Dm Edit Ten Omega Nay Vua Ngot Vua Ngong
Chương 72: Có lẽ vì mất bố từ nhỏ, nên bây giờ em đặc biệt thích làm bố của người khácTiêu Dĩ Hằng muốn tịch thu quyển tiểu thuyết kỳ ảo trong tay Lệ Chanh, nhưng Lệ Chanh dĩ nhiên không chịu. Cậu cố tình giấu quyển tiểu thuyết sau lưng, hai tay lật qua lật lại như đang làm ảo thuật, trẻ con nói: "Nhìn này, quyển tiểu thuyết biến mất rồi!"Tiêu Dĩ Hằng đặt sổ phác thảo xuống, đứng dậy giành lấy, kết quả hai người lăn lộn với nhau.Chiếc ghế sofa không rộng rãi, hai chàng trai cao ráo chen chúc trên đó, người áp lên người, chân đè lên chân, tiếng tim đập thình thịch hòa vào nhau, bốn mắt nhìn nhau, không ai động đậy.Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu nhìn chàng trai bị mình đè xuống, ánh mắt anh rực cháy, sâu trong con ngươi là những vì sao sáng lấp lánh.Linh hồn Lệ Chanh như bị ánh mắt đó hút lấy, một lúc lâu sau, cậu mới mơ hồ "ưm" một tiếng, ánh mắt lảng tránh, vụng về quay đầu đi.Cần cổ thon dài lộ ra trước ánh nhìn của alpha, một giọt mồ hôi theo gáy chàng trai tóc vàng chảy xuống, Tiêu Dĩ Hằng đưa tay chạm vào đó, nghiền nát giọt mồ hôi đang lăn dài.Ở độ tuổi này, các chàng trai rất dễ nảy sinh ham muốn, Tiêu Dĩ Hằng vừa trêu chọc một chút, Lệ Chanh liền vô thức co chân lại, muốn che giấu phần dưới đang dần thức tỉnh.Tiêu Dĩ Hằng đè lên người cậu, cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của cơ thể cậu, ánh mắt nhìn xuống, đuôi mắt vẽ nên một đường cong hài hòa.Lệ Chanh vừa cố gắng giấu "đuôi nhỏ", vừa đỏ mặt mắng: "Tiêu Dĩ Hằng, đừng có giả vờ! Em có gì anh cũng có, những điều em nghĩ anh đừng nói là anh chưa từng nghĩ!""Những điều em nghĩ, anh dĩ nhiên cũng đã nghĩ tới." Tiêu Dĩ Hằng giở trò chơi chữ với cậu, giọng đầy ẩn ý, "Chỉ có điều, những điều anh từng nghĩ, có thể em chưa nghĩ đến bao giờ đâu."Lệ Chanh bình thường làm bài đọc hiểu môn ngữ văn rất tệ, nhưng trong tình huống này lại có thể đạt điểm tối đa.Lệ Chanh đỏ mặt, lườm Tiêu Dĩ Hằng, lầm bầm: "Anh chỉ được nghĩ những điều em đã nghĩ, những điều anh nghĩ, không, không được nghĩ!"Tiêu Dĩ Hằng cười khẽ.Anh ôm chặt bạn trai vào lòng, hứa: "Yên tâm, đây là phòng học, anh sẽ không làm chuyện đó ở đây đâu."Lệ Chanh bật thốt: "Anh ở phòng học làm chuyện đó còn ít à?"Tiêu Dĩ Hằng ngớ người, nhớ lại, phát hiện Lệ Chanh nói cũng đúng. Lần đầu tiên họ hôn nhau là ở phòng học, lần đầu tiên đánh dấu cũng là ở phòng học.Không biết kì phát tình tiếp theo của Lệ Chanh là khi nào... Đợi đến khi họ trưởng thành, sẽ không cần phải lén lút hẹn hò trong trường như bây giờ nữa.Tiêu Dĩ Hằng đang định hỏi, bỗng nhiên, tiếng rung kỳ lạ phát ra từ trên người anh, phá vỡ bầu không khí ám muội giữa hai người.Lệ Chanh: "...Mông anh sao tự dưng lại rung?"Tiêu Dĩ Hằng: "...Là điện thoại trong túi quần anh rung.""..." Mẹ kiếp, IQ của cậu bị tinh trùng ăn mất rồi à? !--------------------- Wp minnnnnn2603 ---------------------Tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang không khí mập mờ giữa hai người, Tiêu Dĩ Hằng đứng dậy khỏi người Lệ Chanh. Lệ Chanh luống cuống chỉnh lại trang phục, hỏi Tiêu Dĩ Hằng ai gọi.Tiêu Dĩ Hằng liếc nhìn tên người gọi: "Em gái em.""Dữu Dữu á?" Lệ Chanh chợt nhớ ra, "À phải rồi, hôm qua Dữu Dữu có nói tối Chủ nhật sáu giờ đến nhà con bé ăn cơm, bảo em nhắc anh. Chắc nó sợ em quên nên gọi nhắc anh luôn."May mà Dữu Dữu gọi, chứ với cái não cá vàng của Lệ Chanh thì chắc chắn quên tiệt luôn.Tiêu Dĩ Hằng bắt máy, giọng Dữu Dữu líu lo vang lên.Con bé gọi rõ to: "Chị dâu!"Tiêu Dĩ Hằng: "..."Dữu Dữu: "Anh em nói với anh chưa? Tối mai đến nhà em ăn cơm nhé, ba mẹ muốn tiễn anh ấy!"Tiêu Dĩ Hằng liếc Lệ Chanh, đáp: "Em ấy vừa mới nói với anh xong." Thực ra là mới nói cách đây một phút. "Sáu giờ tối Chủ nhật đúng không, anh sẽ không đến muộn đâu.""Em không sợ anh đến muộn..." Dữu Dữu lo lắng, "Em sợ anh trai em đến muộn. Anh không biết đâu, anh ấy là vua bồ câu, hẹn với anh ấy lúc nào anh ấy cũng quên!"(***) Vua bồ câu: người hay thất hứa, bùng kèoTiêu Dĩ Hằng thầm nghĩ, anh còn rõ cái tính hay quên của Lệ Chanh hơn ai hết, vì lời hứa bữa sáng tình yêu mà anh đã phải nhịn đói ba buổi sáng liền. Nhưng chuyện cãi nhau giữa anh trai và chị dâu vẫn không nên để trẻ con phải lo lắng."Yên tâm đi." Tiêu Dĩ Hằng hứa, "Anh sẽ đến trường đón anh em, bọn anh sẽ đi cùng nhau. Có anh nhắc nhở, anh em không dám đến muộn đâu."Bên cạnh, Lệ Chanh lén nghe hết cuộc trò chuyện, cậu nhe răng như hổ con, giơ nắm đấm về phía Tiêu Dĩ Hằng, nhưng ánh mắt lại lảng tránh, có chút thiếu tự tin.Cuộc gọi kéo dài khá lâu, Dữu Dữu và "chị dâu" mới của cô bé rất thân thiết, chuyện gì cũng muốn kể. Dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt như "Ai mượn tẩy của em, em nhảy dây với ai", nhưng Lệ Chanh vẫn cảm thấy chua xót.Không biết cậu đang ghen tị với ai nữa.Khi cuộc gọi kết thúc thì thời gian cũng muộn rồi. Lệ Chanh còn phải tập luyện, không thể tiếp tục làm mẫu cho Tiêu Dĩ Hằng được nữa.Tiêu Dĩ Hằng thu dọn cọ vẽ và quyển sổ phác thảo, trả lại phòng mỹ thuật về nguyên trạng, rồi cùng cậu bước ra khỏi lớp.Lệ Chanh tò mò nhìn quyển sổ trong tay Tiêu Dĩ Hằng: bìa cứng, dày cộm như một cuốn sách giáo khoa, nhìn từ bên hông, nửa phần đầu đã ngả vàng và sờn cũ, có vẻ đã chứa đựng rất nhiều tác phẩm.Lệ Chanh hỏi: "Em xem được không?" Cậu muốn biết Tiêu Dĩ Hằng đã vẽ mình như thế nào.Tiêu Dĩ Hằng hỏi lại: "Em chắc muốn xem chứ?" Anh lắc lắc quyển sổ trong tay, hạ giọng, "Trong này toàn vẽ những điều mà em không cho anh nghĩ đến...""Đù?" Lệ Chanh lập tức nhảy ra xa, "Thôi thôi, em không xem đâu!""Không xem thật à?" Tiêu Dĩ Hằng cố tình tỏ vẻ tiếc nuối, đưa quyển sổ ra trước mặt cậu, "Thật ra anh rất muốn em xem đấy."Lệ Chanh có chút dao động - cậu là một tay xem phim sành sỏi, còn Tiêu Dĩ Hằng là học sinh ngoan, biết đâu trong quyển sổ chẳng có gì, có khi Tiêu Dĩ Hằng chỉ đang hù dọa cậu thôi?Cuối cùng, sự tò mò chiến thắng, cậu đưa tay ra định lấy quyển sổ, nhưng ngay khi ngón tay cậu sắp chạm vào, Tiêu Dĩ Hằng lật tay, cất quyển sổ đi."Thôi vậy." Tiêu Dĩ Hằng nói, "Nếu em không muốn xem thì thôi." Vừa nói, anh vừa mở cặp, đặt quyển sổ vào trong.Lệ Chanh bực bội gãi đầu gãi tai: "Ai nói em không muốn xem!"Tiêu Dĩ Hằng: "Vậy là anh Lệ rất muốn xem?""..." Lệ Chanh mím môi, ngượng ngùng không dám thừa nhận. Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Dĩ Hằng kéo khóa cặp, quyển sổ bìa cứng biến mất khỏi tầm mắt.Tiêu Dĩ Hằng đúng là quá hiểu cậu, chắc chắn mấy đêm tới, Lệ Chanh sẽ nằm mơ thấy quyển sổ đó mất thôi.--------------------- Wp minnnnnn2603 ---------------------Năm giờ chiều Chủ nhật, Tiêu Dĩ Hằng đúng giờ đến dưới ký túc xá của Lệ Chanh, chuẩn bị đón cậu đi cùng đến nhà Dữu Dữu.Lệ Chanh loay hoay trong ký túc xá một lúc lâu, Tiêu Dĩ Hằng sợ cậu quên nên gọi điện giục xuống.Lệ Chanh trong điện thoại nói "xuống rồi xuống rồi", nhưng mãi mười phút sau mới xuất hiện trước mặt Tiêu Dĩ Hằng.Hôm nay Lệ Chanh trông khác hẳn ngày thường: mái tóc vàng rối bù được chải chuốt gọn gàng, rẽ ngôi giữa, trông như một ngôi sao Hàn Quốc thập niên 90, mỗi sợi tóc đều bóng loáng vì dầu, nếu có ruồi đậu lên chắc cũng trượt ngã.Nhìn xuống trang phục của cậu, áo thun đen đơn giản kết hợp với quần jeans cứng cáp và giày thể thao trắng, ngay cả dây giày cũng được đánh sạch sẽ, không một vết bẩn.Lệ Chanh giang tay xoay một vòng trước mặt Tiêu Dĩ Hằng, hỏi: "Em mặc thế này được không?"Cậu chưa bao giờ ăn mặc chỉn chu thế này, kể cả khi lên nhận giải thưởng.Tiêu Dĩ Hằng gật đầu: "Được, rất đẹp trai."Cuối cùng anh cũng hiểu, hóa ra nãy giờ Lệ Chanh loay hoay trong phòng lâu như vậy là để thay đồ. Dù đã quen biết với cha mẹ nuôi của Dữu Dữu từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên đến thăm nhà họ, Lệ Chanh tất nhiên muốn ăn mặc chỉnh tề hơn một chút.Khi Lệ Chanh tiến lại gần, Tiêu Dĩ Hằng bỗng nhận thấy có điều gì đó không ổn: "Áo thun của em có phải mặc ngược không? Sao đường may lại ở ngoài?"Lệ Chanh nghẹn lời, ấp úng nói: "Đây là kiểu thiết kế mới."Tiêu Dĩ Hằng nhận ra điều gì đó, kéo áo thun của Lệ Chanh, nhìn vào bên trong - ồ, chỉ thấy mặt "trong" của áo in một hàng chữ vàng chói!Tiêu Dĩ Hằng bất lực: "Em không tìm được áo thun trơn nên mới mặc ngược áo à?"Lệ Chanh giả vờ ngốc nghếch.Tiêu Dĩ Hằng: "Thực ra em không cần phải làm vậy đâu, đây không phải lần đầu tiên em gặp cha mẹ nuôi Dữu Dữu, họ là người thế nào em biết rõ, em là người thế nào họ cũng biết rõ. Em cứ làm chính mình là được rồi."Lệ Chanh chính là Lệ Chanh, tính cách kiêu ngạo, hành động phô trương... nếu cậu e dè thì không còn là Lệ Chanh nữa.Lệ Chanh suy nghĩ rồi cũng thấy đúng, cậu ngượng ngùng cởi áo ra mặc lại cho đúng. Lần này, ba chữ vàng chói trước ngực cậu hiện rõ trước mắt Tiêu Dĩ Hằng - "Gọi Đại Ca!"Còn có cả dấu chấm than ở cuối.Tiêu Dĩ Hằng: "..."Tiêu Dĩ Hằng: "Hay là em mặc ngược áo lại đi."Lệ Chanh: "???"--------------------- Wp minnnnnn2603 ---------------------Dù mất thời gian thay đồ, nhưng may mà đường đi thông thoáng, họ bắt xe nhanh chóng đến cổng khu nhà của Dữu Dữu.Nói là "khu nhà", nhưng thực ra chỉ là những tòa nhà cũ kỹ, thấp tầng tụ tập lại với nhau, ghi dấu ấn thời gian giữa thành phố đang đổi mới từng ngày.Lệ Chanh rất lo lắng, mỗi khi lo lắng cậu lại nói nhiều. Suốt đường đi, cậu lẩm bẩm kể về những ngày ở trại trẻ mồ côi, những chuyện xảy ra trước và sau khi Dữu Dữu được nhận nuôi, Tiêu Dĩ Hằng yên lặng lắng nghe, không ngắt lời.Lệ Chanh nói: "Giống như trường hợp của em và Dữu Dữu, thật ra cũng khó được nhận nuôi nhất ở trại trẻ mồ côi. Thường thì các cặp vợ chồng đến nhận nuôi chỉ muốn một đứa trẻ, nếu nuôi hai đứa thì chi phí quá lớn. Hơn nữa, mọi người thường thích nhận nuôi trẻ nhỏ tuổi, nhưng khi bố mẹ em gặp chuyện, em đã học lớp bốn rồi, đã nhớ mọi chuyện, theo lời họ nói, những đứa trẻ như em dù có được nhận về nhà cũng 'không nuôi dạy được'."Lệ Chanh: "Em rất ghét từ 'không nuôi dạy được', cảm giác như bọn em không phải con người, mà như mèo chó, cho ăn cho uống là quên mất chủ cũ. Nhưng đó là bố mẹ em, dù người khác có tốt với em thế nào, em cũng không thể 'nuôi dạy được'.""Những đứa trẻ khác đều khao khát được nhận nuôi, nhưng em thì không, em không muốn được nhận nuôi. Trại trẻ mồ côi thật ra cũng khá tốt, mặc dù không có đồ chơi hay giải trí gì, nhưng đồ ăn, quần áo đều có đủ, thỉnh thoảng còn có các công ty thiện nguyện đến làm tình nguyện nữa. Chỉ có điều, khi mấy chú ấy đến làm tình nguyện, ánh mắt họ nhìn bọn em rất... sao nhỉ, thương cảm? Đúng, là thương cảm.""Và nhiệm vụ chính của họ là đến chụp ảnh. Chơi trò chơi với bọn em, có người chụp ảnh; phát phong bì cho bọn em, có người chụp ảnh; cùng bọn em dọn dẹp vệ sinh, cũng có người chụp ảnh... Không phải em nói họ không nên chụp ảnh, mà là, làm sao nhỉ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu."Bởi vì, điều đó khiến cậu cảm thấy mình giống như một con thú được nuôi trong sở thú.Tiêu Dĩ Hằng nghe đến đây liền nắm lấy tay Lệ Chanh, đan mười ngón tay, muốn truyền cho cậu sức mạnh.Đó là một giai đoạn cuộc đời mà Tiêu Dĩ Hằng không thể tưởng tượng nổi, màu sắc của nó chỉ có đen, trắng và xám. Thật khó tưởng tượng được, một cậu bé với tính cách kiêu ngạo và bộc trực như Lệ Chanh, đã làm thế nào để vượt qua nhiều năm trong một môi trường áp bức như vậy."Trại trẻ mồ côi có một trường học liên kết, tất cả học sinh đều được sắp xếp để học ở đó, ngôi trường đó thậm chí là trường trọng điểm của thành phố, phong cách học tập cũng rất tốt. Nhưng trong suốt thời gian đi học, em có thể cảm nhận rõ ràng rằng, giữa em và các học sinh khác có một khoảng cách. Họ không dám nói chuyện với em, không phải vì 'sợ em', mà là 'sợ làm tổn thương em', họ sợ chỉ cần nói một câu 'cuối tuần bố mẹ tớ đưa tớ đi công viên giải trí' sẽ làm em tổn thương, khi chơi với em họ đều rất thận trọng, mỗi câu nói ra đều phải suy nghĩ rất nhiều lần." Lệ Chanh cười khổ, "Nhưng họ không biết, chính thái độ coi em như một vật dễ vỡ của họ mới là điều làm em khó chịu nhất."Tiêu Dĩ Hằng siết chặt tay cậu, rất muốn nói "anh hiểu", nhưng anh biết, thực ra anh chẳng hiểu gì.Sự đồng cảm luôn là một khái niệm gì đó rất giả tạo."Sau đó xảy ra một chuyện, thực ra bây giờ nghĩ thì cũng chỉ là một chuyện nhỏ thôi - có một ngày thứ Sáu, cô giáo thông báo buổi chiều được nghỉ học, em rất vui, nghĩ rằng được thêm nửa ngày nghỉ. Kết quả là khi đi học vào sáng thứ Hai, bạn cùng bàn vô tình tiết lộ rằng chiều thứ Sáu đó đã có một buổi họp phụ huynh... đúng, họp phụ huynh. Các thầy cô sợ từ 'phụ huynh' sẽ làm tổn thương bọn em, nên thông báo cho lũ trẻ ở trại trẻ mồ côi rằng chiều đó được nghỉ, thật ra là để tổ chức họp phụ huynh cho các bạn khác."Việc làm của giáo viên có ý tốt, nhưng với Lệ Chanh, điều đó trở thành một vết thương sâu sắc. Cậu từng có cha mẹ, từng có gia đình, khi cậu đã tự thuyết phục mình chấp nhận sự thật này, thì hành động của giáo viên lại khiến cậu một lần nữa nhớ về nỗi đau mất người thân."Cũng trong năm đó, cha mẹ nuôi của Dữu Dữu xuất hiện." Lệ Chanh chìm vào hồi tưởng, "Viện trưởng gọi em đến, đưa cho em xem hồ sơ của họ và hỏi ý kiến em. Trại trẻ mồ côi của bọn em rất chính quy, người nhận nuôi đều có giấy tờ đầy đủ, có nghề nghiệp đàng hoàng và đã qua kiểm tra lý lịch. Khi đó, Dữu Dữu mới sáu tuổi, là độ tuổi rất thích hợp để nhận nuôi. Em vẫn nhớ biểu cảm của viện trưởng lúc đó, bà biết em tính tình khó chịu, sợ em không đồng ý, sợ em nổi cáu.""Em nhìn bà ấy và nói: 'Tại sao em lại không đồng ý? Em đương nhiên đồng ý. Có thể tìm cho Dữu Dữu một gia đình mới, em đồng ý hơn bất cứ ai.' " Lệ Chanh nói khẽ, "Yêu cầu duy nhất của em là họ phải nhanh chóng chuyển học bạ của Dữu Dữu đi, em hy vọng con bé có thể vào học lớp một ở một trường tiểu học bình thường với tư cách là một đứa trẻ bình thường... từ rày về sau, cô bé sẽ luôn có người tham gia buổi họp phụ huynh."Đến câu cuối, giọng của Lệ Chanh đã nhẹ đi, gần như không thể nghe thấy.Tiêu Dĩ Hằng không kìm được, ôm cậu vào lòng, Lệ Chanh ôm chặt lấy áo thun của anh, giấu đi đôi mắt đỏ hoe ướt át.Anh không khóc, Lệ Chanh tất nhiên cũng không khóc. Anh chỉ là... có chút xúc động mà thôi.Theo nguyên tắc nhận nuôi, những đứa trẻ được nhận nuôi phải tránh tiếp xúc với người thân trước đây, vì điều này sẽ làm chúng khó hòa nhập vào gia đình mới. Lệ Chanh khi đó chỉ là một đứa trẻ, làm sao chịu nổi, cậu đã lén đến thăm Dữu Dữu vài lần, kết quả em gái thấy cậu thì đòi đi theo... Chính vì chuyện này mà mối quan hệ giữa Lệ Chanh và cặp vợ chồng đó trở nên căng thẳng.Cha mẹ nuôi của Dữu Dữu có thành kiến với Lệ Chanh vì vẻ ngoài bất cần, và Lệ Chanh cũng không có thiện cảm với những người đã đưa em gái mình đi. Mỗi bên đều có lý do của mình, cho đến hôm nay, cuối cùng họ quyết định bỏ qua mọi hiềm khích.Lệ Chanh nói: "Em không còn bố mẹ, nhưng Dữu Dữu thì vẫn còn, tốt biết bao."Tiêu Dĩ Hằng rất muốn an ủi cậu, anh muốn nói với cậu rằng dù mình có bố mẹ, nhưng thà không có còn hơn.Về điểm này, họ đều cô đơn như nhau.Không để Tiêu Dĩ Hằng kịp nói ra điều đó, Lệ Chanh trong vòng tay của anh đã hít hít mũi, nói nhỏ: "Có lẽ vì mất bố từ nhỏ, nên bây giờ em đặc biệt thích làm bố của người khác."Tiêu Dĩ Hằng: "..."Không khí đang tốt đẹp bỗng chốc bị câu nói của Lệ Chanh phá tan tành, lời an ủi của Tiêu Dĩ Hằng nghẹn trong lòng, cuối cùng quyết định nuốt lại.Hai người mua sữa và trái cây ở một siêu thị nhỏ gần cổng khu dân cư, Lệ Chanh không tiếc tiền, chọn toàn loại đắt nhất.Họ tay xách đầy đồ đi về nhà Dữu Dữu. Nhà của Dữu Dữu ở tầng hai của tòa nhà cũ, trần nhà thấp, cầu thang hẹp và tối, nhưng trước cửa mỗi nhà đều được sắp xếp rất ấm cúng, có người còn để giày và tủ đồ ngay trong hành lang.Điều này hoàn toàn trái ngược với khu dân cư cao cấp nơi Tiêu Dĩ Hằng ở.Lệ Chanh trêu chọc anh: "Thiếu gia lần đầu tiên hạ cố đến khu bình dân, cảm giác thế nào?""Cảm giác?" Tiêu Dĩ Hằng nhìn đống đồ đạc chất trong hành lang, thắc mắc hỏi, "Để nhiều thứ trong hành lang như vậy, người dọn vệ sinh và quản lý khu không quan tâm à?""..." Quả nhiên là thiếu gia, hoàn toàn không biết có những khu dân cư không có người dọn vệ sinh và quản lý.Vừa nói đùa vừa đi, hai người đã đến trước cửa nhà Dữu Dữu, Lệ Chanh đưa quà đang cầm cho Tiêu Dĩ Hằng, rồi mở ba lô lấy con vịt con đang ngủ say bên trong ra.Hai người trước đó đã bàn bạc kỹ, trong thời gian Lệ Chanh đi huấn luyện ở thủ đô, con vịt nhỏ sẽ để lại cho Dữu Dữu chăm sóc. Dù sao nhà Dữu Dữu còn có một con mèo có thể làm bạn với vịt con, trong khi Tiêu Dĩ Hằng không tiện nuôi thú cưng ở nhà, nên Dữu Dữu là người phù hợp nhất để chăm sóc nó."Chanh Vàng, đừng ngủ nữa, dậy ngay cho ba!" Lệ Chanh lay gọi, "Con tỏ vẻ đáng yêu nhất đi xem nào, chúng ta phải xuất hiện với phong thái hoàn hảo nhất."Chanh Vàng rũ rũ cánh, vươn cổ dài mười centimet, cuộn mình trong lòng Lệ Chanh như một quả cầu tuyết.Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Lệ Chanh hít một hơi thật sâu, một tay ôm vịt, một tay nhấn chuông cửa.Tiếng chuông cửa vui tai vang lên vài giây, sau đó là tiếng bước chân dồn dập, cánh cửa trước mặt được mở ra.Dữu Dữu như một chú chim sơn ca vui tươi, vừa gọi "Anh, anh" vừa nhào vào lòng Lệ Chanh.Mẹ nuôi của Dữu Dữu đứng sau, nở một nụ cười rồi lấy dép cho khách."Chào dì ạ." Lệ Chanh có chút lúng túng chào hỏi. Tiêu Dĩ Hằng theo sau bước vào nhà, hai chàng trai cao hơn một mét tám chen chúc trong lối vào nhỏ hẹp, khiến nơi này trở nên chật chội không thể xoay người."Hai đứa này," mẹ nuôi nhìn những món quà trong tay họ, "chỉ đến ăn một bữa cơm thôi, cần gì phải mua nhiều đồ vậy.""Dì đừng khách sáo, đây là chút lòng thành của cháu và Lệ Chanh." Tiêu Dĩ Hằng vừa nói, vừa đưa sữa và trái cây cho Dữu Dữu. Dữu Dữu rất ngoan, chạy trước chạy sau mang đồ vào phòng khách."Vậy dì cảm ơn các cháu." Mẹ nuôi rất cảm động, đưa tay đón lấy Chanh Vàng từ tay Lệ Chanh.Bà xoay người hướng về phía bếp, giơ chú vịt trắng nhỏ lên, gọi vào bếp nơi có bóng người đang bận rộn: "Anh ơi, Lệ Chanh mang đến một con vịt béo mềm này! Anh lấy nồi ra, tối nay em sẽ nấu món canh bí hầm vịt cho mọi người!"Lệ Chanh: "...Khoan đã!"Tiêu Dĩ Hằng: "..."Chanh Vàng: "Quạc???"Tác giả có lời muốn nói:Ai lại không muốn ăn một con vịt béo mềm nhỉ?(Chanh Vàng: Không, em không muốn!!!)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com