[ĐM/EDIT] NHÓC CON LÀM NŨNG TỐT SỐ NHẤT/ HƯỚNG DẪN NUÔI CON THEO PHẬT HỆ
Chương 43
Edit & Beta: ĐòeKhi xuống xe, Mục Mộc bỗng nhiên gọi với anh từ phía sau: "Anh Tùng Khâu, đợi em một chút."Hạ Tùng Khâu đứng yên tại chỗ, chờ Mục Mộc tiến đến nắm tay mình một chút rồi lại buông ra. Sau đó, cậu lại được chị gái bế xuống xe.Từ Tử Kỳ đứng cạnh hỏi đầy khó hiểu: "Mộc Mộc gọi cậu làm gì vậy?"Hạ Tùng Khâu nắm chặt thứ trong tay, nói dối: "Không có gì."Từ Tử Kỳ hơi ghen tị, nói với vẻ chua loét: "Rõ ràng tớ lớn tuổi hơn hai cậu, tại sao Mộc Mộc chỉ gọi cậu là anh Tùng Khâu và gọi tớ là Thất Thất?"Hạ Tùng Khâu liếc nhìn cậu: "Cậu không thích Mộc Mộc gọi cậu là Thất Thất à?"Từ Tử Kỳ giật mình lắc đầu nguầy nguậy, cố tình nói to: "Tớ không phải không thích nhưng tớ cũng muốn cậu ấy gọi tớ là anh."Hạ Tùng Khâu đầy tự hào nói: "Em ấy đã có anh trai rồi, sẽ không tùy tiện gọi người khác là anh đâu."Từ Tử Kỳ không chịu thua: "Tớ biết cậu ấy có hai anh ruột, nhưng cậu ấy vẫn gọi cậu là anh mà!"Hạ Tùng Khâu ưỡn ngực tự tin: "Bởi vì bọn tôi thân thiết, hôm qua bọn tôi còn cùng đi máy bay tới đây. Không ghi hình, bọn tôi vẫn thường chơi với nhau."Từ Tử Kỳ kinh ngạc trợn tròn mắt, vội vàng đuổi theo hỏi: "Cậu nói cái gì? Hai cậu chơi với nhau mỗi ngày á? Tại sao? Nhà cậu và cậu ấy ở gần nhau à?"Hạ Tùng Khâu: "Cũng không gần lắm, để đến nhà tôi Mộc Mộc phải đi mất 10 phút."Từ phòng khách nhà Mục Mộc ra ngoài, đi qua vườn hoa đến cổng lớn nhà họ mất khoảng năm - sáu phút nhưng vì Mục Mộc chân ngắn nên phải mất đến 10 phút.Từ Tử Kỳ vẫn rất ô mai gót: "Từ khi nào mà hai nhà ở gần nhau vậy? Cùng chung một tiểu khu à?"Hạ Tùng Khâu "ừ" một tiếng, sờ chú cá heo nhỏ Mục Mộc lén nhét vào tay mình, khóe môi không khỏi nhếch lên đầy hứng khởi.【 Haha, lần này Khâu Khâu thắng rồi 】【 Thất Thất nóng lòng ra mặt! Chắc ẻm cũng muốn làm hàng xóm với bé Mộc á 】【 Không phải nói rằng nhà Khâu Khâu trước đây ở nước ngoài à? Họ về nước định cư rồi sao? 】【 Giờ ghi hình trong nước, nếu ở nước ngoài, mỗi tuần bay đi bay lại thì phiền phức lắm, còn lệch múi giờ nữa. 】【 Khâu Khâu, nói cho tui biết em và cục cưng sống ở khu nào đi, tui bắt đầu tiết kiệm tiền mua nhà đây! 】【 Thôi bỏ đi, thôi bỏ đi, chắc người ta đều sống trong biệt thự lớn, cả đời tôi làm công e rằng còn không mua nổi một cái nhà vệ sinh 】【 Đợi tôi giàu lên rồi, sẽ chuyển đến làm hàng xóm với bé Mộc và Khâu Khâu 】Từ Tử Kỳ đi theo sau Hạ Tùng Khâu, cảm thấy tên này thật sự hơi đáng ghét, không ngờ lại âm thầm tìm ra địa chỉ nhà của Mộc Mộc, còn chuyển nhà đến làm hàng xóm với Mộc Mộc nữa!Nếu, nếu mẹ cậu nhóc còn ở đây, cậu nhóc cũng muốn về nhà nói với mẹ rằng mình muốn chuyển đến ở cạnh Mộc Mộc.Nhưng bây giờ cậu nhóc không còn mẹ nữa, bố sẽ không đồng ý, thậm chí bố còn không có thời gian để nghe cậu nhóc nói.Từ Tử Kỳ cảm thấy buồn, cúi đầu ỉu xìu đi sau Hạ Tùng Khâu.Lưu Hân Đồng dắt cháu trai đi đến bên cạnh Lưu Tâm Mi và nói: "Chị, con trai chị trông không vui lắm, chị không đi dỗ thằng bé sao?"Lưu Tâm Mi lạnh lùng liếc cô ta một cái, sải bước chân dài đi thẳng về phía trước.Lưu Hân Đồng lại nói với cháu trai: "Nham Nham, chúng ta đi hỏi xem em trai sao không vui được không?"Lưu Nham nhớ đến việc cô hứa mua máy chơi game mới cho mình thì hợp tác trả lời: "Được thôi."Thằng bé chủ động chạy đến bên cạnh Từ Tử Kỳ, theo lời cô dạy mà hỏi: "Tử Kỳ, em có chuyện gì không vui à?"Từ Tử Kỳ nhìn Lưu Nham với vẻ khó hiểu, nhấn mạnh: "Tôi không phải em của anh, cứ gọi tên tôi là được rồi."Lưu Nham lập tức khó chịu: "Anh lớn hơn em, tại sao không thể gọi em là em trai? Mẹ em còn là cô ruột của anh đấy, em phải gọi anh là anh họ."Từ Tử Kỳ vốn đã buồn vì nhớ mẹ, nghe vậy tức giận cãi lại: "Mẹ tôi không liên quan gì đến anh cả! Đừng nhận bà con bừa bãi!"Lưu Nham không chịu thua, chỉ vào Lưu Tâm Mi ở phía trước nói: "Cô ấy là cô ruột anh, không phải mẹ em sao? Cô ấy đã kết hôn với bố em rồi, em nên gọi cô ấy là mẹ.Từ Tử Kỳ tức đến đỏ mắt, hét lên: "Không liên quan gì đến anh! Mẹ tôi đã mất rồi! Tôi không có mẹ nữa!"Lưu Nham bị cậu nhóc quát cũng nổi nóng, đẩy cậu một cái rồi hét lớn hơn: "Mẹ kế cũng là mẹ, em phải gọi cô ấy là mẹ! Ai cũng nói như vậy!"Lưu Nham đẩy mạnh khiến Từ Tử Kỳ suýt ngã, may mà Hạ Tùng Khâu đỡ kịp.Lúc này, Lưu Hân Đồng mới chạy đến can ngăn, kéo Lưu Nham lại nói: "Nham Nham, không được bắt nạt em."Rồi cô ta quay sang Từ Tử Kỳ, dỗ dành: "Tử Kỳ đừng giận, anh Nham Nham không cố ý đâu. Với lại, nói như vậy mẹ con sẽ buồn, bố con cũng sẽ không vui. Trẻ con phải lễ phép, biết không?"Từ Tử Kỳ không kìm được mà bật khóc nức nở.Cậu nhóc có mẹ của riêng mình, nhưng mẹ đã qua đời. Cậu nhóc không muốn nhận ai khác làm mẹ, tại sao mọi người cứ ép cậu như vậy?Cậu ghét họ!【 Thương Thất Thất quá, sao lại ép buộc trẻ con như thế chứ? Mẹ em ấy mới qua đời một năm, đương nhiên em ấy nhớ mẹ ruột rồi. 】【 Tội nghiệp Thất Thất, lại đây để chị ôm một cái. 】【 Ôi, Thất Thất đừng khóc nữa, cảm giác vị khách mới này thật khó ưa. 】【 Chị Tâm Mi còn chưa bắt Thất Thất gọi cô ấy là mẹ, Lưu Hân Đồng muốn làm gì đây? 】Mục Mộc đang đi phía trước nghe thấy tiếng động, lập tức kéo chị gái chạy đến.Cậu đứng trước mặt Từ Tử Kỳ, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Lưu Hân Đồng nói: "Nhưng mà dì ơi, chị xinh đẹp thích Thất Thất gọi chị ấy là chị hơn, dì có xem tập trước không ạ?Lưu Hân Đồng bị nghẹn lời, nụ cười đông cứng lại. Sau đó, cô ta lại nghe cô gái cao lớn khác nói: "Dì ơi, là cháu dì bắt nạt Thất Thất, dì còn chưa bắt cháu mình xin lỗi Thất Thất thì sao lại bảo Thất Thất đừng giận?Nghe cô gái cao gần bằng mình gọi là "dì", Lưu Hân Đồng suýt không giữ được nụ cười.Cô ta nén giận, cười nói: "Chị mới 24 tuổi thôi, chắc cũng không lớn hơn em là bao, cứ gọi chị là chị được rồi."Mục Vấn Lai không chút biểu cảm: "Tôi biết dì 24 tuổi, dì nói trong phần giới thiệu sáng nay rồi. Nhưng tôi chưa đến 10 tuổi, không phải nên gọi dì là dì sao?"Lưu Hân Đồng không ngờ cô gái cao lớn này lại chưa đến 10 tuổi, chỉ biết cười gượng: "Được, tất nhiên được. Dì nhìn con cao nên cứ tưởng con là học sinh cấp ba thôi."Mục Vấn Lai lướt qua chuyện này, tiếp tục hỏi: "Vậy dì không bắt cháu mình xin lỗi Thất Thất sao? Nó còn lớn hơn Thất Thất, ức hiếp em nhỏ sẽ bị người khác nói là không có giáo dục. Trẻ con phải lễ phép, đúng không ạ?"【 Aaa, chị Mục ngầu quá! 】【 Ta nói nó hả hê vô cùng! 】【 Chị Mục vì bé Mộc nên mới bênh Tử Tử đúng không? 】【 Bé Mộc nói rất đúng, rõ ràng chị Tâm Mi thích Thất Thất gọi là chị mà vị khách mới này cứ ép Thất Thất gọi là mẹ, giống như kiểu bà con phiền phức ấy. 】Lưu Hân Đồng bị chính lời mình làm khó, đành quay sang nói với Lưu Nham: "Nham Nham, con không nên đẩy em, đi xin lỗi em được không?"Lưu Nham nhất quyết không chịu, còn lớn tiếng biện hộ: "Nhưng con nói đúng mà, mẹ kế cũng là mẹ, sao nó không gọi là mẹ?"Lưu Hân Đồng lộ vẻ khó xử, lại quay sang dỗ dành Từ Tử Kỳ: "Tử Kỳ, dù anh con vừa rồi không nên đẩy con, nhưng con cũng không nên nói như vậy. Chị của dì đã kết hôn với bố con, sau này chị ấy chính là mẹ con. Hay là thế này, con gọi một tiếng "mẹ" đi, dì sẽ bảo anh Nham Nham xin lỗi con."Từ Tử Kỳ đã ngừng khóc, lần đầu tiên khi bị ép gọi "mẹ" lại có bạn đứng ra giúp cậu nhóc.Cậu nhóc sờ chú cáo nhỏ mà Mộc Mộc tặng, kéo tay Mộc Mộc quay lưng bỏ đi, không muốn quan tâm đến người dì đáng ghét đó nữa.Cậu không thèm lời xin lỗi nào hết!Lưu Hân Đồng vẫn không chịu từ bỏ, đuổi theo gọi tên cậu nhóc.Từ Tử Kỳ quay đầu lại, bực bội nói: "Tôi không cần các người xin lỗi, cũng đừng đi theo tôi nữa!"Thấy Lưu Tâm Mi ở gần đó, Lưu Hân Đồng vội vàng vẫy tay gọi: "Chị, chị nhìn xem chuyện này thành ra thế nào rồi. Nham Nham cũng chỉ muốn giúp chị kéo gần quan hệ với Tử Kỳ, chị qua đây khuyên Tử Kỳ đi."Lần này, Lưu Tâm Mi không phớt lờ nữa mà bước tới.Từ Tử Kỳ quay mặt đi, cậu nhóc sẽ không bao giờ gọi người khác là mẹ đâu, ai khuyên cũng vô ích.Nếu Lưu Tâm Mi cũng ép cậu nhóc gọi mẹ, từ giờ cậu tuyệt đối sẽ không thèm để ý đến người mẹ kế đáng ghét này nữa.Lưu Hân Đồng vẫn đang khuyên: "Chị à, trẻ con bướng bỉnh lắm, chị dỗ dành nhiều một chút là được mà."Lưu Tâm Mi nhìn cô ta và nói: "Cô thích làm mẹ kế của người khác đến vậy sao? Vậy lúc trước sao cô không gả qua đây?"Lưu Hân Đồng cười nhẹ: "Chị nói gì vậy? Em chỉ muốn giúp chị và Tử Kỳ cải thiện mối quan hệ. Dù sao chị cũng được xem như mẹ của nó, nên quan tâm nó nhiều hơn một chút. Với lại, chị và anh rể đã kết hôn được nửa năm rồi, giờ nói mấy chuyện này không hay cho danh tiếng của anh rể."Lưu Tâm Mi rõ ràng không muốn phí lời với cô ta, thẳng thừng nói: "Nó không muốn gọi thì đừng bắt nó gọi. Tôi không quan tâm, cô lo cái gì?"Từ Tử Kỳ nghe câu này, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.So với người dì này, Lưu Tâm Mi dường như cũng không đến mức quá đáng ghét.Nghĩ kỹ lại, đúng là Lưu Tâm Mi chưa từng ép cậu nhóc gọi cô là "mẹ", chỉ có lần trước ép cậu gọi cô ấy là "chị".Từ Tử Kỳ nhớ lại món sườn thơm ngon lần trước, cảm thấy gọi một tiếng "chị" cũng không thiệt thòi gì.Nhưng cậu nhóc tuyệt đối sẽ không gọi cô là "mẹ", ngay cả khi bố có đến cũng vô ích!Trò hề này nhanh chóng kết thúc, Lưu Nham cuối cùng vẫn không xin lỗi Từ Tử Kỳ.Khi người dẫn chương trình ở phía trước nói lời khai mạc, Từ Tử Kỳ đứng cùng với Mục Mộc ở xa nhất, rõ ràng rất không ưa gì nhóm của Lưu Hân Đồng.Mục Mộc lén tắt micro, nhỏ giọng hỏi Từ Tử Kỳ: "Thất Thất, dì Lưu đó thật sự là em gái của chị xinh đẹp sao? Họ cùng tuổi mà, không lẽ cũng là chị em sinh đôi?"Từ Tử Kỳ lắc đầu: "Tớ cũng không biết, dù sao tớ cũng không thích dì ta."Mục Mộc lại quay sang hỏi Hạ Tùng Khâu: "Anh Tùng Khâu, anh có nghĩ họ là chị em sinh đôi không?"Hạ Tùng Khâu không chắc chắn, trả lời: "Không giống lắm, chị Tâm Mi xinh đẹp hơn nhiều."Mục Mộc cau mày khó hiểu, trong kiếp trước cậu chưa từng gặp Lưu Hân Đồng, không biết người này thực sự là thế nào, chỉ cảm thấy dường như cô ta có ý đồ không tốt.Tại sao lại nhất định bắt Thất Thất gọi là "mẹ"? Càng như thế, Thất Thất càng phản cảm với chị Tâm Mi, quan hệ hai người sẽ càng căng thẳng.Mục Mộc thở dài, lại quay sang nói với Từ Tử Kỳ nói: "Thất Thất, đừng để ý những gì dì Lưu nói. Chúng ta không chơi với cô ta."Từ Tử Kỳ gật đầu nói: "Ừ, tớ không muốn chơi với cô ta, tớ muốn chơi với cậu và mọi người. Cảm ơn cậu và chị cậu vì vừa rồi."Cậu lại nói với Hạ Tùng Khâu: "Cảm ơn cậu nữa."Nếu không nhờ Hạ Tùng Khâu đỡ một tay, có lẽ cậu nhóc đã bị Lưu Nham đẩy ngã, như vậy thì xấu hổ lắm.Mục Mộc cười nói: "Không cần khách sáo, chúng ta là bạn tốt mà."Từ Tử Kỳ cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, hưởng ứng: "Đúng vậy, chúng ta là bạn tốt!"Có bạn thật tốt, sau này nếu có ai bắt nạt Mục Mộc, cậu nhóc nhất định sẽ đứng ra giúp bạn mình.Khi ba đứa trẻ túm tụm thì thầm, người dẫn chương trình ở phía trước giới thiệu: "Chào mừng mọi người đến với Nông trại Mặt Trời Nhỏ. Ở đây không chỉ có các loại rau quả và cây trồng, mà còn có một trang trại lớn. Các bạn nhỏ có thể cùng bố mẹ đi vắt sữa bò, mọi người có mong chờ không?"La Chu Chu phấn khích vỗ tay, hét lớn: "Mong chờ!"Cô bé chưa từng vắt sữa bò bao giờ!Những người khác cũng đồng thanh hò hét, bầu không khí lập tức trở nên sôi nổi.Người dẫn chương trình nói tiếp: "Nhưng trước khi đi vắt sữa bò, mọi người sẽ vào nhà kính rau giúp các cô chú nông dân hái rau. Nhóm nào hái được nhiều và nhanh nhất sẽ nhận được một phần quà bí mật! Cố lên nhé!"La Chu Chu nhanh chóng kéo tay bố nói: "Bố ơi, con muốn phần quà bí mật!"La Nghị Thần cười: "Được, bố sẽ cố gắng giành phần quà bí mật cho con."Bên cạnh, Đào Thi Nam cũng nói với mẹ mình: "Mẹ ơi, con cũng muốn quà bí mật."Trịnh Ngọc Đường: "Vậy hai mẹ con mình cố lên nhé!"Lưu Nham nghe thấy vậy, hét lớn: "Phần quà bí mật chắc chắn là của tôi!"Bên này, Từ Tử Kỳ cũng thầm quyết tâm không để Lưu Nham thắng!Mục Mộc không quan tâm lắm đến quà bí mật, nhưng chị cậu Mục Vấn Lai thấy các bạn nhỏ khác đều rất quyết tâm, thì thầm với cậu em nhỏ: "Đừng lo, chị sẽ giúp em giành được quà."Mục Mộc tưởng chị muốn phần quà, lập tức cũng hào hứng: "Chúng ta phải thắng!"Mục Bội Chi thấy hai đứa trẻ tràn đầy nhiệt huyết, cũng tự tin nói: "Nhà mình nhất định sẽ thắng!"Hạ Vân cúi xuống hỏi Hạ Tùng Khâu: "Khâu Khâu, con có muốn quà không?"Hạ Tùng Khâu gật đầu, anh muốn thắng để tặng quà cho Mộc Mộc.Người dẫn chương trình tranh thủ lúc không khí đang sôi nổi, phát dụng cụ cho từng nhóm, gồm găng tay, kéo, và giỏ đựng, rồi hướng dẫn họ vào nhà kính hái cà chua bi.Nhóm nhà Mục Mộc có ba người nên kết quả cuối cùng sẽ tính theo trọng lượng trung bình trên đầu người.Họ cũng không được làm hỏng cây cà chua, không được hái trái hư, nếu không sẽ bị trừ điểm.Mục Mộc đeo găng tay nhỏ, mang giỏ, cầm kéo, sẵn sàng hái cà chua bi.Khi tất cả đã chuẩn bị xong, người dẫn chương trình tuyên bố bắt đầu, thời gian là 30 phút.Lưu Nham ban đầu khí thế hừng hực, nhưng chỉ hái được nửa giỏ đã mất sức.Dù đeo găng tay, cầm kéo vẫn khiến tay thằng nhóc đau nhức. Đây là lần đầu nhóc làm việc này, sau khi cảm giác mới mẻ qua đi chỉ còn lại sự mệt mỏi.Lưu Hân Đồng cũng không khá hơn, cô ta hái được nửa giỏ thì bắt đầu xót tay, lo lắng sợ sẽ bị chai tay.Nếu mà nổi bọng nước thì không biết phải dưỡng bao lâu mới lành.Lưu Hân Đồng cố gắng thêm một lát, đứng thẳng lưng đau nhức, vẫy tay định bỏ cuộc, không cần quà bí mật nữa.Không ngờ Lưu Nham thấy cô ta nghỉ lập túc hối thúc:
"Cô mau lên, nhìn người ta hái được mấy giỏ rồi kìa! Mình không thể thua!"Lưu Hân Đồng ngẩng đầu nhìn, thấy chị mình thực sự đã hái được mấy giỏ, còn đang tiếp tục, động tác thuần thục như đã làm việc ở nông trại cả chục năm.Cô ta không định cạnh tranh làm việc tay chân với Lưu Tâm Mi, hời hợt nói: "Được, được, được, cô sẽ cố gắng nhanh hơn, nhưng con cũng phải nhanh lên chứ, nhìn xem em Tử Kỳ còn hái được nhiều hơn con kìa."Lưu Nham vốn vì nhìn thấy Từ Tử Kỳ hái được nhiều hơn mình nên mới đi thúc giục cô mình. MC đã nói rồi, sẽ tính theo trọng lượng mỗi người hái, vì vậy chỉ cần cô hái nhiều hơn một chút là được.Nhưng cô làm việc quá chậm chạp, không thể trông cậy vào được, khiến thằng bé đành nén giận tiếp tục hái.Từ Tử Kỳ vẫn ở chung một nhóm với Lưu Tâm Mi, nhưng hai người không nói chuyện với nhau, mỗi người tự làm việc riêng.Từ Tử Kỳ không muốn để Lưu Nham thắng, lập tức nỗ lực tăng tốc, chọn những quả cà chua bi đã chín, nắm chắc kéo cắt, "cạch" một tiếng cắt xuống một chùm, rồi cẩn thận đặt vào giỏ nhỏ của mình.Cậu nhóc nhanh chóng làm đầy giỏ nhỏ của mình, ngẩng đầu lên thì phát hiện phía trước Lưu Tâm Mi đã hái đầy hai giỏ lớn.Động tác của cô vừa nhanh vừa chính xác, hoàn toàn không kém gì các bác nông dân bên cạnh.Từ Tử Kỳ không chịu thua, lau mồ hôi rồi tiếp tục làm việc.Lúc này, cậu nhóc đã quên hẳn chuyện cạnh tranh với Lưu Nham, trong đầu chỉ nghĩ không thể để thua Lưu Tâm Mi.【 Thất Thất cố lên! 】【 Thất Thất thật chăm chỉ, chị Tâm Mi cũng hái siêu nhanh, cảm giác nhóm này sẽ thắng. 】【 Thất Thất còn siêng năng hơn cả Lưu Hân Đồng, cố gắng lên! 】Tình hình của La Chu Chu khá giống với Lưu Nham, lúc đầu cũng hăng hái vô cùng, nhưng sau khi hái được một giỏ thì bắt đầu cảm thấy mệt, đau tay. Khi cảm giác mới mẻ qua đi, cô bé bắt đầu thấy nhàm chán và buồn tẻ, giục giã bố hái nhiều hơn.La Nghị Thần thương con gái đau tay, vừa hái vừa nói: "Được rồi, bố sẽ hái thêm cho con. Chu Chu nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút."La Chu Chu lập tức thản nhiên nghỉ ngơi, thậm chí còn chạy qua chỗ Đào Thi Nam, đi theo cô bé hỏi: "Nam Nam, em không mệt à?"Đào Thi Nam tốc độ không nhanh lắm, nhưng vẫn chưa nghỉ, mỗi khi hái xong lại cẩn thận kiểm tra xem có quả hỏng không.Nghe thấy câu hỏi của La Chu Chu, Đào Thi Nam vừa hái vừa đáp: "Cũng hơi mệt, nhưng chúng ta đã nói sẽ lấy phần thưởng bí mật mà."La Chu Chu đã mất hứng thú với phần thưởng: "Để bố hái thêm là được, bố còn bảo chị nghỉ ngơi mà, chị nghỉ xong sẽ tiếp tục."Đào Thi Nam gật đầu: "Vậy chị Chu Chu cứ nghỉ ngơi một chút, em vẫn có thể tiếp tục."Trịnh Ngọc Đường đặt giỏ đã đầy sang một bên, nghe vậy thì động viên: "Nam Nam cố lên!"Đào Thi Nam vừa làm vừa nói: "Mẹ cũng cố lên nhé!"【 Chương trình thật biết cách hành hạ người, công việc này người lớn làm còn thấy mệt, vậy mà bắt mấy đứa trẻ làm ở nông trại. 】【 Thương mấy bé con, nhìn thôi cũng thấy tay đau rồi. 】【 Nam Nam nghỉ ngơi chút đi, tôi muốn làm thay cho cô bé quá. 】【 Đúng vậy, Nam Nam đi nghỉ cùng chị Chu Chu chút nhé, đừng để mệt quá. 】Bên này, Mục Mộc đang ngồi xổm bên cạnh giỏ kiểm tra những quả mà mẹ và chị gái đã hái. Cậu mới hái được nửa giỏ thì bị mẹ và chị kéo qua, bảo đi nhặt quả hỏng.Cành cà chua bi tuy không to lắm, nhưng để cắt được vẫn cần tốn chút sức.Kéo cắt cũng khá lớn, vừa đủ cho người lớn, nhưng với cậu bé bốn tuổi rưỡi thì dùng không dễ dàng, cắt một lúc đã thấy đau tay.Mục Mộc hiểu rằng dù có tiếp tục hái thì chẳng mấy chốc cũng không trụ được, vì vậy dứt khoát nghe lời mẹ và chị, cẩn thận kiểm tra từng chùm quả mà họ hái.【 Làm như cục cưng Mộc là hợp lý nhất, hái một chút cho vui rồi đi nhặt quả hỏng, vừa không quá mệt vừa không mất cảm giác tham gia. 】【 Có thể chương trình muốn các phụ huynh sắp xếp như vậy, nhưng những nhóm khác lại không nghĩ đến điều này. 】【 Đừng hái nữa, ai cũng đừng hái nữa, thương tay của các chị quá. 】【 Bé Lai cũng nghỉ chút đi, mặc dù con cao nhưng cũng mới mười tuổi thôi, dì thương con. 】【 Haha, không nói không biết, tôi luôn tưởng chị Mục đã học cấp ba rồi. 】Hạ Tùng Khâu sau khi làm đầy giỏ của mình, thấy Mục Mộc không hái tiếp thì thở phào. Anh cũng lo Mục Mộc hái nhiều sẽ đau tay, mà dùng cái kéo này thực sự không thuận tiện.Hạ Vân dừng lại nghỉ ngơi, thấy con trai vẫn đang chăm chú làm, không nhịn được nói: "Khâu Khâu, mệt thì nghỉ chút, chúng ta không vội đâu."Hạ Tùng Khâu không ngẩng đầu lên: "Mẹ nếu mệt thì nghỉ trước đi, con còn làm được."Phía trước, Mục Bội Chi nghe được cuộc nói chuyện của họ, cũng quay qua hỏi con gái: "Lai Lai, con có muốn nghỉ chút không? Qua phụ em trai nhặt quả hỏng nhé."Mục Vấn Lai: "Không cần đâu, con không mệt."Cô bé đã tính toán rồi, hiện tại nhóm Lưu Tâm Mi có vẻ đang dẫn đầu, nhưng họ cũng không thua xa lắm. Hơn nữa, nhóm cô bé đã phân công người nhặt quả hỏng riêng, nên tổng trọng lượng cuối cùng chưa chắc đã thua.Em trai muốn phần thưởng bí mật, cô bé nhất định sẽ giúp em giành được!Mục Mộc sau khi kiểm tra xong giỏ mới của mẹ và chị, định cầm kéo tiếp tục hái thì thấy chị gái mang thêm một giỏ đến, cầm lấy kéo của cậu nói: "Không cần em hái nữa, kiểm tra xong thì nghỉ ngơi đi."Mục Mộc vội nói: "Chị cũng nghỉ một chút đi!"Mục Vấn Lai chỉ trả lời "Không cần" rồi tiếp tục làm, dù đúng là hơi mệt nhưng cô bé vốn quen vận động, sức lực hoàn toàn đủ.Mục Mộc đành tiếp tục kiểm tra quả hỏng, cậu kiểm tra rất kỹ, cố gắng để giỏ không có quả hỏng nào.Mẹ và chị vất vả hái quả, cậu phải bảo đảm tất cả đều được tính trọng lượng, không để bị trừ gram nào.Kiểm tra xong giỏ mới, cậu ôm hai chai nước chạy đến chỗ mẹ và chị, nói: "Mẹ uống nước đi, chị cũng uống, còn mấy phút nữa thôi, nghỉ chút rồi làm tiếp."Mục Bội Chi nhận lấy chai nước con trai mang đến, mở nắp đưa cho con gái trước rồi mới uống của mình.Mục Vấn Lai uống một hơi hết nửa chai, đưa phần còn lại cho em trai hỏi: "Em có uống không?"Mục Mộc nhận lấy chai nước, uống hai ngụm, vừa uống xong thì nghe thấy người dẫn chương trình dùng loa hô lớn: "Đếm ngược ba phút! Mọi người cố lên!"-----Một ngày cuối tuần vui vẻ các tình iuuuu
"Cô mau lên, nhìn người ta hái được mấy giỏ rồi kìa! Mình không thể thua!"Lưu Hân Đồng ngẩng đầu nhìn, thấy chị mình thực sự đã hái được mấy giỏ, còn đang tiếp tục, động tác thuần thục như đã làm việc ở nông trại cả chục năm.Cô ta không định cạnh tranh làm việc tay chân với Lưu Tâm Mi, hời hợt nói: "Được, được, được, cô sẽ cố gắng nhanh hơn, nhưng con cũng phải nhanh lên chứ, nhìn xem em Tử Kỳ còn hái được nhiều hơn con kìa."Lưu Nham vốn vì nhìn thấy Từ Tử Kỳ hái được nhiều hơn mình nên mới đi thúc giục cô mình. MC đã nói rồi, sẽ tính theo trọng lượng mỗi người hái, vì vậy chỉ cần cô hái nhiều hơn một chút là được.Nhưng cô làm việc quá chậm chạp, không thể trông cậy vào được, khiến thằng bé đành nén giận tiếp tục hái.Từ Tử Kỳ vẫn ở chung một nhóm với Lưu Tâm Mi, nhưng hai người không nói chuyện với nhau, mỗi người tự làm việc riêng.Từ Tử Kỳ không muốn để Lưu Nham thắng, lập tức nỗ lực tăng tốc, chọn những quả cà chua bi đã chín, nắm chắc kéo cắt, "cạch" một tiếng cắt xuống một chùm, rồi cẩn thận đặt vào giỏ nhỏ của mình.Cậu nhóc nhanh chóng làm đầy giỏ nhỏ của mình, ngẩng đầu lên thì phát hiện phía trước Lưu Tâm Mi đã hái đầy hai giỏ lớn.Động tác của cô vừa nhanh vừa chính xác, hoàn toàn không kém gì các bác nông dân bên cạnh.Từ Tử Kỳ không chịu thua, lau mồ hôi rồi tiếp tục làm việc.Lúc này, cậu nhóc đã quên hẳn chuyện cạnh tranh với Lưu Nham, trong đầu chỉ nghĩ không thể để thua Lưu Tâm Mi.【 Thất Thất cố lên! 】【 Thất Thất thật chăm chỉ, chị Tâm Mi cũng hái siêu nhanh, cảm giác nhóm này sẽ thắng. 】【 Thất Thất còn siêng năng hơn cả Lưu Hân Đồng, cố gắng lên! 】Tình hình của La Chu Chu khá giống với Lưu Nham, lúc đầu cũng hăng hái vô cùng, nhưng sau khi hái được một giỏ thì bắt đầu cảm thấy mệt, đau tay. Khi cảm giác mới mẻ qua đi, cô bé bắt đầu thấy nhàm chán và buồn tẻ, giục giã bố hái nhiều hơn.La Nghị Thần thương con gái đau tay, vừa hái vừa nói: "Được rồi, bố sẽ hái thêm cho con. Chu Chu nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút."La Chu Chu lập tức thản nhiên nghỉ ngơi, thậm chí còn chạy qua chỗ Đào Thi Nam, đi theo cô bé hỏi: "Nam Nam, em không mệt à?"Đào Thi Nam tốc độ không nhanh lắm, nhưng vẫn chưa nghỉ, mỗi khi hái xong lại cẩn thận kiểm tra xem có quả hỏng không.Nghe thấy câu hỏi của La Chu Chu, Đào Thi Nam vừa hái vừa đáp: "Cũng hơi mệt, nhưng chúng ta đã nói sẽ lấy phần thưởng bí mật mà."La Chu Chu đã mất hứng thú với phần thưởng: "Để bố hái thêm là được, bố còn bảo chị nghỉ ngơi mà, chị nghỉ xong sẽ tiếp tục."Đào Thi Nam gật đầu: "Vậy chị Chu Chu cứ nghỉ ngơi một chút, em vẫn có thể tiếp tục."Trịnh Ngọc Đường đặt giỏ đã đầy sang một bên, nghe vậy thì động viên: "Nam Nam cố lên!"Đào Thi Nam vừa làm vừa nói: "Mẹ cũng cố lên nhé!"【 Chương trình thật biết cách hành hạ người, công việc này người lớn làm còn thấy mệt, vậy mà bắt mấy đứa trẻ làm ở nông trại. 】【 Thương mấy bé con, nhìn thôi cũng thấy tay đau rồi. 】【 Nam Nam nghỉ ngơi chút đi, tôi muốn làm thay cho cô bé quá. 】【 Đúng vậy, Nam Nam đi nghỉ cùng chị Chu Chu chút nhé, đừng để mệt quá. 】Bên này, Mục Mộc đang ngồi xổm bên cạnh giỏ kiểm tra những quả mà mẹ và chị gái đã hái. Cậu mới hái được nửa giỏ thì bị mẹ và chị kéo qua, bảo đi nhặt quả hỏng.Cành cà chua bi tuy không to lắm, nhưng để cắt được vẫn cần tốn chút sức.Kéo cắt cũng khá lớn, vừa đủ cho người lớn, nhưng với cậu bé bốn tuổi rưỡi thì dùng không dễ dàng, cắt một lúc đã thấy đau tay.Mục Mộc hiểu rằng dù có tiếp tục hái thì chẳng mấy chốc cũng không trụ được, vì vậy dứt khoát nghe lời mẹ và chị, cẩn thận kiểm tra từng chùm quả mà họ hái.【 Làm như cục cưng Mộc là hợp lý nhất, hái một chút cho vui rồi đi nhặt quả hỏng, vừa không quá mệt vừa không mất cảm giác tham gia. 】【 Có thể chương trình muốn các phụ huynh sắp xếp như vậy, nhưng những nhóm khác lại không nghĩ đến điều này. 】【 Đừng hái nữa, ai cũng đừng hái nữa, thương tay của các chị quá. 】【 Bé Lai cũng nghỉ chút đi, mặc dù con cao nhưng cũng mới mười tuổi thôi, dì thương con. 】【 Haha, không nói không biết, tôi luôn tưởng chị Mục đã học cấp ba rồi. 】Hạ Tùng Khâu sau khi làm đầy giỏ của mình, thấy Mục Mộc không hái tiếp thì thở phào. Anh cũng lo Mục Mộc hái nhiều sẽ đau tay, mà dùng cái kéo này thực sự không thuận tiện.Hạ Vân dừng lại nghỉ ngơi, thấy con trai vẫn đang chăm chú làm, không nhịn được nói: "Khâu Khâu, mệt thì nghỉ chút, chúng ta không vội đâu."Hạ Tùng Khâu không ngẩng đầu lên: "Mẹ nếu mệt thì nghỉ trước đi, con còn làm được."Phía trước, Mục Bội Chi nghe được cuộc nói chuyện của họ, cũng quay qua hỏi con gái: "Lai Lai, con có muốn nghỉ chút không? Qua phụ em trai nhặt quả hỏng nhé."Mục Vấn Lai: "Không cần đâu, con không mệt."Cô bé đã tính toán rồi, hiện tại nhóm Lưu Tâm Mi có vẻ đang dẫn đầu, nhưng họ cũng không thua xa lắm. Hơn nữa, nhóm cô bé đã phân công người nhặt quả hỏng riêng, nên tổng trọng lượng cuối cùng chưa chắc đã thua.Em trai muốn phần thưởng bí mật, cô bé nhất định sẽ giúp em giành được!Mục Mộc sau khi kiểm tra xong giỏ mới của mẹ và chị, định cầm kéo tiếp tục hái thì thấy chị gái mang thêm một giỏ đến, cầm lấy kéo của cậu nói: "Không cần em hái nữa, kiểm tra xong thì nghỉ ngơi đi."Mục Mộc vội nói: "Chị cũng nghỉ một chút đi!"Mục Vấn Lai chỉ trả lời "Không cần" rồi tiếp tục làm, dù đúng là hơi mệt nhưng cô bé vốn quen vận động, sức lực hoàn toàn đủ.Mục Mộc đành tiếp tục kiểm tra quả hỏng, cậu kiểm tra rất kỹ, cố gắng để giỏ không có quả hỏng nào.Mẹ và chị vất vả hái quả, cậu phải bảo đảm tất cả đều được tính trọng lượng, không để bị trừ gram nào.Kiểm tra xong giỏ mới, cậu ôm hai chai nước chạy đến chỗ mẹ và chị, nói: "Mẹ uống nước đi, chị cũng uống, còn mấy phút nữa thôi, nghỉ chút rồi làm tiếp."Mục Bội Chi nhận lấy chai nước con trai mang đến, mở nắp đưa cho con gái trước rồi mới uống của mình.Mục Vấn Lai uống một hơi hết nửa chai, đưa phần còn lại cho em trai hỏi: "Em có uống không?"Mục Mộc nhận lấy chai nước, uống hai ngụm, vừa uống xong thì nghe thấy người dẫn chương trình dùng loa hô lớn: "Đếm ngược ba phút! Mọi người cố lên!"-----Một ngày cuối tuần vui vẻ các tình iuuuu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com