TruyenHHH.com

Dm Edit Ten Omega Nay Vua Ngot Vua Ngong

Chương 36: Lớn lên em cũng muốn mạnh số 1

Đến khi Tiêu Dĩ Hằng quay lại khán đài, phát thanh viên với giọng ngọt ngào đang thông báo rằng trận chung kết bơi tự do 200 mét nam sẽ diễn ra sau hai mươi phút nữa.

Trước khi rời đi, anh đã nhờ bạn gái của Hoàng Diệp Luân trông chừng Dữu Dữu. Cô bé một tay ôm chặt Chanh nhỏ, một tay ôm chặt mèo cam, nằm ngang trên ghế ngủ một giấc ngon lành, đến mức trên mặt in hằn dấu.

Khi cô bé thức dậy, anh Tiêu đã trở lại, trận đấu của anh trai cũng sắp bắt đầu!

Cô bé vô tư lự, hoàn toàn không biết rằng trong lúc cô ngủ đã có bao nhiêu chuyện xảy ra.

Tiêu Dĩ Hằng thấy khóe miệng cô bé vẫn còn dính nước miếng, bất đắc dĩ lấy khăn ướt từ trong túi ra lau tay và mặt cho cô. Nếu cảnh này để Hoàng Diệp Luân và anh Hổ nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ lại tưởng tượng ra những tình huống như "chị dâu như mẹ hiền" gì đó.

Khán đài tràn ngập tình cảm ấm áp, nhưng trong phòng nghỉ của các tuyển thủ, không khí căng thẳng gay gắt trực trào bùng nổ bất cứ lúc nào.

Lệ Chanh đẩy cửa phòng nghỉ, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu bước vào. Các tuyển thủ khác vừa thấy cậu trở lại, lập tức im lặng, những người vừa trò chuyện sôi nổi bỗng hóa thành nút miệng hồ lô, có thể đoán ngay được họ vừa bàn tán điều gì.

Lệ Chanh quét mắt qua dàn người trong phòng, đột nhiên cười khẽ. Cậu vốn đã đẹp trai, nay cười lên, trời như xanh hơn, nước như ấm hơn, lá liễu đâm chồi nảy lộc, muông thú đi tìm tình yêu.

Nhưng trái ngược hoàn toàn với nụ cười của cậu là giọng nói lạnh lùng.

"Sao không nói nữa? Các cậu nói tiếp đi, nói sôi nổi như vậy để tôi nghe với chứ?"

Im lặng như tờ.

Họ đương nhiên không dám mở miệng. Nhiều người trong số đó thực ra có suy nghĩ giống Kỷ Tầm, cho rằng Lệ Chanh là omega mà đạt được nhiều giải thưởng như vậy, chắc chắn là có điều gì mờ ám, nhất định dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào đó. Lần này Lệ Chanh bị người ta tố cáo, bị đội kiểm tra doping công khai dẫn đi, điều đó đã chạm đúng niềm vui bí mật trong lòng họ, ngay lập tức chia sẻ mấy tin đồn lặt vặt với nhau.

Người này truyền tai "nghe nói Lệ Chanh cậu ta...", người kia nói "tôi cũng nghe nói Lệ Chanh cậu ta...", lời qua tiếng lại, chẳng cần chứng cứ, toàn dựa vào lời đồn đại và tưởng tượng đã có thể chụp cho Lệ Chanh một cái mũ bẩn thỉu to tướng.

Nhưng khi Lệ Chanh đứng ra đối chất với họ, họ lại như những con sò lặn vào cát, không ai dám ló đầu ra.

Thấy nhóm người này miệng kín như bưng, chẳng dám phát ra một tiếng, Lệ Chanh bỗng đen mặt, nhấc chân đá lật chiếc ghế bên cạnh.

Ghế lật úp trên sàn, di trên mặt đất trơn trượt, âm thanh vang vọng khắp phòng nghỉ.

Kèm theo tiếng vọng chói tai, chàng trai lạnh lùng nói: "Nếu mấy người không muốn nói bây giờ thì hãy ngậm miệng mãi mãi. Đợi khi tôi từ bục nhận giải xuống thì xếp hàng mà hối lỗi đi."

Quá ngông cuồng, quá kiêu ngạo, quá khoa trương.

Nhưng Lệ Chanh có vốn liếng để ngông cuồng, có tư cách để kiêu ngạo, và có lòng tin để khoa trương.

Chiếc ghế bị cậu đá bay trượt rất xa, mãi đến hàng cuối cùng của đám đông mới dừng lại.

Kỷ Tầm đứng sau đám đông, cúi đầu nhìn chiếc ghế, thoáng chốc như nhìn thấy đầu của chính mình.

... Không, Lệ Chanh không dám làm hại hắn! Cho dù biết chính mình đã bảo huấn luyện viên tố cáo cậu ta, cậu ta cũng không dám ra tay trong suốt thời gian thi đấu! Cậu ta chỉ làm bộ làm tịch thôi, chẳng có gì đáng lo cả.

Trong lòng Kỷ Tầm mơ hồ không dám thừa nhận—hắn không chỉ ghen tị với Lệ Chanh, mà còn sợ Lệ Chanh. Sự ghen tị vặn vẹo này khiến hắn không dám công nhận thành tích của Lệ Chanh, và nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lòng khiến hắn không dám đối mặt với sự chất vấn của Lệ Chanh.

Hắn trở nên nhát gan.

Nhân viên vào thúc giục các tuyển thủ ra sân, kết quả lại thấy cảnh tượng hỗn độn này.

"Ghế sao lại đổ thế này?" nhân viên ngạc nhiên hỏi.

Mọi người liếc nhìn Lệ Chanh một cái, không ai dám trả lời.

Lệ Chanh bình thản nói: "Không có gì, chỉ là ghế không đặt đúng chỗ thôi."

Những người khác vội vàng phụ họa: "Đúng đúng, ghế không đặt đúng chỗ thôi."

Tất cả đều trở thành mấy con rối gật đầu, Lệ Chanh lạnh lùng cười khẩy, ánh mắt khinh thường lướt qua những người có mặt, rồi ngẩng cao đầu bước về phía cửa lớn dẫn ra sân thi đấu.

Bước ra một bước, trời đất như sáng bừng, mọi sự dơ bẩn đều để lại trong phòng nghỉ này.

Trong sân thi đấu, tiếng người như sóng cuộn.

Lệ Chanh đứng yên lặng trước bục xuất phát, loại bỏ mọi tạp âm, tập trung nhìn bể bơi trước mặt.

Đã bị nghi ngờ, đã bị bôi nhọ, vậy thì hãy để cậu dùng thực lực chứng minh sức mạnh của mình.

Trên khán đài, Dữu Dữu lo lắng nắm chặt tay Tiêu Dĩ Hằng, khẽ hỏi: "Anh trai có thắng được không ạ?"

"Chắc chắn." Tiêu Dĩ Hằng nhìn chàng trai trong sân, tự tin trả lời, "Anh trai em sinh ra là để đứng trên bục nhận giải."

Sự cố trước trận đấu không ảnh hưởng đến trạng thái của Lệ Chanh, cậu tiếp tục duy trì chuỗi thắng của mình, giành huy chương vàng với khoảng cách áp đảo so với người về nhì.

Trong trận đấu này, cậu không chỉ phá kỷ lục cá nhân, mà còn thiết lập kỷ lục quốc gia mới ở hạng mục dưới 18 tuổi!! Điều đó có nghĩa là, trong số các tuyển thủ bơi tự do 200 mét ở nhóm tuổi vị thành niên, Lệ Chanh đã đánh bại tất cả mọi người, chiếm giữ ngôi vị đầu tiên!! Có thể dự đoán rằng, khi trưởng thành, cậu sẽ có một tương lai rực rỡ và rộng mở.

Khi phát thanh viên công bố kết quả cuối cùng, Lệ Chanh giơ cao cánh tay đấm mạnh vào không trung. Những giọt nước trên người cậu theo động tác văng ra xung quanh, được vô số khán giả ghi lại bằng ống kính máy ảnh.

Đây là chiếc huy chương vàng thứ hai cậu giành được trong giải này, các huấn luyện viên đại học còn đang do dự đã trao đổi ánh mắt với nhau, lập tức cầm điện thoại, vội vàng ra ngoài gọi cho phòng tuyển sinh của trường mình.

Trong đầu họ đều vang lên cùng một suy nghĩ—dù Lệ Chanh mới học lớp 11, nhưng không sao, không học lớp 12 mà vào thẳng đại học học dự bị cũng được! Tất cả các cánh cửa đại học đều sẵn sàng mở rộng chào đón cậu, chỉ cần viên ngọc quý này đồng ý nhập học, học bổng, trợ cấp gì đó đều có thể bàn bạc!

Lúc này, Lệ Chanh vẫn chưa biết mình đã trở thành một món hàng hot được săn đón, cậu đang ở phòng nghỉ họp với các đồng đội—mục tiêu của cậu rất lớn, cậu muốn giành thêm huy chương ở nội dung bơi tiếp sức hỗn hợp!

"Anh Lệ, chuyện này có chút khó." Khuôn mặt Hoàng Diệp Luân nhăn nhó như quả quýt héo, "Thành tích vòng loại của chúng ta không tốt, hơn nữa hôm nay chúng ta đều đã tham gia các nội dung cá nhân, nói thật là khả năng thắng rất thấp."

Đừng nhìn một trận đấu cá nhân chỉ kéo dài từ vài chục giây đến vài phút, nghe có vẻ cường độ không lớn lắm, nhưng chỉ những người thực sự tham gia mới hiểu cảm giác bị vắt kiệt sức lực. Đặc biệt là Lệ Chanh, hôm nay cậu đã tham gia ba nội dung rồi! Và trong ba nội dung đó, cậu đã giành được hai huy chương vàng, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn giờ đã nằm vật ra đất, chẳng còn sức mà đứng lên.

Lệ Chanh nói: "Chưa bắt đầu mà đã nhận thua, vậy thì tại sao chúng ta lại vào chung kết? Theo cách nói của bây, lần sau chơi PUBG, bây cũng đừng chạy theo anh mày nữa, dù sao thì cũng không bao giờ thắng, cứ ở lại trong vòng độc mà chết đi, tặng điểm cho người ta không phải tốt hơn à?"

"..." Hoàng Diệp Luân bị mắng đến phát khóc.

Lệ Chanh suy nghĩ một lúc, rồi nói tiếp: "Nếu mấy đứa thấy khó quá khi phải cạnh tranh với chín đội khác, thì chúng ta chỉ cần tập trung vào một đội thôi, thế nào?

"Đội nào?"

"Đội của Kỷ Tầm!" Lệ Chanh nghiến răng nói, "Tên ngốc đó dám chơi xấu sau lưng anh mày thì phải trả giá."

Nếu đội của Kỷ Tầm về thứ tám, thì họ sẽ về thứ bảy.

Nếu đội của Kỷ Tầm về thứ năm, thì họ sẽ về thứ tư.

Hoàng Diệp Luân rụt rè hỏi: "Nếu đội họ về nhất thì sao..."

"——Thì chúng ta sẽ bơi nhanh hơn họ, giành lấy ngôi vô địch!"

Ba người còn lại trong đội nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu.

Họ cũng đã chán ngấy cái tên alpha mắc bệnh thần kinh như Kỷ Tầm rồi, rõ ràng lớn tuổi hơn nhưng lại mặt dày chen chân vào nhóm tuổi vị thành niên để giành huy chương. Hôm nay họ quyết định trừng trị hắn, kéo hắn xuống đất và đạp lên mặt hắn.

...

Nội dung tiếp sức hỗn hợp 4x100m nam là tâm điểm hôm nay, mỗi trường đều cử ra những tuyển thủ xuất sắc nhất, phòng nghỉ chật ních người, đông đúc như một thùng cá chờ được lên nồi nấu.

Trong đám cá này, Lệ Chanh rõ ràng là người nổi bật nhất. Không chỉ vì cậu là omega mà còn bởi những chiếc cúp vô địch nằm trong tay.

Trước khi trận đấu bắt đầu, huấn luyện viên Ngô đến phòng nghỉ để thảo luận lại chiến thuật với họ, nhắc nhở đừng để lỡ nhịp khi chuyển tiếp, cũng đừng tranh chấp quyết liệt.

"Quan trọng nhất là em, Lệ Chanh." Huấn luyện viên Ngô nghiêm túc, "Biết lượng sức mình, hôm nay em đã tham gia ba trận rồi, đừng để vì một phút nóng giận mà làm mình bị thương."

Trước đây trong bể bơi cũng từng xảy ra sự việc tương tự, một ngôi sao bơi lội trẻ nổi tiếng đã tham gia quá nhiều trận, cuối cùng khi về đích thì bị ngừng tim đột ngột, suýt nữa thì không cứu được.

Lệ Chanh ngoài miệng thì vâng dạ, nhưng khi huấn luyện viên vừa đi, cậu lại hiện rõ tính bướng bỉnh của mình. Miệng bĩu, lông mày nhíu lại, mắt trợn trừng, nếu Tiêu Dĩ Hằng thấy vẻ mặt trẻ con này của cậu sẽ nhận ra rằng Lệ Chanh và Dữu Dữu đúng là anh em ruột, ngay cả góc độ bĩu môi cũng giống hệt nhau.

......

Đến sáu giờ tối, trận chung kết bơi tiếp sức hỗn hợp 4x100m nam chính thức bắt đầu. Trên khán đài, các nhóm cổ động của Trường Hoa Thành số 1 không thể ngồi yên, bạn gái của các tuyển thủ đều ôm chặt trái tim mình, trông chờ nhìn về phía sân đấu.

Tiêu Dĩ Hằng là "bạn trai" duy nhất lẫn vào đám đông, vẫn tự tin như thường, không chút ngại ngùng.

Dữu Dữu không thể kìm nén được nữa, cô bé đứng dậy, kiễng chân, cố gắng vươn cổ, từ trong đám đông các tuyển thủ tìm kiếm bóng dáng của anh trai mình.

"Thấy rồi! Thấy rồi!" Dữu Dữu giơ ngón tay nhỏ xíu chỉ, "Em thấy anh trai rồi, họ đang ở đường bơi giữa!"

Nghe vậy, Tiêu Dĩ Hằng nhìn theo, quả nhiên thấy Lệ Chanh cùng ba tuyển thủ khác của Hoa Thành số 1 đứng sau bục xuất phát. Lệ Chanh là người bơi chặng cuối cùng, cũng là trụ cột của đội, với thân hình màu mật ong cao ráo và nụ cười đầy tự tin.

Lệ Chanh gọi các đồng đội lại, bốn người chồng tay lên nhau, nhịp ba lần rồi cùng hét vang khẩu hiệu: "Ngoài tôi ra, đều là gà! Hoa Thành Số 1, bơi mạnh số 1!"

Tiêu Dĩ Hằng: "......"

Các cổ động viên khác của Hoa Thành Số 1: "......"

Không biết ai nghĩ ra câu khẩu hiệu này, so với những đội khác hét "Cố lên!" "Nhất định thắng!" "Nỗ lực!" thì đúng là khác biệt thật.

Tuy nhiên, lại khá vần.

Dữu Dữu không hiểu, ngơ ngác hỏi: "Anh Tiêu, 'mạnh số 1' nghĩa là gì?"

Tiêu Dĩ Hằng xoa đầu cô, giải thích: "...nghĩa là rất giỏi, rất nổi bật, rất mạnh mẽ."

"Em hiểu rồi!" Dữu Dữu hí hửng nói, "Đợi em lớn, em cũng muốn 'mạnh số 1'!"

"...Ừ."

Nhân viên thúc giục họ chuẩn bị, bốn mạnh số 1... không, bốn tuyển thủ theo thứ tự: bơi ngửa, bơi ếch, bơi bướm và bơi tự do đứng vào vị trí, Lệ Chanh đứng cuối cùng.

Bơi ngửa không phải nhảy vào nước, tuyển thủ chìm vào bể, hai tay nắm chặt thanh khởi động để chuẩn bị.

Trùng hợp là đội của Kỷ Tầm lại ngay bên cạnh đường bơi của đội Lệ Chanh, kẻ thù gặp mặt, mắt đỏ nhìn nhau.

Kỷ Tầm chỉ vào người bơi ngửa đầu tiên của đội mình nói: "Tuyển thủ bơi ngửa của bọn tao là quán quân 100 mét, nếu không nhầm, tuyển thủ của bọn mày chỉ đứng thứ ba thôi, đúng không?"

Hắn ta lại chỉ vào Hoàng Diệp Luân nói: "Tao nhớ beta này trong nội dung bơi ếch chỉ giành được huy chương bạc? Ha ha, lần thi đó người đội tao là quán quân."

Hắn ta còn muốn tiếp tục chế giễu nhưng Lệ Chanh không thèm liếc mắt đến một lần.

"Quán quân thì có gì ghê gớm?" Lệ Chanh nhìn ba đồng đội của mình, trầm giọng nói, "Sau khi trận này kết thúc, bọn tao cũng là quán quân."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com