Dm Edit Doan Menh
Chương 69: Tiếng chuông 04 - "Lão đại đang nói chuyện với anh, nghe rõ không?"Dương Kỷ Thanh quay sang nhìn Nhậm Triều Lan. Bắt đầu từ việc sinh hồn của ba người Chu Nguyệt Đồng bị kéo vào tranh cũng là một cách khả thi.Ba người Chu Nguyệt Đồng bị kéo vào trong tranh khi còn sống đã là một chuyện không bình thường. Nguyên nhân đứng sau sự kiện bất thường này rất có thể liên quan đến dị biến của bức tranh."Chuyện đặc biệt..." Chu Nguyệt Đồng suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng nói, "Sau khi chúng tôi ngủ, cả ba đều mơ cùng một giấc mơ giống hệt nhau, chuyện đó có tính là đặc biệt không?""Nội dung giấc mơ là gì?" Nhậm Triều Lan hỏi tiếp."Có một ông lão nhờ tôi giúp đỡ, van xin tôi đi theo ông ấy...""Rồi các cô liền đi theo ông ta?" Dương Kỷ Thanh hỏi."Ông ấy van xin bằng giọng điệu rất đáng thương..." Có lẽ từ ánh mắt của Dương Kỷ Thanh, Chu Nguyệt Đồng hiểu rằng việc đi theo ông lão trong giấc mơ không phải là một lựa chọn đúng đắn, giọng nói của cô thấp hơn, "Tôi không đành lòng.""Ban đầu tôi từ chối, nhưng không kiên trì đến cuối cùng..." Một người bạn của Chu Nguyệt Đồng nói nhỏ."Tôi biết là đang ở trong mơ, nên không nghĩ nhiều lắm, tôi chỉ đang mơ thôi mà!" Người bạn khác của Chu Nguyệt Đồng nói bằng giọng uất ức."Tôi không trách các cô." Nhìn bộ dạng của ba người giống như đã làm sai chuyện gì đó, đang chờ bị mắng, Dương Kỷ Thanh bật cười, "Các cô không làm gì sai cả, các cô chỉ không may gặp phải âm hồn đi vào trong giấc mơ thôi.""Âm hồn vào trong giấc mơ không giống với giấc mơ bình thường sao? Sao có thể kéo sinh hồn ra ngoài được?" Sở Hàng đứng bên cạnh, vẻ mặt khó hiểu."Cậu mới chết chưa lâu đúng không?" Dương Kỷ Thanh cười nói."Liên quan gì đến anh!""Âm hồn bình thường vào trong giấc mơ, đúng là chỉ có thể nằm mơ, nhưng âm hồn có đạo hạnh thì có thể lợi dụng điều đó để làm yếu đi dương khí của người sống, khiến hồn phách không ổn định." Dương Kỷ Thanh giải thích xong, lại tiếp tục nói, "Nhưng việc chỉ một lần ra tay đã khiến sinh hồn ly thể, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy."Đạo hạnh của Tưởng Tùng không thấp, hắn đã từng ra tay với bạn của Dương Nhất Lạc là Lý Cao Phong, sau nhiều lần vào trong giấc mơ, cũng chỉ làm cho dương khí của Lý Cao Phong suy yếu, còn lâu mới đến mức hồn phách rời khỏi cơ thể.Điều này cho thấy, âm hồn vào trong giấc mơ ba người Chu Nguyệt Đồng có đạo hạnh cao hơn Tưởng Tùng rất nhiều. Dương Kỷ Thanh đoán rằng, mười Tưởng Tùng cũng không bằng đạo hạnh của âm hồn này.Quay lại chủ đề chính, nghe ba người Chu Nguyệt Đồng nói vậy, nguyên nhân dị biến của bức tranh này đã dần trở nên rõ ràng.Bức tranh này đã chứa một âm hồn có đạo hạnh cao, nhưng sức mạnh của bức tranh không thể siêu độ âm hồn này thành công, cũng không thể hoàn toàn phong ấn nó trong tranh. Vì vậy, âm hồn này mới có thể chạy ra ngoài, kéo ba người Chu Nguyệt Đồng vào trong tranh. Do đó, bọn họ mới có thể cảm nhận được oán khí trong tranh từ bên ngoài.Nói một cách đơn giản, âm hồn này chính là nguyên nhân dị biến của bức tranh. Chỉ cần xử lý âm hồn trong tranh, có thể kết thúc trạng thái dị biến của bức tranh, họn họ cũng có thể ra ngoài an toàn."Chúng ta phải tìm ra ông lão trong giấc mơ của các cô..." Dương Kỷ Thanh hứng thú, tiếp tục hỏi ba người Chu Nguyệt Đồng, "Các cô còn nhớ ông lão đó trông như thế nào không?""Chúng tôi nhớ ông lão đó, nhưng không biết chính xác ông ấy trông như thế nào." Chu Nguyệt Đồng nói."Chúng tôi không nhìn rõ khuôn mặt của ông ấy, chỉ cảm thấy đó là một ông lão." Bạn của Chu Nguyệt Đồng bổ sung.Dương Kỷ Thanh suy nghĩ một lúc, rồi quay sang nhìn Sở Hàng."Cậu có gặp âm hồn nào đặc biệt lợi hại nào không?"Sở Hàng ngẩng đầu, tự tin giơ ngón tay cái, chỉ vào mình."Không phải cậu." Dương Kỷ Thanh câm nín không biết nói gì, "Là âm hồn bị oán khí bao bọc, tạo cảm giác không thoải mái."Sở Hàng không phục, hừ một tiếng, "Thật ra có một kẻ cho cảm giác rất không thoải mái, nhưng ông ấy không phải là ông lão, hơn nữa tôi không biết ông ấy có phải là âm hồn không. Ông ấy khác với chúng tôi, là một quái vật. Ông ấy..."Sở Hàng chưa nói xong, bầu trời bên ngoài đột nhiên tối sầm lại.Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan ngẩng đầu nhìn trời.Khi bọn họ vào trong thôn, mặt trời vừa mới mọc từ phía đông, nhưng lúc này mặt trời đã lên đỉnh trời. Nhưng ánh sáng mặt trời chiếu thẳng xuống, bầu trời lại u ám như màn đêm."Không ổn rồi, đến trưa rồi!" Sở Hàng biến sắc, "Ông ấy lại đến rồi!"Ba người Chu Nguyệt Đồng rõ ràng đã trải qua tình huống này, biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Bọn họ hoảng sợ nắm chặt tay nhau, nhìn chằm chằm con đường nhỏ ở cổng thôn.Dương Kỷ Thanh quay người, cũng nhìn về phía cổng thôn.Tiếng chuông leng keng leng keng —Tiếng chuông đồng hỗn loạn vang lên từ phía cổng thôn.Đó là một chùm chuông đồng nhỏ tạo thành một chuỗi, va vào nhau tạo ra âm thanh, tiếng kêu nghe có cảm giác khàn đục. Tiếng chuông càng lúc càng lớn.Cuối cùng tiếng chuông cũng lắng xuống, một bóng đen xuất hiện ở cổng thôn.Đó là một người đàn ông bị bóng tối bao phủ, mắt không có mí, như hai quả trứng gà gắn lên trên mặt. Chiều cao của ông ta gần ba mét, nhưng ông ta cúi người gập lại gần 90 độ. Ông ta cầm một cây gậy gỗ thô ráp, trên đầu gậy treo một chùm chuông đồng nhỏ, đó chính là nguồn gốc của tiếng chuông mà bọn họ nghe thấy trước đó."Đây là âm hồn mà cậu nói là khác biệt với các cậu?" Dương Kỷ Thanh nhìn bóng đen ở cổng thôn, hỏi Sở Hàng."Đúng vậy." Sở Hàng đáp, "Chúng tôi gọi ông ấy là quái vật bóng đen.""Đó là âm hồn bị oán khí bao phủ." Nhậm Triều Lan nói, "Nói đơn giản, đó là oán quỷ.""Xem ra chúng ta đang tìm kiếm chính là kẻ này." Dương Kỷ Thanh nhìn oán khí ở cổng thôn, khẽ cử động các ngón tay."Nhưng ông ấy không giống với ông lão trong giấc mơ của chúng tôi chút nào..." Chu Nguyệt Đồng nhỏ giọng nói. Ông lão trong giấc mơ của bọn họ không đáng sợ như vậy."Vì ông ta bị oán khí bao phủ, những gì các cô thấy không phải là hình dạng thực sự của ông ta." Dương Kỷ Thanh nói, đi đến cửa sổ, giơ tay hái một chùm ớt treo trên đó.Không có pháp khí trong tay, chu sa và giấy vàng cũng không mang vào đây, nhưng những thứ trong bức tranh này bản chất là mực nước, dùng để thi triển pháp thuật cũng hợp lý.Dương Kỷ Thanh vừa hái ớt, oán quỷ lập tức phóng ra vô số dải lụa đen, lao thẳng vào nhà.Sáu dải lụa trong số đó lao thẳng về phía mấy người Dương Kỷ Thanh.Dương Kỷ Thanh vung tay, ném ra sáu hình nhân làm từ ớt.Sáu hình nhân bị lụa đen quấn lấy, sáu người thật cũng bị những dải lụa đen khác quấn lấy cổ tay, khi những dải lụa đen đến gần bọn họ, ngay lập tức tách thành mười hai dải, không để ai thoát.Dương Kỷ Thanh: "..."Vẻ mặt Sở Hàng không hề ngạc nhiên nói, "Không có tác dụng đâu, những dải lụa này không thể trốn được, dù trốn vào trong nhà hay trong núi, cuối cùng cũng sẽ bị chúng bắt lấy, không thì anh nghĩ tại sao lúc nãy tôi lại không chạy?"Oán quỷ kéo dải lụa đen, miệng lẩm bẩm hai câu. Dương Kỷ Thanh cảm thấy cơ thể cứng lại, sau đó không tự chủ được mà đi về phía oán quỷ."Hắn niệm chú triệu hồn." Nhậm Triều Lan đi bên cạnh Dương Kỷ Thanh, thì thầm nói, "Nhắm vào hồn phách bị dải lụa đen quấn lấy.""Có chút rắc rối rồi." Dương Kỷ Thanh vung tay giải trừ thuật thế thân, khiến sáu hình nhân biến lại thành ớt. Dải lụa đen đã bắt được bọn họ, hình nhân cũng mất tác dụng.Mấy người Dương Kỷ Thanh đi ra khỏi sân, âm hồn trong thôn lần lượt xuất hiện, hướng về phía oán quỷ ở cổng thôn. Bọn họ tụ tập thành một hàng dài ở cổng thôn, ngay sau đó, Dương Kỷ Thanh và sáu quả ớt cũng gia nhập vào đoàn người này."Phải xuống núi rồi, phải xuống núi rồi..." Oán quỷ lẩm bẩm bằng giọng khàn khàn, quay người dẫn đoàn dài đi xuống núi.Leng keng leng keng leng keng—Chuông đồng trên gậy ông ta lại vang lên."Ồ! Hôm nay lại có hai gương mặt mới?" Người đàn ông lùn đi trước mấy người Dương Kỷ Thanh, quay đầu nhìn Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, "Cũng là người sống như ba cô gái kia.""Cút ra chỗ khác! Ma rác rưởi." Sở Hàng cười lạnh, "Bọn họ cũng được tôi bảo vệ, ông dám động vào bọn họ, tôi xé xác ông.""Hừ, tiểu quỷ, cậu chỉ là nhờ chết chưa lâu, mạnh hơn chúng ta một chút thôi." Người đàn ông lùn nhổ nước bọt, "Sớm muộn gì cũng ăn cậu."Người đàn ông lùn nói xong, bước nhanh vài bước, chen lên phía trước."Phì! Rác rưởi." Sở Hàng khinh thường, lại quay đầu nói với Dương Kỷ Thanh, "Bọn chúng định ăn những âm hồn khác để mạnh lên.""Tôi thấy rồi.""Ba người các cô, vẫn như trước, đi sát tôi, đừng rời xa quá." Sở Hàng nói với ba người Chu Nguyệt Đồng, rồi quay lại dặn dò Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan, "Các anh cũng vậy, đi sát tôi. Các anh có thể mạnh hơn thuật sĩ ma mà tôi từng biết, nhưng ở đây các anh chỉ là sinh hồn yếu đuối, đừng quá tự phụ.""Lão đại đang nói với anh đấy, nghe thấy không?" Dương Kỷ Thanh dùng vai đụng nhẹ vào Nhậm Triều Lan.Nhậm Triều Lan lạnh lùng nhìn Sở Hàng.Khi đối mặt với ánh mắt của Nhậm Triều Lan, Sở Hàng cảm thấy cả người run lên. Người này mặc dù trông không hung dữ, nhưng đối diện với ánh mắt của hắn lại áp lực lớn. Sở Hàng nuốt nước bọt, lòng tự tôn của thiếu niên không cho phép cậu ta thể hiện sự sợ hãi, nên cậu ta cố tình nhìn chằm chằm lại.Dương Kỷ Thanh cười khẽ, khi Sở Hàng quay đầu lại, anh lập tức thu lại nụ cười, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.Oán quỷ dẫn đoàn dài đi trên đường núi gần nửa giờ, đến ủy ban thôn nằm phía dưới thôn.Oán quỷ kéo dải lụa đen, khiến âm hồn tụ tập trên sân bê tông trước ủy ban thôn, sau đó bắt đầu đếm từng người."Một, hai, ba, bốn..." Oán quỷ một tay chống gậy, một tay giơ ngón trỏ, bắt đầu đếm từng người, "Hai mươi chín.""Thiếu, thiếu, chỉ có hai mươi chín, chỉ có hai mươi chín, còn thiếu mười cái nữa..." Oán quỷ lo lắng bước đi tại chỗ.Lúc xuống núi, oán quỷ đi đằng trước, cách mười mấy âm hồn ở giữa, Dương Kỷ Thanh không nhìn rõ dáng đi của oán quỷ. Bây giờ thấy ông ta đi tới đi lui, Dương Kỷ Thanh nhận ra ông ta có một chân bị thương, đi hơi khập khiễng.Ầm ầm ầm—Tiếng đá núi vỡ toang vang lên từ trên cao.Oán quỷ đột nhiên cứng người lại, âm hồn tụ tập trước ủy ban thôn cũng trở nên cảnh giác ngay lập tức.Dương Kỷ Thanh định hỏi Sở Hàng có chuyện gì xảy ra, thì thấy oán quỷ quỳ xuống, ôm đầu kêu la."Á á á á á—"Tiếng kêu la đau đớn tràn đầy oán hận của oán quỷ vang lên, dải lụa đen quấn lấy âm hồn đột nhiên dừng lại, rồi hóa thành oán khí đen đặc, như sóng biển ập vào bờ, trong chớp mắt nuốt chửng toàn bộ ủy ban thôn.Cùng với ủy ban thôn, âm hồn cũng bị oán khí nuốt chửng, cùng kêu la.Trong oán khí cuồn cuộn, những cảm xúc tiêu cực như đau khổ, tuyệt vọng, tức giận thấm vào hồn phách, gây ra nỗi đau như bị cắt từng mảnh.Âm hồn đều đang kêu la, ba người Chu Nguyệt Đồng là sinh hồn, thậm chí còn không kêu nổi. Bọn họ ngồi xổm trên đất run rẩy, hồn phách như ngọn nến trong gió, sắp bị oán khí xé nát.Sở Hàng đã chuẩn bị từ trước, lập tức chắn trước ba người Chu Nguyệt Đồng, cắn răng xuất ra âm khí, cố gắng chặn lại tác động của oán khí."Tôi không chặn được phạm vi lớn, các anh lại đây!" Sở Hàng gọi Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan, cậu ta nghĩ mình đang gọi to, nhưng thực ra giọng rất yếu, gần như thì thầm.Mặc dù giọng Sở Hàng yếu, nhưng Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan vẫn nghe thấy, bọn họ không làm theo lời Sở Hàng mà chạy đến phía sau cậu ta."Tiểu lão đại, cố lên."Dương Kỷ Thanh nói, chia nửa chùm ớt trên tay cho Nhậm Triều Lan. Hai người xoay lưng lại, mỗi người cầm nửa chùm ớt, bắt đầu thấp giọng niệm chú.Sở Hàng: "..."Sở Hàng: "Đến lúc này mà các anh còn chơi ớt?!"_________________
2507 từ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com