TruyenHHH.com

Dm Edit Nho Mai Khong Quen Nai Luong Thu Nai

Triệu Phỉ Quân là một nhà tiên tri ẩn giật.

Hắn thật sự nằm mơ.

Trong mơ hắn tan làm về nhà, trong tay xách vài túi hoa quả và đồ ăn, cũng không biết là sốt ruột chuyện gì mà điện thoại cũng không buông đã chạy vào bếp nấu cơm.

Nấu được một nửa thì phát hiện món cà chua xào trứng không có cà chua, nhất thời bực mình dùng rau thơm bên cạnh thay thế, xào một đĩa trứng xào rau thơm.

Triệu Phỉ Quân nhìn mâm cơm suy tư, sau đó đổ vào thùng rác.

Vì thiếu cà chua mà hắn gấp gáp xoay quanh trong bếp.

Đi được 30 vòng thì hắn đột nhiên nhớ ra trước đây mình từng trồng cà chua trái cây ngoài ban công.

Hắn cảm thấy dùng cà chua trái cây để nấu ăn cũng không sao lắm, xoay người đi ra ban công.

Triệu Phỉ Quân thích trồng cây xanh ở ban công nhưng bình thường lại không chăm sóc, hắn vốn tưởng rằng khi đến nơi cũng chỉ nhìn thấy cành khô lá úa, nhưng không ngờ ban công bị lơ là bỗng trở nên tràn đầy sực sống, ý xuân dạt dào.

Bên cạnh máy giặt để một kệ gỗ cao 1m5, trên đó gieo trồng các loại rau dưa khác nhau, sinh trưởng tươi tốt. Trên bậu cửa sổ có vài chậu cà chua lá xanh biếc, điểm xuyết vài chùm quả.

Triệu Phỉ Quân mừng đến độ rơi nước mắt, vừa vươn tay muốn hái một chùm cà chua, giữa các phiến lá xanh đột nhiên vụt ra một người tí hon, trên đầu đính cánh hoa đỏ, nhìn không rõ dáng vẻ, trên tay cầm một chiếc xẻng nhỏ, tay kia chống nạnh giận dữ hét lên với hắn: "Không được hái!"

Người tí hon bực thành con cá nóc, dưới ánh nhìn chăm chú của Triệu Phỉ Quân nhảy lên cắn vào ngón tay hắn, giống như bị lông chim sượt qua, hơi ngứa.

Người tí hon nhìn gương mặt vô cảm của hắn, gấp gáp chảy nước mắt, giọt nước rơi lên mu bàn tay hắn.

Cậu lay tay hắn, vừa khóc vừa nói: "Đừng hái mà, nó còn chưa lớn đâu."

Có cơn gió dịu dàng thổi qua cành lá sum xuê trên ban công, thổi bay cánh hoa đỏ trên đầu người tí hon.

Trong cơn gió nhẹ, Triệu Phỉ Quân nhìn rõ gương mặt cậu.

Hạ Nhất Nhiệm cầm cành khô nho nhỏ, không ngừng chọc mu tay hắn, làm nũng nói: "Anh ơi ~ nó còn cần một bài hát thời gian mới có thể lớn được, anh chờ em hát xong rồi hái nha~"

"Ô ố ồ ~ ô ô ~ la lá là la ~~"

Triệu Phỉ Quân bừng tỉnh.

Đồng hồ sinh học kéo hắn ra khỏi giấc mộng, lúc Triệu Phỉ Quân tỉnh giấc ngoài trời mới vừa chuyển sang màu xám xanh.

Hắn ngơ ngác nhìn lên đèn trần.

Gương mặt đẫm nước mắt của Hạ Nhất Niệm nho nhỏ chợt lóe lên trong đầu hắn.

Cảm giác tê tê trên mu bàn tay bị nhánh cây nhỏ chọc dường như vẫn còn sót lại

Triệu Phỉ Quân sửng sốt, hơi nâng thân trên nhìn xuống tay, phát hiện bản thân đang nắm tay thật chặt, từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay đều tê dại.

Di động trên tủ đầu giường không ngừng đổ chuông ầm ĩ, Triệu Phỉ Quân nằm dài đến một phút mới chậm rãi thả lỏng tay.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuyên qua bức rèm màu be, đậu lên ga giường xám đậm, Triệu Phỉ Quân tắm dưới ánh nắng thật lâu mới chậm rãi thở ra một hơi.

Sau khi rời giường, Triệu Phỉ Quân lập tức chạy ra ban công, thấy trước mắt vẫn là cành khô lá úa như trước thì nhất thời không biết diễn tả cảm xúc ra sao.

Chậu cây cà chua nhỏ kiên trì chiến đấu đậu quả bị chủ nhân bỏ bê quá lâu, những quả xanh đỏ xen kẽ dường như đã ngừng phát triển, không hề có ý kéo dài hơn.

Nụ hoa héo hon đã tàn chỉ còn lại nhị hoa nhỏ khô quắt, nắng nhiều lại thiếu nước, lá vốn xanh giờ đây bị màu nâu xâm chiếm, phất phơ trước gió tràn ngập hơi thở đáng thương.

Triệu Phỉ Quân không đành lòng, cầm lấy bình xịt bên cạnh xịt vài lần.

Mặt đất vừa được tưới ẩm, phía sau liền truyền tới âm thanh mơ màng của Hạ Nhất Niệm: "Anh ơi, sáng nay ăn gì ạ?"

Triệu Phỉ Quân run tay, dòng nước có mùi chua chua xịt thẳng lên mặt cậu.

"..."

"... Anh ơi?"

Hạ Nhất Niệm đứng cạnh hắn kinh ngạc: "Anh sao thế?"

Triệu Phỉ Quân vẻ mặt rối rắm nghiêng mặt nhìn cậu, muốn nói lại thôi.

Tối qua Hạ Nhất Niệm high tới tận một giờ sáng mới đi ngủ.

Ăn nhiều gà rán bụng hơi chướng bèn đi quanh sofa trong phòng khách, sợ ồn đến Triệu Phỉ Quân nên không dám bật tiếng tivi, vừa hưng phấn đi vòng quanh vừa xem phim không tiếng.

Phim xem xong rồi không còn gì để làm, cậu quyết định đi tổng vệ sinh, trừ phòng Triệu Phỉ Quân thì đến bồn cầu cũng lau sạch.

Hết hưng phấn cậu liền đi ngủ, nằm trên giường nghịch điện thoại nửa tiếng, cuối cùng nghe Kinh Kim Cương thiếp đi.

Buổi sáng mơ màng mở mắt ra cậu còn tưởng mình bị muộn rồi, vội vã chạy ra khỏi phòng thì nhìn thấy Triệu Phỉ Quân đang cầm bình nước ngoài ban công suy nghĩ sự đời.

Hạ Nhất Niệm buồn ngủ không đi nổi, đương lúc Triệu Phỉ Quân đang trầm mặc, chậm rãi dựa đầu lên tấm lưng rộng lớn của hắn, ngáp một cái nói như mộng du: "Em muốn ăn mì trộn dầu ớt."

Triệu Phỉ Quân hơi nghiêng người, đỡ lấy vai cậu trầm giọng: "Không được làm nũng."

Hạ Nhất Niệm đang mơ màng thì bị nạt, mếu máo không chịu bỏ qua lay vạt áo Triệu Phỉ Quân, dựa vào hắn đứng thẳng.

Không làm nũng thì không làm nũng.

Vậy không làm nũng sẽ được ăn mì trộn dầu ớt sao?

Hạ Nhất Niệm nỗ lực mở to mắt, trông mong nhìn hắn.

Triệu Phỉ Quân mím môi, đẩy vai cậu hướng phòng khách nói: "Đi rửa mặt đi."

Ý là có thể ăn.

Hạ Nhất Niệm hoan hô, gần như nhảy bắn vào nhà vệ sinh.

Từ khu dân cư đến cục phòng cháy có rất nhiều cửa hàng, nhưng phần lớn đều là các hàng bán đồ đặc sản Viễn An, tất nhiên sẽ không có mì trộn dầu ớt.

Trong nhà đã có mì sợi, nhưng Triệu Phỉ Quân khẩu vị thanh đạm cho nên không có ớt bột, đành dùng mấy cây hành làm mì trộn mỡ hành cho hai người.

Hạ Nhất Niệm ra khỏi nhà vệ sinh, thấy trên bàn ăn không có mì trộn mà mình ước ao nháy mắt liền xụ mặt xuống, nhưng sau khi ăn hai miếng lại cười ngay.

Cậu ăn đến phình cả má, miệng nhỏ nhưng ăn miếng to, nghẹn thì uống mấy hớp sữa bò, chỉ chốc lát sau môi đã dính đầy mỡ hành và sữa trắng. Rõ ràng đang nhai nuốt khó khăn nhưng thấy Triệu Phỉ Quân nhìn mình thì nhất quyết phải cười một cái.

Triệu Phỉ Quân tức giận cầm giấy ăn lau miệng cho cậu, nói: "Ăn từ từ thôi, không ai tranh với cậu."

Hạ Nhất Niệm gật đầu, thế nhưng tốc độ không chậm lại.

Triệu Phỉ Quân sợ cậu sặc chết, lại rót thêm một ly sữa bò.

Hạ Nhất Niệm có bệnh chung của trẻ con, đó là không thích uống sữa nguyên chất, nhưng ép uống thì vẫn uống hết.

Triệu Phỉ Quân thỉnh thoảng có chút độc đoán nhưng phần lớn đều dân chủ. Hạ Nhất Niệm muốn thêm đường hắn cũng không ý kiến, sợ cậu ăn không đủ no còn đánh thêm một quả trứng cho vào.

Sữa đánh trứng rất thơm, Hạ Nhất Niệm uống liền hai cốc to, lại ăn một bát mì trộn mỡ hành lớn, lúc ra ngoài phải chống eo.

Giữa tháng 5, thành phố Viễn An vẫn còn cái se lạnh đầu hạ.

Hầu hết người sống trong khu dân cư cũ đều là người già, trời chưa sáng đã cầm quạt hương bồ ra dưới gốc cây hóng mát, trong công viên có người nhảy quảng trường, có người tập Thái Cực quyền, mọi người đều nói nói cười cười rất sôi động.

Hạ Nhất Niệm thích náo nhiệt, hồi còn ở chùa, kí túc xá cũng không được ồn ào chứ đừng nói là đến mấy chỗ công cộng.

Hạ Nhất Niệm ở trong chùa nhịn hết nổi, thích chạy vào núi chơi, thường chơi đến độ người ngợm dơ hầy. Có đôi khi bị Minh Đăng đại sư bắt gặp sẽ bị răn đe không có quy củ, nếu không bị phạt lên gác mái chép kinh thì cũng bị phạt quét kí túc xá.

Cậu vừa nhỏ vừa gầy, cầm cây chổi còn cao hơn bản thân quét nhà, mặt mũi thường xuyên dính đầy bụi.

Minh Đăng đại sư không cho các sư huynh hỗ trợ, mỗi lần quét là hết một ngày, không quét xong thì không được ăn cơm. Nhóc con không chịu nổi mệt, bụng lại đói, về sau vừa ngấn nước mắt vừa lau nhà, nước mắt rơi dọc theo chỗ vừa lau qua thành một đường uốn lượn.

Về sau Hạ Nhất Niệm chạy vào núi chơi sẽ nhớ kĩ phải tắm rửa sạch sẽ trước khi quay về chùa.

Đứa nhóc Hạ Nhất Niệm lanh lợi sẽ không phạm một lỗi hai lần.

Vì vậy lúc Diệp Thiên Sơn xách cặp da bước vào văn phòng, Hạ Nhất Niệm vừa pha xong một bình trà Thiết Quan Âm, cung kính giơ hai tay dâng trà lên, cất cao giọng: "Bác sĩ Diệp, buổi sáng tốt lành ạ!"

Tư thế như chuẩn bị bái sư học nghệ.

Bác sĩ Diệp hoảng sợ.

Đúng lúc anh cũng hơi khát, Diệp Thiên Sơn không khách khí nữa, nhận lấy một hơi uống sạch.

Hai người thoáng tỏa ra ảo giác chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Bác sĩ Diệp vỗ vai nhân viên nhỏ nhà mình, nói: "Làm việc chăm chỉ!"

Hạ Nhất Niệm nắm tay: "Em sẽ ạ!"

Diệp Thiên Sơn uống ly trà này cũng coi như bỏ qua chuyện Hạ Nhất Niệm "Đi cửa sau".

Thời gian vẫn còn sớm, hai người quyết định ngồi cạnh bộ dụng cụ pha trà trao đổi về công việc. Diệp Thiên Sơn giới thiệu nội dung công việc cho cậu, ngoài việc hàng tháng cố định tư vấn tâm lý cho lính cứu hỏa thì anh thỉnh thoảng phải đến thành phố khác mở hội thảo, nguyên nhân chính là vì thời gian hội thảo không cố định, anh sợ lúc mình đi công tác trong cục xảy ra chuyện gì thì không xử lý được, cho nên mới muốn tuyển thêm người.

Diệp Thiên Sơn nói tình huống tâm lý các lính cứu hỏa, Hạ Nhất Niệm sẽ lắng nghe chăm chú, anh nói một câu cậu liền ghi lại trên notebook, một nói một viết hơn hai tiếng đồng hồ, lúc Triệu Phỉ Quân gõ cửa cũng không nghe thấy.

Quần áo huấn luyện của hắn mang theo mùi mồ hôi, hẳn là vừa tập luyện xong.

Hắn không bước vào mà đứng ở cạnh cửa gọi: "Hạ Nhất Niệm."

Hạ Nhất Niệm đang ghi nhớ gì đó, đáp mà không ngẩng đầu. Diệp Thiên Sơn nghi hoặc hỏi hắn: "Tới đây làm gì?"

Triệu Phỉ Quân giơ tay lên, vất thẳng một hộp thuốc vào ngực Diệp Thiên Sơn.

Diệp Thiên Sơn cầm lên xem thử, là một hộp hỗ trợ tiêu hóa.

Hạ Nhất Niệm nhanh chóng viết xong một hàng, quay đầu lại vui mừng: "Anh!"

Diệp Thiên Sơn nhướng mày.

Triệu Phỉ Quân gật đầu với cậu, chỉ hộp thuốc trong lòng Diệp Thiên Sơn nói: "Một lát nữa uống một viên, nếu không sẽ không ăn được cơm trưa."

Hạ Nhất Niệm xoa bụng, cảm thấy bụng bớt chướng đi nhiều rồi, nhưng Triệu Phỉ Quân tập luyện vất vả xong vẫn nghĩ cho cậu mà đến đưa thuốc, Hạ Nhất Niệm xúc động vô cùng: "Anh, anh thật tốt quá đi!"

Triệu Phỉ Quân cầm một thẻ người tốt phất tay, đầu cũng không ngoảnh lại mà rời đi.

Diệp Thiên Sơn đưa thuốc cho cậu, nhìn Hạ Nhất Niệm uống xong mới làm bộ lơ đãng hỏi: "Cậu gọi Triệu Phỉ Quân là anh, mà lại gọi tôi là bác sĩ Diệp."

Bác sĩ Diệp tự cảm thấy mình và Hạ Nhất Niệm trò chuyện 2 tiếng đồng hồ, quan hệ đã tiến thêm một bước.

Hạ Nhất Niệm nuốt nước bọt, suy nghĩ: "Nếu không thì, em gọi anh là..."

Diệp Thiên Sơn nâng chén trà, ưu nhã uống một ngụm, khóe miệng hơi giương lên.

"Anh Sơn?"

"Sặc."

Anh Sơn ngã xuống ghế sofa, sau lưng nổi lên BGM "Loạn thế cự tinh"*.

Hạ Nhất Niệm vừa cười vừa cẩn thận cất hộp thuốc vào ba lô.

____

*Mình không xem phim nhưng từng nghe bài này, đoán chắc "anh Sơn" giống "Anh Long, anh Long" như bên nước mình 😂

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com