TruyenHHH.com

[ĐM/EDIT] Nữ streamer tôi thích lại là anh em tốt của tôi.

Chương 35: Ngủ ngon không?

NguyetPhiPhi

Trước mắt là đường nét nghiêng tinh tế, sắc sảo của thiếu niên, khoảng cách rất gần, không quá mười centimet. Lúc này, cậu đang ôm người khác trong vòng tay.

“...”

Đại Hành khẽ nhướng mày.

May mà Vu Việt chưa tỉnh trước, nếu không nhìn thấy tư thế này, chắc cậu lại giáng ngay một cái tát vào mặt anh.

Nghĩ đến đây, khóe môi Đại Hành khẽ cong lên. Anh thong thả rút cánh tay đang ôm ra.

Một tay chống đầu, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của người kia.

Thực ra, hình dáng đôi môi của Vu Việt rất đẹp, rất hợp khi cậu cười. Độ cong của nụ cười ấy vô cùng cuốn hút, khiến người khác nhìn thấy cũng cảm thấy vui vẻ.

Sao cậu không cười nhiều hơn nhỉ?

Không biết có phải do ánh mắt của anh quá nóng bỏng hay không mà Vu Việt, vốn đang ngủ rất sâu, khẽ nhíu mày, có dấu hiệu muốn tỉnh dậy.

Đại Hành không có ý định né tránh, vẫn thản nhiên nhìn cậu.

Không hiểu tại sao, anh đặc biệt thích chọc ở những điểm khiến Vu Việt nổi giận, ngắm cậu tức điên lên, rồi lại muốn đánh mình. Cái cảnh tượng đó, lạ lùng thay, lại khiến anh thấy rất hứng thú.

Vu Việt khẽ mở mắt, đôi mắt mơ màng vì chưa tỉnh ngủ.

Giây tiếp theo, ánh mắt hai người chạm nhau.

Đôi mắt đào hoa của Đại Hành cong lên, tâm trạng vui vẻ chào hỏi: “Ngủ ngon không, anh bạn?”

“...”

Không gian lặng đi trong giây lát.

Vu Việt như không nghe thấy, nghiêng đầu đi, nhắm mắt ngủ tiếp.

Nghĩ đến tối qua đã đẩy cánh tay của tên này ra mấy lần, vậy mà hắn cứ dính lấy không buông, Vu Việt chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Nhìn thêm một lát, cậu sợ rằng mình không kiềm chế được mà đấm hắn một cái.

Sau một lúc bình tĩnh, Vu Việt lặng lẽ vén chăn, ngồi dậy: “Đi mua thêm chăn, ngay lập tức.”

“...”

---

Tối thứ Ba.

Phòng 411 náo nhiệt hơn hẳn.

Sau lần Vương Văn Đông bị ngộ độc nấm, phải nằm viện truyền dịch suốt ba ngày, cuối cùng cậu ta cũng quay lại trường.

Vừa trở về, Vương Văn Đông ôm lấy Chu Mạc khóc ròng: “Hu hu hu... Cậu biết mấy ngày qua tôi đã trải qua thế nào không?! Suốt ba ngày liền, cái đám cỏ trên đầu tôi mãi không nhổ hết được, cả người như phát sáng xanh lè à! Hu hu... Có phải ông trời đang ám chỉ điều gì không?!”

Chu Mạc phải vất vả lắm mới gỡ được cậu ta ra, thản nhiên nhắc: “Tỉnh táo lại đi, cậu có bạn gái đâu mà lo mấy chuyện đó?”

Vương Văn Đông lập tức được an ủi, bỗng nhận ra sự thật này, ngừng khóc ngay: “Cũng đúng… Tôi có bạn gái đâu, sợ cái gì chứ?”

Tâm trạng cậu ta phấn chấn trở lại, liền bóc ngay một gói khoai tây chiên.

Chu Mạc nhìn chằm chằm vào đầu cậu ta: “Mà nói thật, nhổ cỏ suốt ba ngày mà không hói, cậu cũng giỏi đấy.”

“…”

Vu Việt đang ngồi ở bàn đọc sách, nghe bọn họ trò chuyện, chỉ khẽ cười, không tham gia vào.

Đại Hành vừa vào nhà vệ sinh rửa mặt, tiếng nước chảy nhẹ nhàng vọng ra.

Vương Văn Đông bỗng hét lớn: “Lần này tôi thoát chết trong gang tấc, tất cả nhờ hai anh em cứu mạng. Để ăn mừng tôi vẫn còn sống, ngày mai chúng ta đi quán bar chơi đi! Anh Đông mời!”

Chu Mạc là người đầu tiên giơ tay hưởng ứng: “Quá ổn, miễn tôi không phải trả tiền là được!”

Ngay sau đó, Vương Văn Đông ôm gói khoai tây chiên, chạy tới bàn Vu Việt, chìa gói ra mời: “Sao nào anh em, có đi không?”

Vu Việt nghiêng đầu liếc nhìn cậu ta một cái: “Tối thứ Tư tôi có việc ở câu lạc bộ, chắc là không đi được. Các cậu cứ đi chơi đi.”

“Anh em quan trọng hay câu lạc bộ quan trọng?!” Trải qua một lần nằm viện, Vương Văn Đông dường như đã thông suốt hơn nhiều: “Nghĩ mà xem, sống đến từng này tuổi, lúc nào cũng đi theo lề lối, đến quán bar còn chưa từng ghé qua. Tôi phải mở mang tầm mắt! Tôi muốn sống phóng túng trong tuổi trẻ của mình! Là anh em thì cùng đi chứ!”

Vu Việt: “...”

Vương Văn Đông lại sấn tới gần: “Đi cùng đi, bốn người trong phòng mình cùng hành động chẳng phải rất hay sao? Cậu bảo câu lạc bộ mấy giờ kết thúc? Bọn tôi chờ cậu xong rồi đi, dù sao đi quán bar cũng không cần đến sớm.”

Vu Việt suy nghĩ một lúc: “Khoảng tám giờ.”

Vương Văn Đông vỗ bàn cái bốp: “Thời gian vừa đẹp! Vậy quyết định thế đi, đến lúc đó chúng ta cùng đi!”

“...”

Lúc này, cửa phòng vệ sinh mở ra, một làn hơi nước mờ mờ từ khe cửa tràn ra ngoài.

Đại Hành mặc bộ đồ ở nhà màu xám đậm, bờ vai rộng nổi bật. Tay anh cầm chiếc khăn, vừa lau tóc vừa lững thững bước ra, đôi dép lê vang lên tiếng lạch bạch trên sàn nhà.

Vương Văn Đông lập tức đứng dậy, chạy đến bên cạnh: “Đại Hành, anh em, tối mai đi quán bar. Tụi tôi định sống hết mình với tuổi trẻ! Đi không?”

Nghe vậy, Đại Hành khẽ nhấc mí mắt, nhìn về phía bóng lưng gầy gò đang chăm chú học bài cách đó không xa: “Vu Việt có đi không?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com