TruyenHHH.com

Dm Edit Nhoc Con Lam Nung Tot So Nhat Huong Dan Nuoi Con Theo Phat He

Edit & Beta: Đòe

Hạ Tùng Khâu bước đến chỗ Mục Mộc trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt và vô số lời khen ngợi tứ phía. Bản nhạc này vốn là anh muốn kéo riêng cho Mục Mộc nghe, chỉ vì hôm nay Mục Mộc rủ biểu diễn chung, anh mới chọn cách trình diễn trước bao nhiêu người như vậy.

Nhưng không sao cả, chỉ cần Mục Mộc thích là được rồi.

Khóe môi Hạ Tùng Khâu khẽ cong lên, lúm đồng tiền bên má nhẹ nhàng hiện ra đúng lúc bị Mục Mộc bắt gặp.

Mục Mộc phấn khích nhảy khỏi hàng ghế khán giả, chạy về phía Hạ Tùng Khâu.

Khi hai người sắp lướt qua nhau, cậu vừa định ghé tai thì thầm điều gì đó, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Hạ Tùng Khâu nghiêng đầu, hạ giọng nói: "Mộc Mộc, cố lên nhé!"

Mục Mộc cong cong khóe mắt cười toe: "Em sẽ cố mà!"

Mục Bội Chi nhanh chóng bước theo phía sau, hai mẹ con cùng nhau tiến lên giữa sân khấu.

Lần này tạo hình của Mục Bội Chi rất giản dị, không lộng lẫy như mỗi lần biểu diễn trước kia, mà mang đến cảm giác dịu dàng, gần gũi như ở nhà.

Cô mặc một chiếc cardigan len màu kem nhạt, phối với váy dài chấm mắt cá. Mái tóc dài buông nhẹ, được buộc lệch một bên, lớp trang điểm mỏng nhẹ khiến nét sắc sảo thường thấy trở nên mềm mại hơn nhiều.

Cạnh cô, Mục Mộc mặc một bộ liền thân màu vàng nhạt, chất vải lông mịn khiến cậu trông như một chú gà con vừa mới nở.

Tóc mềm được stylist tạo kiểu bù xù như mới ngủ dậy, còn có hai cọng tóc nhỏ vểnh lên như sợi râu ngốc nghếch. Gương mặt trắng trẻo sạch sẽ chẳng hề trang điểm, nhưng môi đỏ tự nhiên, trông rất có sức sống.

Đôi mắt trong veo lấp lánh, như đang nhìn xuyên qua ống kính để gặp ánh mắt của từng người xem trước màn hình.

【Aaa bé Mộc nhìn tui kìa!】

【Ẩu rồi đó ba! Rõ ràng là đang nhìn tôi!】

【Kệ đi, hôn cái rồi tính tiếp, hehe】

【Sát thương nhan sắc! Hu hu hu thật sự có thiên thần xinh đẹp như cục cưng Mộc tồn tại trên đời sao?】

【Tui là "ngỗng may mắn" ngồi hàng ghế đầu đây, thật ra nhóc không ăn ảnh lắm đâu】

【??? 】

【Vẻ này mà bảo là không ăn ảnh á???】

【Thiệt mà, ngoài đời đáng yêu gấp mười ngàn lần! Trời ơi, chết vì nhan sắc tui cũng cam lòng!】

Dòng bình luận sôi sục hẳn lên, còn khán giả hàng ghế đầu thì hoặc là cắm đầu chụp hình quay clip lia lịa, hoặc là đắm đuối nhìn Mục Mộc không chớp mắt.

Âm nhạc nền vang lên tiết tấu vui tươi, nhẹ nhàng. Mục Bội Chi cất giọng hát trước, khiến cả hội trường đang còn nhốn nháo lập tức im phăng phắc, chăm chú lắng nghe.

"...Ước mơ không thể với tới thì đổi giấc mơ khác thôi
Tô màu tươi sáng cho chính cuộc đời mình
Hãy chọn sắc màu mà trái tim yêu thích
Cười lên nhé, danh vọng đâu phải là tất cả
Hạnh phúc là sống vui vẻ – thế mới là ý nghĩa thật sự"

【Hu hu hu giọng chỉa chia vẫn hay như xưa luôn】

【Cục cưng Mộc ơi phù hộ cho dì rút trúng vé concert cuối năm đi nha, cầu xin luôn đó】

【Khoan đã, mấy chị em ơi! Hình như lời bài hát bị sửa đúng không?】

【Đúng rồi á! Bản gốc là bài tình ca nhẹ nhàng mà, lời khác hẳn luôn】

【Sửa hồi nào vậy? Livestream tập luyện tui có coi mà, toàn hát lời cũ thôi mà】

【Nhưng livestream tập luyện không quay đầy đủ đâu, sáu nhóm đổi luân phiên, có lúc chị đẹp với bé Mộc không xuất hiện, chắc là do chương trình cố ý đó】

Lúc Mục Bội Chi hát, cô không hề nhìn khán giả hay ống kính, mà chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn Mục Mộc bé nhỏ bên cạnh.

Chờ cô hát xong đoạn đầu, Mục Mộc bắt đầu tiếp lời.

Giọng hát trẻ con mang theo chút non nớt, hòa cùng nhịp điệu tươi sáng, như suối trong khe núi mùa xuân róc rách chảy qua.

Khán giả bên dưới bất giác ngân nga theo, nhưng đều giữ âm lượng nhỏ hết mức, sợ làm phiền hai mẹ con đang trình diễn trên sân khấu.

"Chiếc máy bay giấy thuở ấu thơ
Cuối cùng cũng bay về lại tay em
Niềm vui ấy là gì nhỉ?
Là chân trần đuổi chuồn chuồn giữa ruộng đồng, đến mệt nhoài
Là ăn trộm hoa quả rồi bị ong chích đến phát sợ
Ai đó đang cười khẽ vậy?"

Mục Mộc vừa hát xong câu cuối thì bất chợt bật cười khẽ, như là đang phối hợp với nội dung trong lời bài hát.

【Đừng cười nữa bé yêu, tim chị đập loạn rồi】

【Tui bò quanh nhà như con gián đây nè】

【A a a muốn phát điên luôn! Bé Mộc hát siêu cấp đáng yêu!】

【Phát âm rõ ràng, không hề chênh phô, bắt nhịp cực chuẩn, hơi thở cũng rất ổn nữa】

【Quả nhiên là con trai ruột của chỉa chia! Mặt giống, giọng cũng giống, giọng hát lại còn hay, em bé đáng yêu thế này chỉ có thể là của chỉa chia thôi】

Phần sau là song ca, hai mẹ con nhìn nhau đầy ăn ý, tiếng hát hòa quyện như gắn kết tâm hồn của họ lại làm một.

Mục Mộc cảm nhận được sự dịu dàng và tình yêu toát ra từ giọng hát của mẹ. Cậu được bao bọc trong đó, như đứa bé nằm gọn trong bụng mẹ, cảm thấy yên bình, thả lỏng, chẳng cần lo nghĩ gì.

Mục Bội Chi lại lắng nghe rõ những biến chuyển nhỏ nhất trong giọng cậu, nụ cười nơi khóe môi lại càng thêm dịu dàng.

Khi bài hát kết thúc, khán giả bên dưới đồng loạt vỗ tay như sấm, tiếng gọi tên cuồng nhiệt vang vọng cả hội trường đó là cách họ thể hiện tình cảm với thần tượng của mình.

Nhưng Mục Bội Chi dường như chẳng nghe thấy gì cả. Cô cúi người bế con trai lên, hôn chụt một cái vào má cậu mềm mịn, giọng mang theo chút nghẹn ngào không dễ phát hiện: "Cục cưng hát hay cực kỳ luôn! Mẹ trước giờ còn không biết là con giỏi hát như vậy nữa đó."

Mục Mộc hơi nóng mặt, thở nhẹ một cái rồi nói: "Là tại mẹ dạy giỏi đó ạ."

Trước đó cậu còn lo mình sẽ kéo tụt phong độ của mẹ, may mà vừa rồi cậu đã vượt ngưỡng bản thân, từ đầu tới cuối không hề mắc lỗi nào.

Nhưng kể cả có hát lệch tông thật, cậu cũng sẽ nhất quyết hát cùng mẹ. Cơ hội thế này, lỡ mất rồi có khi chẳng bao giờ có lại được.

Tập phát sóng lần này kết thúc trong tiếng vỗ tay vang dội và những lời khen của các khách mời khác dành cho hai mẹ con. Trước khi livestream khép lại, màn hình ngập tràn dòng bình luận tạm biệt Mục Mộc và gia đình, dẫu ai nấy đều bịn rịn không nỡ rời xa, vẫn cố tranh thủ những phút cuối cùng để gửi lời chúc phúc của mình.

Mục Mộc một tay nắm tay mẹ, tay kia nắm tay Hạ Tùng Khâu, vui vẻ chạy về hậu trường thay đồ.

Từ Tử Kỳ chạy đến hỏi cậu: "Mộc Mộc, mọi người thật sự không ghi hình tiếp nữa hả?"

Mục Mộc gật đầu: "Mẹ tớ với dì Hạ chỉ ký hợp đồng quay bốn kỳ thôi. Tập sau sẽ có bạn nhỏ khác chơi cùng cậu, Thất Thất sẽ có bạn mới đó."

Từ Tử Kỳ rơm rớm nước mắt: "Nhưng tớ muốn chơi với cậu cơ, tớ không muốn bạn mới."

Mục Mộc vỗ vỗ vai cậu nhóc, giọng non nớt dịu dàng an ủi: "Đừng khóc mà Thất Thất, cậu vẫn có thể đến nhà tớ chơi mà, mọi người vẫn có thể chơi với nhau mà. Nhưng phải đối xử thật tốt với bạn mới đó nha, không được bắt nạt người ta đâu."

Từ Tử Kỳ nghẹn ngào không nói nên lời. La Chu Chu đứng bên cạnh thở dài, rồi quay sang Mục Mộc nói: "Mộc Mộc em yên tâm đi, chị sẽ trông chừng cậu ấy, nhất định không để cậu ấy bắt nạt bạn nhỏ nào khác."

Từ Tử Kỳ trừng mắt nhìn La Chu Chu, La Chu Chu chẳng hề sợ, trừng lại còn dữ hơn.

Dù gì Thất Thất cũng không mạnh bằng cô bé, mềm không ăn thì cô bé cứng luôn, đảm bảo giúp Mộc Mộc dạy dỗ Thất Thất ngoan ngoãn.

Nghe La Chu Chu nói vậy, Mục Mộc cảm kích đáp: "Cảm ơn chị Chu Chu, Thất Thất giao cho chị nha!"

Tiết Hoài Viễn cũng chen lại gần: "Còn có anh nữa, anh cũng giúp được."

La Chu Chu bật cười: "Mộc Mộc em xem, anh Hoài Viễn cũng về phe chị rồi, bọn chị sẽ chăm sóc tốt cho Thất Thất, còn cả Nam Nam nữa."

Mục Mộc cũng nở nụ cười: "Vậy thì tốt quá, có dịp mọi người đến nhà em chơi với anh Tùng Khâu nha!"

Mấy đứa nhỏ liên tục gật đầu đồng ý. Từ Tử Kỳ lau nước mắt, rấm rứt hỏi: "Mộc Mộc, tớ có thể ôm cậu một cái được không?"

Mục Mộc dang hai cánh tay ngắn cũn ra: "Tất nhiên là được rồi!"

Từ Tử Kỳ nhào tới ôm chặt cậu, đã ôm rồi thì chẳng buông nữa, mãi đến khi bị La Chu Chu kéo ra.

"Cậu ôm xong rồi thì đến lượt tụi tôi." La Chu Chu nói.

Thế là Mục Mộc bị từng người một ôm lần lượt, cuối cùng cậu quay lại nhìn Hạ Tùng Khâu, cái người từ đầu tới giờ vẫn im lặng rồi chẳng chờ cậu nói gì, đã chủ động nhào vào lòng anh, làm nũng: "Anh Tùng Khâu, mọi người đều ôm em rồi, sao anh không ôm em vậy?"

Hạ Tùng Khâu giang tay ôm lấy Mục Mộc, nhưng miệng lại nói: "Anh đâu có phải chia tay với em, chúng ta có thể chơi cùng nhau mỗi ngày mà."

Giọng điệu khoe mẽ ấy khiến Mục Mộc bật cười thành tiếng.

Từ Tử Kỳ vừa nín khóc được một lúc, nghe thấy câu đó lại tức đến phát khóc tiếp.

La Chu Chu đứng bên cạnh trêu: "Thất Thất cậu sao cứ khóc hoài vậy? Tôi chưa từng gặp cậu bé nào thích khóc như cậu luôn á."

Từ Tử Kỳ hung hăng lau nước mắt, định nói câu gì ngầu ngầu, nhưng mở miệng ra vẫn mang theo giọng thút thít: "Tôi muốn khóc thì khóc, cậu làm gì được tôi?"

Đào Thi Nam vội vàng khuyên: "Thất Thất đừng giận mà, chị Chu Chu chỉ đùa thôi. Chị Chu Chu à, Thất Thất đang buồn lắm rồi, chị đừng nói cậu ấy như vậy nha."

La Chu Chu bất đắc dĩ thở dài: "Con trai đúng là phiền thật."

Dù vậy, cô bé vẫn đưa tay xoa đầu Từ Tử Kỳ, miễn cưỡng an ủi vài câu.

Chờ đám nhỏ rề rà dặn dò đủ điều xong, Mục Bội Chi và Hạ Vân cũng đã chào tạm biệt các phụ huynh khác. Hai người dẫn Mục Mộc và Hạ Tùng Khâu chuẩn bị về nhà.

Hành lý ở khách sạn đã được người khác thu dọn từ sớm và gửi thẳng ra sân bay.

Thịnh Hạo Tồn cùng Kỷ Bình Chi đang đợi trong xe. Thấy Mục Bội Chi bước ra, cả hai người đàn ông đồng loạt mở cửa xe đi xuống.

Thịnh Hạo Tồn còn đang định ôm người vợ mấy ngày không gặp, thì chưa kịp giơ tay ra đã thấy Mục Mộc như viên đạn nhỏ lao đến ôm chặt lấy chân dài của ông.

Thịnh Hạo Tồn cong môi, bế thốc cậu lên, sau đó lại nghe con trai ríu rít kể: "Bố tới rồi à? Bố có xem livestream không? Tối nay con hát song ca với mẹ đó! Mẹ còn khen con hát hay! Mọi người đều nói con hát rất hay luôn! Bố nói đi!"

Thịnh Hạo Tồn cười nhạt, vỗ nhẹ mông cậu: "Được rồi, bố biết con hát hay rồi."

Mục Mộc ngẩng đầu hỏi: "Vậy bố không khen con hả?"

Thịnh Hạo Tồn hơi bất lực: "Nhỏ xíu mà đã không biết khiêm tốn là gì."

Mục Mộc bĩu môi nói: "Lớn lên rồi con sẽ khiêm tốn. Giờ thì con thích được khen mà."

Thịnh Hạo Tồn dứt khoát đặt ông con vào trong xe, bàn tay to xoa mặt con một cái, khiến má cậu phúng phính biến dạng, rồi vẫn với giọng trầm lạnh quen thuộc nói: "Cục cưng hát giỏi lắm, gần như hát hay ngang với mẹ con rồi. Vậy được chưa?"

Mục Mộc gật đầu tạm hài lòng: "Thế mới đúng chứ. Bố sau này phải chủ động học hỏi mẹ nhiều hơn đó nha."

Thịnh Hạo Tồn khẽ bật cười: "Thằng nhóc thối tha này."

Chưa đợi Mục Mộc phản bác, Mục Bội Chi đã giơ tay chọt đầu Thịnh Hạo Tồn: "Không được nói con trai em như vậy. Đồ đàn ông thối tha."

Mục Mộc đắc ý làm mặt quỷ với ông bô, bắt chước mẹ nói: "Bố là đàn ông thối tha, con không phải thằng nhóc thối tha."

Thịnh Hạo Tồn uất ức nhìn vợ, nhưng Mục Bội Chi chẳng thèm để ý, cùng Mục Mộc leo lên hàng ghế sau, để ông một mình bị đày ra ghế phụ.

Bên kia, Hạ Tùng Khâu nhìn Kỷ Bình Chi đầy ngạc nhiên: "Cậu tới đón bọn cháu á?"

Kỷ Bình Chi cười giải thích: "Cậu tiện đi công tác bên này, tiện đường ghé qua đón mọi người."

Nói rồi hắn nhìn sang Hạ Vân, mở cửa xe: "Tiểu Vân chắc cũng mệt rồi, lên xe nghỉ chút đi."

Hạ Vân khẽ gật đầu, chờ Hạ Tùng Khâu lên xe trước, cô mới từ tốn bước theo sau.

Kỷ Bình Chi theo thói quen giơ tay che trần xe cho cô. Hạ Vân quay đầu liếc anh một cái, Kỷ Bình Chi làm như không có gì, khẽ mỉm cười: "Lên đi, ngồi trong xe nghỉ một chút."

Hạ Vân xách váy bước lên xe, Kỷ Bình Chi thì rất tự giác ngồi vào ghế trước.

Hai chiếc xe lặng lẽ nối đuôi nhau chạy về phía sân bay. Mục Mộc mới lên xe được một lúc đã bắt đầu buồn ngủ, Thịnh Hạo Tồn đành phải bế con đợi lên máy bay.

Thịnh Hạo Tồn dỗ cho cậu ngủ ngon rồi quay sang nói với Mục Bội Chi: "Em xem thằng nhóc này, nói ngủ là ngủ. Nếu anh không đến thì em lại phải bế nó lên máy bay rồi."

Mục Bội Chi liếc nhìn con trai đang ngủ say, hạ thấp giọng: "Thì em có bế không nổi đâu? Nói nhỏ thôi, đừng làm ồn đến cục cưng."

Thịnh Hạo Tồn thầm nghĩ nhóc thối tha này ngủ rồi thì có bom nổ cũng không tỉnh, máy bay cất hạ cánh gì cũng chẳng ảnh hưởng.

Nhưng ông không dám nói ra, nói rồi thể nào cũng bị vợ lườm cho.

Cậu ngủ say trông ngoan đến lạ. Thịnh Hạo Tồn không nhịn được, dùng đầu ngón tay khẽ chọc vào má con trai, mỗi cái chọc là một cái lúm, mềm như bột mì mới ủ.

Thế nhưng còn chưa kịp chọc đến lần thứ ba thì đã bị Mục Bội Chi cau mày hất tay ra, không vui lắm: "Lớn đầu rồi còn nghịch như con nít. Đừng phá giấc ngủ của con."

Thịnh Hạo Tồn rút tay lại, cười gượng, thôi để hôm nào vợ không có ở bên, ông sẽ tha hồ bắt nạt tên nhóc này lúc ngủ vậy.

Khi máy bay cất cánh, Mục Bội Chi cẩn thận quan sát Mục Mộc có bị đánh thức không. Thấy cậu vẫn ngủ ngon lành, cô mới yên tâm.

Bên ngoài cửa sổ là cả thành phố lung linh ánh đèn về đêm, rực rỡ như sao rơi. Cô chỉ liếc nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt.

Trong khoang máy bay yên tĩnh đến mức khiến người ta không tự chủ được mà suy nghĩ mông lung.

Tháng Bảy năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Mà khởi đầu của tất cả hình như chính là từ lúc cô quyết định đưa con trai út tham gia chương trình thực tế này.

Thật ra ban đầu, cô chỉ muốn nhân lúc ba đứa con lớn không có nhà, dẫn cậu út đi thư giãn một chút. Tham gia chương trình nuôi dạy con không chỉ giúp con làm quen với bạn bè cùng tuổi, mà còn để cô lấp đầy thời gian bằng công việc như thường lệ. Vậy nên mới đồng ý ký hợp đồng.

Không ngờ rằng, đi hết hành trình này, cô lại được làm quen lại với chính những đứa con của mình. Bởi vì sự bao dung của con mà cô có thể gỡ bỏ được nỗi khúc mắc từ thời niên thiếu, và may mắn thoát khỏi những bi kịch mà con gái cô từng kể lại.

Trước đây, cô chưa từng tin vào định mệnh. Nhưng dạo này, cô lại bắt đầu nghĩ có khi nào chính cậu con trai út đã thay đổi vận mệnh của cả gia đình họ?

Nhưng điều cô không biết là liệu con trai út có từng trải qua hết những bi kịch ấy không?

Cô không phải không nhận ra những dấu hiệu lạ trên người cậu đều chỉ về một khả năng duy nhất. Cô không dám hỏi, cũng không dám nghĩ tới.

Cô không dám tưởng tượng ra viễn cảnh một đứa trẻ từng đơn độc đi qua bao nhiêu tổn thương như thế, vậy mà vẫn có thể vô tư cười với cô rạng rỡ như nắng mai, vẫn có thể yêu thương cô nồng nhiệt đến vậy, dù cô là một người mẹ tệ đến thế nào đi chăng nữa.

Nhưng giờ đây, cô không thể tự lừa dối mình nữa. Dù sự thật ấy có thể hoàn toàn lật đổ cả mấy chục năm nhận thức trong cô, khiến cô đau đến mức không thở nổi.

Máy bay dần ổn định, Thịnh Hạo Tồn vừa đắp chiếc chăn mỏng cho con trai xong, ngẩng đầu lên thì phát hiện vợ mình không biết từ khi nào đã rơi nước mắt.

Ông hơi hoảng, lập tức nắm lấy tay cô, giọng nhẹ nhàng: "Vợ à, em làm sao vậy?"

Mục Bội Chi run rẩy dựa vào vai chồng, không phát ra tiếng nào, chỉ lặng lẽ òa khóc.

Ở hàng ghế bên cạnh, Mục Mục nhóp nhép miệng, trong mơ đang ăn một bữa đại tiệc cùng Hạ Tùng Khâu.

Đó là một nhà hàng mà Hạ Tùng Khâu từng kể với cậu, cái ngày anh bay mười mấy tiếng đồng hồ đến tìm cậu đi xem phim. Anh bảo: "Lần sau sẽ đưa em đi thử."

Trong giấc mơ, Mục Mộc ăn ngon lành, vừa ăn vừa vui vẻ nghĩ nhà hàng Hạ Tùng Khâu chọn đúng là ngon thiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com