TruyenHHH.com

Dm Edit Sau Khi Tu Hon Voi Tra Cong Toi Duoc Cha Me Giau Sang Tim Ve

Lúc Đoàn Tri Diễn chạy tới công ty, thì nghe trợ lý báo mới biết Trì Hi Văn vừa vào phòng họp.

"Cậu ấy phải họp bao lâu nữa?" Đoàn Tri Diễn hơi nhíu mày, hỏi trợ lý bên cạnh.

Trợ lý nhìn đồng hồ, ước tính một chút: "Chắc là khoảng nửa tiếng nữa ạ."

Đoàn Tri Diễn khẽ gật đầu, hít một hơi thật sâu đè nén trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực mình, nói với trợ lý: "Giúp tôi nói với cậu ấy là tôi tìm cậu ấy có việc gấp, bảo cậu ấy đến văn phòng sau cuộc họp."

Trợ lý trả lời: "Được."

Đoàn Tri Diễn ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng gần bốn mươi phút, cửa văn phòng mới được đẩy ra từ bên ngoài.

Nghe thấy tiếng động, Đoàn Tri Diễn ngẩng đầu nhìn lên.

Trì Hi Văn vừa đi vừa kéo cà vạt, xoay xoay cái cổ hơi ê ẩm, ung dung ngồi xuống đối diện Đoàn Tri Diễn.

"Có chuyện gì vậy?" Trì Hi Văn nhẹ nhàng dựa trên ghế sô pha, thoải mái duỗi cái lưng mỏi nhừ, sâu trong mắt là sự uể oải: "Sao vừa rồi cậu không nói ở bệnh viện luôn đi, làm mất công chạy đến đây một chuyến. Tớ đã nói trước rồi, cho dù thế nào đi nữa, tớ cũng sẽ không rời khỏi cửa công ty, còn một đống tài liệu cần xử lý nữa kia kìa."

Đoàn Tri Diễn im lặng nhìn Trì Hi Văn hai giây, mới mở miệng hỏi: "Gần đây cậu có đến đồn cảnh sát không?"

Nghe thấy câu này, Trì Hi Văn vô thức đáp lại: "Sao thế, cậu lại muốn đánh nhau với tớ nữa à?"

Đoàn Tri Diễn nghe câu trả lời này có hơi khó hiểu, đầu tiên là sững sờ, sau đó đột nhiên nhớ lại một đoạn ký ức đã phủ bụi từ lâu——

Năm Vân Tinh mất tích, Đoàn Tri Diễn và Trì Hi Văn đều vừa tròn chín tuổi, đúng độ tuổi ham chơi.

Vào ngày xảy ra chuyện đó, cả Trì Lăng và Đàm Dao đều đang tăng ca ở công ty, ông cụ Trì và bà cụ Trì đi ra ngoài du lịch, trong nhà cũng chỉ có Trì Hi Văn, Vân Tinh, và Đoàn Tri Diễn vẫn luôn ở nhà họ Trì.

Đoàn Tri Diễn nhớ rất rõ, ngày hôm đó là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, Vân Tinh vừa mới qua sinh nhật hai tuổi. Trì Hi Văn muốn đi dạo trung tâm thương mại mới mở gần đó. Trong nhà không có ai, Vân Tinh lại cứ bám lấy Trì Hi Văn và Đoàn Tri Diễn, bánh bao nhỏ ôm chân hai người không chịu buông tay, quậy phá muốn họ dẫn mình đi cùng.

Đoàn Tri Diễn nhìn thấy Vân Tinh làm nũng thì mềm lòng, bế Vân Tinh lên, nói với Trì Hi Văn*: "Hay là chúng ta đợi chú dì về nhà đi, ngày mai đưa Vân Tinh đi cùng."

(*: khúc này gốc là nói với Đoàn Tri Diễn, mà hong lẽ ảnh độc thoại nội tâm nên tui sửa)

Vân Tinh nghe thấy mình sắp được ra ngoài thì rất vui, chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh, cười đến lộ ra cả răng sữa nhỏ, gằn từng chữ một: "Muốn ngồi xe bập bênh!"

Đoàn Tri Diễn không khỏi bật cười, mỗi lần đến trung tâm thương mại, Vân Tinh thích nhất là ngồi xe bập bênh. Một khi đã đặt mông lên xe bập bênh, cho dù trung tâm thương mại có đóng cửa thì làm thế nào Vân Tinh cũng không chịu xuống xe.

Trì Hi Văn không đồng ý: "Không được, nếu chậm thêm một ngày, mô hình xe phiên bản giới hạn mà chúng ta muốn mua sẽ hết mất! Hôm nay nhất định phải đi!"

Đoàn Tri Diễn nghĩ đến mô hình mà mình hằng mong nhớ, lại nhìn Vân Tinh, do dự một lát.

Trì Hi Văn cũng không để ý nhiều như vậy, nhóc ôm lấy Vân Tinh, nhét bánh bao nhỏ vào trong lòng bảo mẫu, nắm cánh tay Đoàn Tri Diễn chạy ra khỏi cửa.

Hai người vừa ra khỏi cửa, sau lưng lập tức vang lên tiếng khóc kinh thiên động địa của Vân Tinh.

Hai người không quay đầu lại, chạy càng nhanh hơn.

Đáng lẽ hôm đó là một ngày vui vẻ, Đoàn Tri Diễn và Trì Hi Văn đã mua được mô hình đồ chơi mà họ hằng mong nhớ. Vì để trở về dỗ dành bánh bao nhỏ, họ còn cố ý xếp hàng mua cho Vân Tinh chiếc bánh kem mà cậu bé thích nhất.

Chỉ là không ai ngờ rằng, điều chào đón họ khi trở về nhà không phải là tiếng cười vui vẻ của Vân Tinh, mà là chuyện động trời: bảo mẫu bắt Vân Tinh mất rồi.

Đoàn Tri Diễn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, nghe bác sĩ nói là cơ chế tự bảo vệ của cơ thể con người, sẽ tạm thời ngăn chặn những ký ức khiến anh không vui.

Còn khi nào mới nhớ ra, cái này cũng không thể nói chắc chắn.

Đoàn Tri Diễn không nhớ chính xác đêm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh nhớ rõ, từ sau hôm đó, bất cứ khi nào Đoàn Tri Diễn gặp Trì Hi Văn, hai người không trò chuyện được hai câu đã lao vào đấm đá nhau.

Trận đánh này kéo dài ròng rã suốt ba năm.

Trong ba năm đó, hai người Đoàn Tri Diễn và Trì Hi Văn quả thật như nước với lửa, mỗi lần đánh nhau đều sẽ động đến những người khác trong nhà, không ai can ngăn nổi.

Mãi cho đến khi ba mẹ của Đoàn Tri Diễn về nước đưa anh đi, thì trận đánh lộn giữa anh và Trì Hi Văn mới đặt một dấu chấm hết.

Thật ra khi còn nhỏ Trì Hi Văn trông còn khỏe mạnh hơn Đoàn Tri Diễn, trên lý thuyết thì khi Đoàn Tri Diễn đánh nhau với hắn, người thua dù sao cũng phải là Đoàn Tri Diễn.

Nhưng lúc đó mỗi lần Đoàn Tri Diễn và Trì Hi Văn giao chiến, Đoàn Tri Diễn luôn là người chiến thắng.

Khi còn nhỏ Đoàn Tri Diễn không biết lý do vì sao, nhưng bây giờ anh biết rồi, không phải Trì Hi Văn đánh không lại mình mà là Trì Hi Văn luôn nhường mình.

Dù là năm đó hay bây giờ, Trì Hi Văn vẫn luôn đổ hết trách nhiệm về sự mất tích của Vân Tinh lên bản thân mình.

Vì vậy Trì Hi Văn mới mười bảy năm như một, mỗi khi có thời gian thì lại chạy đến đồn cảnh sát, đó cũng là lý do hắn đặt tên công ty của mình là "Giải trí Vân Tinh."

Nghĩ tới đây, Đoàn Tri Diễn ngẩng đầu lên, nhìn Trì Hi Văn với ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, nói: "Tớ có một chuyện muốn nói với cậu."

Trì Hi Văn không ngẩng đầu lên, hắn quá mệt mỏi, đến mở mắt ra cũng không nổi. Nghe vậy hắn chỉ khẽ gật đầu "Ừ" một tiếng: "Cậu nói đi."

Đoàn Tri Diễn nghiêm túc nói: "Tớ nghĩ có lẽ tớ tìm thấy Vân Tinh rồi."

Bầu không khí trong văn phòng bỗng nhiên trở nên đông cứng lại.

Trì Hi Văn nửa nằm trên ghế sô pha, phải rất lâu sau mới mở to mắt, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, ánh mắt nhìn về phía Đoàn Tri Diễn lạnh băng: "Tri Diễn, trò đùa này không buồn cười chút nào. Nếu cậu cảm thấy khoảng thời gian này tớ quá áp lực, muốn làm tớ vui vẻ một chút, cậu có thể..."

"Tớ không nói đùa đâu." Đoàn Tri Diễn ngắt lời Trì Hi Văn.

Anh cầm chiếc điện thoại bên cạnh lên, nhanh chóng mở khóa màn hình, tay hơi run đưa điện thoại đến trước mặt Trì Hi Văn.

"Trên đời này, hiếm khi có người không cùng huyết thống mà có ngoại hình giống nhau đến vậy," Đoàn Tri Diễn cắn chặt răng: "Lần đầu tiên nhìn thấy em ấy, tớ đã cảm thấy trông rất quen. Nhưng lúc ấy tớ lại không nghĩ tới... "

Trì Hi Văn kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại mấy giây, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, giật lấy điện thoại trong tay Đoàn Tri Diễn, nhìn chăm chú vào ảnh chụp trên màn hình.

Con ngươi hắn mở to, tay run rẩy phóng to ảnh chụp trên điện thoại, nhìn từ con mắt đến bờ môi, cuối cùng khôi phục ảnh chụp về kích thước ban đầu.

"Cái này..." Bờ môi Trì Hi Văn mấp máy, mãi mới nói ra được một câu: "Không phải photoshop đó chứ? Cậu sẽ không lấy ảnh mẹ của tớ..."

"Trì Hi Văn." Đoàn Tri Diễn rất ít khi gọi tên đầy đủ của Trì Hi Văn: "Tớ không có nhàm chán như vậy. Không chỉ có cậu muốn tìm Vân Tinh, mà cả tớ cũng vậy."

Trì Hi Văn ngước mắt nhìn về phía Đoàn Tri Diễn, tròng trắng mắt đầy tia máu đỏ, đáy mắt càng đỏ bừng.

Ngay sau đó, một giọt nước mắt nóng hổi như hạt đậu từ hốc mắt Trì Hi Văn lăn xuống.

Trì Hi Văn vội vàng gục đầu xuống, giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt: "Em ấy tên là gì? Cậu gặp được ở đâu?"

"Em ấy tên là Diệp Khê Niên." Đoàn Tri Diễn nói: "Tớ gặp em ấy một tuần trước khi đi ghi hình 'Cùng đi du lịch', em ấy là khách mời cố định của chương trình. Đồng thời cũng là nghệ sĩ thuộc công ty của cậu, quản lý là Tạ Y."

Lúc này Trì Hi Văn cũng không để ý đến đôi mắt đỏ hoe của mình nữa, hắn kinh ngạc nhìn Đoàn Tri Diễn: "Nghệ sĩ của công ty tớ?"

Đoàn Tri Diễn gật đầu.

Trì Hi Văn lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Đoàn Tri Diễn nhìn hắn: "Cậu muốn đi đâu?"

Trì Hi Văn: "Tớ đi tìm Tạ Y, tớ muốn gặp em ấy."

Đoàn Tri Diễn đứng dậy ngăn cản Trì Hi Văn: "Cậu đừng nóng vội."

"Tớ không có nóng vội!" Trì Hi Văn bỗng nhiên cao giọng: "Cậu cũng biết mà, tớ đã tìm Vân Tinh lâu như vậy rồi, cả nhà đều đang tìm kiếm em ấy. Bây giờ khó khăn lắm mới tìm được, tớ nhất định phải lập tức đi gặp em ấy, tớ muốn đưa em ấy về nhà ngay bây giờ..."

Đoàn Tri Diễn biết Trì Hi Văn không thể bình tĩnh nổi: "Cậu cứ như vậy đi tới đó, sẽ dọa em ấy mất."

Dừng một chút, Đoàn Tri Diễn lại nói tiếp: "Hơn nữa, còn chưa xét nghiệm ADN, chuyện vẫn còn chưa rõ ràng mà."

Thật ra không chỉ có Trì Hi Văn không bình tĩnh, lúc suy đoán này vừa xuất hiện trong lòng Đoàn Tri Diễn, anh cũng không thể bình tĩnh.

Khi đó anh vội vàng đến công ty, chỉ muốn nhanh chóng tìm Trì Hi Văn, nói cho hắn biết tin này, sau đó hai người sẽ cùng nhau đi tìm Diệp Khê Niên.

Nhưng may mắn là Trì Hi Văn đang đi họp, nên Đoàn Tri Diễn mới có bốn mươi phút giảm xóc.

Trong lúc đó, Đoàn Tri Diễn đã để Hà Du đi điều tra thông tin của Diệp Khê Niên, anh cũng tìm kiếm rất nhiều từ khóa liên quan đến Diệp Khê Niên trên Weibo.

Từ đôi câu vài lời trên weibo, Đoàn Tri Diễn đã biết được một phần quá trình trưởng thành của Diệp Khê Niên.

Học ở Nam Đại, trước khi bước chân vào giới giải trí thường xuyên đi chụp ảnh cho tạp chí, có một vị hôn phu rất tình cảm.

Tất cả tin tức chồng chất trước mắt, đều đang nói cho Đoàn Tri Diễn biết một điều—— Bây giờ Diệp Khê Niên đã có cuộc sống của riêng mình và cậu còn sống khá tốt.

Những tin tức này, giống như một chậu nước lạnh đột nhiên dội lên đầu Đoàn Tri Diễn, anh lập tức bình tĩnh lại.

Diệp Khê Niên có cuộc sống của riêng mình, trước khi có kết quả xét nghiệm ADN, nếu họ cứ tùy tiện gặp mặt như vậy, sẽ chỉ làm xáo trộn cuộc sống của Diệp Khê Niên.

Đôi mắt Trì Hi Văn đỏ hoe nghe Đoàn Tri Diễn nói xong, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại một chút.

Một lúc lâu sau, hắn chợt nghĩ đến gì đó: "Tớ muốn đến đồn cảnh sát một chuyến trước!"

Đoàn Tri Diễn không an tâm để Trì Hi Văn đi một mình nên cùng đi qua đó.

––––––––––––

Ở một nơi khác, Tống Cảnh nhìn điện thoại di động không ngừng đổ chuông, cậu ta do dự một lúc lâu, trước khi tiếng chuông sắp tắt, cuối cùng cậu ta cũng nhấc máy: "Alo..."

"Tống Cảnh, cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại rồi!" Giọng nói trẻ trung, vui vẻ của Diệp Khê Niên vang lên trong điện thoại: "Vừa nãy cậu đang bận hả? Tại sao không trả lời điện thoại của tớ vậy?"

Bởi vì vừa rồi mới bị Hạ Hoài Minh đá một phát, nên bụng dưới của Tống Cảnh vẫn còn đang đau nhức. Mặc dù Diệp Khê Niên không phải chủ mưu, nhưng cũng có một phần công lao của cậu, cho nên giọng điệu Tống Cảnh với Diệp Khê Niên cũng không mấy vui vẻ: "Vừa rồi xảy ra chút chuyện, cậu gọi cho tớ có chuyện gì không?"

Dường như Diệp Khê Nên không nghe ra giọng điệu xa cách của Tống Cảnh, cười nói: "Không có chuyện gì thì không thể gọi cho cậu được sao?"

Tống Cảnh không nói gì.

Diệp Khê Niên nói tiếp: "Được rồi, tớ không úp mở với cậu nữa, chẳng phải trước đó cậu đã nói với tớ, sau này giàu có chớ quên nhau sao?"

Nghe đến đó, Tống Cảnh mới hơi hứng thú, cậu ta sửng sốt một chút: "Sao thế?"

Diệp Khê Niên cong môi cười nói: "Ngày mai tớ tới phòng livestream của Tiêu Vũ giới thiệu sản phẩm!"

Tiêu Vũ hiện đang là người dẫn chương trình livestream hot nhất trên mạng, mỗi buổi tối số lượng người xem online trong phòng livestream của cô ấy lên tới 500 vạn. Nếu như có thể được mời đến phòng livestream của Tiêu Vũ không phải là nghệ sĩ đang hot, thì cũng là người nổi tiếng tai to mặt lớn.

Diệp Khê Niên vừa mới debut có mấy ngày, vậy mà đã được mời đến phòng livestream của Tiêu Vũ!

Tống Cảnh lại nghĩ đến mình, đã gần hai tháng rồi, thậm chí ngay cả một thông báo cũng không có, trong lòng cậu ta làm sao mà bình tĩnh được: "Ghen tị với cậu thật đấy."

Diệp Khê Niên cười một tiếng: "Ghen tị gì chứ? Cậu cũng có thể đi mà."

"Gì?" Tống Cảnh buồn bực.

Diệp Khê Niên nói: "Thật ra buổi livestream này được sắp xếp cho hai nghệ sĩ, bởi vì một nghệ sĩ khác dưới quyền của quản lý tớ có hoạt động bị trùng không thể tham gia được, cho nên buổi livestream ngày mai vẫn còn thiếu một khách mời. Thế là quản lý của tớ hỏi tớ có thể đề cử ai không, nên tớ đề cử cậu rồi đó."

Tống Cảnh sửng sốt: "Đề cử tớ?"

"Không phải cậu cũng là nghệ sĩ của giải trí Vân Tinh sao?" Diệp Khê Niên cười nói: "Quản lý của tớ vừa hay cũng quen biết quản lý của cậu, quản lý của cậu đã đồng ý rồi, chắc là lát nữa sẽ gọi điện cho cậu đấy, ngày mai chúng ta cùng tham gia chương trình nhé!"

Tống Cảnh nghe đến đó cũng hiểu ra, cậu ta lập tức hưng phấn: "Có thật không vậy? Tớ thật sự có thể đến phòng livestream của Tiêu Vũ sao?"

"Đương nhiên là thật rồi!" Diệp Khê Niên cười nói.

Tống Cảnh vui mừng tới mức gần như sắp phát điên, đồng thời cậu ta cũng hơi bối rối, không biết tại sao Diệp Khê Niên lại nghĩ đến việc đề cử mình.

Nghĩ tới đây, Tống Cảnh không nhịn được hỏi Diệp Khê Niên.

Diệp Khê Niên nghe thấy câu hỏi của Tống Cảnh, nói như lẽ đương nhiên: "Tất nhiên bởi vì cậu là bạn tốt của tớ, nếu muốn nổi tiếng thì chúng ta sẽ cùng nhau nổi tiếng."

Lời nói của Diệp Khê Niên khiến Tống Cảnh cảm thấy vừa cảm động, vừa áy náy.

Cảm động vì Diệp Khê Niên thật sự ghi nhớ những lời cậu ta nói lúc đó trong lòng, áy náy vì sau khi Diệp Khê Niên nổi tiếng vẫn nghĩ đến mình, vậy mà vừa rồi cậu ta còn lén lút với Hạ Hoài Minh.

"Khê Niên... Cậu tốt với tớ quá." Lần đầu tiên Tống Cảnh cảm thấy hổ thẹn với Diệp Khê Niên.

Diệp Khê Niên: "Không có gì đâu, chỉ cần nhớ kỹ tớ tốt với cậu như thế nào là được rồi."

Tống Cảnh rất cảm động: "Tớ nhất định sẽ không bao giờ quên!"

Hai người lại rảnh rỗi nói chuyện thêm vài câu nữa thì cúp máy.

Diệp Khê Niên nghĩ đến giọng điệu cảm động vừa rồi của Tống Cảnh, trong mắt cậu hiện lên một tia hứng thú.

Cậu sẽ khiến Tống Cảnh nhớ kỹ mình đã tốt với cậu ta như thế nào, tương tự như vậy, Diệp Khê Niên cũng sẽ để fans và tất cả người xem nhớ kỹ cậu đã đối xử tốt với Tống Cảnh ra sao.

Chỉ có cách này, khi dư luận phát hiện ra Tống Cảnh là người lòng lang dạ thú thì Tống Cảnh mới có thể bị hàng nghìn người chỉ trỏ.

Diệp Khê Niên chỉ nghĩ đến đó thôi mà đã có chút nóng lòng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com