Dm Edit Tinh The Nguy Cap Quoc Gia Yeu Cau Toi Va Ban Trai Cu Tai Hop
Mọi người trong phòng vừa nghe thấy tên Lương Liệt liền nhìn về phía cửa. Vụ án tự sát mới xảy ra không lâu, khuôn mặt của Chử Huyền Nghị thật sự khó quên, vì thế ai nấy lập tức nhận ra hắn và không khỏi kinh sợ. Tại sao đối tượng tình nghi trong vụ án trước đó lại đến đón đội phó Lương của họ?Chỉ có Tiểu Dương là nhướng mày lên tận trán. Trong mắt cậu ta, Chử Huyền Nghị đã có bạn trai rồi, nên ngay lập tức cậu ta nghĩ rằng tên "tra nam" đã có người yêu kia lại dám để mắt đến đội phó Lương của bọn họ, còn cả gan đuổi đến tận đây.Cậu ta định mở miệng nói rằng tên "tra nam" đừng hòng quyến rũ đội phó Lương chính trực của bọn họ, bởi đội phó Lương đã có bạn gái rồi. Nhưng kết quả là Lương Liệt lại đẩy cậu ta ra, lảo đảo một cái rồi trực tiếp đâm sầm vào người Chử Huyền Nghị.Chử Huyền Nghị lập tức đỡ lấy Lương Liệt, nhưng Lương Liệt không chịu để hắn đỡ. Anh đẩy ra, lùi lại một bước rồi dùng cây đàn guitar đồ chơi trong tay chọc vào mặt hắn, khó chịu nói: "Ai cần anh đến đón? Tôi tự mình không về nhà được à?"Tiểu Dương chớp chớp mắt mấy cái. Lời này nghe sao giống như đội phó Lương chính trực của bọn họ đã bị quyến rũ rồi vậy? Mới có mấy ngày thôi mà?Trừ Tiểu Dương ra, những cảnh sát khác trong đội đã tham gia vụ án tự tử đều có cùng một ấn tượng về Chử Huyền Nghị: kiêu ngạo, lạnh lùng, là một thiên tài đẹp trai và là công tử nhà giàu.Mặc dù từng bị điều tra với tư cách là đối tượng tình nghi, nhưng bọn họ vẫn bản năng có một cái nhìn đặc biệt về loại người như Chử Huyền Nghị. Bọn họ cảm thấy những người này đều tự cho mình cao quý, coi thường người thường, đương nhiên cũng sẽ khó mà hòa hợp được.Ví dụ như khi bị người khác dùng đồ chơi chọc vào mặt, chắc chắn sẽ nổi đóa lên.Nhưng Chử Huyền Nghị chỉ nhẹ nhàng gỡ cây đàn guitar đồ chơi ra khỏi tay Lương Liệt. Một tay hắn thân mật ôm lấy eo Lương Liệt, tay kia đưa cây đàn guitar về phía trong phòng.Liên Lập Kiệt mãi mới phản ứng kịp và hiểu được ý của Chử Huyền Nghị. Anh ta vội vàng nhận lấy. Định nói gì đó, nhưng Chử Huyền Nghị lại chẳng thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái. Hắn đỡ Lương Liệt rồi xoay người bỏ đi.Lương Liệt vẫn rất không hài lòng, dùng sức giằng tay Chử Huyền Nghị ra, nhưng cho dù giằng thế nào cũng không được, anh liền đá vào chân Chử Huyền Nghị, ghét bỏ nói: "Đừng chạm vào lão tử, tôi không cần anh đưa về!"Trên mặt Chử Huyền Nghị không hề có phản ứng gì, chỉ hơi nghiêng mặt qua, gần như thì thầm vào tai anh, kiên quyết trả lời: "Không được."Liên Lập Kiệt hít một hơi lạnh, hình như cuối cùng anh ta đã hiểu được Lương Liệt và Chử Huyền Nghị có quan hệ gì rồi.Tiểu Dương rất không tán thành hỏi: "Đội trưởng Liên, để anh ta đưa đội phó Lương đi à?"Anh ta vừa suy nghĩ vừa nói: "Không sao đâu, bọn họ quen biết nhau."Những người khác đều kinh ngạc. Tiêu Tuấn Hạo bỗng nhiên chạy đuổi theo ra ngoài cửa, nói với Liên Lập Kiệt: "Đội trưởng Liên, em cũng đi trước đây."Liên Lập Kiệt định nói gì đó, nhưng Tiêu Tuấn Hạo cũng không đợi anh ta nói xong, trực tiếp lao ra ngoài. Cảm giác cứ như muốn đi tìm ai đó để trả thù vậy. Anh ta cũng uống hơi nhiều, hình như đã hiểu ra điều gì, nhưng lại không hoàn toàn rõ ràng.Tiêu Tuấn Hạo đến chỗ thang máy. Chuyến thang máy vừa rồi mới đi, cậu ta đành chờ thang máy kế tiếp, đáng lẽ phải xuống tầng một, nhưng không hiểu sao lại đi xuống gara.Lúc đến đây, cậu ta cố ý ghi nhớ Lương Liệt đỗ xe ở đâu. Cậu ta đi tìm, từ phía xa, nấp sau một cái cột nhìn thấy Lương Liệt ngồi ở ghế phụ. Chử Huyền Nghị đứng bên ngoài cửa xe, nhưng nửa thân trên thò vào trong xe, một tay giữ lấy cổ Lương Liệt, hai người rõ đang hôn nhau.Cậu ta còn chưa kịp cảm thấy đau lòng, Chử Huyền Nghị đã liếc mắt một cái về phía cậu ta. Cậu ta bỗng chốc mềm nhũn cả chân, lùi lại một bước, cuối cùng không trụ vững được, chật vật ngã xuống.aRõ ràng chỉ là một ánh mắt của Chử Huyền Nghị thôi, nhưng cậu ta lại cảm giác dường như sóng gió động trời đã ập đến trước mặt. Nếu cậu ta dám nhìn thêm một cái nữa thôi, liền sẽ bị con sóng lớn kia đánh cho tan nát.Sau đó xảy ra chuyện gì cậu ta hoàn toàn không nhớ rõ. Đến khi cậu ta hoàn hồn lại, xe và Lương Liệt đều đã biến mất.Tửu lượng của Lương Liệt thật ra cũng khá. Có một khoảng thời gian anh hoàn toàn dựa vào uống rượu mới có thể ngủ được, nhưng sau khi ở bên Chử Huyền Nghị, anh gần như không uống nữa.Trước kia anh uống say thường là để vào giấc ngủ. Đây là lần đầu tiên uống say mà đầu óc lại hưng phấn đến vậy, nhưng anh cũng không biết rốt cuộc đầu óc mình đang hưng phấn vì cái gì. Cảm giác duy nhất là có thứ gì đó anh nhất định phải nắm lấy."Hai con hổ của tôi, Chử Huyền Nghị, hai con hổ của tôi đâu rồi?"Lương Liệt bỗng nhiên nhớ ra, anh tìm khắp ghế trước ghế sau một lượt nhưng vẫn không tìm thấy, liền định cởi dây an toàn để tìm ở chỗ khác."Đừng nhúc nhích."Chử Huyền Nghị đè tay Lương Liệt đang định tháo dây an toàn, nghiêm túc nói: "Lái xe phải thắt dây an toàn."Trong lòng Lương Liệt bỗng nhiên dâng lên nỗi bứt rứt khó tả. Anh hất tay Chử Huyền Nghị ra, bắt đầu lên án: "Anh dựa vào cái gì mà quản tôi! Tôi nhất định phải hát hai con hổ, sao lại không nghe tôi hát? Có phải anh giấu hai con hổ của tôi đi rồi không?""Lương Liệt."Giọng nói Chử Huyền Nghị bắt đầu run rẩy. Hắn quay sang nhìn chằm chằm Lương Liệt, nhưng lúc này Lương Liệt vẫn còn nhớ quy tắc giao thông, nhắc nhở hắn: "Anh đang lái xe, phải nhìn đường! Đừng nhìn tôi.""Được."Hắn quay mặt lại. Lương Liệt lại bắt đầu tìm "hai con hổ" của mình khắp nơi, tìm không thấy lại tự mình nóng nảy lên."Hai con hổ mất rồi! Tại sao tôi không tìm thấy? Hai con hổ đi đâu rồi? Chử Huyền Nghị, tại sao nó lại mất? Tại sao lại mất? Tại sao lại mất!"Giọng Lương Liệt nghe như sắp khóc. Xung quanh người Chử Huyền Nghị bỗng nhiên bốc lên một tầng khí đen."Chử Huyền Nghị anh làm sao vậy?"Lương Liệt nhìn thấy Chử Huyền Nghị đột nhiên bốc khí đen, cho rằng hắn bị cháy, vội vàng đi giúp hắn dập lửa. Nhưng ngay sau đó, trước mắt tối sầm lại, đến khi nhìn thấy ánh sáng trở lại thì xe đã về tới gara nhà anh.Anh nhìn Chử Huyền Nghị, khí đen trên người cũng đã biến mất, có chút không hiểu hỏi: "Sao chúng ta lại về nhanh thế? Lửa của anh đâu?"Chử Huyền Nghị không hiểu Lương Liệt đang nói cái gì là lửa. Hắn tháo dây an toàn, vươn người qua, nhưng chưa kịp chạm tới người Lương Liệt thì anh đã tự mình xuống xe trước. Sự chú ý không biết sao lại quay trở về chuyện "hai con hổ", lại tiếp tục tìm kiếm trong gara."Hai con hổ của tôi sao không quay về? Nó đi đâu rồi? Chử Huyền Nghị, nó mất rồi, hai con hổ mất rồi! Mất rồi! Giờ phải làm sao? Tôi không tìm thấy nó....."Chử Huyền Nghị bỗng chốc xuất hiện phía sau Lương Liệt, kéo người lại ôm lấy, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt anh, nói: "Đừng khóc, bảo bối."Lương Liệt bỗng nhiên sững sờ, nhìn Chử Huyền Nghị đang lau khóe mắt mình, vừa vặn một giọt nước mắt rơi xuống đầu ngón tay hắn. Anh không hiểu hỏi: "Sao tôi lại muốn khóc?"Câu hỏi này như thể khiến Chử Huyền Nghị tan nát con tim. Đôi mắt của hắn giống như vực sâu không đáy, chỉ cần Lương Liệt liếc mắt một cái thôi cũng sẽ sa ngã vào đó.Nhưng Lương Liệt không hề nhìn hắn, vẫn còn tìm kiếm khắp nơi: "Chử Huyền Nghị, tôi cảm thấy như mình quên mất một chuyện rất quan trọng, mà nghĩ mãi không ra! Tại sao hai con hổ của tôi lại mất rồi?""Đừng tìm nữa, nó vẫn còn ở đó."Lương Liệt lập tức vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ hỏi: "Ở đâu?"Nhưng Chử Huyền Nghị không trả lời anh, lòng bàn tay vừa lau khô khóe mắt anh thì nước mắt lại rơi xuống, hắn giữ chặt đầu Lương Liệt, đột ngột cúi xuống hôn.Dưới nụ hôn này, đầu óc hỗn loạn của Lương Liệt dần dần bình tĩnh lại. Nhiệt độ trong khoang miệng không thuộc về anh quấn lấy khiến ngay cả gốc lưỡi cũng run rẩy theo. Đầu óc anh bị cồn làm cho mê muội thoáng tỉnh táo lại một chút, ôm lấy Chử Huyền Nghị rồi bỗng nhiên đẩy ra.Chử Huyền Nghị rời khỏi giữa môi anh. Anh ngước mắt lên nhìn, nói: "Chúng ta đã chia tay."Chử Huyền Nghị lập tức cứng đờ người lại. Lương Liệt nhân cơ hội né hắn, đi lên phía trước, nhưng đang trong tình trạng say rượu nên anh không hoạt động tốt lắm, đi được hai bước chân đã lảo đảo muốn ngã."Tôi đưa em lên lầu."Chử Huyền Nghị nhanh chóng kéo người lại. Lương Liệt trông có vẻ rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, không từ chối, còn vươn tay ra. Thấy hắn không phản ứng, đột nhiên đá giày hắn, nói: "Lúc này anh không nên cõng tôi à?""Được."Chử Huyền Nghị trả lời một tiếng, rồi di chuyển đến phía trước Lương Liệt, nửa ngồi xổm xuống. Lương Liệt nhảy vọt lên, ngồi vững vàng trên lưng hắn.Lương Liệt không biết tại sao lúc này tâm trạng đặc biệt tốt, nằm sấp trên lưng Chử Huyền Nghị, nghiêm túc bắt đầu nghiên cứu tai của Chử Huyền Nghị."Chử Huyền Nghị, sau tai anh lại có một nốt ruồi.""Được."Chử Huyền Nghị trả lời một cách không ăn khớp. Lương Liệt bỗng nhiên thò đầu qua, cắn một cái vào nốt ruồi đó, nhưng chỗ đó thật sự không có gì để cắn. Lương Liệt liền cắn tai hắn, rồi ghét bỏ nhổ ra."Một chút cũng không thể ăn."Vào trong nhà, Chử Huyền Nghị đặt Lương Liệt lên giường. Lương Liệt ngã xuống giường rồi cứ thế nằm im, đôi mắt cứ nhìn chăm chú vào hắn một cách đờ đẫn, như thể đã lạc hồn vía.Hắn cố gắng kiềm chế nói: "Trước đừng ngủ vội, tôi đi nấu canh giải rượu trước."Lương Liệt ngoan ngoãn gật đầu mấy cái. Một người đàn ông có vóc dáng như anh, dù nhìn ở đâu cũng không hề ăn nhập với chữ "đáng yêu", nhưng trong bộ dạng này, Chử Huyền Nghị lại cảm thấy Lương Liệt thật sự đáng yêu vô cùng.Hắn cắn chặt răng mới chịu xoay người đi, nhưng đến phòng bếp chưa đầy một phút, Lương Liệt đã đi đến, ôm lấy hắn từ phía sau."Chử Huyền Nghị."Tiếng gọi này mang theo giọng mũi đặc sệt, nghe nghèn nghẹt trên lưng Chử Huyền Nghị như đang làm nũng.Lương Liệt cảm giác rõ ràng được cơ thể Chử Huyền Nghị cứng đờ một chút, nhưng vẫn không làm gì cả, cứ để mặc anh ôm, trả lời: "Một lát nữa sẽ nấu xong."Anh cảm thấy Chử Huyền Nghị hôm nay hơi khác một chút. Thường ngày vào giờ này, hắn nhất định sẽ lập tức đến cởi quần áo của anh ra.Anh không trả lời lại, cũng không buông tay ra, giống như một con thú nhồi bông bám chặt trên lưng Chử Huyền Nghị, mãi cho đến khi Chử Huyền Nghị nấu xong canh giải rượu, kéo anh đến phòng ăn.Chử Huyền Nghị đặt chén canh xuống mới gỡ tay anh ra rồi quay sang, ra lệnh: "Ngồi xuống."Lương Liệt bị ấn ngồi xuống ghế. Chử Huyền Nghị bưng bát canh giải rượu lên, thổi nguội rồi dùng thìa đút cho anh. Lương Liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt Chử Huyền Nghị không chớp mắt, vẫn mê người như vậy, giống hệt như lần đầu tiên anh nhìn thấy.Anh coi như không nhìn thấy chiếc thìa ở bên miệng, ra lệnh nói: "Anh đút cho tôi.""Tôi đang đút đây."Chử Huyền Nghị không hiểu ý của Lương Liệt, lại lần nữa đưa thìa đến bên miệng anh."Phải đút kiểu này này."Lương Liệt bỗng nhiên cầm lấy bát, giật lấy rồi uống một hơi hết cả bát. Đứng dậy ôm lấy mặt Chử Huyền Nghị, ngậm lấy miệng hắn để đút cho hắn uống. Rốt cuộc đút được bao nhiêu vào trong, anh không rõ lắm, dù sao thì quần áo của cả hai cũng bị vấy bẩn khắp nơi.Chử Huyền Nghị mãi một lúc lâu sau mới khẽ thở dốc nói: "Là em đòi uống đấy.""Tôi mặc kệ, quần áo đều bẩn hết rồi." Lương Liệt hoàn toàn ngang ngược vô lý, chỉ vào chiếc áo sơ mi bị Chử Huyền Nghị làm ướt và nói: "Cởi ra."Chử Huyền Nghị sắp không thể nhịn được nữa rồi. Khác với lúc Lương Liệt ngủ say, hắn muốn Lương Liệt nhìn mình, hắn thích Lương Liệt nhìn mình. Yết hầu hắn không ngừng lên xuống, khó khăn lên tiếng nói với Lương Liệt."Em đừng giận tôi."Lương Liệt thiếu kiên nhẫn đáp: "Anh cởi hay không cởi? Nói nhiều lời vô nghĩa thế!"Ánh mắt Chử Huyền Nghị dán chặt lên người Lương Liệt, từ môi anh, ánh mắt theo vệt nước trên cổ anh mà dõi theo, lại dọc theo vệt nước lướt qua yết hầu, kéo dài xuống cổ áo, chiếc áo ướt sũng hé lộ làn da ẩn hiện bên trong.Hắn bước một bước về phía Lương Liệt, một chân đặt vào giữa hai đầu gối Lương Liệt, từng cúc từng cúc cởi bỏ nút áo, cởi chiếc áo trên người ra."Chử Huyền Nghị, sao anh lại nghe lời thế?"Lương Liệt cuối cùng cũng hài lòng, cong môi cười trông rất đắc ý. Tay anh thò qua, véo vào đường nét cơ bắp săn chắc. Anh bỗng nhiên ghé sát vào, thè lưỡi liếm một cái, oán giận nói: "Canh giải rượu sao lại đắng thế?""Lương Liệt...."Ngực Chử Huyền Nghị phập phồng như sóng biển. Hắn một tay giữ chặt eo Lương Liệt, lòng bàn tay dùng sức xoa lên làn da vùng eo Lương Liệt. Hơi thở nóng bỏng như một con rắn muốn uốn lượn tới, quấn lấy hơi thở Lương Liệt, nói: "Tôi nhịn không nổi nữa rồi.""Vậy anh muốn thế nào?"Lương Liệt hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng cắn lên môi Chử Huyền Nghị. Chử Huyền Nghị bỗng nhiên lao tới hôn như một con mãnh thú. Sau một hồi quấn quýt cực độ, từ giữa môi Lương Liệt xuất hiện một sợi chỉ bạc lấp lánh. Chử Huyền Nghị liếm đi rồi nói: "Lên giường đi."Anh không trả lời, chỉ đơn giản là vòng tay lên vai Chử Huyền Nghị. Chử Huyền Nghị bỗng chốc bế bổng ann lên.Chử Huyền Nghị đặt Lương Liệt lên giường, quỳ gối giữa hai chân Lương Liệt, ghé sát lại. Lương Liệt đột nhiên ôm lấy hắn, xoay người ngược lại cưỡi lên người hắn. Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên cơ bụng hắn, nói: "Anh đừng nhúc nhích, từ giờ trở đi đều phải nghe lời tôi.""Được."Hắn trả lời rất chắc chắn, nhưng thực sự cảm thấy Lương Liệt đang cố ý hành hạ mình, anh dùng đầu lưỡi vẽ lung tung khắp nơi như vẽ tranh vậy. Qua một lúc lâu, cả hai đều khó chịu, cứ kẹt lại ở đó."Lương Liệt, để cho tôi làm có được không?"Chử Huyền Nghị đã nhịn đến cực hạn rồi. Ở phía sau Lương Liệt không nhìn thấy, có vài xúc tu như phát điên không ngừng vặn vẹo.Lương Liệt vẫn còn đang suy nghĩ, hắn lật người lại, lần nữa đè Lương Liệt ở phía dưới, bắt lấy hai tay anh ấn lên đỉnh đầu, kéo cả hai dán sát vào nhau, xóa tan sự khó chịu vừa rồi bị kẹt lại. Hắn liếm dọc cổ Lương Liệt, hôn lên trên, cẩn thận dừng lại ở khóe môi anh.Lương Liệt bỗng nhiên ngẩng cổ lên, chủ động hôn về phía trước. Hắn lập tức mất hết lý trí. Trong cổ họng Lương Liệt run rẩy thoát ra một tiếng rên khẽ, còn chưa kịp thốt ra thì bị bỗng chốc nuốt ngược trở lại.……Cồn theo mồ hôi bài tiết ra ngoài, đầu óc Lương Liệt dần dần tỉnh táo hơn một chút, cảm giác cơ thể cũng không còn chỉ có sự sướng nữa.Chử Huyền Nghị bỗng nhiên đỡ anh ngồi dậy. Anh theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ Chử Huyền Nghị, yết hầu cũng đang run rẩy, giọng nói chỉ có thể đứt quãng thoát ra."Chử....Nghị....Đủ rồi....Tôi khôn--"Chử Huyền Nghị không cho anh nói hết, ngón tay duỗi tới ngăn chặn đầu lưỡi anh, sau đó từ phía sau cắn lấy tai anh, giọng khàn khàn nói: "....Chưa đủ, Lương Liệt, chúng ta cần tăng cường tình cảm."Lương Liệt không biết đây đã là lần thứ mấy, eo anh như sắp đứt ra rồi. Trải nghiệm lần trước đã để lại bóng ma cho anh. Sự ấm ức trong lòng và sự mệt mỏi của cơ thể cùng nhau dâng lên, anh không tự chủ được mà lên án: "Tình cảm cái mẹ gì chứ...anh chẳng phải nói chia tay là chia tay, nói đi là đi sao…Chúng ta đã chia tay rồi, làm gì có tình cảm....Buông tôi ra!""Có tình cảm mà. Chúng ta tăng cường tình cảm rồi sẽ tốt thôi, rồi em sẽ yêu tôi."Lương Liệt hình như không hiểu Chử Huyền Nghị đang nói cái gì, chỉ biết Chử Huyền Nghị không có ý định buông tha anh. Ngay lập tức giọng anh trong cổ họng liền bắt đầu đứt quãng: "Chử Huyền....Nghị, không....Anh ngoài...Còn.....Biết làm gì khác nữa–"Chử Huyền Nghị không trả lời, vùi đầu vào khiến Lương Liệt càng thêm khó có thể chịu đựng. Ngón tay Lương Liệt cào vào cánh tay hắn, móng tay bấm ra một vệt máu nhỏ, khó nhịn nói: "Đối với anh mà nói....Tôi chỉ là...Công cụ.....Còn không bằng tên trai bao, người ta ít nhất còn được trả tiền!"Chử Huyền Nghị đột ngột dừng hẳn lại, nghiêm túc hỏi: "Tại sao lại không bằng trai bao?"Lương Liệt sắp tức chết rồi, cảm giác như đang đấm vào bông gòn. Anh buột miệng nói: "Anh thật sự không hiểu hay giả vờ thế? Anh ngủ với lão tử bao nhiêu năm như vậy rồi, phải trả cho tôi bao nhiêu tiền?""Em muốn đòi tiền sao?"Lương Liệt ngơ ngác nhìn vẻ mặt thật sự định trả tiền của Chử Huyền Nghị, không tự chủ được mà rụt người lại một chút, siết chặt cánh tay hắn, nói: "Muốn chứ! Trước hết đưa lão tử 100 vạn đã.""Được."Chử Huyền Nghị vô cùng nghiêm túc đồng ý, cuối cùng cũng không kìm chế được nữa mà tiếp tục. Lương Liệt cảm thấy hình như mình đã nói sai ở đâu đó, căn bản không khiến Chử Huyền Nghị buông tha mình, ngược lại còn như đang chuẩn bị làm cho đủ 100 vạn.Cuối cùng kết thúc thế nào Lương Liệt cũng không biết, ngay cả lúc Chử Huyền Nghị tắm cho mình, anh cũng không cảm giác được gì.Chử Huyền Nghị tắm xong, ôm Lương Liệt về giường. Lâu rồi hắn mới thay áo ngủ cho Lương Liệt, lau khô tóc, sau đó nằm xuống bên cạnh, ôm người lại.Hắn nhìn khuôn mặt Lương Liệt đang ngủ say, nở một nụ cười mà ngay cả bản thân hắn cũng chưa từng thấy. Ghé sát vào, hôn lên môi anh mấy cái, vô cùng thỏa mãn, trong lòng nở hoa.Đêm nay, người dân toàn khu chung cư cuối cùng cũng ngủ một giấc ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com