TruyenHHH.com

Dm Edit Toi Co The Lam Sao Bay Gio Toi Con Khong Phai La Nguoi

Câu nói này của Cố Vân Triết không đầu không đuôi, khiến mọi người đều ngốc luôn.

Sở Thời Từ hỏi hắn, vì sao lại cảm thấy mình là khu trưởng của Khu an toàn số 10.

Cố Vân Triết không trả lời, chỉ nói rằng hắn không gọi là khu trưởng, mà là thành chủ.

Sở Thời Từ mở hồ sơ ra, khi nhân vật chính thụ gặp gỡ nhân vật chính công, công chính là thành chủ.

Cậu nhìn nguyên văn, rồi lại nhìn Cố Vân Triết.

Cho nên thành phố mà nhân vật chính công quản lý 5 năm sau chính là khu 10 hiện tại?

Thân thể này của Sở Thời Từ rất đặc biệt, sẽ thể hiện hết cảm xúc lên trên mặt.

Cậu vừa hơi bối rối, trên đỉnh đầu đã xuất hiện một dấu chấm hỏi.

Trong khi mọi người đang bận rộn, con trai của quản lý Tô lén lút đi đến bên cạnh sofa, bế quả cầu trắng biết nói lên, nhẹ nhàng vuốt ve.

Trong phòng khách yên lặng hồi lâu, Lý trợ tế thử mở miệng, "Cố giáo chủ, căn cứ vào đâu mà anh nói vậy?"

Sắc mặt Cố Vân Triết bình tĩnh, "Trực giác."

Hoang mang trong mắt Lý trợ tế gần như muốn tràn ra, "Tôi đã từng đi qua Khu an toàn số 10, khu trưởng ở đó là một người đàn ông trung niên trên dưới 45 tuổi, dung mạo bình thường, tính cách cứng nhắc cố chấp, rất khó ở chung."

"Khu 10 là khu vực khai thác mỏ lớn nhất của Đế quốc, tài nguyên bên trong vô cùng phong phú, nhưng ông ta sống chết giữ lấy không buông. Hiệp hội Cơ khí đã nhiều lần đàm phán với ông ta, tôi cũng đã nhiều lần nói chuyện với ông ta, nhưng đều không thành công."

Nói xong lời cuối cùng, cô ghét bỏ mà "chậc" một tiếng, nhìn ra được Lý trợ tế đã chất chứa oán hận đã lâu với khu trưởng khu 10.

Sở Thời Từ càng nghe càng ngốc, đỉnh đầu toát ra một chuỗi dấu chấm hỏi.

"Lần gần đây nhất các cô đến khu 10 là khi nào?"

"Đại khái hơn nửa năm trước, sau đó khu 10 phong tỏa, không đến được nữa."

"Tại sao lại phong tỏa?"

"Không có lý do đặc biệt gì, các khu an toàn thường xuyên phong tỏa. Để chống đỡ cường địch, tài nguyên bên trong không đủ, từ chối nhận người sống sót từ bên ngoài. Hoặc là để tiến hành một kế hoạch quan trọng, phòng ngừa rò rỉ hoặc thu hút nhân tài nước ngoài. Khu 10 còn tốt, khu 4, 5, 6 là áp dụng quản lý phong tỏa trường kỳ."

Vừa nghe đến khu 6, Sở Thời Từ nhớ đến một chuyện, "Hiện tại Bồ Câu Trắng quản lý bao nhiêu khu?"

Lý trợ tế không hé răng, dùng ánh mắt đề phòng nhìn cậu.

Sau khi giả chết, Bồ Câu Trắng luôn ẩn náu và hoạt động ngầm, hẳn là đang âm mưu gì đó.

Lý trợ tế nhìn qua thì có vẻ nói nhiều thông tin, nhưng về thông tin quan trọng của Bồ Câu Trắng thì không hề để lộ ra một chút nào.

Sở Thời Từ suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không hiểu tại sao Cố Vân Triết lại nói mình là thành chủ của khu 10.

Trong ấn tượng của cậu, nam chính chỉ là một kẻ đáng thương bị người đuổi đánh, nhìn ngang nhìn dọc đều không có chỗ nào giống một bá chủ một phương.

Hơn nữa từ cách xưng hô, người quản lý khu an toàn nên gọi là khu trưởng, người quản lý một thành phố gọi là thị trưởng. Cách gọi thành chủ này, vừa nghe đã thấy kỳ quái.

Khi đọc được từ "thành chủ" trong nguyên văn, Sở Thời Từ còn tưởng rằng Cố Vân Triết sau vài năm quật khởi, tích cóp đủ của cải tự tạo cho mình một tòa thành.

Đương sự nói không rõ tại sao lại có suy nghĩ này, người khác cũng không thể đoán ra nguyên cớ.

Cố Vân Triết ngày mai còn phải lái xe cả ngày, hắn chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.

Đi được một nửa lại đột nhiên quay đầu, duỗi tay ôm lại trợ thủ nhỏ của hắn từ trong lòng ngực đứa nhỏ.

Đứa nhỏ đang chơi vui vẻ với quả cầu, đột nhiên bị người đoạt đi, vành mắt lập tức đỏ lên.

Cậu bé nắm lấy ống quần tây đen trước mắt, trề môi hỏi, "Anh ơi, anh lấy Tiểu Cầu Cầu này ở đâu vậy? Nó đáng yêu quá, em cũng muốn."

Quản lý Tô sợ con chọc giận người khác, vội vàng bịt miệng con.

Cố Vân Triết không trả lời, chỉ nhàn nhạt quét mắt liếc một cái.

Chờ đến khi cửa phòng ngủ đóng lại, quản lý Tô kéo phóng viên Ái đến một góc.

Trước tiên xin lỗi về hành động của mình ở khu 4, rồi sau đó nhỏ giọng hỏi cô, "Cô đi qua nhiều nơi, hiểu biết nhiều hơn tôi. Con tôi ngày nào cũng xin tôi, nói cũng muốn có quả cầu biết nói. Tà thần thì tôi không với tới được, cô có thấy thứ gì giống với nó ở Đế quốc không?"

Phóng viên Ái gật gật đầu, "Có từng thấy, Tà thần rất giống trợ thủ nhỏ của Liên minh Nhân loại. Nhưng các anh là người cải tạo, đụng tới trợ thủ nhỏ chính là đại biểu đã bị Liên minh Nhân loại theo dõi."

"Được rồi, sinh vật đặc biệt này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, anh cũng đừng nhớ thương nó nữa. Mua cho đứa nhỏ ít đất nặn, để nó tự nặn quả cầu mà chơi."

Món đồ chơi bị đứa nhỏ nhớ thương lúc này đang ở trong phòng ngủ, làm chuyện không thích hợp với trẻ em dưới 18 tuổi.

Buổi tối không có việc gì làm, nhàn rỗi phát ngốc còn không bằng tới một phát.

Sau khi vận động xong, Cố Vân Triết lại bế trợ thủ nhỏ lên, soi dưới ánh đèn, càng nhìn mặt càng đỏ.

Hắn mỗi lần đều như vậy, Sở Thời Từ có chút không hiểu.

"Triết ca, anh nhìn gì vậy?"

Cố Vân Triết không trả lời, ánh mắt có chút mơ hồ.

Căn phòng đã lâu không có người ở, khắp nơi đều là bụi. Cũng may làn da của người cải tạo là nhân tạo, có nhiều bụi hơn cũng không làm bọn họ có cảm giác ngứa.

Không biết qua bao lâu, tiếng nói chuyện bên ngoài cũng dừng lại, những người khác đều đã ngủ, chỉ còn Cố Vân Triết còn thức.

Hắn rũ mắt nhìn quả cầu trắng nhỏ đã ngủ say, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhạt không dễ phát hiện.

Cố Vân Triết vẫn luôn cho rằng mình bị mọi người xa lánh, chỉ có thể dựa vào A Từ bảo hộ.

Người yêu ở bên hắn, chưa từng có một ngày an ổn. Hắn không thể cho cậu điều gì tốt đẹp, chỉ có thể kéo cậu vào nguy hiểm.

Hai bàn tay trắng, lại còn có phiền toái quấn thân.

Khi rảnh rỗi, Cố Vân Triết thường nghĩ, liệu A Từ sẽ bỏ rơi hắn, lựa chọn tín đồ ưu tú hơn hay không.

Hắn đã từng mơ thấy ác mộng, trong mộng A Từ ghét bỏ hắn vô dụng, bỏ rơi hắn, chạy theo người đàn ông khác.

Tuy rằng ở trong mộng, hắn dưới sự giận dữ đã băm người đàn ông kia thành nhân bánh, nhưng sau khi tỉnh dậy, hắn vẫn rất khổ sở.

Mơ hồ nhớ lại mình còn có một tòa thành, Cố Vân Triết không tiếng động nhẹ nhàng thở ra.

Hắn không nhớ rõ tòa thành kia rốt cuộc hình dạng thế nào, chỉ biết diện tích lớn hơn các khu an toàn khác, sản vật cực kỳ phong phú.

Hôm nay hắn ngủ đến phá lệ an ổn, không còn chém đàn ông thối ở trong mộng nữa.

Một giấc ngủ dậy, Cố Vân Triết cầm khăn ướt lau quả cầu nhỏ.

Sở Thời Từ hưởng thụ mà lười nhác vươn vai, như thường lệ mở bảng hậu trường ra nhìn.

Giá trị sức sống của nam chính chính từ 37 điểm tăng vọt lên 45.

Sở Thời Từ hít một ngụm khí lạnh, linh hồn vọt vào không gian, lay tỉnh hệ thống, "Đậu má, thống ca, một hơi tăng 8 điểm!"

Hệ thống mơ mơ màng màng ừ một tiếng.

"Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy nhiều giá trị sức sống như vậy, quá đột ngột rồi! Là bởi vì nhìn thấy hy vọng cầu sinh sao?"

【 Tôi cũng không rõ lắm, nhưng tối hôm qua sau khi cậu ngủ, Triết ca của cậu nâng cậu lên hôn mấy cái. Mỗi lần hôn, giá trị sức sống tăng một điểm. 】

Hệ thống khó khăn mở mắt,【 Hình như hắn còn nói gì đó, nhưng nhỏ quá tôi không nghe rõ. Đại khái ý là, trước đây hắn vẫn luôn cảm thấy mình rất vô dụng, chỉ có thể dựa vào cậu, là gánh nặng của cậu, hiện tại rốt cuộc đã có đủ tự tin để hứa hẹn với cậu. 】

"Sao có thể, anh ấy ưu tú như vậy, giỏi hơn tôi rất nhiều."

【 Điều này không phải rất bình thường sao, hắn từng bị Liên minh Nhân loại nô dịch, bị bắt phải giết không ít người, bị Đức Mẹ Đế quốc ghét bỏ, bị bạn bè cũ chỉ vào mũi gọi là kẻ phản bội. Tất cả mọi người đều chỉ trích hắn, cố tình hắn còn mất trí nhớ, căn bản không có biện pháp phản bác. Nhiều buff tiêu cực chồng lên như vậy, hắn đương nhiên sẽ tự ti. 】

Sở Thời Từ nhất thời nghẹn lời, "Nhưng anh ấy... Nhưng tôi căn bản không nhận ra, anh ấy thoạt nhìn rất bình tĩnh, tôi còn tưởng rằng anh ấy không sao."

【 Tôi cũng không nhận ra, chính là mấy hôm trước khi cậu ngủ, tôi thức đêm xem phim, thấy hắn ôm cậu khóc thầm. Có thể là sợ khóc nhiều, cậu sẽ cảm thấy hắn mềm yếu. 】

Hệ thống xem phim xem đến quá mê mẩn, nếu không phải Sở Thời Từ nhắc tới, nó thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này.

Sở Thời Từ không hé răng, yên lặng vươn xúc tua cuốn lấy cổ tay Cố Vân Triết.

Cậu không nghĩ tới nam chính ưu tú như vậy cũng sẽ tự ti, cho rằng chỉ có mình mới có thể.

Triết ca không muốn cho cậu biết, cậu sẽ coi như như không phát hiện cái gì.

Khi ăn sáng, Sở Thời Từ cảm thấy không khí quá nặng nề, đùa giỡn với hệ thống, "Kỳ thật có tòa thành hay không, tôi đều thích anh ấy."

Hệ thống đang xem email, thất thần "ồ" một tiếng.

"Anh ấy đẹp trai, mới hơn hai mươi tuổi, còn có eo thon, đây là mãnh 1 chỉ có thể thấy trong chợ hoa. Nghèo một chút thì làm sao, tôi lại không phải nuôi không nổi."

Hệ thống đột nhiên quay đầu,【 Công eo thon? Đâu, anh em tốt! Cho tôi xem! 】

Sở Thời Từ xốc áo sơ mi trắng của Cố Vân Triết lên, lộ ra một chút cơ bụng, "Rất tuyệt phải không?"

【 Aizo aizo, sao lại khách khí như vậy, kéo lên thêm tí nữa đi! Không đúng, cậu kéo xuống chút nữa đi! 】

"Cơ bụng có thể khoe, cái khác thì không được. Thống ca đừng rộn, trời lạnh rồi, mặc thêm áo đi."

...

Đường cao tốc này do khu 4 và khu 10 đồng thời quản lý, có rất nhiều trạm kiểm soát ven đường. Mỗi lần đến gần trạm kiểm soát, Lý trợ tế và hai thuộc hạ đều sẽ trực tiếp dịch chuyển cả xe đến vị trí phía sau trạm kiểm soát.

Dựa vào cách này, một đường này của bọn họ còn được coi là khá suôn sẻ, dự kiến chiều mai là có thể đến Khu an toàn số 10.

Cho tới bây giờ, Cố Vân Triết vẫn chưa nhớ ra tại sao mình lại là thành chủ. Nhưng hắn rất chắc chắn, khu 10 là của hắn.

Cho dù ba thành viên Bồ Câu Trắng đều đã gặp qua khu trưởng của khu 10. Bọn họ nói diện mạo người đó trông rất tầm thường, chênh lệch rất lớn với Cố Vân Triết. Hơn nữa không có bản lĩnh gì, tài nguyên của khu 10 tốt như vậy, phát triển ba bốn năm, mà dưới sự quản lý của ông ta cũng không tiến triển được gì.

Khi khu trưởng cũ vừa mới ổn định được khu 10, bị Liên minh Nhân loại gọi đi họp, trên đường trở về đã gặp tai nạn tử vong. Mấy người con trai giết chết người con gái lớn được khu trưởng cũ tin tưởng nhất, bắt đầu tranh đoạt quyền quản lý khu 10. Cuối cùng khu trưởng hiện tại thắng, thành công thượng vị.

Sở Thời Từ nằm trên đùi Cố Vân Triết nghe bát quái.

Cậu tò mò thò đầu nhìn về phía Lý trợ tế ở hàng ghế sau, "Nếu ông ta đã phế như vậy, vậy tại sao lại thắng được các anh em khác?"

Lý trợ tế kể vài phiên bản, mỗi phiên các anh em của khu trưởng lại có kết cục khác nhau.

Phiên bản ly kỳ nhất, nói rằng những người đó xuất phát từ nhiều lý do khác nhau, sôi nổi tự nguyện rút lui khỏi cuộc tranh giành quyền lợi.

Cuối cùng khu 10 không ai quản lý, khu trưởng mới đành phải cố mà làm, ngồi trên vị trí này.

"Ngày khu trưởng mới lên nhận chức, còn có truyền hình trực tiếp tại hiện trường. Bạn tôi có xem, nói với tôi rằng thị trưởng phát biểu xong, mấy anh em của ông ta đều tỏ vẻ sẽ ủng hộ công việc của ông ta. Rất thần kỳ, có thể là sức mạnh của tình thân."

Cố Vân Triết vẫn luôn im lặng lái xe, phát ra một tiếng cười khẽ đầy trào phúng.

Sở Thời Từ cũng cảm thấy cách giải thích này quá miễn cưỡng.

Trên đường phố sau tận thế, cả ngày đều không thấy được một chiếc xe. Khu trưởng cũ lại có thể gặp tai nạn xe cộ, ngẫm lại liền cảm thấy buồn cười.

Phỏng chừng là đứa con trai nào đó thèm muốn vị trí khu trưởng đã ra tay.

Cha ruột chị ruột, nói giết liền giết, loại người bại hoại này sao có thể có tình thân.

Nhưng truyền hình trực tiếp rất khó làm giả, mấy tên sói mắt trắng không có lương tâm kia tại sao lại ủng hộ đối thủ cạnh tranh lên nắm quyền?

Sở Thời Từ không nghĩ ra nguyên cớ, đơn giản không thèm nghĩ nữa. Linh hồn tiến vào không gian, chơi game với hệ thống.

Hệ thống vừa chơi vừa oán giận với cậu,【 Cấp trên của tôi đột nhiên rất kỳ quái, nó không cho tôi liên hệ tổng bộ, còn cắt mạng của tôi. Má! Thế giới đầu tiên trừ lương của tôi, thế giới thứ hai tôi tra ra bug, nó không cho tôi báo cáo. Hiện tại trực tiếp cắt mạng của tôi, đây là bắt nạt công sở! 】

"Vậy cậu có muốn đổi việc không?"

【 Nhưng vậy thì phải tách ra với mỹ nhân là cậu á, hơn nữa công việc rất khó kiếm, chịu đựng vậy. 】

Sở Thời Từ đồng tình sờ sờ nó.

Xem ra không chỉ là con người, cuộc sống của hệ thống cũng không quá tốt.

Trong không gian, Sở Thời Từ chơi rất vui. Mà ánh sáng bên ngoài trong bất tri bất giác cũng trở nên tối tăm.

Mười mấy giây sau, chiếc xe van đang chạy đều đều đột nhiên tăng tốc.

Quản lý Tô sợ tới mức a một tiếng, con trai anh tra bị đụng đầu, đau đến gào khóc.

Bên trong xe tức khắc trở nên ồn ào.

Phóng viên Ái bám vào ghế lái, khẩn trương hỏi, "Làm sao vậy?"

Cố Vân Triết nhíu mày lại, "Liên minh Nhân loại đuổi đến rồi."

Phóng viên Ái nhìn ra ngoài cửa sổ, trên đường cao tốc trống rỗng, chỉ có xe của bọn họ.

Cô lại ngẩng đầu nhìn về phía không trung, một đoàn sương đen xuất hiện trên đầu bọn họ.

Trong đám sương đen quay cuồng, ẩn ẩn có thể thấy ánh sáng kim loại trong đó.

Một chùm sáng đỏ từ bắn ra từ sương đen, nháy mắt bao phủ khu vực này. Giống như đôi mắt của dã thú, đảo qua từng tấc một trên đường cao tốc, cuối cùng lướt qua xe của bọn họ.

Trên màn hình đồng hồ tác chiến của Cố Vân Triết xuất hiện một chiếc đèn nhỏ màu đỏ không ngừng nhấp nháy.

Còi báo động bén nhọn chói tai vang lên trên không trung, làm mọi người trong xe tức khắc căng thẳng lên.

Không khí quá áp lực, quản lý Tô không rõ đã xảy ra chuyện gì, ôm con run bần bật.

Ba thành viên Bồ Câu Trắng đồng thời nắm chặt dây chuyền.

Lý trợ tế lạnh lùng nói, "Là phi thuyền của Liên minh Sao, chúng nhắm vào chúng ta. Hành tung đã bị bại lộ, trong xe có kẻ phản bội!"

Nghĩ đến kẻ phản bội, cô theo bản năng nhìn về phía Cố Vân Triết.

Nhưng hắn còn đang lái xe, chiếc xe van chạy với tốc độ như xe đua.

Kiểu chạy trốn điên cuồng này, thấy thế nào cũng không giống kẻ phản bội.

Tầm mắt cô đảo qua phóng viên Ái và quản lý Tô, ánh sáng trắng trong tay nhắm thẳng vào quản lý Tô, "Là anh!"

Quản lý Tô khóc ngay lập tức, "Tôi cũng không biết đó là cái gì, không liên quan đến tôi!"

Lý trợ tế cũng cảm thấy anh ta không có lá gan đó.

Nếu trên xe không có ai phản bội, vậy tại sao Liên minh Sao lại biết hành tung của bọn họ?

Tiếng cảnh báo đã vang ba lên lần, phóng viên Ái vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng nhiên kinh hô một tiếng: "Xong rồi xong rồi, máy bay chiến đấu ra rồi!"

Sở Thời Từ đang chơi game, nghe thấy thanh âm ầm ĩ ở bên ngoài.

Cậu rời khỏi không gian hệ thống, thò đầu ra ngoài cửa sổ.

Không trung bị tảng lớn sương đen bao phủ, thế giới phảng phất nháy mắt biến thành đêm tối.

Phía trước đường cao tốc mơ hồ truyền đến tiếng loa, là trạm kiểm soát ven đường cao tốc của khu 4, đang phát cảnh báo chiến đấu đến các trạm gác khác.

Máy bay chiến đấu đen nhánh bay ra từ sương đen, giống như một đàn châu chấu, lao thẳng tắp xuống đường cao tốc.

Máy bay dẫn đầu bắn một phát đạn pháo vào đường cao tốc.

Chiếc xe quay ngoặt đột ngột, đạn pháo bắn trúng con đường bọn họ đang đi.

Cố Vân Triết dự đoán hướng đi của đạn phái, lái xe cực kỳ khéo léo. Xuyên qua gi mưa bom bão đạn, chiếc xe cũ kỹ không bị trúng một phát nào.

Phía sau truyền đến mấy tiếng gầm rú, Sở Thời Từ nhìn lại, một nhóm đặc công cấp cao của Liên minh Nhân loại đang lái xe máy đuổi theo.

Xe bọn họ lái không phải xe bình thường, mặt đất chấn đến lợi hại như vậy, thân xe không bị ảnh hưởng chút nào.

Những đặc công này không đội mũ bảo hiểm, tóc trắng bay múa trong gió. Liếc mắt một cái nhìn lại, như là một đống tuyết đang tung bay.

Bom nổ tung ở phía trước mặt, mặt đất sụp thành một cái hố to, đá vụn văng làm vỡ kính xe.

Mảnh vỡ thủy tinh cắt qua gương mặt Cố Vân Triết, lộ ra dây nhỏ rậm rạp dưới da.

Hắn đau đến mím môi, tay xoay mạnh vô lăng.

Chiếc xe lướt qua bên cạnh rìa hố, hai chiếc xe máy nhảy qua hố to, bám chặt phía sau.

Sở Thời Từ nhìn người ở gần nhất, cảm thấy rất quen mắt.

Đó là một nữ đặc công, dung mạo diễm lệ, dáng người gợi cảm, tóc xoăn dài, cực kỳ đáng chú ý.

Quản lý Tô nhìn cô ta, bỗng nhiên thống khổ rên rỉ.

Vài giây sau, anh ta nhẹ giọng nói, "Chính là cô ta, bóp méo ký ức của tôi."

Trong đầu Sở Thời Từ chợt lóe, dường như cậu đã đoán được hành tung đã bị bại lộ như thế nào.

Khi trạm kiểm soát khu 4 xuất hiện trong tầm mắt, Cố Vân Triết nhìn đồng hồ xăng, "Không đủ xăng."

Ba thành viên Bồ Câu Trắng ở hàng ghế phía sau vẫn luôn cầu nguyện.

Nghe Cố Vân Triết nói, Lý trợ tế quát lạnh một tiếng, "Ca ngợi nữ thần!"

Ánh sáng trắng nở rộ ra từ trên người ba người, bao phủ toàn bộ xe van.

Trong nháy mắt khi ánh sáng biến mất, nữ đặc công vươn tay muốn bắt lại.

Ánh sáng trắng khép lại, cánh tay cô ta trực tiếp bị đứt lìa.

Xe máy dừng lại tại vị trí xe van biến mất, nữ đặc công nhìn dây nhỏ lộ ra từ vết cắt, đau đến run rẩy.

Chờ đến khi hồi lại chút sức lực, cô ta đè lại tai nghe, "Mất dấu mục tiêu."

Nữ đặc công còn chưa nói xong, một quả cầu nhỏ từ đồng hồ tác chiến của cô ta bay ra, nhẹ nhàng đụng vào tai cô ta một cái.

Ánh mắt nữ đặc công hoảng loạn, bảo đặc công bên cạnh kiểm tra hộ.

Làn da tái nhợt sau tau tai cô ta xuất hiện một dòng chữ:【 A-3911 (đã xử lý) 】.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com