TruyenHHH.com

Dm Edit Nho Mai Khong Quen Nai Luong Thu Nai

*Cân trong chương là cân TQ, 1 cân = ½ kg

Triệu Phỉ Quân ăn xong bát bánh đúc liền rời đi.

Thật ra mấy túi đồ ăn khá nặng, nhưng đối với Triệu Phỉ Quân thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Lúc về đến cục các đội viên đang bắt đầu khóa huấn luyện thứ hai, trong đó có hai người mới mới tuyển hồi tháng tư, hai tay xách hai cuộn vòi chữa cháy nặng mười cân chạy về phía trước, vừa chạy vừa hô khẩu hiệu 1 2 3, mặc đồ tập nhìn như bầy husky.

Bọn họ nhìn thấy Triệu Phỉ Quân bước vào từ cửa chính, ánh mắt sáng rực, dốc toàn lực muốn thể hiện bản thân trước mặt Triệu Phỉ Quân. Nhưng do quá chú trọng bề ngoài, người anh em chạy lề bên trái đuối sức buông lỏng tay, vòi nước mười cân rơi trực tiếp lên ngón chân cậu ta, nam tử hán đại trượng phu đổ lệ ngay tại chỗ.

Triệu Phỉ Quân hất cằm, lạnh lùng vô tình: "Chiều luyện thêm."

"A." Đội viên chơi trội không thành, vừa làm trò mèo trước mặt đội trưởng Triệu vừa bị đối thủ bên cạnh cười nhạo.

Cười to nhất là tên hôm qua theo Triệu Phỉ Quân đi cứu người, tên Vu Hoài, rất háo thắng.

Cái nghề lính cứu hỏa này độ nguy hiểm cao, nhiều việc linh tinh, lương thấp, một khi đến hiện trường vụ cháy có thể không quay về được nữa, rất vất vả. Trước kia lính cứu hỏa đều là lính tại ngũ, nhưng vì thiếu nhân lực nên sau này ra chính sách mới, bắt đầu tuyển dụng công khai.

Hai nam sinh mới tới cũng mới 19 tuổi, tốt nghiệp cấp 3 đến từ nông thôn, xin làm lính cứu hỏa với niềm đam mê nhiệt huyết.

Triệu Phỉ Quân không tính là một cấp trên nghiêm khắc, thời gian giải lao sẽ đùa giỡn cùng đội viên. Hai người mới ban đầu rất sợ hắn, sau khi quen rồi cũng dám nói đùa với hắn.

Thấy tay hắn xách nhiều đồ ăn như vậy, cũng tới thời gian nghỉ ngơi, nịnh nọt chạy tới muốn cầm hộ hắn.

Nếu để bọn họ cầm hộ thật thì Triệu Phỉ Quân nào còn mặt mũi gì nữa, hắn không kiên nhẫn phẩy tay, túi khoai tây trong tay hắn theo quán tính thiếu chút nữa đập vào mặt một đội viên, "Dịch qua một bên."

Hôm nay là lão Dương đảm nhiệm huấn luyện viên, thấy đám đội viên mới cãi cọ trẻ trâu bên kia cũng không ngăn cản, dáng vẻ lưu manh ngồi xổm xuống hét lên với Triệu Phỉ Quân: "Đội trưởng Triệu, hôm nay ăn gì đấy!?"

Tên đầy đủ của lão Dương là Dương Kính Minh, năm nay 28, nhỏ hơn Triệu Phỉ Quân một tuổi, vẫn độc thân.

Lý do độc thân bí ẩn, nhưng theo khẩu cung của chính lão Dương là: thế giới muôn hoa muôn màu muôn vẻ, cớ sao lại phải treo mình trên cây.

Dương Kính Minh phong lưu thành thói, ngoài việc mỗi ngày nghĩ xem nên ăn gì, thì cũng là nghỉ phép ra ngoài "ăn gì".

Triệu Phỉ Quân phớt lờ, nhưng lấy một quả táo trong túi, giơ lên ném về phía y.

Lão Dương thân thủ lợi hại, lưu loát đỡ được quả táo.

Hai đội viên nhỏ bên cạnh mắt lấp lánh vỗ tay.

Mang theo bộ lọc cấp 10.

"Đội trưởng Triệu ném ngầu quá đi!"

"Người cũng siêu ngầu!"

Trước đây Triệu Phỉ Quân là bộ đội vũ trang, sau khi xuất ngũ trực tiếp đến cục phòng cháy nộp hồ sơ xin việc, lúc phỏng vấn phẩm chất và năng lực đều đạt điểm tối đa, lại có giấy chứng nhận xuất ngũ, trong lúc tại ngũ thành tích xuất sắc, lập tức được làm đối tượng bồi dưỡng trọng điểm trong cục. Năm ngoái đội trưởng cũ không gắng gượng được nữa nên làm đơn xin nghỉ, đồng thời đề xuất Triệu Phỉ Quân. Sau nhiều lần cân nhắc, đến đầu năm thân phận đội trưởng của Triệu Phỉ Quân mới được chứng thực.

Ngần ấy năm, nhiệm vụ lớn bé gì Triệu Phỉ Quân cũng đã trải qua, anh em bên cạnh đều là những người vào sinh ra tử cùng nhau. Từ hai năm trước cấp trên trong cục đã cố ý cho hắn tiếp nhận, lại không ai không phục cách làm việc của hắn, cho nên việc bàn giao cũng là chuyện đương nhiên.

Dương Kính Minh cùng lứa với hắn, trước khi Triệu Phỉ Quân dọn ra sống một mình vào đầu năm nay, trước đó hai người là bạn cùng phòng, cho nên quan hệ cũng tốt hơn.

Nhưng quan hệ tốt không có nghĩa Triệu Phỉ Quân sẽ dung túng y cẩu thả. Thấy thời gian nghỉ đã hết mười phút, Dương Kính Minh gặm xong táo, vỗ tay thổi còi tập hợp.

Triệu Phỉ Quân xách túi đồ ăn ra sau bếp. Dì Trần đã về, đang rửa nồi.

"Dì Trần, chuyện trong nhà không sao chứ?"

"Ài, đừng nhắc nữa." Dì Trần nhận đồ từ tay hắn, mở ra nhìn thử, mặt đầy u sầu: "Cũng không biết là tạo nghiệt gì, chị gái vốn đã gặp phải thằng cặn bã, làm em trai bị đả kích lớn quá mất hồn mất vía, hôm nay đi thăm, thấy hồn cũng chẳng còn!"

Triệu Phỉ Quân cười nhẹ, cảm thấy dì nói quá lên rồi.

Chuyện nhà người ta hắn cũng không tiện bình phẩm, nhưng dì Trần vốn là người không giấu được lời, bây giờ có người nói chuyện cùng dì, liền thao thao bất tuyệt: "Cậu nói xem một cô gái chưa lập gia đình, 24 tuổi, đương độ đẹp nhất, sao lại phải đi vào đường cùng, không phải thằng kia thì không gả nữa?"

Họ hàng của dì Trần hồi trẻ sinh được một đôi long phượng thai, em trai thì nghịch ngợm, chị gái từ nhỏ đã ốm đau liên miên, tính cách dịu dàng ít nói, cho nên được chiều hơn một chút.

Một cô gái được lớn lên trong chiều chuộng tự nhiên sẽ thiếu hiểu biết thực tế về thế giới bên ngoài, kết quả của việc sống lâu trong nhà kính là nhìn ai cũng thấy đó là người tốt, thấy người nghèo sẽ muốn giúp đỡ, lúc đứng chờ xe buýt nhìn thấy người ăn xin tứ chi khỏe mạnh, dù có cân nhắc đến mấy cũng chỉ là giảm tiền cho từ 10 tệ xuống 5 tệ, cuối cùng còn cổ vũ đối phương có tay có chân nên đi tìm việc làm.

Người chị tốt bụng không phụ sự mong đợi, thi vào đại học trọng điểm. Cô gái hiền lành học chuyên ngành lịch sử, trong lúc học đại học còn đi làm thêm kiếm tiền trang trải phí sinh hoạt, nhận được tiền lương trước tiên sẽ mua quà cho ba mẹ và em trai. Đến thời điểm này, mọi thứ vẫn đang tiến triển tốt đẹp.

Cho đến khi tốt nghiệp quen biết một người đàn ông ở chỗ làm, lớn hơn cô khoảng 20 tuổi, đã có vợ có con.

"Con bé cứng đầu, người nhà có khuyên thế nào cũng không được." Dì Trần thở dài, nói: "Cũng không biết thằng cặn bã kia rót bùa mê thuốc lú gì cho nó."

Đôi long phượng thai này từ nhỏ đã xinh đẹp, người nhà lẫn họ hàng đều rất yêu quý. Nghe xong câu chuyện bất kể là ai cứ hễ rảnh ra là đi khuyên người chị, mà bùa mê của thằng cặn bã kia tác dụng quá dài, không ai khuyên nổi, quá áp lực cho nên người chị liền thu thập hành lý, nói muốn dọn ra ngoài.

Sau khi dọn ra thì không liên lạc với người nhà nữa, chỉ nhắn tin cho em trai cùng lớn lên từ tấm bé rằng đợi ba mẹ chấp nhận bọn cô thì sẽ dọn về.

Ba mẹ cô rất tức giận, nói không muốn nhận đứa con gái phá hoại gia đình người ta, lại còn không biết hối cải.

Chuyện này cứ giằng co mãi, ngoại trừ em trai thỉnh thoảng sẽ qua thăm chị, bóng gió với ba mẹ một chút thì chuyện sau đó chính là nhận được tin con gái mất.

Dì Trần cũng coi như nhìn mấy đứa trưởng thành, nói đến đây mắt đã ngấn lệ: "Nghe nói là nhảy sông lúc rạng sáng, video giám sát chỉ ghi được cảnh nó một mình đi đến bờ sông, cũng không để lại di ngôn gì, chỉ gửi tin nhắn cho ba mẹ nói xin lỗi."

Triệu Phỉ Quân ngồi bên cạnh tuốt râu ngô hộ dì, nghe thấy dì Trần nghẹn ngào, liền đưa cho dì tờ khăn giấy.

"Đội trưởng Triệu cậu nói xem, ba mẹ cực khổ nuôi dưỡng nó hơn hai mươi năm, lại không bằng thằng đàn ông tệ bạc bên ngoài hay sao?!"

Sau đó cảnh sát tìm được nơi ở và điện thoại của cô gái, phát hiện sau khi cô dọn ra vẫn luôn ở một mình, người đàn ông kia thỉnh thoảng sẽ qua thăm một lát, còn đâu đều mặc kệ, cũng không có ý định muốn li hôn.

Từ lịch sử trò chuyện cho thấy, sau khi đằng gái dọn ra ngoài một khoảng thời gian hai người vẫn gắn bó keo sơn như trước, nhưng kì quái là ba ngày trước khi đằng gái tự sát, không hề có lịch sử liên lạc nào cả.

Dì Trần lau nước mắt, sau khi trút được nỗi buồn, dì lại bắt đầu mắng nhiếc tên cặn bã: "Thằng đàn ông kia có gì tốt đâu? Lưu manh giả danh trí thức! Không bằng cầm thú! Sau khi biết con bé mất thì chối bỏ trách nhiệm, nhất quyết nói con bé dụ dỗ hắn ta!"

Người nhà cô ấy sai gì đây?

Sai ở chỗ đã nuôi dạy cô ấy quá tử tế, quá không biết nhìn người.

Sau khi biết tin con gái mất, người mẹ khóc ngất cả đi, người cha cố nén đau thương tổ chức tang lễ cho con gái, mấy ngày sau cũng đổ bệnh.

Hai chị em cùng nhau lớn lên tình cảm sâu nặng, ngày biết tin chị gái tự sát em trai đã đến thẳng nhà tên kia, phát điên đánh đối phương một trận.

Thời gian đầu không ai có thể chấp nhận, nhưng trong nhà cha lâm bệnh, em trai nghiễm nhiên trở thành trụ cột duy nhất chống đỡ. Cố gắng hết sức hoàn thành những chuyện phát sinh, không biết có phải do kìm nén quá không, mà người dần dần mất tinh thần.

Hôm nay dì Trần qua thăm, thấy cậu ta luôn ngẩn người ngồi trên giường, ai gọi cũng không phản ứng.

Ba mẹ cậu ta sợ hãi đưa người tới bệnh viện khám, nhưng không ra bệnh gì.

Triệu Phỉ Quân nghe tới đây mới hơi tò mò: "Thân thể không sao?"

Dì Trần lắc đầu, gọt vỏ khoai tây, nói: "Tây y Trung y đều khám qua, đều nói không sao."

Triệu Phỉ Quân an ủi bà: "Chắc là chịu đả kích quá lớn, lại phải luôn kìm nén hao tổn tinh thần, nếu không thử đưa đi bác sĩ tâm lý xem?"

"Ba mẹ nó cũng có ý này." Động tác của dì Trần nhanh nhẹn, trong lúc kể chuyện đã gọt xong năm củ, "Thời gian này nhà họ cũng khổ, ông trời thật không công bằng."

Thật sự không công bằng.

Tại sao thằng cặn bã kia vẫn sống tốt?

Mồm mép tép nhảy phủi sạch mọi chuyện, đến công ty vẫn còn có thể hô mưa gọi gió?

Dì Trần sống đến từng này tuổi, coi như nhìn thấu thói đời nóng lạnh, nhưng đối với chuyện này vẫn quá chán ghét, "Thằng kia thật sự không phải người."

Triệu Phỉ Quân phụ họa: "Quá hèn hạ."

"Ài." Dì Trần lại thở dài, ánh mắt dừng trên người Triệu Phỉ Quân, tiếc hận: "Nếu con bé gặp được đội trưởng Triệu thì tốt quá, xứng đôi."

Triệu Phỉ Quân chỉ cười.

Dì Trần dọn dẹp xong, đuổi hắn ra ngoài: "Cậu bận gì thì đi đi."

Triệu Phỉ Quân: "Được."

Triệu Phỉ Quân nghe xong câu chuyện, lúc đi ra nhìn nắng trên đỉnh đầu cũng hơi hoảng hốt.

Hắn chợt nhớ lại, năm đó sau khi tốt nghiệp cấp ba muốn đi nghĩa vụ, ông cụ nhà hắn luôn miệng khen hắn có tiền đồ, biết cống hiến cho quốc gia, nhưng thật ra trong lòng cũng không nỡ.

Không vì sao cả, chỉ là tham gia quân ngũ quá khổ.

Thế hệ ông cụ vất vả, cuộc sống mãi mới tốt hơn, tất nhiên không muốn cháu mình chịu khổ.

Sau khi Triệu Phỉ Quân xuất ngũ an toàn, ông cụ mừng rỡ nhất định phải mở cỗ mời họ hàng bạn bè tới ăn cơm, muốn khoe cháu trai. Không ngờ cùng ngày dọn cỗ xong, Triệu Phỉ Quân lại nói muốn làm lính cứu hỏa.

Mãi cho đến trước lúc lâm chung, ông cụ Triệu vẫn không yên lòng cháu trai, lo lắng hắn gặp phải bất trắc.

Ông tự hào về Triệu Phỉ Quân, nhưng vài năm trước khi mất vẫn luôn trằn trọc vì hắn.

Triệu Phỉ Quân đứng dưới nắng nghĩ, dù sao bây giờ cũng không ai trị được hắn, liền gọi điện thoại cho mẹ.

Mẹ hắn đang nấu cơm, không rảnh tay, nói được hai câu rồi cúp mất.

Triệu Phỉ Quân: "..."

Thôi vậy.

Đội trưởng Triệu bi thương vài phút, đang muốn đi huấn luyện tìm kích thích một chút, chuông cảnh báo liền vang lên.

45 giây sau Triệu Phỉ Quân và các đội viên đã sẵn sàng tới một tiểu khu, bắt rắn.

Bắt rắn được coi như hoạt động giải trí hàng đầu, vừa có thể làm phong phú thêm nền tảng kiến ​​thức vừa rèn luyện lòng dũng cảm.

Nhiệm vụ hôm này không có thách thức gì, là một con rắn lục, không biết chui vào một căn phòng tầng dưới trong tiểu khu kiểu gì, dọa một cô bé sợ muốn ngất đi.

Dương Kính Minh đứng bên cạnh chỉ huy lung tung: "Bên trái bên trái... ây da, mất rồi."

"Không sao, con này không có độc, cũng khá đẹp, bắt được coi như có lời."

"Sao nhà cô có nhiều loại cây thế này?" Dương Kính Minh chỉ vào một loạt cây chiêu tài ngoài ban công, tò mò hỏi.

Nữ sinh trốn phía sau Triệu Phỉ Quân, hơi đỏ mặt, ấp úng: "Chiêu tài ạ."

Dương Kính Minh mắt to trừng mắt nhỏ với cô một lúc lâu.

Lại một cô bé ngốc nghếch sùng bái trước bộ đồng phục phòng cháy chữa cháy của Triệu Phỉ Quân.

Mê tín thế này đội trưởng Triệu sẽ không thích em đâu!

Dương Kính Minh ra vẻ nhà mẹ đẻ, hất cằm kiêu ngạo, cô gái nhỏ không tài nào hiểu được.

Rắn lục nhát gan sẽ không chủ động tấn công con người, không nguy hiểm nhưng trốn rất nhanh, đội viên không có kinh nghiệm qua giờ cơm mới bắt được nó vào bao tải. Triệu Phỉ Quân cho cô gái kí tên, toàn bộ quá trình nói không quá năm câu, dưới ánh mắt muốn nói lại thôi của cô bình tĩnh dẫn đội quay về.

Lão Dương nhìn sườn mặt lạnh lùng cứng cỏi không hợp tình người của hắn, thở dài: "Đội trưởng Triệu, tạo nghiệp ha."

Lão Dương – lướt qua ngàn bụi hoa, phiến lá không dính người (giữ mình trong sạch) – đưa ra kiến nghị: "Không thì, ngày nghỉ ra ngoài trải chuyện đời cùng tôi đi ?"

Triệu Phỉ Quân: "Cút ngay, thằng em thối này."

Vu Hoài từ đằng sau biện hộ thay hắn: "Anh Dương, đội trưởng Triệu chắc là ngượng đấy."

Dương Kính Minh lắc lắc ngón trỏ, nói: "Cậu không hiểu đâu, nhóc con. Trong từ điển đội trưởng Triệu của cậu không có hai từ ngượng ngùng, cậu ấy chính là không hiểu tình thú, giả vờ đứng đắn, cuồng công việc."

Bộ lọc trong mắt Vu Hoài càng dày, nắm chặt tay: "Đây là mẫu người em muốn trở thành!"

Một người đàn ông trong lòng chỉ có sự nghiệp, quyến rũ chết người!

Nhóm người ríu rít về đến nửa đường lại nhận được tin phải đi xử lí gấp tổ ong bắp cày. Đây coi như bản nâng cấp của hoạt động giải trí, hệ số độ khó cao hơn bắt rắn không độc, Triệu Phỉ Quân không nói nhiều, quay một vòng đi qua.

Xử lý xong tổ ong bắp cày quay về cục cũng sắp hai giờ chiều.

Mặc quần áo bảo hộ trong thời tiết này cả người đã ướt sũng mồ hôi.

Triệu Phỉ Quân để ba người khác đi ăn trước, còn mình ở lại gara kiểm tra trang bị, cũng không đến mười phút.

Đi tới nhà ăn phải đi qua cửa chính, Triệu Phỉ Quân cúi đầu xem tin nhắn trên điện thoại, đi tới cây xanh chỗ cầu thang khóe mắt liếc thấy chiếc xe ở cửa ra vào có người đang ló đầu ra nhìn.

Triệu Phỉ Quân cất di động đi ra cổng lớn, sau khi đến gần nhìn rõ bộ dáng người đó, ngẩn người: "Sao cậu lại ở đây?"

Đối phương hiển nhiên cũng hoang mang không kém: "Sao anh cũng ở đây?"

Sáu chữ "Cục PCCC thành phố Viễn An" tỏa sáng lấp lánh sau lưng Triệu Phỉ Quân.

Hạ Nhất Niệm le lưỡi, chào hỏi lại lần nữa.

"Trùng hợp quá."

Triệu Phỉ Quân ngẩng đầu nhìn cậu, nhướng mày.

Hạ Nhất Niệm hơi thở dốc, trên tay còn cầm một cốc trà sữa, đã uống được một nửa.

Triệu Phỉ Quân hai tay ôm ngực, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cậu: "Làm sao?"

Hai tay Hạ Nhất Niệm bám lấy lan can, vì chạy nhanh quá trên trán đổ một ít mồ hôi, cũng vì bám chặt quá mà giữa đầu ngón tay và các đốt cũng đỏ ửng.

Tầm mắt cậu lướt qua bờ vai dày rộng của Triệu Phỉ Quân nhìn vào bên trong, sau đó lại đặt trên người hắn.

"Tôi muốn vào tham quan." Hạ Nhất Niệm cường điệu khoa tay múa chân, "Tôi cảm thấy nơi này rất dồi dào! Rất khí thế! Rất muốn bước vào cảm thụ hình thức làm công của nghề nghiệp cao quý!"

Triệu Phỉ Quân lạnh nhạt chỉ biển cảnh cáo trước cổng:

[Không phận sự miễn vào.]

Hạ Nhất Niệm: "..."

Đôi mắt to trắng đen rõ ràng ngó trái ngó phải, cuối cùng ánh mắt rơi vào tờ giấy đỏ trên bức tường bên ngoài phòng bảo vệ.

Ngón tay chỉ qua, không một chút chột dạ: "Tôi tới phỏng vấn!"

Triệu Phỉ Quân cười nhạo một tiếng.

"Tốt nhất là vậy."

Triệu Phỉ Quân ra hiệu với bảo vệ, mở cửa nhỏ bên cạnh ra, kéo người vào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com