hắn cảm thấy không thoải mái, đây là phản ứng bản năng của con người.

Mỗi lần hắn chống cự tiếp xúc, bác sĩ Trần đều nhấn mạnh rằng hắn không bình thường. Bắt đầu chèn ép từ lời nói, tiến thêm một bước lợi dụng bản năng sinh vật, truyền đạt nhận thức sai lầm cho Minh Triết.

Sở Thời Từ không hiểu tại sao bác sĩ Trần lại trăm phương nghìn kế muốn phá vỡ tâm trí của Minh Triết, cậu chỉ cảm thấy dựng cả tóc gáy.

Họ Trần này không có ý tốt.

Tối nay, bác sĩ Trần đưa Minh Triết về thẳng nhà.

Bà nội vẫn chưa ngủ, thấy có khách đến, lập tức lấy bánh kem trong nhà ra chiêu đãi hắn ta.

Bác sĩ Trần đã nói với bà nội về danh tính của mình, lại nói khái quát bệnh tình của Minh Triết.

Bà nội lau nước mắt, kiên quyết nhét cho bác sĩ Trần một túi trứng gà mới để hắn ta rời đi.

Sau khi bác sĩ Trần đi, bà giữ chặt tay Minh Triết, đau lòng nói, "Cháu trai ngoan, cháu phải nghe lời bác sĩ. Nếu có bệnh thì phải đi khám, đừng sợ bác sĩ. Ở chỗ bà nội còn có tiền, bác sĩ Trần đã giúp đỡ cháu lâu như vậy, cháu phải cảm ơn người ta thật tốt."

Người già không hiểu cái gì gọi là cố kỵ tâm tình của bệnh nhân.

Biết Minh Triết có bệnh, bà rất lo lắng, vẫn luôn nhắc mãi việc này.

Minh Triết đứng ở cửa sổ, nhìn chiếc xe hơi chậm rãi rời khỏi tiểu khu.

Hắn nheo mắt lại, bắt lấy siêu nhân nhỏ đang bay loạn trước mặt.

"Anh, tôi biết anh muốn tôi tránh xa hắn ta. Không có việc gì, anh không cần lo lắng."

Minh Triết dừng lại một chút, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng, "Hắn ta chơi tôi lâu như vậy, hiện tại nên đến lượt tôi rồi."

Cùng lúc đó, trong không gian hệ thống phát ra âm thanh nhắc nhở.

【 Giá trị sức sống + 3, giá trị sức sống hiện tại: 79 điểm. 】

Sở Thời Từ không chìm đắm trong niềm vui sắp trở thành người sống.

Cậu cho rằng Minh Triết mặc dù bình tĩnh lý trí, sau khi phát hiện bộ mặt thật của bác sĩ Trần, cũng sẽ thương tâm khổ sở.

Cho nên cậu đã chuẩn bị tốt khăn giấy, sẵn sàng lau nước mắt bất cứ lúc nào.

Cậu ngơ ngẩn nhìn Minh Triết..

Trong khoảnh khắc này, người trước mắt và Tô Triết Ngạn trong trí nhớ hoàn toàn trùng khớp.

Người yêu của cậu ở thế giới này chỉ là một học sinh bình thường, nhưng linh hồn dưới lớp da kia đã từng là tướng quân đế quốc thống lĩnh vạn quân.

............

Bác sĩ Trần sẽ tham gia một cuộc hội thảo kéo dài một tháng tại thành phố Z.

Minh Triết vẫn như trước đây, không chủ động liên lạc với hắn ta.

Nhưng khi bác sĩ Trần hẹn hắn ra ngoài, hắn đều sẽ đồng ý.

Vài lần đầu, bác sĩ Trần còn đưa theo Hàm Ninh Ninh cùng đi.

Đến khi Minh Triết không còn kháng cự việc cùng hắn ta đi vào những nơi khép kín, Hàm Ninh Ninh bị đá ra khỏi nhóm nhỏ này.

Đứa nhỏ ngốc nghếch kia căn bản không ý thức được chỗ nào không đúng, chỉ nghĩ rằng bác sĩ Trần gần đây quá bận rộn, không có thời gian ra ngoài cùng bọn họ.

Cách vài ngày Minh Triết lại bị gọi đi.

Bác sĩ Trần luôn luôn ôn hòa săn sóc, dường như đã quên việc học của học sinh cấp ba rất nặng nề.

Mỗi khi Minh Triết về nhà, đều là vào khoảng 11, 12 giờ đêm.

Kiểm tra cuối tháng, Minh Triết từ vị trí đầu tiên rớt xuống top 10.

Giáo viên rất thất vọng với hắn, hơn nữa trong trường có tin đồn hắn và bạn cùng bàn có quan hệ mờ ám. Hàm Ninh Ninh bị chuyển đến vị trí khác.

Minh Triết mất đi người bạn duy nhất, ở trường học không có ai để trò chuyện.

Sau khi về nhà, bà nội sẽ truy hỏi bệnh tình của hắn thế nào, dặn dò hắn nghe lời của bác sĩ.

Bác sĩ Trần xâm nhập vào cuộc sống của Minh Triết, xóa sạch vòng tròn xã giao vốn không lớn của hắn, người duy nhất hắn có thể tâm sự chỉ có bác sĩ Trần.

Kết quả kỳ thi giữa kì được công bố, Minh Triết lại rớt thêm hai hạng.

10 giờ tối, bác sĩ Trần gọi điện thoại tới.

"Tiểu Triết, tôi nghe Hàm Ninh Ninh nói, thành tích của cậu bị giảm rất nhiều."

Sở Thời Từ trừng mắt nhìn microphone một cái.

Tên chết tiệt này, lúc này vẫn không quên châm ngòi mối quan hệ giữa Hàm Ninh Ninh và Minh Triết.

Điện thoại được mở loa ngoài, bị Minh Triết đặt sang một bên.

Hắn vừa vá đồ cho tượng đất nhỏ, vừa khẽ "ừ" một tiếng.

"Cụ thể thế nào?"

"Trước đây là hạng nhất, hiện tại là hạng 12 của lớp, hạng 33 của khối."

Trong điện thoại truyền đến tiếng đàn ông thở dài thật dài.

Động tác trên tay Minh Triết dừng một chút, không tiếng động cười nhạo một tiếng.

Ngoài miệng lại nhẹ giọng nói, "Thực xin lỗi."

"Cậu không cần phải xin lỗi tôi, ngược lại là tôi muốn nói xin lỗi cậu. Gần đây cậu có cảm giác thân thể mỏi mệt, không thể tập trung sự chú ý? Có thể là trầm cảm lại trở nên nghiêm trọng. Cậu đừng lo lắng, tôi bên này sẽ thử xin nghỉ. Thứ bảy sẽ tới nhà cậu, tất cả đều theo ý cậu, cậu mấy giờ thì có thời gian?"

Nhìn thì như bác sĩ Trần đang cho Minh Triết quyền lựa chọn.

Nhưng trên thực tế, ngày tháng, địa điểm, tất cả đều do một câu nói của hắn ta quyết định.

Hai người hẹn vào 2 giờ chiều thứ bảy, điều trị tại phòng ngủ của Minh Triết.

Bác sĩ Trần lại trò chuyện với Minh Triết thật lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng nức nở bị kìm nén của Minh Triết, hắn ta mới cúp máy.

Minh Triết đặt điện thoại sang một bên.

Sở Thời Từ vây xem toàn bộ quá trình, ngẩng đầu hỏi hắn, "Cậu cảm thấy ngày mai hắn ta sẽ xuống tay với cậu?"

"Sẽ không, trong tháng này, hắn ta sẽ không."

"Vậy hắn ta cố ý tìm cơ hội để ở một mình với cậu làm gì?"

"Giao lưu học thuật kết thúc, hắn ta sẽ phải rời khỏi thành phố Z. Gặp mặt trực tiếp, gây áp lực cho tôi, phán định tình huống tâm lý của tôi, để chuẩn bị cho bước tiếp theo trong kế hoạch của hắn ta."

Sở Thời Từ có chút lo lắng.

Từ sau khi phát hiện bác sĩ Trần có mưu đồ, Minh Triết đã bắt đầu lôi kéo giới hạn của hắn ta.

Hắn không cắt đứt liên lạc với bác sĩ Trần, mà chủ động bước vào bẫy, từng bước một dụ bác sĩ Trần lộ ra ngoài.

Sở Thời Từ đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu thay Minh Triết bằng cậu, sau khi phát hiện ra bất thường, khả năng lớn là cậu sẽ trực tiếp cầm gậy đánh qua, mở một cái lỗ trên đầu bác sĩ Trần.

Bác sĩ Trần xuống địa ngục, còn cậu vào tù.

Minh Triết không thô bạo như vậy.

Ý định của hắn rất đơn giản, chỉ muốn tặng bác sĩ Trần một cái còng tay.

............

2 giờ chiều thứ bảy, bác sĩ Trần đến nhà Minh Triết như đã hẹn.

Hắn ta đóng cửa lại, còn kéo cả rèm, khiến phòng ngủ hoàn toàn trở thành một không gian kín.

Giống như suy đoán của Sở Thời Từ, bác sĩ Trần lại bắt đầu chèn ép bằng lời nói.

Đối với Minh Triết hiện tại, chuyện thống khổ nhất chính là việc học tập sa sút.

Hắn đã quen với vị trí thứ nhất, là Trạng Nguyên kỳ thi cấp ba. Sự dao động rất nhỏ của thành tích cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với hắn.

Bác sĩ Trần nói chuyện với hắn trong ba giờ, trong lúc đó cũng thường xuyên thất thần, thanh âm cũng không ôn hòa như bình thường.

Hắn ta lại làm trắc nghiệm tâm lý cho Minh Triết, nói bệnh tình của hắn đã rất nghiêm trọng.

Minh Triết đề nghị đến bệnh viện điều trị, nhưng bác sĩ Trần không nói gì, chỉ là ngẩng đầu nhìn quanh phòng ngủ.

Cuối cùng hắn ta khẽ thở dài, "Được rồi, vẫn là để tôi sẽ điều trị cho cậu đi. Điều trị lâu dài tại bệnh viện rất tốn kém. Hơn nữa cậu muốn xin nghỉ học với trường như thế nào? Nói rằng cậu đi chữa bệnh tâm lý? Tôi lo lắng trường học bên kia sẽ..."

Bác sĩ Trần nói khá mập mờ, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Đây là đang ám chỉ cho Minh Triết, nếu đến bệnh viện điều trị, trường học có thể sẽ khuyên can hắn.

Hơn nữa Minh Triết cũng không mời nổi bác sĩ tâm lý khác, muốn thoát khỏi tình trạng trước mắt, chỉ có thể dựa vào hắn ta.

Đến giờ ăn, Minh Triết đề nghị tự nấu ăn.

Bác sĩ Trần uyển chuyển từ chối, "Hiếm khi gặp mặt một lần, đương nhiên phải ra ngoài liên hoan mới có cảm giác chân thành."

Khi thành tích của Minh Triết không bị tuột dốc, bác sĩ Trần luôn dẫn hắn đến các nhà hàng sang trọng.

Lần này hắn ta lại tùy tiện tìm một quán ăn nhỏ ở ven đường, suốt cả quá trình không nói một lời với Minh Triết, chỉ lẳng lặng mà nhìn hắn.

Không khí trên bàn ăn rất áp lực, Minh Triết trở nên đứng ngồi không yên.

Hai người giằng co hồi lâu, bác sĩ Trần vỗ vỗ vai hắn, thu hồi ánh mắt thở dài một hơi.

Nam sinh vẫn luôn thiếu hụt biểu tình, vành mắt lại dần dần phiếm hồng.

Ở chung thời gian dài như vậy, Minh Triết lần đầu tiên chủ động mở miệng, "Thực xin lỗi, tôi làm chú thất vọng rồi."

Sự bất an quá mãnh liệt đã phá vỡ vẻ ngoài bình tĩnh của hắn. Hắn cắn môi dưới, nước mắt chậm rãi rơi xuống.

Khi Minh Triết cúi đầu, Sở Thời Từ đang nằm trên bàn nhìn thấy ánh mắt lập lòe của bác sĩ Trần.

Nụ cười ôn hòa ban đầu, trong một khoảnh khắc trở nên cực kỳ dữ tợn vặn vẹo.

Sau khi chia tay với bác sĩ Trần, Sở Thời Từ nhảy ra từ cổ áo của Minh Triết, "Hắn ta cười thật ghê tởm."

Minh Triết vừa rồi còn lau nước mắt, hiện giờ đã khôi phục bình tĩnh.

"Cười? Vậy thì tốt. Chẳng qua còn phải chờ thêm mấy tháng nữa, hắn ta mới xuống tay với tôi."

"Hắn ta sẽ làm gì với cậu? Ép cậu tự sát?"

"Ngày mai hắn ta rời khỏi thành phố Z, hôm nay tới để đặt một ám chỉ tâm lý cuối cùng cho tôi, ám chỉ rằng hắn ta rất thất vọng về tôi. Mạng lưới giao tiếp của tôi đã nghèo nàn, hắn ta trở thành người bạn duy nhất của tôi. Khi thành tích giảm sút, tôi sẽ phải đối mặt với áp lực từ khắp nơi. Những người đã từng bị tôi đánh bại, sẽ nhân cơ hội chế giễu tôi."

Minh Triết thưởng thức món đồ chơi bác sĩ mà hắn tự tay làm.

"Trước đây, những người bạn trên mạng của tôi đều coi bác sĩ Trần là một người tốt. Những con đường để tôi có thể tâm sự đã bị bị hắn hoàn toàn phong kín, liên lạc với hắn ta là lối thoát duy nhất của tôi. Lần này trở về tỉnh R, hắn ta sẽ không chủ động liên lạc với tôi. Chờ đến khi hắn ta đoán tôi sắp sụp đổ, lại gửi tin nhắn cho tôi."

"Ám chỉ tâm lý từ xa, thêm một bước giày vò. Sau khi tôi chủ động tiết lộ cho hắn ta về việc tôi có ý định muốn tự sát, hắn ta sẽ đặc biệt chạy từ tỉnh R đến "cứu" tôi. Đến lúc đó không có ai xung quanh, hắn ta sẽ hoàn toàn lột bỏ bộ mặt giả dối, khiến tôi sụp đổ, bức tôi nhảy lầu trước mắt hắn. Cuối cùng, một bên khóc lóc với cảnh sát, một bên thưởng thức tử trạng của tôi, giống như hắn ta đã từng bức tử nam sinh trước đây."

Sở Thời Từ càng nghe lòng càng nguội lạnh.

"Cậu câu cá như vậy, thực sự sẽ không tự mình sa vào chứ? Không bằng như vậy, tôi bay qua đó gõ cho hắn ta một gậy, đục cho đầu hắn ta một lỗ thông gió luôn."

Minh Triết sửng sốt, nhíu mày chặt lại, "Anh muốn giết hắn ta?"

"Đánh cho tàn phế cũng được, tôi không đòi hỏi cao."

"Như vậy là phạm pháp."

Sở Thời Từ bay đến trước mặt hắn, quay một vòng, "Tôi lại không phải là người, pháp luật có thể quản tôi sao?"

Lời điên cuồng của kẻ ngoài vòng pháp luật này đã chọc cho Minh Triết cười.

Sở Thời Từ thử bắn ra một tia laser, cảm thấy hoàn toàn có thể đâm thủng đầu của bác sĩ Trần.

Cậu đang muốn khoe khoang một chút, bỗng nhiên bị ngón tay thon dài nắm chặt.

Minh Triết nâng tượng đất nhỏ lên, "Đừng đi, tôi không muốn anh rời khỏi tầm mắt của tôi. Hắn ta không thể làm tổn thương tôi, có một mình anh là đủ rồi, tôi căn bản không cần hắn ta."

Hắn dừng một chút, trầm giọng lặp lại, "Anh, anh là người quan trọng nhất của tôi. Đừng đi ra ngoài mạo hiểm, không được rời khỏi tôi."

Trong không gian lại lần nữa truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

【 Giá trị sức sống + 5, giá trị sức sống hiện tại: 57 điểm. 】

Sở Thời Từ, "..."

Tăng nhiều như vậy cũng chẳng có ích gì, phải tăng của Minh Triết mới có ý nghĩa.

Cậu sờ sờ chóp mũi Minh Triết, ngửa đầu chờ mong, "Cậu cố gắng cộng lên! Tôi trông cậy vào cậu!"

Minh Triết: ?

... ...

Đúng như Minh Triết đã dự đoán.

Trường trung học phổ thông tỉnh là trường trung học trọng điểm, học sinh ở đây rất quan tâm thành tích.

Hắn từ vị trí thứ nhất toàn khối trượt xuống dưới, những người trước đây đỏ mắt ghen tị với hắn, hiện tại đều trong tối ngoài sáng trào phúng hắn.

Hàm Ninh Ninh trở thành bạn cùng bàn của lớp trưởng, quan hệ của hai người rất tốt. Mặc dù cô vẫn nghĩ đến Minh Triết như một người bạn, nhưng không tránh khỏi không chú ý đến hắn.

Nếu đổi một người bị cả lớp xa lánh cô lập, đều sẽ bị bạo lực lạnh làm mất tinh thần.

Minh Triết thì khác, trong mắt hắn chỉ có người đất dẻo cao su.

Đoạn sau kế hoạch của bác sĩ Trần, cũng khá tương đồng với dự đoán của hắn.

Hai người giằng co cực hạn, dự đoán hành động của đối phương.

Qua một cái điện thoại, cách xa ngàn dặm chơi trò mèo vờn chuột, ước chừng chơi gần nửa năm.

Sở Thời Từ chờ đến nhàm chán.

Theo suy nghĩ của cậu, động thủ là cách giải quyết trực tiếp nhất.

Cậu có thể bay qua bất cứ lúc nào, bắn đầu bác sĩ Trần thành than tổ ong, để lại một vụ án treo ngàn năm khó gặp cho cảnh sát.

Đêm Giáng Sinh, bác sĩ Trần ở tỉnh R xa xôi, nhận được món quà mà hắn ta mong muốn nhất.

Qua điện thoại, có thể nghe thấy trong giọng nói của Minh Triết, mang theo sự mệt mỏi không thể che giấu được.

Hắn đã đến bờ vực suy sụp, chỉ cần đẩy nhẹ một chút, là có thể hoàn toàn hủy diệt.

Bác sĩ Trần trấn an cảm xúc của hắn, bay đến thành phố Z ngay trong đêm.

Khi hắn ta đến, là buổi trưa của ngày lễ Giáng Sinh.

Bà nội của Minh Triết cùng với nhóm ca múa lão niên đi tham gia buổi biểu diễn ngày lễ Giáng Sinh, trong nhà chỉ còn một mình Minh Triết.

Minh Triết mở cửa, ngoài cửa là bác sĩ Trần phong trần mệt mỏi.

Sở Thời Từ bám vào viền túi, lén nhìn ra ngoài.

Từ lúc gặp mặt bác sĩ Trần không nói một lời, duỗi tay muốn ôm lấy vai Minh Triết.

Minh Triết như bị kích thích, cơ thể nháy mắt cứng lại, nhịn lại ý nghĩ muốn đẩy hắn ta ra.

Hắn mím chặt môi, biểu tình thập phần bình tĩnh, tinh thần lại có chút hoảng hốt.

Sở Thời Từ phát hiện Minh Triết rất có thiên phú diễn xuất.

Rất tinh ranh, nhưng đặc biệt giỏi giả vờ đáng thương.

Từ nhỏ đã vậy, lớn lên giả vờ càng giống hơn.

Rõ ràng đây là nhà của Minh Triết, bác sĩ Trần lại rất tự nhiên đi vào.

Hắn ta mạnh mẽ giữ chặt cánh tay Minh Triết, kéo hắn vào phòng ngủ.

Cánh cửa lại lần nữa đóng lại, trong phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Bác sĩ Trần không nói chuyện, hắn ta ngồi bên cạnh Minh Triết, lẳng lặng quan sát hắn.

Sự im lặng kéo dài khiến bầu không khí càng thêm quỷ dị.

Mười phút sau, bác sĩ Trần chậm rãi mở miệng, "Cậu muốn tôi giúp cậu?"

Sở Thời Từ đã bay đến một góc khuất, cầm điện thoại di động để quay video.

Cảnh sát hình sự Mèo Con vẫn luôn lén liên hệ cùng cậu cũng bị kéo lên "thuyền tặc". Ở một đầu liên hệ khác, nghe động tĩnh bên này.

Mèo Con còn phải đi làm, anh ta một mình nghe điện thoại, chẳng khác nào toàn bộ đội cảnh sát hình sự đều nghe thấy.

Sở Thời Từ trốn sau điện thoại di động, thăm dò nhìn ra ngoài.

Dưới sự cố tình dụ dỗ của Minh Triết, bác sĩ Trần đã bức hắn đến bên cửa sổ.

Khuôn mặt đàn ông luôn luôn ôn hòa, giờ đây trở nên vô cùng méo mó.

"Mày muốn tao khuyên mày đừng tự sát? Đừng có nằm mơ, tao ước gì mày mau mau nhảy xuống. Mày cho rằng tao phí sức lực lớn như vậy, chữa bệnh cho mày là vì cái gì? Không, đương nhiên là vì muốn nhìn thấy mày bị cười nhạo."

Minh Triết dựa sát vách tường, hắn ngơ ngác lẩm bẩm, "Bác sĩ Trần......"

Bác sĩ Trần ngắt lời hắn, "Không phải mày rất thông minh sao, trong băng nhóm tội phạm có nhiều cố vấn kỹ thuật như vậy mà còn không có biện pháp câu được mày. Nhưng tao có thể, một đám người đó cũng không thể câu được con mồi như mày. Nhưng tao làm được, tao giỏi hơn bọn chúng!"

Hắn ta rút điện thoại di động ra, quơ quơ trước mắt Minh Triết.

Trên màn hình là một loạt số điện thoại.

"Ở đây có bảy người, có nam có nữ, nhưng bọn họ cũng giống như mày, đều cực kỳ thông minh, bình tĩnh, lý trí, tất cả đều là thiên tài trẻ tuổi. Sau đó thì sao, còn không phải bị tao xoay vòng đùa bỡn sao!"

"Tao hận nhất chính là không công bằng, dựa vào cái gì chúng mày sinh ra đã thông minh hơn người khác? Dựa vào cái gì tao liều mạng cũng không bằng thiên tài?!"

Minh Triết không nói quá nhiều, chỉ dùng ánh mắt bất an, thần sắc tự ti, từng bước một kích thích thần kinh của bác sĩ Trần.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Bác sĩ Trần rất thành thạo, nhất định đây không phải lần đầu tiên hắn ta làm việc này. Minh Triết đã chuẩn bị kỹ càng trong nửa năm, hiện tại chỉ còn việc dẫn dắt nội tâm âm u của hắn ta ra.

Bác sĩ Trần nhìn chăm chú vào Minh Triết, sau một lúc lâu, hắn ta khẽ cười một tiếng.

"Việc tao thích nhất trong đời là dạy dỗ một con sói kiêu ngạo thành con chó chỉ biết vẫy đuôi lấy lòng. Mày nhìn cái này, mấy năm trước con nhỏ đó là học sinh giỏi nhất cả tỉnh, nhiều trường đại học đua nhau muốn cướp nó. Nó cũng từng là thiên tài sinh học, mà bây giờ là gái tiếp rượu ở quán bar."

"Đứa bé 10 tuổi này, đạt giải nhất cuộc thi toán học quốc gia, học nhảy lớp lên cấp ba. Trước khi tự sát, nó khóc lóc van xin tao, nói rằng nó chỉ có một mình tao. Tao lừa nó rằng tao là ấu dâm. Kết quả nó vậy mà nguyện ý ngủ với tao. Hai người đàn ông? Nó cũng thật ghê tởm."

Những bác sĩ tâm lý tham gia vào tổ chức tội phạm đó, cũng không giải quyết được người đã bị hắn ta thu phục.

Bác sĩ Trần rất có cảm giác thành tựu.

Hắn ta khổ tâm tiến hành hơn ba năm, hiện tại con mồi đã sụp đổ.

Hắn ta dù bận vẫn ung dung nhìn Minh Triết, đợi hắn mở cửa sổ ra, nhảy xuống biến thành một đống thịt nát giống như nam sinh trước đây.

Minh Triết vừa rồi còn mang vẻ mặt tuyệt vọng, bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.

Khuôn mặt hắn không có biểu tình, lau khô những vệt nước mắt trên mặt, rũ mắt trào phúng mà nhìn bác sĩ Trần, "Tôi rất khỏe mạnh, nhưng ông thì thật sự có bệnh."

Những kỹ năng của bác sĩ Trần đều đặt hết vào phương diện công kích tinh thần.

Chỉ cần một phút ngây người, hắn ta đã bị Minh Triết ấn xuống đất.

Bác sĩ Trần choáng váng hồi lâu, "Mày không bị làm sao? Mày tại sao lại không bị làm sao?"

"Trong kế hoạch này của ông, điều quan trọng nhất chính là lấy được sự tín nhiệm của mục tiêu. Nhưng từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ tín nhiệm ông. Ông quá vội vàng thu lưới, Trần tiên sinh."

... ...

Cảnh sát hình sự ở bên kia điện thoại theo dõi toàn bộ quá trình, hiện trường cũng có video ghi lại, bác sĩ Trần không có cơ hội xảo biện.

Minh Triết đã cùng hắn ta dày vò hơn nửa năm, chính là muốn khiến hắn ta hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.

Cảnh sát thành phố Z đã mở cuộc điều tra sâu rộng căn cứ trên quỹ đạo xã giao của bác sĩ Trần.

Bảy người trong điện thoại, mỗi người đều bị cảnh sát địa phương gọi đi. Cảnh sát sẽ liên hệ bác sĩ tâm lý cho bọn họ, nhưng có thể thoát khỏi bóng ma của bác sĩ Trần hay không, vẫn là một ẩn số.

Bác sĩ Trần đã phá hủy tương lai của bảy người, bức tử một nam sinh, lại muốn ép Minh Triết tự sát.

Khi Sở Thời Từ nói chuyện phiếm với Mèo Con, đã hiểu đại khái tình huống của bác sĩ Trần.

Bác sĩ Trần là một người rất bình thường.

Hắn ta không ăn không ngủ học hành, nhưng chỉ thi đậu vào một trường đại học hạng chót. Chỉ cần hơi lơ đãng sẽ không theo kịp tiến độ.

Cuộc đời của bác sĩ Trần tràn ngập bình thường. Cho dù hắn ta có nỗ lực thế nào, cũng không thay đổi được cuộc sống bình thường.

Sóng sau đánh sóng trước, hắn ta mãi mãi là người bị đánh.

Những đàn em nhỏ hơn hắn ta vài tuổi, hoặc là leo lên đầu hắn ta, hoặc là đạt được thành tựu trong lĩnh vực tâm lý học.

Mặc dù hắn ta là một thành viên của Hiệp hội Tâm lý học, nhưng hắn ta vẫn luôn là người làm nền.

Những người đó lười đến giao lưu với hắn ta, bởi vì hắn ở trong ngành này không để lại bất kỳ thành quả nào.

Hắn ta giống như một vai hề đứng giữa đám người tinh anh.

Vốn dĩ bác sĩ Trần sẽ an ổn trải qua một cuộc sống bình thường cả đời, nhưng một cậu bé đã xuất hiện, khiến cho cuộc đời của hắn ta rẽ qua một con đường khác.

Cậu bé mười tuổi, nhảy lớp lên trung học, bị bắt nạt ở trường và bị bạo lực gia đình.

Cậu bé rất thông minh, biết tâm lý của mình xảy ra vấn đề, chủ động đến bệnh viện tìm bác sĩ. Bác sĩ Trần chính là người xem bệnh cho cậu bé.

Hắn ta không chỉ nhìn ra cậu bé bị trầm cảm nặng, mà còn nhận ra cậu bé chính là quán quân cuộc thi Chế tạo kỹ thuật toàn quốc được đưa tin trên báo chí, cũng như là người đứng đầu trong cuộc thi viết văn.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vài năm sau nhất định là nhân tài được các trường đại học đứng đầu tranh đoạt.

Cậu bé rất ỷ lại vào hắn ta, tích cực phối hợp điều trị, hy vọng có thể được trợ giúp.

Bác sĩ Trần nhìn vào cậu bé được báo chí tranh nhau đưa tin, "Mỗi ngày cậu học bao nhiêu giờ đồng hồ?"

"Ngoài việc đi học, mỗi ngày sẽ tự học ba bốn giờ. Bởi vì còn phải giúp gia đình bán hàng, nếu không sẽ bị đánh. Tôi không có nhiều thời gian học tập, người trong nhà hy vọng tôi giúp họ làm việc nhiều hơn."

Bác sĩ Trần không để ý câu nói kế tiếp, hắn ta chỉ chú ý đến "ba bốn giờ".

Hắn ta liều mạng học, nhưng chỉ có thể giành được giải thưởng khuyến khích trong các cuộc thi.

Dựa vào cái gì người này dùng không đến một nửa thời gian, lại có thể giành được hạng nhất?

Trong quá trình điều trị cho cậu bé, bác sĩ Trần phát hiện đây là một thiên tài.

Cậu bé muốn sớm bình phục nên đã tự học kiến thức về tâm lý học.

Trong một buổi điều trị, bác sĩ Trần bị chỉ trích vì sử dụng từ ngữ không thích đáng. Danh từ kia quả thật là bác sĩ Trần lỡ lời, nhưng hắn ta không thể chịu đựng được việc bị một đứa trẻ mười tuổi dạy bảo.

Hắn ta nhìn về phía cậu bé đang nói chuyện một cách tự tin trước mắt, một ý nghĩ hiện lên trong đầu.

Dựa vào cái gì có người sinh ra đã có thiên phú dị bẩm, dựa vào cái gì mà mọi nỗ lực cuối cùng cũng không thể vượt qua hai chữ thiên tài.

Bác sĩ Trần đã chán ngấy với sự bình thường, lại không có năng lực nâng cao bản thân.

Nhưng hắn ta có thể sử dụng kiến thức đã học được, hủy diệt những thiên tài vốn nên đạp lên đầu hắn ta.

Cậu bé có đầu óc thông minh, nhưng lại sạch sẽ giống như một tờ giấy trắng. Cậu toàn tâm toàn ý tin tưởng bác sĩ của mình, vì vậy cũng chết rất nhanh chóng.

Bác sĩ Trần chỉ cần giở ra một chút thủ đoạn, đã có thể bức cậu bé tự sát.

Nhìn thấy thi thể cậu bé được phủ lên vải trắng, hắn ta cảm thấy cuộc đời mình đã đạt đến đỉnh cao.

Trên phương diện thành tựu, hắn không thể so sánh với những người này, nhưng hắn ta có thể từng bước tra tấn họ đến phát điên.

Để những kẻ từng là thiên chi kiêu tử cách biệt không thể với tới này, đối với vai hề là hắn ta, vẫy đuôi lấy lòng tự hủy tương lai.

Bác sĩ Trần giống như một tên nghiện, thu thập các người chiến thắng trong các cuộc thi, điều tra thông tin cá nhân của bọn họ. Dựa vào tình huống đại khái trong gia đình, suy đoán những gì họ đã trải qua.

Lại đi từng bước một tiếp cận, tiến hành điều khiển tinh thần bọn họ.

Quá trình này rất tốn thời gian và công sức, cơ bản là không có thu nhập lại còn có rủi ro cao.

Nhưng khi tẩy não một nữ tiến sĩ đến mức cô tự nguyện đi làm tiểu thư(*) tiếp rượu, hắn ta cảm thấy mình đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống.

(*) Bên TQ gọi những cô gái tiếp rượu, hành nghề mại d... là tiểu thư.

Loại cảm giác thỏa mãn tinh thần quỷ dị này giống như một loại thuốc phiện, khiến hắn ta mê muội.

Biến một giáo viên nữ dịu dàng tự tin trở nên nhạy cảm tự ti, cuối cùng quay ngược lại bắt nạt học sinh.

Biến một trạng nguyên trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, bỏ học đại học và sa vào cờ bạc, bị người đòi nợ đe dọa uy hiếp mỗi ngày.

Người trong niên đại này hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là khống chế tinh thần. Chỉ cần là người ngoài l lĩnh vực tâm lý học, bác sĩ Trần chắc chắn sẽ bắt được.

Hắn ta huỷ hoại nhân sinh của những thiên tài, từng người từng người một, nhìn bọn họ hoàn toàn mất đi ánh hào quang, rơi vào bụi bặm rồi cuối cùng không thể đứng dậy được nữa.

Trong khoảnh khắc đó, bác sĩ Trần cảm thấy mình đã trở thành một sự tồn tại lóa mắt hơn cả thiên tài.

Bác sĩ Trần và "Ta Vẫn Tiếp Tục Cô Độc" là bạn cùng trường đại học.

Vào những năm 2000, tổ chức tội phạm vừa mới thành lập.

"Ta Vẫn Tiếp Tục Cô Độc" mời bác sĩ Trần tham gia làm chỉ đạo kỹ thuật, bác sĩ Trần dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.

Lúc này, hắn ta đã có hai người bạn "cùng chung chí hướng", ba người hợp tác với nhau.

Mục đích của bác sĩ Trần, là nhìn thiên tài ngã xuống.

Tiểu Lưu và người bạn của hắn ta là hy vọng từ giữa vớt một ly canh (kiếm lời.)

Khi gặp mục tiêu nam giới thì lập kế hoạch lừa tiền bọn họ, lợi dụng bọn họ để vay nợ. Khi gặp phụ nữ, thì vừa lừa tiền vừa lừa sắc (tình dục).

Tư liệu về Minh Triết, là bác sĩ Trần đã thấy ở chỗ "Ta Vẫn Tiếp Tục Cô Độc".

Hắn là một đứa trẻ, không có tiền, lại còn là nam giới.

Hai người Tiểu Lưu không quan tâm, chỉ có một mình bác sĩ Trần xuống tay với hắn.

Trên người Minh Triết, bác sĩ Trần nhìn thấy bóng dáng của cậu bé kia. Khác biệt chính là, so với cậu bé đó Minh Triết thông minh hơn, cũng càng tự tin hơn.

Mấy năm nay, để không bị phát hiện, hắn ta đã ép buộc mình phải nhẫn nhịn, cũng sẽ không để cho những người đó tự sát. Chỉ cần không có chuyện gì, sẽ không có cảnh sát đến.

Nhưng Minh Triết không giống.

Bác sĩ Trần muốn nhìn hắn giống như cậu bé năm đó, mang theo tuyệt vọng, nhảy xuống trước mặt hắn ta.

Nhiều năm trôi qua, bác sĩ Trần muốn trải nghiệm lại niềm vui sướng ban đầu một lần nữa.

............

Khi biết được chuyện này từ Mèo Con, Sở Thời Từ chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo.

Cảnh sát xác định đầu óc bác sĩ Trần không có bệnh, hắn ta chính là một tên tâm lý biến thái có nhân cách phản xã hội.

Những nạn nhân khác đã được cảnh sát địa phương xử lý.

Vốn dĩ Mèo Mèo còn muốn giới thiệu bác sĩ nội bộ của cảnh sát cho Minh Triết, nhưng bị Minh Triết từ chối.

Hắn thật sự rất tốt, không cần điều trị tâm lý.

Sau khi về đến nhà, Minh Triết đứng bên cửa sổ, an tĩnh chăm chú nhìn xuống đường.

Sở Thời Từ biết, hắn đang cầu nguyện cho cậu bé đã chết.

Minh Triết trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên nhẹ giọng nói, "Anh, tôi muốn thi vào trường cảnh sát."

Sở Thời Từ ngồi trên tay hắn, ngửa đầu chờ hắn tiếp tục nói tiếp.

Cậu không nghe thấy thanh âm của Minh Triết, nhưng lại nhận được âm thanh thông báo giá trị sức sống tăng lên.

【 Giá trị sức sống + 5, giá trị sức sống hiện tại 84 điểm. 】

Hệ thống mấy ngày trước tích cóp đủ tiền, chạy ra ngoài mua nhà.

Nó bật chế độ tự phục vụ, sau khi tra quét trị số đạt tiêu chuẩn, sẽ tự động mở khóa chức năng biến thành người sống.

Sở Thời Từ còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy tầm mắt phía trước nhanh chóng thay đổi.

Minh Triết vừa tìm được mục tiêu cuộc sống, đang suy nghĩ nên cố gắng như thế nào để trở thành một cảnh sát.

Bỗng nhiên cảm giác trên người trầm xuống, chẳng qua chỉ là trong chớp mắt, trong lồng ngực hắn đã có thêm một người sống.

Minh Triết mờ mịt nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh của hắn... Biến thành người?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com