TruyenHHH.com

Dm Edit Sau Khi Tu Hon Voi Tra Cong Toi Duoc Cha Me Giau Sang Tim Ve

Theo kịch bản thì nụ hôn này của họ không kéo dài, cũng không tính là nồng nhiệt, chỉ là sự tấn công bộc phát đơn phương từ Ninh Sơ.

Chuyện Từ Ly phải làm vẫn y hệt lần đầu tiên, đó là bị động chấp nhận.

Nhưng khi đôi môi mát lạnh của Trì Vân Tinh dán lên, còn lạ lẫm mà mút nhẹ môi anh thì bỗng dưng Đoàn Tri Diễn không thể nhịn được mà đáp lại.

Anh chậm rãi giơ bàn tay vốn buông thõng của mình lên, nhẹ nhàng gác lên eo Trì Vân Tinh, sau đó dùng lực siết lấy, ép người vào lòng mình hơn.

Trì Vân Tinh hình như đã cảm nhận được điều gì đó, cậu khẽ mở mắt ra, đáy mắt long lanh ánh nước.

Màu mắt của Đoàn Tri Diễn tối hơn, giọng nói trầm khàn, nói với âm lượng chỉ hai người có thể nghe: "Nhắm mắt lại."

Trì Vân Tinh nghe vậy bèn nhắm mắt lại, phả hơi thở nóng hổi vào chóp mũi Đoàn Tri Diễn.

Chiếc lưỡi ấm nóng của Đoàn Tri Diễn nhẹ nhàng tách hàm răng đang ngậm chặt của Trì Vân Tinh ra, sau đó là trận công thành chiếm đất đơn phương từ anh.

Hơi thở của Trì Vân Tinh sớm đã hỗn loạn, tim cũng đập như sấm.

Nhưng Đoàn Tri Diễn lại làm như không hề nhận ra, vẫn ôm lấy cậu hôn sâu không biết mệt mỏi, lòng bàn tay ở eo rất nóng, suýt đã làm bỏng da của Trì Vân Tinh.

Trì Vân Tinh tê dại cả người, chân cũng hơi bủn rủn nên chỉ đành dựa hờ lên người anh mới có thể đứng vững. Nhưng dù đã như vậy, Trì Vân Tinh vẫn không thể dứt ra.

Thậm chí lúc Đoàn Tri Diễn mút nhẹ môi cậu, cậu còn chủ động đáp lại.

Anh khẽ dừng hôn, sau đó lại là trận tấn công mạnh bạo hơn.

Mãi đến khi Lý Siêu sau lưng hô "cắt".

Đoàn Tri Diễn nghe vậy mới hơi thẳng người, kết thúc nụ hôn mãnh liệt.

Trì Vân Tinh nhũn chân, suýt đứng không vững, may nhờ có Đoàn Tri Diễn đỡ cậu, anh hỏi nhỏ một câu: "Không sao chứ?"

"Chân... Tê chân rồi." Tất nhiên Trì Vân Tinh sẽ không nói chân cậu bủn rủn rồi đâu.

Đoàn Tri Diễn cũng không truy hỏi mà chỉ nhỏ giọng đáp lại một tiếng: "Ừm."

Khoảng cách của hai người vẫn còn rất gần, môi của Đoàn Tri Diễn gần như dán sát bên vành tai của Trì Vân Tinh.

Hít sâu vào tận mấy hơi, Trì Vân Tinh mới miễn cưỡng đứng vững, cậu buông tay Đoàn Tri Diễn ra, sờ vành tai nóng hổi của mình.

May mà nhân viên công tác xung quanh đều đang bận việc riêng của họ nên không hề chú ý đến cảnh tượng bên này.

Lúc này cuối cùng Lưu Nhiên cũng đi qua, cậu ấy bước nhanh về phía trước đưa một tờ khăn giấy cho Trì Vân Tinh nhưng cậu không nhận, chỉ giơ tay quệt khóe môi rồi tức tốc lè lưỡi ra liếm một cái.

Động tác của cậu rất nhanh, sợ bị người ta nhìn thấy.

Nhưng cậu lại không hề đề phòng Đoàn Tri Diễn trước mặt.

Đoàn Tri Diễn nhìn bờ môi vẫn còn dính vệt nước của Trì Vân Tinh bằng đôi mắt sâu thăm thẳm, mắt anh tối lại: "Lúc nãy..."

Trì Vân Tinh ngẩng mặt lên nhìn Đoàn Tri Diễn: "Dạ?"

Trên mặt Trì Vân Tinh vẫn còn hiện rõ sắc hồng, nhưng ánh mắt lại chẳng có ý trốn tránh, trông cậu thẳng thắn vô tư không gì bằng.

So ra, lời giải thích Đoàn Tri Diễn suýt buột miệng nói ra lại giống bịt tai trộm chuông* hơn.

(*Bịt tai trộm chuông: chỉ những hành vi che đậy tự lừa dối chính mình.)

Thấy anh im lặng, Trì Vân Tinh chủ động hỏi: "Sao vậy? Anh Tri Diễn?"

Rõ ràng nét mặt của Đoàn Tri Diễn vẫn vậy, nhưng Trì Vân Tinh lại nhạy bén nhận ra vẻ ưu sầu không vơi giữa đôi mày của anh.

Trì Vân Tinh chợt thấy hơi căng thẳng, lẽ nào Đoàn Tri Diễn đã phát hiện tình cảm của cậu rồi?

Chắc không đâu nhỉ?

Vậy tại sao lúc nãy Đoàn Tri Diễn bất thình lình bắt đầu đáp lại cậu?

Mặt Trì Vân Tinh lại đỏ hơn, đáy lòng nảy ra một suy đoán lớn mật, lẽ nào Đoàn Tri Diễn lại...

Mắt Trì Vân Tinh sáng rỡ, đang định nói chuyện thì nghe Đoàn Tri Diễn bên cạnh nói: "Xin lỗi, lúc nãy diễn nhập tâm quá, không làm em sợ chứ?"

Bong bóng màu hồng vừa nổi lên trong lòng Trì Vân Tinh chợt vỡ tan tành.

Quả nhiên, là cậu nghĩ nhiều rồi.

Khóe miệng cong lên của Trì Vân Tinh chợt hạ xuống, vì không muốn để Đoàn Tri Diễn nhìn thấy nên cậu chỉ có thể quay đầu đi, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: "Không, không sao ạ, thật ra em cũng nhập vai sâu quá..."

Không biết Lý Siêu đã đi qua từ bao giờ, nghe Trì Vân Tinh nói vậy thì chợt cười nói: "Nhìn ra rồi, nên có thể chúng ta phải quay lại cảnh hôn vừa rồi chút."

Đoàn Tri Diễn và Trì Vân Tinh đồng thời quay lại nhìn hắn.

Lý Siêu gãi đầu giải thích: "Dù cảnh này là gặp lại, nhưng theo tính cách của Từ Ly, có sao thì anh ấy cũng không nên đáp lại. Ninh Sơ có thể phát huy tùy ý nhưng Từ Ly thì không được, nên thầy Đoàn..."

Đoàn Tri Diễn gật đầu: "Tôi biết rồi, hơi nhập vai, tôi sẽ điều chỉnh lại."

Lý Siêu thở phào, lại nhìn sang Trì Vân Tinh: "À phải rồi, lúc nãy thầy Trì
nói cậu nhập vai quá hả?"

Mặt Trì Vân Tinh lại hơi nóng lên, cậu nào có nhập vai sâu quá, lúc nãy rõ ràng là cậu thoát vai rồi!

Nhưng suy cho cùng Trì Vân Tinh vẫn không dám nói ra suy nghĩ thật của mình, thế là cậu chỉ đành gật đầu, hơi thiếu tự tin: "Vâng."

Lý Siêu nghe đến đây bèn nhíu mày: "Đây không phải là chuyện tốt đâu."

Trì Vân Tinh sững sờ: "Sao ạ?"

Lý Siêu thấy phản ứng này của Trì Vân Tinh, vô thức nhìn sang Đoàn Tri Diễn bên cạnh: "Thầy Đoàn chưa nói với thầy Trì sao?"

Dường như nụ cười trên môi Đoàn Tri Diễn bớt tươi hẳn đi, anh lắc đầu: "Vẫn chưa, tôi cũng chỉ mới biết Vân Tinh nói em ấy nhập vai."

Bỗng dưng Lý Siêu thấy hơi nhức đầu: "Vậy... Tôi nói với thầy Trì hay là thầy Đoàn nói?"

Đoàn Tri Diễn không thèm nghĩ ngợi đã nói: "Có lẽ tôi cũng cần phải điều chỉnh lại chút, làm phiền đạo diễn Lý rồi, tôi đi dặm lại lớp trang điểm trước."

Nói xong, Đoàn Tri Diễn gật đầu với Trì Vân Tinh rồi quay người rời đi.

Trì Vân Tinh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Đoàn Tri Diễn, hơi khó hiểu: "Nhập vai quá... Không tốt ạ?"

Lý Siêu gật đầu, hết sức nghiêm túc nói: "Dĩ nhiên không tốt rồi!"

Trì Vân Tinh thấy rất khó hiểu, rồi cậu chợt cảm nhận được hình như có một ánh mắt đang nhìn cậu, thế là cậu nhìn qua hướng đó nhưng chỉ thấy bóng lưng của Đoàn Tri Diễn.

Chắc cậu nhìn nhầm rồi, Trì Vân Tinh không nhìn nữa.

Thấy quả nhiên Trì Vân Tinh không biết gì, Lý Siêu cũng không tiện nói với cậu ngay chỗ đông người, bèn kéo cậu vào một phòng nghỉ ngơi.

Lý Siêu không nói thẳng nguyên nhân cho Trì Vân Tinh mà chọn vài cặp đôi ai cũng biết trong giới giải trí, ngay cả người không quan tâm đến tin tức giải trí gì mấy như Trì Vân Tinh cũng biết mấy cặp này từng là người yêu.

Lý Siêu nói, những cặp đôi này đều yêu nhau sau khi kết thúc hợp tác quay phim điện ảnh hoặc phim truyền hình, không có ngoại lệ. Nhưng thời gian họ bên nhau rất ngắn, thậm chí có một đôi chỉ yêu nhau ba ngày đã chia tay.

Trì Vân Tinh nghe đến đây thì thấy rất sốc: "Ba ngày đã chia tay? Vậy tại sao ban đầu họ lại yêu nhau?"

Vừa thốt ra câu hỏi này, Trì Vân Tinh đã sững sờ, cậu nhanh chóng nhớ ra câu Lý Siêu nói lúc nãy—— "Họ yêu nhau sau khi kết thúc hợp tác."

"Họ là vì diễn..."

Lý Siêu gật đầu: "Phải, họ đều là vì diễn sinh tình."

"Tôi không biết nhiều về những ngôi sao này, nhưng lúc trước thầy của tôi chính là đạo diễn của họ." Lý Siêu nói ra một cái tên: "Mới đầu, sau khi kết thúc quay phim, thầy tôi đã khuyên hết nấc rằng hai người họ đừng gần gũi thế nữa nhưng họ đều không nghe. Sau đó hai người họ thuận theo tự nhiên mà yêu nhau, nhưng sau khi yêu nhau, mâu thuẫn và vấn đề cũng lũ lượt kéo đến."

"Trong đoàn phim, cho dù ngày nào họ cũng ở chung với nhau trong khoảng thời gian rất dài, nhưng đa phần họ sẽ không thể hiện ra mặt chân thật nhất của bản thân, nên thứ mà người này nhìn thấy là một người kia hoàn hảo trong kịch bản. Quả thật họ thích nhau, nhưng người họ thích đều là vai diễn trong phim chứ không phải đối phương chân chính."

Trì Vân Tinh nghe đến đây thì hô hấp lỡ nhịp.

Thấy sắc mặt cậu là lạ, Lý Siêu vội nói: "Dĩ nhiên tôi cũng chỉ lấy ví dụ thôi. Mối quan hệ của thầy Trì và thầy Đoàn rất thân, tôi cũng chỉ sợ lỡ như các cậu có ai nhập vai thật, khi ấy hai người sẽ vì điều này mà sinh ra vết nứt trong mối quan hệ."

"Nên tốt nhất là các cậu cũng vậy, sau khi quay phim xong thì đừng liên lạc với nhau ít nhất là hai tháng. Như vậy đợi khi các cậu dần bước ra khỏi vai diễn, lúc đấy cũng không bị ảnh hưởng."

Trì Vân Tinh mím môi không nói.

Cậu hiểu ý của Lý Siêu.

Lý Siêu đang lo cậu vì quá nhập vai Ninh Sơ này mà nảy sinh tình cảm với Đoàn Tri Diễn.

Nhưng Lý Siêu không biết, lúc cậu và Đoàn Tri Diễn hôn nhau, cậu chẳng hề nhập vai.

Trì Vân Tinh rất rõ, cậu đỏ mặt tim đập nhanh là vì Đoàn Tri Diễn.

Lúc hôn, cậu cũng biết người trước mặt là Đoàn Tri Diễn chứ không phải Từ Ly trong phim, mà cậu cũng chẳng phải Ninh Sơ.

Cậu thích Đoàn Tri Diễn chứ không phải vì quá nhập vai.

Quá nhập vai chỉ là cái cớ bị cậu đem ra để lấp liếm thôi.

Cậu là vì vậy, thế Đoàn Tri Diễn thì sao?

Đôi mi của Trì Vân Tinh khẽ rung, cậu chợt nhớ ra Đoàn Tri Diễn cũng nói anh nhập tâm quá.

Sau khi Lý Siêu rời đi, Trì Vân Tinh mới xụi lơ ngã lên sô pha, nặng nề thở dài.

Hóa ra Đoàn Tri Diễn đáp lại nụ hôn của cậu là vì anh đã nhập vai...

Cậu còn tưởng...

Trì Vân Tinh hơi đau lòng.

Nhưng cảm xúc này cũng không kéo dài trong lòng cậu quá lâu, cậu lập tức phấn chấn trở lại.

Kệ đi, cũng đâu phải lúc trước cậu không đoán được tình huống này.

Cùng lắm thì mất thêm tí thời gian nữa thôi.

Trì Vân Tinh biết chuyện tình cảm không thể vội vàng.

––––––––––––

Trong mấy ngày quay còn lại, Trì Vân Tinh và Đoàn Tri Diễn vẫn còn cảnh hôn.

Chỉ là những cảnh hôn còn lại, đa số đều là chuồn chuồn đạp nước*.

(*Chuồn chuồn đạp nước: làm ăn lớt phớt, chiếu lệ qua loa cho xong chuyện, không sâu sắc, kỹ càng.)

Sau khi kết thúc cảnh hôn nóng bỏng ấy, cuối cùng Từ Ly cũng hiểu được lòng mình.

Anh có cảm giác với Ninh Sơ, chỉ là trước giờ không nhận ra.

Hai người bắt đầu thử qua lại như bao cặp đôi khác, nắm tay, ôm ấp, hôn nhau.

Cùng với những tiếp xúc ngày càng thân mật, cuối cùng Từ Ly xác định anh thích Ninh Sơ.

Có lẽ hiện tại anh ấy không thích Ninh Sơ nhiều như cậu ấy thích mình, nhưng anh tin rằng rồi cũng sẽ có một ngày, anh ấy sẽ thích Ninh Sơ nhiều hơn Ninh Sơ thích anh ấy.

Nhưng suy cho cùng thì Ninh Sơ và Từ Ly cũng chỉ là cặp phụ trong «Yêu Thầm», thế nên phân cảnh của hai người cũng gần như kết thúc rồi.

Đến ba mươi tháng tám, hôm nay cũng là cảnh quay cuối của Trì Vân Tinh.

Đoàn Tri Diễn vẫn tìm Trì Vân Tinh tập diễn như thường, hai người cũng cực kỳ ăn ý không nhắc đến chuyện "nhập vai" hôm đấy.

Sau khi tập thoại xong, Trì Vân Tinh không nhịn được hỏi: "Anh Tri Diễn, anh còn phải quay bao lâu nữa ạ?"

Đoàn Tri Diễn nhìn kịch bản trong tay, trả lời: "Chắc còn khoảng một tuần nữa."

Trì Vân Tinh: "À."

Đoàn Tri Diễn ngước mắt nhìn Trì Vân Tinh, hỏi: "Em sắp khai giảng rồi nhỉ?"

"Dạ, ngày ba tháng chín khai giảng." Trì Vân Tinh nói.

"Hôm nay đóng máy, em về nhà luôn hả?" Đoàn Tri Diễn hỏi.

Trì Vân Tinh gật đầu: "Dạ, lâu lắm rồi không gặp ba mẹ, với cả anh trai và bà nội nữa, vừa hay trước khai giảng em cũng không có kế hoạch gì khác nên em định ở bên họ."

Đoàn Tri Diễn gật đầu.

Hai người nhìn nhau không nói.

Trì Vân Tinh không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh này bèn chủ động tìm chủ đề: "Anh Tri Diễn, anh quay xong bộ phim này thì sao ạ? Còn quay bộ khác không?"

Đoàn Tri Diễn lắc đầu trước, rồi sau đó lại gật đầu: "Chỉ nhận được một kịch bản, nhưng hiện tại vẫn chưa xác định bao giờ mới bắt đầu quay, có lẽ là cuối năm nay, cũng có thể là sang năm."

Trì Vân Tinh tò mò: "Kịch bản gì thế ạ?"

Đoàn Tri Diễn cong môi: "Thế Tội."

Trì Vân Tinh ngạc nhiên: "Là... Là bộ lúc trước em nói với anh?"

"Phải." Đoàn Tri Diễn cười: "Chính là bộ lúc trước em nói với anh đó, lúc ấy anh đọc được tên phim này cũng thấy khá ngạc nhiên."

Trì Vân Tinh cười.

"Tiếp theo đây em định thế nào?" Đoàn Tri Diễn hỏi: "Giờ em mới năm ba, sau này em định tập trung vào chuyện học hay là tiếp tục phát triển trong giới giải trí."

Cách đây không lâu Tạ Y cũng đã hỏi Trì Vân Tinh câu này, cậu gần như chẳng hề do dự: "Em muốn tiếp tục phát triển trong giới giải trí. Giờ em đã năm ba, em hỏi giáo viên hướng dẫn rồi, thầy ấy nói hai học kỳ tiếp theo của chúng em không có nhiều lịch học nên em không cần nghỉ học, chỉ cần đủ học phần của mỗi học kỳ, tham gia kỳ thi định kỳ là được. Em cũng đã bàn với chị Y rồi, chị Y nói sẽ cố hết sức sắp xếp lịch trình sau này của em theo lịch học ở trường."

Đoàn Tri Diễn nghe vậy thì gật đầu: "Ổn đấy, vậy em đã xác định được hướng phát triển sau này chưa?"

Trì Vân Tinh gãi đầu: "Chị Y muốn em tham gia gameshow trước, sau này lại nhận phim truyền hình, chừng nào kỹ năng diễn xuất của em được rèn dũa tốt hơn thì nhận phim điện ảnh cho em."

"Không nhận phim điện ảnh sao?" Đoàn Tri Diễn liếc nhìn Trì Vân Tinh.

Trì Vân Tinh ngẫm nghĩ một hồi mới trả lời: "Cũng không phải không nhận, chỉ là qua một tháng quay phim, em cũng phát hiện ra một vài chỗ yếu kém trong kỹ thuật diễn xuất của em nên em muốn học thêm một khoảng thời gian."

Dự tính ban đầu của Tạ Y cũng là nghĩ cho Trì Vân Tinh cả thôi, điều duy nhất khiến Trì Vân Tinh thấy hơi buồn là có thể cậu sẽ không thể gặp Đoàn Tri Diễn trong khoảng thời gian rất dài.

Nghĩ đến đây, Trì Vân Tinh vẫn thấy hơi buồn.

Đoàn Tri Diễn im lặng một lát rồi chợt nói: "Thật ra cách học tốt nhất chính là tiếp tục diễn, nhờ vào việc thử nhiều vai diễn khác nhau, kỹ năng diễn xuất của em sẽ tiến bộ vượt bậc."

"Dạ?" Trì Vân Tinh chưa hiểu.

Đoàn Tri Diễn và cậu nhìn nhau, trong đôi mắt sâu thẳm ấy ngập tràn niềm vui: "Có muốn tiếp tục hợp tác với anh cùng quay phim điện ảnh không?"

Trái tim Trì Vân Tinh chợt lỡ nhịp, cậu khó tin nhìn Đoàn Tri Diễn: "Anh Tri Diễn, anh nói..."

Đoàn Tri Diễn mỉm cười gật đầu: "Trong «Thế Tội» có một vai diễn, anh thấy rất hợp với em, em chịu thử không?"

Trì Vân Tinh mấp máy môi, bất chợt không biết nên trả lời thế nào.

Rõ ràng lúc nãy cậu vẫn còn phiền muộn vì không thể gặp Đoàn Tri Diễn, sao bây giờ Đoàn Tri Diễn lại dâng cơ hội đến trước mặt cậu rồi?

Trái tim Trì Vân Tinh đập "thình thịch" liên hồi, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.

Cậu không từ chối nổi.

Gò má Trì Vân Tinh nóng lên, cậu hơi cúi đầu.

Cậu mãi mãi không thể từ chối Đoàn Tri Diễn được.

"Vai... Vai diễn thế nào vậy ạ?" Trì Vân Tinh nghe thấy bản thân mình hỏi bằng chất giọng khàn đặc.

Đoàn Tri Diễn không nói cụ thể: "Lát nữa anh sẽ gửi kịch bản cho em, em có thể đọc thử trước."

"Em có thể đọc ạ?" Trì Vân Tinh ngạc nhiên hỏi.

"Tất nhiên rồi." Đoàn Tri Diễn cười rất dịu dàng.

Trì Vân Tinh lại vô tình chạm vào ánh nhìn của anh, mắt của Đoàn Tri Diễn rất sáng, nụ cười còn dịu dàng nữa. Nơi mềm mại nào đó sâu trong lòng Trì Vân Tinh hơi ngứa như bị lông vũ khều nhẹ một cái.

Yết hầu của cậu cũng chuyển động vì căng thẳng, ngay lúc Trì Vân Tinh đang định nói gì đó thì cửa phòng nghỉ chợt bị người ta gõ từ bên ngoài.

"Thầy Trì, thầy Đoàn, sắp bắt đầu quay rồi."

"Đi thôi." Đoàn Tri Diễn cầm kịch bản đứng lên trước, rồi chìa tay về phía Trì Vân Tinh.

Trì Vân Tinh nhìn bàn tay dày rộng của anh, không chần chừ đưa tay nắm lấy bàn tay của Đoàn Tri Diễn, sau đó mượn lực đứng lên.

"Đi thôi."

––––––––––––

Cảnh cuối cùng suôn sẻ hơn Trì Vân Tinh tưởng.

Sau khi tốt nghiệp, Ninh Sơ và Từ Ly vào làm chung một công ty.

Trong truyện gốc đoạn này được miêu tả rất đơn giản, chỉ hai ba câu đã kể hết chuyện xảy ra trong tận mấy năm của hai người họ rồi, nhưng biên kịch lại phát triển chi tiết đoạn miêu tả giản lược này ra trước mặt người xem.

Thế là lại có lần đầu tiên hai người cãi nhau, công khai, gặp phụ huynh.

Mãi đến khi Ninh Sơ cuối cùng cũng chờ được chàng trai cậu ấy yêu hơn mười năm quỳ xuống cầu hôn mình.

Hôm ấy chỉ là một ngày thứ sáu bình thường đến mức không thể bình thường hơn, dưới lầu công ty của Ninh Sơ, Từ Ly mất nửa ngày trời, dày công bố trí một buổi cầu hôn.

Lúc đi về phía Từ Ly, chân của Ninh Sơ cũng run lên.

Cậu đi được hai bước lại đột ngột dừng lại.

Nhưng Từ Ly lại không thể đợi nữa, anh bước nhanh về trước, trực tiếp ôm ngang Ninh Sơ lên, sau đó thả cậu ấy vào chính giữa những đóa hồng anh dành nửa tiếng để rải quanh.

Ninh Sơ vừa đứng vững, chàng trai ấy cũng vội vàng quỳ một gối xuống, móc một hộp nhẫn ra.

Xung quanh vang lên tiếng hò reo của rất nhiều người.

Từ Ly cười xán lạn, hết sức dịu dàng: "Ninh Sơ, kết hôn với anh nhé."

Âm thanh xung quanh rất hỗn loạn, nhưng nghe kỹ lại có thể nghe thấy rất nhiều lời chúc phúc trong đó.

"Đồng ý với anh ấy!"

"Mau mau!"

"Lãng mạn quá trời ơi!"

"Má vậy mà tôi bắt đầu kích động rồi!"

"..."

Lúc này Ninh Sơ cũng đã rơi lệ từ lâu, cũng quên mất thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cậu ấy mới gật đầu: "Em, em đồng ý..."

Từ Ly run rẩy đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Ninh Sơ.

Dải lụa màu từ trên trời rơi xuống, bong bóng bay màu hồng dồn dập bay lên trời.

Trong tiếng hoan hô, hai người ôm hôn nhau.

Ngay sau đó là tiếng "cắt" cực kỳ có lực của Lý Siêu, cả đoàn phim cũng đồng thanh hô lên: "Chúc mừng đóng máy!"

"Đóng máy vui vẻ!"

Nhân viên công tác tiến lên đầu tiên, đưa hoa tươi cho Trì Vân Tinh.

Vết nước mắt ở khóe mắt Trì Vân Tinh còn chưa lau khô, thì đã bị mọi người túm tụm đi cắt bánh kem rồi.

Trì Vân Tinh cũng không tiện từ chối, nhận lấy dao của nhân viên công tác đưa, cắt một miếng bánh kem.

Bên cạnh có người hỏi: "Thầy Trì muốn đưa miếng bánh đầu tiên cho ai nào?"

Trì Vân Tinh gần như chẳng cần suy nghĩ đã nhìn sang hướng của Đoàn Tri Diễn: "Anh Tri Diễn!"

Ánh mắt Đoàn Tri Diễn chan chứa niềm vui, anh bước nhanh qua: "Ừm?"

Trì Vân Tinh đưa miếng bánh đã cắt xong cho anh: "Cho anh nè."

Đúng lúc giờ Lý Siêu mới xong việc, đi qua thấy vậy thì vô thức oán trách: "Thầy Trì! Cậu cũng không khỏi thiên vị quá rồi đấy, lẽ nào miếng bánh đầu tiên không phải nên cho tôi sao?"

Nhưng Lý Siêu còn chưa kịp đưa tay ra lấy thì Đoàn Tri Diễn đã cầm lấy bánh kem trong tay Trì Vân Tinh: "Đây là của tôi, anh muốn thì tự cắt đi."

Lý Siêu: "..."

"Sao tôi còn phải tự cắt bánh?" Lý Siêu hừ hai tiếng, rồi bực dọc chạy tới bên cạnh Trì Vân Tinh: "Thầy Trì này, nhanh, cậu cũng cắt cho tôi một miếng đi!"

Trì Vân Tinh cười bất lực, chỉ đành cắt thêm một miếng cho Lý Siêu.

Vẫn còn rất nhiều người đứng bên cạnh chờ bánh kem, Trì Vân Tinh đang định cắt tiếp nhưng không ngờ lại có một bàn tay ấm áp phủ lên tay cậu.

"Để anh." Đoàn Tri Diễn đưa bánh trong tay cho Trì Vân Tinh: "Em cầm giúp anh."

Ngón tay Trì Vân Tinh khẽ run rẩy, một giây sau cậu lập tức buông tay đang cầm dao cắt bánh, cầm lấy bánh trong tay Đoàn Tri Diễn.

Đoàn Tri Diễn nhanh chóng cắt tiếp một miếng bánh kem, sau đó đưa dao cho nhân viên công tác bên cạnh: "Mọi người tự cắt nhé?"

Nhân viên công tác nào dám nói gì, vội vàng cầm lấy đi chia bánh kem.

Đoàn Tri Diễn đưa bánh kem trong tay anh cho Trì Vân Tinh: "Trao đổi."

Nụ cười của Trì Vân Tinh vô thức rạng rỡ hơn, cậu và Đoàn Tri Diễn đổi bánh kem, sau đó hai người đi qua bên cạnh ngồi ăn với nhau.

Bánh Lý Siêu đặc biệt nhờ người đặt trước, ngọt mà không ngấy.

Nhưng không biết tại sao, Trì Vân Tinh cứ thấy chiếc bánh này ngọt cực kỳ, sắp ngọt đến tim cậu luôn rồi.

Hôm nay chỉ có mỗi Trì Vân Tinh đóng máy, buổi tối vẫn còn cảnh quay nên tối nay cũng không có tiệc chúc mừng.

Ăn bánh xong, cậu lại chụp ảnh tập thể với tất cả nhân viên công tác của đoàn phim, sau đó Trì Vân Tinh phải tự về nhà.

Lúc chụp ảnh tập thể, Trì Vân Tinh đứng chính giữa, Đoàn Tri Diễn thì đứng kế bên cậu.

Khoảnh khắc sắp chụp, Trì Vân Tinh chợt cảm nhận được một ánh nhìn, cậu bèn nghiêng đầu nhìn sang, vừa hay chạm vào ánh mắt ngập tràn niềm vui của Đoàn Tri Diễn.

Đúng lúc máy ảnh ghi lại khoảnh khắc ấy.

––––––––––––

Lát nữa Đoàn Tri Diễn còn một cảnh quay nên anh không thể tiễn Trì Vân Tinh.

Trái lại Trì Hi Văn đã gọi cho Trì Vân Tinh, nói hắn sắp đến đoàn phim rồi, lát nữa đến đón Trì Vân Tinh về nhà.

Cuối cùng thời gian quay phim cũng đã kết thúc, theo lý thì Trì Vân Tinh nên thấy nhẹ nhõm và vui mừng mới phải.

Nhưng không hiểu tại sao lồng ngực cậu lại rầu rĩ khó chịu, ngay cả đầu mũi cũng hơi chua xót.

Nhất là khi cậu nhớ đến câu Lý Siêu nói vào ngày hôm ấy——

Trì Vân Tinh không kìm được hỏi Đoàn Tri Diễn bên cạnh: "Anh Tri Diễn... Có phải quay xong rồi thì chúng ta không thể gặp nhau nữa không ạ?"

Ánh mắt của Đoàn Tri Diễn khẽ dao động, anh hiểu ý của Trì Vân Tinh.

Anh không trả lời ngay mà qua lâu mới khàn giọng nói: "Theo lý thì tốt nhất là cách hai tháng chúng ta hẵng gặp nhau."

Thật sự phải cách hai tháng kìa.

Mắt Trì Vân Tinh chợt đỏ lên, cậu hốt hoảng cúi đầu, không nhìn Đoàn Tri Diễn nữa, cố giả vờ như bình tĩnh: "Dạ."

Đoàn Tri Diễn rũ mắt, nhìn đỉnh đầu mềm mại của Trì Vân Tinh.

Anh khẽ giơ tay phải lên, rất muốn đưa tay xoa tóc cậu, nhưng được nửa đường thì anh lại kiềm chế buông tay.

"Không sao đâu, chúng ta chỉ không thể gặp nhau thôi, nhưng vẫn có thể liên lạc mà." Đoàn Tri Diễn nói: "Một khoảng thời gian sau đó anh khá rảnh, có chuyện gì em cũng có thể gửi tin nhắn cho anh."

Chỉ có thể liên lạc trên mạng thôi, còn chẳng bằng nghỉ liên lạc luôn cho rồi.

Trì Vân Tinh lẩm bẩm một câu.

Đoàn Tri Diễn nghe không rõ: "Sao?"

"Không có gì đâu anh." Trì Vân Tinh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, đồng thời không ngừng thầm nói với chính mình rằng, không được vội, cậu không được sốt ruột.

Đoàn Tri Diễn im lặng.

Mãi đến khi hai người trông thấy một bóng dáng quen thuộc đi đến, Đoàn Tri Diễn mới bất thình lình hỏi: "Vân Tinh, em muốn gặp anh không?"

Trì Vân Tinh sửng sốt, ngơ ngác nhìn Đoàn Tri Diễn, ngay cả Trì Hi Văn gọi cậu, cậu cũng không nghe thấy.

Trì Hi Văn cũng không để ý, tiến đến gần khoác tay ôm Trì Vân Tinh vào lòng, cười nói: "Vân Tinh à, chúc mừng đóng máy!"

Giờ Trì Vân Tinh mới hoàn hồn, miễn cưỡng nở nụ cười nhìn Trì Hi Văn: "Anh, anh đến rồi."

Trì Hi Văn nhìn Đoàn Tri Diễn bên cạnh, gật đầu với anh coi như chào hỏi rồi lại hỏi Trì Vân Tinh: "Em dọn đồ xong chưa? Mình đi thôi, mẹ đã nấu cơm ở nhà rồi, chỉ chờ chúng ta về thôi đó."

Trì Vân Tinh gật đầu: "Dọn xong rồi ạ."

"Được, vậy mình đi." Trì Hi Văn vẫy tay với Đoàn Tri Diễn: "Tụi tớ đi nhé."

Lúc này Trì Vân Tinh mới nghiêng đầu nhìn Đoàn Tri Diễn, cậu mấp máy môi, cuối cùng vẫn không thể thốt ra câu nói ấy.

Trì Hi Văn bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa không quên trò chuyện với Trì Vân Tinh, nhưng lòng dạ Trì Vân Tinh lại chẳng ở đây, cậu không nhịn được quay đầu nhìn Đoàn Tri Diễn vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.

Đoàn Tri Diễn không động đậy, chỉ cười với cậu.

Trái tim Trì Vân Tinh run lên dữ dội, cậu chợt vùng khỏi cánh tay Trì Hi Văn đang gác trên vai mình, chẳng thèm nghĩ ngợi chạy về phía Đoàn Tri Diễn.

Khi cậu dừng lại trước mặt anh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp: "Em, em muốn gặp anh."

Không muốn chờ hai tháng, chỉ muốn gặp anh mãi.

Đoàn Tri Diễn cười tươi hơn, anh giơ tay quệt nhẹ lên chóp mũi Trì Vân Tinh, khàn giọng cười nói: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com