TruyenHHH.com

Dm Edit Nhoc Con Lam Nung Tot So Nhat Huong Dan Nuoi Con Theo Phat He

Edit & Beta: Đòe

Mấy đứa trẻ đang chơi điên cuồng đã được bố mẹ đưa đi rửa tay chuẩn bị đi ăn tối, chỉ có cặp mẹ kế con riêng Lưu Tâm Mi và Từ Tử Kỳ là có vẻ không hợp không khí.

Lưu Tâm Mi đang bận lo cho mấy quả dưa chuột của mình, một nhát đập dao bẹp dí ba quả dưa, cô cẩn thận cắt thành từng miếng và cho ra đĩa, sau đó rưới nước sốt tỏi lên khiến món ăn trở nên rất bắt mắt.

Bên cạnh là một nồi đầy ắp sườn heo kho tàu thơm lừng, ăn kèm với nộm dưa chuột rất hợp.

Khi Từ Tử Kỳ đi ngang qua, ngửi được mùi thơm của món sườn heo kho mà không khỏi hít thêm hai hơi rồi còn nuốt nước miếng.

Nhưng nhóc vẫn cố tình trương ra cái vẻ mặt lạnh lùng, không chủ động bắt chuyện với Lưu Tâm Mi.

Buổi chiều lúc ở cửa hàng đồ gỗ, Lưu Tâm Mi luôn học tập nhanh hơn nhóc, đến giờ kết thúc công việc thì hình dạng ban sơ của tác phẩm chim béo nhỏ đã ra thành, nhưng nhóc vẫn gọt đẽo mấy khúc gỗ kia, còn lâu lắc mới hoàn thành được.

Cậu chàng không thấy mình có gì thua kém Lưu Tâm Mi, chắc chắn là vì mình còn nhỏ và sức tay không mạnh như Lưu Tâm Mi nên mới học chậm hơn.

Ấy thế mà, Lưu Tâm Mi thỉnh thoảng lại lén lút chọc ghẹo cậu nhóc, thật sự rất trẻ con và khó chịu vô cùng.

Hiện tại nhóc không muốn đối đầu với người lớn phiền phức này chút nào.

Từ Tử Kỳ nuốt nước miếng, ngẩng đầu kiêu ngạo đi ngang qua Lưu Tâm Mi, thậm chí không thèm liếc nhìn nồi sườn heo kho tàu lớn.

Cậu nhóc thầm khen ngợi khả năng tự chủ của mình, cũng không phải là cậu nhóc chưa từng ăn đồ ngon, Lưu Tâm Mi cứ mơ mộng có thể đưa cậu nhóc vào khuôn khổ chỉ vì một nồi sườn kho tàu đi.

Lúc rửa tay, Từ Tử Kỳ nhân cơ hội tới gần Mục Mộc hỏi: "Mộc Mộc, mẹ cậu nấu những món gì vậy?"

Mục Mộc phấn khích nói: "Mẹ tớ và dì Hạ cùng nhau nấu đó! Có gà hầm nấm với khoai tây thịt bò, còn có rau muống xào, mướp hương xào trứng và rau trộn cà chua."

Từ Tử Kỳ chỉ nghe thôi đã biết là rất ngon rồi, nhóc quyết định đi ăn trực nhà người khác, đầu tiên là khen một câu "Dì Mục và dì Hạ giỏi quá", sau khi thấy Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu nghe vui tai thì mặt dày hỏi: "Nếu mọi người ăn không hết thì có thể chia cho tớ một phần được không? Một phần nhỏ là được rồi."

Mục Mộc hơi bất ngờ, cậu quay đầu nhìn về phía Lưu Tâm Mi và ngập ngừng nói: "Được thì được thôi, nhưng mà sườn kho tàu của dì Lưu cũng rất thơm mà, hơn nữa còn là một nồi thịt siêu to."

Từ Tử Kỳ khẽ lầm bầm: "Tớ không thèm ăn cơm dì ấy nấu đâu."

Mục Mộc tắt mic nói thật nhỏ: "Vì sao vậy? Dì Lưu đối xử tệ với cậu hả?"

Từ Tử Kỳ cũng tắt mic theo cậu, ngoài lạnh trong nóng: "Dì ấy không phải mẹ của tớ."

Mục Mộc nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy là cậu coi dì ấy như thân thích trong nhà, nếu dì của cậu nấu cho cậu thì cậu cũng không ăn sao?"

Từ Tử Kỳ lẩm bẩm: "Nhưng mà dì ấy muốn làm mẹ tớ, mọi người đều nói mẹ kế là người xấu, còn nói rằng sau khi mẹ kế sinh ra em trai thì bố sẽ không cần tớ nữa."

Mục Mộc không nhịn được mà trợn mắt: "Ai nói với cậu như vậy?"

Thật quá độc ác khi nói những điều như vậy với một đứa trẻ vừa mất mẹ ruột.

Từ Tử Kỳ ủ rũ gục đầu xuống: "Mấy bạn ở nhà trẻ đều nói vậy, mấy đứa họ hàng cũng nói thế và thậm chí cả người lớn cũng nói sau lưng như vậy đó, tớ nghe thấy hết."

Mục Mộc cuối cùng cũng hiểu tại sao kiếp trước mối quan hệ giữa Từ Tử Kỳ và Lưu Tâm Mi luôn căng thẳng như vậy, thằng nhóc này tính cách vừa cứng ngắc vừa bướng bỉnh, còn hay để ý chuyện vụn vặt, hơn thế nữa từ nhỏ đã nghe người ta nói mẹ kế là người xấu và muốn tước đoạt mọi thứ của nhóc nên chắc chắn nhóc không có ấn tượng tốt với Lưu Tâm Mi.

Cho dù khi lớn lên có khả năng phân biệt đúng sai thì hắn cũng sẽ không thể hòa hợp với Lưu Tâm Mi vì những thành kiến ​​trong quá khứ.

Mục Mộc ngồi xổm trước chậu nước, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm căng ra khẽ thở dài.

Cậu trìu mến nhìn Từ Tử Kỳ bé nhỏ, nghiêm túc hỏi: "Cậu cũng nghĩ dì Lưu là người xấu sao? Dì ấy đã từng làm gì quá đáng với cậu chưa?"

Từ Tử Kỳ cẩn thận suy nghĩ, tức giận bắt đầu phàn nàn với các bạn: "Mỗi lần nhìn thấy tớ là mặt dì ấy rất khíu chọ, chắc chắn là không thích tớ rồi."

Mục Mộc: "Nhưng cậu cũng không thích dì ấy, khi nhìn dì không phải cậu cũng rất khíu chọ đó sao?"

Từ Tử Kỳ nghẹn ứ, lảng qua chuyện tiếp tục bóc phốt: "Giữa trưa ngày hôm nay dì ấy mua hai nắm cơm, nắm to thì dì ấy ăn, chỉ để lại cho tớ nắm nhỏ! Tớ tự giành lấy đó nếu không thì phải nhịn đói."

Mục Mộc: "Chẳng phải cậu không muốn nhận dì ấy làm mẹ sao? Vậy thì dì ấy tự mua đồ về ăn một mình là chuyện bình thường."

Từ Tử Kỳ phồng má, rất không phục liệt kê một loạt nữa: "Dì ta còn tranh cướp thầy của tớ, thấy tớ còn nhỏ mà bắt nạt tớ."

Mục Mộc: "Thì cậu cũng giành cơm nắm của dì ấy thôi."

Từ Tử Kỳ tức không nói nên lời: "Sao cậu có thể như vậy chứ? Cậu không còn coi tớ là bạn nữa đúng không? Cớ gì mà cứ nói thay cho người ngoài vậy?"

Mục Mộc vỗ đầu nhóc, "Chúng ta là bạn bè nhưng tớ chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi."

Từ Tử Kỳ vẫn tức giận, quay mặt đi không quan tâm đến Mục Mộc nữa.

Mục Mộc kiên nhẫn đến gần hỏi: "Thất Thất, nếu những người khác đều nói tớ rất xấu thì cậu còn muốn làm bạn với tớ nữa không?"

Từ Tử Kỳ ngay lập tức quên mất tức giận, nắm chặt tay đứng bật dậy: "Ai dám nói xấu cậu? Tớ thay cậu dạy dỗ cho họ một bài học!"

Mục Mộc buồn cười nói: "Không ai nói xấu tớ hết, tớ chỉ so sánh mà thôi. Người khác nói chưa chắc đã đúng, cậu phải tự mình đánh giá là tốt hay xấu."

Từ Tử Kỳ biết Mục Mộc nói có lý nhưng cậu nhóc vẫn không thay đổi thái độ đối với Lưu Tâm Mi, không bỏ cuộc quay sang hỏi Hạ Tùng Khâu: "Anh cũng nghĩ dì ấy là người tốt sao?"

Vẻ mặt Hạ Tùng Khâu khó hiểu: "Anh không quen biết dì ấy thì làm sao biết được dì ấy có phải người tốt hay không?"

Từ Tử Kỳ muốn tiếp tục tranh thì Mục Bội Chi và Hạ Vân đã dọn đồ ăn ra xong đang gọi Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu đi ăn cơm, nhóc đành phải nuốt lại lời nói.

Chương trình chuẩn bị tạm thời 3 chiếc bàn ăn hình chữ nhật được ghép lại với nhau cũng 6 chiếc ghế dài ở hai bên, rõ ràng là để bố mẹ ngồi cùng con.

Mục Bội Chi và Hạ Vân ngồi cùng một bàn, ở giữa là Lưu Tâm Mi và Đào Diệp Huy, sau đó mới là La Nghị Thần cùng Tiết Triều Đống.

Từ Tử Kỳ bị nhân viên công tác ấn xuống ngồi cạnh Lưu Tâm Mi, món sườn heo kho tàu trên bàn tỏa ra mùi thơm. Từ Tử Kỳ đã chịu đói một ngày, cố chấp ngồi im một chỗ không muốn động đũa.

Lưu Tâm Mi nhướng mày, gắp một miếng sườn bắt đầu gặm.

Cô đã từ bỏ việc phải duy trì hình tượng của bản thân, làm bất cứ điều gì khiến cô ấy cảm thấy thoải mái và ăn những món ăn ngon.

Từ Tử Kỳ âm thầm nuốt nước miếng không biết bao nhiêu lần, cuối cùng dứt khoát quay mặt đi không nhìn nữa.

Mục Mộc ở bàn bên cạnh cầm lấy đôi đũa Mục Bội Chi đưa cho, ngọt ngào nói: "Cảm ơn mẹ. Mẹ đã vất vả rồi, dì Hà cũng vất vả rồi ạ."

Mục Bội Chi bỗng nhiên cảm thấy công sức của mình suốt hai giờ không hề vô ích, cô gắp một đũa thịt bò bỏ vào bát nhỏ trước mặt Mục Mộc, cười nói: "Ăn thử xem có ngon không con."

Hà Tùng Khâu ngồi ở đối diện nhìn đồ ăn ngon trên bàn nhỏ giọng hỏi Hạ Vân: "Mẹ, đồ ăn là mẹ nấu hay dì Mục nấu ạ?"

Hạ Vân xấu hổ nói: "Dù cho mẹ có làm gì thì cũng là cô Mục hướng dẫn."

Hạ Tùng Khâu thầm nghĩ quả nhiên là thế, anh lễ phép nói với Mục Bội Chi: "Cảm ơn dì Mục ạ, mẹ con đã làm phiền dì rồi."

Mục Bội Chi bị anh làm cho bật cười, cô nhìn Hạ Vân nói: "Vân Vân, Tùng Khâu nhà em tinh tế thật đấy. Thôi được rồi, Tùng Khâu cũng đừng khách khí, nhanh ăn đi nào."

Hạ Tùng Khâu vừa mới gắp một miếng thịt gà cho Hạ Vân đã nghe thấy giọng nói phấn khích của Mục Mộc: "Ngon quá đi! Mẹ thật tuyệt vời!"

Đây là lần đầu tiên cậu được ăn món do chính tay mẹ nấu, không ngờ tài nấu nướng của mẹ lại tuyệt vời như vậy!

Mục Bội Chi rất hài lòng, cô lại gắp thêm cho cậu, cười nói: "Ăn ngon là được rồi, con ăn nhiều một chút, Tùng Khâu cũng ăn đi nhé."

Vừa nói cô vừa đổi đũa và gặp cho Hạ Tùng Khâu một miếng thịt.

Từ Tử Kỳ ghen tị quay mặt đi, sau đó thấy Lưu Tâm Mi dùng chiếc muôi lớn múc mấy miếng sườn đưa cho mình, vẻ mặt cô ấy bình thản hỏi: "Có muốn ăn không?"

Từ Tử Kỳ nhìn những miếng sườn hấp dẫn đó định giở trò cũ giành lầy thì Lưu Tâm Mi đã nhanh tay hơn cầm cái muôi đi, kiêu căng ngạo mạn nói: "Gọi chị đi."

Cư dân mạng nhìn thấy cảnh tượng này đều trở nên hoang mang.

【??? 】

【 Sai bối phận rồi! Không phải cô ấy nên dọa thằng nhóc gọi mẹ hả? 】

【 Dù có là ra sao đi nữa thì vẫn nên gọi là dì chứ nhỉ? 】

【 Chẳng lẽ đây là truyền thuyết mà quý vị nhắc đến ấy hả? 】

Mục Mộc ở bên cạnh lẳng lặng vây xem, nhịn cười nháy mắt với mẹ đồng thời giơ ngón trỏ ngắn cũn lên trước miệng, ý bảo mẹ đừng tham gia vào chuyện này.

Mục Bội Chi không kịp đề phòng bị cái nháy mắt wink của con trai tấn công vào thẳng trái tim, cô buồn cười xoa đầu con trai, giọng điệu như tức giận: "Nhóc con lanh lợi này"

Từ Tử Kỳ ngỡ ngàng nhìn Lưu Tâm Mi, vốn tưởng rằng Lưu Tâm Mi sẽ nhân cơ hội ép nhóc gọi mẹ nhưng không ngờ rằng cô lại yêu cầu nhóc gọi mình là chị.

Lưu Tâm Mi hơi không kiên nhẫn thúc giục: "Có gọi không đây? Không gọi thì dì tự ăn."

Từ Tử Kỳ thấy cô định bỏ muôi sườn kia vào bát của mình, nhóc không do dự nữa mà nhanh lẹ gọi chị ơi.

Vẻ mặt Lưu Tâm Mi thoải mái hơn, hào phóng múc sườn cho vào bát của Từ Thử Kỳ và nói: "Sau này không được gọi là dì nữa, dì xinh đẹp trẻ tuổi như này chỉ được gọi là chị thôi, nhớ chưa nào?"

Từ Tử Kỳ "ò" một câu rất có lệ, nóng lòng muốn bắt đầu ăn thịt.

Nhóc phải thừa nhận rằng món sườn heo kho do Lưu Tâm Mi làm thực sự rất ngon.

------

Cháy hết mình với mùa CKTG 2024 cùng T1, GAM và các "đội tuyển tôi yêu" khác nào mấy chế ơiiiiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com