[ĐM Edit HOÀN] Trọng sinh trở thành vợ cũ của nam chính cố chấp - Trĩ Đường
[PN TỰ CHẾ] GIẤC MƠ
Cảnh báo: Đây không phải là của tác giả, mà của bạn yinchan14 tự viết thêm câu chuyện của họGiữa màn đêm tĩnh lặngThẩm Thành tỉnh giấc, trái tim đập dồn dập như vừa thoát khỏi cơn ác mộng.Hắn nằm bất động, mắt dán chặt lên trần nhà tối mờ, trong đầu vẫn còn in đậm những hình ảnh cuối cùng của giấc mơ. Trong mơ, Giản Thời Ngọ đã rời xa hắn, lặng lẽ biến mất khỏi cuộc đời hắn, như một hình bóng xa vời mà hắn không thể với tới.Trong giấc mơ ấy, Thẩm Thành nhìn thấy chính mình đứng bất lực trên cầu, hắn không tìm thấy cậu, lòng hắn tràn ngập sự hối hận, cảm giác này khiến hắn không thể thở nổi. Nỗi đau ấy như từng lưỡi dao cứa sâu vào tim hắnHắn cố tìm kiếm những hình ảnh cuối của Giản Thời Ngọ, nhưng tìm mãi chẳng thấy đâu. Những kỷ niệm giữa hai người hiện lên chớp nhoáng: tiếng cười của Giản Thời Ngọ, sự dịu dàng của cậu, và cả ánh mắt đầy tình cảm mà cậu đã dành cho hắn. Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng của giấc mơ, khi Thẩm Thành gần như chạm tới bàn tay của cậu, Giản Thời Ngọ đã biến mất vào hư vô.Tiếng thở dồn dập vang lên trong đêm, hắn cảm thấy hụt hẫng, trái tim như bị bóp nghẹt.Lấy lại bình tĩnh, hắn chợt tỉnh khỏi cơn mê muội, Thẩm Thành quay sang bên cạnh, hắn thấy Giản Thời Ngọ đang nằm ngủ bên cạnh. Ánh trăng mờ hắt qua cửa sổ, nhẹ nhàng phủ lên gương mặt thanh tú của cậu. Tim Thẩm Thành như ngừng đập trong khoảnh khắc. Cậu vẫn ở đây, ngay bên cạnh hắn, không phải là một giấc mơ hay ảo ảnh nào khác.Cảm giác xúc động trào dâng trong lòng Thẩm Thành, hắn không thể kiềm chế được. Hắn đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt Giản Thời Ngọ, từng ngón tay run rẩy lướt qua làn da mềm mại của cậu. Hắn tự nhủ rằng đây không phải là giấc mơ nữa, cậu thực sự đang ở đây. Không ai có thể cướp lấy ánh sáng của hắn đi nữa.Nhìn Giản Thời Ngọ đang ngủ bình yên bên cạnh, Thẩm Thành cảm nhận được sự thoã mãn từ sâu bên trong. Thẩm Thành biết rằng hắn không muốn đánh mất cậu thêm một lần nào nữa. Giản Thời Ngọ là người duy nhất hắn muốn bảo vệ và yêu thương trọn đời. Giấc mơ ấy làm hắn nhận ra một điều rằng, nếu còn có cơ hội, hắn sẽ không bao giờ để sự hối hận đó quay trở lại...Khi Thẩm Thành còn đang ngẩn ngơ nhìn Giản Thời Ngọ, cậu bất ngờ xoay người ôm lấy hắn. Tiếng tim đập vang vọng trong khắp căn phòng, Giản Thời Ngọ rục rịch, đôi mắt nhập nhèm mở ra, tò mò nhìn hắn. Giọng cậu khàn khàn vang lên giữa đêm tối: "Sao anh chưa ngủ, sao thế?" "Không có gì" Hắn đáp lời, ôm cậu chặt hơn.Nhận ra được sự run rẩy trong cái ôm của Thẩm Thành, cơn buồn ngủ của cậu dần vơi đi. Cậu đưa tay ôm lấy mặt hắn"Anh sao thế, gặp ác mộng à"Thẩm Thành đáp lời: "Ừ, một giấc mơ rất tồi tệ""Anh mơ thấy gì?" Giản Thời Ngọ khẽ hỏiCó lẽ vì sự sợ hãi, có lẽ vì đêm tối khiến con người ta yếu lòng, giọng Thẩm Thành vang lên trong đêm: "Anh mơ thấy chúng ta đã kết hôn, dù anh đã cố gắng đem đến những thứ tốt nhất cho em, nhưng vẫn không đủ, em vẫn khóc..." Giọng Thẩm Thành chùng xuống, nỗi đau từ giấc mơ dường như đang sống lại trong lòng hắn."Anh thấy em biến mất trong cơn mưa, anh đã chờ em rất lâu, nhưng vẫn không thấy em đâu... cảm giác ấy... thật không dễ chịu."Vừa nói, Thẩm Thành ôm cậu chặt hơn, như sợ rằng chỉ cần buông ra, cậu sẽ lại biến mất như trong giấc mơ.Giản Thời Ngọ im lặng một lúc lâu, có chút kinh ngạc trong lòng xen lẫn một chút đau lòng. Cậu khẽ thở dài, sự dao động trong lòng cậu bắt đầu tan vỡ.Cậu nhìn sâu vào trong đôi mắt của Thẩm Thành, Giản Thời Ngọ hít một hơi sâu, như đang lấy can đảm để nói ra những gì giấu kín trong lòng suốt bao lâu nay."Em không biết anh có tin không... nhưng mà..."Thẩm Thành bất ngờ nhìn cậu, trái tim như bị thắt lại. Hắn lặng người, không nói nên lời, chỉ chờ đợi Giản Thời Ngọ tiếp tục.
"Ngày ấy, em bị tai nạn, như anh đã mơ thấy. Em đã rời xa anh, nhưng không phải là lựa chọn của em. Khi tai nạn xảy ra, em cũng rất đau đớn và sợ hãi... Em muốn gặp anh lần cuối, em đã gọi anh rất nhiều, nhưng anh không nghe máy, số phận đã không cho chúng ta cơ hội ấy.""Nhưng khi em nghĩ rằng mình đã chết, bằng một cách nào đó... em đã sống lại. Em không thể giải thích được lý do, chỉ biết rằng số phận đã đưa em trở lại, cho em cơ hội thứ hai để gặp lại anh."Câu chuyện của Giản Thời Ngọ như một lưỡi dao cứa sâu vào lòng Thẩm Thành. Hắn không thể tin nổi những gì mình vừa nghe, nhưng sự chân thành trong ánh mắt của Giản Thời Ngọ khiến hắn không thể phủ nhận."Em đã sống lại," Giản Thời Ngọ tiếp tục, giọng nói của cậu run rẩy. "Nhưng em cũng mang theo tất cả ký ức về quá khứ, về những tháng ngày chúng ta đã bên nhau, và cả nỗi đau khi mất đi tất cả. Lần này, em không muốn mọi chuyện lặp lại nữa"Thẩm Thành im lặng, đôi tay hắn vẫn siết chặt lấy Giản Thời Ngọ. Hắn cảm nhận được sự chân thành, sự đau đớn mà cậu đã trải qua. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những gì hắn có thể làm là ôm chặt lấy cậu.Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán Giản Thời Ngọ"Em không cần phải sợ nữa. Lần này, anh sẽ không để em xảy ra chuyện như thế."Ánh mắt Thẩm Thành nhìn thẳng vào Giản Thời Ngọ. Trong cái nhìn ấy, có cả nỗi đau của quá khứ lẫn niềm khát khao hiện tại, như thể hắn muốn đốt cháy hết những khoảng cách đã từng ngăn cách họ. Giản Thời Ngọ nhìn hắn, đôi môi cậu khẽ run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà vì khát khao đang dâng trào trong lồng ngực.Không cần thêm bất cứ lời nào, Thẩm Thành vòng tay ôm lấy eo Giản Thời Ngọ, kéo cậu lại gần. Khoảnh khắc hai cơ thể chạm vào nhau, mọi thứ như ngừng lại. Hơi thở của cả hai trở nên nặng nề hơn, Thẩm Thành đặt một nụ hôn lên môi Giản Thời Ngọ. Ban đầu nụ hôn ấy nhẹ nhàng, như một lời thì thầm, nhưng ngay sau đó, sự kiềm chế biến mất, nhường chỗ cho cơn lốc cảm xúc mãnh liệt. Đôi môi họ quyện lấy nhau trong cơn say đắm không thể cưỡng lại, như thể họ đang cố gắng tìm lại điều đã mất.Bàn tay Thẩm Thành bắt đầu nhẹ nhàng lướt trên cơ thể Giản Thời Ngọ, cảm nhận từng đường nét quen thuộc. Giản Thời Ngọ không hề chống cự, ngược lại, cậu còn chủ động đáp trả, vòng tay ôm chặt lấy cổ Thẩm Thành, kéo hắn lại gần hơn. Những nụ hôn của Thẩm Thành di chuyển từ môi xuống cổ Giản Thời Ngọ, rồi dần dần khám phá từng centimet da thịt cậu. Mỗi nụ hôn đều chứa đựng sự trân trọng và yêu thương, nhưng cũng không thiếu phần cuồng nhiệt, như muốn khắc sâu dấu ấn của hắn lên cậu mãi mãi.Giản Thời Ngọ không thể kiềm chế được những tiếng rên rỉ nhỏ bé thoát ra, hơi thở gấp gáp theo từng nhịp đụng chạm của Thẩm Thành. Mỗi cử chỉ của hắn đều làm cậu thấy mình như đang bị cuốn vào một dòng xoáy cảm xúc không có điểm dừng. Cảm giác đó khiến cậu không còn là chính mình, nhưng cậu cũng không muốn thoát ra, mà chỉ muốn đắm chìm trong nó. Từng động tác của Thẩm Thành đầy yêu thương, dịu dàng mơn trớn cậu, như thể hắn đang khẳng định rằng lần này, cậu sẽ không thể nào rời xa hắn nữa.Dưới ánh trăng mờ bên ngoài cửa sổ, hai cơ thể hòa làm một, như một điệu vũ được định mệnh sắp đặt từ lâu. Hơi thở của họ hòa quyện, những lời thì thầm không thành tiếng, những cái chạm tay nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. Tất cả những vết thương của quá khứ, những hiểu lầm, những nỗi đau, dường như tan biến trong khoảnh khắc họ tìm thấy nhau lần nữa. Khi mọi thứ lắng xuống, Thẩm Thành và Giản Thời Ngọ nằm cạnh nhau, hơi thở dần trở nên bình tĩnh hơn. Giản Thời Ngọ khẽ tựa đầu vào ngực Thẩm Thành, cảm nhận nhịp tim đều đặn và vững chãi của hắn. Trong khoảnh khắc đó, cả hai không cần nói gì. Sự yên lặng này không hề khó chịu, mà ngược lại, nó mang đến cho họ một cảm giác bình yên sâu thẳm. Đó là sự yên bình mà họ đã khao khát từ rất lâu, nơi mà không còn những vết thương, những hiểu lầm chia cách, tấm màn che giữa hai người bỗng từ từ biến mất.Thẩm Thành nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Giản Thời Ngọ. Hắn cúi xuống, khẽ thì thầm bên tai cậu: "Lần này, anh sẽ không để em rời xa anh nữa. Không bao giờ."Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ đều rõ ràng hơn bao giờ hết. Họ đã từng bỏ lỡ nhau, nhưng giờ đây, định mệnh vẫn kéo họ lại, dù kiếp trước hay kiếp này. ___Hihi, tui thoã mãn rồi, tui nghĩ theo mạch truyện, với tính cách của 2 bạn, bé Ngọ sẽ không nói đâu, Thẩm Thành cũng sẽ tự tự tìm hiểu ra. Nhưng cái nết thích rõ ràng, nên là tự chế. hihihihi
"Ngày ấy, em bị tai nạn, như anh đã mơ thấy. Em đã rời xa anh, nhưng không phải là lựa chọn của em. Khi tai nạn xảy ra, em cũng rất đau đớn và sợ hãi... Em muốn gặp anh lần cuối, em đã gọi anh rất nhiều, nhưng anh không nghe máy, số phận đã không cho chúng ta cơ hội ấy.""Nhưng khi em nghĩ rằng mình đã chết, bằng một cách nào đó... em đã sống lại. Em không thể giải thích được lý do, chỉ biết rằng số phận đã đưa em trở lại, cho em cơ hội thứ hai để gặp lại anh."Câu chuyện của Giản Thời Ngọ như một lưỡi dao cứa sâu vào lòng Thẩm Thành. Hắn không thể tin nổi những gì mình vừa nghe, nhưng sự chân thành trong ánh mắt của Giản Thời Ngọ khiến hắn không thể phủ nhận."Em đã sống lại," Giản Thời Ngọ tiếp tục, giọng nói của cậu run rẩy. "Nhưng em cũng mang theo tất cả ký ức về quá khứ, về những tháng ngày chúng ta đã bên nhau, và cả nỗi đau khi mất đi tất cả. Lần này, em không muốn mọi chuyện lặp lại nữa"Thẩm Thành im lặng, đôi tay hắn vẫn siết chặt lấy Giản Thời Ngọ. Hắn cảm nhận được sự chân thành, sự đau đớn mà cậu đã trải qua. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những gì hắn có thể làm là ôm chặt lấy cậu.Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán Giản Thời Ngọ"Em không cần phải sợ nữa. Lần này, anh sẽ không để em xảy ra chuyện như thế."Ánh mắt Thẩm Thành nhìn thẳng vào Giản Thời Ngọ. Trong cái nhìn ấy, có cả nỗi đau của quá khứ lẫn niềm khát khao hiện tại, như thể hắn muốn đốt cháy hết những khoảng cách đã từng ngăn cách họ. Giản Thời Ngọ nhìn hắn, đôi môi cậu khẽ run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà vì khát khao đang dâng trào trong lồng ngực.Không cần thêm bất cứ lời nào, Thẩm Thành vòng tay ôm lấy eo Giản Thời Ngọ, kéo cậu lại gần. Khoảnh khắc hai cơ thể chạm vào nhau, mọi thứ như ngừng lại. Hơi thở của cả hai trở nên nặng nề hơn, Thẩm Thành đặt một nụ hôn lên môi Giản Thời Ngọ. Ban đầu nụ hôn ấy nhẹ nhàng, như một lời thì thầm, nhưng ngay sau đó, sự kiềm chế biến mất, nhường chỗ cho cơn lốc cảm xúc mãnh liệt. Đôi môi họ quyện lấy nhau trong cơn say đắm không thể cưỡng lại, như thể họ đang cố gắng tìm lại điều đã mất.Bàn tay Thẩm Thành bắt đầu nhẹ nhàng lướt trên cơ thể Giản Thời Ngọ, cảm nhận từng đường nét quen thuộc. Giản Thời Ngọ không hề chống cự, ngược lại, cậu còn chủ động đáp trả, vòng tay ôm chặt lấy cổ Thẩm Thành, kéo hắn lại gần hơn. Những nụ hôn của Thẩm Thành di chuyển từ môi xuống cổ Giản Thời Ngọ, rồi dần dần khám phá từng centimet da thịt cậu. Mỗi nụ hôn đều chứa đựng sự trân trọng và yêu thương, nhưng cũng không thiếu phần cuồng nhiệt, như muốn khắc sâu dấu ấn của hắn lên cậu mãi mãi.Giản Thời Ngọ không thể kiềm chế được những tiếng rên rỉ nhỏ bé thoát ra, hơi thở gấp gáp theo từng nhịp đụng chạm của Thẩm Thành. Mỗi cử chỉ của hắn đều làm cậu thấy mình như đang bị cuốn vào một dòng xoáy cảm xúc không có điểm dừng. Cảm giác đó khiến cậu không còn là chính mình, nhưng cậu cũng không muốn thoát ra, mà chỉ muốn đắm chìm trong nó. Từng động tác của Thẩm Thành đầy yêu thương, dịu dàng mơn trớn cậu, như thể hắn đang khẳng định rằng lần này, cậu sẽ không thể nào rời xa hắn nữa.Dưới ánh trăng mờ bên ngoài cửa sổ, hai cơ thể hòa làm một, như một điệu vũ được định mệnh sắp đặt từ lâu. Hơi thở của họ hòa quyện, những lời thì thầm không thành tiếng, những cái chạm tay nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. Tất cả những vết thương của quá khứ, những hiểu lầm, những nỗi đau, dường như tan biến trong khoảnh khắc họ tìm thấy nhau lần nữa. Khi mọi thứ lắng xuống, Thẩm Thành và Giản Thời Ngọ nằm cạnh nhau, hơi thở dần trở nên bình tĩnh hơn. Giản Thời Ngọ khẽ tựa đầu vào ngực Thẩm Thành, cảm nhận nhịp tim đều đặn và vững chãi của hắn. Trong khoảnh khắc đó, cả hai không cần nói gì. Sự yên lặng này không hề khó chịu, mà ngược lại, nó mang đến cho họ một cảm giác bình yên sâu thẳm. Đó là sự yên bình mà họ đã khao khát từ rất lâu, nơi mà không còn những vết thương, những hiểu lầm chia cách, tấm màn che giữa hai người bỗng từ từ biến mất.Thẩm Thành nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Giản Thời Ngọ. Hắn cúi xuống, khẽ thì thầm bên tai cậu: "Lần này, anh sẽ không để em rời xa anh nữa. Không bao giờ."Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ đều rõ ràng hơn bao giờ hết. Họ đã từng bỏ lỡ nhau, nhưng giờ đây, định mệnh vẫn kéo họ lại, dù kiếp trước hay kiếp này. ___Hihi, tui thoã mãn rồi, tui nghĩ theo mạch truyện, với tính cách của 2 bạn, bé Ngọ sẽ không nói đâu, Thẩm Thành cũng sẽ tự tự tìm hiểu ra. Nhưng cái nết thích rõ ràng, nên là tự chế. hihihihi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com