[ĐM/EDIT - OG] (ABO) Cục cưng mềm mại ngọt ngào của Lục tiên sinh
🐇 55: Cậu là người nhà họ Lục, ai dám ngăn cản cậu 🐇
Edit: mellyjellyxxTruyện chỉ được update trên wtp mellyjellyxx. Vui lòng không reup.
"A? Gì cơ?"Tô Ngôn có phần bối rối nhìn về phía Thẩm Tu Nhiên, không hiểu vì sao anh ta lại đột nhiên hỏi ra một câu như thế.Từng có hận ý sao?Cậu không biết...Cậu cố gắng lục lại những mảnh ký ức đã bị mình chôn sâu trong quá khứ, nhưng những ký ức đó tựa như từng mảnh vụn vỡ vụn, cho dù cậu có cố thế nào cũng không thể ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh."Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ đến sao?"Thẩm Tu Nhiên nhìn cậu với ánh mắt lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên tạo thành một độ cong không hề chứa chút ý cười nào, trong đôi mắt phản chiếu một tia oán hận trống rỗng."Sau khi em được Tô gia nhận nuôi, cuộc sống của em thực sự tốt đẹp sao? Em không cảm thấy tất cả bất hạnh mà em từng trải qua trước đây... đều bắt nguồn từ việc bị bỏ rơi sao?"–Hồi đó, các viện mồ côi không được quản lý chặt chẽ như bây giờ. Do ảnh hưởng của suy thoái kinh tế, nhân viên chăm sóc và các tình nguyện viên đến rồi lại đi khiến nhân sự thay đổi liên tục. Vì vậy mối quan hệ giữa họ với bọn trẻ cũng rất hời hợt, không có nhiều tình cảm.Không giống những đứa trẻ bị bắt cóc hoặc lạc mất gia đình, bọn trẻ trong cô nhi viện đều là bị vứt bỏ, là những đứa không ai cần đến.Việc bị trừng phạt thể xác, bắt nạt, thậm chí bị bạo lực tập thể... những chuyện như vậy trong cô nhi viện thật ra không hề hiếm gặp. Nhiều nhân viên chăm sóc và tình nguyện viên chỉ làm ngơ, không ai thực sự quan tâm hay đứng ra bảo vệ bọn trẻ.Viện mồ côi mà Thẩm Tu Nhiên từng ở, nếu so với mặt bằng chung, vẫn còn xem là tốt. Ít nhất thì viện trưởng nơi đó thực lòng muốn chăm sóc và bảo vệ lũ trẻ như họ.Chỉ là, viện trưởng dù có lòng muốn tốt cho lũ trẻ, nhưng cũng lực bất tòng tâm. Đối với bọn trẻ trong cô nhi viện khi ấy, được sớm ngày có một gia đình nhận nuôi chính là điều ước lớn nhất.Nhưng ai có thể đảm bảo rằng gia đình nhận nuôi mình sẽ thật lòng đối xử tốt với mình chứ?–Cảm nhận được tâm trạng nhóc chủ nhân dường như sa sút, Sư Sư - chú chó nhỏ vẫn luôn nằm trong lòng Tô Ngôn bắt đầu lăn qua lăn lại, làm mấy động tác ngốc nghếch như để chọc cậu vui lên.Tô Ngôn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng mềm mại của chú chó nhỏ. Cậu trầm mặc suy nghĩ hồi lâu rồi mới ngẩng lên nhìn về phía Thẩm Tu Nhiên, người vẫn đang chờ câu trả lời của cậu."Lúc nãy em đã suy nghĩ rất nghiêm túc," Tô Ngôn chậm rãi nói, "em cảm thấy... em không hận họ."Cả hai ngồi lặng lẽ trên bãi cỏ một lúc lâu. Ánh hoàng hôn rải xuống phủ lên gương mặt dịu dàng của Tô Ngôn một tầng ánh sáng ấm áp, khiến cậu như hóa thành một thiên sứ nhỏ rơi xuống nhân gian.Thẩm Tu Nhiên dường như cũng không bất ngờ với câu trả lời này. Anh chỉ bình thản hỏi: "Vì sao?""Cũng không hẳn có lý do gì đặc biệt," Tô Ngôn nhẹ giọng đáp, "chỉ là... em không thể hận nổi."Đối với những đứa trẻ như Tô Ngôn, bị bỏ lại trong cô nhi viện từ khi còn rất nhỏ thì khái niệm về gia đình ruột thịt vốn đã vô cùng mơ hồ."Em không biết vì sao họ lại không cần em," cậu tiếp tục, giọng điệu vẫn bình tĩnh, "là vì họ thật sự không thích em, hay là vì một điều gì đó bất đắc dĩ?"Tô Ngôn vừa nói vừa tự mình suy diễn, đôi mày thanh tú dần dần nhíu chặt lại."Cũng có thể họ không phải là không cần em," cậu nói nhỏ, "có khi nào... emlà bị bọn buôn người bắt đi? Em thấy trên TV cũng thường có mấy tin như vậy, ba mẹ thất lạc con cái rồi tìm kiếm khắp nơi...""Em nghĩ liệu có phải ba, hay là mẹ... chỉ là lỡ tay lỡ tay để lạc mất em thôi..."Càng nói, giọng cậu càng nghẹn ngào.Những đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện, thứ mong mỏi nhất luôn là tình thân. Dù Tô Ngôn đã quên đi nhiều chuyện của quá khứ nhưng nỗi nhớ nhung và khát vọng ấy sớm đã khắc sâu vào tận trong xương tủy cậu rồi.-Đây là lần đầu tiên Thẩm Tu Nhiên nhìn thấy Tô Ngôn như vậy, đôi hàng mi khẽ run, hốc mắt hơi đỏ, ánh nước lấp lánh nhưng lại cố gắng kiềm chế không để chúng rơi xuống.Từ khi được Thẩm gia nhận nuôi, Thẩm Tu Nhiên chưa từng có thói quen an ủi ai. Nếu nói anh từng có chút đồng cảm nào với ai, thì e là đều dành hết cho Tô Ngôn rồi.Lúc anh còn đang rối rắm không biết phải an ủi thế nào cái cậu bé đang mếu máo sắp khóc lớn trước mặt, thì Tô Ngôn đã tự mình dỗ lấy mình.Tô Ngôn dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Thẩm Tu Nhiên."Sau này nếu có cơ hội, nhất định em sẽ tìm được họ, rồi hỏi cho rõ: lúc trước bỏ rơi một đứa dễ thương như em, có hối hận không hả, hừ hừ ╭(╯^╰)╮"Thẩm Tu Nhiên sững sờ, trong mắt ánh lên một tia lạnh lẽo khó hiểu."Em vẫn muốn tìm họ sao?"Theo lẽ thường, chỉ những đứa trẻ từng sống khổ cực, thiếu thốn tình thương mới mang trong lòng ảo tưởng rằng khi tìm được cha mẹ ruột, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.Nhưng Tô Ngôn hiện tại chẳng phải đã sống rất tốt rồi sao? Tại sao vẫn còn muốn tìm những người năm xưa đã bỏ rơi mình?Làm gì có chuyện"vô tình làm mất con. Chắc chắn là cố tình bỏ mới có thể nhẫn tâm vứt bỏ một đứa trẻ khi còn bé đến vậy.–Tô Ngôn cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ừm... Nhưng mà em không biết phải tìm từ đâu. Thật ra hôm nay em mới bắt đầu nghĩ đến chuyện này, còn chưa nói với tiên sinh nữa."Một mình cậu thì không làm được gì, nhưng nếu là Lục Cẩn Thừa nhất định sẽ có cách.Trong mắt Thẩm Tu Nhiên lướt qua một tia sắc lạnh, nhưng trong lòng lại dấy lên nhiều hơn là sự tò mò."Em ở cô nhi viện nào? Có thể thử hỏi viện trưởng hay người chăm sóc trước đây xem, biết đâu họ vẫn còn nhớ chuyện năm đó."Hồi đó chưa có phổ cập camera giám sát như bây giờ, nhiều chuyện rất khó xác minh, mà những người từng làm việc khi ấy cũng chưa chắc còn tìm được.Tô Ngôn lắc đầu: "Em không nhớ... cũng không biết mình từng ở cô nhi viện nào..."Đừng nói đến cô nhi viện, bây giờ ngay cả chuyện xảy ra một năm trước cậu cũng không thể nhớ nổi.Thẩm Tu Nhiên khẽ xoa đầu Tô Ngôn, dịu giọng an ủi: "Không sao đâu. Đợi tiên sinh lợi hại nhà em về rồi hẵng nói."Những chuyện như vậy không phải ngày một ngày hai có thể giải quyết được. Cũng có thể, là cả đời này chẳng bao giờ tìm ra.-"Ưm ưm ~~" Tô Ngôn nhanh chóng ném mấy chuyện không vui sang một bên, ánh mắt sáng lên: "À đúng rồi, tiên sinh bảo ngày kia về sẽ đưa em đi dự tiệc sinh nhật của anh chị em đấy."Lục Cẩn Thừa từng nói quan hệ của anh với Tô gia không mấy tốt, cụ thể "không tốt" thế nào thì lại chưa bao giờ kể kỹ cho Tô Ngôn nghe.Mà Tô Ngôn thì vẫn luôn rất tò mò về gia đình trước kia của tiên sinh, và cả những người thân trước kia nữa.Thẩm Tu Nhiên nhướng mày: "Anh chị em tổ chức sinh nhật cùng ngày à? Hai người là song sinh hả?"Về anh chị của Tô Ngôn, Thẩm Tu Nhiên cũng không biết nhiều lắm, dù sao thì cũng không có hứng thú nên anh cũng chẳng bao giờ chủ động tìm hiểu."Là song sinh thật, nhưng sinh nhật thì chia làm hai ngày."Cặp song sinh nhà họ Tô sinh vào lúc nửa đêm – anh trai sinh lúc 23:55, còn chị gái thì chào đời lúc 0:15 ngày hôm sau. Thế nên năm nào sinh nhật cũng tổ chức làm hai ngày riêng biệt."Tiên sinh ngày kia mới về, nên hôm đó em mới đi. Không biết đồ ăn hôm sau có giống hôm trước không nhỉ..."Cậu nhóc ham ăn trong đầu lại chỉ toàn nghĩ tới mấy món ăn ngon.–Ánh mắt Thẩm Tu Nhiên thoáng hiện lên một tia sâu xa, môi mím lại liếc nhìn Tô Ngôn đầy ẩn ý."Nếu em tò mò như vậy, thì sao không đi luôn ngày mai đi?""Ngày mai? Nhưng mà tiên sinh chưa về mà," Tô Ngôn ngập ngừng, cậu chưa từng một mình bước ra khỏi cửa, nghĩ tới việc đó liền thấy hơi sợ, "Thôi thì chờ tiên sinh về rồi hãy đi vậy.""Có gì mà phải sợ chứ, Tô gia cũng là gia đình cũ của em mà, họ đâu thể không cho em vào. Huống chi, em bây giờ là người của Lục gia rồi, ai dám ngăn cản em chứ?"Trước lời xúi giục nhẹ nhàng của Thẩm Tu Nhiên, Tô Ngôn bắt đầu dao động. Trong lòng như có một ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy lên, tràn đầy hứng khởi và háo hức.Tuổi mới lớn, tính phản nghịch lại mạnh, chỉ cần có người cổ vũ thì gan cũng to ra không ít."Tô Ngôn à, em lớn thế rồi, chuyện gì cũng phải nghe theo Lục Cẩn Thừa sao?"Thẩm Tu Nhiên bày ra bộ dạng xem kịch vui không sợ to chuyện, cố tình khơi dậy bản năng nổi loạn trong lòng cậu."Thế nào? Nếu em quyết đi, thì mai anh đi cùng em. Có chuyện gì anh Tu Nhiên sẽ đứng ra lo cho em."-Bị Thẩm Tu Nhiên xúi giục thành công, sau khi tắm rửa xong buổi tối, Tô Ngôn mở cửa thư phòng của Lục Cẩn Thừa, lục lọi trong ngăn kéo rồi cũng tìm thấy tấm thiệp mời kia.Thiệp ghi rõ thời gian là 4 giờ chiều bắt đầu nhập tiệc, địa điểm là biệt thự mới mua của nhà họ Tô ở khu Tân Hải.Tô Ngôn nhìn thấy hai chữ "Tân Hải" liền cảm thấy trong lòng có một linh cảm chẳng lành.Cậu mở máy tính ra, tra thử thông tin về chỗ đó, quả nhiên là một khu gần bờ biển.Cậu vẫn luôn sợ biển. Trước đây là do Lăng Phong cứu cậu từ biển lên, còn vì sao cậu lại rơi xuống đó, đến giờ vẫn không rõ là do ai muốn hại mình.–Tô Ngôn tắt máy tính, cầm tấm thiệp chạy về phòng ngủ chính.Chiếc túi thỏ xám mà Lăng Phong tặng vẫn còn đặt ở đầu giường. Cậu ngồi khoanh chân lên giường, lấy chiếc túi nhỏ ấy xuống.Lúc nãy lỡ tay bấm trúng một video liên quan đến biển, âm thanh từ loa máy tính vẫn chưa tắt, tiếng sóng biển ầm ầm như cuộn vào tận tai.Dù đã trở lại trên giường rồi, tim Tô Ngôn vẫn không ngừng đập thình thịch vì hoảng hốt, như thể âm thanh của những con sóng ấy vẫn đang vây quanh cậu, khiến trong đầu mơ hồ hiện lên vài hình ảnh đáng sợ và hỗn loạn.Cậu siết chặt tai thỏ của con thỏ bông trong tay, phải một lúc sau mới trấn tĩnh lại được.Hiện giờ cậu đã khá hơn nhiều, không còn như trước đây chỉ cần thấy biển là phát hoảng. Mấy nơi như công viên đại dương, giờ cậu cũng dám đến rồi.Chỉ là tiếng sóng biển gào thét, hoặc những video có hình ảnh thị giác quá mạnh, khiến người ta có cảm giác như bị cuốn vào cảnh thực, kiểu đó thì cậu vẫn chưa chịu được.Miễn là không bắt cậu xuống nước, Tô Ngôn vẫn có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng ổn định lại.Cậu cẩn thận kiểm tra lại đồ đạc trong túi thỏ xám, xác định mai nhất định phải mang theo bên người.Tuy trong lòng vẫn còn chút bất an, nhưng có Thẩm Tu Nhiên đi cùng, ít nhất vẫn có người đứng về phía mình.Nghĩ vậy rồi, hình như cũng không cần quá lo lắng nữa.Hơn nữa mục tiêu của cậu là đồ ăn mà!-Chiều hôm đó Thẩm Tu Nhiên đích thân lái chiếc Maybach màu đen đến đón người. Lúc xe dừng lại trước biệt thự thì đã khoảng 5 giờ chiều.Từ biệt thự tới nơi tổ chức yến tiệc phải mất gần một tiếng lái xe, đến nơi chắc cũng vừa kịp giờ dùng bữa chính.Vì cả hai đi lén, nên Tô Ngôn không nói với quản gia hay dì Lương, chỉ đơn giản bảo là buổi tối sẽ theo Thẩm Tu Nhiên ra ngoài ăn cơm."Anh Tu Nhiên, xe này mới quá nè, là anh mới mua à?"Tô Ngôn ngồi trong xe, đôi mắt tò mò nhìn khắp nơi, còn có vẻ như ngửi thấy mùi xe mới đặc trưng thoang thoảng trong không khí."Ừ." Thẩm Tu Nhiên một tay cầm vô lăng, lúc rẽ ở ngã tư còn phong độ mà xoay tay lái, "Vừa mới lấy xe, đặc biệt mua để đón em đấy.""Oa ~~" Tô Ngôn khoa trương kêu lên một tiếng, "Em có giá trị dữ thần luôn đó nhaaa ~~"Một tiếng cười nhẹ truyền tới tai cậu, vẻ mặt Thẩm Tu Nhiên vẫn lười biếng nhàn nhạt."Đừng vội cao hứng. Còn khoảng mười phút nữa sẽ đến nơi rồi, sao nào, em chuẩn bị tâm lý chưa?"Tô Ngôn thu lại biểu cảm hơi quá khích, khi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa thì trước mắt đã hiện ra con đường ven biển dài tít tắp, xanh biếc mênh mang.Cậu theo bản năng siết chặt tai thỏ bông trong lòng, hơi cúi đầu, khẽ hỏi:"Phải chuẩn bị... cái gì vậy?"
"A? Gì cơ?"Tô Ngôn có phần bối rối nhìn về phía Thẩm Tu Nhiên, không hiểu vì sao anh ta lại đột nhiên hỏi ra một câu như thế.Từng có hận ý sao?Cậu không biết...Cậu cố gắng lục lại những mảnh ký ức đã bị mình chôn sâu trong quá khứ, nhưng những ký ức đó tựa như từng mảnh vụn vỡ vụn, cho dù cậu có cố thế nào cũng không thể ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh."Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ đến sao?"Thẩm Tu Nhiên nhìn cậu với ánh mắt lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên tạo thành một độ cong không hề chứa chút ý cười nào, trong đôi mắt phản chiếu một tia oán hận trống rỗng."Sau khi em được Tô gia nhận nuôi, cuộc sống của em thực sự tốt đẹp sao? Em không cảm thấy tất cả bất hạnh mà em từng trải qua trước đây... đều bắt nguồn từ việc bị bỏ rơi sao?"–Hồi đó, các viện mồ côi không được quản lý chặt chẽ như bây giờ. Do ảnh hưởng của suy thoái kinh tế, nhân viên chăm sóc và các tình nguyện viên đến rồi lại đi khiến nhân sự thay đổi liên tục. Vì vậy mối quan hệ giữa họ với bọn trẻ cũng rất hời hợt, không có nhiều tình cảm.Không giống những đứa trẻ bị bắt cóc hoặc lạc mất gia đình, bọn trẻ trong cô nhi viện đều là bị vứt bỏ, là những đứa không ai cần đến.Việc bị trừng phạt thể xác, bắt nạt, thậm chí bị bạo lực tập thể... những chuyện như vậy trong cô nhi viện thật ra không hề hiếm gặp. Nhiều nhân viên chăm sóc và tình nguyện viên chỉ làm ngơ, không ai thực sự quan tâm hay đứng ra bảo vệ bọn trẻ.Viện mồ côi mà Thẩm Tu Nhiên từng ở, nếu so với mặt bằng chung, vẫn còn xem là tốt. Ít nhất thì viện trưởng nơi đó thực lòng muốn chăm sóc và bảo vệ lũ trẻ như họ.Chỉ là, viện trưởng dù có lòng muốn tốt cho lũ trẻ, nhưng cũng lực bất tòng tâm. Đối với bọn trẻ trong cô nhi viện khi ấy, được sớm ngày có một gia đình nhận nuôi chính là điều ước lớn nhất.Nhưng ai có thể đảm bảo rằng gia đình nhận nuôi mình sẽ thật lòng đối xử tốt với mình chứ?–Cảm nhận được tâm trạng nhóc chủ nhân dường như sa sút, Sư Sư - chú chó nhỏ vẫn luôn nằm trong lòng Tô Ngôn bắt đầu lăn qua lăn lại, làm mấy động tác ngốc nghếch như để chọc cậu vui lên.Tô Ngôn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng mềm mại của chú chó nhỏ. Cậu trầm mặc suy nghĩ hồi lâu rồi mới ngẩng lên nhìn về phía Thẩm Tu Nhiên, người vẫn đang chờ câu trả lời của cậu."Lúc nãy em đã suy nghĩ rất nghiêm túc," Tô Ngôn chậm rãi nói, "em cảm thấy... em không hận họ."Cả hai ngồi lặng lẽ trên bãi cỏ một lúc lâu. Ánh hoàng hôn rải xuống phủ lên gương mặt dịu dàng của Tô Ngôn một tầng ánh sáng ấm áp, khiến cậu như hóa thành một thiên sứ nhỏ rơi xuống nhân gian.Thẩm Tu Nhiên dường như cũng không bất ngờ với câu trả lời này. Anh chỉ bình thản hỏi: "Vì sao?""Cũng không hẳn có lý do gì đặc biệt," Tô Ngôn nhẹ giọng đáp, "chỉ là... em không thể hận nổi."Đối với những đứa trẻ như Tô Ngôn, bị bỏ lại trong cô nhi viện từ khi còn rất nhỏ thì khái niệm về gia đình ruột thịt vốn đã vô cùng mơ hồ."Em không biết vì sao họ lại không cần em," cậu tiếp tục, giọng điệu vẫn bình tĩnh, "là vì họ thật sự không thích em, hay là vì một điều gì đó bất đắc dĩ?"Tô Ngôn vừa nói vừa tự mình suy diễn, đôi mày thanh tú dần dần nhíu chặt lại."Cũng có thể họ không phải là không cần em," cậu nói nhỏ, "có khi nào... emlà bị bọn buôn người bắt đi? Em thấy trên TV cũng thường có mấy tin như vậy, ba mẹ thất lạc con cái rồi tìm kiếm khắp nơi...""Em nghĩ liệu có phải ba, hay là mẹ... chỉ là lỡ tay lỡ tay để lạc mất em thôi..."Càng nói, giọng cậu càng nghẹn ngào.Những đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện, thứ mong mỏi nhất luôn là tình thân. Dù Tô Ngôn đã quên đi nhiều chuyện của quá khứ nhưng nỗi nhớ nhung và khát vọng ấy sớm đã khắc sâu vào tận trong xương tủy cậu rồi.-Đây là lần đầu tiên Thẩm Tu Nhiên nhìn thấy Tô Ngôn như vậy, đôi hàng mi khẽ run, hốc mắt hơi đỏ, ánh nước lấp lánh nhưng lại cố gắng kiềm chế không để chúng rơi xuống.Từ khi được Thẩm gia nhận nuôi, Thẩm Tu Nhiên chưa từng có thói quen an ủi ai. Nếu nói anh từng có chút đồng cảm nào với ai, thì e là đều dành hết cho Tô Ngôn rồi.Lúc anh còn đang rối rắm không biết phải an ủi thế nào cái cậu bé đang mếu máo sắp khóc lớn trước mặt, thì Tô Ngôn đã tự mình dỗ lấy mình.Tô Ngôn dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Thẩm Tu Nhiên."Sau này nếu có cơ hội, nhất định em sẽ tìm được họ, rồi hỏi cho rõ: lúc trước bỏ rơi một đứa dễ thương như em, có hối hận không hả, hừ hừ ╭(╯^╰)╮"Thẩm Tu Nhiên sững sờ, trong mắt ánh lên một tia lạnh lẽo khó hiểu."Em vẫn muốn tìm họ sao?"Theo lẽ thường, chỉ những đứa trẻ từng sống khổ cực, thiếu thốn tình thương mới mang trong lòng ảo tưởng rằng khi tìm được cha mẹ ruột, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.Nhưng Tô Ngôn hiện tại chẳng phải đã sống rất tốt rồi sao? Tại sao vẫn còn muốn tìm những người năm xưa đã bỏ rơi mình?Làm gì có chuyện"vô tình làm mất con. Chắc chắn là cố tình bỏ mới có thể nhẫn tâm vứt bỏ một đứa trẻ khi còn bé đến vậy.–Tô Ngôn cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ừm... Nhưng mà em không biết phải tìm từ đâu. Thật ra hôm nay em mới bắt đầu nghĩ đến chuyện này, còn chưa nói với tiên sinh nữa."Một mình cậu thì không làm được gì, nhưng nếu là Lục Cẩn Thừa nhất định sẽ có cách.Trong mắt Thẩm Tu Nhiên lướt qua một tia sắc lạnh, nhưng trong lòng lại dấy lên nhiều hơn là sự tò mò."Em ở cô nhi viện nào? Có thể thử hỏi viện trưởng hay người chăm sóc trước đây xem, biết đâu họ vẫn còn nhớ chuyện năm đó."Hồi đó chưa có phổ cập camera giám sát như bây giờ, nhiều chuyện rất khó xác minh, mà những người từng làm việc khi ấy cũng chưa chắc còn tìm được.Tô Ngôn lắc đầu: "Em không nhớ... cũng không biết mình từng ở cô nhi viện nào..."Đừng nói đến cô nhi viện, bây giờ ngay cả chuyện xảy ra một năm trước cậu cũng không thể nhớ nổi.Thẩm Tu Nhiên khẽ xoa đầu Tô Ngôn, dịu giọng an ủi: "Không sao đâu. Đợi tiên sinh lợi hại nhà em về rồi hẵng nói."Những chuyện như vậy không phải ngày một ngày hai có thể giải quyết được. Cũng có thể, là cả đời này chẳng bao giờ tìm ra.-"Ưm ưm ~~" Tô Ngôn nhanh chóng ném mấy chuyện không vui sang một bên, ánh mắt sáng lên: "À đúng rồi, tiên sinh bảo ngày kia về sẽ đưa em đi dự tiệc sinh nhật của anh chị em đấy."Lục Cẩn Thừa từng nói quan hệ của anh với Tô gia không mấy tốt, cụ thể "không tốt" thế nào thì lại chưa bao giờ kể kỹ cho Tô Ngôn nghe.Mà Tô Ngôn thì vẫn luôn rất tò mò về gia đình trước kia của tiên sinh, và cả những người thân trước kia nữa.Thẩm Tu Nhiên nhướng mày: "Anh chị em tổ chức sinh nhật cùng ngày à? Hai người là song sinh hả?"Về anh chị của Tô Ngôn, Thẩm Tu Nhiên cũng không biết nhiều lắm, dù sao thì cũng không có hứng thú nên anh cũng chẳng bao giờ chủ động tìm hiểu."Là song sinh thật, nhưng sinh nhật thì chia làm hai ngày."Cặp song sinh nhà họ Tô sinh vào lúc nửa đêm – anh trai sinh lúc 23:55, còn chị gái thì chào đời lúc 0:15 ngày hôm sau. Thế nên năm nào sinh nhật cũng tổ chức làm hai ngày riêng biệt."Tiên sinh ngày kia mới về, nên hôm đó em mới đi. Không biết đồ ăn hôm sau có giống hôm trước không nhỉ..."Cậu nhóc ham ăn trong đầu lại chỉ toàn nghĩ tới mấy món ăn ngon.–Ánh mắt Thẩm Tu Nhiên thoáng hiện lên một tia sâu xa, môi mím lại liếc nhìn Tô Ngôn đầy ẩn ý."Nếu em tò mò như vậy, thì sao không đi luôn ngày mai đi?""Ngày mai? Nhưng mà tiên sinh chưa về mà," Tô Ngôn ngập ngừng, cậu chưa từng một mình bước ra khỏi cửa, nghĩ tới việc đó liền thấy hơi sợ, "Thôi thì chờ tiên sinh về rồi hãy đi vậy.""Có gì mà phải sợ chứ, Tô gia cũng là gia đình cũ của em mà, họ đâu thể không cho em vào. Huống chi, em bây giờ là người của Lục gia rồi, ai dám ngăn cản em chứ?"Trước lời xúi giục nhẹ nhàng của Thẩm Tu Nhiên, Tô Ngôn bắt đầu dao động. Trong lòng như có một ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy lên, tràn đầy hứng khởi và háo hức.Tuổi mới lớn, tính phản nghịch lại mạnh, chỉ cần có người cổ vũ thì gan cũng to ra không ít."Tô Ngôn à, em lớn thế rồi, chuyện gì cũng phải nghe theo Lục Cẩn Thừa sao?"Thẩm Tu Nhiên bày ra bộ dạng xem kịch vui không sợ to chuyện, cố tình khơi dậy bản năng nổi loạn trong lòng cậu."Thế nào? Nếu em quyết đi, thì mai anh đi cùng em. Có chuyện gì anh Tu Nhiên sẽ đứng ra lo cho em."-Bị Thẩm Tu Nhiên xúi giục thành công, sau khi tắm rửa xong buổi tối, Tô Ngôn mở cửa thư phòng của Lục Cẩn Thừa, lục lọi trong ngăn kéo rồi cũng tìm thấy tấm thiệp mời kia.Thiệp ghi rõ thời gian là 4 giờ chiều bắt đầu nhập tiệc, địa điểm là biệt thự mới mua của nhà họ Tô ở khu Tân Hải.Tô Ngôn nhìn thấy hai chữ "Tân Hải" liền cảm thấy trong lòng có một linh cảm chẳng lành.Cậu mở máy tính ra, tra thử thông tin về chỗ đó, quả nhiên là một khu gần bờ biển.Cậu vẫn luôn sợ biển. Trước đây là do Lăng Phong cứu cậu từ biển lên, còn vì sao cậu lại rơi xuống đó, đến giờ vẫn không rõ là do ai muốn hại mình.–Tô Ngôn tắt máy tính, cầm tấm thiệp chạy về phòng ngủ chính.Chiếc túi thỏ xám mà Lăng Phong tặng vẫn còn đặt ở đầu giường. Cậu ngồi khoanh chân lên giường, lấy chiếc túi nhỏ ấy xuống.Lúc nãy lỡ tay bấm trúng một video liên quan đến biển, âm thanh từ loa máy tính vẫn chưa tắt, tiếng sóng biển ầm ầm như cuộn vào tận tai.Dù đã trở lại trên giường rồi, tim Tô Ngôn vẫn không ngừng đập thình thịch vì hoảng hốt, như thể âm thanh của những con sóng ấy vẫn đang vây quanh cậu, khiến trong đầu mơ hồ hiện lên vài hình ảnh đáng sợ và hỗn loạn.Cậu siết chặt tai thỏ của con thỏ bông trong tay, phải một lúc sau mới trấn tĩnh lại được.Hiện giờ cậu đã khá hơn nhiều, không còn như trước đây chỉ cần thấy biển là phát hoảng. Mấy nơi như công viên đại dương, giờ cậu cũng dám đến rồi.Chỉ là tiếng sóng biển gào thét, hoặc những video có hình ảnh thị giác quá mạnh, khiến người ta có cảm giác như bị cuốn vào cảnh thực, kiểu đó thì cậu vẫn chưa chịu được.Miễn là không bắt cậu xuống nước, Tô Ngôn vẫn có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng ổn định lại.Cậu cẩn thận kiểm tra lại đồ đạc trong túi thỏ xám, xác định mai nhất định phải mang theo bên người.Tuy trong lòng vẫn còn chút bất an, nhưng có Thẩm Tu Nhiên đi cùng, ít nhất vẫn có người đứng về phía mình.Nghĩ vậy rồi, hình như cũng không cần quá lo lắng nữa.Hơn nữa mục tiêu của cậu là đồ ăn mà!-Chiều hôm đó Thẩm Tu Nhiên đích thân lái chiếc Maybach màu đen đến đón người. Lúc xe dừng lại trước biệt thự thì đã khoảng 5 giờ chiều.Từ biệt thự tới nơi tổ chức yến tiệc phải mất gần một tiếng lái xe, đến nơi chắc cũng vừa kịp giờ dùng bữa chính.Vì cả hai đi lén, nên Tô Ngôn không nói với quản gia hay dì Lương, chỉ đơn giản bảo là buổi tối sẽ theo Thẩm Tu Nhiên ra ngoài ăn cơm."Anh Tu Nhiên, xe này mới quá nè, là anh mới mua à?"Tô Ngôn ngồi trong xe, đôi mắt tò mò nhìn khắp nơi, còn có vẻ như ngửi thấy mùi xe mới đặc trưng thoang thoảng trong không khí."Ừ." Thẩm Tu Nhiên một tay cầm vô lăng, lúc rẽ ở ngã tư còn phong độ mà xoay tay lái, "Vừa mới lấy xe, đặc biệt mua để đón em đấy.""Oa ~~" Tô Ngôn khoa trương kêu lên một tiếng, "Em có giá trị dữ thần luôn đó nhaaa ~~"Một tiếng cười nhẹ truyền tới tai cậu, vẻ mặt Thẩm Tu Nhiên vẫn lười biếng nhàn nhạt."Đừng vội cao hứng. Còn khoảng mười phút nữa sẽ đến nơi rồi, sao nào, em chuẩn bị tâm lý chưa?"Tô Ngôn thu lại biểu cảm hơi quá khích, khi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa thì trước mắt đã hiện ra con đường ven biển dài tít tắp, xanh biếc mênh mang.Cậu theo bản năng siết chặt tai thỏ bông trong lòng, hơi cúi đầu, khẽ hỏi:"Phải chuẩn bị... cái gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com