TruyenHHH.com

Dm Edit On Going So 7 Ngu Quan

Cục cảnh sát Trà Thành.

Đã mấy ngày, Dương Minh Trăn vẫn nhốt mình trong văn phòng, trên bàn hỗn độn mà bày một đống hồ sơ, tất cả đều là của vụ án kì quái ở Trà Thành gần đây, anh vì thức trắng đêm phá án mà xem từ liệu mãi không thôi, trước sau đều không cảm thấy vụ án này không giống như hành động của con người.

Phía trên gây áp lực càng lúc càng lớn, yêu cầu anh trong vòng bảy ngày phải phá được án, bắt lấy tên hung thủ giết người trả lại sự an bình cho Trà Thành.

Dương Minh Trăn cầm tấm ảnh chụp trắng đen, cau mày, thân làm đội trưởng đội cảnh sát anh cũng muốn phá được án chứ, nhưng vấn đề là án tử này hoàn toàn không có tí đầu mối nào. Trên người nạn nhân không phát hiện được một tí manh mối nào, bọn họ giống như đang đi đường ban đêm đột nhiên bị giết chết, hơn nữa thủ pháp gây án này người bình thường căn bản không thể nào làm được.

Anh vẫn luôn nghĩ tên hung thủ này đến cùng là sức lực mạnh cỡ nào mới có thể trực tiếp dùng tay không xé rách bụng moi ra lục phủ ngũ tạng.

Mãi cho đến khi Dương Minh Trăn nhìn ảnh chụp anh mới phát hiện mình đã xem nhẹ một vấn đề cực kì quan trọng, nạn nhân bị moi nội tạng có một bộ phận bị mất giống nhau.

Trái tim!

Anh cuống quít kiểm tra tất cả các tấm ảnh, ba người chết đều bị moi nội tạng đều không có trái tim, nói cách khác trái tim đối với hung thủ cực kỳ quan trọng, cần phải lấy đi.

Nhưng mà, một quả tim người chết đối với hung thủ có ích lợi gì sao?

'Cộc, cộc_____' đột nghiên nghe được tiếng gõ cửa, Dương Minh Trăn ngẩng đầu hướng người ngoài cửa nói một tiếng: "Mời vào."

Đẩy cửa bước vào chính là cảnh sát thực tập Thôi Lương, mỗi ngày phụ trách làm tạp vụ giúp cấp trên giao cơm trưa, rõ ràng là coi thường cậu người mới này nhưng cậu ta thế mà lại làm không biết mệt. Lúc này cậu ta đến đây đưa cơm trưa, cười ha ha với Dương Minh Trăn: "Dương đội, nhà ăn hôm nay có món mới, là óc heo nướng nha, ăn gì bổ nấy. Dạo này công tác bận rộn như thế không thể thiếu đầu óc minh mẫn được, đầu bếp ở nhà ăn làm xong dặn tôi mang một ít đến."

Dương Minh Trăn nhéo nhéo giữa hai hàng lông mày, hơi mệt mỏi vẫy vẫy tay: "Biết rồi, cứ để ở đó."

"Vâng." Thôi Lương ngoan ngoãn đặt đồ ăn trên cái bàn trông sạch sẽ rồi chậm rãi rời khỏi văn phòng.

Dương Minh Trăn gọi giật lại cậu ta: "Cậu vừa rồi nói cái gì?"

Thôi Lương dừng bước nhìn Dương Minh Trăn, thành thành thật thật mà lặp lại lời nói của mình: "Đầu bếp ở nhà ăn làm xong dặn tôi mang một ít đến..."

"Không phải câu này."

"Có món mới, óc heo nướng, ăn gì bổ nấy..."

Thôi Lương còn chưa kịp nói xong thì Dương Minh Trăn đã 'bộp' một tiếng trên bức ảnh.

"Chính xác! Ăn gì bổ nấy, tên hung thủ này chắc chắn đã ăn mất trái tim của nạn nhân." Dương Minh Trăn lập tức đứng dậy nói với Thôi Lương, "Lập tức tìm tất cả những người mắc bệnh tim trong thành phố về đây, bệnh càng nặng càng tốt."

"Rõ!"

Thôi Lương vô cùng lo lắng mà chạy đi ngay.

Một tiếng 'phịch' vang lên, cừa phòng Dương Minh Trăn lại có người mở ra.

"Tại sao lại quay lại rồi?" Dương Minh Trăn cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi.

Thế nhưng đi vào lại không phải Thôi Lương mà là một cảnh sát khác, hắn thở hồng hộc mà nói: "Đội trưởng, có người báo án... Tiểu nhị Tống Ai của Tụ Nhạc lầu đã chết."

Tống Ai đã chết trong nhà của mình. Người báo án là người hầu của Tụ Nhạc lầu, nghe nói là gã đã không đến làm việc ở Tụ Nhạc lầu trong nhiều ngày liền, quản sự liền sai người đến xem tên tiểu tử Tống Ai này đi đâu rồi. Đi mới tới cửa người này đã bị hiện trường máu me dọa sợ đến mức ai oán gào to.

Khi Dương Minh Trăn đuổi đến hiện trường thì pháp y Úc Thung đang khám nghiệm thi thể. Xác của Tống Ai nằm ngang ở cửa phòng, bụng gã bị cắt thủng một lỗ lớn rất giống với ba thi thể trước đó, nội tạng bên trong đều bị moi ra đặt cạnh thi thể, chỉ độc trái tim là không thấy.

Máu từ thi thể lan ra khắp phòng, tựa hồ như cả sàn nhà đều biến thành màu đỏ. Mùi máu tươi bay trong không khí làm Dương Minh Trăn nhịn không được nhíu mày.

Úc Thung nói: "Thời gian tử vong khoảng 12 giờ đêm qua, vụ này so với ba vụ trước đó đều giống nhau, bọn họ cũng là 12 giờ đêm bị hại chết."

Sau khi kiểm tra xong và cất lại dụng cụ vào hộp, y xoay người lại, thấy Dương Minh Trăn cau mày.

"Có một phát hiện mới, đối với đội trưởng Dương thì hẳn là tin tốt." Úc Thung nói kèm theo ý cười, "Trên thân người chết có ba chỗ bị dao chém nhưng vết thương trí mạng là ở vị trí tim, sau khi tử vong bị người khác rạch bụng và moi nội tạng."

"Vết chém?" Dương Minh Trăn như có suy tư tư gì, vết thương không phải bị xé rách mà là dùng dao cắt, chính là nói rằng Tống Ai cùng ba nạn nhân trước không có liên quan? Thế nhưng là việc trái tim kia biến mất lại khiến anh chú ý hơn cả. Nếu không phải hành vi của cùng một hung thủ, vì cái gì trái tim của Tống Ai lại biết mất? Không lẽ là có người bắt chước hung thủ...

Úc Thung tiếp tục nói: "Căn cứ theo miệng vết thương trên bụng người chết, có lẽ hung thủ của vụ này không phải cùng một hung thủ với ba vụ trước đó nhưng chắc chắn bọn họ có mối liên hệ, bởi vì lúc này đây tôi phát hiện người chết vẫn thiếu một thứ."

"Trái tim." Dương Minh Trăn cùng Úc Thung 'trăm miệng một lời' mà nói ra từ này, Úc Thung cười nhẹ, "Xem ra đội trưởng Dương cũng nghĩ đến điều này."

Dương Minh Trăn nói: "Không quan trọng tên hung thủ lần này với mấy vụ trước có phải là cùng một người hay không, tôi đều phải bắt được tên ác ma thích ăn tim người này!"

"Ăn tim người?" Úc Thung lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Đội trưởng Dương làm thế nào ra được kết luận này?"

Dương Minh Trăn nói: "Bốn hiện trường vụ án nội tạng đều chỉ duy nhất thiếu môi trái tim. Tim này đối với hung thủ mà nói cực kỳ quan trọng, có lẽ hắn giết người vì muốn có được trái tim. Một cái tim người chết, trừ việc bỏ vào miệng ăn luôn thì còn làm được gì nữa?"

Úc Thung không nói gì, hồi lâu sau mới hỏi Dương Minh Trăn: "Không biết đội trưởng Dương có từng nghiên cứu qua nước hoa chưa?"

Dương Minh Trăn đột ngột ngẩng đầu, nhìn Úc Thung đang đợi mình trả lời.

Y nói: "Tuy rằng mùi máu tươi trong gian nhà này rất nồng, nhưng mũi tôi so với người khác thì nhạy hơn một tí, tôi ngửi được trên người Tống Ai có mùi nước hoa."

"Nước hoa?" Dương Minh Trăn hơi nghi ngờ, nhìn cách trang trí trong nhà Tống Ai không giống một kẻ có tiền cho lắm, gã ta là người làm ở Tụ Nhạc lầu, ở nơi đó dùng bữa đều là những người giàu có, có thể là phu nhân hoặc tiểu như nhà giàu thích dùng nước hoa, có khả năng mùi nước hoa trên người Tống Ai là bị dính của những người này?

Dương Minh Trăn nói: "Phần lớn người sử dụng nước là là phụ nữ, pháp y Úc ngửi thấy mùi nước hoa trên người nạn nhân, không lẽ hung thủ chính là phụ nữ?"

Úc Thung lắc lắc đầu, khẳng định chắc nịch: "Không phải nữ, là nam. Hơn nữa người này cực kỳ có tiền, thậm chí có hơi kì lạ, không chỉ là nói chuyện cùng Tống Ai mà còn hơn thế nữa, có lẽ là mối quan hệ ông chủ với người làm."

Dương Minh Trăn càng thêm nghi ngờ: "Một người đàn ông cực kì có tiền sử dụng nước hoa?"

"Đúng vậy." Y gật đầu, "Mùi hương trên người người chết là dính trực tiếp qua quần áo, tôi đã từng ngửi được mùi này ở một cửa hàng nước hoa, tên của nó rất thần bí, là nước hoa chuyên dụng của đàn ông, giá cực kì xa xỉ."

Dương Minh Trăn lập tức xoay người, nhìn về phía người báo án tên Tiểu Thất: "Quản sự của Tụ Nhạc lầu các người thích xài nước hoa sao?"

Tiểu Thất lắc đầu: "Quản sự chưa bao giờ xài nước hoa, ông ta không thích mùi nước hoa, chỉ cần ngửi thấy là nhức đầu."

Manh mối bị đứt rồi?

Úc Thung nhắc nhở: "Mối quan hệ ông chủ và người làm, không nhất định phải là người trong tiệm, có khả năng là khách hàng giàu có, anh suy nghĩ cẩn thận xem."

Tiểu Thất nghiêm túc nhớ lại xem Tống Ai đã tiếp xúc với ai trong Tụ Nhạc lầu. Hắn vỗ tay lớn một cái, "Tôi nhớ rồi, Kim tiên sinh trên người thường có mùi nước hoa nồng nặc, mỗi lần quản sự thấy người đó là không nhịn được cơn hắt xì."

Y hơi mỉm cười: "Kim tiên sinh có quan hệ thế nào với Tống Ai?"

Tiểu Thất thành thành thật thật trả lời: "Kim tiên sinh mỗi lần ghé qua đều là Tống Ai phục vụ, khẩu vị của người đó Tống Ai có thể xem là tương đối hiểu biết. Trước đó tôi còn nghe người trong tiệm đồn, Tống Ai đang ôm đùi Kim tiên sinh, không ngại công khai phục vụ trên lầu."

Dương Minh Trăn hỏi vặn: "Kim tiên sinh tên thật là gì, nhà ở nơi nào?"

Tiểu Thất lắc đầu: "Tên là Kim Nhân Diệu, còn lại thì không biết, chỉ biết Kim tiên sinh rất có tiền. Người đó mỗi lần dùng bữa đều sẽ gọi người tới ăn chung, bên người luôn có một cô bé ăn cùng. Lúc đầu tôi tưởng đó là con gái của Kim tiên sinh, về sau mới phát hiện hóa ra cũng không phải là con gái của hắn. Người ta nói cô bé đó chính là người lùn, không lớn lên cũng sẽ không già đi."

"Người lùn?" Dương Minh Trăn cảm thấy vụ án này càng ngày càng rắc rối, vị Kim tiên sinh cổ quái cùng cô gái người lùn và cả tên người hầu Tống Ai...

Giữa ba người này đến cùng là có mối quan hệ như thế nào?

"Tôi nhớ ra rồi, lần cuối cùng tôi nhìn thấy Tống Ai là lúc hắn ta đang ở cùng với Kim tiên sinh." Tiểu Thất nói, "Hôm đó Kim tiên sinh ghé quán chính là Tống Ai đứng ở cửa đón tiếp, sau đó bọn họ có đứng nói chuyện với nhau một lúc. Sau khi Kim tiên sinh rời đi thì Tống Ai cũng lẻn ra ngoài từ cửa sau, từ lúc đó đến giờ cũng không thấy Tống Ai về lại quán."

Kim Nhân Diệu xuất hiện thì Tống Ai lại biến mất, chẳng lẽ thật sự là Kim Nhân Diệu giết chết gã ta? Nhưng là, hắn ta vì cái gì lại làm như vậy?

Dương Minh Trăn nhớ tới giả thiết của mình trước đó ở cục cảnh sát, hung thủ giết người lấy đi trái tim để "dưỡng" cho tim của mình, ăn gì bổ nấy, có lẽ nào tim của Kim Nhân Diệu không ổn nên hắn giết chết Tống Ai để ăn tim? Không, cũng không đúng. Nếu hắn muốn giết Tống Ai thì nên giết từ lâu rồi, không cần thiết phải chờ tới bây giờ.

Như Úc Thung nói vừa nãy, mối quan hệ của hung thủ và người chết là mối quan hệ cấp trên cùng người làm, giả sử hung thủ là Kim Nhân Diệu thì chính xác là mối quan hệ ông chủ - người làm, chủ nhân giết chết người làm, có lẽ chỉ có một loại khả năng, người làm không nghe lời mà tiết lộ bí mật của chủ nhân, hoặc là Tống Ai chọc giận Kim Nhân Diệu khiến hắn nổi lên sát tâm.

Bất kể là trường hợp nào, hiện giờ quan trọng nhất là tìm được Kim Nhân Diệu!

Dương Minh Trăn lập tức lên tiếng: "Toàn đội tiến hành truy bắt Kim Nhân Diệu!"

"Rõ!"

Vừa dứt lời Úc Thung liền nói: "Đội trưởng Dương, vào lúc này hạ lệnh truy bắt Kim Nhân Diệu có phải anh quên mất một người nữa rồi không?"

Dương Minh Trăn nhìn thoáng qua y.

Y nói tiếp: "Cô gái người lùn, là người thường xuyên tiếp xúc gần với Kim Nhân Diệu."

Dương Minh Trăn lập tức tra hỏi Tiểu Thất: "Cậu có biết tên cô gái người lùn kia không?"

Tiểu Thất nói: "Tôi từng nghe Tống Ai gọi cô ấy là tiểu thư Diên Diên..."

"Diên Diên?" Anh lặp lại.

Tiểu Thất cẩn thận ngẫm nghĩ lại, nói: "Hoa diên vĩ, trên váy cô gái đó có thêu một đóa hoa diên vĩ."

Úc Thung nghe xong liền cười: "Cái tên này chỉ sợ là không phải tên thật rồi."

Dương Minh trăn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn thi thể Tống Ai trên mặt đất.

Úc Thung thở dài: "Tôi có cảm giác rằng khả năng cao tiểu thư Diên Diên cũng chết rồi."

Hai giờ trưa Dương Minh Trăn trở lại cục cảnh sát, trên đường đi gặp phải thôi lương, cậu ta nói: "Đội trưởng, lúc anh ra ngoài thì có người gửi cho anh một lá thư, tôi để ở bàn làm việc của anh."

Dương Minh Trăn không có tinh thần, chỉ hơi gật gật đầu, anh xoa huyệt thái dương, rảo bước về văn phòng. Bàn làm việc hỗn loạn đã được Thôi Lương dọn dẹp sạch sẽ, giữa bàn đặt một lá thư.

Anh cầm lên, vừa mở ra đọc thì thần sắc đại biến.

Trên mặt giấy trắng như tuyết chỉ viết mấy chữ đơn giản.

_______ Đến Hứa viên tìm hung thủ.

Này nói rõ cho anh biết, muốn tìm được hung thủ vụ án giết người liên hoàn này cần phải đi Hứa viên một chuyến.

Người ở Hứa viên luôn ru rú trong nhà không hề giao du với người ngoài, nơi này ẩn giấu một tên hung thủ biến thái như thế sao?

Thế nhưng là, dựa vào cái gì phải tin tưởng lá thư nặc danh này?

Dương minh Trăn bước nhanh khỏi văn phòng, hướng về phía đại sảnh kêu lớn: "Ai đã đưa thư này?"

Thanh âm vang khắp đại sảnh, vô số ánh mắt nhìn về phía anh nhưng tuyệt nhiên không có ai đáp lời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com