TruyenHHH.com

Dm Edit Sau Khi Tu Hon Voi Tra Cong Toi Duoc Cha Me Giau Sang Tim Ve

Kịch bản trước mặt được lật ra, nhưng lúc này Trì Vân Tinh lại không đọc được chữ nào, trong đầu chỉ còn mấy chữ bự tổ chảng —— "diễn cảnh hôn".

Trì Vân Tinh hít một hơi thật sâu, lúc này mới hỏi Lý Siêu: "Sao... Sao mới cảnh đầu tiên đã quay cảnh hôn thế?"

Lý Siêu trả lời cậu: "Mọi người đều vừa mới vào, vì giúp mọi người nhanh chóng tìm được cảm xúc nên tôi cố tình xếp cảnh này lên diễn trước." Lý Siêu thấy Trì Vân Tinh có chút khó xử còn an ủi cậu: "Không sao đâu, cậu đừng lo, cậu và thầy Đoàn quen nhau mà, chắc chắn không có vấn đề gì!"

Cậu và Đoàn Tri Diễn cũng đâu có thân lắm đâu!

Lý Siêu còn có việc phải làm, không tiếp tục nói chuyện với Trì Vân Tinh nữa, nhanh chóng rời đi.

Sau khi hắn đi rồi, Trì Vân Tinh ngồi trong phòng nghỉ im lặng một lúc lâu.

Trước khi nhận bộ phim này, Tạ Y còn cố tình hỏi Trì Vân Tinh có thể đóng cảnh hôn được không, nếu không thể thì cô ấy có thể nói chuyện lại với đạo diễn.

Lúc đó Trì Vân Tinh cũng không cảm thấy đóng cảnh hôn có vấn đề gì lớn, cậu là nghệ sĩ, hiến thân vì nghệ thuật là chuyện bình thường, cho nên cũng không để Tạ Y đi nói chuyện với đạo diễn.

Nhưng Trì Vân Tinh chưa từng nghĩ tới, người đóng cùng cậu lại là Đoàn Tri Diễn.

Hôm qua lúc Đoàn Tri Diễn nói với cậu anh muốn vào đoàn, sao cậu lại không nghĩ tới điểm này nhỉ?

Trì Vân Tinh ngây người, đồng thời còn cảm thấy hơi căng thẳng.

Trì Vân Tinh không đọc nổi kịch bản nữa, cậu cầm kịch bản che mặt, ngửa đầu dựa vào ghế sô pha.

Không ngờ đúng vào lúc này, Đoàn Tri Diễn gõ cửa phòng nghỉ của cậu.

"Vân Tinh? Anh có thể vào không?" Đoàn Tri Diễn hỏi.

Trì Vân Tinh bật người ngồi dậy, kịch bản cũng rơi xuống đất theo động tác của cậu: "Được ạ!"

Trì Vân Tinh xoay người nhặt kịch bản lên, cùng lúc đó Đoàn Tri Diễn cũng đẩy cửa ra, thấy vậy anh hơi cong môi hỏi: "Em vẫn đang xem kịch bản à?"

Trì Vân Tinh không biết có chuyện gì xảy ra nhưng nhịp tim cậu bỗng nhiên đập nhanh hơn, bởi vì động tác xoay người mà gương mặt hơi nóng lên, cậu khẽ gật đầu, lời nói có chút ngập ngừng: "Dạ, xem một chút..."

Đoàn Tri Diễn vươn tay ra với cậu: "Có muốn tập thử với anh không?"

Trì Vân Tinh hơi kinh ngạc, sau đó mới nhận ra anh muốn xem kịch bản, thế là cậu đưa kịch bản trong tay mình cho Đoàn Tri Diễn.

Không nói tới việc này còn tốt, nói tới thì Trì Vân Tinh lại cảm thấy cả người rất khó chịu, đặc biệt là còn ngay trước mặt Đoàn Tri Diễn nữa.

Cậu không nhịn được mà xoa xoa sống mũi, do dự nói: "Không... Không cần đâu, cảnh này trước đó em có diễn qua rồi."

Mặc dù lúc đó cậu diễn Từ Ly còn Đoàn Tri Diễn diễn Ninh Sơ.

Đoàn Tri Diễn lật tới đoạn cần diễn đó trong kịch bản, nghe thấy lời Trì Vân Tinh nói thì không nhịn được cười khẽ.

Cậu cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình tăng lên, không dám nhìn Đoàn Tri Diễn.

"Em ngại à?" Đoàn Tri Diễn nhìn thấu tâm trạng cậu.

Trì Vân Tinh còn muốn mạnh miệng, nhưng khi cậu đối diện với ánh mắt quan tâm của Đoàn Tri Diễn, lời thốt ra ngoài lại đổi thành: "Có một chút..."

Đoàn Tri Diễn ngồi xuống sát bên Trì Vân Tinh, đề nghị: "Vậy anh đi nói với đạo diễn một tiếng, xếp cảnh này ra sau nhé?"

Đoàn Tri Diễn im lặng một chút rồi nói: "Nếu thật sự không thể, khi quay có thể mượn góc cũng được."

Trước đó khi Đoàn Tri Diễn dạy phụ đạo cho Trì Vân Tinh cũng đã nói với cậu về sử dụng các góc quay để diễn cảnh hôn.

Trì Vân Tinh biết Đoàn Tri Diễn đang cân nhắc cho mình, cậu hơi căng thẳng, đôi môi mấp máy, một lát sau vẫn lắc đầu nói: "Không cần, lúc đầu khi nhận bộ phim này em đã chuẩn bị rồi, hơn nữa," Trì Vân Tinh ngước mắt nhìn Đoàn Tri Diễn, bàn tay xoa gương mặt đang nóng lên của mình: "Người diễn cùng em là anh Tri Diễn chứ không phải người khác..."

"Em không thể cả đời không quay cảnh hôn được."

Đoàn Tri Diễn cong khóe môi, anh đưa kịch bản trong tay cho Trì Vân Tinh, cười nói: "Em có thể nghĩ được như thế là tốt rồi."

Trì Vân Tinh xem như hiểu rõ tại sao Đoàn Tri Diễn lại qua đây, anh lo cậu không thể nào tiếp nhận được cho nên mới tới.

Nghĩ vậy, Trì Vân Tinh có hơi cảm động, đồng thời cũng có chút tò mò: "Đúng rồi, anh Tri Diễn, anh có từng quay cảnh hôn chưa?"

Trước khi gia nhập giới giải trí, Trì Vân Tinh cũng không hiểu rõ lắm về giới này.

Sở dĩ cậu nhớ rõ một vài chuyện của Đoàn Tri Diễn ở đời trước là vì khoảng thời gian đó anh quá nổi tiếng, Trì Vân Tinh có không muốn biết cũng không được. Chính vì vậy, sự hiểu biết của cậu về Đoàn Tri Diễn rất có hạn.

Đoàn Tri Diễn nghiêng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt tò mò của Trì Vân Tinh, anh nhẹ nhàng lắc đầu: "Chưa từng."

Đoàn Tri Diễn không ngạc nhiên khi thấy kinh ngạc trong mắt Trì Vân Tinh.

"Chưa từng... Chưa từng á?" Trì Vân Tinh há hốc miệng, thậm chí quên cả khép lại.

Đôi mắt Đoàn Tri Diễn nhìn vào đôi môi đỏ thắm của cậu, chỉ ngắn ngủi vài giây rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Đoàn Tri Diễn cười, thẳng thắn nói: "Ừ, chưa từng."

Một lát sau, anh bổ sung thêm: "Vậy nên chúng ta đều là lần đầu tiên."

Vốn dĩ Trì Vân Tinh còn đang chìm đắm trong kinh hoàng, nghe anh nói thế, cậu cảm thấy đôi tai mình cũng đỏ bừng rồi.

Trì Vân Tinh cười cười, không biết nên đáp lời thế nào.

Cũng may Đoàn Tri Diễn không nhất quyết bắt cậu phải trả lời, anh đứng dậy nói: "Cũng không còn sớm, anh về trước chuẩn bị một chút, lát nữa gặp lại."

Trì Vân Tinh đáp lại.

Sau khi nghe tiếng cửa phòng nghỉ được đóng lại, cậu mới vươn tay xoa xoa lỗ tai của mình.

Ừm, rất nóng.

Cả mặt cậu cũng thế.

––––––––––––

Địa điểm quay phim đã được dàn dựng xong, trợ lý đạo diễn cũng tới gõ cửa thông báo cho Trì Vân Tinh biết sắp tới thời gian quay.

Cậu hít một hơi thật sâu, điều chỉnh hơi thở, cho tới khi gương mặt không còn ửng hồng nữa mới mở cửa đi ra ngoài.

Lý Siêu nhìn thấy Trì Vân Tinh từ xa đã vẫy vẫy tay gọi cậu: "Thầy Trì, nhanh lên nào! Đúng lúc tôi muốn thảo luận với cậu về cảnh quay này một chút."

Trì Vân Tinh đảo mắt nhìn quanh trường quay một vòng nhưng không thấy bóng dáng Đoàn Tri Diễn đâu.

Cậu nhanh chóng đi tới chỗ Lý Siêu.

Lý Siêu cầm kịch bản, đang giảng giải cảnh quay cho nữ chính, khi nhìn thấy Trì Vân Tinh đi tới, hắn tránh ra một chút để cậu ngồi xuống rồi nói tiếp: "...Hôm nay là buổi liên hoan cuối cùng của thời đại học, sau ngày hôm nay, có thể mọi người sẽ không gặp lại nhau nữa, mặc dù Ngô Tiêu cảm thấy buồn bã, nhưng bây giờ cô ấy và Khương Cẩm đã là người yêu, thế nên dù buồn cũng không quá đau lòng."

"Trong buổi liên hoan này, người buồn bã nhất ngược lại là Ninh Sơ." Nói xong Lý Siêu quay qua nhìn Trì Vân Tinh.

Cậu hơi gật đầu nói: "Vâng, bởi vì đây là cơ hội cuối cùng của Ninh Sơ, bỏ qua cơ hội lần này, có thể cậu ấy sẽ không thể nào thổ lộ tình yêu của mình được nữa."

Lý Siêu mỉm cười, gật đầu nói: "Đúng, cậu lý giải rất đúng chỗ."

Trì Vân Tinh cong khóe môi, không nói gì cả.

Lý Siêu vẫn chưa rõ kỹ năng diễn xuất của Trì Vân Tinh ở trình độ nào nên hắn còn hơi lo lắng, xua tay để nữ chính Tống Nhã đi trước, rồi lại kéo Trì Vân Tinh lại giảng giải một lúc lâu.

Thật ra những gì Lý Siêu nói Trì Vân Tinh đã hiểu từ lâu, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn nghe hắn nói lại lần nữa.

Gần tới thời gian quay, cuối cùng Đoàn Tri Diễn cũng ra khỏi phòng nghỉ.

Anh vừa đi tới đã thấy Lý Siêu và Trì Vân Tinh đang đứng cạnh nhau.

Buổi chiều, ánh nắng mặt trời rất gắt, Trì Vân Tinh mặc đồng phục ngắn tay đứng chung với Lý Siêu da ngăm đen, càng tôn lên làn da trắng nõn không tì vết của cậu, thậm chí nhìn từ xa dường như còn phát sáng.

Đoàn Tri Diễn nhìn chằm chằm Trì Vân Tinh một lúc lâu, có vẻ cậu cũng nhận ra ánh mắt anh nên nhanh chóng nhìn lại, khi nhìn thấy Đoàn Tri Diễn, Trì Vân Tinh nhanh chóng nở một nụ cười.

Khóe môi Đoàn Tri Diễn hơi cong lên, cười, vẫy vẫy tay với Trì Vân Tinh.

Khi Đoàn Tri Diễn đi tới gần mới nghe được hóa ra Lý Siêu đang giảng về cảnh quay sắp tới cho Trì Vân Tinh, anh không quấy rầy hai người họ mà bình tĩnh đứng bên cạnh nghe chung.

Trong phim trường hơi ầm ĩ, cho nên Lý Siêu không phát hiện ra có thêm một người đứng cạnh, mãi tới khi đã nói xong cảnh quay với Trì Vân Tinh, hắn mới phát hiện còn có một Đoàn Tri Diễn đứng bên cạnh.

"Thầy Đoàn tới từ khi nào vậy?" Lý Siêu hơi kinh ngạc, đồng thời cũng hơi căng thẳng, những gì hắn vừa mới nói không có bị Đoàn Tri Diễn nghe hết rồi đấy chứ?

Lý Siêu tự cảm thấy mình chỉ là một đạo diễn nhỏ, giảng giải việc đóng phim trước mặt Đoàn Tri Diễn người được hợp tác với các đạo diễn nổi tiếng trong và ngoài nước, ít nhiều gì cũng giống như múa rìu qua mắt thợ.

Không ngờ Đoàn Tri Diễn cười nói: "Tôi mới vừa tới, đạo diễn Lý nói rất tốt, cũng nhờ đó mà tôi có hiểu biết sâu hơn về nhân vật Ninh Sơ này."

"Ôi! Không có đâu!" Lý Siêu không ngờ Đoàn Tri Diễn sẽ nói như vậy, khiến hắn đỏ mặt, rồi nhanh chóng xua tay nói: "Tôi chỉ giảng giải một chút cho thầy Trì mà thôi, thầy Đoàn đã đóng phim lâu như vậy rồi, chắc chắn là nắm bắt nhân vật tốt hơn so với tôi."

Đoàn Tri Diễn cười lắc đầu: "Anh khiêm tốn rồi."

"Anh mới khiêm tốn!" Lý Siêu vui vẻ nói: "Được rồi, nếu thầy Đoàn cũng đã tới vậy chúng ta nhanh chóng bắt đầu nhé?"

"Được." Đoàn Tri Diễn gật đầu.

Trì Vân Tinh cũng gật đầu.

Dù sao đây cũng là cảnh quay hai diễn viên nam hôn nhau, vì cố gắng để hai người họ thấy thoải mái hơn, cho nên sau khi bố trí phim trường xong, Lý Siêu liền kêu mọi người ra khỏi chỗ quay.

Những người còn ở lại đều là nhân viên công tác không thể thiếu, khi Lý Siêu hô một tiếng bắt đầu, cảnh quay chính thức bắt đầu.

Trì Vân Tinh nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt, giờ đây cậu đã là Ninh Sơ thích che giấu tất cả mọi thứ trong lòng.

Lý Siêu đang ngồi sau camera theo dõi, sau khi hắn nhìn thấy cảm xúc trong mắt Trì Vân Tinh thì vui mừng tới nỗi chỉ thiếu nước nhảy dựng lên tại chỗ.

Đúng! Đây chính là cảm xúc hắn muốn!

Đây chính là Ninh Sơ trong suy nghĩ của hắn!

Lý Siêu phấn khích, đồng thời cũng kinh ngạc, đây thật sự là lần đầu tiên Trì Vân Tinh đóng phim sao?

Diễn xuất của cậu tốt ngoài mong đợi.

Vì có thể tới gần Từ Ly hơn một chút, gần thêm chút nữa, cho nên lúc đầu khi Ninh Sơ điền nguyện vọng, cậu ấy còn cố ý hỏi tên trường và chuyên ngành mà Từ Ly muốn vào.

Điểm số của Ninh Sơ cao hơn Từ Ly khá nhiều, nhưng cậu ấy vẫn lựa chọn đăng ký chung một trường đại học với anh ấy, học cùng một chuyên ngành, bọn họ cũng là bạn cùng phòng với nhau bốn năm.

Sau khi say rượu tỉnh dậy, đầu Tư Ly rất đau, anh ấy cố gắng nhớ lại, thế nhưng không thấy bóng dáng Ninh Sơ trên chiếc giường ngủ quen thuộc.

Từ Ly nằm trên giường, ôm đầu suy nghĩ mấy giây rồi dứt khoát nhắm mắt lại.

Ngay khi anh ấy vừa nhắm mắt, cửa ký túc xá bị Ninh Sơ mở ra từ bên ngoài.

Động tác của cậu ấy rất khẽ, rón rén đi vào, rồi lại cẩn thận đóng kỹ cửa phòng.

Trong tay cậu ấy cầm một cái túi nilon, bên trong đựng thuốc giải rượu, còn ở bên tay kia là cơm chân giò heo đóng gói cậu ấy mua cho Từ Ly.

Cậu ấy để hai cái túi lên bàn của Từ Ly rồi không nhịn được ngẩng đầu nhìn qua giường anh ấy một chút.

Lông mày của Từ Ly hơi nhíu lại, dường như đang phiền não vì chuyện nào đó.

Ánh mắt Ninh Sơ rất dịu dàng, khóe môi xinh đẹp của cậu ấy hơi cong lên, không nhịn được mà nhón chân đi tới, vươn tay ra nhẹ nhàng mơn trớn hai đầu mày của anh ấy, ý đồ muốn khiến chúng giãn ra.

Nhưng không ngờ cậu ấy vừa mới chạm vào, chàng trai trên giường đột nhiên mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, Ninh Sơ hoàn hồn trước tiên, cậu ấy đột ngột rút tay về, vô thức giải thích một câu: "Tớ muốn xem thử cậu có bị sốt hay không..."

Có khi Từ Ly uống say, ngày hôm sau sẽ bị sốt, Ninh Sơ thường xuyên chăm sóc anh ấy cho nên hiểu rất rõ.

Từ Ly không hỏi gì về lời giải thích này, chỉ hàm hồ nói gì đó.

Ninh Sơ thấy vậy nhíu mày hỏi: "Cậu không thoải mái sao?"

Nói xong, cậu ấy lại vươn tay ra, muốn thử đo nhiệt độ trên trán của Từ Ly.

Nhưng cậu ấy không ngờ rằng, Từ Ly lại tránh tay của cậu ấy.

Bàn tay Ninh Sơ giơ ra giữa không trung, cậu ấy sửng sốt mấy giây rồi rụt về.

Từ Ly thấy dáng vẻ cậu ấy, muốn an ủi một chút, nhưng khi nói ra miệng lại thành: "Tớ... Tớ đi vệ sinh."

Ninh Sơ nhanh chóng lùi về sau, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."

Bước chân Từ Ly vội vã, nhìn kỹ còn có thể nhận ra anh ấy đang hơi hoảng.

Ninh Sơ thích Từ Ly bảy năm.

Có thể nói, cậu ấy là người hiểu rõ Từ Ly nhất ngoại trừ ba mẹ anh ấy, cho dù hành động lúc nãy chỉ là vô thức cùng với lời nói dối lơ đãng, nhưng Ninh Sơ vẫn nhạy bén nhận ra sự khác biệt.

Hôm nay Từ Ly có hơi bất thường.

Vì sao anh ấy lại bất thường, chẳng lẽ anh ấy đã phát hiện ra chuyện gì rồi?

Ninh Sơ nhìn vào túi nilon trên bàn, cậu ấy nhìn chằm chằm thuốc giải rượu một lúc lâu, rồi mới nói với Từ Ly ở trong nhà vệ sinh: "Từ Ly, thuốc giải rượu tớ để trên bàn, cậu nhớ uống đấy, tớ đi ra ngoài một chút."

Cậu cầm theo điện thoại rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

Ninh Sơ còn chưa mở cửa thì Từ Ly đã mở cửa phòng vệ sinh ra nói: "Đợi đã! Cậu đi đâu thế?"

Ninh Sơ mấp máy môi không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Từ Ly.

Từ Ly đột nhiên không dám nhìn thẳng vào Ninh Sơ, anh ấy không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác, ấp a ấp úng nói: "Tớ... Tớ chỉ là muốn hỏi cậu đi đâu vậy? Hôm nay cũng không có việc gì..."

Ninh Sơ lắc lắc điện thoại trên tay nói: "Sắp mười hai giờ rồi, tớ ra ngoài ăn cơm."

Từ Ly đột nhiên nhanh trí: "Không phải cậu vừa mới về à? Cậu mang cơm cho tớ còn bản thân thì không ăn ư?"

Ninh Sơ khẽ cười: "Sao cậu biết tớ vừa mới về? Cậu tỉnh lâu rồi?"

Sắc mặt Từ Ly nhanh chóng thay đổi, anh ấy há to miệng, một lúc lâu sau mới nói: "Không phải... Tớ ngửi thấy mùi cơm giò heo!"

Ninh Sơ rũ mắt, không tính tiếp tục truy hỏi nữa, cậu ấy chỉ nói: "Ừ."

Nói xong cậu lại xoay người chuẩn bị ra ngoài.

Từ Ly thấy vậy sốt sắng túm lấy cánh tay Ninh Sơ: "Cậu tính đi đâu? Có thể đợi tớ nói hết được không?"

Rốt cuộc Ninh Sơ cũng chịu xoay người lại, cậu ấy rút tay mình về, kéo cái ghế bên cạnh qua, ngồi xuống, rồi nói với Từ Ly: "Nói đi, cậu có chuyện gì, tớ chờ."

Lúc này trong lòng Ninh Sơ đã lờ mờ có suy đoán, chắc chắn Từ Ly đã biết gì đó.

Nhưng Ninh Sơ có thế nào cũng không nghĩ tới là, Từ Ly nói tối qua lúc đi về anh ấy không hề say bất tỉnh nhân sự.

Lúc Từ Ly nói thì không dám nhìn thẳng vào Ninh Sơ, chỉ lo nói những gì bản thân đã nhẫn nhịn cả một đêm: "... Thật ra tối qua tớ không uống nhiều lắm, haiz, không phải là không uống quá nhiều, mà là sau nhiều lần say rượu thì tửu lượng của tớ cũng đã tốt hơn. Mặc dù đúng là lúc mới xong tiệc tớ có hơi choáng váng một chút, nhưng sau khi lên xe taxi thì đã tỉnh nhiều rồi, chỉ là không mở mắt ra được..."

Mặc dù mắt không mở ra nhưng anh ấy vẫn biết có chuyện gì xảy ra.

Cho nên anh nhớ kỹ Ninh Sơ làm sao vừa nhỏ giọng phàn nàn vừa đỡ anh ấy lên xe taxi.

Cũng vậy nên anh ấy nhớ rõ mùi thơm nhàn nhạt khi Ninh Sơ dựa sát vào mình, cùng với nụ hôn nhẹ tới nỗi gần như không cảm nhận được.

Nếu không phải lúc đó ý thức Từ Ly còn tương đối tỉnh táo thì chắc chắn anh ấy sẽ không phát hiện ra.

"Cậu... Cậu hôn tớ làm gì?" Từ Ly đau khổ nghĩ vấn đề này cả đêm, rốt cuộc không nhịn được hỏi thẳng.

Nghe thấy Từ Ly hỏi vậy, Ninh Sơ cũng suy nghĩ một chút.

Đúng, tại sao lúc đó cậu ấy lại muốn hôn anh ấy?

Ninh Sơ cẩn thận nhớ lại một chút, cảm giác khi hai cánh môi chạm vào nhau rất nhẹ, nhưng đôi môi Từ Ly rất mềm, sau khi cậu ấy lén lút hôn trộm anh ấy xong thì không khống chế được mà mặt đỏ tim đập.

Cảm giác đó quá tốt đẹp, chỉ tiếc là sau này không còn nữa.

Sao cậu lại không cẩn thận như thế, bị Từ Ly phát hiện mất rồi?

Vẻ mặt Ninh Sơ ảo não, nhưng đồng thời cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Cuối cùng cậu cũng bị phát hiện, ròng rã bảy năm trời tên ngốc Từ Ly này rốt cuộc cũng phát hiện ra.

Tình yêu bị cậu ấy chôn sâu dưới đáy lòng rốt cuộc cũng không cần giấu kín nữa, điên cuồng dâng trào.

"Đúng vậy." Ninh Sơ hơi cụp mắt, che đi tình cảm không giấu được trong đáy mắt, giọng nói khàn khàn: "Tớ hôn cậu, cậu muốn đánh tớ thì cứ tự nhiên."

Bây giờ Ninh Sơ rất thoải mái, cậu ấy đã tính tới trường hợp xấu nhất.

Coi như Từ Ly thật sự tức giận và buồn nôn, thậm chí còn muốn đánh cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ không đánh trả.

Có điều Ninh Sơ không ngờ rằng, Từ Ly lại nói: "Không phải, ý của tớ là... Sao tớ lại đánh cậu chứ? Tớ chỉ muốn hỏi lúc đó cậu hôn tớ có phải vì cậu thích tớ không? Tớ..."

"Đúng thì sao?" Ninh Sơ đột nhiên ngước lên, hốc mắt cậu ấy hơi hồng, nếu nhìn kỹ cũng có thể thấy môi cậu hơi run run, vào giờ phút này cậu đang rất căng thẳng, nhưng vẫn nói câu nói đó ra.

Ninh Sơ thích Từ Ly, rất rất thích.

"Tớ... Sao đột nhiên cậu lại như thế, tớ..." Từ Ly có hơi hoảng.

"Không phải đột nhiên," Đôi mắt Ninh Sơ sâu hút, cậu ấy nhìn chằm chằm Từ Ly không chớp mắt, tình cảm mãnh liệt lúc này cũng theo đó mà trào dâng, "Tớ đã thích cậu từ lâu, chỉ là cậu vẫn mãi không nhận ra."

"Khi, khi nào?"

Ninh Sơ cười khẽ một tiếng: "Hóa ra cậu vẫn luôn không nhận ra?"

Ninh Sơ đột ngột đứng dậy, cậu ấy thấp hơn Từ Ly nửa cái đầu, chỉ cần hơi ngẩng lên là môi cậu ấy có thể chạm vào môi Từ Ly.

Từ Ly hoảng hốt lùi về sau nửa bước: "Tớ, tớ nhận ra cái gì?"

Ninh Sơ không nói gì, cậu chỉ từng bước, từng bước tới gần Từ Ly.

Khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn lại, cho tới khi hơi thở cả hai giao thoa nhau, gần tới nỗi có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mỏng manh trên mặt đối phương.

Lúc này, Trì Vân Tinh chỉ cần ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên thì cảnh quay này có thể lập tức kết thúc.

Trì Vân Tinh nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc, đối diện với đôi mắt của Đoàn Tri Diễn.

Vẻ mặt Đoàn Tri Diễn có hơi bối rối, dường như anh đã đoán ra cậu muốn làm gì, nhưng lại khá do dự, rốt cuộc bản thân có nên tránh đi hay không.

Cuối cùng, khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn tầm hai mươi centimet, Trì Vân Tinh phát hiện cho dù cậu cố gắng thế nào cũng không thể tới gần hơn được nữa.

Cậu đột nhiên cảm thấy sốt ruột, một giọt mồ hôi từ thái dương lăn xuống.

Đoàn Tri Diễn đợi một lúc lâu, ánh mắt không khỏi có hơi nghi hoặc.

Cuối cùng vẫn là Lý Siêu lên tiếng hô: "Cắt!"

"Thầy Trì! Sao thế? Sao không hôn?" Lý Siêu có chút tiếc nuối mà hỏi.

Biểu hiện của Trì Vân Tinh quá đáng kinh ngạc, tốt tới nỗi Lý Siêu đang ngồi sau camera giám sát cũng dựng hết cả lông tơ lên, lần này hắn thật sự đào được báu vật rồi!

Không cần nói tới ảnh đế Đoàn, Tống Nhã là sinh viên chuyên ngành diễn xuất, nam chính Lục Ly cũng đã đóng vài bộ phim chiếu mạng, bọn họ đều là người có kinh nghiệm

Người Lý Siêu lo lắng nhất vẫn là Trì Vân Tinh.

Nhưng dù có thế nào hắn cũng không nghĩ tới rằng, Trì Vân Tinh mới diễn lần đầu đã khiến hắn không tìm ra được sai sót!

Cậu không chỉ có kỹ năng nhả thoại hợp lý, ánh mắt, hành động, dáng vẻ cũng được cậu nắm bắt rất tốt.

Nào có giống người mới lần đầu đóng phim chứ?

Trì Vân Tinh chính là được ông trời thưởng cơm! Là người trời sinh để ăn chén cơm này!

Lý Siêu vừa kích động vừa phấn khích, ngay vào lúc hắn muốn quay một lần là xong thì Trì Vân Tinh đột ngột dừng lại.

Hắn còn tưởng Trì Vân Tinh có cách lý giải khác, chắc cậu tính dừng lại hai giây rồi diễn tiếp, nhưng hắn không ngờ tới rằng, lần dừng lại này kéo dài tới một phút.

Lý Siêu nhíu mày, rốt cuộc cũng đã nhận ra tình hình không đúng, thế là nhanh chóng hô dừng.

Không đợi hai diễn viên đi tới, Lý Siêu đã nhanh chóng đi lại gần, quan tâm hỏi han: "Thầy Trì sao thế? Có thắc mắc gì à?"

Trì Vân Tinh mới thoát ra khỏi cảm xúc của cảnh quay, nghe thấy Lý Siêu hỏi vậy, cậu rất hổ thẹn, vội vàng xin lỗi: "Thật có lỗi, là vấn đề của tôi, ngại quá!"

Lý Siêu nghe xong cũng thở phào, rồi nhanh chóng nói: "Không sao hết, vậy chúng ta nghỉ ngơi một chút, dặm lại lớp trang điểm rồi tiếp tục! Thầy Trì và thầy Đoàn đều vất vả rồi!"

Thợ trang điểm nhanh chóng đi tới dặm lại lớp trang điểm cho hai người.

Nhưng sau khi hết thời gian nghỉ ngơi, Trì Vân Tinh vẫn không vào trạng thái được.

Liên tục mắc kẹt hai lần, Lý Siêu gãi đầu, rồi nói: "Hay là mọi người nghỉ ngơi một lúc đi, không vội, không cần phải vội." Hôm nay còn rất nhiều thời gian.

Trì Vân Tinh áy náy xin lỗi nhân viên công tác, rồi lại cảm thấy có lỗi nhìn qua Đoàn Tri Diễn: "Thật xin lỗi, anh Tri Diễn."

Đoàn Tri Diễn nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không nói gì.

Hai người họ nghỉ ngơi, Lưu Nhiên đưa cho hai người hai chai nước khoáng.

Trì Vân Tinh nhận lấy chai nước, phát hiện nước vẫn còn lạnh, cậu vặn mở nắp rồi uống một ngụm.

Đoàn Tri Diễn cầm lấy nước nhưng không uống, ngược lại nhìn qua Trì Vân Tinh bên cạnh.

Trì Vân Tinh để ý thấy ánh mắt anh, nghiêng đầu nhìn qua hỏi: "Sao vậy anh?"

Ánh mắt Đoàn Tri Diễn hơi tối, khóe miệng mím thành một đường thẳng, hiếm khi trên mặt anh không có ý cười, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: "Vân Tỉnh, lúc nãy em đột nhiên dừng lại là bởi vì em phát hiện người trước mặt em không phải Từ Ly mà là Đoàn Tri Diễn đúng không?"

Trong lòng Trì Vân Tinh đột nhiên run lên một chút, cậu vô thức muốn phản bác: "Không phải, em..."

Nói được nửa câu, lúc này Trì Vân Tinh mới nhận ra bản thân không thể phân biệt được.

Sự thật giống như Đoàn Tri Diễn nói vậy, cậu bỗng nhiên thoát ra khỏi cảm xúc của cảnh quay, nhìn Từ Ly ở trước mặt thành Đoàn Tri Diễn.

Nếu không thì nụ hôn tràn ngập yêu thương kia đã dán lên rồi.

Đột nhiên Trì Vân Tinh có hơi ủ rũ, cậu vô thức siết chặt bình nước suối trong tay, gật nhẹ đầu: "Vâng, là vấn đề của em."

Đoàn Tri Diễn ở rất gần Trì Vân Tinh, gần tới nỗi cậu có thể nghe thấy tiếng khẽ thở dài của anh.

"Vân Tinh." Đoàn Tri Diễn lại nhìn qua Trì Vân Tinh, giọng điệu ôn hòa hơn rất nhiều: "Anh không có trách em, anh chỉ muốn nói cho em biết, khi em đóng một vai diễn nào đó, em chính là nhân vật đó, không cần suy nghĩ quá nhiều."

"Hoặc là đổi một cách khác, lúc đó, người đứng trước mặt em không phải là Đoàn Tri Diễn, mà là người Ninh Sơ đã thích nhiều năm - Từ Ly. Và em cũng không phải Trì Vân Tinh, em là Ninh Sơ thích Từ Ly. Em hiểu chưa?"

Đôi mắt Trì Vân Tinh mở to, giống như được khai sáng, ngẩng đầu lên.

Đoàn Tri Diễn yên lặng nhìn cậu.

Ý cười nơi khóe miệng Trì Vân Tinh dần dần trở nên sâu hơn, ánh mắt cậu cũng hơi lóe sáng: "Em hiểu rồi!"

Trong mắt Đoàn Tri Diễn ánh lên chút ý cười: "Ừ, vậy bây giờ bắt đầu chứ?"

"Dạ!" Trì Vân Tinh gật đầu.

Buổi quay lại tiếp tục.

Ninh Sơ nhìn Từ Ly trước mặt, hốc mắt cậu đỏ ửng, từng bước, từng bước một tới gần.

Từ Ly không nhịn được lùi về sau, cuối cùng dựa người lên tủ quần áo.

Đôi mắt Ninh Sơ rất sâu, yên lặng nhìn anh ấy một lúc, tình cảm nồng nhiệt như muốn xông ra ngoài.

Từ Ly như muốn nói gì đó, anh ấy hơi hé miệng.

Nhưng không để anh ấy nói thêm câu nào, Ninh Sơ nhắm mắt, hôn lên đôi môi ấy.

Cánh môi mềm mại lại lần nữa dán sát lên môi Từ Ly, dịu dàng và có chút ẩm ướt, mát lạnh, Từ Ly còn cảm nhận được mùi thơm đặc biệt quen thuộc trên người Ninh Sơ.

Đáng ra Từ Ly nên đẩy Ninh Sơ ra, nhưng anh ấy làm thế nào cũng không nhấc tay lên được.

Bỗng nhiên anh ấy cảm thấy trên môi mình hơi ẩm ướt, như bị mút nhẹ.

Ánh mắt Đoàn Tri Diễn tối sầm.

––––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Đoàn lão cẩu, anh nói Vân Tinh không nên thoát vai, kết quả lại là anh thoát!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com