Dm Edit Tinh Lai Toi Bien Thanh Ong Chu Ac Doc Cua Idol
"Hả?" Trầm Mặc lấy lại tinh thần, vội vàng thu hồi ánh mắt. Riêng nguyên thân thôi cũng đủ khiến Phó Ngộ Bạch ghét bỏ rồi, nên cậu không thể chọc bảo bối không vui. Vì thế mà cậu cẩn thẩn nói "Chuyện vừa nãy, cảm ơn anh.""Nếu đổi lại là người khác, tôi cũng sẽ giúp."Trầm Mặc nghe vậy vội gật đầu "Tôi biết, tôi biết!"Bảo bối nhà cậu chính là người có tấm lòng bác ái, điều này không ai có thể nghi ngờ được!Dứt lời, Phó Ngộ Bạch cũng không buồn để ý đến Trầm Mặc mà đi thẳng vào phòng khách, hắn đưa ngón tay thon dài lên cởi cúc áo trên cùng, xương quai xanh trắng nõn cũng theo đó mà lộ ra, cực kỳ gợi cảm. Trầm Mặc ngây người nhìn theo hắn. Tuy là cậu biết như vậy là không lịch sự, nhưng......Bảo bối..... gợi cảm quá đi!!!Chảy máu mũi!!!Phó Ngộ Bạch cảm nhận được ánh mắt của Trầm Mặc, hắn nhăn mày lại, tay đang cởi cúc áo hơi dừng lại, cáu kỉnh nói "Anh không nghe hiểu tôi nói gì sao?"Trầm Mặc bị bắt tại trận, đỏ mặt đáp "Tôi, tôi không nhìn thấy gì cả."Ánh mắt Phó Ngộ Bạch hơi trầm xuống. Hắn nâng tay cởi toàn bộ cúc áo, loáng cái cơ bụng tám múi cũng lộ ra. Trầm Mặc giơ tay che mặt, nhịn không được nói "Anh, anh nóng lắm sao?"Phó Ngộ Bạch nhướng mày "Anh cảm thấy sao?""Nếu nóng quá, anh có thể cởi hết, tôi không ngại đâu." Trầm Mặc nói xong thiếu chút nữa tự cắn phải lưỡi. Cậu thế mà lại buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng!"Hửm?" Phó Ngộ Bạch im lặng một lúc sau khi nghe cậu nói, rồi khẽ cười. Hắn bước về phía Trầm Mặc, đẩy cậu vào tường rồi đưa tay chống lên, khoá chặt cậu ở trong, cúi đầu nhìn Trầm Mặc, trầm giọng nói "Anh trêu tôi sao?"Hương nước hoa bạc hà của Phó Ngộ Bạch cứ quẩn quanh chóp mũi của Trầm Mặc, làm tim cậu chịu không nổi liền xin tha "tôi sai rồi, tôi sai rồi...... tôi vừa rồi nói linh tinh, anh đừng để....""Phải không?"Phó Ngộ Bạch chậm rãi sát lại gần Trầm Mặc. Tựa như chiếc lông hồng khẽ chạm lướt qua trái tim của Trầm Mặc. Hô hấp của dường như Trầm Mặc đông cứng lại, đúng lúc này thì cậu lại nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Phó Ngộ Bạch thì thầm ở bên tai cậu "Nếu không muốn bị tôi đuổi đi, thì anh nên đứng đắn một chút."Mọi rung động trước đó của Trầm Mặc cũng theo đó mà tan biến. "Hòm thuốc ở dưới ngăn kéo tủ tv, anh tự lấy đi."Phó Ngộ Bạch nói xong cũng không để ý đến cậu nữa, rồi đi tới phong tắm. Trầm Mặc nhìn theo bóng dáng hắn đi khuất, trong lòng cũng có chút mất mát. Sau đó cậu nhảy lò cò đến bên cạnh tv, ngồi xổm xuống lấy được hòm thuốc tìm được lọ thuốc mỡ, cậu định lát tắm xong sẽ bôi sau. Khoảng nửa tiếng sau, Phó Ngộ Bạch cũng tắm xong, hắn mặc một chiếc áo choàng tắm dài rồi đi ra. Bọt nước bám trên tóc, theo lực hấp dẫn của trái đất từng giọt nước rơi xuống sàn nhà, có nhưng giọt lệch quý đạo mà rơi trên áo choàng tắm của hắn. Tuy là áo choàng tắm dài, nhưng nếu nhìn kỹ, phong cảnh tuyệt đẹp kia vẫn thoắt ẩn thoắt hiện sau vạt áo. Trầm Mặc thật sự không dám nhìn, chỉ có thể dời ánh mắt đi chỗ khác. Trong lòng cậu thầm nghĩ, đêm nay bị nam sắc dụ dỗ, trái tim cậu không ổn chút nào cả. Được qua đêm ở nhà idol, nhưng sao lại vừa hạnh phúc lại vừa phiền não như vậy!Phó Ngộ Bạch dùng khăn lông lau khô tóc, hắn đi đến trước mặt Trầm Mặc nói "Anh mau đi tắm đi.""Vâng!" Trầm Mặc theo bản năng đứng dậy, nhưng quên mất cái chân đang đau, cậu thở một hơi rồi ngã ra sô pha. "......."Ánh mắt cảu Phó Ngộ Bạch có chút ghét bỏ, khiến Trầm Mặc cực kỳ ngài ngùng. "Ngồi dậy." Phó Ngộ Bạch thấy vậy cũng chẳng thể làm ngơ, đành buông tiếng thở dài. Nhưng Trầm Mặc lại có ý định đứng dậy, nên hắn đành dùng một tay ấn cậu ngồi xuống "Ngồi im, đừng nhúc nhích."Trầm Mặc có chút khó hiểu "?"Sau đó cậu liền thấy Phó Ngộ Bạch quay trở lại nhà tắm, tiếng nước chảy cũng vang lên. Mười phút sau, Phó Ngộ Bạch đi ra, hơi nước nóng cứ quẩn quanh bên hắn làm cho cái nhan sắc tuyệt vời kia tựa như lại càng cách xa phàm trần. Hắn đi đến cạnh Trầm Mặc nói "Tôi giúp anh xả nước rồi, anh vào tắm đi."Trầm Mặc đứng dậy, lần này cậu co một chân lên rồi nhảy lò cò đến phòng tắm. Kia thế đó của muốn bao nhiêu chật vật thì liền có bấy nhiêu. Phó Ngộ Bạch nhìn vậy, do dự một lát rồi tiến lên, hắn đưa tay bế ngang cậu lên theo tư thế bế công chúa. Hai chân của Trầm Mặc bông dưng cách khỏi mặt đất làm cậu có giật mình theo bản năng hô lên một tiếng, nhưng Phó Ngộ Bạch lại dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu nói "Im lặng."Trầm Mặc vội vàng im lặng. Mùi sữa tắm hương bạc hà trên người Phó Ngộ Bạch cứ quẩn quanh cậu, làm cậu có chút ngại ngùng, hai má theo đó mà ửng hồng. Phó Ngộ Bạch đưa cậu vào phòng tắm, thì đột nhiên cậu nhận ra một điều, lớn tiếng nói "Tôi không có quần áo để thay."Phó Ngộ Bạch nhíu mày, quay người rời khỏi phòng tắm, lúc sau hắn quay trợ lại đưa cho cậu một chiếc áo phông trắng và một cái quần đùi. Hai mắt Trầm Mặc sáng lên, nhanh tay nhận lấy quần áo. Đây là quần áo Phó Ngộ Bạch từng mặc qua đó!Trời ơi!"Đây là quân áo mới, tôi chưa mặc qua."Phó Ngộ Bạch như đọc được suy nghĩ của cậu, bất thình lình nói. "À......."Bị phát hiện rồi. Trầm Mặc xấu hổ không thôi. Phó Ngộ Bạch đi ra ngoài, đến cửa liền quay người lại nói một câu "Anh không được làm trò gì kỳ quái với nó."Trầm Mặc giật mình suýt chút nữa thì ngã vào bồn tắm, đỏ mặt đáp "Tôi không có!!"Phó Ngộ Bạch nhìn cậu bằng ánh mắt như muốn nói tốt nhất là như vậy rồi đóng của phòng tắm lại.
Wattpad @chirin Wattpad @chirin Wattpad @chirin
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com