TruyenHHH.com

Dm Edit Ta O Tinh Te Chan Hung Long Toc

Rêu phong trên vách đá ngày càng dày và xanh mướt hơn, nhìn ra xa khắp nơi đều là một màu xanh tươi mát. Tuyết đọng cũng đang dần tan, nước chảy xuôi xuống theo một con đường nhỏ.

Bàn tay truyền đến cảm giác hơi đau rát, nhiệt độ cũng có chút cao, nhưng may mắn Thượng Quan Tiêu ở phía dưới đột nhiên la lên: "Đến rồi!"

Vừa dứt lời, Bạch Hiển cũng cảm nhận được chân mình đã chạm đất, hắn lập tức đứng vững, buông tay tháo dây thừng, rồi quay đầu nhìn lại—

Trước mắt là một vùng đồng bằng rộng lớn, xanh mượt như nhung, cách đó không xa là một con suối nhỏ lấp lánh như một sợi dây chuyền bạc vắt ngang qua thảo nguyên. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, phủ lên cả vùng cỏ xanh một lớp ánh sáng vàng óng, dòng suối lấp lánh phản chiếu, tạo nên một khung cảnh thiêng liêng đến mức khiến hai người không khỏi sững sờ. Mọi hiểm nguy và mệt mỏi trong suốt những ngày qua dường như tan biến, chỉ còn lại cảm giác thư thái vô tận.

Chớp mắt, Thượng Quan Tiêu đã chạy vọt ra ngoài, hăng hái lao về phía dòng suối, sự tươi trẻ và tràn đầy sức sống của cô không chút che giấu, khiến Bạch Hiển bật cười, rồi cũng đuổi theo.

Cả ba người cùng chạy băng qua đồng cỏ rộng lớn. Đột nhiên, Bạch Hiển dừng lại, nhắm mắt lại để kết nối với Mặc Tư. Hai người bên cạnh cũng nhìn nhau một cái, rồi bước đến bên cạnh hắn chờ đợi.

Trong lúc Vương Kha đang ở trên đỉnh núi chuẩn bị xuống, những kẻ xung quanh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mang theo ý đồ riêng mà vây lấy Vương Kha, thậm chí còn triệu hồi ngự thú để tách Mặc Tư và Điềm Điềm ra.

Một chàng trai với mái tóc vuốt ngược, nở nụ cười ngạo nghễ, bước lên hỏi, "Anh bạn, thứ hạng của các cậu hiện tại là bao nhiêu rồi?"

Vương Kha bình tĩnh nhìn lại, đáp gọn, "Không nhiều lắm, sao vậy?"

Xung quanh còn có nhiều đội khác, ánh mắt họ cũng đầy vẻ không mấy thân thiện. Lúc này, Mặc Tư tức giận, đôi cánh lửa của nó bùng lên mạnh mẽ, dọa lui hết các ngự thú đang vây quanh, vừa định nhảy về phía Vương Kha, nhưng lại bị một dây leo trói chặt chân. Bất đắc dĩ, Mặc Tư chỉ có thể tập trung đối phó với dây leo, không thể hỗ trợ Vương Kha ngay lúc này.

Vòng vây ngày càng khép chặt, bầu không khí trong phòng phát trực tiếp cũng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết:

💬 "Giờ phải làm sao để ra ngoài đây? Đông người quá!"

💬 "Tôi nói rồi, để lại một người ở trên là sai lầm, tình cảm bọn họ cũng đâu có tốt đẹp gì đâu."

💬 "Nói như vậy cũng không đúng, dù cả ba cùng xuống hay để lại hai người, kết quả cũng như nhau thôi, chắc chắn sẽ có kẻ thừa cơ cướp bóc."

Không khí càng lúc càng căng thẳng. Vương Kha nuốt nước bọt một cách kín đáo, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh, thậm chí còn không lùi lại dù chỉ một bước. Ngay khi cả Vương Kha và những người xem phòng phát trực tiếp đều đang suy nghĩ cách đối phó, thì bất chợt, một tảng tuyết bên cạnh rung động.

Một chiếc đầu rồng nhỏ chỉ bằng nắm tay thò ra khỏi lớp tuyết, khi tuyết trượt xuống, đầu rồng và thân thể không ngừng lớn lên, cuối cùng hóa thành một con giao long to ngang một thùng nước. Nó ngẩng cao đầu, chiều cao tương đương hai người, những chiếc vảy xanh tím lấp lánh ánh lạnh, đồng tử dọc sắc lạnh không ngừng chuyển động, quét qua đám người đang bao vây Vương Kha, uy áp tỏa ra không chút che giấu.

💬 [Aaaaa! Giao long Lam Giáng! Xuất hiện đầy chấn động!!]

💬 [Tôi đã biết ngay mà, Bạch Hiển chắc chắn có hậu chiêu!]

Sắc mặt những kẻ xung quanh đều lộ vẻ kinh ngạc, bắt đầu xì xào bàn tán.

"Không phải chứ, đây là ma thú à? Hay là ngự thú?"

"Không biết nữa!"

Vương Kha thì chỉ mỉm cười, cậu đã đoán trước được điều này—Tiểu Hiển làm sao có thể không lường trước tình huống này? Nhân lúc ánh mắt mọi người đều bị Lam Giáng thu hút, Vương Kha nhanh chóng lao về phía vách đá, chớp nhoáng đeo dây thừng đã chuẩn bị sẵn, không hề do dự mà nhảy xuống.

Chỉ trong chớp mắt, tình thế bùng nổ. Đám người xung quanh lập tức lao tới tấn công Điềm Điềm và hòn đá để phá hủy điểm cố định của sợi dây, Lam Giáng vung đuôi mạnh mẽ, quét bay đợt ngự thú đầu tiên đang xông lên, sau đó nó cuộn tròn cơ thể, bảo vệ chặt Điềm Điềm và hòn đá, đồng thời đè cả sợi dây xuống dưới thân mình.

Mặc Tư phun một vòng lửa, thiêu rụi hoàn toàn đám dây leo đang trói chân nó, lập tức vỗ cánh bay lên, lao nhanh về phía Lam Giáng.

Hắc Phong cũng lượn vòng trên không, đôi mắt sắc bén như muốn chuẩn bị tung đòn xé toạc bất kỳ kẻ nào dám lại gần.

Ở phía dưới, mấy người còn lại đã tiếp cận vách đá, sẵn sàng tiếp ứng Vương Kha. Ngay khi Vương Kha vừa đáp đất an toàn, Bạch Hiển lập tức ra lệnh triệu hồi hai con thú trên vách đá.

Thế trận giằng co chỉ trong giây lát, đám người trên đỉnh núi bỗng phát hiện ra, cơ thể khổng lồ của giao long đang dần thu nhỏ lại, để lộ ra một chú gấu nhỏ bên trong. Ngay vào khoảnh khắc đối phương chuẩn bị tấn công, Mặc Tư nhanh chóng vung đuôi quét ngang, hất Điềm Điềm lên lưng mình. Tiếp đó, nó duỗi móng vuốt, vồ lấy thân thể của Lam Giáng, rồi ngay lập tức lao xuống vực sâu.

Mọi động tác diễn ra liền mạch đến mức hoàn hảo, hoàn toàn né tránh mọi kỹ năng khống chế. Trong chớp mắt, những ngự thú này biến mất khỏi tầm mắt của kẻ địch. Những kẻ trên đỉnh núi chỉ còn cách buộc dây thừng để xuống—bởi ai cũng biết, mấy người kia chắc chắn vẫn đang chờ bên dưới, chẳng ai ngu ngốc đến mức dùng chung một sợi dây với họ.

Bất kể những người trên núi có lắc đầu tiếc nuối ra sao, Mặc Tư vẫn thành công mang theo hai đồng đội xuyên qua làn sương trắng, đáp xuống bên cạnh Bạch Hiển, thời điểm chạm đất, nó liền lắc lư cái đầu đầy đắc ý như đang khoe công lao.

Bạch Hiển lập tức ôm chầm lấy Điềm Điềm, xoa nắn một trận thật đã tay, "Làm tốt lắm, bảo bối đáng yêu!" Sau đó lại ôm lấy Mặc Tư và Lam Giáng, dành cho chúng những lời khen ngợi, lúc này mới quay đầu lại nói với bọn họ, "Khu vực này có vẻ là vùng chiến đấu tự do, chúng ta nên lập tức thả ngự thú ra để di chuyển nhanh hơn!"

Mọi người đều tán thành, triệu hồi ngự thú, kết nối tinh thần, tăng cường thuộc tính bản thân, Đông Phong trực tiếp cõng Thượng Quan Tiêu trên lưng và lao vút đi, tốc độ sánh ngang với Âm Đề, Bạch Hiển nhường Mặc Tư cho Vương Kha, còn bản thân thì nhảy lên lưng Lam Giáng.

Hắn vỗ nhẹ vào người giao long, rồi hớn hở dụi mặt vào lớp vảy lạnh lẽo của nó, "Đi thôi bảo bối! Hôm nay tôi cũng muốn thử cảm giác cưỡi rồng một lần!"

Dù giao long không thể bay, nhưng tốc độ di chuyển vẫn cực kỳ nhanh!

Lam Giáng bất đắc dĩ quay đầu nhìn cậu một cái, xác nhận rằng tên hưng phấn này đã ngồi vững, rồi mới vặn mình lao đi, tốc độ của nó thậm chí không kém gì Mặc Tư.

Tiếng cười trong trẻo của những thiếu niên vang vọng trên thảo nguyên bao la, ánh nắng dịu dàng phủ xuống như ánh hào quang bảo hộ. Xa xa, dòng suối róc rách chảy, từng đàn thú nhỏ tung tăng nhảy nhót—đây chính là hình ảnh đẹp nhất của tuổi thanh xuân.

Dọc theo con suối tiến lên thượng nguồn, con suối đột nhiên rẽ ngoặt và biến mất vào trong rừng, Bạch Hiển cùng mọi người tiến đến một bãi đất trống, nơi đó có một cánh cổng bí cảnh sừng sững đứng yên. Thế nhưng phần trung tâm của nó trong suốt, không hề có vòng xoáy nào—rõ ràng vẫn chưa được kích hoạt.

Mọi người liền thoải mái ngồi xuống, bắt đầu kiểm kê lại điểm số của mình, xếp hạng của họ không có quá nhiều thay đổi, sau một hồi bàn bạc, họ quyết định phân chia như vậy luôn.

Sau khi hoàn thành mọi thứ, Bạch Hiển lập tức nằm xuống bãi cỏ, gió nhẹ thổi qua, những nhành cỏ lay động, để lại cảm giác nhột nhột trên khuôn mặt hắn, Bạch Hiển bật cười, đưa tay lên che mặt. Một bầu không khí sạch sẽ, thanh thuần toát ra từ người thiếu niên, làm cho những ánh mắt dõi theo hắn cũng ngây dại.

💬 [Hu hu hu... Mẹ tôi hỏi tại sao tôi lại khóc, tôi nói tôi giống như một bản nháp bị thần sáng tạo vứt bỏ!]

💬 [Haiz... Cuộc sống như vậy chính là điều tôi mong muốn! Một thảo nguyên mênh mông, một mỹ nhân đẹp đến mức không thể dời mắt, nhấp một ngụm rượu, ngắm nhìn đàn bò cừu gặm cỏ—tuyệt vời!]

💬 [Nói mới nhớ, thảo nguyên này trông quen quá, hình như không chỉ là một bí cảnh đơn thuần!]

💬 [Tôi biết! Ở nơi đó cũng có một thảo nguyên cực kỳ đẹp! Hình như không nằm trên chủ tinh...]

Từ phía sau, từng đợt tiếng bước chân vang lên—ngày càng nhiều người cũng đã đến được đích, bốn người Bạch Hiển còn lại lại lần nữa dựa sát vào nhau, lặng lẽ quan sát đám người mới đến, trong lòng dâng lên cảnh giác.

Trước khi câu chuyện kết thúc, chẳng ai biết diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào, càng về sau, càng không thể lơ là!

Cả nhóm đặt ba lô ra sau lưng, quay lưng về phía cánh cổng bí cảnh, đám người đến sau dừng chân, đối mặt với họ trong im lặng.

Khi số người chạm mốc một trăm, cánh cổng bí cảnh đột nhiên mở ra, lực không gian xoay tròn, khuấy động dòng khí xung quanh. Sau một đợt xáo động mãnh liệt, mọi thứ lại trở về yên tĩnh, chỉ còn cánh cổng xoay chầm chậm giữa không trung.

Bốn người Bạch Hiển ở gần nhất, dĩ nhiên là những người đầu tiên bước qua, khi Vương Kha cùng hai người kia đã lần lượt tiến vào, Bạch Hiển quay đầu lại nhìn thảo nguyên một lần cuối, bên trong luôn có một cảm giác dự cảm rằng, mình sẽ gặp lại nơi đây một lần nữa!

Một cơn chóng mặt quen thuộc ập đến, khi mở mắt ra, cả nhóm đã đứng trên hậu sơn của Thiên Huyền học viện. Hiệu trưởng vuốt râu, mỉm cười nhìn họ, thấy họ bước ra an toàn, ông gật đầu, tỏ ý tán thưởng.

Xung quanh còn có rất nhiều người đang chờ đợi, Bạch Hiển liếc mắt một cái liền thấy anh hai cùng và Đường Ninh, liền vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy anh hai, "Anh hai anh hai! Em biểu hiện có tốt không?!"

Bạch Hiển chỉ cao đến cằm của Bạch Quỳnh, Bạch Quỳnh xoa nhẹ đầu hắn một cái, trong giọng nói tràn đầy khen ngợi, "Cực kỳ tốt!" Nhưng trong lòng Bạch Quỳnh lại không ngừng cảm thán—Tiểu Hiển thực sự đã trưởng thành rồi. Trời biết khi thấy cậu bị sốt hai lần trong bí cảnh, anh đã suýt không nhịn được mà muốn xông vào kéo người ra ngoài để chữa trị. Nhưng rồi nhìn cậu ngày hôm sau vẫn kiên cường nhảy nhót, hết lần này đến lần khác bày ra những ý tưởng mới mẻ, đối mặt với nguy hiểm một cách bình tĩnh, anh lại chỉ có thể lắc đầu than thở—đúng là người nhà họ Bạch, cái bộ dạng thông minh này chưa bao giờ thay đổi.

Không biết rốt cuộc là đang khen ai nữa!

Tóm lại, tất cả những người Bạch gia đều dõi theo kỳ thi khảo hạch này, nhìn thấy hắn cuối cùng cũng bước ra bình an, ai nấy đều nhẹ nhõm.

Đường Ninh thì trò chuyện vài câu với Vương Kha và hai người còn lại, dù sao trong lòng thì phó đội trưởng của anh ta lúc này chỉ có tâm tư dành cho em trai, chẳng có thời gian tiếp đón người khác.

Bạch Hiển chịu không nổi cảnh bị Bạch Quỳnh vò đầu mãi không tha, liền vùng vẫy thoát ra, vừa lúc thấy ba người hưng phấn trò chuyện cùng Đường Ninh, chủ yếu là Thượng Quan Tiêu, Vương Kha đã gặp Đường Ninh trước đó, còn Đông Phong thì vốn là người trầm lặng, nên hai người kia vẫn còn giữ được chút bình tĩnh.

Nhưng Thượng Quan Tiêu lại không như vậy, kéo mạnh Bạch Hiển lại, kích động hỏi: "Ôi chúa ơi! Cậu quen Đường Ninh sao?!"

Bạch Hiển cười cười, ""Không quen lắm, chỉ gặp vài lần thôi, anh hai của tôi với anh ấy chắc là khá thân."

Thượng Quan Tiêu cực kỳ không hài lòng với giọng điệu bình tĩnh của hắn: "Tại sao cậu lại thản nhiên như vậy chứ?! Đó là Đường Ninh đó! Người đứng đầu thế hệ tân sinh đấy!"

Bạch Hiển liếc nhìn Đường Ninh, khẽ mỉm cười, "Người đứng đầu thì sao chứ? Rồi cũng sẽ có một ngày tôi đạt đến độ cao như vậy."

Đường Ninh nghe thấy câu nói đầy khí phách này, quay đầu lại mỉm cười đáp, "Rất mong chờ!"

Giọng điệu của anh ta quá mức bình thản, đến lượt Bạch Hiển không vui, lập tức xông đến, chống nạnh chất vấn: "Anh có phải không tin không hả! Tôi nói cho anh biết nha... balabala..."

Ban đầu Đường Ninh chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng dần dần lại trở nên bất đắc dĩ. Ánh mắt và nụ cười của anh ta đều mang theo vài phần cưng chiều, trông chẳng khác nào một người anh trai hiền lành đang nhìn đứa em nhỏ bướng bỉnh của mình.

Bạch Quỳnh nhìn không nổi nữa, liền kéo Bạch Hiển về, ngoài mặt thì có vẻ "hận sắt không thành thép" mà chỉ vào Bạch Hiển dạy dỗ: Nói thì có ích gì! Quan trọng là phải làm! Phải có hành động thực tế, biết chưa?!"

Thực ra, anh ta chỉ đơn giản là không vui khi thấy Đường Ninh nhìn em trai mình bằng ánh mắt đó, nó khiến anh ta có một linh cảm không mấy tốt lành. [linh cảm đúng đó anh=)))]

Bạch Hiển đang chơi đùa hăng say thì bị kéo lại, không phục mà trừng mắt nhìn anh hai của mình, hai anh em đối mặt trong giây lát, rồi cậu đột nhiên bật cười, quay sang Đường Ninh, xua tay nói: "Xin lỗi anh Đường! Anh chưa nghe thấy gì hết nha!"

Lật mặt quá nhanh, khiến Đường Ninh càng dở khóc dở cười, chỉ có thể lắc đầu: "Không sao đâu, tôi tin rằng không sớm thì muộn, cậu cũng sẽ đuổi kịp tôi, rất mong chờ ngày đó!"

Anh ta nói vô cùng nghiêm túc, khiến nụ cười trên mặt Bạch Hiển cũng dần thu lại, đáp lời bằng vẻ mặt nghiêm nghị: "Sẽ không quá lâu đâu!"

------------------------

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"

------------HẾT CHƯƠNG 34------------

Đã chỉnh: 9/3/2025

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com