[ĐM-Edit] Sống lại thành trân quý trong tay đế vương - Tứ Mặc
Chương 2
Ngoài phòng chợt yên tĩnh lại, không lâu sau đó, hai thị nữ khóc sướt mướt lao vào trong, quỳ gối bên sập, gân cổ lên gào khóc: "Tiểu Hầu gia!"Hạ Triều Sinh há miệng thở dốc, định xoa đầu các nàng như trước kia, nhưng tay vừa mới đưa ra, trong đầu đã xuất hiện cái chết thảm của các nàng, cánh tay suy sụp rơi xuống.Các nàng đều từng vì cậu mà chết thảm trong cung.Thu Thiền chưa phát hiện ra sự khác thường của Hạ Triều Sinh, gân cổ lên gào: "Tiểu Hầu gia, ngài hù chết nô tỳ rồi!"Hạ Hoa lén kéo nàng ra, quỳ gối trước sập, cung kính nói: "Tiểu Hầu gia, thuốc đã sắc xong rồi."Hạ Triều Sinh trầm mặc, không lên tiếng."Tiểu Hầu gia?" Thu Thiền không yên tâm, bước qua, "Ngài... đang nghĩ về Thái tử điện hạ sao?"Chưa kịp dứt lời, đã bị Hạ Hoa lạnh lùng trừng mắt, liếc một cái.Thu Thiền vội vàng che miệng lại, ngoan ngoãn quỳ trước sập, không dám nói thêm lời nào."Tiểu Hầu gia, chuyện hôn sự không cần gấp gáp, ngài uống thuốc trước đi." Hạ Hoa đặt chén thuốc lên đầu giường, lấy hai cái gối mềm cho Hạ Triều Sinh, săn sóc lót sau thắt lưng.Hạ Triều Sinh gian nan ngồi dậy.Hạ Hoa và Thu Thiền nhìn hai cánh tay run rẩy của cậu, đều đỏ cả mắt.Tuổi của Thu Thiền còn nhỏ, sợ thất lễ trước mặt Hạ Triều Sinh nên vội vàng hành lễ, kiếm cớ muốn ra ngoài kiểm tra lò thuốc, bụm mặt chạy đi."Tiểu Hầu gia, ngài đừng lo, viên thuốc thay đổi thể chất đó... cũng chỉ có tác dụng trong vòng một năm thôi." Hạ Hoa cố kìm nén chua xót trong lòng, đỡ lấy cánh tay của Hạ Triều Sinh, an ủi nói: "Một năm sau, ngài vẫn có thể cưỡi ngựa bắn cung."Hạ Triều Sinh đắm chìm trong hồi ức, thuận miệng "ừ" một tiếng, nhận lấy chén thuốc Hạ Hoa đưa cho, nước thuốc đắng chát tràn vào cổ họng, mới lấy lại tinh thần: "Thuốc này...""Thuốc đắng dã tật." Hạ Hoa duỗi tay đè lại chén thuốc bên cạnh, sợ cậu bực mình, "Tiểu Hầu gia, uống thuốc rồi cơ thể ngài mới tốt lên được.""...Cơ thể khỏe mạnh, hôn sự với Thái tử...""Hôn sự với ai?" Hạ Triều Sinh nhíu mày uống hết chén thuốc, "Sau này đừng nhắc lại nữa."Hạ Hoa sửng sốt, đương nhiên cũng không tin lý do thoái thác của cậu, cúi đầu đáp: "Nô tỳ biết rồi."Ngoài miệng Hạ Hoa nói như thế, nhưng nét mặt càng thêm căng thẳng.Hạ Triều Sinh thấy thế, yên lặng thở dài.Không trách tại sao Hạ Hoa không tin cậu, quả thật kiếp trước, vì để hẹn hò cùng Thái tử, cậu đã dùng hết mọi thủ đoạn.Không phải lấy cớ đến chùa miếu ngoài thành cầu phúc, thì cũng trèo tường ra ngoài giữa đêm hôm khuya khoắt, thậm chí về sau còn phát triển đến mức tuyệt thực.Bao nhiêu chuyện như thế sớm đã dọa sợ người trong phủ Hầu.Yêu đến mức ai ai cũng biết, kẻ nào cũng hay, cũng... ngu không ai sánh bằng.Hạ Triều Sinh tự giễu khẽ rũ mi, nhìn đầu ngón tay tái nhợt gầy guộc, chậm rãi nhếch môi.Uống cái viên thuốc đó, cơ thể sẽ bị hủy hoại, dù một năm sau dược hiệu tan hết, cậu cũng không còn là Hạ Triều Sinh năm đó nữa.Cậu không thể cưỡi ngựa nữa, cũng chẳng còn cách nào kéo cung.Tiểu Hầu gia của phủ Trấn Quốc Hầu trở thành một phế nhân bị vây trong cung.Kiếp trước, sau khi cậu chẳng còn chung một lòng với Mục Như Kỳ, mỗi năm một lần, gã đều sẽ ép cậu uống viên thuốc đó.Hạ Triều Sinh biết, không phải vì Mục Như Kỳ muốn có con.Gã chỉ kiêng kị.Dù cho tất cả mọi người từ trên xuống dưới của phủ Trấn Quốc Hầu đều bị trảm ngoài Ngọ Môn, gã vẫn kiêng kị cậu.Hạ Triều Sinh khép năm ngón tay lại, khẽ ho một tiếng.Cậu không trách thời cơ sống lại không đúng, cậu đã sớm quen với cơ thể tàn tạ này.Hơn nữa, nhân kiếp trước là quả kiếp này, có thể sống lại lúc này, đã là trời cao rủ lòng thương, dù cho có bị biến thành ma ốm, thì cũng đâu có sao?Chuyện cậu có thể làm, còn nhiều lắm.Chuyện đầu tiên, chính là phải lấy thánh chỉ mà mình đã quỳ để phản đối về.Hạ Triều Sinh nằm trên giường, đầu lưỡi lướt nhẹ qua hàm răng.Sau khi cậu tự vẫn, không tìm được đường xuống hoàng tuyền, cũng không thấy cầu Nại Hà, mà bị bắt mặc cung trang rườm rà, theo sau Mục Như Quy, qua hết ba mươi năm.Cậu không thể đi nơi khác, chỉ có thể theo Mục Như Quy, chứng kiến cửu hoàng thúc hao hết tâm sức, thay cậu báo thù rửa hận.Cảm giác đó... không tốt lắm.Nhưng Hạ Triều Sinh cũng chẳng còn cách nào.Cậu chỉ là một cô hồn dã quỷ, vô cùng đáng thương bị giam cầm trong một tấc vuông, tựa như bị trói chặt bởi một sợi xiềng xích, luôn bị ràng buộc bên cạnh Mục Như Quy.Lúc còn sống, Hạ Triều Sinh chưa bao giờ thấy được tình yêu của Mục Như Quy, sau khi chết, lại cảm nhận được vô cùng sâu sắc và rõ ràng.Cậu nói mình là nam hậu của Mục Như Kỳ, Mục Như Quy lại ôm cậu vào hoàng lăng, mặc cho chuyện này vô cùng bất kính.Cậu nói mình gọi hắn là Cửu hoàng thúc, sao hắn có thể làm ra chuyện vi phạm luân lý, đại nghịch bất đạo như vậy...Cậu mắng chửi một hồi, bỗng cảm thấy mình mới là người buồn cười nhất thế gian."Sinh Nhi!" Hạ Triều Sinh đang suy nghĩ thì bị một tiếng gọi đau buồn, bi thương cắt ngang.Cậu miễn cưỡng đứng dậy, Bùi phu nhân mặc một bộ quần áo sáng màu ngã vào màn giường.Bùi phu nhân xuất thân từ thanh hà Bùi thị, là chính thê của Trấn Quốc Hầu, cũng là mẹ đẻ của Hạ Triều Sinh.Bùi phu nhân nắm chặt tay Hạ Triều Sinh, run hơn cả cậu: "Để nương nhìn một cái... Mau để nương nhìn một cái!"Bà chạm vào mặt Hạ Triều Sinh, đôi mắt phủ đầy tơ máu nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, rồi bỗng òa khóc: "Con có biết không, con... con hù chết nương rồi!""Thái y trong cung nói... Thái y nói con không còn sống được bao lâu, muốn... phải dùng quan tài xung hỉ...""Toàn bộ quan tài tốt nhất ở Thượng Kinh... nương đều mua hết cho con...""Cuối cùng con cũng tỉnh!"Hạ Triều Sinh: "..."Hạ Triều Sinh buồn cười, nắm lấy tay Bùi phu nhân, thấp giọng nhận sai: "Nương, hài nhi bất hiếu, khiến người lo lắng."Lý do Bùi phu nhân khóc, một nửa cũng là vì muốn dùng khổ nhục kế, muốn dùng nước mắt để khuyên con trai ở yên trong nhà, đừng đòi sống đòi chết đi tìm Thái tử nữa.Thế mà giờ đây, Hạ Triều Sinh lại xin lỗi, Bùi phu nhân càng thêm kích động, nước mắt không thể kiềm chế trào ra: "Sinh Nhi..."Bà oán giận đánh vào bả vai Hạ Triều Sinh: "Con hù chết nương, con hù chết nương rồi!"Hạ Triều Sinh vừa mới khỏi bệnh nặng, không chịu nổi cú đấm, ngã xuống giường bệnh, mí mắt khép lại.Bùi phu nhân thấy thế, vô cùng kinh hãi, hoảng sợ đứng bật dậy: "Thái y, thái y đâu rồi?"Hạ Hoa và Thu Thiền cũng vọt vào trong, bổ nhào vào cạnh mép giường, rưng rưng gọi: "Tiểu Hầu gia.""Ta không sao, chỉ là hơi mệt thôi." Hạ Triều Sinh dùng hết sức lực cuối cùng của mình, giữ chặt tay Bùi phu nhân, nhẹ nhàng nhéo một cái, rồi đầu lại rũ xuống, lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.Cậu không nhéo còn đỡ, vừa nhéo một cái, Bùi phu nhân thấy mình đánh con khiến nó hôn mê, cảm giác hối hận và tự trách hỗn loạn trào dâng trong lòng, hai chân vừa giậm một cái, cũng hôn mê bất tỉnh.Trong phút chốc, phủ Trấn Quốc Hầu gà bay chó sủa, quan tài tốt nhất cũng bắt đầu được nâng đến phủ Hầu.Người đứng hóng chuyện đều lắc đầu, toàn bộ đều nói tiểu Hầu gia của phủ Trấn Quốc Hầu e là không còn.Cùng lúc đó, ngoài cổng thành Thượng Kinh vang lên tiếng ầm ầm, thiết kỵ huyền giáp tựa như mây đen dũng mãnh tiến vào thành.Gió lạnh thổi tới, mưa thu rả rích.Áo giáp đen nhánh ánh lên một màu đỏ sậm, nhìn kỹ, có thể thấy trên vó ngựa sắt đều dính đầy vết máu khô.Không biết ai hô một tiếng "Cửu Vương gia đã về", bá tánh trên đường tan tác như chim muông.Cửu Vương gia Mục Như Quy, là ấu đệ của đương kim thiên tử.Chín tuổi hắn đã được ban đất phong, mười hai tuổi ra chiến trường, chiến thắng dồn dập, thanh danh truyền đi truyền lại, truyền đến Thượng Kinh thì tệ vô cùng.Có người nói hắn hành hạ tù binh đến chết, có kẻ đồn hắn bạo lực thành thói.Còn có người bảo, ngày nọ tháng ấy năm kia, hắn gửi quà về kinh, dâng chiến lợi phẩm cho Thánh Thượng, là một chiếc đèn lồng làm từ da người hãy còn chảy máu, và một bộ xương người vẫn còn thịt.Vậy nên, đội quân thiết kỵ huyền giáp với chiến công hiển hách dưới trướng hắn, trở thành biểu tượng của ác quỷ.Thiết kỵ huyền giáp chậm rãi đi vào trong thành, rõ ràng là chiến thắng quay về, chào đón họ lại là một tòa thành vắng."Vương gia." Thiếu niên mặc huyền giáp, đi phía trước đội ngũ, không hài lòng giật mạnh dây cương, kéo mặt nạ giáp màu đen lên, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Ngài nhìn xem, vừa vào thành đã thấy toàn người nhát gan."Nam nhân được gọi là Vương gia cũng khoác áo giáp đen, chỉ khác là trên mặt nạ giáp được phủ một lớp vàng kim, áo choàng trên vai đỏ tươi, sau lưng có thêm một cây trường thương.Ngân thương đỏ rực chỉ thẳng lên trời, trên thân loang lổ vết máu còn đọng lại.Hắn vươn ngón tay thon dài ra, kéo mặt nạ lên, lộ ra một đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như một con sói.Trên người hắn như thể còn dính máu loãng của kẻ thù, mũi cao thẳng, môi đầy đặn, bên trái mi mắt còn có một vết sẹo dữ tợn chưa lành.Mục Như Quy nửa híp mắt, tầm mắt không có mục tiêu, nhưng lại như thể thu hết mọi thứ xung quanh vào đáy mắt.Hắn lạnh lùng nói: "Hắc Thất, ăn nói cẩn thận."Thiếu niên được gọi là "Hắc Thất" bĩu môi, mang mặt nạ lên, giục ngựa quay về đầu hàng.Nhưng nó lại nhanh chóng quay về, giọng nói kinh hoảng: "Vương gia, ta thấy có người nâng quan tài về phía phủ Trấn Quốc Hầu!"Đáp lại Hắc Thất, là tiếng chiến mã hí vang.Mục Như Quy ban nãy còn thờ ơ, nháy mắt hóa thành một tia chớp đen, giục ngựa chạy như điên trên đường phố Thượng Kinh vắng bóng người."Ấy, Vương gia..." Hắc Thất chớp chớp mắt, tự mình lẩm bẩm, "Người ta cũng đâu muốn gả cho ngài, gấp thì có ích gì?"Nhưng nó cũng chỉ dám nói lúc Mục Như Quy không có ở đó thôi, oán giận xong, bèn quất roi ngựa đuổi theo.Mưa phùn rơi rả rích, trước cửa phủ Trấn Quốc Hầu vang lên âm thanh ầm ĩ, chỉ có bên cánh cửa hông nửa mở truyền đến tiếng người."Gỗ Kim Tơ Nam Mộc (*)?""Đúng vậy, có hai lớp.""Vậy còn cái kia?""Gỗ hoa lê!"Mục Như Quy kéo mạnh dây cương dừng trước cửa phủ Trấn Quốc Hầu, theo tiếng quay lại, chỉ thấy trong cửa hông bày đủ loại quan tài xếp ngổn ngang, trong đó có một chiếc quan tài lớn nhất nằm giữa."Này..." Hắc Thất đuổi đến, thấy thế, giật mình trợn tròn mắt, "Cả phủ Hầu đều bị diệt hả?""Câm miệng!" Mục Như Quy cau mày, đồng tử đen nhánh như đang nổi bão, "Đi hỏi đi."Hắc Thất lè lưỡi, giục ngựa chạy qua, kéo mặt nạ giáp lên, hỏi thăm tin tức từ hạ nhân trước cửa phủ Trấn Quốc Hầu: "Đang làm gì thế?"Hạ nhân không kiên nhẫn xoay người lại, thấy huyền giáp trên người Hắc Thất, cùng với Cửu Vương gia cách đó không xa, sắc mặt thay đổi mấy lần.Toàn bộ người ở Thượng Kinh đều biết, sau khi tiểu Hầu gia của phủ Trấn Quốc Hầu bị tứ hôn cho Cửu Vương gia, đã quỳ trước điện Kim Loan đến mức mất nửa cái mạng, thái y đều bó tay, không còn cách nào, chỉ có thể dùng quan tài xung hỉ."Đầu sỏ gây tội" hại tiểu Hầu gia bị bệnh giờ lại chạy tới hỏi, phủ Hầu cần quan tài làm gì... đây không phải là đang sát muối vào vết thương à?Hạ nhân hành đại lễ trước, quỳ lạy trên mặt đất, sau đó giận dữ hô to: "Tiểu Hầu gia nhà ta bệnh nặng không dậy nổi, thái y nói phải dùng quan tài xung hỉ, mới có thể giữ được tính mạng!"Nói xong, đỏ mắt đóng cửa hông lại.Hắc Thất bị sập cửa vào mặt, vuốt mũi quay về bên cạnh Mục Như Quy: "Vương gia...""Đi." Mục Như Quy không cho nó cơ hội nói chuyện, cưỡi ngựa bỏ đi, nhưng không phải về phủ Vương."Vương gia?" Hắc Thất vội vàng đuổi theo, "Vương gia, ngài muốn đi đâu thế?"Mục Như Quy mím môi sau lớp mặt nạ giáp, hồi lâu sau mới trả lời: "Cửa tiệm quan tài."Hắc Thất nghe vậy, thiếu chút nữa té từ trên lưng ngựa xuống.Dù nói là quan tài có thể xung hỉ, nhưng... nhưng tiểu Hầu gia không muốn gả cho Vương gia, Vương gia lại đưa quan tài cho phủ Hầu, không phải rõ ràng là muốn gây áp lực hả?Editor có lời muốn nói:(*) Kim Tơ Nam Mộc: được mệnh danh là "gỗ hoàng đế", là loại gỗ quý hiếm phân bố chủ yếu ở Tứ Xuyên và một số vùng thuộc phía Nam sông Trường Giang, Trung Quốc. Gỗ của loài cây này có mùi thơm, thớ gỗ như những sợi tơ vàng được hình thành tự nhiên, sáng óng ánh dưới ánh nắng Mặt trời. Ngoài ra, gỗ Kim Tơ Nam Mộc có khả năng chống ăn mòn mạnh. Do đó, dù bị chôn sâu trong lòng đất trong hàng nghìn năm thì loại gỗ này cũng không bị mục nát như nhiều loại gỗ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com