TruyenHHH.com

Dm Edit That Thieu Gia Ao Choang Lai Lai Lai Bao

Trong sổ điểm danh cũng không có tên của Tống Ngọc.

Từ Tinh Huy nghiêm túc lắng nghe, cho đến khi tất cả các học sinh đều đã trả lời xong, cậu ta vẫn không thấy bóng dáng của người có thể là vị thiếu gia trong truyền thuyết kia.

Có lẽ, đoán chừng không phải là chuyên ngành này.

Từ Tinh Huy thở phào nhẹ nhõm một hơi, lấy sổ tay ra bắt đầu chăm chú lắng nghe bài giảng của giáo sư trên bục giảng. Xung quanh có không ít bạn học lén lút lấy điện thoại ra, chụp ảnh cậu ta, check-in và đăng lên Weibo. Cậu ta hoàn toàn giả vờ như không thấy, rõ ràng là đã quen với việc bị chú ý như vậy.

Giáo sư Trần giảng bài rất hài hước và thú vị, nhanh chóng thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.

Ngay cả những người chưa từng có kinh nghiệm sáng tác cũng nghe rất say mê.

Tống Ngọc lười biếng đứng dựa vào cánh cửa ở phía sau, mỉm cười nhìn một lúc phong cách giảng bài của giáo sư Trần, rồi quay người đi ra ngoài, hướng về tòa nhà giảng dạy y học cổ truyền ở bên cạnh.

Không ai biết, nhà soạn nhạc nổi tiếng Trần Mĩ Linh thực chất xuất thân từ một gia đình y học cổ truyền, đã được truyền lại qua nhiều thế hệ.

Bà đồng thời còn là giảng viên nghiên cứu sinh khoa Châm cứu tại Đại học H.

Còn lý do thực sự khiến Tống Ngọc thi đậu vào khoa Âm nhạc của Đại học H, đương nhiên không phải để học sáng tác, mà chủ yếu là để đi theo sư phụ Trần Mĩ Linh học châm cứu, tìm kiếm phương pháp điều trị chứng mất ngủ của mình.

Sau một tiết học, các nghiên cứu sinh lần lượt rời đi.

Chỉ còn lại giáo sư Trần Mĩ Linh và Tống Ngọc ở lại một mình.

"Tống Ngọc."

Giáo sư Trần Mĩ Linh nghiêm túc nhìn vào bản ghi chép về giấc ngủ trong tay, vẻ lo lắng nói: "Chứng mất ngủ của em có phải đang trở nên nghiêm trọng hơn không?"

Trên tờ giấy mỏng manh, hầu hết các ngày đều được ghi chú là mất ngủ, chỉ có một vài ngày ghi là thời gian nghỉ ngơi.

Tất cả đều rất ngắn ngủi, khiến người ta phải giật mình.

Tình trạng này, so với khi Trần Mĩ Linh điều trị cho cậu hai năm trước, thực sự đã đạt đến một đỉnh cao mới, khó mà tưởng tượng được.

Tống Ngọc mím môi, gật gật đầu: "Vâng, những phương pháp trước đây từng hiệu quả, dần dần bắt đầu kém đi, bây giờ chỉ còn lại hai ba phương pháp hữu ích thôi ạ."

Cậu lấy ra giấy chứng nhận điều trị mà bác sĩ tâm lý Phùng Sở Sở đã cấp, bất lực đưa cho bà.

"Ý của giáo sư Phùng vẫn là nên xem qua y học cổ truyền, xem có phương pháp vật lý nào có thể hỗ trợ điều trị không, hoặc là làm giảm bớt tình trạng kéo dài này."

Giáo sư Trần Mĩ Linh lắc lắc đầu: "Chỉ sợ là hiệu quả giảm bớt này không phải là điều chúng ta có thể kiểm soát, mà là phản ứng kháng cự tự nhiên của cơ thể em."

Bà mở túi châm cứu mang theo bên mình, lấy ra một cây kim bạc mảnh mai, bảo Tống Ngọc nằm ngửa ở trên giường thí nghiệm.

Sau đó bà liền nhẹ nhàng châm vào một vài huyệt có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ.

Hiệu quả thực sự rất nhanh chóng.

Cảm giác như đột nhiên mất đi ý thức, Tống Ngọc ngay lập tức chìm vào cơn mê.

Nhưng sau khi cậu tỉnh lại, lại phát hiện ra những di chứng phụ cũng rất đáng sợ.

Đầu tiên là tầm nhìn dễ bị mờ trong thời gian ngắn, sau đó khi cậu muốn duy trì giấc ngủ, chỉ có thể làm được khi kim châm vẫn còn cắm vào người, một khi rút kim ra, cậu lập tức tỉnh lại.

Điều này có nghĩa là, cậu chỉ có thể nhờ người khác giúp đỡ, chứ rất khó để tự mình thực hiện.

Giáo sư Trần Mĩ Linh thở dài một hơi, "Phương pháp này, rốt cuộc vẫn là quá gây hại cho cơ thể. Tôi vẫn khuyên em nên điều chỉnh và giải tỏa bằng phương pháp tâm lý. Đúng rồi, 2 năm trước khi em tạm thời nghỉ học, tình trạng không phải là rất tồi sao? Lúc đó em đã điều chỉnh như thế nào, sao không thử lại phương pháp đó?"

Phương pháp đó?

Tống Ngọc ngẩn ra, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một người, cậu vội vàng lắc đầu nói.

"Phương pháp đó đã không còn khả thi nữa rồi. Không sao đâu, em sẽ tiếp tục tìm cách khác. Châm cứu có thể giúp đỡ, đã là may mắn lắm rồi. Khi nào em thật sự không chịu nổi nữa, em sẽ đến tìm cô châm một mũi, ít ra là không phải chịu đựng cơn đau đầu do thiếu ngủ kéo dài, em đã rất cảm kích rồi."

Giáo sư Trần Mĩ Linh nhìn đệ tử của mình, người từ nhỏ đã phải lớn lên một mình, ánh mắt vừa lo lắng vừa đầy thương cảm, trong lòng không khỏi đau xót.

"Cũng chỉ có thể như vậy thôi."

Hai người điều chỉnh lại trạng thái, tiếp tục nghiên cứu xem còn huyệt đạo nào có thể ảnh hưởng ít hơn đến cơ thể không. Còn ở phía bên kia, Từ Tinh Huy sau khi hoàn thành nhiệm vụ nghe giảng, cũng xin nghỉ một lát, quay về thăm nhà họ Từ.

Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt với đứa trẻ đó, cứ mãi trốn tránh cũng chẳng có ích gì.

Từ Tinh Huy mang theo đủ thứ quà cáp, trong đầu đang suy nghĩ về những gì Từ Châu và chú ba đã kể lại.

Nghe nói vị thiếu gia thật kia, có tính cách kiêu ngạo khó bảo, dễ nổi giận.

Cũng không biết, rốt cuộc cậu có dễ gần không.

Cha cậu ta dự định sẽ cho đứa trẻ này vào công ty, giúp quản lý sự nghiệp, nhưng nhìn tính cách và bản tính của đối phương, có vẻ sẽ hơi khó khăn.

Cậu ta một mạch đi vào cổng chính, tiến vào phòng khách, nhưng lại không thấy ai.

Cẩn thận đi lên tầng hai, cậu ta nghe thấy tiếng khóc phát ra từ phòng ngủ của mẹ Từ.

"Mẹ?"

Từ Tinh Huy thử gõ cửa một cách thận trọng, bên trong lập tức im lặng, sau đó là tiếng sột soạt, mẹ Từ mở cửa, đôi mắt có vẻ hơi sưng đỏ.

"Tinh Huy à, sao con lại về rồi? Có đói bụng không? Để mẹ bảo bà Vương làm chút đồ cho con ăn nhé."

"Không vội. Mẹ đây là... làm sao vậy?"

Từ Tinh Huy lo lắng hỏi.

Thiếu niên ngoan ngoãn và sạch sẽ đứng ở cửa phòng.

Rực rỡ lóa mắt.

Mái tóc mềm mại rủ xuống bên tai, những đường nét khuôn mặt tinh tế khiến lòng người mềm mại như chảy thành nước.

Từ Tinh Huy quả thật xứng đáng với việc được Từ gia nuôi dưỡng bằng những tài nguyên hàng đầu từ nhỏ, mặc dù huyết thống là giả, cậu ta vẫn gần như đã đáp ứng tất cả kỳ vọng của cha mẹ Từ.

Hiền lành, chu đáo, hiếu thảo, lại chẳng có chút gì mang tính công kích.

Mẹ Từ nghe câu hỏi của đối phương, trong lòng không khỏi cảm thấy tủi thân, uất ức, bà nghẹn ngào khóc nói.

"Tinh Huy à, con trai của mẹ... "

Hóa ra, trong những ngày qua, cha Từ và các thành viên hội đồng quản trị trong công ty liên tục gây áp lực, muốn đưa Tống Ngọc vào công ty, nhưng cậu kiên quyết không muốn tham gia. Một lần lại một lần, cha Từ không thể không đổ cơn giận lên người mẹ Từ, bà trở thành người chịu đựng sự giận dữ, giống như một chiếc bánh quy có nhân, lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Bà không dám trách cha Từ, vì vậy chỉ có thể đổ lỗi cho Tống Ngọc, người vừa mới nhận lại.

"Ban đầu mẹ chỉ nghĩ để nó học hỏi thêm một chút về công ty, dù cuối cùng không kế thừa công ty, ít nhất cũng có một con đường để đi. Dù sao thì nó cũng lớn lên ở vùng nông thôn, rất nhiều chuyện chưa từng nghe, chưa từng thấy, âm nhạc chỉ là sở thích thôi, làm sao có thể coi là nghề nghiệp được? Nhưng nó lại nghĩ chúng ta đang hại nó, cứ phòng bị mọi thứ... thậm chí còn... còn bỏ nhà đi cả đêm không về!"

"Cái gì?"

Từ Tinh Huy nhíu chặt đôi mày, càng thêm tức giận với người mà cậu ta chưa từng gặp.

"Mẹ không cần phải lo về anh ta, có lẽ anh ta chỉ là chưa nghĩ thông thôi."

Nhưng mẹ Từ hoàn toàn không chịu nghe, bà như một đóa sen trong mưa, đột nhiên cảm thấy thất vọng vô cùng.

"Không, đứa trẻ này chắc chắn vẫn còn oán trách mẹ. Nếu không phải vì mẹ, nó đâu có bị lạc lõng ở bên ngoài suốt bao nhiêu năm như vậy... "

"Như vậy sao có thể trách mẹ? Mẹ cũng là nạn nhân thôi mà! Nếu cứ nói như vậy, con lại cho rằng anh ta chính là vì con chiếm chỗ của người khác bao nhiêu năm nay, nên mới... "

"Nói bậy!"

Nhìn thấy cậu con trai nhỏ lại đang nhận hết trách nhiệm về mình, mẹ Từ cảm thấy đau lòng, liền kéo cậu ta vào lòng.

"Đừng nói những lời như vậy nữa."

Từ Tinh Huy cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, trong lòng bỗng ấm áp, cậu ta cắn chặt răng, cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói: "Mẹ, để con đi nói chuyện với anh trai một lần, có thể là anh ấy vẫn còn tức giận trong lòng, cứ để anh ấy xả ra thì sẽ ổn thôi."

Mẹ Từ lập tức ngạc nhiên nhìn cậu ta.

"Tinh Huy... con thật sự nghĩ như vậy sao?"

"Đương nhiên rồi! Gia đình hòa thuận thì mọi chuyện sẽ thuận lợi, con đã nhận được tình yêu của gia đình bao lâu nay, giờ cũng đến lúc phải làm gì đó cho cha mẹ rồi. Hơn nữa, anh con cũng là người từng chịu khổ, anh ấy sẽ hiểu cho chúng ta."

Nhìn thấy cậu con trai nhỏ mà mình nuôi lớn lại hiểu chuyện như vậy, mẹ Từ cảm thấy vô cùng an ủi.

Bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Từ Tinh Huy, âu yếm vỗ về.

**

Nói là sẽ đi khuyên nhủ Tống Ngọc, Từ Tinh Huy liền nghiêm túc chuẩn bị.

Cậu ta định sẽ nói chuyện thật nghiêm túc với đối phương, hỏi rõ ràng rốt cuộc anh ta là có ý gì?

Từ gia bọn họ, dù sao cũng là một dòng họ có tiếng tăm ở trong nước, sao lại có thể làm anh ta cảm thấy uất ức như vậy? Cha mẹ đã suy nghĩ rất kỹ cho anh ta, nhận lại anh ta, thậm chí còn giao cho anh ta trách nhiệm lớn như vậy trong công ty, sao lại không chấp nhận?

Ngược lại, anh ta lại hành động như thể đang tránh một đống phân, tìm mọi cách để tránh xa?

Từ Tinh Huy không muốn tiếp tục nhìn thấy mẹ Từ đau lòng như vậy.

Tuy nhiên, phải đợi đến tối, cậu ta mới gặp được người.

Sau cả ngày làm thí nghiệm châm cứu, Tống Ngọc trở về, cả người mệt mỏi rã rời. Thấy có người tựa vào cửa phòng mình, cậu không khỏi hơi hơi sửng sốt.

Khuôn mặt quen thuộc này......

Cậu thiếu gia giả, Từ Tinh Huy?

Tống Ngọc nhướng mày, trong mắt có vài phần hứng thú.

"Không ngờ, cậu so với ảnh chụp lại đẹp hơn một chút."

Vừa mở miệng, cậu suýt nữa đã khiến Từ Tinh Huy phải nuốt ngược tất cả những gì muốn nói.

"Ca... Cảm ơn... Anh cũng vậy."

Từ Tinh Huy phản xạ trả lời ngay, nhưng sau khi nói xong, cậu ta mới nhận ra mình vừa nói gì, liền cảm thấy hối hận.

Tống Ngọc không nhịn được bật cười ra tiếng, tức thì cảm giác bực bội trong lòng tan biến phần nào, cậu mở cửa, lịch sự đưa tay ra.

"Có chuyện gì? Vào rồi nói đi."

Từ Tinh Huy đành phải nhắm mắt đi theo sau, tiến vào.

Chủ nhân của căn phòng đột nhiên thay đổi, nhưng cách bày trí trong phòng không có khác biệt gì nhiều. Ngoài chiếc laptop đặt trên bàn và vài tờ bản nhạc, căn phòng vẫn sạch sẽ gọn gàng, giống như một phòng khách sạn.

Từ Tinh Huy ngẩn người một lúc, rồi nghi hoặc hỏi: "Anh không mang theo đồ đạc gì sao?"

"Không cần, dù sao cũng không ở lâu." Tống Ngọc thẳng thắn nói, rồi trực tiếp đưa cho cậu ta một chai nước.

Đôi mắt ngây thơ của Từ Tinh Huy lập tức mở lớn một chút, "Cái gì mà không ở lâu? Sau này anh đừng nói những lời như vậy nữa, cha mẹ sẽ buồn đấy."

------ Wattpad @_Tradaocamxa ------

Tống Ngọc mỉm cười, nhưng không trả lời.

Có vẻ như không ngờ phong cách thực sự của Tống Ngọc lại là như vậy, Từ Tinh Huy cẩn thận ngồi xuống, thử hỏi:

"Chắc anh cũng biết thái độ của cha mẹ rồi, đối với công ty, anh nghĩ như thế nào?"

"Vậy còn cậu?" Tống Ngọc chống hai tay ra sau lưng, nằm ngửa trên giường, không chớp mắt nhìn Từ Tinh Huy. "Cậu cứ như vậy, cam tâm tình nguyện để tôi kế thừa Từ gia sao?"

Cả căn phòng ngủ bỗng chốc im lặng.

Đây là lần đầu tiên có người như Tống Ngọc, hỏi vấn đề mà không hề che giấu gì.

Từ Tinh Huy hơi nheo mắt lại, nhưng vẫn giữ nụ cười ngoan ngoãn, "Tôi đương nhiên có Tạ gia làm chỗ dựa. Đại thiếu gia Tạ gia, Tạ Nhuận là vị hôn phu của tôi, anh không nghe nói sao?"

"Nghe thì nghe rồi, nhưng Tạ Nhuận có nghĩ như vậy không?"

Áp lực dồn dập, liên tục truy hỏi mà không chút nhượng bộ khiến Từ Tinh Huy cảm thấy có chút không thể chịu nổi.

Cậu ta nhanh chóng chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

"Đương nhiên." Cậu ta kiên định nói, "Anh từ nay về sau đừng nói những lời như vậy nữa. Tôi biết anh oán giận tôi, ghét tôi, nhưng có gì thì anh cứ nhắm vào tôi mà thôi, cha mẹ Từ vô tội, bọn họ thật lòng với anh. Dù tôi không phải con ruột, nhưng cũng đã được nuôi dưỡng mười mấy năm, không muốn nhìn thấy bọn họ buồn đau nữa. Nếu anh muốn là người của Từ gia, thì tốt nhất hãy gánh vác trách nhiệm của Từ gia, nếu không muốn, thì sớm rời đi đi."

Tông Ngọc để mặc cho cậu ta nói một hơi dài, ngửa đầu lên uống mấy ngụm nước, sau đó mới từ từ hỏi ngược lại.

"Ồ, cho nên, cậu đang nói những câu này với thân phận gì vậy?"

Từ Tinh Huy sững sờ, không nhịn được mà siết chặt tay sau lưng.

"Với thân phận là con nuôi của cha mẹ Từ à? Hay với thân phận là người đã chiếm lấy cuộc đời của tôi suốt mấy chục năm qua?"

Còn không để đối phương kịp trả lời, Tống Ngọc lại tiếp tục hỏi.

"Tôi còn tưởng rằng, khi cậu trở về, sẽ đến tìm tôi để hỏi xem cha mẹ ruột của cậu trông như thế nào, không lẽ cậu một chút cũng không tò mò sao? Hay là... căn bản cậu không quan tâm?"

Từ Tinh Huy không nhịn được động đậy yết hầu một chút, rồi trực tiếp đứng dậy.

"Anh đừng có nói bậy, chỉ là tôi đã từ trước lấy được thông tin về cha mẹ ruột từ quản gia, nên không cần phải nghe anh nói lại thôi."

"Ồ, vậy thì cậu cũng biết cha ruột mình là một tên nghiện rượu, là một kẻ cuồng bạo hành gia đình, mẹ cậu là một kẻ lừa đảo, bỏ nhà ra đi khi chưa đầy năm tuổi à? Vậy cậu có tư cách gì mà nói với tôi về chuyện trách nhiệm hay không?"

Từ Tinh Huy lập tức ho khan, như thể không thể chịu đựng nổi những câu hỏi tiếp theo, khóe mắt cũng bắt đầu đỏ lên, càng làm tăng thêm vẻ yếu ớt và suy sụp.

Rất xinh đẹp.

"Anh... " Cậu ta tức giận đến mức không thể kiềm chế được.

Tống Ngọc rất có hứng thú thưởng thức, không có ý định đứng dậy.

Nghe thấy tiếng động ở trong phòng, ngoài cửa lập tức có tiếng gõ cửa vang lên.

"Tinh Huy? Tinh Huy là em sao?"

Từ Châu đột nhiên vặn mở cửa, thấy được vị trí đứng của hai người, không biết đã tưởng tượng ra điều gì, lập tức tức giận xông tới trước mặt Tống Ngọc, chắn trước mặt Từ Tinh Huy.

"Này! Ai cho cậu cái gan mà dám bắt nạt em ấy! Đừng có nghĩ là vì chú hai muốn cậu vào công ty mà cậu có thể lên mặt, đối với tôi, cậu chẳng qua chỉ là một tên nhà quê từ nông thôn đến mà thôi! Có bản lĩnh thì cút khỏi Từ gia đi! Tôi xem cậu có cái gì mà kiêu ngạo!"

Thực ra thì có rất nhiều thứ.

Tống Ngọc thầm nghĩ trong lòng trả lời.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy đối phương lo lắng cúi xuống kiểm tra thân thể Từ Tinh Huy, cuối cùng Tống Ngọc vẫn không nói gì.

"Em không sao chứ, Tinh Huy?" Từ Châu nhìn người em trai yêu quý của mình, vẻ mặt như muốn khóc mà lại cố gắng kìm nén, rất lo lắng.

"Không có việc gì, là em nói lỡ miệng, anh đừng trách anh ấy."

Với sự xuất hiện của khán giả, Từ Tinh Huy càng trở nên yếu đuối và vô tội hơn, ngay lập tức khiến sự bảo vệ của Từ Châu dành cho cậu ta càng thêm mạnh mẽ hơn một chút.

Tống Ngọc vẫn lạnh lùng nhìn, không có ý định can thiệp.

Tuy nhiên, tiếng động này nhanh chóng thu hút sự chú ý của cha Từ và mẹ Từ.

Khi bọn họ thấy Từ Tinh Huy đứng ở giữa, đang được Từ Châu bảo vệ, vẻ mặt thì như sắp khóc, lập tức cảm thấy lo lắng.

"Thằng khốn này, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Cậu dám bắt nạt nó sao?"

Cha Từ tức giận chỉ vào Tống Ngọc, nổi trận lôi đình.

"Tôi đã nói rồi, cậu là đứa trẻ không biết phân biệt tốt xấu! Cả hai đều là người trong Từ gia, ai cho cậu cái quyền bắt nạt Tinh Huy? Đã nói rồi, các cậu sau này sẽ là anh em ruột, cả nhà đều làm mọi thứ vì lợi ích của cậu, sao cậu lại không hiểu lời nói của người khác vậy?"

Bên cạnh, mẹ Từ cũng vẻ mặt đầy thương xót, có chút không tán thành nói: "Ngọc nhi à, con thật sự là có tính tình quá tệ."

Tống Ngọc không nhịn được mà vỗ tay.

"Xuất sắc, thật xuất sắc. Nếu không phải tôi biết công ty các người gặp khó khăn về tài chính, gấp gáp muốn đổ lỗi, tìm một người chịu tội để đẩy ra ngoài, thì tôi thật sự tưởng các người đang làm mọi thứ vì tốt cho tôi, cứ như là đưa ra một tài sản khổng lồ cho tôi, còn tôi thì không biết ơn gì cả."

Tống Ngọc vừa nói dứt lời, tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ tại chỗ.

"Ch... chuyện gì vậy?" Từ Tinh Huy chớp chớp mắt, không hiểu đối phương đang nói gì.

Những người khác thì lại lộ vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt sợ hãi bắt đầu lảng tránh.

"Cậu đang nói bừa cái gì vậy?"

"Không sao, dù sao tôi cũng đã xem đủ trò hề này rồi, thực tế thế nào, các người tự đi mà lo liệu."

Tống Ngọc xốc túi đồ của mình lên, nhẹ nhàng đeo lên vai.

"Tôi còn có việc, không tiện ở lại thêm, à, tiện thể nói luôn, sổ sách công ty của các người làm khá tệ, nên thuê thêm vài người đi, đừng tiết kiệm mấy đồng lẻ này, nếu không một khi chuyện bị phát hiện... "

Tống Ngọc cười cười, vỗ vỗ vai cha Từ, mọi thứ đều rõ ràng không cần phải nói thêm gì nữa.

Ngay từ ngày đầu tiên bọn họ nhận lại người thân, Tống Ngọc đã trực tiếp xâm nhập vào kho dữ liệu nội bộ của Tập đoàn Từ thị, tự nhiên cậu đã biết rõ công ty bọn họ có vấn đề gì. Lúc đó, cậu chỉ đến với ý định thử xem liệu mình có thể chữa khỏi chứng mất ngủ hay không, nhưng không ngờ, ngày qua ngày ở lại, cậu mới phát hiện ra mấy người này lại muốn để mình làm vật tế thần.

Thật đáng tiếc cho một "tiểu thiếu gia" xinh đẹp như vậy.

Bị lợi dụng đến mức này, mà vẫn luôn mù tịt, chẳng hề hay biết gì.

Tống Ngọc thản nhiên rời khỏi Từ gia, lúc đến chỉ mang theo một chiếc túi, lúc đi vẫn chỉ mang đúng chiếc túi đó, đúng như những gì cậu đã nói từ đầu.

Cậu vốn chẳng có ý định ở lâu trong Từ gia.

Trong điện thoại, thông báo vẫn liên tục "tít tít tít" vang lên.

Vẫn là lời mời từ nhóm chương trình "Hẹn Hò" gửi đến.

Trong suốt những ngày qua, tất cả các phóng viên bị chặn số hầu như đã im hơi lặng tiếng, chỉ có vị đạo diễn của chương trình này là liên tục đổi số điện thoại gửi tin nhắn cho cậu.

Giống như kẹo cao su dính chặt vào sợi tóc, dù cố gắng thế nào cũng không thể gỡ ra được.

Tại sao nhất định phải bắt cậu tham gia? Tống Ngọc thực sự không hiểu.

Với ý định giải quyết dứt điểm một lần cho xong, Tống Ngọc cuối cùng cũng gọi lại.

"Tôi đã nói rồi, tôi không có ý định tham gia chương trình này, đừng gửi tin nhắn cho tôi nữa!"

Ở đầu dây bên kia, một cô gái nghe thấy giọng nói, ngừng lại một chút rồi vội vàng gọi cậu lại.

"Đợi đã, đợi một chút, Tống tiên sinh! Ngài có muốn nghe về những khách mời tham gia chương trình của chúng tôi trước, rồi mới quyết định không? Tôi đảm bảo, ngài nhất định sẽ thấy hứng thú đấy!"

Ồ?

Một câu này làm Tống Ngọc đang định cúp máy bị lôi kéo quay trở lại.

"Nói như thế nào."

------ Wattpad @_Tradaocamxa ------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com