TruyenHHH.com

Dm Edit Dia Cau Online Mac Than Hoan Tu Chuong 147


Editor: Pingpong1105

Trần San San bước lên trước, ngẩng đầu nhìn Vương Tiểu Điềm.

Cinderella mặc váy dạ hội màu xanh lam kinh ngạc nhìn cô bé, qua một lúc lâu mới hỏi: "Ngươi xác định các ngươi muốn thông quan bây giờ? Không đúng, ta nói cho các ngươi biết, Vương Tiểu Điềm ta rất bận rộn, không có thời gian nghe các ngươi lề mề nói chuỗi thức ăn, các ngươi mỗi người chỉ có 1 cơ hội trả lời, chỉ có thể nói chuỗi thức ăn của mình trong một lần. Nếu chính các ngươi lần này không thể thông quan, sẽ mất đi quyền chủ động, chỉ có thể dựa cái vận may chó má của các ngươi, để khi người chơi khác nói ra chuỗi thức ăn nhân tiện nói cả trình tự của ngươi, mang ngươi thông quan. Các ngươi nghĩ kĩ rồi?"

Trần San San gật đầu: "Đúng, đã nghĩ kĩ rồi."

Sắc mặt Vương Tiểu Điềm hơi thay đổi: "Các ngươi có thể đổi bóng một lần nữa, được thêm manh mối mới. . . . . .Không cần xem lại sao?"

"Không cần."

Vương Tiểu Điềm: ". . . . . ."

Cinderella nhảy xuống từ trên xe ngựa, tức giận nói: "Được rồi, vậy các ngươi mau nói thầm cho ta biết."

Trần San San đi đến bên tai Vương Tiểu Điềm, kiễng mũi chân, nhẹ giọng nói một câu. Vương Tiểu Điềm nói có thể đem trình tự chuỗi thức ăn nói cho riêng nàng ta, vậy nên chắc chắn sẽ không bị người khác nghe thấy. Đường Mạch tập trung nghe thử, không nghe được giọng nói của Trần San San, chắc là đã dùng biện pháp đặc biệt để ngăn cách âm thanh.

Trần San San nói xong, Vương Tiểu Điềm bĩu môi, phất phất tay.

Chỉ thấy quả bóng trong tay Phó Văn Đoạt, Phó Văn Thanh cùng Trần San San đột nhiên bay lên, tụ tập với nhau trên không trung, sau đó quả bóng của ba hồi quy giả kia cũng va chạm với những quả bóng khác. Trần San San lại nhẹ nhàng nói một câu nữa, quả bóng trong tay Đường Mạch cũng bay lên. Bảy quả bóng xoay quanh nhau ở trên không trung.

Đường Mạch mơ hồ cảm giác được thứ gì đó vẫn trói buộc mình đã lặng lẽ tiêu tán. Đó chính là gông xiềng đã theo người chơi kể từ sau khi tiến vào phó bản. Tuy rằng hiện tại trò chơi chưa chấm dứt hoàn toàn, nhưng bốn người Đường Mạch đã thông quan. Bọn họ chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, chờ đêm cuối cùng chấm dứt là có thể rời khỏi phó bản này.

Vương Tiểu Điềm cực kỳ tiếc nuối mà bĩu môi, lúc đi còn làm mặt quỷ với Đường Mạch và Phó Văn Đoạt: "Lần sau ta nhất định sẽ ăn thịt đám bại hoại các ngươi!"

Xe ngựa bí đỏ ầm ầm rời khỏi gian phòng, bảy quả bóng xoay xoay trong chốc lát trên không trung, ba quả trong đó bay đến chỗ của ba hồi quy giả. Bốn quả còn lại trực tiếp dừng giữa không trung, không bay về trong tay bốn người Đường Mạch, tượng trưng cho việc bọn họ đã chấm dứt trò chơi của mình.

Biểu tình của ba hồi quy giả dường như đã lật đổ khung cảnh đẹp đẽ này. Bọn họ dùng ánh mắt phức tạp nhìn bốn người Đường Mạch, người đàn ông trung niên cắn răng, tay nắm chặt quả bóng của mình. Chàng trai trẻ run rẩy, anh ta dường như không thể tin nổi mà nói: "Sao có thể như vậy, mấy người sao có thể thông quan nhanh như vậy, còn không có, còn không có. . . . . .."

Còn không đưa bất kì ai trong số bọn họ đi theo, chỉ có bốn người thông quan!

Quy tắc trò chơi điều thứ sáu: Tìm ra chuỗi thức ăn đầy đủ thuộc về mình sẽ có thể thắng lợi. Đồng thời, những người chơi trên chuỗi thức ăn đó cũng sẽ thắng.

Khi Đường Mạch nói muốn thông quan trò chơi ngay, trong lòng Đỗ Đức ngoài kinh ngạc ra thì còn có một chút tâm lí may mắn. Chỉ cần có người nói ra chuỗi thức ăn, người chơi trên chuỗi thức ăn đó sẽ trực tiếp thông quan. Nếu trên chuỗi thức ăn mà Trần San San nói có tên của anh ta, thì kể cả khi không biết gì, anh ta cũng có thể thông quan ké.

Nhưng lại không hề có.

Chỉ có bốn người chơi địa cầu thông quan, ba hồi quy giả bọn họ một người cũng không thông quan nổi.

Sắc mặt của Đỗ Đức cùng Liêu Phong cực kì khó coi, bọn họ nắm chặt quả bóng, trong mắt ngập tràn ghen tị.

"Mấy người lợi dụng tôi?!"

Một giọng nữ sắc sảo vang lên, mọi người quay đầu nhìn về phía Hình Tư Kì.

Cô gái trẻ mặc áo sơ mi này giống như đột nhiên hiểu được cái gì, mắt trừng lớn, phẫn nộ lườm Phó Văn Thanh đang đứng trong đám người. Cậu nhóc nuốt nước miếng một cái, theo bản năng trốn ra sau lưng Đường Mạch. Phó tiểu đệ: "Tôi, tôi lợi dụng chị khi nào chứ?"

Hai mắt Hình Tư Kì mở lớn, giống như muốn xuyên qua vẻ bề ngoài giả ngu tỏ vẻ không biết gì của thằng nhóc này, nhìn thấu nội tâm nó. Cô ta lại quay đầu nhìn về phía Trần San San, tiếp đó là Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt. Ánh mắt dừng lại ba giây trên người Phó Văn Đoạt, hai mắt Hình Tư Kì sáng ngời, cô ta nhắm hai mắt lại, ngực phập phồng, trong miệng phát ra tiếng thở hổn hển nặng nề.

Sau một lúc, cô ta chậm rãi cong môi nở nụ cười.

Hình Tư Kì nhìn quả bóng trong tay mình, lại nhìn bốn quả bóng vẫn đang lơ lửng trên không trung kia. Cô ta cười, nói: "Tôi lần đầu tiên thán phục năng lực phản ứng của tôi, vì không đủ nhanh, không cướp được quyền trả lời, cho nên bây giờ tôi vẫn cấp 1, quả bóng của tôi vẫn là quả của vòng trước. Mấy anh cố ý sao?"

Đường Mạch nheo mắt: "Cố ý cái gì?"

Hình Tư Kì chỉ chỉ bốn quả bóng đang lơ lửng trên không trung, lại chỉ chỉ mặt của hai hồi quy giả còn lại: "Thật tình cờ, ba hồi quy giả bọn tôi đều bắt được bóng của vòng trước."

(ý là mặc dù chỉ còn ba quả bóng nhưng nó cũng không hoán đổi nữa, bóng cấp 1 vẫn về tay Hình Tư Kì, bóng cấp 2 về với Đỗ Đức còn bóng cấp 3 của Liêu Phong)

Đường Mạch thản nhiên nói: "Trùng hợp thôi."

Hình Tư Kì: "Quả thật là trùng hợp, dù sao điểm cho mỗi câu hỏi là giống nhau, mỗi cấp bậc lại có hai quả bóng, ai cũng không biết nó sẽ rơi vào tay người nào, các anh cũng không thể quyết định nó. Nhưng điều quan trọng là, ba quả bóng của hồi quy giả bọn tôi tổng thể không có gì thay đổi, bóng của mấy người cũng thế, chỉ có người sở hữu bóng thay đổi."

Trần San San hỏi: "Chị muốn nói điều gì?"

Cô gái trẻ đi đến giữa đại sảnh, kéo ghế dựa ngồi xuống. Cô ta thế mà không vào phòng xem manh mối, ngược lại cười nói: "Tôi muốn nói, cảm ơn mấy người, tuy rằng lợi dụng tôi. . . . . . Nhưng tôi cũng nên thông quan rồi."

Lời nói vừa dứt, vẻ mặt của bốn người Đường Mạch không thay đổi, giống như đã sớm đoán được điều này. Nhưng hai hồi quy giả còn lại trông có vẻ không vui lắm, chàng trai trẻ đi tới trước mặt Hình Tư Kì: "Cô có ý gì? Cô biết cách thông quan của mình rồi sao?"

Hình Tư Kì chỉ chỉ Trần San San: "Phải cảm ơn cô bé kia, em ấy nói cho tôi một chuỗi thức ăn thuộc về tôi."

Đỗ Đức hồi hộp mong chờ: "Còn tôi? Tôi thì sao?"

Hình Tư Kì: "Làm sao tôi biết được."

"Cô. . . . . .!"

Liên minh của hồi quy giả vốn đã không bền vững, sau khi biết chuỗi thức ăn của mình, Hình Tư Kì không muốn hợp tác với hai hồi quy giả kia nữa. Người đàn ông trung niên dùng ngữ khí nhẹ nhàng bảo cô gái trẻ nói ra chuỗi thức ăn của mình nhưng bị cô ta cự tuyệt. Hai nam hồi quy giả kìm nén sự khó chịu mà trở lại phòng, xem manh mối của mình.

Giữa căn phòng lớn, Đường Mạch thong thả đi đến ngồi xuống ghế dựa. Ba người còn lại cũng đi qua ngồi.

Bốn người chơi địa cầu cùng một hồi quy giả.

Năm người trầm mặc nhìn nhau, không ai nói gì.

Qua nửa giờ, một cánh cửa mở ra. Chàng trai trẻ hai mắt đỏ bừng tia máu chạy đến, anh ta hướng đến Trần San San, muốn bắt lấy tay cô bé. Một hào quang màu vàng chói mắt hiện lên, Phó Văn Đoạt ngồi trên ghế, anh cũng không cần ngẩng đầu, một thanh chủy thủ kề trước cổ chàng trai trẻ khiến anh ta không thể tiến thêm về phía trước nửa bước.

Gương mặt chàng trai căng ra, anh ta nặng nề thở, cuối cùng từ bỏ ý niệm bắt Trần San San trong đầu, đi đến vị trí của mình ngồi xuống. Chẳng được bao lâu, người đàn ông trung niên cũng bước ra từ căn phòng, vẻ mặt của ông ta như sắp hỏng mất, nhưng không kích động như chàng trai trẻ kia, ông ta trầm lặng nhìn bốn người Đường Mạch, cuối cùng lại nhìn cô gái trẻ, sau đó ngồi xuống ghế của mình.

Người đàn ông trung niên thở dài, mở miệng nói: "Có điều kiện gì, nói đi."

Chàng trai trẻ kinh ngạc nhìn ông ta.

Đường Mạch tựa hồ đã sớm có chuẩn bị. Thân thể hắn nghiêng về phía trước, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, dùng một loại ánh mắt cực có tính uy hiếp mà gắt gao khóa trụ người đàn ông trung niên. Hắn cong môi, giọng nói ôn hòa bình tĩnh, nhưng không ai nghĩ hắn là một người dễ dãi. Bởi vì hắn cười, bảo: "Tôi muốn hai cánh tay của ông."

Người đàn ông trung niên giật mình ngẩng đầu: "Cái gì?!"

Đường Mạch lặp lại một lần: "Tôi muốn hai cánh tay của ông."

Phó Văn Đoạt còn đúng lúc mà đưa dao găm của mình đến trước mặt Đường Mạch, Đường Mạch thuận tay cầm lấy. Hắn xoay dao lướt qua bả vai người đàn ông trung niên, cổ tay dùng sức ấn ấn. Thân thể người đàn ông run lên, nơi nối giữa cánh tay và bả vai chợt dâng lên một thứ cảm giác lạnh lẽo.

Phó Văn Đoạt nói thay Đường Mạch: "Hai cánh tay đổi lấy một cơ hội thông quan, rất thích hợp. Ông là hồi quy giả, ít nhất đã thông quan Hắc tháp tầng hai rồi, tuy rằng thời gian để tay mọc ra lần nữa có hơi lâu, nhưng không phải không được."

Người đàn ông trung niên tức giận: "Nhưng bảy ngày trong trò chơi của Eva, hai tay của tôi không thể dài ra ngay được."

Phó Văn Đoạt rủ mắt: "Đó là chuyện của ông."

Người đàn ông trung niên: ". . . . . ."

Sau một lúc lâu, "Được!"

Cuộc trao đổi của người đàn ông trung niên đã hoàn thành, kế tiếp là chàng trai trẻ. Đỗ Đức cúi đầu, vẻ mặt giấu dưới tóc.

Tổng cộng hai đợt thí nghiệm của Darwin, người chơi hoán đổi bóng hai lần. Ngay từ đầu, Đỗ Đức là cấp 4, vận khí anh ta khá tốt, rút thăm ngẫu nhiên được quả bóng có cấp cao nhất. Nhưng mà biểu hiện của anh ta trong hai lần thí nghiệm Darwin đều không được tốt, trước sau vẫn bắt được quả bóng cấp 2, cũng chính là quả ban đầu của Phó Văn Đoạt.

Anh ta cũng không ngu, đã thấy được người đàn ông trung niên kia dùng đôi tay để đổi lấy manh mối.

Hai cánh tay đổi được một chuỗi thức ăn thuộc về mình, đổi được một cái mạng, điều này rất giá trị.

Sau khi hít sâu rồi lại chậm rãi thở ra, khi Đỗ Đức ngẩng đầu lên, ánh mắt đã kiên định trở lại: "Tôi phải trao đổi như thế nào?"

Đường Mạch: "Hai cánh tay cùng một đạo cụ." 

Đỗ Đức cả kinh: "Tại sao tôi so với ông ta lại nhiều thêm một đạo cụ?!"

Đường Mạch: "Bởi vì trên người ông ta không còn đạo cụ nữa, tất cả đạo cụ của ông ta đã bị bọn tôi lấy đi rồi."

Chàng trai trẻ cạn lời.

Đường Mạch nói không sai, người đàn ông trung niên dựa vào dị năng đặc biệt mà thiếu chút nữa chạy thoát khỏi tay bọn họ, nhưng trước đó đạo cụ của ông ta đã bị Phó Văn Đoạt lấy ra hết.

Dùng hai tay đổi đáp án của chuỗi thức ăn là quyết định mà Đường Mạch cùng Trần San San phải thương lượng thật lâu mới đưa ra. Hai tay cũng không quá nghiêm trọng đối với hồi quy giả, lấy thực lực của hai tên hồi quy giả kia, trong vòng mười ngày chắc chắn bọn họ có thể mọc lại tay. Nhưng nếu những người thực lực lớn như bọn họ gục ngã trong trò chơi của Eva, sẽ không thể tạo thành uy hiếp quá lớn đối với người chơi địa cầu nữa.

Điều kiện này vẫn ở trong phạm vi chấp nhận được của bọn họ.

Đồng thời, nó cũng nằm trong phạm vi để Đường Mạch có thể lấy được dị năng của hai người đó.

Đường Mạch chém đứt một tay của Bạch Nhược Dao, bởi vậy nên lấy được dị năng của anh ta. Hai cánh tay hẳn là có thể lấy được dị năng của hai người này. 

Ban đầu hai hồi quy giả kia còn muốn biết được đáp án từ chỗ cô gái trẻ, muốn trao đổi điều kiện với cô ta. Đôi mắt Hình Tư Kì tối sầm lại, định đồng ý, người đàn ông trung niên lại liếc mắt một cái nhìn thấu lời nói dối của cô ta: "Cô hoàn toàn không biết chuỗi thức ăn của chúng tôi."

Hình Tư Kì nhún vai.

Cô ta quả thật không biết chuỗi thức ăn của hai người đàn ông này, chuỗi thức ăn của mình cô cũng phải dựa vào một số hành vi của đám Đường Mạch mà suy ra.

Người đàn ông trung niên mặt tái xanh đi tới trước mặt Đường Mạch, Đường Mạch cầm thanh chủy thủ của Phó Văn Đoạt. Giơ tay chém xuống, hết thảy nhanh đến không tưởng tượng nổi, dao găm sắc bén cắt hai cánh tay của người đàn ông như cắt đậu phụ, máu nháy mắt phun ra tung tóe. Người đàn ông trung niên thống khổ gầm rú, quai hàm run rẩy. Qua ba phút, máu ông ta đã ngừng chảy, Đường Mạch tiến đến nhẹ giọng nói bên tai ông ta một câu.

Kế tiếp là chàng trai trẻ.

Đường Mạch động tác như cũ cắt đi hai cánh tay của anh ta, cũng cầm đi một đạo cụ.

Bốn cánh tay nằm trong vũng máu, Đường Mạch búng tay một cái, một ngọn lửa nháy mắt quấn quanh bốn cánh tay máu chảy đầm đìa này.

Cô gái trẻ híp mắt nói thầm: "Dị năng. . . . . ."

Đường Mạch cười nhạt: "Hay là đạo cụ nhỉ?"

Cô gái trẻ ngậm miệng không nói lại.

Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nói: "Cậu lấy đi cánh tay của tôi là để cho hả giận?"

Mới vừa chặt tay người khác xong đã đốt nó, Đường Mạch căn bản là không cần cánh tay của ông ta!

Đường Mạch: "Đoán đúng rồi."

Nửa giờ sau, Vương Tiểu Điềm lái xe bí đỏ trở lại phòng. Nàng ta vừa nhảy xuống đất đã vội vàng che miệng lại, bày ra bộ dáng kinh hoảng, khoa trương nói: "A, đây là cái gì, không nên nhiều máu như vậy. Thật đáng sợ nha, ta rất sợ hãi đó."

Hô nửa ngày cũng không có người đáp lại, nàng ta ngẩng đầu lên phát hiện nhóm người này căn bản không muốn đến an ủi mình.

"Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc." Vương Tiểu Điềm bĩu môi, bước một chân vào vũng máu, tạo ra một loạt dấu chân máu, đi đến trước mặt bảy người.

Nàng ta dựa vào xe bí đỏ, lười biếng nói: "Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi, ta muốn đi làm Vương phi, không có thời gian chơi mấy trò trẻ con này với các ngươi đâu. Được rồi, các ngươi muốn nói gì thì nói đi? Không có? Ta đây liền đi, còn các ngươi mau cút."

Cô gái trẻ nói thẳng: "Ta biết chuỗi thức ăn của mình."

Vương Tiểu Điềm hoài nghi nhìn cô.

Cô gái trẻ bình tĩnh nói: "Một chuỗi thức ăn của ta là ----- Hình Tư Kì → Phó Văn Thanh → Đường Mạch."

Vương Tiểu Điềm: "Ừm, coi như đúng. Nhưng ngươi tại sao lại biết chuỗi thức ăn của mình, ngươi nghe mấy tên bại hoại kia nói?"

"Cô bé này vừa rồi nói với ngươi hai chuỗi thức ăn nhỉ. Một cái là 'cô bé → Phó Văn Thanh → Đường Mạch', cái khác là 'cô bé → Phó Văn Thanh → Phó Văn Đoạt'." Thấy Vương Tiểu Điềm không phủ nhận, cô gái trẻ chỉ vào Trần San San, tiếp tục nói: "Bởi vì em ấy nói hai lần. Bốn người bọn họ bao gồm cả bốn cấp bậc, nếu cả bốn người đều ở trong một chuỗi thức ăn, chỉ cần nói một lần là tất cả thông quan. Nên điều này chứng minh một việc, bốn người bọn họ chia làm hai chuỗi thức ăn. Là ta quá ngốc, nếu ta không làm lộ manh mối của mình trong thí nghiệm của Darwin, bọn họ sẽ không dễ dàng biết đáp án như vậy."

Phó Văn Thanh rụt rụt cổ, bởi vì cô gái kia lại trừng cậu một lần nữa.

Đúng vậy, ở lần thí nghiệm Darwin thứ hai, Phó Văn Thanh đột nhiên nói kể cả thua cậu cũng sẽ không ăn Trần San San, mà ăn cô gái kia. Cô gái trẻ cho tới bây giờ vẫn chưa từng coi trọng Phó Văn Thanh, bởi vì trước đây biểu tình của cậu nhóc lúc nào cũng rụt rè nhát gan, hoàn toàn giống như dựa vào anh trai chèo chống đưa đến cấp bậc người chơi này.

Phó Văn Đoạt, Phó Văn Thanh.

Vừa nghe tên đã biết đây là hai anh em.

Phó Văn Đoạt cực kỳ nổi tiếng, ở thế giới của hồi quy giả cũng rất có tiếng tăm. Phó Văn Thanh cùng lắm chỉ là con sâu gạo bò theo anh, không có anh trai thì tuyệt đối sẽ không sống được đến ngày hôm nay. Hình Tư Kì chính là nghĩ như vậy, cho nên đến bây giờ cô vẫn không ngờ thằng nhóc yếu nhớt như gà bệnh này cũng sẽ tự lập như vậy, vì thế cô ta nói: "Là ta đã nói cho bọn họ, cô bé này đã ở trong chuỗi thức ăn của cậu nhóc kia rồi."

Trần San San → Phó Văn Thanh → Phó Văn Đoạt.

Trần San San → Phó Văn Thanh → Đường Mạch.

Đây chính là hai chuỗi thức ăn Trần San San đã nói với Vương Tiểu Điềm.

Trong vòng chơi thứ nhất, chàng trai trẻ là cấp 4, Trần San San thản nhiên nói ra manh mối của anh ta: cấp dưới của anh ta là nữ nhân.

Mà nữ nhân có cấp bậc sau anh ta cũng chỉ có hai người: Trần San San khi đó đang ở cấp 3 cùng Hình Tư Kì đang ở cấp 2.

Vòng chơi thứ hai, Đường Mạch bắt được quả bóng của Trần San San, xác định mình là cấp cao nhất (đều là cấp cao nhất trong các chuỗi thức ăn của chính mình), không ai có thể ăn hắn. Một đáp án khác nháy mắt bị loại trừ, trước đó hẳn là chàng trai trẻ phải ăn cô gái kia (vòng 1). Đến vòng thứ hai, chính là Phó Văn Đoạt ăn Phó Văn Thanh ( Phó Văn Đoạt cầm bóng của Đỗ Đức, Phó Văn Thanh cầm bóng của Hình Tư Kì ).

Hơn nữa ở vòng 1 trò chơi cô gái trẻ đã nói Phó Văn Thanh chắc chắn là cấp tiếp theo của mình, thiếu chút nữa đã ăn luôn cậu nhóc. Lúc này đã hình thành một chuỗi thức ăn đầy đủ rồi --

Hình Tư Kì → Phó Văn Thanh → Phó Văn Đoạt.

(sau khi kết thúc vòng 1 và đổi bóng)

Giữa hồi quy giả cũng có nhân tài chứ, Đường Mạch chưa bao giờ dám khinh thường một hồi quy giả nào. Cô gái trẻ này cực kỳ thông minh, phỏng đoán của cô ta hoàn toàn đúng.

Cô gái trẻ khó hiểu nói: "Nhưng tôi không hiểu, sao em có thể xác định Đường Mạch ăn cậu bé kia là đúng?"

Ở vòng chơi thứ 2, Đường Mạch là cấp 3, gần như là cấp cao nhất. Nhưng tại sao hắn lại ăn Phó Văn Thanh, mà không phải thanh niên trẻ kia? Trần San San xác định bằng cách nào?

Trần San San trả lời: "Lần đầu chúng ta trao đổi manh mối, anh Đường Mạch nói manh mối của anh ấy vô nghĩa, mấy người cũng không tin anh ấy. Nhưng. . . . . .Chị còn nhớ khi đó tôi nói manh mối của mình là gì không?"

Đường Mạch nằm trong một quy tắc Hắc tháp bỏ vào trò chơi, giết chết hắn thì sẽ được phần thưởng cao cấp, Trần San San chỉ là một cô nhóc vẻ ngoài bình thường. Cô bé vừa nói như vậy, ba hồi quy giả nhận ra mình không thể nhớ manh mối trước đó cô bé nói là gì. Cô gái trẻ sau một lúc suy tư, đột nhiên kinh ngạc: "Em nói, manh mối của em không có ý nghĩa gì. . . . . ."

Sắc mặt Trần San San bình tĩnh: "Đúng vậy, tôi nói manh mối của tôi vô nghĩa, mấy người đều tin. Nhưng anh Đường Mạch nói y như vậy, mấy người lại không tin. Bởi vì tôi trong mắt mấy người chỉ là một người qua đường không hơn không kém, kẻ mà mấy người thật sự muốn loại bỏ là anh Đường Mạch, loại bỏ hay quan tâm tôi cũng không quan trọng. Cho nên lúc ấy khi tôi nói dối, mấy người đều không chú ý."

Cô gái trẻ đột nhiên hiểu được: "Đợi đã, từ cái thời điểm đó em liền. . . . . ."

"Đúng, cho nên ngay từ đầu tôi chỉ biết bóng của chị thuộc chuỗi thức ăn của tôi. Tương đương ở vòng 2, bóng của tiểu Thanh thuộc về chuỗi thức ăn của anh Đường Mạch ( Đường Mạch cầm bóng của Trần San San, Phó Văn Thanh cầm bóng của Hình Tư Kì)." Chỉ là không nói ra thôi.

Cô gái trẻ trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười: "Cho nên điều duy nhất mấy người các em hoài nghi, chính là bóng của em có phải thuộc về chuỗi thức ăn của cậu nhóc đó hay không." Cô ta chỉ vào Trần San San cùng Phó Văn Thanh, "Em không suy đoán được manh mối của cậu nhóc, có lẽ là bởi manh mối của em ấy thật sự vô nghĩa, hoặc là em ấy không có cách nào để nói manh mối cho em. Cho nên mấy người các em đem sự chú ý chuyển lên người chị, vậy quả bóng cũ của chị. . . . . ."

Trong vòng chơi thí nghiệm của Darwin, thần kinh của các người chơi đều căng chặt.

Cô gái trẻ từng chém đinh chặt sắt nói rằng cô ta biết Phó Văn Thanh đang nói dối, cho nên Trần San San không dám chủ quan. Thẳng đến khi câu hỏi thứ mười đặt ra cô bé mới để Phó Văn Thanh diễn kịch, khiến cô gái trẻ phớt lờ, lộ ra biểu tình không quan tâm lắm đối với cái câu "Tôi sẽ ăn cô" của Phó Văn Thanh.

Bởi vì cô ta biết, bóng của Phó Văn Thanh có thể ăn luôn cả hai cái cấp 1.

Hai quả bóng cấp 1 đều thuộc về chuỗi thức ăn của cậu nhóc.

Hết thảy chân tướng đã rõ ràng, cô gái trẻ cười lạnh một tiếng, chỉ vào hai hồi quy giả còn lại: "Em thật sự biết chuỗi thức ăn của hai người họ à?"

Trần San San do dự, không mở miệng.

Giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên: "Tôi có nói qua là chúng tôi biết à?"

Hai hồi quy giả soạt cái quay đầu, không dám tin nhìn về phía anh.

"Mày nói cái gì!"

Chàng trai trẻ rống giận, nếu anh ta có tay, hiện tại nhất định đã sớm lao đến đè Phó Văn Đoạt ra đất đấm túi bụi. Nhưng một cây dù màu hồng nhạt đã ngăn anh ta lại, mũi dù sắc nhọn đè trên cổ họng anh ta, vừa vặn đặt tại con số màu vàng kia. Đường Mạch nghiêng đầu, mỉm cười: "Là mấy người nói muốn trao đổi điều kiện với bọn tôi, đến bây giờ bọn tôi vẫn chưa hề nói rằng mình biết chuỗi thức ăn của mấy người."

"Đường Mạch, Phó Văn Đoạt!"

Ra chủ ý chính là Trần San San, thu về oán hận lại là Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt. Dù sao danh tiếng bọn họ cũng lớn. Phó Văn Đoạt nhướng mày, không lên tiếng.

Trần San San: "Chuỗi thức ăn của mấy người chỉ là phỏng đoán của tôi thôi, bởi vì quá ít manh mối, tôi chỉ có thể đoán ra từng đó. Chỉ có tám phần là chuỗi thức ăn của mấy người đúng."

Chàng trai trẻ phẫn nộ muốn đem cái bản mặt bình tĩnh của con nhóc này xé rách, người đàn ông trung niên thì biết kiềm chế hơn một tí. Ông ta tuy rằng cực kỳ oán hận, trong mắt ngập tràn tơ máu, nhưng ông ta đã lấy hết sức để tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn Vương Tiểu Điềm đang cười hì hì ở một bên xem náo nhiệt, nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: "Chuỗi thực vật của tôi là, Hình Tư Kì → Đỗ Đức → Liêu Phong → Phó Văn Đoạt."

Vẻ tươi cười trên gương mặt của Vương Tiểu Điềm nháy mắt khựng lại, một lát sau, nàng ta khoát tay: "Thật vô nghĩa, các ngươi đều thông quan, quá nhàm chán. Nè, đây là phần thưởng của các ngươi. Mẹ kế ta trồng bí đỏ, thưởng cho các ngươi đấy, không cần cảm ơn."

Vừa nói, Vương Tiểu Điềm moi ra từ trong bao bảy trái bí đỏ, tùy tiện quẳng cho các người chơi.

Hai hồi quy giả nam không có tay, bí đỏ liền đập vào mặt bọn họ.

Đường Mạch cầm trái bí đỏ này, trong lòng hắn đột nhiên hiện lên một dự cảm không lành. Hắn dùng sức chà chà quả bí đỏ ba lần, rất nhanh, một hàng chữ nhỏ hiện lên.

Đạo c: Bí ngô nhỏ ca Cinderelle】

【 Người s hu: Đường Mch】

【 Phm cht: rác rưởi】

【 Cp bc: cp 1】

【 Lc công kích: Không có, dùng nó đánh người chc cũng hơi đau.】

【 Công năng: Ăn ngon, người lùn nh rt thích ăn. 】

【 Hn chế: Vô dng- đây có l là hn chế ln nht ca nó

【 Ghi chú: Cc nhc kh s đi đánh phó bn, cui cùng cũng được t do thoát ra ngoài. Mun bt đầu đi chơi tiếp nhưng li đói quá? Đừng lo, đã có bí đỏ siêu ngon đây ri! 】

Đường Mạch: ". . . . . ."

Cô gái trẻ khó có thể tưởng tượng nổi, cô ta nói: "Phần thưởng dành cho việc thông quan trò chơi chỉ có thứ này?!"

Vương Tiểu Điềm không kiên nhẫn nói: "Làm sao nữa, ngươi còn đòi hỏi cái gì? Này còn chưa đủ? Các ngươi đúng là lũ nhân loại tham lam!"

Phó Văn Đoạt lạnh lùng nói: "Nếu không tìm được chuỗi thức ăn của chính mình, không thông quan, thì sẽ thế nào?"

Mọi người cả kinh.

Vương Tiểu Điềm nhìn Phó Văn Đoạt, chậm rãi cong lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười xấu xa: "Ha, thế nào à. . . . . .Không ổn lắm đâu nha. Các ngươi không thông quan sẽ không được thưởng bí đỏ của ta, không có bí đỏ này thì mỹ vị gì đó cũng đừng hòng mơ đến. Ầy, các ngươi mệt lắm nhỉ, thông quan thật sự là quá tốt."

Mọi người: ". . . . . ."

Hai tên đàn ông mất đi cánh tay phẫn nộ nghiến răng, tạo ra tiếng ken két.

Thông quan trò chơi, sẽ đạt được bí đỏ của Cinderelle.

Không thông quan trò chơi, sẽ không bị trừng phạt, chỉ là không được nhận bí đỏ của nàng ta nữa thôi.

Từ đầu đến cuối, trò chơi này cực kỳ an toàn. Nó cấm bạo lực, Hắc tháp thậm chí sẽ trực tiếp xóa sổ người chơi có hành vi bạo lực trái phép. Phương pháp duy nhất để người chơi có thể loại bỏ nhau chính là ăn đối phương, sau đó đem người đó ném vào Hắc tháp làm nô lệ.

Trừ điều đó ra, trò chơi này cực kỳ an toàn.

Đường Mạch trầm tư nói: "Phó bản số 315 của Eva. . . . . ." Cho nên, đây chính là một phó bản. . . . . .

Vương Tiểu Điềm cười ngọt ngào: "Ta phải đi làm Vương phi đây, không thèm nói chuyện với đám nhân loại thối các ngươi đâu."

Xe ngựa bí đỏ rít lên một tiếng, rời khỏi phòng. Bảy người chơi đứng im tại chỗ, một giọng nữ trầm trầm vang lên: "Thông quan trò chơi, chỉ có thể đạt được bí đỏ. Nhưng loại bỏ Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt, có thể mở ra 'phần thưởng của Eva'. . . . . ."

Vèo!

Một cây kim thép phá vỡ không khí, sượt qua má cô gái trẻ tuổi, lưu lại một vết máu đỏ tươi.

Sau khi nó bay về phía sau thì biến mất trong không khí, Đường Mạch thu hồi tay lại, quay đầu nhìn về phía cô gái trẻ, nhếch miệng: "Muốn thử một chút không? Cô đoán xem lần này là dị năng hay đạo cụ?"

Trên gương mặt cô gái trẻ là cơn đau bỏng rát, cô ta kinh ngạc nhìn Đường Mạch, môi mím lại, cuối cùng cắn răng không nói gì.

So với 'phần thưởng của Eva', cô ta càng quý trọng mạng sống của mình hơn.

"Ding dong! Người chơi Hình Tư Kì, Đỗ Đức, Liêu Phong, Đường Mạch, Phó Văn Đoạt, Trần San San, Phó Văn Thanh thành công thông quan 'Phó bản số 315 của Eva'. "

Ánh sáng chói mắt lóe lên trước mắt mọi người, thời điểm tia sáng ấy lóe lên, bốn người chơi địa cầu cùng ba hồi quy giả vẫn lạnh lùng nhìn đối phương như trước. Chỉ cần một phe có động tác gì, phe còn lại sẽ lập tức đánh trả.

Khi cơn gió lạnh như băng trực tiếp thổi ùa vào mặt Đường Mạch, hắn chớp chớp mắt, nhận ra mình đã trở về địa cầu. Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt không chút do dự nhắm đến cô gái trẻ tuổi kia, nhưng hai người vẫn chậm một bước. Nơi cô gái kia đứng vốn đã cách bọn họ một đoạn, cô ta chỉ cần chạy, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt phải lần theo dấu vết tìm ra vị trí của cô ta, rồi tiếp tục đuổi theo.

Vờn qua vờn lại một lát, hai người buông tha.

Mặt khác hai hồi quy giả còn lại cũng nhân cơ hội đào tẩu.

Đối với người chơi địa cầu thực lực yếu kém, những hồi quy giả này sẽ không chút do dự mà giết chết. Đối với cường giả cũng vậy, bọn họ sẽ không chút do dự mà bỏ chạy.

Đường Mạch bất đắc dĩ cười: "Hồi quy giả bất kể thực lực mạnh hay yếu, hình như ai cũng chạy trốn rất giỏi."

Đường Mạch chỉ nói đùa một tí, Trần San San lại còn thật sự phân tích: "Có khi trên bảng xếp hạng thời gian, bất kể hồi quy giả nào cũng đều là kẻ địch. Bọn họ gặp phải nhiều hoàn cảnh cận kề cái chết hơn chúng ta, chỉ có chạy trốn nhanh mới có thể sống sót. Những người sống sót cũng là những người có thực lực mạnh."

Những lời Trần San San nói cũng có chút đạo lý.

Phó Văn Thanh: "Trò chơi lần này thật mệt, thông quan cũng không có phần thưởng gì đáng giá, mà căn bản không thông quan cũng sẽ không bị trừng phạt. Sớm biết vậy em đã không lo lắng rồi. Nhưng cũng khá tốt, chúng ta không mệt lắm. Khổ nhất chính là hai kẻ hồi quy giả kia, dị năng của bọn họ đã bị anh Đường Mạch copy rồi, hai tay cũng mất. Bảy ngày kế tiếp bọn họ sẽ không có biện pháp nào để tiếp tục trò chơi của Eva."

Lúc lấy đi cánh tay của hai nam nhân kia cũng là lúc Đường Mạch phục chế dị năng của bọn họ, sử dụng 'Ăn sạch sẽ không trả tiền'. Cũng đã làm suy yếu các phương diện khác của bọn họ. Trò chơi của Eva diễn ra trong vòng bảy ngày, bảy buổi tối này nhất định sẽ là thời gian quyết chiến kịch liệt nhất giữa người chơi địa cầu và hồi quy giả. Có cơ hội để khiến đối phương suy yếu đi, Trần San San nhất định sẽ không bỏ qua.

Nhưng có một số điều Phó Văn Thanh nghĩ mãi không hiểu: "Thật ra chỉ cần một trong hai người họ biết chuỗi thức ăn thì người còn lại cũng có thể thông quan mà. Cái chuỗi thức ăn mà chị San San phỏng đoán đều có tên bọn họ đấy thôi, người đàn ông trung niên kia hoàn toàn có thể giúp một người khác thông quan, không cần phải chặt đứt cánh tay của cái người nam trẻ tuổi kia."

"Nếu là em thì em có thích thế không?"

Phó Văn Thanh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh trai nhà mình.

Ngón tay Phó Văn Đoạt vừa động, đem dao thu vào trong tay áo. Đường Mạch cúi đầu nhìn cậu nhóc, thay Phó Văn Đoạt giải thích: "Nếu người đàn ông trung niên kia biết được chuỗi thức ăn của mình, ông ta cũng sẽ không muốn nói cho người còn lại. Bởi vì ông ta phải mất đi hai cánh tay, người khác thì không, ông ta không thích điều đó. Nếu anh cũng Phó Văn Đoạt cũng như vậy. . . . . ." Giọng nói dừng một chút, Đường Mạch nói: "Nếu bốn người chúng ta cũng lâm vào hoàn cảnh như vậy, anh đương nhiên sẽ không để đồng đội mình cũng mất đi cánh tay, chỉ cần một mình anh mất là đủ rồi. Nhưng bọn họ bất đồng, cho tới bây giờ bọn họ chỉ là đồng minh chứ không phải đồng đội, bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội đối phương."

Trần San San: "Cái cô gái kia. . . . . .Hình Tư Kì, phải để ý một chút, chị ta rất thông minh."

Đường Mạch nhẹ nhàng gật đầu.

Bốn người sửa sang lại một chút, nhích người chuẩn bị đến căn cứ của Thiên Tuyển.

Sắc trời bắt đầu sáng, những tia nắng lóe lên ở nơi chân trời, đánh thức thành phố đang chìm trong bóng tối. Đường Mạch nhìn con số đỏ như máu trên thân Hắc tháp, nhẹ giọng nhẩm: "3, 2, 1. . . . . ."

"Ding dong! 'Trò chơi của Eva' tạm thời kết thúc, thỉnh người chơi tiếp tục đi đánh phó bản, nỗ lực công tháp!"

Giọng nói trẻ con thanh thúy như phá tan bầu không khí căng thẳng bao trùm lên Bắc Kinh cả một đêm, trên tòa Hắc tháp khổng lồ, cái đồng hồ bấm giờ đỏ rực kia chậm rãi tan biến. Hết thảy giống như trở lại trước đây khi phiên bản 4.0 chưa cập nhật, hàng vạn tòa tháp đen yên lặng lơ lửng trên không trung.

Gió nhẹ lướt qua gò má, bốn người Đường Mạch liếc nhìn nhau, lặng lẽ lách người chạy vào một ngõ nhỏ.

Vừa đi, Đường Mạch vừa nghĩ tới một chuyện.

Ban nãy hắn đã bớt chút thời gian để xem dị năng của chàng trai trẻ và người đàn ông trung niên kia. Dị năng của người đàn ông trung niên vốn là loại dùng để chạy trốn, nói đúng hơn, ông ta có thể ở một thời điểm bất kì nâng cấp một năng lực của mình lên mức cao nhất. Ví dụ như thị lực, ông ta có thể tăng cường thị lực, nhìn xuyên qua phòng ốc để thấy kẻ địch, dùng đạn bắn; hoặc là tốc độ, ông ta có thể đột nhiên chạy rất nhanh, nhưng lúc này thị lực của ông ta sẽ giảm xuống.

Không chỉ có thị lực và tốc độ, ông ta cũng có thể tăng cường thính lực, khứu giác hay xúc giác của cơ thể, nhưng lúc đó các năng lực khác sẽ đột nhiên suy yếu.

Nâng cấp một phương diện đến triệt để, đồng thời những năng lực khác sẽ yếu đi, đây chính là dị năng của ông ta.

Loại dị năng này nhìn qua rất mạnh, nhưng kỳ thật khá yếu. Nếu dùng khi đánh nhau, làm yếu những khả năng khác đi để dồn hết vào một năng lực, đối với kẻ địch gà một chút thì còn dùng được. Nhưng mà đối đầu với người mạnh như Phó Văn Đoạt, trong nháy mắt khi tăng cường một phương diện, Đường Mạch sẽ bị anh bắt lấy nhược điểm, một kích chí mạng.

"Dị năng của cô gái kia tựa hồ cũng rất tốt. . . . . ."

Có thể phát hiện Phó Văn Thanh đang nói dối, loại dị năng này Đường Mạch chưa từng thấy qua. Nếu có được dị năng đó, về sau hắn công tháp sẽ dễ dàng hơn.

"Cậu muốn có dị năng của nữ nhân kia?"

Đường Mạch kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt. Hắn gật gật đầu: "Ừm, có thể nhìn thấu lời nói của một người, đôi khi điều đó rất quan trọng."

Vào thời điểm mấu chốt, đó sẽ là một dị năng rất mạnh. Đương nhiên, dị năng của cô gái kia cụ thể là gì Đường Mạch cũng không biết, hắn chỉ đoán thôi.

Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: "Dị năng của tôi tốt hơn cô ta."

Bước chân Đường Mạch khựng lại, hắn lại kinh ngạc quay đầu nhìn nam nhân này. Ánh sáng mặt trời dâng lên, chiếu xuống trên mặt Phó Văn Đoạt. Đôi mắt kia thâm trầm sâu thẳm, tia nắng không thể khiến nó rực rỡ lên, hoàn toàn chỉ là một điệu bộ bình tĩnh. Anh yên lặng nhìn Đường Mạch, Đường Mạch cũng lẳng lặng nhìn anh.

Sau một lúc lâu, Đường Mạch cười: "Nếu tôi có được dị năng của cô gái kia, chắc chắn việc đầu tiên tôi làm sẽ là dùng nó lên người anh."

"?" Phó Văn Đoạt không hiểu ý tứ của những lời này, tại sao đột nhiên lại đổi đề tài?

Đường Mạch rũ mắt nhìn anh: "Tôi thật muốn nhìn xem, mỗi lần anh mặt không đổi sắc nói những lời này, trong đầu rốt cuộc suy nghĩ cái gì."

Phó Văn Đoạt: ". . . . . ."

Phó Văn Đoạt mặt không cảm xúc dời đi tầm mắt, bước nhanh về phía trước.


Tác giả có lời muốn nói:

Đường Đường: Mệt quá, mất máu mất máu! Dị năng của người đàn ông kia thật là vô dụng!

Lão Phó: Tập trung nâng cấp một phương diện, những năng lực khác đều bị suy yếu à. . . . . .

Đường Đường: . . . . . . 【Hình như có chỗ nào đó không đúng?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com