TruyenHHH.com

[ĐM/EDIT - OG] (ABO) Cục cưng mềm mại ngọt ngào của Lục tiên sinh

🐇 75: Nhóc con hư đốn, em chọc tôi khó chịu rồi đấy 🐇

mellyjellyxx

Edit: mellyjellyxx

Truyện chỉ được update trên wtp mellyjellyxx. Vui lòng không reup.


Có lẽ trong lòng vẫn luôn niệm "đón giao thừa" và "pháo hoa", Tô Ngôn tỉnh giấc vào giây đầu tiên của năm mới.

Còn đang mơ màng dụi mắt, tay đã bị Lục Cẩn Thừa nắm lấy.

Khẽ mở mắt phát hiện mình đang nằm trên giường, còn tưởng rằng đã về nhà.

"Ưm..." Duỗi người, "Mấy giờ rồi ạ?"

Tô Ngôn muốn ngồi dậy tìm điện thoại, Lục Cẩn Thừa động tác nhanh hơn cậu một chút, vươn tay lấy điện thoại ở đầu giường đưa cho cậu.

"Vừa qua mười hai giờ thôi, sao lại tỉnh rồi?"

Lục Cẩn Thừa cùng cậu ngồi dậy, kéo chăn lên che bụng nhỏ cho cậu.

"Đừng để bị lạnh."

Nói xong Lục Cẩn Thừa xuống giường đi lấy điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ ấm trong nhà, rồi đi rót nước ấm cho Omega uống.

Lúc này Tô Ngôn mới nhận ra mình không ở nhà, mà là ở bệnh viện.

Chuyện có em bé đối với cậu vẫn còn có chút xa lạ, vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu hóa hết.

Tô Ngôn giấu tay dưới chăn, nhẹ nhàng đặt lên bụng nhỏ khẽ xoa xoa.

Mềm mại, bằng phẳng, vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của sinh mệnh nhỏ bé, nhưng nó chắc chắn ở đó.

"Tô Ngôn, có muốn uống nước không?"

Lục Cẩn Thừa rót cho cậu một cốc nước ấm, Tô Ngôn nhận lấy ực ực uống hết.

"Khà~~~ Tiên sinh, năm mới vui vẻ nha ~ Muốn ôm một cái ~~~"

Uống xong nước lại muốn ôm, tình huống lúc nào cũng muốn được ôm này chắc sẽ kéo dài rất lâu.

Bất quá Lục Cẩn Thừa vẫn rất thích cảm giác được Omega yêu cầu như thế này.

Đặt cốc xuống, Lục Cẩn Thừa trở lại giường ôm nhóc Omega tựa vào đầu giường, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, không tiếng động dỗ dành.

Rèm cửa sổ lớn trong phòng ngủ chỉ kéo một nửa, từ nửa còn lại rộng mở nhìn ra màn hình LED đếm ngược vừa nãy đã tắt, cả tòa nhà phản chiếu ánh đèn pha lê chiếu rọi lên những tràng pháo hoa chưa đốt ở quảng trường Nam Sơn.

"Tô Ngôn," Lục Cẩn Thừa cúi đầu gọi Omega đang mơ màng sắp ngủ, "Còn muốn xem pháo hoa không?"

Tô Ngôn khẽ ngẩn người.

Pháo hoa?

Pháo hoa giao thừa sao?

Tô Ngôn hơi ngửa đầu nhìn chằm chằm vào mắt Alpha, hỏi: "Tiên sinh cùng em đi xem sao? Bây giờ ra ngoài ạ?"

Nếu là trước đây, Tô Ngôn nghe thấy ba chữ "xem pháo hoa" đã sớm nhảy xuống giường, nhưng bây giờ vẫn ôm chặt lấy Alpha.

Pháo hoa giao thừa nghe nói sẽ đốt liên tục nửa tiếng, bây giờ mới qua chưa đến mười phút, chỗ này cách quảng trường Nam Sơn không xa, nếu muốn ra ngoài chắc vẫn kịp.

Trong lòng Tô Ngôn rất muốn ra ngoài xem, nhưng cơ thể lại rất thành thật, ôm Alpha cuộn tròn trên giường không muốn đi.

Omega bây giờ giống như một con gấu túi nhỏ dính người, mặc kệ đi đâu cũng muốn dính lấy Alpha.

"Không cần ra ngoài, ở đây cũng thấy được."

Lục Cẩn Thừa khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ mông nhỏ của Omega bảo cậu xuống khỏi người mình.

-

Ánh mắt Tô Ngôn vẫn luôn dõi theo Lục Cẩn Thừa, cho đến khi hắn đến bên cửa sổ, cậu mới phát hiện bên ngoài tòa nhà kính phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Đó là pháo hoa!!

Tô Ngôn quấn chăn, hưng phấn bò đến mép giường, tiến lại gần cửa sổ hơn một chút.

Lục Cẩn Thừa đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài thoáng qua, khóe miệng lập tức nở một nụ cười dịu dàng.

Hắn vươn tay kéo nốt nửa kia tấm rèm ra, những chùm pháo hoa bị che khuất ở xa vừa đúng lúc nổ tung ngay trước mắt Tô Ngôn.

"Oa oa!!! Ở đây có thể nhìn thấy pháo hoa!!!"

Tầng lầu họ ở cũng đủ cao, từ đây nhìn ra vừa vặn không có vật cản, có thể rõ ràng nhìn thấy những bông pháo hoa rực rỡ trên quảng trường Nam Sơn.

Hơn nữa từ đây vọng lại, trừ việc không nghe thấy tiếng nổ, so với xem trực tiếp còn rõ ràng và trọn vẹn hơn một chút.

Tô Ngôn hưng phấn nhảy thẳng xuống giường, chân sáo chạy tới bám vào cửa sổ xem.

"Ấy!" Hành động nhảy nhót này khiến Lục Cẩn Thừa khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Em cẩn thận một chút nào, ngã thì làm sao hả?!"

Đối với Lục Cẩn Thừa, một người đàn ông ba mươi tuổi, Omega mười tám tuổi của hắn rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, luôn hấp tấp lỗ mãng.

Bây giờ không chỉ Omega muốn dính lấy Alpha, Alpha cũng muốn dùng một sợi dây thừng cột chặt Omega vào thắt lưng, lúc nào cũng mang theo bên mình.

Tô Ngôn được Lục Cẩn Thừa ôm từ phía sau, hơi ấm trong nhà dần dần lan tỏa, dù chỉ mặc một chiếc áo lót cũng không cảm thấy lạnh, lưng tựa sát vào ngực Alpha thậm chí còn hơi nóng lên.

Lặng lẽ ngắm pháo hoa một lát, Tô Ngôn quay người lại, cánh tay vòng qua eo Alpha, đôi mắt đẹp ướt át ánh lên vẻ quyến rũ, bĩu môi phát ra tiếng "Ba ba".

Lục Cẩn Thừa mỉm cười cúi đầu, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang chu ra đáng yêu kia.

Chỉ là một nụ hôn mỏng manh như cánh ve mang theo vô vàn trân trọng, lòng Tô Ngôn ngứa ngáy, thậm chí nảy sinh một cảm giác như có nai con chạy loạn, đầu vùi vào ngực Alpha, nóng hầm hập, căng tức.

"Pháo hoa vẫn còn đấy, không xem nữa sao?"

"Không xem, pháo hoa không đẹp bằng anh, Alpha của em đẹp nhất."

-

Giọng nũng nịu mềm mại mang theo ý vị ngọt ngào nồng đậm, đến nỗi không khí xung quanh cũng nhuộm màu hương vị ấy.

Hai người ôm nhau hôn môi trên giường, hứng thú vừa dâng lên liền rất dễ dàng bén lửa.

Alpha đặc biệt không nhịn được, "cậu nhỏ" cứng rắn trực tiếp cọ vào đùi Omega.

"Tiên sinh, anh... Anh chọc em khó chịu........."

Mặt Omega nóng bừng, mông nhỏ khẽ dịch xuống, còn muốn kéo chăn che mặt lại.

Alpha dùng miệng ngậm lấy chăn của cậu, tay khẽ nâng cằm cậu lên, chiếc lưỡi linh hoạt luồn vào khoang miệng, cướp đoạt từng hơi thở.

-

"Nhóc con hư đốn, em cũng chọc tôi khó chịu rồi đấy."

Thấy cả hai đều sắp không kiềm chế được, Lục Cẩn Thừa vội vàng buông cậu ra, chóp mũi khẽ cọ vào nhau dịu dàng.

"Cậu nhỏ" của Omega vừa vặn chạm vào cơ bụng săn chắc của Alpha, đột nhiên không kịp phòng bị bị nắm lấy khiến cậu không khỏi run lên một cái.

"Tiên, tiên sinh đừng........"

Quần ngủ sớm đã bị Alpha cởi xuống trong lúc môi lưỡi quấn quýt, Tô Ngôn theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng cảm giác kích thích bao trùm đại não lại khiến cậu lưu luyến sự đụng chạm ấy.

"Đừng gì?"

Alpha tiếp tục động tác trên tay, xấu xa mà thỉnh thoảng lại vẽ vòng ở đỉnh, Omega trong lòng hắn lập tức mềm nhũn xuống, giống như chú cừu non mặc người xâu xé.

Bất quá chú cừu non này hiện tại tình huống đặc biệt, không thể làm thịt cũng không thể ăn, chỉ có thể nâng niu sủng ái trong lòng.

Omega tuổi trẻ chưa trải sự đời rất nhanh đã đầu hàng chịu thua, lại được hầu hạ đến thoải mái dễ chịu nằm vào chiếc chăn sạch sẽ, chỉ lát sau đã ngủ say.

Người còn tỉnh táo là Alpha vẻ mặt bất đắc dĩ, khẽ hôn lên trán Omega, xoa xoa mông nhỏ của cậu rồi khẽ cắn môi quay đầu vào phòng vệ sinh, tự mình giải quyết, cơm no áo ấm.

-

Vừa qua Tết Dương lịch, nhiệt độ ở Ninh Bắc như thể ngồi thang máy rơi tự do, giảm xuống mười mấy độ trong nháy mắt.

Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có tuyết rơi, Tô Ngôn vừa rời giường đã mặc áo bông nhỏ, kê ghế nhỏ ngồi trong sân chờ tuyết.

Quản gia sợ cậu bị cảm lạnh, cứ mười phút lại ra gọi cậu vào nhà chờ nhưng Tô Ngôn nhất quyết không chịu.

Hết cách, quản gia chỉ có thể mang cho cậu một chiếc thảm lông nhỏ, quấn kín cậu từ đầu đến chân cả chiếc ghế nhỏ, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang lạnh đến đỏ ửng chóp mũi.

Gần đến Tết Nguyên Đán, sắp được nghỉ xuân, Lục Cẩn Thừa mấy ngày nay phải ở công ty giải quyết công việc, đi sớm về muộn cũng không mang theo Tô Ngôn cùng đi.

Chỉ là cậu nhóc này luôn khiến hắn không yên lòng, thời tiết lạnh như vậy, ở ngoài sân ngồi chờ tuyết làm gì chứ, chẳng phải ngốc sao?!

Lúc quản gia gọi điện thoại cho hắn , hắn suýt chút nữa phun ngụm cà phê vào tài liệu.

Tô Ngôn vẫn luôn rất ngoan ngoãn nghe lời, có một khoảng thời gian như vậy Lục Cẩn Thừa thực sự cảm thấy chăm sóc Tô Ngôn, đứa trẻ nhỏ này, khá dễ dàng.

Nhưng gần đây hắn càng cảm thấy giữa họ có sự khác biệt rất lớn.

Người xưa nói ba tuổi đã có một khác biệt lớn, hai người họ cách nhau tận bốn tuổi.

Đôi khi Lục Cẩn Thừa thật sự không hiểu mạch não của nhóc Omega, ví dụ như khi hắn bớt chút thời gian gọi điện thoại về nhà bảo Omega vào phòng chờ tuyết, Omega lại nghiêm túc nói với hắn rằng không tự mình dùng đôi tay đón lấy bông tuyết đầu tiên rơi xuống trong năm mới là bất lịch sự với tuyết.......

Đây là ý gì???

Lục Cẩn Thừa tỏ vẻ thực sự không thể lý giải.........

Đang định tổ chức ngôn ngữ, ấp ủ một giọng điệu vừa không làm Omega sợ mà lại có thể đạt được hiệu quả cảnh cáo, thì Omega thuận miệng nói một tiếng "Chào anh nhé", thế mà chủ động cúp điện thoại.

Lục đại tổng tài tỏ vẻ chưa từng gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy, thậm chí cảm thấy những công việc khó khăn trên đầu mình đều là chuyện nhỏ.

Ở chung với một Omega nhỏ hơn mình một vòng tuổi, đặc biệt vẫn còn đang mang thai mới là công việc khó khăn nhất, được không?!

-

Dự báo thời tiết Ninh Bắc cuối cùng cũng chuẩn một lần, lúc Tô Ngôn ngồi trên ghế nhỏ sắp ngủ gật thì đột nhiên cảm thấy một chút lạnh buốt trên mặt.

Tô Ngôn lập tức tỉnh táo, khẽ buông tay khỏi chiếc chăn nhỏ đang ôm, cả người chui ra khỏi ổ chăn ấm áp, vươn tay đón tuyết.

"Oa oa!!! Tuyết rơi rồi!!!"

Gió lạnh thổi đến khiến cậu lạnh run cầm cập, mà quản gia luôn ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật nghe thấy tiếng cậu liền tỉnh giấc, thấy cậu chủ nhỏ run rẩy đón tuyết chơi càng thêm hoảng sợ.

"Ôi chao ôi chao!!! Tiểu tổ tông của tôi ơi!!! Như thế này là muốn cảm lạnh đó!!!"

Quản gia luống cuống tay chân nhặt chiếc thảm lông trên mặt đất run run, khoác lên người tiểu tổ tông nghịch ngợm này.

"Được rồi được rồi, tuyết rơi rồi, chúng ta nhanh nhanh vào phòng thôi, tuyết rơi lên người tan ra sẽ bị cảm lạnh."

Quản gia dùng thảm lông bọc kín tiểu Omega vẫn còn luyến tiếc nhìn trời, vừa khuyên vừa mạnh mẽ kéo cậu vào phòng.

-

Sau một ngày bận rộn công việc, trời đã hoàn toàn tối đen.

Ngoài trời gió lạnh gào thét, còn có nhân viên vệ sinh đang dọn dẹp tuyết đọng ven đường.

Lục Cẩn Thừa lái xe về đến nhà, vừa mới mở cửa, Omega đang cuộn tròn trên sopha xem TV nghe thấy tiếng động, lập tức bỏ lại gối ôm tung tăng chạy chậm lại đây nhào vào người hắn.

Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được chạy không được nhảy, nhưng cậu nhóc này cứ nghe tai này lại ra tai kia.

Hắn đang định dạy dỗ cậu một chút thì điện thoại riêng trong túi vang lên.

Lục Cẩn Thừa liếc nhìn màn hình hiển thị số điện thoại, lại là Lục lão gia tử đã lâu không liên lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com