Dm Edit Ten Omega Nay Vua Ngot Vua Ngong
Chương 61: Một nụ hôn nồng cháy ẩn dưới làn nướcTiêu Dĩ Hằng trước hết kể cho Dữu Dữu nghe về việc Archimedes đã phát hiện ra nguyên lý lực đẩy khi đang tắm như thế nào, và nguyên lý này thực ra có bản chất giống với câu chuyện Tào Xung cân voi. (***)(***) Tào Tháo được tặng một con voi lớn và muốn biết nó nặng bao nhiêu. Tào Xung, con trai 6 tuổi của ông, đã nghĩ ra cách thông minh để cân voi bằng cách sử dụng một chiếc thuyền và những viên đá. Cậu bé bảo người ta đưa con voi lên một chiếc thuyền lớn, sau đó đánh dấu mực nước trên mạn thuyền. Tiếp theo, cậu cho người ta đưa voi ra khỏi thuyền và thay vào đó là những viên đá cho đến khi thuyền chìm xuống đúng vị trí đã đánh dấu. Cuối cùng, cậu cho người ta cân số đá đó và biết được trọng lượng của con voi.Dữu Dữu chưa từng nghe đến Archimedes, nhưng câu chuyện Tào Xung cân voi thì cô bé biết! "Tào Xung cân voi" là một bài học bắt buộc trong sách giáo khoa tiểu học. Chỉ có điều, trong giờ ngữ văn, cô giáo tập trung giảng về sự thông minh và khéo léo của Tào Xung, còn Tiêu Dĩ Hằng lại giảng về nguyên lý vật lý đằng sau nó.Hôm nay, Dữu Dữu mới biết rằng, hóa ra Tào Xung đã bắt đầu nghiên cứu vật lý từ khi còn rất nhỏ, tội nghiệp mấy bạn nhỏ thời xưa thật chứ."Tóm lại, lực đẩy mà một vật thể nhận được bằng với trọng lượng của chính nó." Tiêu Dĩ Hằng lấy ngón tay chấm nước, vẽ một bức tranh đơn giản trên bờ, bức tranh đó là một người que mặc váy bơi, nhìn một cái nhận ra ngay Dữu Dữu.Anh vẽ một cái bể bơi, vẽ người que Dữu Dữu, rồi vẽ một mũi tên hướng thẳng đứng trên bụng người que.Đây chính là sơ đồ phân tích lực khi Dữu Dữu bơi.Dữu Dữu nhìn như hiểu như không: "Anh Tiêu, ý anh là khi em bơi, có một cái móc vô hình kéo em lên phải không?"Tiêu Dĩ Hằng: "... Không phải cái móc, là lực đẩy.""Vậy trên thân voi cũng có cái móc này đúng không?""...." Tiêu Dĩ Hằng đành chịu thua, "Đúng vậy.""Tại sao cái móc không kéo được con voi lên, nhưng lại kéo được em lên?""Vì mật độ của voi lớn hơn mật độ của nước.""Mật độ? Mật độ là gì?"Một đứa trẻ mười tuổi làm sao hiểu được mật độ là gì, lực đẩy là gì, Tiêu Dĩ Hằng giải thích mãi, Dữu Dữu càng nghe càng rối.Dữu Dữu mệt mỏi, không muốn cố gắng nữa."Anh Tiêu, em chẳng hiểu anh đang nói gì." Dữu Dữu ôm chim hồng hạc, nói trong sự ấm ức, "Em cũng không thấy cái móc đó."Tiêu Dĩ Hằng cố gắng hết sức để giải thích: "Cái móc đó—ý anh là lực đẩy—không thể thấy bằng mắt thường, mà em phải cảm nhận ra nó.""Nhưng em không cảm nhận được mà!"Lệ Chanh đứng bên cạnh nghe hơn mười phút, thấy Tiêu Dĩ Hằng nào là vẽ sơ đồ phân tích lực, nào là giảng công thức mật độ, bận rộn cả buổi mà tiến độ vẫn âm. Nhìn lại Dữu Dữu, đôi mắt to tròn ngấn nước, trông còn đáng thương hơn cả bông cải hoa vàng trên cánh đồng.Dù sao Dữu Dữu mới mười tuổi, phép nhân chia còn chưa thành thạo. Sơ đồ phân tích lực mà ngay cả Lệ Chanh cũng không hiểu, Tiêu Dĩ Hằng còn muốn Dữu Dữu hiểu, đúng là làm khó người quá.Lệ Chanh nghe đến mức đầu óc căng thẳng, không chịu nổi nữa. Cậu nhảy xuống nước, nhanh chóng bước đến bên Tiêu Dĩ Hằng, muốn alpha buông tha cho hai anh em họ, đừng đọc những công thức làm người ta đau đầu đó nữa: "Bơi lội đâu cần quan tâm nhiều thứ lộn xộn như vậy, chẳng lẽ mỗi lần bơi, em phải tính lại công thức lực đẩy trong đầu à? Bơi là bản năng, anh lảm nhảm nhiều như vậy làm gì, rốt cuộc anh có biết bơi không?"Tiêu Dĩ Hằng im lặng lâu một cách bất ngờ.Lệ Chanh: !!!Lệ Chanh kinh ngạc: "Woc, anh không biết bơi thật à?" (***)(***) Woc (viết tắt của Wocao = I fuck)Cậu nghĩ rằng Tiêu Dĩ Hằng là vua, nào ngờ Tiêu Dĩ Hằng còn thua cả hạng đồng.Tiêu Dĩ Hằng lý sự: "Đầu bếp giỏi không nhất thiết phải biết nấu ăn; nhà phê bình phim giỏi không nhất thiết phải biết làm phim...""——Nhưng huấn luyện viên bơi lội giỏi nhất định phải biết bơi!" Lệ Chanh ngắt lời anh, "Được rồi Tiêu Dĩ Hằng, anh đứng yên bên cạnh Dữu Dữu ngay cho em! Em, Lệ Chanh đây, không tin nổi điều này, chỉ là bơi thôi mà, hôm nay em quyết phải dạy hai anh em biết bơi cho bằng được!"Thế là Lệ Chanh từ dạy một người, chuyển thành dạy hai người.Không đúng, không phải người, mà là hai con heo.Cũng không đúng, heo con rất đáng yêu, và trời sinh đã biết bơi, làm sao cậu có thể dùng hai cái đầu gỗ này để xúc phạm những chú heo đáng yêu chứ?Lệ Chanh từng nghĩ, những người học giỏi như Tiêu Dĩ Hằng, kiểu gì cũng phải biết mọi thứ, ngoài việc biết vẽ, biết làm bài, anh cũng sẽ giỏi các môn thể thao, thế mà Tiêu Dĩ Hằng lại không biết bơi?Tiêu Dĩ Hằng cười khổ: "Nhắc nhở thân thiện, 'anh học giỏi' và 'anh biết bơi' không tạo thành mối quan hệ nhân quả."Lệ Chanh nhe cặp răng nanh nhỏ xíu ra, hung dữ nói: "Thế cái gì mới có thể tạo thành mối quan hệ nhân quả? Giữa việc 'Anh không thể học bơi' và 'Em sẽ chết vì sự ngu ngốc của anh' có thể tạo thành mối quan hệ nhân quả không?""......"Lệ Chanh chống nạnh, nhìn hai con vịt cạn trước mặt, nghiêm túc ra lệnh."Em đếm một, hai, ba." Lệ Chanh nói, "Hai người cùng nhau lặn xuống, nín thở. Chú ý, không phải ngồi thẳng xuống, chân hơi cong, cúi người nhấn đầu vào nước. Hai người phải thả lỏng cơ thể, đặc biệt thả lỏng phần eo và bụng, cảm nhận như có gì đó đang nâng phần thân dưới lên mặt nước. Chỉ cần mông hai người nổi lên thì chân cũng tự khắc nổi theo!""Đó không phải là 'gì đó'," Tiêu Dĩ Hằng chỉnh lại, "đó là 'lực đẩy'.""Đó không phải là 'gì đó'," Dữu Dữu bắt chước, "đó là 'cái móc nhỏ'."Lệ Chanh cứng rắn nói: "Dù là cái gì đi nữa, tổng lại hai người phải nín thở dưới nước một ph... thôi, trước tiên nín thở ba mươi giây.""Ba mươi giây lâu lắm." Dữu Dữu lo lắng nói, "Nếu em bị sặc nước thì sao?"Lệ Chanh an ủi cô: "Yên tâm, anh sẽ ở đây canh chừng, mắt sẽ không rời khỏi em. Hơn nữa, anh đã được huấn luyện làm nhân viên cứu hộ, nếu em bị sặc nước thật, anh sẽ làm hô hấp nhân tạo cho em."Nghe đến "hô hấp nhân tạo", Dữu Dữu như một người lớn nhỏ, che miệng ghét bỏ nói: "Í, vậy thôi bỏ đi!"Lệ Chanh: "......" Làm anh trai mà bị em gái ghét bỏ, công lý còn tồn tại trên đời không vậy?Dưới uy nghiêm của Lệ Chanh, hai người mới học bơi đứng dậy, nín thở, cúi đầu lặn xuống nước.Lệ Chanh đếm cho họ, một, hai, ba...Không biết có phải vì lần này Tiêu Dĩ Hằng ở bên cạnh hay không mà cô bé Dữu Dữu dưới nước dần thả lỏng cơ thể, eo từ từ nổi lên, rồi đến mông, chân, và toàn bộ cơ thể đều được nước nâng lên!Cô bé dang rộng tứ chi, mắt nhắm chặt dưới nước, để "cái móc nhỏ" vô hình kéo cô bé lên mặt nước.Cho đến khi hết oxy trong phổi, cô bé mới phá vỡ, bật lên từ dưới nước, khuôn mặt đỏ bừng đầy phấn khích."Anh thấy không!" Dữu Dữu nhảy cẫng lên, "Em học bơi được rồi!"Lệ Chanh gõ nhẹ lên đầu cô: "Em chỉ mới học cách nổi, chưa học bơi đâu. Được rồi, lên bờ nghỉ một chút, lát nữa xuống tập tiếp."Dữu Dữu tập luyện đã lâu, mệt mỏi, được anh trai cho phép liền lập tức nhảy lên bờ. Trên bờ có máy bán hàng tự động, Dữu Dữu bỏ xu vào, mua một chai trà chanh mát lạnh.Trong khi Dữu Dữu thoải mái thư giãn, Lệ Chanh nhíu mày nhìn bóng dáng Tiêu Dĩ Hằng dưới nước, biểu cảm ngày càng nghiêm trọng.Đã một phút trôi qua, bóng dáng Tiêu Dĩ Hằng vẫn không nhúc nhích dưới nước, không nổi lên, cũng không thả lỏng, như một tảng đá nặng.Dung tích phổi của anh ấy lớn đến mức nào nhỉ, sao giờ vẫn chưa hết hơi?Lệ Chanh lo Tiêu Dĩ Hằng đang cậy mạnh, vội vàng bước đến bên cạnh anh, đưa tay kéo anh lên khỏi mặt nước.Không ngờ, chưa kịp đưa tay ra, eo cậu đã bị kéo mạnh — Tiêu Dĩ Hằng dưới nước ôm eo, kéo cả người cậu xuống nước!"Chết tiệt, anh dám đánh lén! Ùng ục, ùng ục, ùng ục..." Lệ Chanh bất ngờ, những lời chửi thề chưa kịp nói hết đã biến thành một loạt bong bóng khí.Khu vực nước nông chỉ sâu 1m2, khi đứng thẳng, nước chỉ vừa qua eo của Lệ Chanh. Vì đã được huấn luyện chuyên nghiệp, khi vào nước, Lệ Chanh không hoảng loạn, lập tức mở mắt, xoay người nhanh nhất, nhắm vào vai Tiêu Dĩ Hằng đá một phát — cái tên này dám đánh lén cậu, ai cho anh ta dũng khí đấy?Nếu hôm nay không cho Tiêu Dĩ Hằng biết mặt thì anh Lệ đây lấy họ của anh ta luôn!Bất ngờ thay, thay vì né tránh cú đá của Lệ Chanh, Tiêu Dĩ Hằng lại tiến tới, nắm lấy mắt cá chân thon gầy của omega, kéo mạnh về phía mình. Dòng nước như tiếp tay cho alpha, cơ thể Lệ Chanh nhẹ bẫng, chới với trong làn nước xanh, bị kéo đến trước mặt Tiêu Dĩ Hằng.Lệ Chanh kinh ngạc mở to mắt, đôi môi hé mở theo bản năng, để lộ đầu lưỡi đỏ tươi giữa hàm răng trắng muốt. Khoảnh khắc sau, Tiêu Dĩ Hằng đã chiếm lấy đôi môi ấy.Nụ hôn sâu dưới làn nước, không khí bị cướp đoạt rồi lại được trao trả dịu dàng. Ánh sáng lấp lánh xuyên qua làn nước xanh thẳm, bao bọc lấy hai chàng trai, tạo nên một khung cảnh mờ ảo, huyền bí.Lệ Chanh ngơ ngác nhìn alpha gần trong gang tấc. Giữa những tia sáng rối loạn và làn nước xanh biếc, gương mặt anh tuấn của Tiêu Dĩ Hằng như được phủ một lớp sương mờ ảo diệu.Tiêu Dĩ Hằng khẽ nhắm mắt, để mặc dòng nước dịu dàng lướt qua. Anh không còn là tảng băng lạnh lẽo nữa, tảng băng là anh đây đã bị Lệ Chanh làm tan chảy.Dưới làn nước tưởng chừng yên ả của bể bơi, một nụ hôn nồng cháy đang âm thầm diễn ra, một bí mật chỉ riêng hai người biết.......Dữu Dữu chống cằm ngồi bên bờ, miệng ngậm ống hút chai trà chanh, tò mò nhìn hai người trong bể bơi."Anh Tiêu, anh của em sao thế?" Cô ngơ ngác hỏi.Vừa rồi, anh Tiêu đang tập nín thở dưới nước, anh trai đột nhiên lặn xuống nước. Mặt nước xao động rồi lại yên ả, chốc lát sau, cả hai cùng ngoi lên!Lệ Chanh mặt đỏ bừng, môi sưng nhẹ, được Tiêu Dĩ Hằng dìu lên băng ghế nghỉ. Mái tóc vàng óng ướt đẫm rũ xuống trán, cậu trông như một chú mèo nhỏ vừa tắm xong.Dữu Dữu lo lắng đi vòng quanh, kéo tay Tiêu Dĩ Hằng hỏi: "Anh trai em sao vậy?"Lệ Chanh nghe thấy, lúng túng quay đi, vội lấy khăn che đôi tai đỏ ửng.Cuối cùng, vẫn là Tiêu Dĩ Hằng trả lời câu hỏi của cô bé.Tiêu Dĩ Hằng xoa đầu Dữu Dữu, nghiêm giọng giải thích: "Vừa rồi anh bị sặc nước, anh trai em đến hô hấp nhân tạo dưới nước cho anh nên giờ anh ấy hơi mệt, cần nghỉ ngơi."Lệ Chanh: "..."Hô hấp nhân tạo củ khỉ!Có lẽ vì biểu cảm quá nghiêm túc của Tiêu Dĩ Hằng mà Dữu Dữu tin sái cổ lời giải thích đầy lỗ hổng này. Cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống, yên lặng chờ anh trai nghỉ ngơi.Lệ Chanh vùi mặt vào khăn, mãi mới dập tắt được hơi nóng trên mặt. Chết tiệt, alpha là loại người lúc nào cũng thích thể hiện tình cảm không đúng lúc đúng chỗ như thế à! Tấn công cậu ngay dưới bể bơi, làm cậu nóng bừng từ đầu đến chân.Vì xuống nước chưa kịp cởi áo, chiếc áo phông trắng của Tiêu Dĩ Hằng giờ ướt sũng, gần như trong suốt, phô bày đường nét cơ thể quyến rũ hơn cả lúc không mặc gì.Lệ Chanh ngồi một lúc, phát hiện có vài người đi qua cứ liếc trộm Tiêu Dĩ Hằng, thậm chí có người còn định chụp lén, nhưng bị ánh mắt của cậu dọa cho chạy mất dép.Lệ Chanh bực bội hỏi: "Tiêu Dĩ Hằng, anh định mặc cái áo ướt đó đến bao giờ?"Tiêu Dĩ Hằng rất "ngoan ngoãn" cởi phăng chiếc áo ra, Lệ Chanh chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cơ thể mạnh mẽ và thon gọn của alpha đã hiện ra trước mắt cậu.Khác với làn da mật ong của Lệ Chanh, Tiêu Dĩ Hằng vì thường xuyên ở trong nhà nên da trắng hơn nhiều, nhưng không phải kiểu trắng xanh xao. Cơ thể anh tuy mảnh khảnh nhưng săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, bờ vai rộng và vòng eo thon gọn.Lệ Chanh xấu hổ quay đi, nhưng rồi lại quay lại ngay. Cậu cố tỏ ra nghiêm khắc, dùng ánh mắt soi mói Tiêu Dĩ Hằng từ trên xuống dưới, cuối cùng miễn cưỡng thốt ra: "...Cũng tạm được.""Tạm được?" Tiêu Dĩ Hằng nhướng mày, "Anh Lệ thấy chỗ nào chưa tốt, cứ chỉ ra."Vừa nói, anh vừa đặt tay lên bắp tay mình: "Có phải bắp tay chưa đủ to?"Rồi anh đưa tay lên ngực: "Hay ngực chưa đủ săn chắc?"Tiếp đó, tay anh di chuyển xuống bụng: "Hay là cơ bụng...""——Dừng lại!" Lệ Chanh nhảy khỏi băng ghế, che mắt Dữu Dữu lại, mặt đỏ gay gắt quát lên: "Ở đây có trẻ con, anh làm gì thế?"Thế nhưng, Dữu Dữu lại cố đẩy tay cậu ra, nhìn qua khe hở giữa các ngón tay, miệng không ngừng kêu: "Anh ơi, anh ơi, cho em xem cơ bụng của anh đẹp trai lần nữa đi."Lệ Chanh thở dài: "Dữu Dữu, ở đây làm gì có anh đẹp trai cơ bụng nào, em uống nhiều nước quá nên hoa mắt rồi."...Sau một buổi chiều Lệ Chanh kiên trì dạy dỗ, Dữu Dữu cuối cùng đã học được cách bơi!Lệ Chanh dạy cô bé kiểu bơi ếch cơ bản nhất, nhưng Dữu Dữu di chuyển tay chân vụng về, thời gian cô bé bơi mười mét đủ để Hoàng Diệp Luân bơi năm mươi mét.Tuy nhiên, Lệ Chanh vẫn khá hài lòng. Khi nhìn thấy Dữu Dữu tự mình nỗ lực tiến về phía trước trong bể bơi, tảng đá lớn trong lòng cậu cuối cùng cũng buông xuống được.Nhìn đi, nước không có gì đáng sợ. Nhìn đi, con bé có thể vượt qua nó.Vừa học bơi xong, Dữu Dữu trở nên bạo dạn hơn, kéo tay anh trai nói muốn đi chơi cầu trượt mười mét.Cầu trượt là trò chơi hấp dẫn nhất ở khu bể bơi trong nhà, khách đều tập trung ở đó, tận hưởng cảm giác mất trọng lực khi trượt xuống."Vậy... được thôi." Lệ Chanh do dự một chút, đồng ý trước sự nài nỉ của em gái.Dữu Dữu vui mừng khôn xiết, ôm cổ chim hồng hạc, nhảy nhót chạy về phía cầu trượt, nhanh chóng mất hút."Lệ Chanh, còn anh thì sao?" Tiêu Dĩ Hằng đang ở khu vực nước nông tiến lại gần, cố tình bắt chước giọng điệu của Dữu Dữu, "Anh cũng muốn chơi cầu trượt.""Anh thì không được." Lệ Chanh nghiêm mặt, "Dữu Dữu đã biết bơi rồi, còn anh thì chưa. Cầu trượt đó có độ nguy hiểm nhất định, nếu anh không biết bơi, lúc trượt xuống rồi rơi vào nước mà không nổi lên được thì sao?""Không sao đâu." Tiêu Dĩ Hằng chỉ tay về phía bảng quảng cáo bên cạnh, "Em nhìn kìa, ở đó có cầu trượt đôi, hai người có thể trượt cùng nhau."Lệ Chanh nhìn theo hướng tay anh chỉ, khi thấy rõ bức ảnh trên bảng quảng cáo, mặt cậu đỏ bừng.Trên bảng dán rất nhiều ảnh, hai người một nhóm, toàn là hình ảnh ngọt ngào của các cặp đôi. Những cặp đôi đó được nhân viên hỗ trợ, ôm nhau nằm trên cầu trượt, theo dòng nước trượt xuống.Bên cạnh bức ảnh quảng cáo còn có một trái tim nhấp nháy, viết rằng "Cùng người thương tận hưởng cảm giác rơi tự do ở tốc độ cao."Chỉ có điều, có một vấn đề nhỏ là cầu trượt đơn thì miễn phí, nhưng đường trượt đôi lại tính thêm phí và giá cả không hề rẻ.Bàn tính nhỏ của Lệ Chanh lại lạch cạch vang lên: "Không được không được, nếu muốn tìm kích thích, sao mình không đi nhảy cầu đôi 10 mét? Mười mét, hai người, rơi tự do tốc độ cao, bể bơi, bốn từ khóa đều có đủ, mình mắc mớ gì phải tốn tiền ở đây chịu tội?""..." Tiêu Dĩ Hằng u ám hỏi, "Lệ Chanh, hai chữ 'lãng mạn', em chỉ nghe thấy mỗi chữ 'lãng' thôi à??"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com