TruyenHHH.com

Dm Edit Dia Cau Online Mac Than Hoan Tu Chuong 147

Chương 174: Bọn ta quyết định thông quan ngay bây giờ

Editor: Pingpong1105

Thí nghiệm của Darwin, tổng cộng mười hai câu hỏi. Trả lời đúng được điểm, trả lời sai không được điểm.

Ngay từ đầu Vương Tiểu Điềm cũng không có nói nếu trả lời sai sẽ nhận trừng phạt, ấn nút trả lời trước cũng không có vấn đề, nhưng tựa hồ vẫn có chút mạo hiểm. Đây không phù hợp với tính cách cẩn thận của Đường Mạch. Nhưng mà khi Đường Mạch rút lại bàn tay vừa đặt lên nút trả lời, Phó Văn Đoạt cùng Trần San San cũng lặng lẽ thu tay lại.

"Cướp được câu hỏi thì thế nào, cũng không nhất định sẽ trả lời được, chỉ là vận cứt chó nên mới không phải nhận trừng phạt nếu đáp sai thôi. . . . . ." Chàng trai trẻ lầm bầm.

Đường Mạch thản nhiên quét mắt nhìn người này một cái.

Vương Tiểu Điềm lấy lại tinh thần, biểu tình cổ quái nhìn Đường Mạch, tiếp tục nói: "Được rồi, ta tiếp tục nha. Câu hỏi thứ nhất, sau khi địa cầu online, Hắc tháp đã đem Trái đất chia ra làm mấy khu. Mời trả lời câu hỏi!"

Lời nói vừa dứt, ba hồi quy giả toàn bộ ngây người. Phó tiểu đệ kinh hãi há hốc mồm, nam nhân trẻ tuổi trực tiếp nói: "Đơn giản như vậy?!"

Vương Tiểu Điềm khinh thường nhìn anh ta, hỏi lại một cách đương nhiên: "Bây giờ mới có câu hỏi thứ nhất, ngươi muốn độ khó nào chứ." Nàng lại nhìn hướng Đường Mạch, không kiên nhẫn nói: "Ê, trả lời câu hỏi chứ có phải kén chồng kén vợ đâu, đáp nhanh lên, cái đám nhân loại thối các ngươi thật sự phiền chết."

Đường Mạch mặt không cảm xúc cong cong khóe môi: "Tổng cộng mười khu."

Vương Tiểu Điềm gật gật đầu: "Đáp án chính xác, người chơi Đường Mạch được một điểm."

Ba hồi quy giả: ". . . . . ."

Vậy mà lại chơi kiểu này! ! !

Ba hồi quy giả nhìn Đường Mạch, trong ánh mắt hiện lên một tia hâm mộ cùng ghen tị, chỉ có cô gái trẻ hơi hoài nghi nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì. Có Đường Mạch tiên phong, Vương Tiểu Điềm còn chưa đọc câu hỏi thứ hai, tay của tất cả mọi người đã đồng loạt đặt trên nút trả lời. Lúc này Đường Mạch cũng chẳng căng thẳng lắm, hắn bình tĩnh nhìn Vương Tiểu Điềm, chỉ cần đối phương mở miệng hắn sẽ lập tức ấn xuống nút trả lời. Hắn đã có được 1 điểm, dẫn đầu những người khác, vậy nên cần căng thẳng phải là mấy người đó.

Cô gái trẻ trộm đánh giá Đường Mạch, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật sự là trùng hợp sao. . . . . ."

Thật sự may mắn như vậy, trả lời sai không bị trừng phạt, câu thứ nhất còn đơn giản như thế, Đường Mạch đáp một phát trúng luôn?

Rất nhanh, Vương Tiểu Điềm đã nói ra câu hỏi thứ hai. Nàng chưa nói hết, đã lại bị tiếng thông báo của nút đáp án ngắt lời. Lần này là nam nhân trẻ tuổi cướp được quyền trả lời câu hỏi, Vương Tiểu Điềm oán giận lầm bầm một câu "Chơi như thế này chẳng vui chút nào", tiếp theo buồn bực đem câu hỏi thứ hai nói hết: "Xin nghe câu hỏi! Câu hỏi thứ hai, người chơi Hắc tháp thích nhất là ai?"

Đây đúng là một câu hỏi tặng điểm, đa phần người chơi địa cầu cũng có thể nghĩ được đáp án, hồi quy giả nhanh như chớp nói: "Mộ Hồi Tuyết!"

Vương Tiểu Điềm uể oải vỗ tay: "Chúc mừng ngươi, trả lời đúng, được một điểm."

Chàng trai trẻ lộ ra biểu tình đắc ý.

Cứ như vậy, bảy người dùng đủ loại bản lĩnh để cướp câu hỏi. Liên tiếp đã được tám câu, tốc độ phản ứng của Trần San San cùng cô gái trẻ kia hơi chậm, không giật được câu hỏi nào, được 0 điểm. Chàng trai trẻ cướp được hai lần, nhưng chỉ trả lời được một câu, anh ta cùng Phó Văn Thanh đạt được 1 điểm giống nhau. Người đàn ông trung niên cùng Đường Mạch trả lời được hai câu hỏi, đạt được 2 điểm. Phó Văn Đoạt trả lời ba câu, đạt được 3 điểm.

Còn lại bốn câu hỏi.

Vương Tiểu Điềm đang chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên nàng như nghe được cái gì, kinh ngạc hô lên: "Sao lượt xem lại thấp như vậy?!"

Mọi người sửng sốt, chỉ thấy Vương Tiểu Điềm mạnh mẽ nhảy từ trên xe xuống, nổi giận đùng đùng đi qua đi lại. Cứ như vậy trong chốc lát, nàng bước đến trước mắt bảy người chơi, hai tay chống nạnh: "Là các ngươi hại ta, là cái đám nhân loại các ngươi hại ta! Vương Tiểu Điềm ta dẫn chương trình 《 Happy Quiz 》nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thu được lượt xem thấp thế này! Các ngươi cái đám nhân loại xấu xa ghê tởm này, ta phải tăng độ khó, ta muốn lấy ra câu hỏi dưới đáy hòm, tức chết ta mất!"

Cô gái xinh đẹp dùng sức đá một cái xuống mặt đất, mặt đất liền rung động kịch liệt. Ai cũng không nghĩ tới, Cinderella nhìn qua ôn nhu dịu dàng thế mà cũng có thực lực mạnh như vậy.

Lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên: "Bây giờ trả lời sai sẽ bị trừng phạt?"

Vương Tiểu Điềm không phản ứng lại, quay sang trừng mắt nhìn Trần San San: "Không có, đây là quy tắc trò chơi của Hắc tháp."

Giọng nói Trần San San thản nhiên: "A, thế thì ngươi cứ tăng độ khó đi." Dù sao không trả lời được cũng sẽ không chết.

Vương Tiểu Điềm: ". . . . . ."

Nàng rốt cuộc tại sao lại đi mở trực tiếp ở đây chứ! ! !

Quả nhiên, bốn câu hỏi kế tiếp của Vương Tiểu Điềm đã khó lên khá nhiều. Bảy người thay phiên nhau trả lời, cuối cùng thế nhưng chỉ có một câu trả lời được. Kết quả, Phó Văn Đoạt ba điểm, Đường Mạch cùng người đàn ông trung niên hai điểm, Phó Văn Thanh, chàng trai trẻ và Trần San San một điểm, cô gái trẻ không điểm.

Vương Tiểu Điềm nhấc váy giận dữ chạy lên xe ngựa, nàng vén rèm ra tức giận nói: "Ta không bao giờ muốn gặp lại đám đểu cáng các ngươi nữa, các ngươi mau thông quan trò chơi, cút ra khỏi phòng của ta ngay!"

Ầm!

Xe ngựa bí đỏ ra khỏi căn phòng, cửa lớn két một tiếng đóng lại, chỉ để lại bảy người chơi trong căn phòng rộng lớn.

Phó Văn Thanh: "Thí nghiệm của Darwin vậy là xong rồi? Vậy quả bóng của chúng ta nên hoán đổi như thế nào đây. . . . . ."

Không để cho cậu nhóc phải nghi hoặc lâu, chỉ thấy một đám bóng nhỏ chui ra từ túi quần túi áo của các người chơi. Bảy quả bóng lơ lửng giữa không trung, hội tụ vào một chỗ. Giây tiếp theo, bóng thay đổi phương hướng, một lần nữa bay đến trước mặt những người chơi khác nhau, nhẹ nhàng hôn chụt một cái lên con số trên má bọn họ.

Sau khi hôn, con số trên mặt Phó Văn Đoạt biến thành 4, Đường Mạch cùng người đàn ông trung niên biến thành 3, Phó Văn Thanh cùng nam nhân trẻ tuổi biến thành 2, Trần San San cùng cô gái trẻ biến thành 1.

Đường Mạch vươn tay bắt lấy quả bóng nhỏ, hắn quay đầu nhìn về phía đội của mình: "Đi vào phòng xem manh mối nhé?"

Mọi người gật đầu: "Được."

Bốn người Đường Mạch trực tiếp vào phòng của mình dể xem manh mối mới, ba hồi quy giả cũng nhìn thoáng qua nhau, đều tự trở về phòng của mình.

Đường Mạch đóng cửa lại, không mở quả bóng ra để xem manh mối ngay. Hắn đi đến cái bàn trong phòng, tìm được một cây bút, viết mấy cái tên xuống tờ giấy trắng, sau đó đem mấy cái tên này vẽ thành sơ đồ nối lại với nhau.

"Bóng của San San ở trên tay mình, tiểu Thanh thì bắt được quả bóng của Hình Tư kì, Phó Văn Đoạt bắt được bóng của Đỗ Đức. . . . . ."

Ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ trên những cái tên này, sau một lúc lâu, Đường Mạch lấy ra quả bóng nhỏ của mình, lạch cạch một tiếng mở ra. Hắn rút tấm thẻ bên trong ra, đọc những gì viết trên đó: "Đường Mạch cuối cùng trở thành nam nhân đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn. . . . . ."

Hai mắt phút chốc trợn to, Đường Mạch kinh ngạc nhìn những gì viết trên tấm thẻ, hắn cẩn thận nhìn đi nhìn lại ba bốn lần, hai mắt càng ngày càng sáng lên.

Sau năm phút, tiếng đập cửa thùng thùng thùng vang lên.

Đường Mạch mở cửa ra, cô bé tóc ngắn đứng ngoài cửa. Trần San San ngẩng đầu nói: "Anh Đường Mạch, anh xem xong manh mối chưa?"

Đường Mạch gật gật đầu, hắn nâng tầm mắt lên, phát hiện Phó Văn Đoạt đã đứng giữa đại sảnh chờ mình. Rất nhanh, Trần San San lại gõ cửa phòng Phó Văn Thanh, đem Phó tiểu đệ dắt ra ngoài. Bốn người tìm một góc bí mật, ba hồi quy giả kia vẫn chưa đi ra.

Trần San San liếc mắt nhìn mọi người, nói: "Lúc này, bốn người chúng ta đều đã chiếm đủ cả bốn tầng của chuỗi thức ăn. Vừa rồi khi mấy quả bóng bay lên không trung, em đã quan sát được hai quả. Quả bóng hiện tại em cầm là của anh Đường Mạch, anh ấy cũng bắt được bóng của em."

Tố chất thân thể của Trần San San không được tăng cường, với thị lực của cô bé chỉ có thể quan sát hai quả bóng.

Phó Văn Đoạt bổ sung: "Tiểu Thanh bắt được bóng của cô gái kia."

Trần San San gật gật đầu: "Ừm. Trừ Tiểu Thanh, hiện tại chúng ta có thể nói một chút manh mối của mình."

Không thể đem manh mối nói ra một cách chính xác và rõ ràng cho người khác, nhưng có thể nhắc đến một hai câu. Manh mối của Trần San San rất đơn giản, không có nhiều giá trị lắm. Phó Văn Đoạt trầm ngâm một lát, anh thấp giọng nói: "Căn cứ vào manh mối của tôi, tôi thực sự ở trong một chuỗi thức ăn nhất định, ở vị trí cấp ba của chuỗi thức ăn đó."

Trần San San lập tức ghi lại manh mối này: "Cấp bốn, đồng thời là cấp ba."

Đường Mạch nói: "Manh mối của anh có chút quan trọng."

Mọi người soạt cái quay đầu, đồng loạt nhìn về hướng Đường Mạch.

Đường Mạch suy nghĩ tìm từ ngữ, ánh mắt nhìn chằm chằm Phó Văn Đoạt: ". . . . . .Tôi không ở trong chuỗi thức ăn của anh."

Ánh mắt Phó Văn Đoạt dừng lại trên người Đường Mạch.

"Không ở trong chuỗi thức ăn của anh ấy?! Trần San San cả kinh nói. Bút của cô bé vẫn dừng trên sổ, ngòi bút tròn tròn ma sát với trang giấy, lưu lại một dấu vết nhàn nhạt. Ngay sau đó, Trần San San đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phó Văn Thanh, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng, ánh mắt nghiêm túc. Cô bé từng câu từng chữ nói: "Tiểu Thanh, hiện tại chị có một vấn đề muốn hỏi em, em phải trả lời cẩn thận. Khi em trả lời hãy quên đi tấm thẻ manh mối của mình, tập trung trả lời câu hỏi của chị, đem câu manh mối đó ném ra sau đầu."

Phó Văn Thanh thẳng lưng: "Được, chị hỏi đi chị San San."

Trần San San: "Câu hỏi của chị là. . . . . ."

Năm phút sau, Trần San San đóng sổ lại, thở phào nhẹ nhõm.

"Cinderella sẽ tham gia ba đêm dạ hội, chúng ta tổng cộng có ba buổi tối, nhưng thí nghiệm của Darwin chỉ có hai lần. Lần thí nghiệm tiếp theo sẽ là cơ hội đổi bóng cuối cùng của chúng ta. Nhưng lần thí nghiệm này em có một việc, hi vọng mọi người có thể hoàn thành."

Bốn người ghé sát vào, Trần San San nói chậm rãi, hạ thấp giọng: "Lần thí nghiệm thứ hai, em nghĩ những câu hỏi sẽ khó hơn lần trước. Đến lúc đó. . . . . ."

Đường Mạch nghe Trần San San nói, nhẹ nhàng gật đầu. Chờ cô bé nói hết, Phó Văn Thanh cẩn thận nhớ kĩ những gì mình phải làm. Sau một lúc lâu, cậu nhớ tới một việc, nói: "Chị San San bảo dựa vào tính cách của Cinderella, lần thí nghiệm Darwin thứ hai cô ta nhất định sẽ tăng độ khó của câu hỏi lên rất cao để chúng ta không trả lời được, như vậy có thể tăng lượt xem lên. Mong là nếu trả lời sai vẫn sẽ không bị trừ điểm cùng bị phạt, bằng không chúng ta toang là cái chắc."

Dừng nột chút, cậu nhóc nghĩ nghĩ: "Đúng rồi nha, vận may của anh tốt thật đó anh Đường Mạch, anh là người đầu tiên trả lời câu hỏi, nếu có trừng phạt thì tiêu. May là câu hỏi đơn giản, cũng không có trừng phạt. . . . . .Ể, sao mấy anh lại nhìn em bằng ánh mắt đó?"

Phó tiểu đệ nuốt nước miếng cái ực, bỗng nhiên cảm thấy tủi thân cực kỳ.

"Từ từ, em nói sai cái gì rồi sao, anh họ, anh Đường Mạch, chị San San, sao mọi người lại dùng. . . . . .Dùng. . . . . ." Dùng ánh mắt trìu mến như vậy nhìn em chứ!

Phó Văn Đoạt quét mắt nhìn thằng em ngốc nghếch nhà mình, rồi quay đi không nhìn nữa, miễn cho việc càng nhìn càng bực.

Trần San San tính tình tốt, kiên nhẫn nói: "Tiểu Thanh, anh Đường Mạch không phải chỉ đơn giản là ấn bừa nút trả lời đâu, nếu anh ấy không ấn, chị cùng Phó thiếu tá cũng sẽ ấn. Chị hỏi em, trong bảy người chơi, em cảm thấy thực lực của bốn người chúng ta ở trình độ nào?"

Phó Văn Thanh theo bản năng định nói đương nhiên là mạnh hơn so với ba hồi quy giả kia, có anh họ cậu cùng Đường Mạch ở đây, làm sao có thể kém hơn ba người kia được, nhưng lại có Trần San San. Rồi cậu nhóc nghĩ tới mình tựa hồ cũng là một đứa vướng víu kéo chân sau. . . . . . Cậu phỏng đoán sơ sơ, cảm thấy kể cả không có mình, ba đồng đội vẫn hoạt động bình thường.

"Chúng ta mạnh mà!"

Trần San San: "Đúng, chúng ta mạnh. Tổng cộng chỉ có 12 câu hỏi, đã có bảy vị trí rồi. Điều này chứng minh chúng ta có thể trả lời ít nhất một nửa số câu hỏi, giả thiết tất cả mọi người đều chỉ có 0 điểm, vậy những vị trí này nên phân như thế nào? Cứ như thế, cái gọi là thí nghiệm của Darwin sẽ mất đi ý nghĩa, không bằng tiến hành rút thăm một lần."

(Đoạn này Trần San San có vẻ đang giải thích việc tại sao Vương Tiểu Điềm không chia cấp bằng cách cho người chơi tham gia thí nghiệm của Darwin mà phải rút thăm)

Đường Mạch bổ sung: "Thí nghiệm của Darwin chính là thí nghiệm tiến hóa, cá lớn nuốt cá bé, chính là nhân tố mấu chốt trong quá trình tiến hóa."

Trần San San: "Đúng vậy. Thí nghiệm này không liên quan nhiều lắm tới vận may, chỉ chú trọng vào trình độ của mỗi cá nhân, bởi vì nó đang đốc thúc người chơi tiến hóa. Cho nên cho dù nó có trừng phạt, cũng sẽ là trừng phạt không chí mạng lắm, nếu không việc phân chia vị trí sẽ trở nên không tốt. Tiếp đó. . . . . ." Nữ sinh tóc ngắn nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của cậu bé, cười nói: "Tiểu Thanh, vấn đề mà ngay cả bốn người chúng ta không trả lời được, em cảm thấy ba hồi quy giả kia sẽ đáp được sao? Xác suất 8/10 là bọn họ không trả lời được. Cho nên câu hỏi thứ nhất của Vương Tiểu Điềm, tám chín phần mười, là câu hỏi chúng ta có thể trả lời. Điểm được tặng không, là em thì em có lấy không?"

(Giải thích cho bạn nào chưa hiểu: Đoạn trên ý Trần San San là câu hỏi bốn người Đường Mạch không trả lời được thì làm sao ba hồi quy giả có thể trả lời, nên những câu hỏi của Vương Tiểu Điềm chắc chắn sẽ có độ khó phù hợp để cả ba hồi quy giả kia có thể đáp lại => cực dễ đối với đám Đường Mạch)

Phó Văn Thanh: ". . . . . ."

Ngay tại thời điểm Phó Văn Thanh còn đang hoài nghi nhân sinh, chỉ nghe két một tiếng, một cánh cửa phòng mở ra.

Cô gái trẻ nhìn đến bốn người Đường Mạch đang đứng tụ tập trong đại sảnh, đầu tiên là sửng sốt, biểu tình thay đổi. Cô ta nghĩ một lát, trước tiên gõ cửa gọi hai hồi quy giả còn lại ra, tiếp theo đi đến bên cạnh bốn người Đường Mạch. Cô gái trẻ không chút do dự, trực tiếp mở miệng: "Trao đổi manh mối không?"

Đường Mạch ngẩng đầu, mỉm cười: "Được."

Một tiếng sau, Vương Tiểu Điềm ngồi trên xe ngựa bí đỏ trở lại căn phòng, nàng nhảy xuống xe, câu đầu tiên liền nói: "Các ngươi làm ta quá xấu hổ! Vương Tiểu Điềm ta, làm người dẫn chương trình đạt huy chương vàng ở Vương quốc dưới lòng đất bao nhiêu năm, lần đầu tiên xếp hạng không lên nổi vị trí đầu bảng! Đều là lỗi của các ngươi hết, các ngươi chờ đó cho ta, lần này ta nhất định sẽ đem ra những câu hỏi cực kì khó, bức chết các ngươi!"

Ba hồi quy giả nghe vậy sắc mặt khẽ biến, vẻ mặt của bốn người Đường Mạch lại rất bình tĩnh.

Giống y như lời nói của Trần San San.

Vương Tiểu Điềm nổi giận chống hông, lần này không mở trực tiếp nữa, nàng không triệu camera đến, mà nhảy luôn lên nóc xe bí đỏ.

"Ta không muốn nói chuyện cùng đám nhân loại thối tha không biết tốt xấu các ngươi nữa, các ngươi mau hoàn thành trò chơi rồi cút khỏi phòng của ta đi. Các ngươi đều là cái đồ con rệp, đều là rác rưởi, đều là những kẻ hôi hám vô dụng! Vểnh tai lên mà nghe cho kĩ, câu hỏi thứ nhất. . . . . ."

"Đinh đinh!"

Chàng trai trẻ kích động ấn xuống nút trả lời, Vương Tiểu Điềm đã sớm có chuẩn bị, khóe miệng nhếch lên, lộ ra răng nanh: "Được đấy, lần này ngươi đã giành được quyền trả lời câu hỏi, nghe đây. Câu hỏi của ta là. . . . . .Ai là người thông minh nhất Vương quốc dưới lòng đất?"

Vẻ tươi cười khựng lại trên gương mặt chàng trai trẻ.

Vương Tiểu Điềm chợt bật cười, hung tợn nói: "Trả lời mau!"

Chàng trai trẻ do dự nửa ngày, thăm dò nói: "Vương Tiểu Điềm?"

Thật sự không biết đáp án, nên cái chiêu vuốt mông ngựa này mong là xài được. Loại câu hỏi chủ quan này không giống như có đáp án tiêu chuẩn, chàng trai trẻ liền mạo hiểm một phen. Ai ngờ anh ta vừa nói xong, Vương Tiểu Điềm nhếch miệng cười, dùng sức vỗ vỗ thân xe bí đỏ khổng lồ. Xe bí đỏ đột nhiên há ra cái miệng rộng của nó, kề sát đến mặt của chàng trai trẻ rồi gầm lên một tiếng chói tai.

"A a a a. . . . . ."

Thanh ấm này cực kì khó nghe, mọi người nhanh chóng che tai lại. Chàng trai trẻ cảm thấy hai tai mình ù đi, sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến anh ta không kịp phòng bị che đi tai của mình. Anh ta dại ra nhìn Vương Tiểu Điềm đang ngồi trên xe, miệng của cô gái xinh đẹp hé ra rồi đóng lại, nhưng anh ta không hề nghe thấy gì, hai tai dường như đã bị chấn động đến điếc, chỉ có thể nghe được những tiếng vù vù.

Vương Tiểu Điềm hừ một cái: "Đúng vậy, không có trừng phạt, ta cũng sẽ không đánh các ngươi." Mà có khi còn chẳng đánh lại. "Ta chỉ để cho xe ngựa bảo bối của ta ợ hơi thôi, nó bị quá tải, ợ là chuyện bình thường, ta không có thi hành trừng phạt với các ngươi đâu nha. Đến đây đi, tiếp tục trả lời câu hỏi thôi, trả lời sai cũng không bị trừng phạt đâu nên hãy tiếp tục giành giật cơ hội thôi nào, dù sao xếp hạng cũng không liên quan tới các ngươi nữa rồi. Đến đây nào, nắm bắt lấy cơ hội đi."

Người đàn ông trung niên nhịn không được tức giận nói: "Ngươi không được trừng phạt, đó là quy tắc trò chơi của Hắc tháp."

Vương Tiểu Điềm: "Ta đâu có trừng phạt các ngươi, ta chỉ để xe bí đỏ bảo bối của ta ợ ra thôi, làm sao!"

"Ngươi. . . . . .!

BOSS Hắc tháp mặc dù có thời điểm dễ bắt nạt, nhưng cũng không thể ức hiếp quá độ.

Người đàn ông trung niên hoàn toàn không thể hiểu nổi, rõ ràng vòng chơi hồi nãy Vương Tiểu Điềm vẫn bình thường, cũng không có hung dữ như thế này, tại sao lần này lại vậy chứ. Nàng ta tức giận hơn nhiều so với vòng một ban nãy khi Đường Mạch giành lượt trả lời đầu tiên, tại sao nàng ta không tức giận với Đường Mạch? Mà thôi, dù sao lần này người xui xẻo cũng không phải ông ta, mà là chàng trai trẻ kia. Năng lực khôi phục của anh ta cũng khá mạnh, cơn ù tai chậm rãi biến mất. Nhưng nỗi khổ của anh ta không thể nói ra, chỉ có thể im lặng nuốt vào lòng.

Hiện tại bọn họ đang ở trong game của Cinderella, Vương Tiểu Điềm muốn lừa đảo khi dễ bọn họ, bọn họ ngay cả một câu cũng không dám phản kháng.

Vương Tiểu Điềm thấy không ai nói gì, chẹp một tiếng: "Trả lời đi, chẳng lẽ cả bảy người các ngươi không ai biết đáp án? Quá ngu ngốc. . . . . ."

"Đinh đinh!"

Vương Tiểu Điềm quay đầu nhìn về phía đối phương.

Phó Văn Đoạt thần sắc bình tĩnh: "Schrödinger."

Ánh mắt Vương Tiểu Điềm khựng lại, giây tiếp theo nàng bực bội hừ một tiếng: "Chúc mừng ngươi trả lời chính xác, cộng 1 điểm. Câu hỏi thứ hai,. . . . . ."

Đã có một lần ví dụ, tất cả mọi người đều không tùy tiện ấn nút trả lời nữa. Ai cũng không biết tiếp theo Cinderella sẽ dùng thủ đoạn gì để trừng phạt người chơi, trừng phạt nhẹ nhất có lẽ là ù tai. Nhỡ đâu nàng ta có mánh khóe đặc biệt gì, có thể đưa ra trừng phạt khủng bố ở trong phạm vi mà Hắc tháp cho phép, vậy thì tiêu đời rồi.

Hơn nữa các người chơi cũng dần dần phát hiện, lượt chơi này khó hơn lượt trước rất nhiều. Giành được cơ hội trả lời cũng không có xác suất cao là nói được đáp án, cho nên mọi người không liều mạng đi cướp câu hỏi nữa.

Vương Tiểu Điềm tức giận nói: "Câu hỏi thứ mười. . . . . .Hừ, các ngươi tốt nhất đừng để rơi vào trong tay ta. Số《 Happy Quiz 》ban nãy chỉ là cảnh đặc biệt ngoài trời thôi, 《 Happy Quiz 》chân chính sẽ có trừng phạt. Những trừng phạt đó khủng bố thế nào. . . . . .Các ngươi hỏi Phó Văn Đoạt đi, hắn biết đấy, hắn chính là suýt chút nữa đã chết trong đó."

Chàng trai trẻ nhìn Phó Văn Đoạt, cả kinh nói: "Hóa ra anh đã sớm có kinh nghiệm!"

Phó Văn Đoạt đút hai tay trong túi áo, không trả lời.

Vương Tiểu Điềm cũng không giận dỗi nữa, làm mặt quỷ với Phó Văn Đoạt rồi tiếp tục đọc câu hỏi: "Câu hỏi thứ mười, trong bảy người chơi ở đây, Vương Tiểu Điềm muốn ăn. . . . . .Ấy? Hắc tháp còn cho cả câu hỏi liên quan tới ta nữa à?"

Vương Tiểu Điềm ngẩn ngơ, lè lưỡi: "Hóa ra còn có thể như vậy. . . . . .Hì hì, Vương Tiểu Điềm muốn ăn ai nhất? Vấn đề này thật là đơn giản."

"Đinh đinh!"

Bảy người chơi đồng thời ấn xuống nút trả lời, Vương Tiểu Điềm nhìn nhìn mấy cái nút trước mặt bọn họ, cuối cùng nhìn về phía Đường Mạch: "Ngươi trả lời."

Đường Mạch thu tay lại, yên lặng nhìn Vương Tiểu Điềm: "Trước khi trả lời ta muốn hỏi một vấn đề, ngươi có thể trả lời ta không?"

Vương Tiểu Điềm nheo mắt đánh giá Đường Mạch: "Sao ta lại phải trả lời câu hỏi của ngươi."

Đường Mạch buông tay: "Tùy ngươi thôi, ta chỉ là muốn hỏi một chút. Ngươi từng nói qua, thí nghiệm của Darwin giúp thay đổi vị trí của mỗi người, không thay đổi chuỗi thức ăn?"

Vương Tiểu Điềm hoài nghi nhìn Đường Mạch, nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy câu hỏi này không có bẫy rập nào, cũng là quy tắc trò chơi mà Hắc tháp yêu cầu nàng phải nói cho người chơi.

"Đúng, thí nghiệm của Darwin chính là để các người chơi thay đổi vị trí trong chuỗi thức ăn của mình, không thay đổi chuỗi thức ăn nguyên bản."

(Ở đây nghĩa là ví dụ có chuỗi thức ăn 1, trong đó có Đường Mạch → Phó Văn Đoạt, bây giờ nhờ thí nghiệm của Darwin nên vị trí của hai người sẽ đổi thành Phó Văn Đoạt → Đường Mạch chẳng hạn, nhưng chuỗi thức ăn 1 vẫn giữ nguyên chứ không chuyển thành 2 hay 3)

Phó Văn Thanh nhỏ giọng nói thầm: "Làm gì thay đổi vị trí được chứ. Phản ứng thì chậm, không giành được câu hỏi nào, căn bản không có cách đạt được điểm cộng thì chỉ có thể vĩnh viễn ở cấp 1."

Nghe được lời này, ánh mắt cô gái trẻ khẽ động, nhìn về phía Phó Văn Thanh.

Lời cậu nhóc nói cũng đúng. Cho dù lần này câu hỏi khó hơn lần trước, các người chơi không giành giật nhau nữa, nhưng cô ta, Trần San San cùng nam nhân trẻ tuổi kia vẫn không trả lời được câu hỏi nào. Chàng trai kia là trả lời hoảng hốt nên sai, còn hai cô gái thì căn bản còn chưa lấy được quyền trả lời câu hỏi. Sau khi địa cầu online, tố chất thân thể của người chơi đều tăng lên, cô gái bởi vì dị năng có chút đặc thù nên năng lực phản ứng cũng không nâng cao lắm, cho nên cô luôn ấn nút chậm hơn những người khác.

Nếu cứ như vậy, xác suất cô ta cứ đứng mãi ở cấp 1 sẽ cực cao.

Cô gái trẻ sắc mặt trầm xuống, không hé răng.

"Có câu hỏi nào khó hơn một chút không?" Trần San San đột nhiên hỏi.

Vương Tiểu Điềm: "Để làm gì, ngươi còn muốn khó hơn nữa à?"

Trần San San gật gật đầu: "Nếu không khó một chút thì ta rất khó lấy được điểm. Hơn nữa ta cũng muốn biết, trong vòng thí nghiệm Darwin trước, ta, Tiểu Thanh, còn có anh ta," cô bé chỉ vào chàng trai trẻ tuổi, "Ba người chúng ta đều đạt được 1 điểm, nhưng bọn họ cấp 2, ta lại là cấp 1. Vì sao lại thế? Là ngẫu nhiên sao?"

Vương Tiểu Điềm: "Đương nhiên không phải ngẫu nhiên, thí nghiệm của Darwin không liên quan đến vận may. Có ai làm ngươi tiến hóa muộn đâu chứ, là do ngươi chậm chạp thôi."

Trần San San: "Nói cách khác, hiện tại trong chúng ta có ba người đạt 0 điểm, ta, Đỗ Đức, Hình Tư Kì. Tiếp giờ còn ba câu hỏi nữa, nếu ba người bọn ta trả lời được câu hỏi, sẽ dựa theo thứ tự trước sau mà phân cấp. Nếu cả ba người đều không trả lời chính xác thì sao?"

Vương Tiểu Điềm nhếch môi, lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu: "Xét điểm của vòng trước."

Trần San San hiểu ra.

Đúng là công bằng, chỉ dựa vào thực lực, tuyệt không dựa vào vận may.

Phó Văn Thanh nói: "Đây là cơ hội tráo đổi vị trí cuối cùng, chị San San chị phải cố lên, nếu không chị vẫn sẽ đứng ở hạng 1 mất." Cậu nhóc nhớ lại, "Lần này em được 1 điểm, có thể lại đứng cấp 2, vẫn là vị trí đó. Chị San San, em không có manh mối gì với cái chuỗi thức ăn này, nhưng mà chị yên tâm, em nhất định sẽ không ăn chị. Chị là cấp 1, em là cấp 2, thật sự nếu không được thì em sẽ ăn bà cô kia, cho dù ăn sai thì chị vẫn còn sống, còn cơ hội."

Cô gái trẻ soạt cái ngẩng đầu, nhìn Phó Văn Thanh.

Cậu nhóc bị dọa sợ: "Chị, chị nhìn tôi làm gì. . . . . ."

Cô gái trẻ yên lặng nhìn Phó Văn Thanh, sau một lúc, cô ta cười lạnh: "Mấy tên người chơi địa cầu các cậu, tình cảm đồng đội còn rất tốt nhỉ."

Phó Văn Thanh đúng lý hợp tình: "Tôi cùng chị San San là đồng đội, tôi không tốt với chị ấy, chẳng lẽ tốt với chị à."

"Quả bóng em đang cầm là của chị, quả bóng cô bé kia đang cầm thì là quả của em trước đây. Cô bé đó đã ở trong chuỗi thức ăn của em rồi, em ăn cô bé ấy khẳng định đúng. Nhóc à, bị ngốc sao?"

Giọng nói của Đường Mạch vang lên: "Nhưng trước đó cô cũng không có khẳng định trăm phần trăm là em ấy ở trong chuỗi thức ăn của cô, chỉ là xác suất rất cao mà thôi."

Cô gái trẻ nở nụ cười: "Nếu Phó Văn Đoạt không kề dao trước cổ tôi, tôi đã sớm đem thằng nhóc kia ăn luôn rồi. Nó còn có thể sống đến bây giờ sao?"

Phó Văn Thanh tức đến nỗi mặt đỏ hết cả lên, giây tiếp theo cậu nhóc quay qua nhìn cô gái trẻ: "Tôi sẽ không ăn chị San San, tôi sẽ ăn chị."

Cô gái nhìn bộ dáng giận dữ của cậu nhóc, qua một hồi lâu, cô ta nhìn sang hướng khác, thản nhiên nói: "Tùy cậu."

Hai mắt Trần San San sáng ngời.

Đường Mạch nhếch miệng, hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện Phó Văn Đoạt đang nhìn mình.

Hai người ăn ý làm khẩu hình miệng: Good job.

Vương Tiểu Điềm cao giọng nói với Đường Mạch: "Ê, sao ngươi còn lề mề thế. Trả lời câu hỏi nhanh lên!"

Đường Mạch: "Vương Tiểu Điềm muốn ăn Phó Văn Đoạt nhất."

Vương Tiểu Điềm liếm liếm môi, lén lút nhìn Phó Văn Đoạt: "Hì hì, trả lời chính xác. Câu hỏi thứ mười một. . . . . ."

Quả nhiên giống như những gì Trần San San đoán, mười hai câu hỏi đã kết thúc, cô bé, cô gái trẻ kia cùng nam nhân trẻ tuổi toàn bộ không được điểm nào. Vương Tiểu Điềm sờ sờ cằm nói: "Đồ nhân loại ngu xuẩn."Tiếp theo không để ý đến bọn họ nữa, trực tiếp nhảy lên xe ngựa chuẩn bị đi tham gia vũ hội của mình. Nhưng ngay khi nàng sắp tiến vào xe ngựa, một giọng nam vang lên: "Chờ ngươi đi rồi bọn ta mới đổi bóng được sao?"

Vương Tiểu Điềm dừng lại bước chân, nhìn về phía Đường Mạch: "Tùy, các ngươi bây giờ có thể đổi bóng rồi." Nói xong, Vương Tiểu Điềm cũng chẳng nghĩ nhiều, nàng vỗ vỗ tay, Đường Mạch liền cảm giác được túi quần của mình động đậy, một quả bóng nhỏ bay vèo ra. Nhưng mà ngay trong nháy mắt, Đường Mạch đưa tay bắt lấy quả bóng này.

"Các ngươi làm gì đó?" Vương Tiểu Điềm kinh ngạc nhìn Đường Mạch, rồi lại quay sang nhìn Phó Văn Đoạt, Phó Văn Thanh cùng Trần San San.

Ba hồi quy giả cũng kinh ngạc nhìn bốn người Đường Mạch, rất nhanh, ánh mắt bọn họ trở nên cảnh giác.

Đường Mạch nắm chặt quả bóng đang không ngừng giãy giụa trong tay, hắn sờ sờ con số bên trên, cười nói: "Nếu ta không đoán sai, trước mắt nếu quả bóng này còn thuộc về ta, thì ta vẫn còn là cấp 3?"

Lần thí nghiệm Darwin vừa rồi Đường Mạch được điểm cao nhất, lần này hẳn là hắn sẽ trở thành cấp 4.

Vương Tiểu Điềm không hiểu được ý tứ của Đường Mạch: "Đúng, bóng của ngươi không đổi, đương nhiên ngươi vẫn là cấp 3."

Đường Mạch: "Nói cách khác, bốn người chúng ta vẫn giữ nguyên vị trí , vẫn giữ nguyên cấp bậc?"

(Giải thích một chút, vị trí ở đây là vị trí trước sau của một cấp bậc nhé, ví dụ như cấp 1 thì sẽ có hai vị trí 1.1 và 1.2)

"Đúng." Vương Tiểu Điềm nói: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Đường Mạch chậm rãi ngẩng đầu, giọng nói bình tĩnh: "Người chơi đã phát hiện chuỗi thức ăn đầy đủ của mình, có thể thắng. Là phải nói ra chuỗi thức ăn đó trước mặt mọi người, hay là có thể lén lút nói với ngươi?"

Vương Tiểu Điềm: "Tùy ngươi thôi, có thể nói cho một mình ta biết. . . . . ." Giọng nói líu lo dừng lại, Vương Tiểu Điềm trừng lớn mắt: "Ngươi vừa nói cái gì cơ?"

"Cậu ấy nói. . . . . ."

Giọng nam trầm thấp vang lên, Phó Văn Đoạt đứng sau Đường Mạch, anh cúi xuống, cằm hơi kề sát đến bên vai Đường Mạch. Tư thế này thoạt nhìn như anh là người phát ngôn của Đường Mạch vậy, không cảm thấy quá thân mật, mọi người cũng không nhận ra có cái gì không đúng.

Hơi thở ấm áp phun bên tai Đường Mạch, hắn nhíu mày.

Phó Văn Đoạt cười nhẹ nói: "Cậu ấy nói, bọn ta bây giờ. . . . . .Quyết định thông quan."

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Phó: Thật là gần, hình như ta có thể ngửi được mùi hương trên người Đường Đường.

Đường Đường: À, ta nhớ có một buổi tối nào đó khi ta ngủ, đầu không cẩn thận dựa vào vai ai đó, sau đó người kia. . . . . .【 mặt không chút thay đổi đẩy đầu của người nào đó ra】

Lão Phó: . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com