TruyenHHH.com

Dm Edit Ten Omega Nay Vua Ngot Vua Ngong

Chương 89: Từ bây giờ, chúng ta hãy bắt đầu hẹn hò với tiền đề là ‘đánh dấu vĩnh viễn’ nhé!

Khi nghe những lời Tiêu Dĩ Hằng nói, nhiệt độ xung quanh Chu Tiêm lập tức giảm xuống mười độ.

Anh ta nín thở, ánh mắt không rời khỏi Lệ Chanh, lắp bắp nói: "Đội trưởng Lệ, anh ta... cậu..."

Chu Tiêm không thể tin, alpha xa lạ trước mặt lại chính là bạn trai của Lệ Chanh!

Anh ta vẫn luôn cho rằng Lệ Chanh là một “omega thẳng băng”, lòng chỉ có luyện tập chứ không màng đến chuyện yêu đương. Trong suốt hai tháng qua, Chu Tiêm đã không ngừng ám chỉ tỏ tình hết lần này đến lần khác, nhưng Lệ Chanh cứ như một vật cách điện, khiến mọi tín hiệu trực tiếp của anh tan biến. Cuộc thi sắp đến, Lệ Chanh chỉ tập trung vào luyện tập. Chu Tiêm đã quyết tâm, sau khi cuộc thi kết thúc, anh sẽ dùng chiếc huy chương vàng tỏ tình với Lệ Chanh một cách rõ ràng, trực diện nhất. Nào ngờ, chưa kịp đến ngày thi, bạn trai của Lệ Chanh đã đột ngột xuất hiện!

Chu Tiêm không muốn tin.

Anh thậm chí còn lóe lên hy vọng mong manh rằng, Lệ Chanh sẽ tuyên bố hôm nay là ngày Cá tháng Tư, và mọi lời Tiêu Dĩ Hằng vừa nói chỉ là một trò đùa.

Nhưng mùi pheromone alpha nồng đậm quanh Lệ Chanh đã đủ chứng minh mối quan hệ giữa cậu và Tiêu Dĩ Hằng.

Chu Tiêm không thể ngăn mình khỏi suy nghĩ, hai người họ đã làm gì mà khiến cơ thể Lệ Chanh đẫm đầy mùi hương pheromone đến vậy?

Lệ Chanh hoàn toàn bất ngờ trước việc Tiêu Dĩ Hằng đột ngột công khai mối quan hệ của họ. Cậu nhìn Tiêu Dĩ Hằng với ánh mắt ngạc nhiên, khẽ hỏi: "Không phải anh đã nói chúng ta nên giữ kín, không tiết lộ với người khác về chuyện hẹn hò à?"

Tiêu Dĩ Hằng thầm nghĩ — tình địch có được tính là "người" không nhỉ?

"Anh đổi ý rồi," Tiêu Dĩ Hằng đáp.

Lệ Chanh bĩu môi, lẩm bẩm: "Anh chẳng biết chọn thời điểm nổi loạn gì cả, làm cho bố đây rất lo lắng."

“...” Tiêu Dĩ Hằng giơ tay búng nhẹ vào chỏm tóc nhỏ trên đầu cậu, bất đắc dĩ, “Lại nói nhảm rồi.”

Hai người họ đứng trước mặt Chu Tiêm tình tứ khiến anh tức đến mức muốn bốc khói.

Lệ Chanh hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Chu Tiêm, “Khụ khụ”, cậu nắm chặt tay Tiêu Dĩ Hằng, đan mười ngón tay vào nhau rồi giơ lên trước mặt anh ta. Mặt Lệ Chanh ửng hồng, vừa ngại ngùng vừa tự hào: "Giới thiệu một chút, đây là Tiêu Dĩ Hằng, bạn trai của tôi! Cậu cứ gọi anh ấy “chị dâu” là được. Chu Tiêm, cậu là người đầu tiên trong đội biết chuyện này đấy, nhớ giữ bí mật nhé."

Tiêu Dĩ Hằng: "..." Sao lại chị dâu nữa rồi?

Chu Tiêm dường như không để tâm đến từ “chị dâu” kia, ánh mắt anh ta dán chặt vào đôi bàn tay đang đan nhau của họ. Nếu ánh mắt có thể thiêu đốt, có lẽ bàn tay Tiêu Dĩ Hằng đã bốc cháy từ lâu.

Đó là ánh mắt của sự ghen tị.

Nhìn thấy Chu Tiêm trong bộ dạng thất tình, Tiêu Dĩ Hằng cảm thấy vô cùng sảng khoái, tâm trạng phấn chấn hẳn lên.

Hai tháng yêu xa vừa qua, Tiêu Dĩ Hằng đã chịu không ít khổ sở vì nhớ nhung. Lệ Chanh bị "giam lỏng" trong trung tâm huấn luyện, mỗi ngày rất hạn chế tiếp xúc với người và các sự việc, người cậu nhắc đến nhiều nhất, ngoài bạn cùng phòng, chính là Chu Tiêm.

Ví dụ như “Hôm nay Chu Tiêm phá kỷ lục 1500 mét”, hay “Hôm nay tập trên bờ, Chu Tiêm tập với em mà mơ màng lắm”... Tiêu Dĩ Hằng dù biết rõ Lệ Chanh và Chu Tiêm chẳng có quan hệ gì cả, nhưng vẫn không thể ngừng những suy nghĩ vẩn vơ.

Nhưng hôm nay, mọi nỗi niềm tương tư của anh cuối cùng cũng được bù đắp!

Quả thật, đây chính là cơ hội ngàn vàng để khoe khoang tình cảm trước mặt tình địch, củng cố vị thế bạn trai chính thức của mình.

Khóe môi Tiêu Dĩ Hằng nhếch lên kiêu ngạo: "Chu Tiêm, tôi đã nghe danh cậu từ lâu, Lệ Chanh vẫn thường nhắc đến cậu đấy."

Ánh mắt Chu Tiêm chợt dịu lại: "... Cậu ấy nói gì vậy?"

Nụ cười trên môi Tiêu Dĩ Hằng không hề thay đổi: "Lệ Chanh nói cậu là một vận động viên xuất sắc."

Câu nói kiểu chung chung như này, dù có một trăm vận động viên cũng có thể dùng cùng một câu để đối phó.

Chu Tiêm nhìn "chị dâu" cảnh giác, giọng nói đầy gai: "Nhưng sao tôi chưa từng nghe đội trưởng Lệ nhắc đến anh?"

Tiêu Dĩ Hằng liếc nhìn Lệ Chanh, cố ý nhấn mạnh: "Có lẽ vì cậu và Lệ Chanh chưa đủ thân thiết."

Lệ Chanh: "..."

Chu Tiêm: "..."

Lệ Chanh huých nhẹ vào eo Tiêu Dĩ Hằng, ra hiệu anh nhanh im miệng.

Chu Tiêm mặt mày sa sầm, liếc nhìn Tiêu Dĩ Hằng đầy u ám, rồi như một chú hải cẩu, thẳng đứng lặn xuống nước.

Thấy bóng dáng Chu Tiêm khuất dần, Lệ Chanh vội vã kéo Tiêu Dĩ Hằng rời khỏi bể bơi.

Lệ Chanh nhạy bén nhận thấy có gì đó không ổn: "Tiêu Dĩ Hằng, anh với Chu Tiêm có chuyện gì vậy? Hai người không phải mới gặp lần đầu à? Sao em có cảm giác như hai người sắp lao vào nhau đến nơi?"

"Em nghĩ nhiều rồi." Tiêu Dĩ Hằng dĩ nhiên không thừa nhận, "Anh thấy Chu Tiêm rất xuất sắc, rất tài năng. Cậu ta là đồng đội của em, tự dưng ác cảm với cậu ta làm gì?"

Lệ Chanh ngẫm nghĩ cũng thấy có lý, Tiêu Dĩ Hằng và Chu Tiêm mới gặp lần đầu, chỉ nói vài ba câu, làm sao mà kết thù kết oán được?

—----------- W.a.t.t.p.a.d: minnnnnn2603 —-----------------

Buổi chiều Lệ Chanh còn phải tập luyện, không thể bỏ bữa trưa. Cậu tranh thủ lúc vắng người, lén lút dẫn Tiêu Dĩ Hằng đến nhà ăn.

Vì đến muộn, quầy đồ ăn tự chọn chỉ còn sót lại vài món cuối cùng. Lệ Chanh không kén chọn, nhanh chóng lấy hai đĩa lớn, đĩa nhiều thịt đưa cho Tiêu Dĩ Hằng, đĩa ít thịt hơn giữ lại cho mình.

Cậu nói: "Anh cứ tự nhiên nhé, đồ ở nhà ăn của bọn em ngon lắm đấy!"

Tiêu Dĩ Hằng không quá đói, ăn vài miếng đã dừng lại, chống cằm ngắm nhìn Lệ Chanh ăn ngon lành. Thấy đĩa của Lệ Chanh ít thịt, anh lại gắp thêm thịt từ đĩa mình sang cho cậu.

Lệ Chanh từ trước đến nay không bao giờ lãng phí thức ăn, cậu ăn sạch sẽ đĩa của mình. Vừa đặt đũa xuống, cậu đã định kéo Tiêu Dĩ Hằng đi dạo nơi khác.

"Khoan đã." Tiêu Dĩ Hằng gọi cậu lại.

Lệ Chanh: ?

Tiêu Dĩ Hằng đưa tay, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua khóe miệng Lệ Chanh, lấy đi một hạt cơm: "Ăn cơm mà cũng dính lên mặt, anh thấy em chưa đến mười bảy tuổi đâu, chắc chỉ mới bảy tuổi thôi."

Mặt Lệ Chanh đỏ bừng, vội vàng lấy giấy lau bừa khóe miệng, lẩm bẩm: "Còn một tháng nữa là em mười tám tuổi rồi!"

Lệ Chanh và Tiêu Dĩ Hằng chỉ cách nhau hai tháng tuổi, nhưng vì sinh nhật Lệ Chanh vào đầu năm nên phải nhập học muộn một năm. Khi Tiêu Dĩ Hằng học lớp 12 thì Lệ Chanh vẫn còn học lớp 11.

Nhưng Lệ Chanh lại vui vì điều này, bởi cậu rất đau đầu mỗi khi phải ngồi trong lớp học. Thà bơi thêm mười cây số còn hơn là viết một bài văn tám trăm chữ.

"Mười tám tuổi?" Tiêu Dĩ Hằng khẽ nói, "Lệ Chanh của chúng ta sắp trưởng thành rồi."

"Đương nhiên rồi!" Lệ Chanh phấn khích, "Sau này đi quán net, không cần lén lút đưa thuốc lá cho quản lý nữa, em muốn thức trắng đêm lúc nào cũng được!"

Tiêu Dĩ Hằng: “...” Anh bật cười: "Trưởng thành rồi em chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi à?"

Lệ Chanh ngơ ngác: "Chứ còn gì nữa? À, còn có thể uống rượu hợp pháp, còn có thể thi bằng lái xe, còn có thể..."

"Còn có thể..." Tiêu Dĩ Hằng nghiêng người, thì thầm vào tai cậu, "...đánh dấu vĩnh viễn."

Đánh dấu vĩnh viễn khác với đánh dấu tạm thời.

Đánh dấu tạm thời có thể thực hiện sau khi omega trải qua kỳ phát tình đầu tiên, alpha dùng pheromone của mình giúp omega vượt qua giai đoạn khó khăn, ổn định tâm lý và thể chất; còn đánh dấu vĩnh viễn phải đợi khi cả hai trưởng thành mới thực hiện được. Đúng như tên gọi, đánh dấu vĩnh viễn tượng trưng cho sự kết nối vĩnh cửu giữa alpha và omega, từ đó về sau, họ sẽ mang mùi hương pheromone của nhau!

Dấu ấn vĩnh viễn ấy, dù một trong hai người alpha và omega có lìa đời cũng không thể phai mờ - chính vì thế, nó được nhiều người ví như lời nguyện ước lãng mạn "dù cái chết cũng không thể chia lìa đôi ta".

Dẫu khoa học kỹ thuật ngày nay có tiến bộ vượt bậc, việc xóa bỏ dấu ấn vĩnh viễn vẫn là một cuộc phẫu thuật phức tạp và tiềm ẩn nhiều rủi ro. Trong những năm gần đây, tỷ lệ ly hôn ngày càng tăng, nhiều cặp đôi alpha và omega dù đã kết hôn nhiều năm, vẫn không lựa chọn đánh dấu vĩnh viễn.

Có thể nói, "đánh dấu vĩnh viễn" là một lời thề nguyền thiêng liêng hơn cả "hôn nhân".

Hôn nhân có thể đổ vỡ, còn dấu ấn vĩnh viễn là biểu tượng của tình yêu bất diệt.

Nghe những lời Tiêu Dĩ Hằng vừa thốt ra, Lệ Chanh mở to mắt, máu nóng trong người dồn đến đỉnh đầu.

Đầu óc cậu quay cuồng, theo bản năng đưa tay bịt miệng Tiêu Dĩ Hằng.

"Vớ vẩn!" cậu cố tỏ ra cứng rắn, "Thế gian này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, em còn chưa nghĩ xem có nên gắn bó với anh cả đời hay không đâu?!"

Tiêu Dĩ Hằng không hề giận. Ở bên Lệ Chanh đã lâu, anh hiểu rõ cách ứng xử với omega này, người luôn nói một đằng nghĩ một nẻo.

"Không sao cả, em cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ kỹ vào." Tiêu Dĩ Hằng nắm lấy tay Lệ Chanh, đặt một nụ hôn dịu dàng lên đó, "Em có thể nghĩ đến tám mươi tuổi, một trăm tuổi, thậm chí nếu kiếp này chưa nghĩ ra, chúng ta sẽ được chôn cất cùng nhau, để kiếp sau tiếp tục suy nghĩ, được không?"

Khoảnh khắc ấy, Lệ Chanh cảm thấy mình như một que kem tan chảy dưới nắng hè. Linh hồn, thể xác và cả những lời nói một nẻo của cậu, đều tan biến trong sự dịu dàng của Tiêu Dĩ Hằng.

Đôi tai Lệ Chanh đỏ bừng, cậu muốn cuộn tròn người lại vì ngượng ngùng, muốn hét lên thật to để giải tỏa cảm xúc, và hơn hết, cậu muốn kéo Tiêu Dĩ Hằng lao vào giữa tuyết trắng, để từng bông tuyết nhỏ bé cũng nghe thấy nhịp đập trái tim mình lúc này.

Cậu thấy mình như đang chìm trong men say, trước mắt là một thế giới rực rỡ sắc màu. Ánh mắt cậu khóa chặt vào mắt Tiêu Dĩ Hằng, khóe môi không kìm được mà cong lên thành một nụ cười ngây ngốc. Chỏm tóc nhỏ trên đầu cậu dường như cũng uốn thành hình trái tim đáng yêu.

Tiêu Dĩ Hằng đưa ngón út ra, khẽ ngoắc về phía Lệ Chanh: "Vậy là đồng ý nhé?"

Lệ Chanh cắn nhẹ môi dưới, giả vờ hỏi lại: "Đồng ý cái gì cơ?"

"Chúng ta sẽ lấy 'đánh dấu vĩnh viễn' làm tiền đề để hẹn hò, được không?"

Lệ Chanh nhìn chằm chằm vào tay Tiêu Dĩ Hằng, cố tỏ vẻ giữ lễ nhưng thực chất là không thể kiềm chế được nữa, vội vàng đưa ngón út của mình ra.

"Xét thấy ái phi đã chủ động như vậy..." Lệ Chanh nắm chặt ngón tay Tiêu Dĩ Hằng, không muốn buông ra, "... Trẫm đành miễn cưỡng đồng ý vậy!"

Ngày hôm đó, chỉ còn một tháng nữa là đến sinh nhật tròn mười tám tuổi của Lệ Chanh.

Ngày hôm đó, cho đến khi họ đánh dấu vĩnh viễn, vẫn còn…

—----------- W.a.t.t.p.a.d: minnnnnn2603 —-----------------

Giờ nghỉ trưa chỉ vỏn vẹn hai tiếng, Lệ Chanh dẫn Tiêu Dĩ Hằng đi dạo quanh trung tâm huấn luyện, giới thiệu những nơi cậu thường sinh hoạt và rèn luyện.

Đây là nhà ăn, kia là ký túc xá, đây là khu vực huấn luyện trong nhà, còn kia là khu vực hoạt động ngoài trời... Lệ Chanh lần lượt giới thiệu từng địa điểm, Tiêu Dĩ Hằng lắng nghe, hình dung ra hình ảnh Lệ Chanh sống động tại những nơi đó.

Dù không nắm tay, nhưng khi bước cạnh nhau, mu bàn tay của họ thỉnh thoảng lại vô tình chạm vào nhau.

Dù trời lạnh đến mức ngón tay cũng tê cóng, họ vẫn không nỡ đút tay vào túi áo, mà khéo léo dùng tay áo che đi, để những ngón tay lén lút đan vào nhau.

Thời gian có hạn, buổi chiều Lệ Chanh còn phải tập luyện, không nỡ thì Tiêu Dĩ Hằng cũng phải rời đi.

Nói đến việc rời đi, Tiêu Dĩ Hằng có chút băn khoăn: "Lúc nãy anh bị chú bảo vệ cổng Bắc... khụ, bắt... khụ, giữ... khụ khụ khụ, anh bị chú bảo vệ cổng Bắc phát hiện. Lần này anh sẽ ra bằng cổng Nam, xem liệu bảo vệ cổng Nam có cho anh ra không."

Lệ Chanh phẩy tay: "Có gì khó đâu!"

Cậu kéo Tiêu Dĩ Hằng về phía khu rừng nhỏ sau hồ bơi, đến chỗ hàng rào nơi họ đã hẹn gặp trước đó.

Trên đỉnh hàng rào có một chiếc camera giám sát, trước đây bị che khuất bởi một cái tổ chim, nhưng giờ tổ chim đã biến mất, có lẽ bị bảo vệ dọn đi rồi.

Lúc này, camera đang hoạt động hết công suất, quay chậm từ trái sang phải, ghi lại mọi hình ảnh xung quanh.

Lệ Chanh nhặt một nắm tuyết dưới đất, dùng cả hai tay nặn thành một quả cầu tròn trịa và chắc chắn. Vừa nặn, cậu vừa hỏi Tiêu Dĩ Hằng: "Anh đã bao giờ chơi trò ném tuyết chưa?"

"..." Tiêu Dĩ Hằng thành thật trả lời, "Chưa."

Lệ Chanh an ủi anh: "Trước khi đến thủ đô, em thậm chí còn chưa từng thấy tuyết. Nhưng giờ kỹ năng ném tuyết của em có thể khiến mấy người Đông Bắc trong đội phải gọi bằng bố rồi."

"Ừm..." Tiêu Dĩ Hằng ngẩn người, không hiểu sao Lệ Chanh lại đột ngột nhắc đến chuyện này. Không lẽ em ấy đang tự khen mình giỏi à?

Lệ Chanh: "Nhưng anh đừng nản lòng, khi chúng ta cùng lên đại học ở thủ đô, em sẽ dạy anh cách ném tuyết!"

Miệng nói vậy nhưng tay Lệ Chanh vẫn không ngừng lại. Quả cầu tuyết trong tay cậu càng nén càng chặt, Tiêu Dĩ Hằng tin chắc rằng, nếu Lệ Chanh ném nó vào người mình, kiểu gì anh cũng choáng váng.

"Còn bây giờ thì—" Lệ Chanh tung quả cầu tuyết lên cao, thử cảm giác trong tay. Sau đó, cậu nở một nụ cười rạng rỡ, để lộ chiếc răng khểnh tinh nghịch, "—để bố cho con mở mang tầm mắt!"

Vừa dứt lời, cậu đã vung tay, quả cầu tuyết rời khỏi tay ở điểm cao nhất, vẽ nên một đường parabol hoàn hảo, như một mũi tên sắc bén lao thẳng vào camera!

Quả cầu tuyết nổ tung, không chỉ che kín ống kính camera mà còn khiến nó lệch hướng, chỉ có thể cúi đầu nhìn xuống đất.

Tiêu Dĩ Hằng: “…”

Alpha theo bản năng đưa tay lên xoa cổ mình.

Lệ Chanh phủi tay, đắc ý nói: "Đội trưởng đội ném lao dạy em đấy! Thế nào, chuẩn không?"

Cậu liếc nhìn đồng hồ, thúc giục: "Từ lúc bảo vệ phát hiện camera bị tuyết che đến khi họ tới đây mất khoảng hai phút hai mươi giây. Anh mau leo qua đi, em canh chừng cho."

Tiêu Dĩ Hằng: “…”

Bây giờ anh có lý do để tin rằng, cái tổ chim che camera kia rất có thể là do Lệ Chanh cố tình đặt!

Tác giả có lời muốn nói:

Chuyến tham quan một ngày tại trung tâm huấn luyện của Tiêu Dĩ Hằng đã kết thúc~!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com