TruyenHHH.com

Dm Edit Hoan Sau Khi Xuyen Thanh Phao Hoi Nam Nho Chi Muon Ly Hon Nuoi Be Con

Editor + Beta: Nổ (Team Lạc Hoa Lâu)

Wordpress: lachoalau0207.wordpress.com

Wattpad: wattpad.com/user/lachoalau0207

Bạch Cô Cô chột dạ sờ bụng mình.

Hắn hỏi tiếp: "Sao thế?"

Nếu cậu vẫn là nấm nhỏ thì cậu có thể lấy nguyên vẹn thuốc ra khỏi cơ thể.

Nhưng bây giờ cậu không phải nấm nhỏ, cậu đã thành người rồi, vì không có linh khí nên cậu không làm được.

Bạch Cô Cô phồng một bên má, nghĩ thầm.

Tần Sóc lắc đầu: "Không sao, cảm ơn em đã nói cho tôi biết."

Thiếu niên đơn thuần mỉm cười với hắn.

Tần Sóc nghĩ chắc do cậu không biết tác dụng của loại thuốc này, nên mới bị nhị hoàng tử lợi dụng để hạ độc hắn.

Thiếu niên không hoàn thành nhiệm vụ mà còn nói chuyện này cho hắn, nhị hoàng tử chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu.

Hắn phải bảo vệ cậu thật an toàn mới được.

Tần Sóc bỏ bình nhỏ vào trong túi. Hắn nói với Bạch Cô Cô: "Cảm ơn em đã thẳng thắn, hết thảy đều rất quan trọng với tôi."

"Bạch... Bạch Cô Cô..."

"Ngài gọi em Tiểu Bạch là được rồi ạ." Bạch Cô Cô nói.

Tiểu Bạch?

Nghe như gọi thú cưng ấy nhở.

Tần Sóc nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cậu, gật đầu đồng ý: "Tiểu Bạch, em yên tâm, tôi sẽ bảo vệ em an toàn."

Tần Sóc nghĩ, thiếu niên cũng đâu tình nguyện cưới mình, mình làm liên luỵ đến cậu rồi.

Hắn không thể để cậu bị như vậy cả đời được.

"Nên là em cứ yên tâm ở đây trước, tôi sẽ bảo vệ sự an toàn của em thật tốt."

Nghe đến đây, Bạch Cô Cô thở phào nhẹ nhõm.

Cậu đã tạm thời được an toàn rồi, yeah.

Tần Sóc tiếp tục giải thích: "Bệ hạ đột ngột chỉ hôn, tạm thời tôi không thể từ chối. Nhưng mà em yên tâm, cho tôi chút thời gian, tôi nhất định sẽ xử lý tốt mọi chuyện, trả lại tự do cho em."

Tự do của cậu?

Là... Ly hôn?

Có chuyện tốt này luôn hả trời?

Đôi mắt thiếu niên lấp lánh.

Cậu nhìn biểu cảm của Tần Sóc, nghĩ thầm, thật ra thì không ly hôn cũng được.

Nhưng có thể tự do tất nhiên là tốt hơn rồi.

Bạch Cô Cô ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi, cảm ơn Tần tướng quân."

Ẻm ngoan quá.

Tần Sóc nói: "Vậy em nghỉ sớm đi, tôi còn chuyện phải xử lý, không cần chờ tôi đâu."

Bạch Cô Cô gật đầu.

Cậu mệt thật, chỉ muốn nằm thôi.

Nhưng cậu đang mặc trang phục cưới đẹp đẽ, không hiểu sao cậu lại muốn nhìn thấy Tần Sóc đẹp trai.

Tần Sóc ra ngoài, đến phòng bên cạnh thay bộ quần áo khác rồi bước vội vào trời đêm.

Bạch Cô Cô ngáp một cái, cởi bộ đồ màu đỏ trên người, mở chiếc vali nhỏ trong góc.

Cái vali nhỏ tồi tàn này trông giống như hành lý của nguyên chủ.

Bạch Cô Cô mở ra, đồ trong vali bật ra.

Bạch Cô Cô: "..."

Vali nhỏ này nhét bao nhiêu thứ vậy chứ?

Bạch Cô Cô tìm đồ ngủ màu trắng mặc vào, lấy ra một bộ quần áo mặc cho ngày mai, sau đó kéo vali lại.

Trong vali còn có trí não.

Bạch Cô Cô biết cái này dùng để kết nối, giống như máy tính hay điện thoại di động ở thời đại của họ.

Nhưng chỉ có đồ ngốc mới tiếp tục sử dụng trí não của nguyên chủ thôi.

Biết đâu được bên trong có máy định vị, máy nghe lén tùm lum cũng nên.

Nấm nhỏ có trí não nhưng không dùng được.

Bạch Cô Cô nhét lại trí não vào vali.

Cậu tiện tay tháo luôn vòng tay trí năng cất luôn vào vali.

Bạch Cô Cô chạy vào phòng tắm tắm rửa.

Cậu nghĩ mình có thể thao tác mấy thiết bị công nghệ cao này không. Lúc tắm cậu cứ do dự có hay không mãi. Cậu nghĩ lại thì sớm muộn gì cũng phải học những thứ này thôi.

Ai ngờ, thiết bị trí năng cảm ứng được có người bước vào, tự động mở khóa.

Wow, thế giới tương lai này đã ghê, quá là tiện nghi luôn.

Bạch Cô Cô được người máy phục vụ thoải mái tắm rửa, ủn mình vào ổ chăn, đi ngủ.

Cậu mơ về cái ngày mà thần thức của mình lần đầu tiên được mở ra.

Một con rồng vàng lớn lao lên bầu trời, cả Trái Đất đều được chiếu sáng bởi ánh sáng màu vàng.

Cậu nhận được một giọt máu của Thần Long, có thể tu luyện thành tiểu yêu quái.

Cũng không biết rồng lớn kia bây giờ ra sao nữa.

...

Tần Sóc thay quần áo, tới căn cứ huấn luyện ở sân sau.

Nơi này là sân huấn luyện riêng của hắn, chỉ có thể vào bằng sinh trắc học của hắn.

Tầng một của căn cứ huấn luyện có chuyên gia tinh thần lực đang nghiên cứu vấn đề tinh thần lực của Tần Sóc.

Tần Sóc là người đầu tiên được kiểm tra tinh thần lực ra cấp SS. Đó cũng là một trong những lý do nhiều người kiêng kỵ hắn đến vậy.

Trên thực tế, tinh thần lực của hắn còn đang tiếp tục tăng lên.

Thậm chí có khuynh hướng đột phá tinh thần lực thức hải.

Tinh thần lực của hắn từng bạo động mấy lần, tất cả đều dựa vào người trong phòng nghiên cứu này.

Tần Sóc gõ cửa, đối phương vẫn đang ở trên đài thí nghiệm.

Người nọ tên là Tống Tử Ngộ, từng là chuyên gia tinh thần lực nổi tiếng nhất đế quốc, nhưng sau bị người ta hãm lại và bị đày đến Hoang Tinh. Tần Sóc dẫn quân đi ngang qua Hoang Tinh, gặp Tống Tử Ngộ đang hấp hối, cứu anh ta một mạng và đưa anh ta rời khỏi Hoang Tinh.

Sau này, tinh thần lực của Tần Sóc bạo động, là Tống Tử Ngộ đã giúp hắn áp chế tinh thần lực. Từ đó, Tống Tử Ngộ chuyên trốn ở trong phòng huấn luyện của Tần Sóc để nghiên cứu tinh thần lực siêu cường của Tần Sóc.

Bị đày đến Hoang Tinh tức chỉ có chết.

Không ai biết Tống Tử Ngộ còn sống.

Tần Sóc vừa đến, Tống Tử Ngộ cười híp cả mắt: "Sao rồi, đại tướng quân, đối tượng tân hôn có thỏa mãn không? Người mới kết hôn mà còn có thời gian tới gặp tôi ha?"

Anh ta chỉ muốn ghẹo chút thôi, không ngờ Tần Sóc lại đáp lại.

Tần Sóc nghĩ đến dáng vẻ của thiếu niên, hắn gật đầu cười: "Em ấy rất tốt."

Tống Tử Ngộ: "..."

Chết tiệt, trả lời thật luôn kìa.

Nhìn biểu cảm của lão Tần cứ là lạ nhỉ?

Chắc chắn là có chuyện gì đó!

Tống Tử Ngộ cà lơ phất phơ hỏi tiếp: "Hài lòng thì sao không ở cùng người ta đi, chạy tới chỗ ông già cô đơn như tôi làm chi?"

"Chắc không phải bị người ta ruồng rẫy đâu ha?"

Tần Sóc: "..."

Tần Sóc không trả lời câu hỏi của anh ta, hắn đã quen với Tống Tử Ngộ miệng lưỡi như xe lửa chạy*.

* Nguyên văn "满嘴跑火车": để chỉ một người đặc biệt hiểu biết và có kỹ năng ăn nói; có thể biến đen thành trắng,...

Tần Sóc lấy bình thuốc trong túi ra đưa cho Tống Tử Ngộ: "Tiểu Bạch đưa cái này cho tôi. Nhị hoàng tử đưa nó cho Tiểu Bạch để em ấy hạ độc tôi."

"Tiểu Bạch?"

Tống Tử Ngộ bắt trọng điểm: "Lão Tần, Tiểu Bạch là ai vậy?"

Tần Sóc: "..."

Tần Sóc hơi ngượng: "Thiếu gia nhà họ Bạch."

Tống Tử Ngộ cười: "Tiểu Bạch, gọi thân mật quá ha, chậc chậc chậc."

Thật ra anh ta rất tò mò thiếu gia nhà họ Bạch là kiểu người như thế nào lại có thể làm cho cục sắt này dịu dàng đến vậy?

Chẳng lẽ hoàng quý phi làm chuyện tốt thật? Lão Tần và thiếu gia nhà họ Bạch quả thật tâm đầu ý hợp?

Tần Sóc nhìn cái bản mặt thiếu đánh của anh ta. Hắn lạnh lùng nói: "Tôi đến để cho cậu xem thuốc."

Được rồi.

Vẫn là một cục sắt.

Tống Tử Ngộ mở bình ra ngửi thử.

"Cỏ phượng hoàng, một loại thuốc được tạo ra để gây bạo động tinh thần lực, một loại thuốc không thể mua bằng tiền. Nhị hoàng tử muốn chơi chiêu cuối luôn. Rốt cuộc thì cậu đắc tội gì với nhị hoàng tử để người ta phải giết cậu thế?"

Tần Sóc ngạc nhiên, sau đó lắc đầu: "Không biết."

Cỏ phượng hoàng, hắn ngửi một chút, trong đầu liền có cảm giác như có từng đợt sóng lớn đang cuồn cuộn.

Nếu uống nó, hắn không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Tần Sóc thở dài.

Thật ra, sự thù địch của nhị hoàng tử đối với hắn bắt đầu từ khi hắn còn đi học.

Lúc đó, nhị hoàng tử luôn đố kỵ tinh thần lực của hắn cao hơn gã. Biết thế nên ở trường hắn luôn cố gắng che giấu thực lực của mình.

Sau khi tốt nghiệp, hắn đến Hoang Tinh.

Đến tận khi... Hắn trở lại thủ đô và được trao quân hàm thiếu tướng.

Nhị hoàng tử và cả thủ tướng cũng bắt đầu có lòng thù địch với hắn.

Không phải hắn không hiểu chuyện chính trị.

Tam hoàng tử nắm giữ một nửa binh quyền đế quốc, bè đảng của nhị hoàng tử luôn muốn nhét người của mình vào quân bộ. Sự xuất hiện của hắn đã bổ sung vào vị trí tướng quân, phía của nhị hoàng tử mất đi cơ hội, đương nhiên sẽ ghi thù với hắn.

Chẳng qua hắn không ngờ nhị hoàng tử thật sự muốn giết mình.

Nhưng rốt cuộc là vì sao?

Hắn chỉ là một dân nghèo lớn lên ở khu E.

Tại sao nhị hoàng tử lại hận hắn đến vậy?

Trước đây hắn chưa đứng trong hàng ngũ ấy, nhưng bây giờ, hắn phải lựa chọn giữa nhị hoàng tử và tam hoàng tử sao?

Suy cho cùng Tần Sóc không chỉ đại diện cho bản thân hắn, mà còn đại diện cho tất cả những người anh em cùng vào sinh ra tử phía sau hắn.

Còn cả ân sư của hắn, Trương lão Nguyên Soái.

Họ đã gắn bó với họ suốt thời gian qua, một người tổn hại thì tất cả đều tổn hại.

Tần Sóc nhìn cái bình nhỏ.

Nếu thuốc trong bình vẫn còn, hắn còn có thể lấy đây làm chứng cứ để yêu cầu bệ hạ giải thích.

Nhưng...

Thôi, không có nhưng. Đáng lẽ hắn không nên làm liên lụy đến Tiểu Bạch.

Huống chi, nhị hoàng tử là con ruột của bệ hạ. Chỉ dựa vào một bình thuốc nho nhỏ, làm sao bệ hạ sẽ trừng phạt nhị hoàng tử vì hắn?

Chỉ sợ sẽ khiến thủ đoạn của nhị hoàng tử càng thêm cực đoan hơn thôi.

Tần Sóc đau đầu, day huyệt thái dương.

Tống Tử Ngộ vội lấy một liều thuốc cho Tần Sóc để xoa dịu tinh thần lực.

"Vậy tiếp theo cậu định làm gì?"

"Không biết tên nhóc cậu là may mắn hay là xui xẻo nữa. Một bên thì được bệ hạ tin cậy, một bên lại bị nhị hoàng tử ghi thù."

Tinh thần lực trong đầu của Tần Sóc từ từ dịu xuống.

Hắn ngồi trên ghế, suy nghĩ một chút nói: "Nếu đã vậy thì cứ để nhị hoàng tử được như ý đi."

Nói xong hắn đi vào trong gian phòng nghỉ của phòng nghiên cứu, nằm ngủ.

Không quan tâm đến hoàn cảnh mà mình đang nghỉ ngơi.

Tống Tử Ngộ thở dài.

Tần Sóc có thể ngủ, nhưng anh ta không thể ngủ được. Vì thí nghiệm của mình, hắn phải ngồi với số liệu.

Tần Sóc tắm sơ qua, nằm trên giường nhỏ trong phòng nghiên cứu, tắt đèn.

Cả căn phòng hoàn toàn bị bóng tối bao trùm.

Tần Sóc rất quen thuộc với cảm giác này. Hắn lặng lẽ mở mắt, nhìn bóng tối trước mắt, trong lòng chợt nghĩ đến nhóc con kia.

Thiếu niên đó.

Nghe nói mới mười tám tuổi.

Có sợ không?

Trông thiếu niên ấy vừa ngoan vừa nhát.

Tần Sóc nhắm mắt lại, một chút tinh thần lực lặng lẽ đi ra, bay tới trong phòng thiếu niên.

Rồi hắn nhìn thấy thiếu niên đang ngủ say.

Cậu ngủ rất sâu. Cậu nằm sấp trên giường, hai tay ôm chăn bông, ôm chặt vào ngực.

Thiếu niên nhắm mắt, giấc ngủ rất ngon.

Chẳng có chút hoảng sợ nào.

Tần Sóc yên lòng, lặng lẽ thu tinh thần lực lại.

Tinh thần lực như bị cái gì đó cầm chân, một hồi vẫn chưa trở lại, vờn quanh bên người thiếu niên, trông còn rất vui nữa chứ.

Tần Sóc: "..."

Tinh thần lực của hắn sao đùa giỡn lưu manh quá vậy?

Chỉ những cặp đôi có tinh thần lực đặc biệt tương thích thì tinh thần lực mới lưu luyến nhau thôi.

Hôm nay là lần đầu tiên hắn và thiếu niên gặp nhau. Hắn biết thiếu niên Bạch Cô Cô vốn không hề có tinh thần lực.

Tinh thần lực của hắn chạy đến bên cạnh người ta "quấn quýt" cái gì vậy chứ?

Cũng may đang tối nên không có ai nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Tần Sóc, cũng không ai nhìn thấy tinh thần lực đã hóa thành rồng vàng nhỏ, quanh quẩn bên cạnh Bạch Cô Cô. Tần Sóc phải mất bao nhiêu sức mới kéo được tinh thần lực về.

Tinh thần lực trong đầu như vẫn chưa phục, lại muốn thoát ra khỏi cơ thể hắn.

Tần Sóc: "..."

-Hết chương 2-

—-------------------

Nổ thay lời anh Tần nói 😆

Tần Sóc: "Tinh thần lực của tui nó mê muội chứ khum phải tui à nha (o_O)"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com