TruyenHHH.com

Dm Edit Toi Co The Lam Sao Bay Gio Toi Con Khong Phai La Nguoi


Đối mặt với sự chất vấn của Cố Vân Triết, Sở Thời Từ không biết nên giải thích như thế nào.

Cậu ấp úng một lúc, "Không có, anh nhìn em này, em chỉ là một quả cầu, ở đâu ra có nhiều lịch sử tình trường như vậy."

Sở Thời Từ xác thật không có nhiều lịch sử tình cảm, chỉ có hai người đàn ông, nói chuyện yêu đương hơn trăm năm mà thôi.

Cố Vân Triết không giỏi nói dối, nhưng lại có thể nhìn ra người khác có lừa mình hay không.

Hắn cười lạnh một tiếng, ấn quả cầu trắng nhỏ xuống giường, "Trước khi gặp anh, em đã có người đàn ông khác."

Sở Thời Từ không nghĩ tới dù mình đã biến thành quả cầu, vẫn sẽ bị đẩy lên giường.

Cậu khẽ ho một tiếng, "Em chỉ là quả cầu."

"Quả cầu? Em đã nói em là người, chỉ là tạm thời biến thành quả cầu."

Sắc mặt Cố Vân Triết bình tĩnh, thanh âm lãnh đạm trước sau như một, "Có người yêu cũ là chuyện bình thường, em thành thật nói ra là được, anh sẽ không tức giận."

Sở Thời Từ do dự nhìn hắn, "Thật sự?"

Cố Vân Triết nắm chặt tay, khớp xương ngón tay hơi trắng bệch, "Thật sự."

Sở Thời Từ túm hệ thống ra hỏi, "Tôi có thể nói thật sao?"

Hệ thống cầm theo miếng dưa hấu,【 Cậu có phải bị ngốc không thế, chuyện của công ty xuyên không không thể bại lộ, nhưng còn có kiếp trước kiếp này mà, bịa chuyện không phải là được rồi sao? Nhưng cậu vẫn là đừng bịa, tôi muốn xem cảnh hắc hóa cưỡng ép người cầu play. 】

"Cậu đang buff bẩn cho tôi đấy à?"

【 Hehehe, hôn đi, Triết ca, hôn cậu ta đi! Vừa khóc vừa hôn!!! 】

"..."

Thực lòng mà nói, hắc hóa cưỡng ép nghe có vẻ khá hấp dẫn.

Nhưng khi Sở Thời Từ tưởng tượng ra cảnh đó.

Dùng sợi dây cột cậu lên, đó không phải là dây trói play, đó là chơi yo-yo.

Sở Thời Từ nghĩ nếu không thể chơi được, cũng đừng lăn lộn Triết ca của cậu.

Cậu giữ chặt bàn tay tái nhợt bên cạnh, chuẩn bị thẳng thắn, "Em sẽ nói thật, trước khi gặp anh, em thực sự từng có hai người bạn trai, lúc ấy em vẫn là con người."

Ngữ khí của Cố Vân Triết vẫn bình tĩnh trước sau như một, "Đã làm sao?"

"Cái gì?"

"Bọn họ đã chạm vào em sao?"

Sở Thời Từ không biết nên nói như thế nào với hắn, bọn họ không chỉ chạm vào, mà còn chơi đến nở hoa.

Cậu trầm mặc trong chớp mắt, "Không có."

Cố Vân Triết nheo mắt lại, "Em đang nói dối."

"... Đúng là đã từng ngủ."

"Bao nhiêu lần?"

"Cũng chỉ mấy trăm, khụ khụ, một lần."

Sở Thời Từ nói xong, đã thấy vành mắt Cố Vân Triết đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Hắn cắn chặt hàm răng, nắm tay kêu răng rắc, "Là ai?"

Sở Thời Từ nhìn thấy sát khí trong mắt hắn.

Sau khi ghen với chính mình, Triết ca lại bắt đầu muốn giết chính mình.

Sở Thời Từ chỉ là do dự trong chớp mắt, trong mắt Cố Vân Triết lại như qua cả thế kỷ.

Đôi mắt hắn bịt kín một tầng hơi nước, lạnh lùng nói, "Em nhìn thấy bóng dáng bọn họ trên người anh. A Từ, đùa giỡn anh rất vui đúng không?"

Sở Thời Từ đang muốn giải thích, hệ thống đột nhiên ngao một tiếng,【Khóc rồi khóc rồi! Cậu đừng dỗ, để hắn khóc! Móa, khóc mạnh vào cho ông!!! 】

"Thống ca, hiện tại khẩn trương như vậy, cậu ra đây xem náo nhiệt cái gì?"

【 Suỵt, cậu đừng nói chuyện, để hắn khóc lâu một chút! Cậu cũng khóc một chút đi được không, hai người cùng nhau khóc, để tôi... 】

Nó còn chưa nói xong, đã bị tống vào phòng tối.

Bị hệ thống làm gián đoạn, Sở Thời Từ bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để giải thích.

Cậu giữ chặt tay nam chính, muốn thẳng thắn với hắn: "Em thực sự đã từng yêu hai người, nhưng bọn họ đều là kiếp trước của anh, người em yêu vẫn luôn là anh."

Nhưng chưa kịp nói ra, Cố Vân Triết đã xù lông.

Hắn cắn chặt môi dưới, gương mặt phiếm ửng hồng. Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào quả cầu trắng, tức giận đến cả người run rẩy.

Cố Vân Triết mất trí nhớ, giống như cô hồn dã quỷ du đãng trong thành phố không có một người. Khắp nơi đều có quái vật, nơi nơi đều là vết máu loang lổ. Hắn chỉ có thể ăn đồ ăn quá hạn, ngủ trong những căn nhà đầy bụi bặm. Ban đêm hắn trốn dưới gầm giường, rất ít khi có thể ngủ một giấc an ổn.

Hắn liều mạng tìm kiếm đồ vật đã mất, đơn giản chỉ muốn tìm cho mình một động lực để tiếp tục sống.

Khi hắn sắp từ bỏ sinh mệnh của mình, bên người xuất hiện một trợ thủ nhỏ.

Khi đó Cố Vân Triết đối với cậu rất lãnh đạm, cơ bản là không muốn đáp lời. Không phải hắn không muốn nói, mà là quá lâu không nói chuyện, không dám mở miệng.

Quả cầu trắng nhỏ luôn kể những câu chuyện cười nhạt nhẽo, biến mình thành các loại hình dạng, muốn dỗ hắn vui vẻ.

Khi Cố Vân Triết bước ra từ trong tuyệt vọng, lại rất nhanh biết được sự thật tàn khốc khác.

Gia đình của hắn chết thảm, hắn bị biến thành người cải tạo, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Liên minh Nhân loại bắt lại và làm nhục.

Cố Vân Triết rất rõ ràng sau này mình sẽ gặp phải cái gì, hắn không thể chịu đựng sự sỉ nhục này.

Ngay khi biết được chân tướng, hắn muốn cầu xin trợ thủ nhỏ, xin cậu phá hủy hoàn toàn bộ não của mình. Cho dù đập nát hay nghiền nát, chỉ cần có thể giết chết hắn là được.

Nhưng Cố Vân Triết còn chưa kịp mở miệng, đã nghe trợ thủ nhỏ nói với hắn, "Không sao đâu Triết ca, em sẽ bảo vệ anh."

Sở Thời Từ dường như rất hiểu hắn, hắn vừa mới khó chịu một chút, đã được ôm vào lòng dỗ dành.

Thậm chí khi gặp ác mộng, cũng sẽ có người vỗ về hắn.

Trong khoảnh khắc đó, Cố Vân Triết nghĩ rằng, nếu bọn họ đều không phải người, hắn có phải cũng có thể ở bên A Từ hay không.

Bề ngoài của A Từ là người hay là quả cầu cũng không quan hệ, hắn sẽ nỗ lực thích ứng.

Khi Sở Thời Từ đề nghị yêu đương, hắn rụt rè vài cái liền đáp ứng rồi.

Người cầu play cũng có thể, chỉ cần đối phương là cậu, cái gì cũng đều có thể.

Cố Vân Triết đã tính ở bên nhau cả đời, hiện tại đột nhiên biết được người yêu của hắn có hai người bạn trai cũ, còn đã từng làm không biết bao nhiêu lần.

A Từ chọn hắn, rất có thể là vì thấy bóng dáng của hai người kia trên người hắn.

Cố Vân Triết cố gắng an ủi bản thân, ai cũng có quá khứ tình cảm, không thể yêu cầu Sở Thời Từ mãi luôn độc thân.

Chuyện quá khứ không quan trọng, chỉ cần sau này ở bên nhau là được.

Nhưng hắn càng nghĩ càng tức giận, căn bản không thể bình tĩnh được.

Sở Thời Từ không phải của riêng hắn, trong lòng còn có người khác.

Ghen tuông giống như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng, Cố Vân Triết nghiến chặt răng, hô hấp càng lúc càng dồn dập.

"Hai người đó là ai, ở đâu?"

Sở Thời Từ nhìn Cố Vân Triết muốn khóc lại kìm nén không khóc, cũng có chút động lòng.

Cậu nổi lên ý xấu, nhỏ giọng nói, "Ở trong lòng em."

Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống từ đôi mắt đỏ hoe.

Đôi tay tái nhợt đè chặt cậu, Cố Vân Triết đỏ cả mắt, hung tợn cười lạnh với cậu, "Em con m* nó chính là một kẻ lừa đảo! Đùa giỡn anh rất vui phải không, hả? Thật sự rất hay!"

Cố Vân Triết ngoài miệng thì nói rất hung dữ, trong thanh âm lại mang theo khóc nức nở, thậm chí biểu tình cũng có chút mất khống chế.

Sở Thời Từ shh một tiếng, lại đột nhiên ngừng.

Cậu nhắm mắt lại, đều là do hệ thống làm cậu lệch đường.

Chồng cậu đang khóc, sao cậu có thể ở bên cạnh cảm thán.

Sở Thời Từ đang muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện, Cố Vân Triết bỗng nhiên đứng dậy đóng cửa. Hắn kéo rèm lại, cởi bỏ khăn tắm trên người.

Nắm quả cầu trắng nhỏ lên, trong giọng nói tràn đầy trào phúng, "Không phải em luôn nhớ thương người cầu sao, bây giờ làm luôn!"

Cố Vân Triết dừng một chút, ánh mắt trở nên càng thêm tàn nhẫn, "Em trước đó đã dạy tôi như thế nào, hiện tại liền làm như vậy. Tốt nhất chủ động một chút, đừng ép anh phải làm thô bạo."

Nếu hắn nói lời này mà không mang theo tiếng nức nở, khí thế của một mãnh công hắc hóa nói không chừng đã toát ra dữ dội.

Nhìn vào thứ gần như dí ngay trước mặt, lại nhìn người yêu khóc đến mức thở không nổi nhưng vẫn mang vẻ mặt hung ác.

Sở Thời Từ đột nhiên không muốn giải thích nữa.

Dù sao cũng chỉ là hiểu lầm, nói ra rõ ràng là tốt rồi, nhất thời không cần vội.

Cơ hội hiếm có, sảng xong lại nói!

...

Hệ thống ở trong phòng tối bứt cánh hoa.

Nó đang đánh cược, cược xem ký chủ xấu xa của mình có nhân cơ hội lôi kéo mãnh 1 chơi trò kích thích hay không.

Nó nhìn đồng hồ, đã qua một tiếng rưỡi. Cho dù là người câm cũng có thể dùng ngôn ngữ ký hiệu để nói rõ hiểu lầm.

Ký chủ vẫn chưa thả nó ra, chứng tỏ nó đã đánh cược thắng.

Hệ thống tiếp tục bứt cánh hoa khác.

Lại đánh cược thêm một ván nữa, cược xem hôm nay nó có được uống canh thịt không.

Ba tiếng trôi qua, nó vẫn ở trong phòng tối.

Hệ thống ném bông hoa đi.

Nó biết Sở Thời Từ keo kiệt, ngay cả mẩu xương nhỏ cũng không chia cho nó.

Trên sàn phòng ngủ phủ đầy bụi, trên mặt tường loang lổ vết máu. Nơi duy nhất coi như sạch sẽ là tấm ga giường mới được thay.

Cố Vân Triết nằm trên giường, trong lòng ngực ôm quả cầu bảo bối của mình.

Hắn giơ người yêu lên dưới ánh đèn.

Xuyên thấu qua thân cầu màu trắng sữa bán trong suốt, ẩn ẩn có thể thấy có thứ gì đó trôi nổi bên trong. :)))))))))))

Hô hấp Cố Vân Triết tạm dừng trong một chớp mắt, gương mặt nổi lên hồng nhạt.

Sở Thời Từ không chú ý tới dị thường, thấy nam chính đỏ mặt, chỉ cho là người cầu play quá kích thích, vượt quá sức chịu đựng của Triết ca.

Thấy tình hình đã ổn định, cậu mở phòng tối ra.

Hệ thống vội vàng chạy ra,【 Má nó, sao hắn lại mặc quần áo vào rồi, cậu thực sự không để lại một chút gì cho tôi sao! 】

Sở Thời Từ không để ý đến nó.

Cậu cọ cọ Cố Vân Triết, bắt đầu bịa chuyện, "Trước khi gặp anh, em thực sự đã có hai người yêu."

Những lời này còn chưa nói xong, hệ thống xem náo nhiệt đã bị một đống mosaic đập vào mặt.

Nó bối rối một lúc, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Một giờ sau, mosaic biến mất.

Hệ thống ló đầu ra, thấy ký chủ của nó đang giãy giụa gào khóc, "Dừng lại Triết ca! Để em nói hết đã, hai người đàn ông kia đều là anh!"

Cậu vừa khóc vừa cầu cứu hệ thống, "Thống ca, anh ấy điên rồi! Mau cứu tôi, mang tôi đi! Tôi không được nữa rồi, tôi sắp chết rồi!"

Hệ thống đang do dự không biết có nên hỗ trợ hay không, lại nghe được giọng cười lạnh lùng hơi nghẹn ngào của nam chính.

"Bọn họ chết trong tận thế? Coi anh như thế thân chơi rất vui đúng không, hử? A Từ."

Sau đó hình ảnh lại biến thành mosaic.

8 giờ sáng hôm sau, hệ thống lại lần nữa nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Ánh mặt trời chiếu qua khe hở của bức rèm, để lại những đốm sáng trên sàn nhà.

Ký chủ của nó nằm liệt thành một chiếc bánh trên giường, không nhúc nhích.

Cố Vân Triết mặc lại đồ vest, vụng về nặn người.

Hệ thống nhảy nhót thò lại gần,【 Anh bạn, tối qua chơi vui không? 】

Hai mắt Sở Thời Từ đờ đẫn, "Tôi cho rằng người cầu play, tôi mới là chủ nhà. Dù sao khi Triết ca làm chuyện này, sẽ rất dễ thẹn thùng."

【 ? 】

"Nửa đoạn trước tôi bị sắc đẹp mê hoặc, cố ý nói về chuyện hai người bạn trai cũ để kích thích anh ấy, thành công khiến anh ấy tức giận hắc hóa. Nửa đoạn sau tôi ý thức được tình huống không ổn, muốn giải thích, nhưng anh ấy không cho tôi cơ hội."

"Tiểu ngược di tình, đại ngược thương thân. Tôi không nên dọa Triết ca, người này một khi thực sự tàn nhẫn, chuyện gì cũng làm được."

【 Sáng nay mới giải thích rõ ràng? 】

Sở Thời Từ ừ một tiếng, rùng mình sợ hãi, "Khóc dữ dội thế nào, làm tàn nhẫn thế ấy. Chết tiệt, tôi còn tưởng mình sẽ chết. Không được, nghĩ lại là thấy sợ."

Trong lúc cậu và hệ thống nói chuyện, Cố Vân Triết đã nặn ra hình dáng thân thể.

Hắn thực sự không biết nặn người, chỉ có thể đối chiếu với thân thể mình, tạo hình từng chút một.

Mấy người ở đối diện đã thức dậy, quản lý Tô nấu hoành thánh, bảo phóng viên Ái mời Cố Vân Triết đến ăn cùng.

Phóng viên Ái gõ gõ cửa chống trộm, không biết nên gọi như thế nào.

Người đàn ông mặc vest đến giờ vẫn chưa cho cô biết tên.

Cô suy nghĩ một hồi, "Đại ca! Ra ăn sáng thôi, có hoành thánh cải trắng thịt heo!"

Trong phòng an tĩnh, không có một chút tiếng động.

Phóng viên Ái gõ thêm vài cái, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.

Trên gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông vẫn không biểu tình gì như cũ, chỉ có đôi mắt hơi đỏ, như thể tối hôm qua đã khóc rất lâu.

Hắn quét mắt liếc cô một cái, "Làm thủ công giỏi không? Biết nặn người không?"

Phóng viên Ái gật gật đầu.

Người đàn ông nghiêng người, ý bảo cô đi vào.

Trong phòng ngủ, phóng viên Ái nhìn thấy một sinh vật trắng sữa không rõ hình dạng trên giường.

Bên tai là thanh âm lãnh đạm của người đàn ông mặc vest, "Nặn em ấy thành hình người."

"Đó là... cái gì?"

"Em ấy là A Từ, tôi không biết nặn, lại đây hỗ trợ."

Phóng viên Ái bế Tà thần trắng sữa lên, bắt đầu chỉnh sửa thân thể hình thù kỳ quái của cậu, người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh giúp đỡ.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô luôn cảm thấy sau lưng ớn lạnh, ánh mắt của người đàn ông kia như muốn ăn tươi nuốt sống mình.

Tay nghề của phóng viên Ái rất tốt, rất nhanh đã nặn ra hình dáng cơ bản của thân thể người.

Cô nhìn vào lồng ngực phẳng, lại nhìn xuống phần dưới eo.

"Đại ca, anh muốn nặn thành nam hay nữ? Chi tiết nơi đó có cần nặn ra hay không? Anh báo kích thước, tôi nặn theo."

Cô nhớ rõ giọng Tà thần khi nói chuyện là giọng nam, xắn tay áo đang muốn động thủ nặn phần dưới, lại bị xách cổ áo nhấc ra ngoài.

Cửa phòng ngủ đóng sầm lại, phóng viên Ái vẻ mặt ngơ ngác.

Để phóng viên Ái tạo ngũ quan khuôn mặt và nặn tay chân đã là giới hạn chấp nhận được của Cố Vân Triết.

Hắn tự mình nặn lại bạn trai, dùng sức ôm người vào trong ngực.

Sở Thời Từ run lập cập, theo bản năng đẩy hắn ra, "Triết ca, đủ rồi, em thật sự không chịu nổi nữa."

Cố Vân Triết rũ mắt nhìn cậu thật sâu, "Hiểu lầm tối hôm qua đã giải quyết xong, nhưng có chuyện anh cần nói rõ ràng với em. Em chỉ có thể là của một mình anh, không được tìm người khác."

Triết ca của cậu có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, lời tuyên bố chủ quyền này mỗi thế giới đều sẽ lặp lại một lần, Sở Thời Từ đã đọc thuộc làu làu.

Cậu thành thạo dỗ nam chính đang ăn dấm, thành thạo bị hắn đè lại gặm tới gặm đi.

Chờ đến khi bọn họ đi qua ăn sáng, hoành thánh đã nhão thành một nồi cháo.

Quản lý Tổ ngơ ngẩn đánh giá Sở Thời Từ.

Chàng trai mặc áo choàng có mũ màu trắng và quần jean, toàn thân màu trắng sữa, trên mặt có hình dáng ngũ quan, hốc mắt một mảnh đen nhánh.

Từ xa nhìn lại không có gì khác thường, nhìn gần thì có chút giống ma nơ canh trong cửa hàng.

Phóng viên Ái vừa ăn hoành thánh, vừa khoe khoang thành quả lao động của mình, "Chất liệu cơ thể của cậu ấy không thể nặn tóc. Đại ca nếu muốn cậu ấy trông giống người hơn, thì phải đi kiếm một bộ tóc giả."

Người đàn ông mặc vest không có phản ứng gì, trầm mặc một lúc, lãnh đạm nói, "Cố Vân Triết."

"Hả?"

"Tôi là Cố Vân Triết, em ấy là A Từ."

Cuối cùng biết tên đại ca, phóng viên Ái vui mừng rơi nước mắt.

Ăn sáng xong, đoàn người lên xe chuẩn bị đến trung tâm thương mại.

Theo phóng viên Ái nói, Khu an toàn số 4 đang khẩn trương phát triển hệ thống phòng ngự, dẫn đến thiếu thốn vật tư sinh hoạt.

Trên đường đến khu 6, nếu muốn trải qua thoải mái hơn, cần phải mua sắm trước.

Từ khi Sở Thời Từ xuất hiện, con trai của quản lý Tô luôn nhìn cậu chằm chằm.

Khi lên xe, cậu bé đến bên quản lý Tô nhỏ giọng thì thầm, "Ba ba, hoành thánh ở trong bụng anh trai kia."

Quản lý Tô bịt miệng con, đôi mắt lại tò mò nhìn qua.

Tầm mắt của ba người ngồi phía sau quá nóng bỏng, Sở Thời Từ cười hì hì xoay người, xốc áo lên cho bọn họ xem bụng.

Cậu bé oa một tiếng, "Có thể nhìn thấy hoành thánh! Em có thể sờ sờ được không, anh trai thạch trái cây?"

Sở Thời Từ đang vui vẻ chơi đùa với đứa trẻ, xe đột nhiên phanh gấp lại.

Cậu miễn cưỡng ổn định thân hình, nhìn về phía ghế lái.

Không biết Cố Vân Triết đang nghĩ tới cái gì, hắn tựa đầu trên vô lăng, vành tai đỏ đến mức sắp nhỏ máu.

...

Đội mũ áo choàng và đeo khẩu trang, lại nhét tay vào túi. Cho dù nhìn từ khoảng cách gần cũng không nhìn ra điều gì bất thường.

Sở Thời Từ biết Cố Vân Triết vẫn luôn dùng khóe mắt liếc trộm mình.

Triết ca của cậu không giỏi nói chuyện, nhưng mỗi một cái liếc mắt, đều đang nói hắn yêu cậu.

Đây là một trung tâm thương mại lớn, hôm nay là cuối tuần, bên trong rất đông người.

Các cửa hàng bán đồ ăn vặt cũng có cả hàng dài.

Từ khi biết mình là người cải tạo, quản lý Tô không có ý định tiết kiệm tiền nữa.

Những thứ con trai muốn ăn, đồ chơi con muốn, anh ta đều mua hết.

Khi Cố Vân Triết kéo Sở Thời Từ đi mua kính râm, quản lý Tô dừng lại trước quầy trang sức.

Anh ta gọi phóng viên Ái lại đây, "Tôi muốn đến thủ đô tìm vợ, đã lâu không gặp, muốn cho cô ấy bất ngờ. Theo thẩm mỹ của phụ nữ, cô thấy chiếc nhẫn nào đẹp?"

Phóng viên Ái mím mím môi.

Cô muốn nói thủ đô đã thất thủ, những người bên trong nếu không phải đã bị giết chết, thì chính là bị biến thành người cải tạo, trở thành món đồ chơi cho người khác.

Nhưng nhìn nụ cười gượng gạo của quản lý Tô, cô nhất thời nghẹn lời, chỉ vào một chiếc nhẫn kim cương, "Viên kim cương này kích thước vừa phải, cô ấy nhất định sẽ thích."

Quản lý Tô bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, "Cô ấy làm mất nhẫn cưới, vẫn luôn kêu ca muốn mua lại. Trước đây tôi tiếc tiền, sớm biết vậy.... đã hào phóng hơn."

Sở Thời Từ đeo kính râm mới mua, đi mua khô bò ở cửa tiệm gần đó.

Ông chủ đang nói chuyện với khách hàng.

"Anh có đọc tin tức không, lại có hai cô gái bị hại rồi."

"Gì mà cô gái, là con trai đấy. Ôi trời, ở ngay gần nhà tôi. Hàng xóm tôi có thấy thi thể, nơi đó của hai người bọn họ bị cắm cành cây vào, đây không phải tra tấn người sao."

Sở Thời Từ xách khô bò ra ngoài, màn hình lớn trong trung tâm chiếu tin tức khẩn cấp.

【# Đêm qua hai nam thanh niên đi làm ca đêm trên đường về nhà đã bị sát hại, cảnh sát đang điều tra. Xin các vị cư dân tránh ra ngoài vào ban đêm, đề phòng nguy hiểm. #】

Sở Thời Từ chửi thề một tiếng, ngẩng đầu nhìn màn hình, ánh mắt quét qua đám đông.

Cậu đột nhiên quay đầu nhìn lại, nhưng những người đó đã biến mất ở trong đám người.

Sở Thời Từ ngẩn người, "Thống ca, người vừa đi khỏi có phải để lộ dấu ấn của Bồ Câu Trắng không?"

【 Ở đâu? Tôi không thấy. 】

Nơi xa truyền đến một trận xôn xao, tiếng hét chói tai của phụ nữ đánh gãy suy nghĩ của cậu.

Sở Thời Từ vội vàng xuyên qua đám đông ầm ĩ chạy tới.

Quản lý Tô ôm con, ngơ ngác đứng ở một bên.

Sở Thời Từ thò lại gần, "Sao lại thế này?"

"Cố tiên sinh thấy tôi mua nhẫn, cũng muốn mua một cái. Khi tôi và anh ta đang chọn, không biết từ đâu có hai gã đàn ông, nói lời khiếm nhã, còn muốn động tay động chân."

Lướt qua đám người, Sở Thời Từ thấy Cố Vân Triết.

Triết ca của cậu vẫn không có biểu tình như cũ, trên trái lại nổi lên gân xanh. Hắn không có động thủ, chỉ là không ngừng trốn tránh.

Nơi này là khu giải trí số 3, Cố Vân Triết bị Liên minh Nhân loại truy nã, hắn không muốn gây chuyện.

Sở Thời Từ không lo lắng chút nào, nhón chân xem náo nhiệt.

Nhìn một hồi, bả vai bỗng nhiên bị người đè lại, phía sau truyền đến giọng nam xa lạ, "Đệt, thân hình này ngon đấy, quay lại đây xem nào."

Sở Thời Từ tháo mắt kính và khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt giống như ma nơ canh.

Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm thẳng tắp vào người đàn ông.

Cố Vân Triết còn đang tự hỏi, rốt cuộc có nên giết hai người này hay không.

Vừa quay đầu, đã thấy bạn trai hắn mở miệng, nuốt chửng đồng bọn của hai gã kia.

Đám người đang ầm ĩ nháy mắt an tĩnh lại.

Cố Vân Triết: ...

A Từ quá bốc đồng.

Sao đồ dơ bẩn gì cũng có thể nuốt vào bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com