Dm Edit Sau Khi Bi Tieu Minh Tinh Ruong Bo Dien Phe Kim Chu Quy Xin Tha Thu
Hoắc Dĩ Thừa bên kia lập tức nhắn lại: 【OK】【Ây da, anh em tốt tôi đây không phải là đang giúp cậu gỡ rối à?】【Bây giờ có phải đang ngồi sững đó, cười đến không đứng dậy nổi không?】【Hắc hắc hắc】Kỳ Nhiên: 【......】Cười đến không thở nổi.【Được rồi, tôi cảm ơn cậu!】Kỳ Nhiên lại phóng to tấm ảnh lên nhìn mấy lượt, nhún vai.Cậu đặt một phần cơm hộp, vừa ăn vừa lướt video, sau đó liền lướt đến tin Lục thị muốn liên hôn với Thịnh gia, đang đứng top hot search mục kinh tế tài chính.Nhưng chưa được bao lâu, tin tức ấy liền biến mất sạch sẽ.Chắc chắn có người đã đè hot search xuống.Kỳ Nhiên chẳng có cảm xúc gì đặc biệt, thật sự, trong đầu cậu giờ toàn là phim, là kịch bản, là chuyện vào đoàn phim sắp tới.Chỉ nghĩ, cho dù phim có thất bại, thì cũng phải nhanh chóng kiếm tiền, không thể để căn nhà của mình bị ngân hàng xiết mất.Còn về Lục Cẩn... Ha! Thật là chẳng còn hứng thú.Về sau, tốt nhất khỏi phải nhìn mặt người đó nữa.Tốt nhất là đừng có bất kỳ giao thiệp gì.Muốn kết hôn thì kết nhanh đi, nhìn thấy cũng thấy phiền.Kỳ Nhiên còn phải nhắc bạn bè mình, sau này đừng có ai nhắc đến chuyện cậu từng qua lại với họ Lục nữa.Nghĩ gì được nấy.Kỳ Nhiên lập tức gửi tin nhắn cho Tống Cừ và Nguyên Tiểu Nhu.Còn về Hoắc Dĩ Thừa thì thôi, tên này chắc chắn lại nghĩ cậu đang thẹn quá hóa giận.Nhưng thật ra, Kỳ Nhiên đúng là không có.Chỉ là không muốn bị hiểu lầm, cậu cũng chẳng để Hoắc Dĩ Thừa cái miệng nhiều chuyện kia nói lung tung.Tống Cừ trả lời cậu: 【Được, cậu có suy nghĩ như vậy là đúng rồi. Đừng cứ mãi nghĩ rằng cậu không xứng với hắn, không cần thiết. Chuyện tình cảm ấy mà, đâu phải cứ nhiều tiền hay địa vị là quyết định được, đáng yêu thì vẫn cứ đáng yêu, chân thành thì vẫn cứ chân thành, lỗi là do người chứ không phải hoàn cảnh.】Tống Cừ nói chuyện đâu ra đấy, Kỳ Nhiên đọc xong thấy rất hài lòng.Nguyên Tiểu Nhu thì hỏi han: 【Sao vậy? Ca】Ngay sau đó lại một tin: 【Được rồi, anh nói gì thì là vậy đi】Phản ứng của bọn họ khiến Kỳ Nhiên phì cười.Giao thừa năm ấy, Kỳ Nhiên chính là như vậy mà trải qua.Vạn nhà đèn sáng, pháo hoa và tiếng pháo nổ lách tách bên tai không dứt.Giống như Tết năm nay, cũng không còn quá cô đơn...Cậu gửi lời chúc Tết cho Tiết Thụy và Cố Túc cùng nhóm bạn.Kỳ Nhiên ngắm nhìn những ánh đèn phai dần ngoài thành phố.Nghĩ bụng: Thì ra, không có chuyện gì là không thể vượt qua.Chuyện mà trước kia cậu từng tưởng nghiêm trọng đến mức không sống nổi, giờ quay đầu nhìn lại, cũng chỉ là chuyện thường tình.Điều duy nhất mà Kỳ Nhiên có thể khẳng định là, trước đây, cậu yêu Lục Cẩn, là một chuyện rất thật...Lúc yêu Lục Cẩn, cậu toàn tâm toàn ý, bất chấp hậu quả, có sai cũng tự mình gánh chịu.Không có lỗi với ai, không thua thiệt ai, cũng chẳng cần nói bản thân đã khổ sở bao nhiêu, thiệt thòi thế nào.Giờ đây, Kỳ Nhiên không cần dựa vào bất kỳ ai, cậu đã trở thành một cái cây lớn tự mình vươn thẳng.Không cần thứ tình yêu yếu đuối hay sự che chở từ người khác cũng có thể đi tiếp một cách vững vàng.Phải rồi, tương lai vẫn còn rất dài. Kỳ Nhiên biết rõ, cậu không cần Lục Cẩn nữa.Thế giới tinh thần từng cằn cỗi của cậu, nay đã được lấp đầy, đang dần dần trở nên phong phú.Cậu như một cái cây non chưa từng ra chồi, đang học cách tự mình tưới nước.Sẽ trưởng thành, sẽ vươn cao.Đừng sợ!Ánh mắt Kỳ Nhiên ánh lên một tia vui vẻ.Cậu thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài dạo một chút.Trong khu chung cư có một khoảng sân nhỏ được phép bắn pháo hoa, nhưng tiếng nổ lớn vẫn khiến Kỳ Nhiên hơi e sợ.Cậu men theo lối đi bên hồ, tiện tay mua mấy que pháo sáng – loại tiên nữ bổng lấp lánh.Mượn bật lửa, châm nhẹ.Chẳng mấy chốc, từng que pháo bắt đầu "tư tư tư" cháy lên, ánh sáng lấp lánh đẹp đến ngỡ ngàng.Kỳ Nhiên lấy điện thoại ra, tự chụp mấy tấm ảnh.Chỉnh sửa xong liền đăng lên mạng kèm theo chú thích: 【Năm mới, khởi đầu mới! (cùng ba tấm ảnh)】Trong ảnh, đuôi mắt cậu cong cong, nụ cười hiện rõ sự hân hoan chân thành.Dòng người qua lại, đèn lồng đỏ rực rỡ, những tán cây phủ tuyết trắng xóa.Mấy em nhỏ mặc áo bông đỏ thắm chạy lăng xăng quanh sân.Chỉ cần nhìn thôi, cũng đủ cảm nhận sự phồn hoa náo nhiệt của thành phố này.Kỳ Nhiên chơi rất vui, thậm chí còn chụp ảnh chung với vài fan nhận ra cậu.Một nhóm sinh viên cùng nhau đi chơi, có vẻ thật lòng yêu thích cậu. Các cô nàng nhắc đến sự việc từng xảy ra với Kỳ Nhiên trên mạng năm ngoái, còn rưng rưng nói suýt khóc.Kỳ Nhiên mỉm cười dịu dàng, nhẹ giọng dặn dò: "Phải cố gắng học tập nhé!"Trên đường về, cậu ghé siêu thị mua ít rau củ quả. Lúc ra khỏi siêu thị, cậu quấn khăn quàng cổ lên che kín gần nửa khuôn mặt.Trời quá lạnh, tuyết lại lất phất rơi.Đường trong khu chung cư đã đóng băng, trơn trượt.Kỳ Nhiên kéo mũ trùm kín đầu, bước đi cẩn thận. Nhưng rồi, cậu sơ ý một chút, chân trượt sang một bên."Ai!" – cậu kêu khẽ một tiếng. Túi đồ trong tay rơi phịch xuống đất, thân thể nghiêng hẳn về phía sau. Hai tay vội vã với lên, muốn nắm vào thứ gì đó để giữ thăng bằng.Xong rồi... – theo bản năng, Kỳ Nhiên nhắm mắt lại.Cậu nghĩ lần này chắc chắn sẽ ngã đau.Nhưng không, cái đau đớn tưởng tượng ấy chẳng hề tới.Một bàn tay to bất ngờ vòng qua eo, giữ chặt lấy cậu, ổn định không ngã được nữa.Kỳ Nhiên hoảng hốt liếc nhìn qua, biểu cảm chợt sững lại, rồi đột nhiên cậu đẩy người đối diện ra.Dưới chân lại vừa đúng lúc trượt, cơ thể lảo đảo, may mà Lục Cẩn kịp thời siết chặt tay cậu.Kỳ Nhiên đối diện với đôi mắt sâu lắng của người đàn ông kia, nhíu mày, tay siết thành nắm đấm.Cậu mím môi, sau khi cố gắng đứng vững liền rút tay mình lại, ngồi thụp xuống nhặt rau củ và hoa quả vừa rơi khỏi túi.Kỳ Nhiên cảm thấy lạnh đến thấu xương, hàm răng vẫn khẽ run.Trên đầu là chiếc mũ len, người khoác chiếc áo lông vũ phồng to.Khăn quàng cổ hơi xộc xệch, để lộ khuôn mặt bị lạnh đến ửng hồng.Cậu ngồi xổm trên nền tuyết nhặt từng món đồ, đôi mắt chớp liên tục, nét mặt có phần bực bội.Lục Cẩn đứng từ trên cao nhìn xuống.Một người đứng thẳng, cao lớn đĩnh đạc; một người ngồi thấp, nhỏ nhắn thanh tú, nhìn qua lại có phần đáng yêu.Kỳ Nhiên khẽ động mày, sau khi thu dọn xong thì đứng dậy, nở một nụ cười mang tính xã giao, "Cảm ơn Lục tổng."Nói rồi, cậu xoay người định rời đi.Lục Cẩn không ngăn cản, chỉ đứng đó, trên nền tuyết, lặng lẽ nhìn Kỳ Nhiên cẩn thận từng bước đi vào bên trong qua lớp cửa kính.Người đàn ông đứng dưới ánh đèn đường, tóc ngắn chỉnh tề, gương mặt sắc sảo cao quý phủ một lớp bông tuyết mỏng.Đôi mắt hắn sâu như vực, ánh nhìn mang vẻ uy nghiêm khó dò.Lục Cẩn luôn là kiểu người khiến người ta không thể đoán được cảm xúc, buồn, vui... dường như không điều gì có thể lay chuyển thần kinh của hắn.Chỉ là khoảnh khắc này, trong mắt hắn khẽ dao động, ẩn hiện một tia u buồn không thể che giấu.Lục Cẩn cụp mắt xuống, thân ảnh cao lớn dưới ánh đèn kéo dài thành một cái bóng, theo từng bước hắn rời đi mà dần dần biến mất.Trên xe, tài xế đưa cho hắn một chiếc khăn sạch.Lục Cẩn nhận lấy, lau qua phần tóc ẩm và lớp tuyết tan trên vai.Ngón tay thon dài khẽ vỗ vỗ lớp nước trên vai, rồi đột nhiên mở miệng: "Tôi vẫn không nhịn được mà muốn gặp em ấy, vậy phải làm sao bây giờ?"Giọng điệu như đang tự hỏi, lại như thì thầm.Tài xế đã theo hắn nhiều năm, nghe vậy liền đáp: "Lục tổng, người ngài muốn thì có ai mà không thể có?"Lục Cẩn quay sang nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lẽo như băng, giọng nói nhẹ nhàng mà sắc bén: "Vậy sao?"Chỉ một ánh nhìn ấy thôi, đã khiến tài xế rợn cả sống lưng, vội vàng cúi đầu, kính cẩn nói: "Tiểu Kỳ tiên sinh là người do chính ngài nâng đỡ, nếu ngài còn yêu cậu ấy, thì có gì là không thể?"Lục Cẩn lắc đầu, gấp gọn chiếc khăn lại đặt sang bên cạnh, lạnh giọng ra lệnh: "Đi thôi!"Chỉ một câu đơn giản, nhưng tài xế đã hiểu rõ, không thể nói thêm lời nào nữa......Kỳ Nhiên về đến nhà, bình tĩnh đặt rau củ quả mình vừa mua vào chỗ cũ, xong xuôi rồi, cậu cầm ly nước trên quầy bar, vừa nhấc tay liền muốn ném đi.Dĩ nhiên, ngay giây tiếp theo, cậu lại vuốt ve cái ly, lí nhí nói: "Xin lỗi nhé, không nên trút giận lên mày."Nhưng Kỳ Nhiên thật sự bị Lục Cẩn làm cho thần kinh căng thẳng đến cực độ.Cậu ngồi trên sofa một lúc, người cứ đờ ra.Ban đầu còn lặp đi lặp lại trong đầu, cố đoán xem rốt cuộc Lục Cẩn có ý gì?Dần dần, cậu lại thấy, thật ra mình chẳng cần phải nghĩ nhiều như thế.Chẳng lẽ Lục Cẩn nghĩ gì thì liên quan gì đến cậu?Lùi một vạn bước mà nói, Lục Cẩn có muốn "gặm cỏ quay đầu" đi nữa, thì chuyện đó cũng đâu liên quan gì đến Kỳ Nhiên?Suy nghĩ thông suốt, Kỳ Nhiên khẽ thở phào, cảm thấy vậy mới là đúng.Chỉ là, sáng hôm sau, khi Tống Cừ gọi video cho cậu, bộ dạng trắng bệch như ma của Kỳ Nhiên khiến anh suýt nữa hết hồn."Gì mà tiều tụy vậy? Cậu thức đêm hả?"Kỳ Nhiên "A?" một tiếng, vỗ vỗ mặt, "Không, không có, tôi vẫn chưa ngủ dậy... Có chuyện gì sao anh?"Tống Cừ nhìn vẻ mệt mỏi rã rời của Kỳ Nhiên, lạnh giọng bảo: "Ba mẹ tôi gọi cậu qua nhà ăn tối."Kỳ Nhiên ngẫm nghĩ một chút, rồi nói: "Thôi tôi không qua đâu, gia đình ăn Tết với nhau, tôi có mặt cũng hơi kỳ."Tống Cừ cầm điện thoại, vừa rót nước vừa nói: "Có gì mà kỳ, có tôi đây, họ ăn thịt cậu được chắc?"Cách nói của anh vẫn luôn như vậy, sắc bén nhưng thẳng thắn. Mà nghĩ lại, Kỳ Nhiên quen biết bao nhiêu người, nhưng gọi điện hỏi han cậu, thật sự chẳng có mấy ai.Trong lòng cậu bỗng thấy ấm áp, "Thôi được rồi..."Tống Cừ nói thẳng: "Vậy quyết định vậy đi, lát nữa đến sớm một chút, tối mà tuyết rơi dày thì không an toàn."Kỳ Nhiên: "......" giơ tay làm dấu OK.Lúc này Tống Cừ mới hỏi: "Cậu lại làm sao vậy? Não yêu đương tái phát à?"Kỳ Nhiên cạn lời, nhưng thật sự bất lực: "Không phải, tôi không bị não yêu đương gì cả, chỉ là... tối qua tôi đi siêu thị, lúc về tiểu khu thì tuyết rơi, đường trơn lắm..."Tống Cừ lạnh lùng nhìn màn hình: "Vào trọng điểm đi."Kỳ Nhiên: "...Ha ha, chính là Lục Cẩn lại đến, chắc là tìm tôi, tôi cũng không nghe nói tiểu khu này có ai thân quen với hắn cả."Nói xong, cậu suy sụp nằm xuống.Trên màn hình, chàng trai nằm trên giường, tóc ngắn rối bời, sắc mặt nhợt nhạt, hàng mi dài cong vút. Ngũ quan cậu sắc nét, nhìn qua mang theo một vẻ đẹp ủ rũ mỏng manh.Tống Cừ nhìn đến ngây ra mấy giây, không nhịn được cảm thán, Kỳ Nhiên đúng là ăn cơm trong giới giải trí không sai. Không chỉ đẹp mà còn rất có nhận diện, độ bền cũng cực cao."Hắn tìm cậu làm gì?"Tống Cừ hỏi.Kỳ Nhiên lắc đầu: "Tôi làm sao biết, nếu tôi biết thì còn ra nông nỗi này sao?"Có lẽ là thấy mình trên màn hình nhìn không ổn chút nào, Kỳ Nhiên liền bật dậy, đi vào phòng tắm, đặt điện thoại sang một bên, rửa mặt thật sạch.Tống Cừ ngồi xuống ghế, nói: "Vậy thì đừng nghĩ nhiều, dù sao địch động cậu bất động, không gì có thể khuấy đảo được lòng cậu."Kỳ Nhiên thở dài: "Nói như vậy cũng không sai."Sau khi trò chuyện với Tống Cừ vài câu, Kỳ Nhiên cúp video, rửa mặt xong, đi vào bếp lo chuẩn bị bữa sáng.Sau đó lấy kịch bản ra xem.Xem một hồi đã đến trưa.Tết nhất, nhà người ta chắc chắn vô cùng náo nhiệt.Vậy nên, Kỳ Nhiên đương nhiên cũng ước gì có ai đó ăn cùng mình một bữa cơm, nói chuyện một chút gì đó.Nhưng nghỉ phép mà, cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.Như thể toàn bộ áp lực đã được trút ra ngoài.Gần đây thái độ Lục Cẩn thay đổi liên tục, thật sự khiến Kỳ Nhiên có chút thần kinh suy nhược. Cậu nghĩ sau khi ăn tối ở nhà Tống Cừ xong thì sẽ dọn sang khách sạn ở một thời gian.Không thể chọc vào hắn, chẳng lẽ còn không trốn nổi sao?Buổi tối đến nhà Tống Cừ ăn cơm, cậu mang theo không ít quà.Tống Cừ còn có một anh trai và một cô em gái.Cô bé mới mười tám tuổi.Là một cô bé hoạt bát, đáng yêu, vô cùng nhiệt tình.Tống Cừ nói cô bé mấy ngày nữa sẽ đi trượt tuyết với bạn, nên Kỳ Nhiên tặng cô một bộ đồ trượt tuyết, khiến cô vui mừng không tả.Một câu "anh" lại một câu "anh", khiến Kỳ Nhiên ngượng đỏ cả mặt mà chẳng biết làm sao từ chối.Ăn cơm cùng Tống gia trong bầu không khí ấm áp vui vẻ, mọi người muốn giữ cậu lại, nhưng Kỳ Nhiên từ chối, nói mình còn có việc cần giải quyết.Không khí như thế này rất vui, nhưng nó không thuộc về Kỳ Nhiên.Tống Cừ muốn đưa tiễn, bị Kỳ Nhiên xua tay: "Anh mau về đi, đừng tiễn nữa."Kỳ Nhiên bước vào thang máy, trên mặt chẳng còn nụ cười.Trong mắt cậu chỉ còn lại chút xíu trống rỗng và tiếc nuối.Bên ngoài gió tuyết lại nổi lên, may mà không lớn, xe chạy trên đường cái, nước đọng bắn lên nghe rào rào như mưa trút.Kỳ Nhiên đút tay vào túi áo, ánh mắt nhìn xuống mặt đường, từng bước đi chậm và cẩn trọng.Cho đến khi một chiếc xe dừng lại cách cậu không xa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com