TruyenHHH.com

[ĐM/EDIT/ Hoàn] Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi (Phần 1)

Chương 7 - Người thừa kế mỹ thực (6)

19Minniee

Edit: Min

Mấy ông lão ăn đến hài lòng hả dạ, lúc rời đi bị các phóng viên đi lên vây quanh, bọn họ cũng hào phóng tiếp nhận phỏng vấn nhận xét màu sắc mùi vị của các món ăn hôm nay. Tổng kết lại chỉ có một câu là đồ ăn rất ngon, không làm cho bọn họ thất vọng, hơn nữa bọn họ đều đã đặt phòng riêng một năm rồi, vì nhiều nhất chỉ có thể đặt một năm.

Các thực khách bên cạnh nghe được lời này liền chạy đi tìm người phục vụ lý luận, tại sao bọn họ nhiều nhất có thể đặt một năm, mà bọn tôi nhiều nhất lại chỉ có thể đặt một tuần, khác biệt này cũng quá lớn rồi đó.

Trần Duệ đành phải giải thích một lần nữa, bởi vì mấy ông lão này là nhóm hội viên cao cấp đầu tiên của quán cơm, cho nên mới có thể hưởng chế độ đãi ngộ đặc biệt. Sau đó còn có khách nhân không chịu rời đi lại bắt đầu yêu cầu làm hội viên, nhưng Trần Duệ rất muốn nói, đây chỉ là một cái cớ mà thôi, các người có tìm tôi, tôi cũng không có cách nào cho các người đặt phòng một năm. Vì vậy chỉ có thể chạy đi tìm Cảnh Dương thương lượng.

Cảnh Dương nói hội viên chia làm ba cấp bậc, cấp bậc khác nhau có thể đặt bàn thời gian dài ngắn khác nhau, đương nhiên số tiền nạp cũng khác nhau. Hơn nữa phải đặt ra các loại điều khoản quy định, không phải cứ trở thành hội viên là muốn tới khi nào thì tới.

Dù số tiền nạp cho ba cấp hội viên khá cao nhưng vẫn có người đăng ký. Về sau, Cảnh Dương mở hơn hai mươi chi nhánh chỉ dành để chiêu đãi hội viên của quán cơm, đây là lời phía sau, tạm thời không đề cập tới.

Ngoại trừ phỏng vấn mấy ông lão, các phóng viên cũng phỏng vấn các thực khách đang có mặt. Bọn họ đều nhất trí khen ngợi, và đều nói rằng mùi vị rất ngon miệng, nhất định lần sau sẽ đến nữa.

Điều đáng ngạc nhiên nhất chính là Triệu Bác Thừa người thừa kế của tập đoàn Triệu thị nhận phỏng vấn cũng đánh giá rất cao.

Đám phóng viên cùng nhà phê bình ẩm thực do cha con Trịnh gia phái tới, thấy tình huống xảy ra không giống như bọn họ nghĩ, không biết nên làm thế nào. Đồ ăn bọn họ cũng ăn rồi, thật sự rất ngon, hơn nữa còn ngon vượt qua mức độ nhất định. Bọn họ nhận tiền làm việc, không thể để bụng che lại lương tâm nói chuyện được. Nhưng hiện tại người khác đều khen, mấy ông lão đức cao vọng trọng và người thừa kế của tập đoàn Triệu thị đều nói ngon, chỉ có bọn họ nói không ngon, cái này quá rõ ràng rồi.

Sau khi các phương tiện truyền thông đưa tin, nhóm cư dân mạng phát hiện kết quả không giống như bọn họ nghĩ, rất nhiều người đều không tin đây là thật, cảm thấy là Lục Cảnh Ngọc bỏ tiền mua truyền thông và phóng viên nên mới như vậy.

Sau đó liền có người đã đến Lục Đức Ký ăn cơm bất bình thay cho Lục Cảnh Ngọc, hơn nữa phản bác những người còn đang nói hắn nói bậy.

-- "Nói Lục Cảnh Ngọc có thể mua được phóng viên, chẳng lẽ hắn có thể mua được mấy ông lão đức cao vọng trọng và người thừa kế của tập đoàn Triệu thị à? Hắn cũng giàu quá rồi đó, không biết người thừa kế của Triệu thị lên sân khấu phải tốn bao nhiêu tiền hả?"

--"Rốt cuộc có ngon hay không, các người tự mình đi ăn một lần chẳng phải sẽ biết sao, bản thân các người không đi ăn thử đã dựa vào suy đoán và vọng tưởng mà phán xét, bình xịt* ngốc nghếch là chỉ các người đó."

*Chỉ những người hay đi mắng chửi người khác ở trên mạng (thuật ngữ của TQ). Cảm ơn cô Camellia-sno đã khai sáng cho tui ( ˘ ³˘)♥.

-- "Tôi làm nhà phê bình ẩm thực mười mấy năm rồi, nếu không phải tôi chính miệng thưởng thức qua, tôi tuyệt đối sẽ không đưa ra bất kỳ đánh giá nào, đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản. Tôi đã ăn ở Lục Đức Ký rồi, cho nên tôi có thể vỗ lương tâm nói, mặc dù tôi đã nhận xét rất nhiều món nhưng đây tuyệt đối là lần ăn ngon miệng nhất của tôi. Tin hay không thì tùy các người, dù sao tôi không chấp nhận người không đi ăn mà phán xét."

Bình luận trên mạng không hề nghiêng về một phía, rất nhiều cư dân mạng tỏ vẻ sẽ tự mình đi ăn thử, sau đó sẽ đánh giá sau.

Cảnh Dương thật sự không đoán được Triệu Bác Thừa sẽ đứng ra giúp mình nói chuyện, không biết y đang nghĩ gì nữa, nhưng khi y đứng ra không có một truyền thông nào dám cố ý bôi đen hắn.

Cha con nhà họ Trịnh đối mặt với kết quả như vậy, tâm trạng không thể nào tốt được.

Trịnh Kiến Lâm chưa bao giờ dạy Lục Cảnh Ngọc nấu ăn, từ trước đến nay cũng không biết rằng cậu biết nấu ăn. Vốn tưởng rằng lần trước không hố được cậu, lần này cậu lại tự đào hố chôn mình, bọn họ chỉ cần lấp đất lại là được, nước miếng của cư dân mạng cũng có thể phun chết cậu.

Nhưng Trịnh Kiến Lâm lại không ngờ sẽ có kết quả này, những người có thân phận địa vị rất cao đều đứng ra lên tiếng cho Lục Cảnh Ngọc, từ khi nào mà nó đã thu mua được những người đó và làm được như thế nào chứ? Ông ta cảm thấy chuyện này khẳng định có kỳ quái, cho dù Lục Cảnh Ngọc có tay nghề, cũng không có khả năng khiến những người đó nói tốt như vậy.

Tâm trạng của Trịnh Tuấn Minh cũng vô cùng phức tạp, một mặt hắn không tin Lục Cảnh Ngọc có thể nấu ngon, mặt khác hắn không dám tin rằng Triệu Bác Thừa sẽ đánh giá Lục Cảnh Ngọc cao như vậy.

Bởi vì Tiền Tường là em họ của Triệu Bác Thừa, lúc trước hắn cũng từng có cơ hội nấu cho Triệu Bác Thừa ăn, lúc đó bởi vì hắn muốn làm thật tốt nên đã chuẩn bị rất lâu, mỗi ngày nấu một lần coi như luyện tập, chỉ là Triệu Bác Thừa ăn rồi, một câu đánh giá cũng không có, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ.

Hắn từ nhỏ đến lớn khổ luyện tay nghề, mà Lục Cảnh Ngọc từ nhỏ đến lớn chỉ biết ăn uống vui chơi. Tất cả mọi người đều nói phương diện nấu ăn của hắn rất có thiên phú, mặc dù trẻ tuổi, nhưng đều mạnh hơn rất nhiều đầu bếp thâm niên. Lục Cảnh Ngọc sao có thể nấu ăn tốt hơn hắn chứ, dựa vào cái gì được đánh giá cao như vậy.

Trịnh Tuấn Minh nghĩ đến một khả năng, hắn nói với Trịnh Kiến Lâm "Cha, con nghe nói Lục Cảnh Ngọc mời mấy học trò của ông ngoại nó về hỗ trợ, có khi nào những món ăn đó thật ra là do bọn họ làm, chứ không phải là Lục Cảnh Ngọc tự tay nấu không."

Trịnh Kiến Lâm suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu nói "Rất có thể có chuyện này, muốn nấu tốt không phải một hai ngày là có thể làm được, phải làm đặc biệt ngon càng yêu cầu có sự rèn luyện trong thời gian rất dài, nó không có khả năng đột nhiên liền biết nấu ăn được."

"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Trịnh Tuấn Minh nhìn Trịnh Kiến Lâm hỏi.

"Lan truyền chuyện này ra ngoài, còn phải trắng trợn rêu rao khắp nơi. Nếu không khi Lục Đức Ký được mọi người đón nhận, Chính Đức Ký sẽ dần dần không có chỗ đặt chân, nhất định phải làm Lục Đức Ký sụp đổ." Trịnh Kiến Lâm kinh doanh khổ tâm nhiều năm như vậy, chính là muốn phổ biến món ăn của nhà họ Trịnh, biến món ăn nhà họ Lục thành món ăn nhà họ Trịnh, biến tất cả quán cơm của nhà họ Lục thành quán cơm của nhà họ Trịnh. Mắt thấy mục đích của mình đã chậm rãi hoàn thành, sao ông ta có thể để thua trên tay đứa con trai mà ông ta luôn chướng mắt ngay lúc này được.

Bắt đầu từ ngày Lục Đức Ký khai trương, mỗi ngày đều là trạng thái khách đầy ấp, trên mạng càng ngày càng ít người mắng chửi hắn, chỉ có một phần nhỏ đám fan não tàn của Trịnh Tuấn Minh còn kiên trì công kích hắn, cũng tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không tới Lục Đức Ký ăn cơm, kêu gọi những người khác cùng nhau tẩy chay Lục Đức Ký. Mà những người khác tỏ vẻ, các người không đi là các người không có lộc ăn, chúng tôi lại không có thù với ăn ngon, tại sao phải tẩy chay.

Chuyện làm ăn của Lục Đức Ký phát triển mạnh, mặc dù hai học trò của Lục Đức Viễn không làm gì nhiều, nhưng cũng cảm thấy vui từ tận đáy lòng. Cảnh Dương nói với bọn họ không bao lâu nữa sẽ khai trương hai chi nhánh, dường như bọn họ lại thấy được cảnh tượng náo nhiệt của quán cơm Lục Đức Ký khi sư phụ còn sống.

Vốn dĩ Cảnh Dương mời bọn họ tới, bọn họ chỉ đồng ý tới giúp một đoạn thời gian liền đi, nhưng bây giờ lại không muốn đi nữa, bọn họ muốn ở lại giúp Lục Cảnh Ngọc chấn hưng Lục Đức Ký và món ăn nhà họ Lục.

"Cảnh Ngọc à, nếu con không chê hai người tàn tật bọn chú, sau này bọn chú sẽ ở lại giúp con."

Quách Long và Vương Dũng là học trò được Lục Đức Viễn coi trọng nhất, thậm chí Lục Đức Viễn còn muốn Quách Long làm con rể của mình. Sau khi Lục Đức Viễn chết, Trịnh Kiến Lâm liền đuổi hết học trò của ông, hai người này là khó đối phó nhất, uy hiếp cũng lớn nhất. Vì thế hắn dùng đủ thủ đoạn khiến cho hai người một người què một chân, một người mù một bên mắt. Cuối cùng chỉ có thể đi tha hương, trốn đến địa phương xa xôi tiếp tục nấu ăn, nhưng lại dạy ra không ít học trò.

"Chú Quách, chú Vương, hai người cũng biết đó, bây giờ con không có nhiều người để tín nhiệm, hai người chịu ở lại giúp con, với con mà nói là cầu còn không được, sao con có thể ghét bỏ chứ?"

Quách Long nói "Bọn chú cũng không ngờ tay nghề của con còn cao hơn bọn chú rất nhiều, rất có phong độ của ông ngoại con năm đó. Nếu có thể giúp con chấn hưng Lục Đức Ký và món ăn Lục gia, làm sụp đổ tên đê tiện Trịnh Kiến Lâm kia, bọn chú cũng có mặt mũi đi gặp sư phụ."

"Đúng vậy." Vương Dũng gật đầu.

Quán cơm giao lại cho hai người Quách Vương, hắn còn phải vội vàng khai trương hai chi nhánh khác.

Cảnh Dương đang ngồi ở phòng sửa chữa bản thiết kế, Trần Duệ ôm laptop, vội vàng đi vào nói "Anh mau nhìn xem."

"Nhìn cái gì?" Cảnh Dương ngẩng đầu, đem bản vẽ để sang một bên.

"Trên mạng có người nói anh nói dối lừa gạt mọi người, nói những món ăn đó không phải do anh làm, mà là học trò của ông ngoại anh làm. Nhưng anh lại nói là anh tự nấu, nói anh không biết xấu hổ."

Cảnh Dương cẩn thận nhìn toàn bộ nội dung, sau đó mỉm cười.

"Làm sao bây giờ?" Trần Duệ lo lắng nói "Anh muốn ra mặt giải thích không, đám fan não tàn của Trịnh Tuấn Minh càng nói càng quá đáng, chuyện này nếu không nhanh chóng làm sáng tỏ, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến danh dự của anh và quán cơm."

"Để cho bọn họ nói đi, thanh giả tự thanh đục giả tự đục*." Cảnh Dương không quan tâm nói.

*có nghĩa là người ngay thẳng, thật tâm mình thì không cần phải bàn, không cần khuếch trương, không cần phải giải thích mà tự tâm mình biết và ngược lại...

"Yên tâm đi, không được thời gian dài đâu, rất nhanh sẽ có cơ hội để anh chứng minh thôi. Cho nên bây giờ giải thích là không cần thiết, không quá quan trọng."

Trần Duệ nghi hoặc nhìn hắn, đang muốn hỏi là cơ hội gì, người phục vụ đã gõ cửa tiến vào nói "Ông chủ, ngài Triệu Bác Thừa nói muốn gặp ngài."

"Triệu Bác Thừa?" Cảnh Dương ngẩng đầu, có chút kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc nhìn người phục vụ.

"Đúng vậy, chính là người thừa kế của tập đoàn Triệu thị, ngài Triệu Bác Thừa. Ngài ấy đang ở căn phòng riêng chờ ngài."

Mặc dù trong lòng Cảnh Dương nghi hoặc là tại sao người này lại muốn gặp mình, nhưng vẫn quyết định đi gặp y, dù sao bây giờ hắn không thể dễ dàng đắc tội nhân vật có thể là đại Boss này.

Min: Chúc các bạn nữ ngày 20/10 vui vẻ🤗❤️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com