TruyenHHH.com

Dm Edit Ten Omega Nay Vua Ngot Vua Ngong

Chương 85: Thời gian gọi điện của cặp đôi nhỏ ~

Nếu trên đời này tồn tại một thiết bị đo mức độ ngượng ngùng trong không khí, Lệ Chanh tin chắc rằng kim đồng hồ đã vọt khỏi thang đo.

Trước thông báo bổ nhiệm cậu làm đội trưởng đội bơi, Lệ Chanh không hề thấy vui sướng, cậu chỉ muốn nhảy xuống nước và bơi một mạch ra Thái Bình Dương cho xong chuyện!

Cậu cảm thấy da đầu tê dại, mười ngón chân co quắp vì xấu hổ, cả khuôn mặt đỏ bừng như gấc chín.

"Huấn... huấn luyện viên..." Lệ Chanh lắp bắp, biết nói gì bây giờ, nói gì cũng thành sai.

Cậu vừa công khai cãi lại huấn luyện viên trưởng của đội bơi, nghi ngờ cô thiên vị, kết quả lại chứng minh cậu đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử...

Ánh mắt của các bạn học cũng thay đổi xoành xoạch. Ban đầu là thông cảm vì cậu bị "cướp" mất suất thi đấu, rồi chuyển sang khâm phục vì cậu dám đứng lên nói thẳng, còn bây giờ thì chỉ thấy toàn sự ghen tị!

Mỗi kỳ thi đấu, đội bơi đều phải bầu ra một đội trưởng, người sẽ trở thành trụ cột tinh thần và niềm hy vọng của cả đội. Lệ Chanh có thành tích nổi bật, lại được chọn vào dự án trọng điểm bơi hỗn hợp nam nữ, rõ ràng cậu được huấn luyện viên đặt rất nhiều kỳ vọng.

Đặc biệt hơn, Lệ Chanh là một omega - omega đầu tiên trong lịch sử được làm đội trưởng đội bơi!

Có thể dự đoán rằng, khi thông tin này được công bố, nó sẽ gây ra một cơn bão dư luận không nhỏ.

Chỉ có điều, người trong cuộc là Lệ Chanh lại không vui như vậy...

Lệ Chanh muốn khóc thét lên, cậu chắc chắn sẽ trở thành đội trưởng ngắn hạn nhất trong lịch sử! Từ lúc nhận chức đến lúc bị cách chức, chưa đầy một phút...

Lệ Chanh xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, chỉ biết lặp đi lặp lại lời xin lỗi.

Huấn luyện viên lạnh lùng nói: "Em là đội trưởng, vậy mà lại công khai phản đối và nghi ngờ quyết định của huấn luyện viên. Nếu hôm nay cô không phạt em, thì kỷ luật của đội còn để làm gì nữa?

Lệ Chanh: QAQ

Lệ Chanh: "Vậy, vậy cô nói phải làm sao ạ?"

Huấn luyện viên chỉ tay vào bể bơi kế bên: "Mười cây số."

Lệ Chanh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần huấn luyện viên tha thứ, cậu nào dám mặc cả câu nào?! Đội của cậu vốn đã tập bơi năm cây số mỗi sáng, mười cây số thì cứ thong thả mà bơi, chắc chắn hoàn thành được.

Cậu lập tức cởi đồ xuống nước, nào ngờ huấn luyện viên vẫn chưa nói hết câu.

Huấn luyện viên: "Ý của cô là, mỗi kiểu bơi mười cây số."

Lệ Chanh: "..."

Lệ Chanh: "Thật ra, em không đủ khả năng đâu ạ, không xứng với kỳ vọng của cô. Em đã suy nghĩ kỹ rồi, em chắc không thể đảm nhận vai trò đội trưởng này được ạ..."

Huấn luyện viên ra hiệu cho các trợ lý, bốn trợ lý lập tức xông lên, người cởi áo, người tháo giày, Lệ Chanh la hét ầm ĩ, nhưng tiếc là một sức không địch nổi số đông, chỉ trong vài phút, Lệ Chanh đã bị lột trần, may mắn vẫn còn giữ được một chiếc quần bơi bên trong, nếu không hôm nay cậu đã bị đội nữ nhìn thấy hết rồi!

Sau đó, huấn luyện viên không chút do dự tung một cú đá vào mông Lệ Chanh, khiến cậu bay vèo, rơi tõm xuống bể một cái "bõm" thật to.

"Lệ Chanh, nghe cho rõ đây, bốn mươi cây số này không bơi xong thì đừng hòng lên bờ." Huấn luyện viên gọi Đới Dự Kính, người vốn không ưa gì Lệ Chanh, dặn dò: "Đới Dự Kính, em phụ trách giám sát Lệ Chanh. Nếu hôm nay Lệ Chanh không bơi xong bốn mươi cây số, thì chức đội trưởng sẽ là của em."

Đới Dự Kính: !!!

Anh ta lập tức đứng nghiêm như tượng, chào dõng dạc: "Huấn luyện viên, cô cứ yên tâm!"

Lệ Chanh đang vùng vẫy dưới nước nghe thấy tiếng anh ta, bèn quẫy đạp mạnh, bọt nước tung lên trắng xóa tạt thẳng vào mặt Đới Dự Kính đang đứng bên bờ.

Chết tiệt, hôm nay dù có phải bỏ mạng dưới hồ, cậu cũng nhất định phải bơi cho hết bốn mươi cây số này!

—--------------------- W.att.pad: minnnnnn2603 —---------------------

"Vậy là em thực sự đã bơi được bốn mươi cây số à?" Tiêu Dĩ Hằng cố nhịn cười, hỏi bạn trai ở đầu dây bên kia.

"Bơi kiểu gì, bơi nổi mới là lạ đấy!" Lệ Chanh nằm bẹp dí trên giường, hai tay mềm nhũn buông thõng xuống cạnh giường. Cậu nghiêng đầu trên gối, giọng nói yếu ớt truyền qua điện thoại: "Em còn chẳng biết mình bơi được bao nhiêu, lúc đầu còn đếm được, về sau thì đếm không nổi nữa... chắc là được hơn mười cây số thì huấn luyện viên cho lên bờ nghỉ rồi."

Tuy nhiên, món nợ bốn mươi cây số vẫn chưa được xóa bỏ. Từ nay, mỗi sáng và tối, Lệ Chanh phải bơi thêm hai cây số, dần dần bù đắp đủ số còn thiếu.

Tiêu Dĩ Hằng hỏi: "Lúc trước liên lạc với anh còn phải lén lút nhắn tin tránh mặt bạn cùng phòng, sao hôm nay lại dám gọi điện thoại thế?"

"Tụi nó đều ra ngoài rồi." Lệ Chanh thở dài: "Hôm nay công bố danh sách chính thức, phòng em có ba người trong đội nhảy cầu, chỉ có Trần Miểu được chọn thi đấu thôi. Hai người kia ngày mai phải về rồi, đang buồn nên Trần Miểu cùng họ ra sân vận động giải sầu."

Thể thao vốn cạnh tranh khắc nghiệt thế đấy, như lời huấn luyện viên nói, bị loại không phải vì bạn không đủ xuất sắc, mà là có người xuất sắc hơn bạn.

Để trụ lại và chạm đến đỉnh vinh quang, họ phải đánh đổi bằng mồ hôi và nước mắt mà người thường khó có thể hình dung được.

Lệ Chanh đã kịp trao đổi phương thức liên lạc với hai người bạn cùng phòng, hẹn sau này có dịp sẽ đến thành phố thăm họ. Nhưng ai cũng hiểu, hơn một tháng tập trung cùng đội tuyển có lẽ là khoảng thời gian duy nhất họ gặp nhau trong đời, có những người chia tay rồi sẽ mãi mãi không hẹn ngày gặp lại.

Cảm nhận được nỗi buồn trong giọng nói của Lệ Chanh, Tiêu Dĩ Hằng nhanh chóng chuyển chủ đề, nhắc đến Dữu Dữu và Chanh nhỏ.

Từ ngày Lệ Chanh rời Hoa Thành, Tiêu Dĩ Hằng thường xuyên ghé thăm Dữu Dữu. Cô bé rất quý anh, luôn miệng kể về năm cậu bạn trai nhỏ của mình, Tiêu Dĩ Hằng luôn phải kinh ngạc trước khả năng của cô bé. Dữu Dữu còn rất ngọt ngào, cứ tíu tít gọi "chị dâu", "chị dâu", đến nỗi Tiêu Dĩ Hằng dù có sửa thế nào thì cuối cùng cũng đành chịu thua.

Còn Chanh nhỏ, trong một tháng qua nó đã tròn trịa hơn hẳn, bộ lông trắng muốt phủ kín người, trông như một cục bông tuyết biết đi. Mỗi tối, Dữu Dữu lại dắt nó đi dạo trên bãi cỏ dưới nhà, chú vịt nhỏ lắc lư cái đuôi trắng sang trái sang phải, khiến ai nhìn thấy cũng muốn cưng nựng vài cái.

Lệ Chanh bất giác nhớ lại cảm giác mềm mại khi chạm vào Chanh nhỏ, lòng ngứa ngáy vô cùng. Tiếc là cậu và nó đang cách nhau cả nghìn cây số! Cậu quyết định trưa mai sẽ ăn vịt quay Quảng Đông ở căng tin cho đỡ nhớ Chanh nhỏ.

Nói chuyện vịt xong, chủ đề lại quay về Tiêu Dĩ Hằng.

Lệ Chanh hỏi: "Các anh sắp thi cuối kỳ rồi đúng không?"

"Ừ." Tiêu Dĩ Hằng đáp, "Thứ hai và thứ ba tuần sau là thi cuối kỳ, lần này thi chung toàn thành phố, tầm ba ngày sau mới có kết quả. Sau khi có bảng xếp hạng toàn thành phố là được nghỉ."

Lệ Chanh nghe vậy, giọng phấn khởi hẳn lên: "Vậy nghỉ lễ anh sẽ đến thủ đô thăm em à? Cuối cùng cũng được gặp nhau rồi?"

"Không đâu, thi xong là anh đi luôn." Giọng cười của Tiêu Dĩ Hằng vang lên qua điện thoại, "Ở lại chờ xếp hạng toàn thành phố chỉ tổ mất thời gian, nhất thành phố kiểu gì cũng là anh rồi."

"..."

Lệ Chanh vội vàng tra cứu trên mạng số lượng thí sinh dự thi của Hoa Thành năm nay, đơn vị, chục, trăm, nghìn, chục nghìn... trời ơi, bảy chục nghìn!

Trong bảy chục nghìn người mà đứng đầu toàn thành phố, đây là tự tin đến mức nào?

Lệ Chanh lẩm bẩm: "Người ta tìm bạn đời là 'mười nghìn người chọn một'; còn bạn trai của em, là 'bảy mươi nghìn người chọn một'..."

"Mười nghìn người chọn một?" Tiêu Dĩ Hằng cố tình hiểu sai ý cậu, "Vậy thì phải chọn kỹ lắm đấy."

Lệ Chanh nghe ra ý khác trong lời nói của anh, mặt lại đỏ bừng.

Cậu ho khan một tiếng, chuyển chủ đề: "Nhưng mà anh qua thủ đô sớm như vậy, ba mẹ anh có đồng ý không?"

Lệ Chanh từng chứng kiến sự nghiêm khắc của mẹ Tiêu Dĩ Hằng. Ba mẹ anh có tính kiểm soát cực kỳ cao, anh sống sót đến bây giờ mà không bị biến chất quả thật không dễ dàng.

"Bây giờ họ tự thân còn lo chưa xong, chẳng có thời gian để ý đến anh đâu." Giọng Tiêu Dĩ Hằng đều đều, "Bố anh gặp chút rắc rối trong công việc, mẹ với bố vì chuyện này mà cãi nhau to, dạo này ông ấy không về nhà, ở luôn trong trường. Mẹ anh giờ dồn hết tâm trí vào bố, chẳng còn thời gian mà 'kiểm soát' anh nữa."

Tiêu Dĩ Hằng dùng thẳng từ "kiểm soát", khiến Lệ Chanh nghe mà thấy đồng cảm, vội vàng an ủi một hồi.

Cậu chợt nghĩ, dù cha mẹ mình mất sớm, nhưng cậu luôn được sống trong tình yêu thương; còn Tiêu Dĩ Hằng thì ngược lại, dù cha mẹ còn đó, nhưng chưa một ngày nào được cảm nhận hơi ấm gia đình.

Hai người cứ thế trò chuyện thật lâu. Hôm nay Lệ Chanh đã bơi mười mấy cây số, gần đến giới hạn, thực ra đã mệt đến mức mắt muốn díp lại.

Nhưng cậu trân trọng cơ hội hiếm hoi được nói chuyện với Tiêu Dĩ Hằng, không nỡ ngắt máy.

"Thật ra... em còn một chuyện đang lo lắng." Lệ Chanh dụi mắt, ngáp dài một cái.

Tiêu Dĩ Hằng hỏi có chuyện gì.

"Là chuyện của huấn luyện viên Dư!" Lệ Chanh lo lắng nói, "Cô ấy là huấn luyện viên, còn em là học viên, với tư cách là học viên mà không tin tưởng huấn luyện viên, còn công khai nghi ngờ cô ấy... Kết quả là tất cả đều do em suy nghĩ lung tung, cô ấy lại còn đề bạt em làm đội trưởng... Mặc dù cô ấy phạt em bơi bốn mươi cây số, nhưng em nghĩ, chắc chắn cô ấy vẫn còn giận."

"Không, anh lại nghĩ hoàn toàn ngược lại." Tiêu Dĩ Hằng nói, "Anh cảm thấy từ đầu đến cuối, huấn luyện viên Dư không hề giận em."

"Hả?"

Tiêu Dĩ Hằng phân tích: "Tuy anh chưa từng tiếp xúc với huấn luyện viên Dư, nhưng qua lời em kể, cô ấy là một huấn luyện viên rất chuyên nghiệp, bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất rất quan tâm đến học trò. Chanh Chanh à, anh luôn cảm thấy trong em có một ngọn lửa cháy rực, ngọn lửa ấy chứa đựng cả những khuyết điểm của em như nóng vội, hiếu thắng, thẳng thắn; nhưng đồng thời, nó cũng bao gồm những ưu điểm như sự quyết tâm, không thỏa hiệp, không chịu thua kém... Mà vận động viên cần nhất chính là những phẩm chất này! Anh tin rằng, huấn luyện viên Dư đã nhìn thấy điều đó ở em, nên mới chọn em làm đội trưởng, hy vọng em có thể truyền cảm hứng cho các đồng đội khác. Về việc em nghi ngờ cô ấy, điều đó rất phù hợp với tính cách của em, chắc hẳn cô ấy đã lường trước được, nên anh chắc chắn rằng cô ấy không giận đâu."

Lệ Chanh ngơ ngác: "Nếu cô ấy không giận, tại sao lại phạt em bơi 40 cây số?"

"Vì cô ấy cần phải có câu trả lời cho các thành viên khác." Tiêu Dĩ Hằng phân tích, "Huấn luyện viên cần giữ vững uy quyền tuyệt đối, nếu hôm nay cô ấy không phạt em, sau này sẽ có những thành viên khác học theo em, không tuân thủ yêu cầu của cô ấy."

Lệ Chanh "ồ" lên một tiếng, cảm thấy những quy tắc này thật phức tạp.

Cậu chỉ muốn thỏa thích bơi lội, sao lại khó khăn thế nhỉ!

Nhưng nhờ sự phân tích tỉ mỉ của Tiêu Dĩ Hằng, Lệ Chanh cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nỗi lo lắng bám riết bấy lâu cũng dần tan biến.

Giờ đây, Lệ Chanh đã là đội trưởng đội tuyển bơi lội quốc gia đầy vinh dự! Biết đâu, cậu sẽ còn có nhiều cơ hội phỏng vấn, xuất hiện trên truyền hình, để cả thế giới chứng kiến cậu cầm huy chương vàng bước lên bục vinh quang!

Haha, cậu sẽ báo tin vui này cho nhóm Đại Hoàng để họ ghen tỵ chơi; rồi cả Dữu Dữu nữa, chắc chắn cô bé sẽ vui lắm; còn cả anh Hổ, cả...

Khi áp lực tâm lý tan biến, Lệ Chanh cảm thấy mí mắt mình ngày càng nặng trĩu... nặng trĩu...

Cậu thở dài một tiếng, chiếc điện thoại từ từ trượt khỏi tay, rơi xuống bên cạnh gối.

Tiếng thở đều đặn theo sóng điện truyền đến Hoa Thành cách đó hàng ngàn cây số.

Tiêu Dĩ Hằng lắng nghe từng hơi thở của Lệ Chanh, nhịp tim anh cũng dần hòa vào nhịp thở êm ái ấy.

Đèn phủ lên mặt bàn những tia sáng rực rỡ, Tiêu Dĩ Hằng đứng dậy, lấy từ trong tủ sách ra một cuốn sổ phác thảo dày cộp, trải lên bàn.

Nếu Lệ Chanh ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra cuốn sổ phác thảo này - chính là cuốn mà Tiêu Dĩ Hằng đã dùng để vẽ cậu khi cậu làm người mẫu. Nhưng lần đó, cuốn sổ chỉ mới được vẽ vài trang, còn bây giờ, nó đã dày lật đến trang cuối cùng.

Cùng với tiếng thở đều đều từ điện thoại, Tiêu Dĩ Hằng cầm bút lên, một nét mực dịu dàng hiện ra trên trang giấy trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com