TruyenHHH.com

Dm Edit Dia Cau Online Mac Than Hoan Tu Chuong 147

Editor: Pingpong1105

Dưới ánh trăng màu hồng, Triệu Hiểu Phỉ đang giúp Lý Diệu rửa sạch vết thương, một bên nhìn trộm Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt. Bỗng nhiên, cô phát hiện biểu cảm của hai người này đột nhiên trở nên cực kì cổ quái. Đầu tiên là kinh ngạc, rồi lại phức tạp, cuối cùng còn có điểm thẹn quá hóa giận. . . . . .

Ể? Thẹn quá hóa giận?

Triệu Hiểu Phỉ kỳ quái ngó ngó thêm vài lần.

Người chơi cấp cao đều kỳ lạ như vậy à. . . . . .

Triệu Hiểu Phỉ cũng không biết, chỉ trong một giây ngắn ngủi, nội tâm Đường Mạch hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Hơn ngàn vạn câu từ đầu đến cuối, rốt cuộc chỉ gộp thành một ý niệm đơn giản trong đầu Đường Mạch: Ai đó mau đem cái đồng hồ báo thức giả này ném trở lại đống sắt thép phế liệu kia đi!

Xấu hổ chắc chắn không thể tránh khỏi, nhưng mà Đường Mạch cố gắng lấy lại tỉnh táo nhanh nhất có thể. Hắn kiên trì không liếc mắt về phía Phó Văn Đoạt, lạnh lùng nhìn cái đồng hồ báo thức to lớn trước mặt, ở trong lòng hỏi: "Cướp đi tất cả đạo cụ của Phó Văn Đoạt, không cho anh ấy sử dụng là như thế nào? Nếu ta cầm hết đạo cụ của anh ấy, sau khi lấy được dị năng rồi trả lại. Vậy thì kết quả sẽ ra sao?"

Đường Mạch biết đồng hồ chân lý khẳng định nghe thấy, hắn cũng không có nói ra lời.

Dựa theo cách nói của đồng hồ báo thức chân lý, cướp đi đạo cụ của Phó Văn Đoạt là được, cũng không cần hủy đi đạo cụ đó. Nếu sau khi Đường Mạch lấy được dị năng của Phó Văn Đoạt, đem đạo cụ trả lại cho anh, Phó Văn Đoạt có thể tiếp tục sử dụng không? Hay là, hắn sẽ mất đi dị năng của Phó Văn Đoạt, bởi vì hắn không có ăn sạch sẽ không trả tiền? Nếu là như vậy thì cũng không sao. Dị năng của Phó Văn Đoạt tất nhiên là quan trọng, nhưng hiện tại bọn họ muốn biết nghĩa của câu ghi chú kia hơn.

(*Đoạn này nghĩa là Đường Mạch cũng muốn có đc dị năng của Phó Văn Đoạt nhưng hiện tại thì chỉ cần biết nghĩa của câu ghi chú kia thôi cũng được, nên là có thể trả lại đạo cụ cho Phó Văn Đoạt sau khi lấy được dị năng và xem câu ghi chú*)

Đồng hồ báo thức chân lý hiểu được ý tứ của Đường Mạch: "Ngươi sẽ không mất đi dị năng của hắn, bởi vì người đã có được nó rồi. Nhưng ngươi lấy đi tất cả đạo cụ của hắn, ở một khắc kia khi ngươi có được dị năng, luật nhân quả đã tác dụng, đạo cụ đó sẽ không bao giờ. . . . . . thuộc về người chơi công tháp Phó Văn Đoạt nữa. Cho dù ngươi có trả lại hắn, hắn cũng không dùng được, đạo cụ đó chỉ ngươi mới có thể dùng."

. . . . . . Quả nhiên không có khả năng đơn giản như vậy.

Phó Văn Đoạt vẫn im lặng đứng ở bên cạnh, nhưng Đường Mạch vẫn không thể bỏ qua cảm giác tồn tại của anh. Mà hắn cũng không biết, bây giờ Phó Văn Đoạt đang mặt không đổi sắc mà nhìn đồng hồ báo thức chân lý, cũng không liếc mắt nhìn Đường Mạch, ánh mắt anh có chút chill(?), không biết đang suy nghĩ gì.

Đường Mạch không biết lời nói trong lòng của mình có thể bị Phó Văn Đoạt nghe thấy không, hắn do dự nửa ngày, vẫn không thể hỏi cái vấn đề "Làm tình nghĩa là sao?". Hắn nói: "Lấy đi tất cả đạo cụ của anh ấy, là có thể lấy được dị năng. Có áp dụng với những người khác không?"

Đây là vấn đề thứ hai, theo lý thuyết thì đồng hồ chân lý không cần trả lời.

Có lẽ là do biết mình sắp bị chế thành bồn cầu thối đưa cho ông già Nô-en, đồng hồ báo thức chân lý phá vỡ quy tắc, trả lời miễn phí: "Không. Chỉ áp dụng với người chơi công tháp Phó Văn Đoạt thôi, bởi vì hắn có được nhiều đạo cụ phẩm chất hiếm có."

Đường Mạch bỗng nhiên cảm giác mình đoán được phương pháp chính xác để sử dụng dị năng rồi, nhưng hắn vẫn có chút hoang mang. Đồng hồ báo thức chân lý lại không trả lời lại vấn đề của hắn nữa, thậm chí ngay cả Schrödinger cũng đang ở một bên nổi giận mắng: "Ê ê, đám các ngươi một tên so với một tên lại tham lam vô sỉ hơn là thế nào. Ngươi hỏi hơi nhiều rồi đó, không được hỏi! Các ngươi đi nhanh cho ta nhờ, ra khỏi rừng sắt thép của ta nhanh lên!"

Đồng hồ chân lý không bao giờ hé răng nữa, giống như một cái đồng hồ báo thức bình thường, im lặng tíc tắc đếm giờ.

Đường Mạch xoay người chuẩn bị trở về, vừa vặn Phó Văn Đoạt cũng xoay người. Ánh mắt hai người chạm nhau, nhất thời sửng sốt. Giây tiếp theo, Đường Mạch dùng lý trí còn sót lại ngăn chặn cảm giác quỷ dị, không thể diễn tả ở trong lòng, hai người đều trầm mặc một lát, Đường Mạch nói trước: "Hẳn là có thể đi rồi."

Sau một lúc lâu, Phó Văn Đoạt gật đầu nói: ". . . . . . Ừ."

Đường Mạch: ". . . . . ."

Phó Văn Đoạt: ". . . . . ."

Trời ạ, chuyện gì đây!

Lý Diệu cùng Triệu Hiểu Phỉ không hiểu được trong lúc đó Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã xảy ra chuyện gì, bốn người đứng trên nóc nhà cao cao, chờ đợi Hắc tháp chấm dứt trò chơi. Vì vết thương của Lý Diệu là do mình, Đường Mạch ngồi xổm xuống, giúp đỡ cô bôi thuốc, xử lý vết thương. Phó Văn Đoạt đứng ở một bên, cúi đầu nhìn gáy Đường Mạch.

Anh chậm rãi nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

Khả năng liên tưởng mạnh mẽ và kỳ lạ đã nhắc Phó Văn Đoạt nhớ tới một sự kiện, nhưng ngay lập tức anh lại bác bỏ nó: cậu ấy không thể biết ngày sinh của mình được.

Sau năm phút, Đường Mạch đứng lên. So với cái đề nghị xấu hổ của đồng hồ chân lý, bây giờ điều hắn quan tâm hơn là: "Sao chúng ta vẫn chưa thể thoát ra khỏi trò chơi?"

Mọi người cũng thấy kì quái.

Triệu Hiểu Phỉ: "Không phải đã hoàn thành trò chơi rồi sao?"

Schrödinger ở một bên chỉ huy quản gia trung niên khuân vác đống phế liệu sắt thép, căn bản không quan tâm bọn họ. Bốn người chơi đợi thêm năm phút nữa trên nóc bằng, một trận mùi hôi tanh tưởi từ đằng xa ập đến. Mùi hương quen thuộc này khiến cho tất cả người chơi đều cảnh giác nhìn về phía trước, chỉ thấy một lão nhân ăn mặc lôi thôi rách nát nghiêng ngả lảo đảo đi từ đằng xa tới.

Ngửi được hương vị này, quản gia trung niên hưng phấn chạy tới.

Sau khi lão nhân đến gần, Schrödinger vênh váo tự đắc nhảy lên đầu của lão ta. Lão nhân nhu thuận cúi đầu, còn nói một tiếng "Vương" với Schrödinger. Mọi người còn chưa lấy lại tình thần, lão nhân đã lấy ra cây dù nhỏ màu hồng viền ren ra đưa cho Schrödinger. Ai cũng không biết Schrödinger đưa cây dù cho lão ta lúc nào. Schrödinger ném ô cho Đường Mạch.

Đường Mạch bắt lấy cán dù, nghĩ một chút thì phát hiện không có gì thay đổi, điều biến hóa duy nhất. . . . . .

Đường Mạch: ". . . . . ."

Sao lại gắn một viên đá quý to tướng ở trên cán dù thế này hả!

Schrödinger hừ một tiếng: "Nếu không phải phần thưởng trò chơi của Hắc tháp, tên nhân loại vô sỉ như ngươi đến kiếp sau cũng không thể có được vinh dự sử dụng đạo cụ do Schrödinger tôn kính tự hạ mình chế tác đâu. Ta biết ngươi hiện tại cực kì cảm động, cảm động đến muốn khóc hu hu, nhưng đối với Schrödinger vĩ đại mà nói, sửa lại cây dù ngươi phá tan nát quả thật là làm nhục thanh danh nhà phát minh của ta. Các ngươi đi nhanh cho ta, đừng có xuất hiện trước mặt ta nữa!"

Một tiếng trẻ con thanh thúy đúng lúc vang lên: "Ding dong! Người chơi Phó Văn Đoạt, Đường Mạch thuận lợi hoàn thành 'Trò chơi trốn tìm Schrödinger', thành công thông quan Hắc tháp tầng thứ tư (hình thức bình thường)."

"Ding dong! Người chơi Lý Diệu. . . . . .Thành công thông quan Hắc tháp tầng ba (hình thức bình thường)."

"Ding dong! Người chơi Triệu Hiểu Phỉ. . . . . .Thành công thông quan Hắc tháp tầng hai (hình thức bình thường)."

Giây tiếp theo, một luồng sáng trắng lóe lên trước mắt mọi người. Đến khi Đường Mạch mở mắt ra, ba người đã về đến bên dưới tòa Hắc tháp ở Bắc Kinh. Bọn họ không hề do dự, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt mỗi người một bên, đỡ lấy người bị trọng thương, chuẩn bị rời khỏi nơi quá thu hút sự chú ý này. Nhưng ngay khi Đường Mạch bước ra hai bước, hắn liền đột nhiên dừng lại.

Phó Văn Đoạt cũng dừng lại bước chân, kinh ngạc xoay người nhìn về phía tòa Hắc tháp to lớn kia.

Thân thể Lý Diệu cứng đờ, quay đầu nhìn thấy những hào quang rực rỡ màu sắc đang lóe lên trên tòa tháp khổng lồ, đồng tử run rẩy.

". . . . . . Thành công thông quan Hắc tháp tầng thứ tư!"

"Ding dong! Trung Quốc khu 3: Người chơi Mộ Hồi Tuyết thành công thông quan Hắc tháp tầng thứ tư!"

"Ding dong! Trung Quốc khu 3: Người chơi Mộ Hồi Tuyết thành công thông quan Hắc tháp tầng thứ tư!"

Thông báo toàn cầu sau ba lần thì dừng lại, nhưng ánh sáng rực rỡ kia thì không, bởi vì ngay sau đó, ai cũng không nghĩ đến, Hắc tháp lại tiếp tục báo ra hai tin tức.

"Ding dong! Trung Quốc khu 1: Khách lén qua sông Phó Văn Đoạt, người chơi chính thức Đường Mạch thành công thông quan Hắc tháp tầng thứ tư!"

"Ding dong! Châu Âu khu 1: Người chơi chính thức Lena · Joophorse, Donde Sevik thành công thông quan Hắc tháp tầng thứ tư!"

Liên tiếp hai thông báo, đánh cho tất cả người chơi trên toàn cầu trở tay không kịp.

Nhưng mà sau đây, mới chân chính bắt đầu.

"Ding dong! Thông báo cập nhật phiên bản mới. Ngày 18 tháng 5 năm 2018, Hắc tháp phiên bản 4.0 sắp online."

Tất cả xảy ra rất bất ngờ, lời nói vừa dứt, tòa Hắc tháp khổng lồ vẫn đang phát ra những ánh hào quang rực rỡ bỗng dừng lại. Nhưng ngay lập tức, toàn bộ thế giới nháy mắt bùng nổ. Người chơi bình thường không rõ chân thướng lo lắng khẩn trương không yên vì phiên bản mới, không biết đến sự tồn tại của người tàng hình, thậm chí cả thứ hạng của Bảng xếp hạng thời gian, trầm mặc nhìn về phía Hắc tháp.

Thượng Hải, Mát- xcơ- va, New York, Tokyo, London. . . . . .

Thành thị đã sớm hoang vu, nhân loại may mắn còn tồn tại rất ít. Dân cư nhân loại sẽ chuẩn bị tăng lên rất nhanh. Nhưng mà cái thời gian tăng trưởng ngắn ngủi đó, những tập thể dân cư lại không hề nhận thức được, họ vẫn khá bình tĩnh.

Nước Nga, tại quảng trường Đỏ ở Mát- xcơ- va.

Một người vạm vỡ mặc áo bành tô, đem một thanh niên có diện mạo tuấn tú đập lên trên tường. Vách tường nháy mắt bị người nọ phá ra một cái động thật lớn. Trên khuôn mặt thanh niên tất cả đều là thần sắc hoảng sợ, hắn sợ hãi cực kỳ, tay chân đưa về sau lồm cồm bò lùi lại, người đàn ông to lớn như con gấu đen bước từng bước về phía hắn.

Trên cổ của thanh niên có một dãy số màu vàng, gồm năm chữ số.

『93134』

"Không có khả năng, vì sao, vì sao trên địa cầu còn có thể có người mạnh như vậy! Các ngươi không phải đều là thịt heo sao. . . . . ."

Người vạm vỡ thô bạo nắm lấy cổ áo thanh niên, nện hắn lên tường một lần nữa. Khi gã chuẩn bị nện thêm, sự chênh lệch thực lực vô cùng lớn khiến trong đầu người thanh niên không hề có bất cứ ý định phản kháng nào, hắn ném con dao sắc bén trong tay đi, ôm chân người đàn ông cao lớn, khóc rống cầu xin tha thứ. Nắm tay người đàn ông dừng lại, gã trầm mặc hồi lâu, một thanh âm khàn khàn nặng nề vang lên giữa lớp áo bành tô dày: "Ngươi nói, có phải giết nữ nhân Trung Quốc đứng đầu Bảng xếp hạng kia, là có thể. . . . . . Hồi sinh một người không?"

Người thanh niên mình đầy bụi đất khóc nói: "Đúng vậy, giết chết người chơi đứng đầu Bảng xếp hạng thời gian, là có thể hồi sinh một người đã từng chết trong trò chơi của Hắc tháp. Tôi đem những gì tôi biết đều nói cho anh, van cầu anh, tha cho tôi một mạng đi. Cầu xin anh. . . . . ."

Người đàn ông cao lớn không có thêm động tác gì, nửa phút sau, gã xoay người rời đi.

Nhưng ngay tại thời điểm thanh niên kia vừa mới nhẹ nhàng thở phào, một nắm đấm tàn nhẫn vung đến trước mặt hắn. Thanh niên tuấn tú mở to đôi mắt đẹp, biểu tình may mắn còn chưa phai khỏi mặt hắn, đầu hắn đã bị đấm cho máu bắn tung tóe. Gã đàn ông cao lớn chậm rãi chà chà máu bắn lên trên áo, chậm rãi đi ra khỏi tòa nhà nhỏ.

Trong một con hẻm cạnh tòa nhà này có ba cỗ thi thể, tựa hồ là vừa mới chết không bao lâu. Một đám đều mờ mịt ngước nhìn không trung, trên cổ là một miệng vết thương màu xanh biếc. Một đao giết chết.

Bắc Kinh, Cố Cung.

Ánh mắt Đường Mạch trầm xuống. Vì nắm chặt thời gian, Phó Văn Đoạt khiêng Lý Diệu lên, ba người tìm được một nơi nghỉ chân kín đáo bí mật.

Lý Diệu: "Thương thế của tôi đã tốt hơn nhiều rồi, qua nửa giờ nữa có thể hành động như thường. Tôi phải về căn cứ, hẹn gặp lại."

Đường Mạch gật gật đầu: "Ngày mai chúng tôi sẽ đến Thiên Tuyển."

Lý Diệu: "Được."

Ba người tại tòa nhà này mỗi người đi một ngả.

Rất nhanh, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đã tìm được Trần San San và Jacks đang trốn ở gần đó. Trần San San mở đầu: "Thế nào, hai anh không bị thương đó chứ." Cô gái nhỏ cẩn thận quan sát hai người Đường Mạch, sau khi phát hiện hình như cũng không có vết thương nghiêm trọng, cô bé nhẹ nhàng thở phào, ngay lập tức biểu tình lại trở nên nghiêm túc: "Mộ Hồi Tuyết thông quan Hắc tháp tầng bốn, bảy ngày sau phiên bản 4.0 ra đời chắc chắn sẽ có liên quan tới người tàng hình. Anh Đường Mạch, Phó thiếu tá, trò chơi công tháp lần này của hai người thế nào, có thu thập được tin tức gì hữu dụng không?"

Đường Mạch hé miệng, định đem sự tình lần này nói cho Trần San San. Nhưng mà hắn bỗng nhiên dừng lại, trong đầu lướt qua một câu nói. Mặt Đường Mạch nháy mắt đỏ lên, hắn cực kỳ lý trí ngăn chặn vấn đề gây xấu hổ này lại, bình tĩnh nói: "Trò chơi công tháp lần này là một phó bản bốn người, nhưng ở bên trong bọn anh gặp được một quái vật Hắc tháp, hắn ta ngụy trang thành người chơi rồi xen lẫn trong đám bọn anh. Hắn chính là Đoàn trưởng Gánh xiếc thú kì quái Grea Sussex."

Trần San San cả kinh: "Đoàn trưởng Gánh xiếc thú kỳ quái?!"

Đường Mạch gật đầu, nói: "Đúng vậy, đoàn trưởng gánh xiếc, tên là Grea, thực lực cực kỳ khủng bố. . . . . ."

Kế tiếp, Đường Mạch cẩn thận đem cái phó bản đã trải qua lần này nói lại một lần. Hai người trước mặt đều có thể tín nhiệm, Đường Mạch liền không giấu diếm gì, có một số việc hắn cần phải nhờ Trần San San góp ý.

Trần San San sau khi nghe xong, hỏi: "Dị năng của Phó thiếu tá quả thật rất trọng yếu, anh Đường Mạch, nếu anh biết được nghĩa của câu ghi chú kia thì tốt. Đồng hồ chân lý đã trả lời như thế nào vậy ạ?"

Đường Mạch: ". . . . . ."

Phó Văn Đoạt: ". . . . . ."

Trần San San nhận thấy được có gì đó không đúng: ". . . . . ."

Jacks thần kinh thô vẫn vô tư: "Nhanh làm việc đó đi. Cậu Đường, vốn dĩ dị năng của cậu đã mạnh như vậy rồi. Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết đâu, ngay cả tiến sĩ Lạc cũng không. Cậu mau lấy dị năng của cậu Phó đi, đây thật sự là vấn đề rất quan trọng đó!"

. . . . . . Cái người không xem hiểu bầu không khí này rốt cuộc là tại sao vẫn sống được đến giờ nhỉ! ! !


Tác giả có lời muốn nói:

Jacks: Ta có nói sai cái gì sao? |vò đầu|

Đường Đường: . . . . . .

Lão Phó: . . . . . .

Lão Phó: Từ từ, ta thấy điều hắn nói cũng rất tốt đó.

Đường Đường: . . . . . .?! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com