TruyenHHH.com

[ĐM/EDIT - OG] (ABO) Cục cưng mềm mại ngọt ngào của Lục tiên sinh

🐇 28: Tiên sinh hư! Không cho người ta ngủ ngon! 🐇

mellyjellyxx

Edit: mellyjellyxx

Truyện chỉ được update trên wtp mellyjellyxx. Vui lòng không reup.


Dù đã được Lục Cẩn Thừa dùng tin tức tố để trấn an, cơ thể nhỏ nhắn của Tô Ngôn vẫn căng cứng như dây đàn.

Nhìn cậu giống như đang gặp ác mộng, bàn tay nhỏ siết chặt, gương mặt xinh xắn cau lại đầy đau đớn. Khóe miệng mím chặt, sắc mặt đầy thống khổ khiến người ta nhìn mà xót xa.

"......" Tô Ngôn mơ màng lẩm bẩm vài tiếng.

"Cậu nói gì cơ?"

Alpha với khuôn mặt lạnh lùng khẽ hỏi, giọng điệu bình thản đến vô tình.

Lục Cẩn Thừa ban đầu không nghe rõ cậu đang nói gì, phải cúi người xuống ghé sát tai nhiều lần mới nghe rõ Tô Ngôn đang lặp đi lặp lại mấy từ:

"Ôm một cái... Ôm một cái..."

Khuôn mặt Lục Cẩn Thừa thoáng đen lại...

Mơ thấy ai vậy? Mà lại còn đòi ôm một cái?

Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Tô Ngôn, dù trong lòng hơi khó chịu, Lục Cẩn Thừa vẫn không đành lòng. Dù gì cũng là do hắn lỡ tay đánh ngất cậu.

Trong phòng này cũng chỉ có một chiếc giường, mà giờ thì cũng đã khuya.

Thôi thì ngủ cùng một chút cũng không sao, coi như làm việc tốt, chăm sóc đứa nhỏ bị mình dọa cho sợ.

-

Điều hòa trong phòng ngủ bật khá lạnh. Tô Ngôn thể chất vốn hàn, dù đã đắp một chiếc chăn mỏng nhưng vẫn khẽ run rẩy.

Vừa cảm nhận được nguồn nhiệt lớn từ Lục Cẩn Thừa nằm bên cạnh, cậu lập tức nghiêng người rúc về phía hắn.

Từ sau lần đánh dấu vĩnh viễn, đây là lần đầu tiên Lục Cẩn Thừa chủ động nằm ngủ cạnh Tô Ngôn.

Omega nhỏ bé co lại thành một cục, áp sát cánh tay hắn. Cảm giác như chỉ cần dùng một chút sức là có thể bóp nát cậu vậy.

"Hừm..."

Nhóc con ngủ không sâu, thiếu cảm giác an toàn, miệng thì thầm rầm rì, đầu nhỏ cứ dụi tới dụi lui vào cánh tay hắn.

Lục Cẩn Thừa bị cậu làm phiền đến không ngủ nổi, chỉ đành xoay người lại nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

Vừa phóng ra chút tin tức tố để trấn an, hắn vừa vỗ nhẹ lưng cậu, dỗ dành như dỗ một đứa trẻ:

"Đừng sợ... Có tôi ở đây, cứ yên tâm mà ngủ..."

-

Nhìn nhóc con trong vòng tay từng chút một được mình dỗ dành mà dần bình tĩnh lại, trong lòng Lục Cẩn Thừa bỗng dâng lên một cảm giác thành tựu khó tả.

Không hiểu sao, bản năng chinh phục sẵn có của một Alpha lại cảm thấy được thỏa mãn mạnh mẽ trong khoảnh khắc ấy.

Trước kia, ngay cả lần đầu tiên giữa hai người, hắn cũng chưa từng ôm Tô Ngôn ngủ. Thì ra được ôm Omega của mình vào lòng khi ngủ lại mang đến cảm giác như thế này - nhỏ nhắn, mềm mại, ấm áp... lại còn thoang thoảng hương thơm dễ chịu.

Có lẽ vì đêm nay uống hơi nhiều rượu, nửa tỉnh nửa mê, Lục Cẩn Thừa hoàn toàn mặc kệ sự mất kiểm soát của bản thân.

Bàn tay hắn luồn vào trong áo ngủ của Tô Ngôn, nhẹ nhàng vuốt ve vùng eo mảnh khảnh mịn màng kia, sau đó dần trượt xuống, lần vào khu vực bí mật đầy mê hoặc...

-

Tô Ngôn đang mơ một giấc mộng kỳ lạ. Trong mơ chỉ có một chiếc giường, cậu nằm ở đó, bên cạnh là một Lục tiên sinh kỳ quái.

Xung quanh họ là một mảnh tối đen, duy chỉ có chiếc giường là được ánh sáng mờ ảo bao phủ.

Trong giấc mơ, khuôn mặt của tiên sinh bị che mờ như một bức ảnh gắn hiệu ứng, nhưng Tô Ngôn vẫn có thể nhận ra người đó chính là Lục tiên sinh thông qua hương vị quen thuộc của hắn.

Tiên sinh không nói gì, chỉ im lặng tiếp cận, chạm vào cậu không chút kiêng dè như muốn nuốt trọn cậu vào lòng.

"Tiên sinh... Đau quá..."

"Ngoan, chịu một chút... Chỉ một lát nữa thôi, sẽ không đau nữa đâu..."

-

Tô Ngôn chịu không nổi, mang theo tiếng khóc nức nở xin tha, nhưng đổi lại Lục Cẩn Thừa lại càng điên cuồng dằn vặt cậu.

Xung quanh tối đen như mực, Tô Ngôn không còn chốn nào để trốn tránh.

Cậu muốn lùi lại về phía sau, nhưng giây tiếp theo lại bị tiên sinh bóp eo kéo trở lại.

"Tiên... tiên sinh..."

Không hẳn là đau, nhưng từng đợt xóc nảy nhẹ nơi điểm mẫn cảm khiến toàn thân cậu run rẩy. Cả không gian như bị hương vị tin tức tố của Alpha bao trùm, đặc quánh đến nghẹt thở.

Âm thanh mềm nhẹ của Tô Ngôn bị từng đợt lay động cắt vụn thành mảnh nhỏ, yếu ớt và rối loạn. Không còn cách nào trốn tránh, cậu chỉ biết run rẩy ôm chặt lấy cổ tiên sinh, như bấu víu vào chiếc phao cứu sinh duy nhất giữa biển khơi mịt mù.

-

Tô Ngôn tỉnh lại lần nữa khi mặt trời đã ngả về chiều.

Tấm rèm cửa sổ nhỏ không được kéo, ánh nắng gay gắt tràn vào đối lập hẳn với sự lạnh lẽo trong phòng, tạo nên một khung cảnh vừa sáng rỡ vừa buốt giá.

Trên người cậu không một mảnh vải, chỉ có tấm chăn lông mỏng phủ lên khiến cơn lạnh càng dễ len lỏi vào da thịt.

Ý thức dần trở nên rõ ràng, cậu cảm nhận được toàn thân đau nhức, đặc biệt là ở cổ - căng tức đến mức như thể bị bẻ gãy.

Tô Ngôn gắng gượng chống tay ngồi dậy, nhưng một cơn đau nhói từ phía dưới khiến cậu vội trở mình nằm sấp lại trên giường.

Mỗi động tác dù nhỏ cũng làm kéo theo cảm giác nhức mỏi nơi khó nói, kèm theo đó là một thứ chất lỏng chậm rãi tràn ra.

Cậu sững sờ. Những mảnh ký ức lộn xộn của đêm qua dần dần hiện về như được khâu lại từng chút một.

Cảm giác còn sót lại trong cơ thể, cùng dư vị mơ hồ của khoái cảm, khiến Tô Ngôn hiểu rõ tất cả những gì xảy ra đêm qua... không phải là mơ.

Cậu và tiên sinh... thật sự đã...

-

Lục Cẩn Thừa vừa bước vào phòng ngủ thì thấy Tô Ngôn đang dẩu đít, giống như một chú chó con ngoan ngoãn chui vào giường.

"Tỉnh rồi thì ra khỏi giường ăn gì đi, nằm mãi làm gì thế?"

Tô Ngôn đột nhiên quay đầu lại, một cơn đau nhức ở cổ khiến cậu cau mày.

"A... tê quá..."

"Làm sao thế?"

"Tiên sinh, cổ em đau quá, có khi nào sắp đứt rồi không?"

Lục Cẩn Thừa ngồi xuống mép giường nhẹ nhàng kiểm tra vai cổ cho cậu.

"Không sao đâu, tôi sẽ lấy thuốc mỡ cho cậu, bôi vào là hết đau ngay."

Vết thương trên cổ tối qua đã bị sưng đỏ, da cũng có chút thâm tím vì cậu quá mải mê...

Sáng nay Lục Cẩn Thừa tỉnh dậy còn hối hận, giờ chỉ còn chút áy náy với nhóc con thôi.

Tô Ngôn ngoan ngoãn dựa vào đùi Lục Cẩn Thừa, kiên nhẫn chờ hắn lấy thuốc cho mình.

Tối qua cậu không ăn nhiều, lại trải qua một phen sóng gió, giờ bụng đói gào lên ầm ĩ.

Tiếng bụng réo vang như thể còn nghe được tiếng cười khẽ của tiên sinh.

Tô Ngôn cúi đầu chôn vào giữa hai chân Lục Cẩn Thừa, mặt hơi ửng đỏ.

"Ừ, được rồi," Lục Cẩn Thừa thỏa mãn nhìn Omega ngoan ngoãn, bàn tay to vuốt ve đầu nhỏ, "Muốn ăn gì? Tôi làm cho."

Tô Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: "Em gì cũng được, tiên sinh ăn gì em ăn nấy."

Thực ra Lục Cẩn Thừa đã ăn qua rồi, nhưng vẫn quyết định bồi bổ cho Tô Ngôn chút đồ ăn nhẹ.

Bởi vì nhóc con ngoan quá, ngay cả lúc mặc quần áo trước mặt hắn còn ngại ngùng khiến Lục Cẩn Thừa cảm thấy rất vui trong lòng.

-

"Ăn no chưa?" Lục Cẩn Thừa hỏi.

Tô Ngôn buông đũa, gật đầu nhẹ: "Rồi ạ, em ăn no rồi."

"Thế thì tốt," Lục Cẩn Thừa nhìn cậu một cái, tùy tiện lấy khăn giấy lau khóe miệng cho Tô Ngôn, "Giờ có thể nói cho tôi biết, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

"Đêm qua?"

Tô Ngôn nghe thấy đêm qua theo bản năng liền nghĩ đến chuyện tối hôm trước với tiên sinh, mặt liền đỏ bừng. Nhưng ngay lập tức cậu nhận ra tiên sinh không phải đang hỏi chuyện đó, nên ngượng ngùng cúi đầu.

Nhớ lại chuyện đêm qua trên boong tàu, lòng Tô Ngôn còn đọng chút sợ hãi.

Tối đó, giọng nam nhân kia có phần giống Lục Cẩn Thừa, còn thì thầm bên tai cậu câu: "Đi tìm chết đi."

Tô Ngôn nhìn vào mắt Lục Cẩn Thừa, do dự không biết nên nói thế nào.

"Đêm qua..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com