TruyenHHH.com

Dm Edit Nho Mai Khong Quen Nai Luong Thu Nai

Hạ Nhất Niệm tâm sự cùng đối phương xong, chán muốn chết nằm trên xô pha nhìn xung quanh.

Vương Hữu Vi không am hiểu giao tiếp lắm, anh ta uống một hớp nước, ủ tay một lát, rốt cuộc mới hỏi vấn đề vẫn luẩn quẩn trong lòng: "Phải rồi, sao cậu lại biết tên của tôi?"

Hạ Nhất Niệm đang lắc lư khựng lại.

Cậu ôm balo vào ngực, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nghịch quai đeo, nói: "Người lính cứu hỏa đưa tôi lên nói cho tôi."

"Ồ!" Cậu nói như vậy Vương Hữu Vi cũng tin vậy, anh ta lại hỏi: "Tôi phải xưng hô với cậu thế nào?"

Hạ Nhất Niệm cười tà mị, đang định nổ một tí thì Triệu Phỉ Quân – người bị cậu dùng làm lá chắn – bước về phía này.

Hắn cởi áo khoác đồng phục chữa cháy, cột tùy ý lên hông, trên người chỉ mặc một chiếc ba lỗ màu đen.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng phía sau ra dấu Ok với Hạ Nhất Niệm.

Triệu Phỉ Quân mặc áo ba lỗ, sức mạnh tỏa ra toàn thân càng có cảm giác trực quan và lực công kích hơn so với khi mặc áo khoác. Tóc vì để tiện cho công việc mà cắt rất ngắn, lộ ra ngũ quan chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy ngay đây là một anh đẹp trai tiêu chuẩn, khi nhìn kĩ hơn, sẽ phát hiện mặt mày hắn mang vẻ trấn tĩnh thản nhiên tích lũy qua nhiều năm, là sự sự tin tỏa ra từ trong tim, khiến người ta cảm thấy rất an toàn.

Hắn đi về phía Hạ Nhất Niệm, không nói một lời mà vươn tay, đốt ngón tay lắc qua lắc lại, làm động tác lại đây với cậu.

Động tác mạnh mẽ, nhưng không hề có ý mất kiên nhẫn. Hạ Nhất Niệm chớp mắt nhìn Triệu Phỉ Quân, hắn nhướng mày, ý tứ trong mắt hiện lên rõ ràng.

Triệu Phỉ Quân nói được làm được, thật sự cầm lấy điện thoại của Hạ Nhất Niệm ngồi xuống cạnh hai người, mân mê alipay và wechat cho cậu.

Thân hình hắn cao lớn, ngồi trên ghế sofa dạng chân đã chiếm mất chỗ dành cho hai người, Hạ Nhất Niệm bị chèn ra tận tay vịn, nhưng lại muốn nhìn thao tác của hắn, vì thế nghiêng nửa người về phía Triệu Phỉ Quân, khuỷu tay chống lên sofa hơi lõm xuống.

Tư thế của cậu cần sự dẻo dai cực kỳ cao, Vương Hữu Vi ngồi bên cạnh không khỏi cảm thán, tố chất thân thể người trẻ tuổi thật tốt.

Triệu Phỉ Quân vừa thao tác vừa hỏi: "Tên?"

"Hạ Nhất Niệm. Hạ trong mùa hạ, số một, Niệm trong tưởng niệm."

"Số căn cước?"

"Ù..." Hạ Nhất Niệm mở cặp, lấy ra giấy tờ tùy thân trong ngăn kép, đọc từng số một lên: "4-4-0-8-8-2-2-0-0-1..."

"Nói to quá." Triệu Phỉ Quân ngắt lời cậu, duỗi tay cầm lấy căn cước, điền theo dãy số trên đó.

Hạ Nhất Niệm trong núi mới ra, chưa hiểu gì về thói đời hiểm ác.

Triệu Phỉ Quân nhìn ra cậu ngây thơ hồn nhiên, vừa chứng thực danh tính vừa dạy dỗ: "Giấy tờ tùy thân không thể tùy tiện đưa cho người khác xem, cũng không được đọc thành tiếng như thế, biết chưa?"

Hạ Nhất Niệm ngoan ngoãn gật đầu.

Internet ở đại sảnh không tốt lắm, thời gian chứng thực hơi lâu.

Triệu Phỉ Quân suy nghĩ lung tung, vừa phân tâm chú ý tới nhất cử nhất động của người bên cạnh.

Hạ Nhất Niệm ăn mặc rất sạch sẽ, vết bẩn trên ống quần cũng là lúc cứu người dính vào. Nam sinh tuổi này ít nhiều cũng có chút hành xử khác người, nhưng Hạ Nhất Niệm trừ việc rơi 79 tệ hung dữ với Triệu Phỉ Quân ra, thì thời gian còn lại đều rất ngoan.

Cậu nói cậu từ núi xuống, mới tới thành phố lớn, Triệu Phỉ Quân ban đầu còn tưởng cậu tới thành phố làm công, nhưng bất kể từ cách ăn mặc hay hành vi cử chỉ đều cho thấy Hạ Nhất Niệm rất có giáo dưỡng, ngược lại còn giống tiểu thiếu gia lớn lên từ thư hương (người có học).

Hai tay Hạ Nhất Niệm không rảnh rỗi chút nào, lúc nói chuyện với người khác nếu không nắm lấy dây cặp thì sẽ nghịch tua rua trên ghế.

Mười chín tuổi, không hiểu chuyện đời, không có tâm lý đề phòng, lúc nói chuyện với người khác sẽ vô thức nhìn vào mắt người ta, tay nghịch ngợm nhưng nét mặt rất nghiêm túc.

Thi thoảng còn an ủi Vương Hữu Vi, tính tình rất dịu dàng.

Quá dễ bị lừa.

Triệu Phỉ Quân ngắt lời hai người, đưa điện thoại cho Hạ Nhất Niệm, chỉ lên màn hình nói: "Số thẻ ngân hàng."

Hạ Nhất Niệm nhíu mày, nhận điện thoại lẩm bẩm : "Tôi hỏi người nhà đã."

Nói xong trực tiếp bấm một dãy số, trong lúc chờ đợi, mặt mày rối rắm sắp trào cả ra.

Cậu cũng không kiêng kị ở đây có hai người, sau khi cuộc gọi được kết nối, khuôn mặt đau khổ mềm mại hô một tiếng: "Sư huynh~"

Âm lượng điện thoại không to không nhỏ, có thể nghe được loáng thoáng giọng của người đầu bên kia.

Nhưng Triệu Phỉ Quân không có đam mê tìm hiểu riêng tư của người khác, hắn đứng lên đi ra ngoài, định hút một điếu với đội viên.

Đầu tiên Hạ Nhất Niệm lải nhải kể lể tất cả khó khăn gặp phải từ khi ra ngoài với sư huynh, sau đó thổi phồng bản thân lật ngược tình thế cứu một mạng người thế nào, Vương Hữu Vi ngồi bên cạnh nghe cũng phải đỏ mặt thay cậu.

Cũng không biết đứa nào rơi mất 79 tệ khóc nhè đâu.

Mãi đến cuối cùng, Hạ Nhất Niệm mới nói ra mục đích gọi điện: "Sư huynh, anh vào phòng em xem giúp em ngăn kéo bên phải bàn học, có phải có một cái thẻ ngân hàng không?"

Đợi khoảng ba bốn phút sau, đầu bên kia mới lại truyền đến giọng nam ôn hòa: "Không có đâu."

"Dạ?" Hạ Nhất Niệm lập tức suy sụp, "Anh tìm lại xem, là cái lần trước anh xin cho em ý, bên trong có tiền 10 năm thắt lưng buộc bụng của em!"

"Không có thật." Sư huynh bật cười, hỏi: "Lúc đi không phải em mang theo rồi à?"

Hạ Nhất Niệm muốn bật khóc, "Chẳng lẽ em làm rơi lúc xuống núi?"

Sư huynh bình tĩnh: "Cũng có thể."

Hạ Nhất Niệm nhắm mắt nhớ lại, không tài nào nhớ nổi lúc xuất phát có cầm thẻ theo hay không.

Nhưng lúc xuống núi đúng là cậu có cố đuổi theo một con thỏ xám mà té lăn quay, tuy balo bị quăng bay nhưng khóa kéo vẫn chắc chắn.

Hạ Nhất Niệm đỏ mắt, thì thầm: "Vậy thì thôi."

Sư huynh nghe giọng là biết ngay đứa nhỏ này lại muốn khóc, nén cười hỏi: "Thế bây giờ em còn tiền không?"

Hạ Nhất Niệm nức nở: "Không có, một đồng cũng chẳng có."

Trêu quá mức rồi, người ở đầu bên kia vội vàng an ủi mấy câu, sau đó đưa ra biện pháp giải quyết: "Thế này đi, ngày mai sư huynh xuống núi báo mất thẻ cho em trước, sau đó chuyển cho em ít tiền dùng tạm, được không?"

Hạ Nhất Niệm rầu rĩ vâng một tiếng.

Sư huynh tiếp tục an ủi: "Đoàn Đoàn* lớn rồi, phải học cách tự lập."

*团团:tròn tròn, tròn vo, tròn xoe, tròn lăn lông lốc,...

Hạ Nhất Niệm đốp lại: "Vậy anh đừng gọi nhũ danh của em nữa."

"Được." Thanh niên sảng khoái đồng ý, "Còn tiền là của sư huynh cho em mượn đấy, nhớ cho kĩ vào."

Vô tình, quá vô tình.

Hạ Nhất Niệm nỗ lực nén nước mắt, kiên cường: "Không sao hết."

"Vậy anh cúp đây, có chuyện gì nhớ phải gọi về."

"Vâng, bai bai."

Cậu tắt máy, cúi đầu trầm mặc mấy chục giây, rốt cuộc nắm chặt tay tươi tỉnh lại: "Non chồng nước nổi ngờ không lối, liễu rậm hoa tươi lại! Một! Thôn!*"

*Câu gốc: 山重水复疑无路,柳暗花明又一村: 'Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn' là hai câu trong bài thơ [Chơi thôn Tây Sơn] của thi nhân Lục Du, ví von gặp phải khó khăn biện pháp này không thành công thì còn biện pháp khác. Bản dịch thơ của Lê Xuân Khải.

Vương Hữu Vi: "..."

Triệu Phỉ Quân vừa hút thuốc xong đi vào: "..."

Triệu Phỉ Quân không biết sau khi hắn ra ngoài một lát Hạ Nhất Niệm đã gặp phải chuyện tuyệt vọng gì, hắn thật sự khó hiểu rốt cuộc ba mẹ cậu nuôi thế nào mà được một đứa con trai yểu điệu như vậy, mà làm sao lại còn có thể yên tâm thả Hạ Nhất Niệm lang bạt đến thành phố lớn?

Kỳ thật Triệu Phỉ Quân không quá thích nam sinh nữ sinh đụng một tí là khóc sướt mướt, nhưng hắn cũng không tùy tiện đánh giá tính cách của người khác, dù sao nhiều thứ cũng là trời sinh, ít nhất, riêng việc Hạ Nhất Niệm đánh đổi tính mạng túm lấy Vương Hữu Vi, trong lòng Triệu Phỉ Quân cũng có bộ lọc riêng dành cho cậu.

Khóc thì cứ khóc thôi, bạn xem người ta khóc xong là có thể làm thơ luôn kia kìa.

Con người có văn hóa có khác.

Hai người nghe xong câu chuyện, biết ngay hiện tại Hạ Nhất Niệm đang nghèo rớt mồng tơi.

Vương Hữu Vi chủ động đưa ra trợ giúp: "Không thì cậu cứ đến nhà tôi ở tạm trước đã?"

Anh ta nghĩ tới gì đó, cười ảm đạm: "Dù sao bây giờ nhà tôi cũng chỉ có một mình tôi, còn trống hai phòng nữa."

Hạ Nhất Niệm ôm chặt balo vào ngực, đôi mắt to trắng đen rõ ràng đảo một vòng, hỏi: "Không sao chứ?"

"Cậu cũng coi như là ân nhân cứu mạng của tôi, giúp cậu là chuyện đương nhiên mà." Vương Hữu Vi gãi ót, nói: "Hơn nữa, tôi cảm thấy rất thân thiết với cậu, trên người cậu có cảm giác rất quen thuộc, đây chắc là vừa gặp đã quen?"

Anh ta cười chân thành: "Hoan nghênh cậu tới."

Hạ Nhất Niệm cảm thấy lòng bàn tay truyền tới cảm giác đung đưa rất nhỏ, cậu cười tươi rói, gật đầu không do dự: "Được! Cảm ơn anh, Vương đại ca!"

Từ nhỏ tính cách Vương Hữu Vi đã hướng nội ngại ngùng, bất kể ở trường hay công ty, mọi người đều coi hắn là quả hồng mềm mà nắn bóp, đây là lần đầu tiên có người nhiệt tình gọi anh ta là Vương đại ca như vậy, Vương Hữu Vi thật sự rất cảm động.

Anh ta tiếp tục giúp Hạ Nhất Niệm đưa ra ý tưởng: "Bạn cấp ba của tôi là người môi giới bất động sản, sau khi cậu ổn định có thể nhờ cậu ấy tìm giúp một căn phòng mới. Như vậy đến lúc tôi có chuyện gì, cậu vẫn còn chỗ đặt chân."

Vương Hữu Vi nói đến cuối, tâm trạng từ từ trùng xuống.

Hạ Nhất Niệm vỗ vai anh ta, đối phương xua tay ra hiệu không sao, nhưng mắt đã phiếm đỏ.

Triệu Phỉ Quân nhìn hai người bàn bạc xong, cũng không nán lại lâu lắm, dọn dẹp một chút chuẩn bị đưa đội viên trở về.

Hắn vừa mới đứng lên liền nhìn thấy tin tức chuyển khoản trên màn hình Hạ Nhất Niệm.

Hạ Nhất Niệm cũng thấy, cầm di động, chớp đôi mắt to vô tội nhìn hắn.

Triệu Phỉ Quân nhướng mày, không nói gì.

Nhưng lúc Hạ Nhất Niệm theo hắn ra khỏi cửa lớn, Triệu Phỉ Quần cầm lấy điện thoại từ tay đối phương, trực tiếp nhập một dãy số vào, thay đổi ghi chú rồi lưu lại.

Hạ Nhất Niệm nhận lại nhìn thử, danh bạ có thêm một 'Triệu Phỉ Quân'.

"Số của tôi."

Triệu Phỉ Quân rút một điếu thuốc từ bao, không châm lửa, hất cằm bảo: "Có việc gì có thể gọi cho tôi."

Hạ Nhất Niệm nhẩm cái tên này hai lần.

Lúc đội viên của Triệu Phỉ Quân tới thúc giục mới ngẩng đầu, cười nói: "Được, cảm ơn."

Triệu Phỉ Quân trên mặt không có biểu cảm gì, thản nhiên kẹp điếu thuốc vẫy tay, sau đó đón nắng bước xuống cầu thang.

Lúc chạng vạng, nắng mặt trời ấm áp rám vàng rơi trên người Triệu Phỉ Quân, tựa như sáng ngời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com