TruyenHHH.com

Dm Edit Doan Menh

Ba đồng tiền cổ từ tay Dương Kỷ Thanh được ném ra.

Dương Nhất Lạc ngồi thẳng dậy, đôi mắt chăm chú dõi theo động tác của Dương Kỷ Thanh. Đây là lần đầu tiên cậu được tận mắt chứng kiến Dương Kỷ Thanh bói toán, nên phải cẩn thận quan sát kỹ càng năng lực của người đứng đầu Dương gia.

Dương Kỷ Thanh không niệm câu mở đầu, động tác ném đồng tiền cũng rất tùy ý, thậm chí còn có phần lơ đãng, nhưng khi ba đồng tiền rời tay và lật ngược trong không trung, chúng bỗng trở nên sống động, tạo cảm giác như có linh hồn đang rung động.

Dương Nhất Lạc tròn mắt ngạc nhiên, khóe mắt căng thẳng.

Chỉ trong chớp mắt, đồng tiền rơi xuống bàn trà, phát ra tiếng động nhẹ rồi hiện ra quẻ tượng.

Ngay khi quẻ tượng xuất hiện, Dương Kỷ Thanh cúi người nhìn chằm chằm vào vị trí rơi của ba đồng tiền, dựa theo bát tự của Nhậm Triều Lan mà bắt đầu tính toán kết quả.

Phòng khách lập tức im lặng, chỉ còn nghe thấy ba tiếng thở nhẹ nhàng.

Một lúc sau, Dương Kỷ Thanh thu lại ba đồng tiền Ngũ Đế trên bàn trà, đặt lại lên dây đỏ trên cổ tay, sau đó thả lỏng tay lên lưng ghế sofa.

"Kết quả thế nào?" Nhậm Triều Lan hỏi.

"Vẫn không tính được rõ ràng." Dương Kỷ Thanh thở dài. Kết quả tính theo bát tự của Nhậm Triều Lan cũng giống như kết quả của chính anh, đều là những câu trả lời mơ hồ, không rõ ràng.

"Sao lại như vậy?" Dương Nhất Lạc thốt lên. Cậu vừa thấy khí tràng của đồng tiền rất mạnh, tưởng rằng lần này chắc chắn sẽ có kết quả rõ ràng!

"Điều này không có gì lạ." Nhậm Triều Lan cầm tờ giấy ghi bát tự của mình, xé thành từng mảnh rồi ném vào thùng rác bên cạnh, "Chúng ta là chồng chồng, dây đỏ buộc eo, dây thừng buộc chân, do đó số mệnh cũng liên quan đến nhau. Bát tự của cậu không tính được, thì dùng bát tự của tôi cũng vậy thôi."

"Chuyện này mà anh cũng có thể dùng để chứng minh chúng ta là chồng chồng sao?" Dương Kỷ Thanh ngồi thẳng lưng, chống tay lên đùi, thân người nghiêng về phía trước, ánh mắt giao với Nhậm Triều Lan.

"Bói toán tôi cũng biết chút ít, không phải là tôi nói đại."

"Nếu thật sự dựa vào quẻ tượng vừa rồi để luận về mối quan hệ của chúng ta, thì chúng ta không phải là chồng chồng – anh biết chúng ta là gì không?" Dương Kỷ Thanh cười rạng rỡ nhìn Nhậm Triều Lan.

"... Là gì?"

"Chúng ta là anh em sinh đôi cùng cha cùng mẹ! Ha ha ha..." Dương Kỷ Thanh ôm bụng cười lăn trên sofa, "Nhậm Triều Lan, anh trở thành anh trai sinh đôi lưu lạc của tôi rồi! Ha ha ha..."

"..."

Ngày đầu tiên Nhậm Triều Lan đến nhà Dương Nhất Lạc, ngoài việc suýt bị Dương Kỷ Thanh ép làm anh ruột, thì mọi việc đều suôn sẻ.

Buổi tối, sau khi ăn xong, Dương Nhất Lạc cùng Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan xem tivi một lúc rồi ôm chăn qua nhà đối diện ngủ nhờ. Người thanh niên sống đối diện tên là Lý Cao Phong, đồng nghiệp của Dương Nhất Lạc ở công ty chuyển phát nhanh Bồ Câu.

Nhà Dương Nhất Lạc, hai người còn có thể tạm bợ được, nhưng ba người thì không thể, vì một trong ba người là Nhậm Triều Lan. Nếu là người khác thì có thể sắp xếp hai người nằm trên giường trong phòng ngủ, một người nằm sofa, nhưng có Nhậm Triều Lan thì rất khó sắp xếp.

Dương Kỷ Thanh chắc chắn không muốn ngủ chung giường với Nhậm Triều Lan – Nhậm Triều Lan nhận định rằng mình và Dương Kỷ Thanh là chồng chồng, nhưng Dương Kỷ Thanh sẽ không để hắn lên giường. Nếu Dương Nhất Lạc ngủ chung giường với Dương Kỷ Thanh, Nhậm Triều Lan sẽ có ý kiến. Nếu Dương Nhất Lạc ngủ chung giường với Nhậm Triều Lan, Dương Nhất Lạc sẽ không chịu nổi áp lực tâm lý – đừng nhìn Nhậm Triều Lan trông hiền lành trước mặt Dương Kỷ Thanh, nhưng khi Dương Kỷ Thanh không có mặt, hắnvẫn là vị gia chủ lạnh lùng xa cách của Nhậm gia.

Vì vậy, Dương Nhất Lạc không nói hai lời, chọn cuốn chăn qua nhà đồng nghiệp ở nhờ – may mắn đồng nghiệp vẫn còn độc thân, không để cậu phải nằm sàn.

Tuy nhiên, ngủ nhờ cũng không phải là kế lâu dài, khi Dương Nhất Lạc ra khỏi nhà, cậu đã bắt đầu nghĩ đến việc thuê một căn hộ ba phòng.

Sau khi Dương Nhất Lạc rời đi, Dương Kỷ Thanh đứng dậy từ trên sofa, giơ tay vươn vai kéo căng cơ thể.

Bộ đồ ngủ của Dương Kỷ Thanh là đồ khuyến mãi cuối năm mà Dương Nhất Lạc mua, không phải kích cỡ của anh, mặc vào có hơi nhỏ. Khi anh vươn vai, áo trên người kéo lên, lộ ra một đoạn eo trắng mịn. Nhậm Triều Lan quay đầu lại, vừa thấy cảnh đó thì lập tức thở gấp.

"Tôi đi ngủ đây, anh xem tivi xong tự tắt nhé." Dương Kỷ Thanh nói rồi đi vào phòng ngủ. Khi đến cửa phòng, anh quay lại thì thấy Nhậm Triều Lan cũng đi theo, "... Anh theo tôi làm gì?"

Nhậm Triều Lan cúi đầu nhìn Dương Kỷ Thanh, nghiêm túc nói: "Chồng chồng nên ngủ cùng một phòng."

Dương Kỷ Thanh cười lạnh, sau đó đóng sầm cửa trước mặt Nhậm Triều Lan.

Nhậm Triều Lan nhìn cánh cửa đóng chặt, cười nhẹ, nụ cười lan đến đáy mắt.

Thật tốt, hắn lại được gặp Dương Kỷ Thanh đầy sức sống, không phải là một thi thể lạnh lẽo không còn hơi thở, cũng không phải là ảo ảnh do hắn tưởng tượng ra.

Nhậm Triều Lan đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên cánh cửa.

Anh ở ngay sau cánh cửa này, gọi một tiếng là có thể nghe thấy giọng của anh, không giống như mùa hè năm ấy, giữa trời đất mênh mông, không thể tìm thấy anh đâu.

Sáng hôm sau, khi Dương Kỷ Thanh mở cửa phòng, anh thấy Nhậm Triều Lan ngồi trên ghế, lưng quay về phía cửa, chân đắp chăn. Hắn cúi đầu, tóc dài rối tung che gần hết khuôn mặt. Dương Kỷ Thanh cúi người đến gần Nhậm Triều Lan, phát hiện hắn đang ngủ say.

Dương Kỷ Thanh ngạc nhiên, chưa kịp đứng thẳng dậy thì thấy Nhậm Triều Lan mở mắt nhìn thẳng vào mắt anh.

"Sao anh lại ngồi đây ngủ?" Dương Kỷ Thanh đứng thẳng dậy, hỏi, "Anh không thích ngủ trên sofa à? Nếu không, tối nay anh ngủ giường đi."

"Cậu cũng ngủ giường?" Nhậm Triều Lan ngẩng đầu, giọng vẫn còn chút lười biếng khàn khàn khi vừa tỉnh dậy.

"Anh ngủ giường thì tôi đương nhiên ngủ sofa rồi." Dương Kỷ Thanh lườm Nhậm Triều Lan, đi vòng qua ghế hắn đang ngồi, bước vào phòng khách.

"Thế thì cậu ngủ giường đi." Nhậm Triều Lan đứng dậy, ôm chăn đi về phía sofa.

Sau khi hai người rửa mặt xong, Dương Nhất Lạc mang bữa sáng trở về.

Ba người ăn sáng xong, Dương Kỷ Thanh đề nghị đi cắt tóc. Tóc dài khó chăm sóc, trước đây có nha hoàn giúp, giờ phải tự lo. Dương Kỷ Thanh tự lo mấy ngày, quyết định bỏ cuộc, hòa nhập vào xu hướng tóc ngắn của đàn ông thời nay.

"Anh có muốn cắt tóc không?" Dương Kỷ Thanh hỏi Nhậm Triều Lan. Hắn cũng giống như anh, không quen chăm sóc tóc dài, hôm qua sau khi tắm gội, không buộc lại tóc.

"Ừ, tôi cũng đi." Nhậm Triều Lan gật đầu.

Dương Nhất Lạc đưa hai người 100 đồng để cắt tóc rồi mới đi làm.

Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan chờ đến giờ mở cửa của tiệm cắt tóc rồi mới đi xuống lầu.

Ra khỏi khu Dương Quang Tân Uyển, đi bộ hơn mười phút là đến tiệm cắt tóc.

Tiệm vừa mở cửa buổi sáng, trong tiệm chưa có khách, còn rất sạch sẽ. Khi Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan bước vào, bọn họ được nhân viên nhiệt tình chào đón - chủ yếu là từ các cô gái gội đầu.

Dương Kỷ Thanh cắt tóc ngắn vừa phải, phần đuôi tóc hơi xoăn áp sát vào cổ. Nhậm Triều Lan thì cắt ngắn gọn gàng, để lộ phần cổ trắng nõn.

Cắt tóc xong, Dương Kỷ Thanh ra quầy thu ngân trả tiền. Mỗi người 45 đồng, thu ngân thu 100 đồng và trả lại 10 đồng cho anh. 10 đồng gồm một tờ 5 đồng và năm đồng xu 1 đồng. Nhân viên thu ngân mải nhìn mặt Dương Kỷ Thanh, khi trả tiền thừa, không chú ý nên để năm đồng xu trượt khỏi tay anh.

"Xin lỗi, tôi sẽ nhặt ngay." Nhân viên thu ngân nói rồi định ra ngoài nhặt giúp Dương Kỷ Thanh.

"Không sao, tôi tự nhặt." Dương Kỷ Thanh nói, nhưng không vội cúi xuống nhặt xu, thậm chí còn ngăn Nhậm Triều Lan giúp mình.

"Sao vậy?" Nhậm Triều Lan hỏi.

"Quẻ tượng nói rằng đi về phía nam, ở nơi vắng vẻ, sẽ có người tự nguyện đưa tiền cho tôi." Dương Kỷ Thanh nhớ kỹ quẻ tượng rồi cúi xuống nhặt xu, "Tôi định giúp tiểu tằng tôn của mình kiếm ít tiền tiêu, anh có muốn đi cùng không?"

Nhậm Triều Lan không do dự quyết định đi cùng Dương Kỷ Thanh.

Khoảng hai giờ sau, họn họ dừng lại ở một con hẻm yên tĩnh, trước mặt là một cổng lớn cổ kính, trên đỉnh treo tấm biển mà Dương Kỷ Thanh không xa lạ gì – tấm biển ghi ba chữ "Sơn Vị Cư".

"Tôi nghĩ chính là chỗ này rồi." Dương Kỷ Thanh ngẩng đầu nói.

"Vậy vào trong?"

"Vào."

Nhân viên tiếp đón vẫn là hai người cũ, thấy Dương Kỷ Thanh thì lập tức nhiệt tình chào đón.

"Chào mừng quý khách quay lại."

"Các cô còn nhớ tôi?" Dương Kỷ Thanh hỏi.

"Anh đẹp trai hơn cả minh tinh, chúng tôi muốn quên cũng không quên được!" Nhân viên cười tươi nói.

Nhậm Triều Lan khẽ nhíu mày, bước lên một bước, nắm tay Dương Kỷ Thanh, lạnh lùng nhìn nhân viên.

Nhân viên sững sờ, sau đó cười thiện chí, một người đứng sang bên mời vào.

"Mời hai quý khách, tôi dẫn đường, xin mời."

"Được." Dương Kỷ Thanh gạt tay Nhậm Triều Lan ra, liếc mắt lườm hắn, rồi bước theo nhân viên.

Dương Kỷ Thanh vẫn chọn ngồi ở sảnh lớn, sau khi chọn chỗ ngồi, anh và Nhậm Triều Lan gọi một phần ăn.

Sau khi gọi món, nhân viên vừa thu thực đơn xong thì Dương Kỷ Thanh nhận được điện thoại của Dương Nhất Lạc. Hôm nay ít việc, Dương Nhất Lạc định mua đồ về nhà nấu ăn, gọi điện hỏi Dương Kỷ Thanh và Nhậm Triều Lan muốn ăn gì, nhưng nghe thấy bọn họ đang ăn ở Sơn Vị Cư.

Nửa giờ sau, Dương Nhất Lạc chạy xe giao hàng đến Sơn Vị Cư, trên mặt tràn đầy oán trách nhìn Dương Kỷ Thanh.

"Lão tổ tông, đã nói là tiết kiệm rồi cơ mà?"

"Đừng lo, hôm nay có người mời chúng ta ăn." Dương Kỷ Thanh đẩy cốc trà chanh chưa uống qua cho Dương Nhất Lạc, "Cậu đã đến thì cùng ăn luôn đi."

"Ai mời?" Dương Nhất Lạc không muốn uống trà chanh, chỉ quan tâm đến người mời.

"Hiện tại thì chưa biết."

"Lão tổ tông, nếu không ai mời thì sao? Nơi này thực sự rất đắt, tôi thực sự rất nghèo..."

"Nếu không ai mời, tôi sẽ trả." Nhậm Triều Lan nói, lấy ra một miếng ngọc bội từ trong túi đặt trước mặt Dương Nhất Lạc – đó là phụ kiện từ bộ đồ hắn mặc khi ra khỏi mộ, "Miếng ngọc này chắc còn đáng giá, cậu có thể bán."

"Không không không, để tôi trả." Dương Nhất Lạc vội vã xua tay. Đồ vật chôn cất của người chết đều có ý nghĩa đặc biệt, không thể tùy tiện bán đi.

"Không sao, chi phí ăn uống của Dương Kỷ Thanh do tôi lo, cũng là hợp lý."

___________________

2150 từ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com