TruyenHHH.com

Dm Edit Hoan Dung Hong Lua Toi Yeu Som To Mang

Sau khi gọi điện xong thì chia nhau ra đi tìm, mỗi người phụ trách một hướng.

Hoắc Ca vừa tắt điện thoại đã leo lên xe đạp của Hàn Dã, men theo sườn núi nhỏ sát bờ sông mà đi.

Chạy qua vùng hoang vu không có nhà cửa, suốt dọc đường, cậu cứ nghĩ: nếu Hàn Dã không có ở đó, thì cậu còn có thể tìm ở đâu?

Đến mức tay cầm ghi-đông cũng run run.

May là khi đạp qua dốc núi nhỏ, cậu thấy có bóng người ngồi trên chiếc thuyền ở bờ sông. Cuối cùng cũng buông được tảng đá đè nặng trong lòng.

Trong thoáng chốc vừa giận vừa thương, cảm xúc hỗn loạn như bị rút sạch sức lực.

Báo bình an cho Hàn Đông Dân và Bạch Hoặc xong, Hoắc Ca bước về phía nam sinh đang ngồi trên thuyền.

Ánh trăng phủ lên người hắn, khiến bóng dáng ấy nhu hòa hẳn đi.

Cảnh tượng ấy khiến lòng Hoắc Ca như quả bóng bị kim châm, mọi cảm xúc nặng nề phút chốc tan biến.

Cậu đến ngồi cạnh Hàn Dã, người bên cạnh dường như chẳng có phản ứng gì trước sự xuất hiện của cậu.

Hai người ngồi sát nhau ngắm trăng, cuối cùng Hoắc Ca cũng phá vỡ sự im lặng:

"Cậu có lạnh không?"

Hàn Dã không trả lời.

Biết là hắn không muốn phản ứng với mình, Hoắc Ca liền đổi cách:

"Tôi lạnh."

Hàn Dã quả nhiên khựng lại một chút, sau đó như không cam lòng mà giơ tay ôm lấy cậu, còn xoa nhẹ lên tay cậu, như thể đang sưởi ấm.

Hoắc Ca khẽ cười, mắt nhìn về phía trước, giọng dịu lại:

"Lúc nãy tôi nói quá nặng lời, tôi xin lỗi cậu."

Hàn Dã lúc này mới có chút phản ứng, quay đầu nhìn cậu vài giây, như bất lực mà nói:

"Anh đâu cần em xin lỗi."

"Vậy cậu muốn gì?" – Hoắc Ca liếm môi, "Cậu có thể nói thẳng với tôi mà."

Hàn Dã do dự, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía xa: "Anh cảm thấy..."

"Em hình như không thật sự thích anh."

Hoắc Ca sững người: "Vì sao cậu lại nghĩ thế?"

"Có nhiều lý do lắm," – Hàn Dã nhìn vào khoảng không, giọng nhỏ lại – "Thật ra từ lúc bắt đầu... anh cũng không dám tin em sẽ thích anh"

Im lặng một lát.

Hoắc Ca hỏi: "Tôi muốn biết cậu có cảm giác đó từ đâu?"

"Sau khi ở bên nhau, em không giống như thật sự muốn thân mật với anh. Mỗi lần anh lại gần, em hầu như chẳng có phản ứng gì. Bình thường cũng chưa bao giờ chủ động gần anh, cũng chưa từng nói thích anh..." – Hắn cười khổ – "Anh vừa rồi nghĩ một hồi, nếu anh là em, chắc cũng không có lý do gì để thích một người như anh."

Hoắc Ca hơi nhíu mày, khó chịu vì cái cách hắn tự hạ thấp mình:

"Cậu biết cậu đang nói gì không?"

Hàn Dã vẫn tiếp tục:

"Như lời em tối nay nói ấy. Anh lúc đầu đối xử với em đâu ra gì, chẳng hề tốt, cũng chẳng có ưu điểm gì đáng để thích."

Người lúc nào cũng ngạo mạn như con mèo vểnh đuôi ấy, giờ tự nhiên lại ra vẻ thế này, Hoắc Ca vừa buồn cười vừa tức:

"Bình thường cậu tự tin lắm mà?"

"Thật sao?" – Hàn Dã hơi nâng mắt, nhìn chằm chằm ánh trăng phản chiếu dưới mặt nước – "Chắc là vì anh tự ti đấy. Mỗi lần kiếm chuyện với em, đều là để thử xem em có thật sự thích anh không."

Hắn cúi đầu, giọng rất nhỏ:

Nói xong, Hàn Dã hơi cụp mắt xuống, giọng rất khẽ:

"Thật ra từ trước đến giờ anh chưa từng có cảm giác an toàn với em... Em đến quá bất ngờ, anh rất sợ một ngày nào đó em sẽ đột nhiên rời đi. Em luôn cho anh cảm giác... như đang đi ngang qua thế giới của anh, chưa từng thật sự bước vào."

Hoắc Ca xoay người ngồi lên đùi hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn, ép hắn phải đối diện với mình:

"Vậy tôi phải làm sao mới có thể cho cậu cảm giác an toàn?"

Hai người nhìn nhau vài giây, Hàn Dã siết eo cậu, mặt vùi vào trước ngực cậu, giọng trầm khàn, mang theo chút ấm ức:

"Tại sao lại nói là ghét kiểu người như anh chứ..."

Hoắc Ca đưa tay luồn vào tóc hắn, vô thức vuốt nhẹ từng chút một, dịu giọng nói:

"Chỉ là tôi thuận miệng nói thôi, không có ý gì cả."

Hàn Dã hỏi: "Lúc đầu em có phải rất ghét anh không?"

Hoắc Ca "ừ" một tiếng, sợ hắn giận lại nói thêm: "Lúc đầu cậu cũng rất ghét tôi còn gì."

Nghe vậy, Hàn Dã im lặng mấy giây, sau đó mới thấp giọng: "Không có."

Hoắc Ca nghi hoặc: "Không có cái gì?"

Hàn Dã nói khẽ: "Anh chưa từng ghét em."

Hoắc Ca rõ ràng không tin, cười hỏi: "Mất trí à? Cần tôi giúp cậu nhớ lại không?"

"Không cần" – Hàn Dã kiên quyết – "Anh thật sự chưa từng ghét em."

Hoắc Ca hơi bất ngờ, nhướng mày, đưa tay khảy nhẹ tóc hắn hai cái:

"Thật sao? Vậy lúc đó cậu cứ hay bắt nạt tôi là vì cái gì?"

Hàn Dã thở dài, như đang lấy hết can đảm. Một lúc lâu sau mới nói, giọng khô khốc:

"Nghe có vẻ mất mặt, vốn dĩ anh không định nói."

Tạm dừng một chút, Hàn Dã như vừa hạ quyết tâm, nói:

"Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy em, cảm giác rất kỳ lạ, anh cũng không biết đó là cảm xúc gì. Chỉ nhớ lúc đó trong sân, ánh đèn chiếu thẳng vào người em, anh cứ thế nhìn đến thất thần..."

Hắn bật cười khẽ một tiếng, không rõ cảm xúc:

"Dù sao thì lúc đó, anh thấy bản thân mình cũng chẳng hiểu ra sao, càng nghĩ càng quái, mà cái sự 'quái' đó... lại nằm trên người em. Hơn nữa ba anh trước kia là người hiền lành, hay cho người khác mượn tiền, mượn rồi không trả. Nếu không vì thế thì mẹ anh đâu đến mức không có tiền chữa bệnh, phải hoãn điều trị. Hai chuyện đó gộp lại khiến anh có phần... bài xích em."

Hoắc Ca suy nghĩ một chút rồi hỏi:

"Vậy rốt cuộc ý cậu là bài xích tôi, hay là vừa gặp đã thích?"

Hàn Dã kéo khóa áo khoác của cậu xuống, cả người chui tọt vào bên trong như đà điểu, giọng nói cũng nghẹn lại, nghe càng buồn hơn:

"Anh cũng không rõ là cảm giác gì... Nhưng thật sự không phải chán ghét. So ra thì, anh càng ghét bản thân lúc đó hơn—chẳng hiểu sao cứ muốn trêu chọc em, thấy em có chút phản ứng là trong lòng liền thấy sảng khoái. Có lúc anh cũng cảm thấy mình ngu ngốc thật."

Hoắc Ca rơi vào một đoạn hồi tưởng ngắn, nghĩ đến mấy chuyện trẻ con lúc ấy, giờ nhớ lại lại thấy buồn cười:

"Tôi nhớ sau vụ đánh cược, có một thời gian cậu cứ nhìn tôi không vừa mắt, luôn tìm cách chỉnh tôi."

*Ez tui không nhớ vụ đánh cược nào nhỉ???

"...Không phải không vừa mắt với em" Hàn Dã nói, "Anh là không chịu nổi chính mình thôi."

Hoắc Ca bị hắn xoay tới xoay lui nói kiểu đó đến bật cười:

"Giờ ý cậu là gì đây? Tất cả đều đổ lên đầu chính mình à?"

"Không phải đổ" Hàn Dã thở dài, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt bỗng nhiên sáng hẳn, nhưng giọng lại trầm và chậm rãi,

"Em thật sự muốn nghe à? Cái này không hợp với trẻ con đâu."

"..." Hoắc Ca linh cảm có điều mờ ám, im lặng một lúc rồi nói: "Cậu nói đi."

Hàn Dã cụp mắt xuống, phủi sạch trách nhiệm trước:

"Anh nói trước, là em muốn nghe đấy nhé."

Hoắc Ca: "Ừ."

Hàn Dã lại rúc đầu vào trong áo cậu, như thể đang hấp thụ năng lượng gì đó, khẽ hít một hơi trên len áo, thì thầm: "Sao lần nào cũng thơm như vậy..."

Chờ hai giây, hắn nói:

"Chính là... hôm đó, cái hôm em nhìn thấy anh trong WC ấy... anh..."

Hắn liếm môi, nhất thời khó mở lời:

"Đêm đó anh vốn đã ngủ từ sớm, sau đó... mơ thấy loại giấc mơ đó."

Hoắc Ca: "Loại nào?"

"..." Hàn Dã nghiến răng một cái:

"Chắc là do lỡ thấy Lý Xương Vũ coi anime trong tiệm net, cái thể loại có tai mèo cài đầu với cái đuôi ấy."

Dứt lời, hắn như vứt hết liêm sỉ mà tiếp tục:

"Tối đó anh mơ thấy em đeo tai mèo, cài đuôi tới dụ anh. Anh không chịu, em lại trèo lên người anh luôn, cũng tư thế như bây giờ vậy. Rồi em bắt anh sờ tai, sờ đuôi em"

Hoắc Ca: "...Rồi sao?"

"Rồi sao?" – Hàn Dã cười nhạt như thể bị chọc giận – "Em còn dám hỏi?"

Nói rồi, hắn ấn Hoắc Ca ngồi hẳn lên đùi mình, hai người đối diện ôm nhau, giọng thì như mê hoặc:

"Em chắc là còn muốn nghe chứ?"

Hoắc Ca nuốt nước bọt một cái: "Muốn."

Hàn Dã ghé sát tai cậu, thì thầm: "Anh mơ thấy đang ở trên người em..."

"Động."

Thật ra trong mơ cũng không nhìn rõ cụ thể là gì, nhưng trong giấc mơ đó, hắn rất rõ ràng biết cả hai đang làm gì.

Hàn Dã nói tiếp, giọng nhỏ như muỗi: "Đang làm..."

"Em."

Chữ cuối cùng nhẹ đến mức gần như tan trong gió, nhưng Hoắc Ca vẫn nghe rõ mồn một.

Cậu ngớ ra một lúc, rồi thấy cái logic này của Hàn Dã thật sự vô lý hết sức, bật cười:

"Cậu mơ thấy mình làm loại chuyện đó với tôi, rồi tỉnh dậy lại đi kiếm chuyện với tôi?"

Nói xong còn thấy buồn cười: "Cậu đúng là chẳng có chút lý lẽ nào."

Hàn Dã: "Chứ không phải là em dụ anh sao?"

Hoắc Ca: "Chẳng phải là chính cậu tự dụ bản thân à?"

Hàn Dã: "..."

Hai người im lặng ôm nhau một lúc, Hoắc Ca định đẩy hắn ra để trò chuyện nghiêm túc.

Nhưng Hàn Dã lại không chịu buông, cằm tựa trên vai cậu, nói nhỏ:

"Anh nói hết với em rồi... Em có thể đừng giận mấy chuyện hồi đó được không? Có thể..."

"Thích anh nhiều thêm một chút không?"

Hoắc Ca: "Nếu cậu cảm thấy chuyện thân mật có thể chứng minh tôi thích cậu, thì tôi có thể chiều theo."

Hàn Dã sững người: "Ý em là sao?

Hoắc Ca đáp tỉnh bơ: "Hiểu đúng mặt chữ ấy. Không phải cậu muốn à?"

Hàn Dã chỉ thấy trong đầu "uỳnh" một tiếng, tai nóng bừng lên, cắn răng quay đầu sang chỗ khác:

"Anh có muốn... nhưng là muốn lúc em cũng muốn. Ai cần em..."

Hắn tạm dừng một chút, rồi nói nốt: "Giống như đang trao đổi vậy."

Hoắc Ca suy nghĩ một chút:

"Cũng đúng, thật ra đợi khi hai đứa mình cùng đậu vào Bắc Kinh thì cơ hội sẽ nhiều lắm."

Hàn Dã ngơ ngác: "Hả?"

Hoắc Ca tiếp tục dụ dỗ: "Nếu cậu cũng đậu vào Bắc Kinh, lúc đó tụi mình đều đủ tuổi, chẳng ai quản được tụi mình nữa..."

Nói đến đây cậu cố ý ngừng lại, thành công thấy được Hàn Dã nuốt nước bọt rõ ràng.

Mức độ dụ dỗ này đúng là khiến máu trong người sôi lên. Hàn Dã hỏi:

"Em định thi Thanh Hoa?"

"Ừ," Hoắc Ca gật đầu, "Mẹ tôi muốn tôi học ngành Tài chính ở Thanh Hoa."

Hàn Dã: "Còn em thì sao?"

Hoắc Ca: "Thật ra tôi muốn học truyền thông."

Hàn Dã: "Vì sao?"

Hoắc Ca: "Vì tôi muốn theo đuổi chính nghĩa."

Hàn Dã: "Thế sao không làm cảnh sát?"

Hoắc Ca: "Chính nghĩa không chỉ có ở việc bắt trộm. Tôi muốn hiểu rõ xã hội này, vạch trần những góc khuất và vẻ đẹp của nó, khôi phục lại một thế giới thật."

Nói xong một lúc, Hoắc Ca bỗng cười:

"Nếu cậu không đậu Bắc Kinh, chúng ta xa cách hai nơi, có khi lúc đó tôi ngoại tình cũng nên."

Khoảnh khắc ngọt ngào lập tức bị phá nát, Hàn Dã tức đến nghiến răng, lập tức đè cậu xuống sàn thuyền: "Em dám nói lại lần nữa?"

Hoắc Ca lý trí nói như phân tích tình huống:

"Cậu nghĩ xem, trong trường có nhiều người ưu tú như vậy, ở thành phố lớn, nam thích nam cũng nhiều hơn. Một mình tôi ở Bắc Kinh cô đơn như thế, tìm ai đó vụng trộm một chút thì có sao?"

Nghe cậu nghiêm túc phân tích ra cái kết quả đó, Hàn Dã chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần, như thể trên đầu vừa mọc ra cả một đồng cỏ xanh.

Hắn cúi người, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt dán chặt vào cậu, một tay nắm lấy cạp quần bên hông cậu, nghiến răng nói:

"Em tin không, giờ anh có thể làm thịt em ngay tại chỗ."

Hoắc Ca nhún vai: "Vậy tôi không nói nữa."

Hàn Dã trừng mắt nhìn cậu, giận mà chẳng biết làm sao, chỉ biết vò vò mấy sợi tóc, cuối cùng rầu rĩ nói như oan ức lắm:

"Anh nhất định sẽ đậu được trường ở Bắc Kinh."

Nói xong còn lầm bầm sau lưng:

"Em còn mơ tưởng kiếm mấy thằng con trai khác à, đợi mà xem, đến Bắc Kinh rồi, anh sẽ làm em mỗi ngày không xuống giường nổi, em tin không?"

Hắn kiêu ngạo đến thế, Hoắc Ca tất nhiên cũng chẳng vừa: "Cậu có bản lĩnh thì thi đậu rồi hãy nói."

Hàn Dã nghiến răng: "Em cứ chờ đấy."

Tác giả có lời muốn nói:

Soàn soạt thật sự làm mệt tim ông già này rồi.

Vừa làm vợ người ta, vừa phải làm cha người ta luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com